Chương 920
Thiên Quân
05/12/2022
Chương 920
Cũng không quan tâm ở đây còn có bao nhiêu tướng sĩ Sở Quốc.
“Hoàng thượng, ngài là hoàng đế của Sở Quốc, nhưng vì trả thù cho con trai của mình mà bỏ mặc hàng vạn người dân của Sở Quốc không quan tâm, ngài là vị vua nhân ái sao?”
“Càn rỡ, trước khi hoàng thượng ngự giá thân chinh, đã sắp xếp ổn thỏa cho Sở Quốc, hoàng thượng bỏ mặc người dân không quan tâm lúc nào?”
“Ngự giá thân chinh chính là bỏ mặc người dân không quan tâm. Thái tử Sở Quốc còn chưa lập, hoàng thượng lại ngự giá thân chinh. Ngộ nhỡ hoàng thượng có gì bất trắc, chẳng phải Sở Quốc sẽ đại loạn hay sao? Sở Quốc đại loạn, người dân sẽ chịu khổ, nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể bị những nước mạnh xung quanh chia cắt, vong quốc từ đây”.
Cố Thanh Hy nói lời khó nghe, nhưng đều có lý, hoàng đế Sở Quốc đành im lặng.
Khi ấy kinh hoàng nghe được thân thế và tin dữ của Diệp Phong, ông ta nổi giận, lập tức ngự giá thân chinh, thề phải san bằng Ma tộc.
Ông ta điều động đại quân, san bằng núi Vọng Hồn, nhổ từng cứ điểm của Ma tộc, còn giết hai vị kỳ chủ của Ma tộc.
Tất cả những kẻ từng ức hiếp Diệp Phong, trừ Lan kỳ chủ không tìm được tung tích ra, ông ta không bỏ sót một ai.
Cuối cùng vẫn không nuốt trôi cơn giận, phái quân bao vây núi Vân Kỳ, muốn diệt trừ chủ của Ma tộc.
Ông ta rời đi vội vã, dù đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Sở Quốc, nhưng khó tránh có kẻ bất trung nhân cơ hội mưu phản.
Nếu ông ta gặp bất trắc gì, các quốc gia xung quanh sẽ đục nước béo cò cũng không phải không thể xảy ra.
Cố Thanh Hy nhắc nhở rất đúng.
“Sở Quốc rộng lớn, há lại để quốc gia bình thường có thể lay động được? Hơn nữa bọn ta là ăn chay hay sao, chẳng lẽ ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu cũng không bảo vệ được?”, Thôi tướng quân phẫn nộ nói.
“Hoàng hậu, mấy lần ta liều mạng cứu người và Diệp Phong, bảo các người lui binh khỏi núi Vân Kỳ không tính là quá đáng nhỉ?”
“Chuyện này…”
Hoàng hậu Sở Quốc nhìn về phía hoàng đế Sở Quốc, hỏi ý kiến ông ta.
Hoàng đế nói: “Thôi được, nể tình ngươi từng cứu hoàng hậu và Phong Nhi, lần này trẫm có thể lui binh, nhưng trẫm không hứa vĩnh viễn không tìm Ma tộc tính sổ. Ma tộc hại cả nhà trẫm không thể đoàn viên, bọn chúng nhất định phải trả giá”.
“Kẻ thật sự hại cả nhà các người không thể đoàn viên có lẽ là người đã bế Diệp Phong đi”.
Nhắc tới người đó, bầu không khí trong doanh trướng bỗng nhiên nặng nề.
Người của Sở Quốc đều biết đó là vảy ngược của hoàng thượng và hoàng hậu. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng và hoàng hậu kị người khác nhắc tới chuyện này nhất.
“Ngươi có thể đi rồi”, hoàng đế Sở Quốc lạnh lùng hạ lệnh.
Ông ta vốn rất cảm kích Cố Thanh Hy, nhưng câu nào câu nấy của Cố Thanh Hy đều đứng trên lập trường của Ma tộc để nói, khiến ông ta không còn thiện cảm với nàng.
Bàn chân đã nhấc lên của Cố Thanh Hy giống như đổ chì, không bước đi nổi.
Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vẫn lên tiếng.
Cũng không quan tâm ở đây còn có bao nhiêu tướng sĩ Sở Quốc.
“Hoàng thượng, ngài là hoàng đế của Sở Quốc, nhưng vì trả thù cho con trai của mình mà bỏ mặc hàng vạn người dân của Sở Quốc không quan tâm, ngài là vị vua nhân ái sao?”
“Càn rỡ, trước khi hoàng thượng ngự giá thân chinh, đã sắp xếp ổn thỏa cho Sở Quốc, hoàng thượng bỏ mặc người dân không quan tâm lúc nào?”
“Ngự giá thân chinh chính là bỏ mặc người dân không quan tâm. Thái tử Sở Quốc còn chưa lập, hoàng thượng lại ngự giá thân chinh. Ngộ nhỡ hoàng thượng có gì bất trắc, chẳng phải Sở Quốc sẽ đại loạn hay sao? Sở Quốc đại loạn, người dân sẽ chịu khổ, nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể bị những nước mạnh xung quanh chia cắt, vong quốc từ đây”.
Cố Thanh Hy nói lời khó nghe, nhưng đều có lý, hoàng đế Sở Quốc đành im lặng.
Khi ấy kinh hoàng nghe được thân thế và tin dữ của Diệp Phong, ông ta nổi giận, lập tức ngự giá thân chinh, thề phải san bằng Ma tộc.
Ông ta điều động đại quân, san bằng núi Vọng Hồn, nhổ từng cứ điểm của Ma tộc, còn giết hai vị kỳ chủ của Ma tộc.
Tất cả những kẻ từng ức hiếp Diệp Phong, trừ Lan kỳ chủ không tìm được tung tích ra, ông ta không bỏ sót một ai.
Cuối cùng vẫn không nuốt trôi cơn giận, phái quân bao vây núi Vân Kỳ, muốn diệt trừ chủ của Ma tộc.
Ông ta rời đi vội vã, dù đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Sở Quốc, nhưng khó tránh có kẻ bất trung nhân cơ hội mưu phản.
Nếu ông ta gặp bất trắc gì, các quốc gia xung quanh sẽ đục nước béo cò cũng không phải không thể xảy ra.
Cố Thanh Hy nhắc nhở rất đúng.
“Sở Quốc rộng lớn, há lại để quốc gia bình thường có thể lay động được? Hơn nữa bọn ta là ăn chay hay sao, chẳng lẽ ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu cũng không bảo vệ được?”, Thôi tướng quân phẫn nộ nói.
“Hoàng hậu, mấy lần ta liều mạng cứu người và Diệp Phong, bảo các người lui binh khỏi núi Vân Kỳ không tính là quá đáng nhỉ?”
“Chuyện này…”
Hoàng hậu Sở Quốc nhìn về phía hoàng đế Sở Quốc, hỏi ý kiến ông ta.
Hoàng đế nói: “Thôi được, nể tình ngươi từng cứu hoàng hậu và Phong Nhi, lần này trẫm có thể lui binh, nhưng trẫm không hứa vĩnh viễn không tìm Ma tộc tính sổ. Ma tộc hại cả nhà trẫm không thể đoàn viên, bọn chúng nhất định phải trả giá”.
“Kẻ thật sự hại cả nhà các người không thể đoàn viên có lẽ là người đã bế Diệp Phong đi”.
Nhắc tới người đó, bầu không khí trong doanh trướng bỗng nhiên nặng nề.
Người của Sở Quốc đều biết đó là vảy ngược của hoàng thượng và hoàng hậu. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng và hoàng hậu kị người khác nhắc tới chuyện này nhất.
“Ngươi có thể đi rồi”, hoàng đế Sở Quốc lạnh lùng hạ lệnh.
Ông ta vốn rất cảm kích Cố Thanh Hy, nhưng câu nào câu nấy của Cố Thanh Hy đều đứng trên lập trường của Ma tộc để nói, khiến ông ta không còn thiện cảm với nàng.
Bàn chân đã nhấc lên của Cố Thanh Hy giống như đổ chì, không bước đi nổi.
Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vẫn lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.