Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 67: Dùng sức ép buộc
Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất
24/08/2015
Hà Tư Kỳ ở bệnh viện một tuần, Mạc Trọng Huy cũng không đến lần nào. Hà Tư Kỳ xuất viện, tới đón cô là Trương Húc, lấy danh nghĩa Mạc Trọng Huy tặng cô một bó hoa. Sau khi xuất viện được một tuần, Mạc Trọng Huy cũng không trở về, thậm chí cả điện thoại không có gọi. Giống như cô đã không còn tồn tại.
Hà Tư Kỳ đem bình hoa hoa hồng ném xuống, tình yêu của cô và Mạc Trọng Huy tựa như này hoa hồng, một khi đã chết, không cách nào làm cho sống lại.
Người hầu của HTK nhìn thấy cô đi chân không trên sàn, chạy đi tìm đôi với mang đến trước mặt cô: “ Hà tiểu thư, cô còn đang ở cử, không thể bị cảm lạnh, bằng không về sau sẽ rất dễ bị bệnh.”
Hà Tư Kỳ tự giễu cười cười: “Tiểu Mai, trên thế giới trừ cô, không còn ai quan tâm đến sức khỏe của tôi. Đàn ông không có một người nào tốt, đều có mới nới cũ.”
“Tiểu thư, cô ngồi xuống trước đi, tôi mang vớ chân vào cho cô.”
Hà Tư Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế quý phi, người hầu giúp cô mang vớ vào.
“Tiểu Mai, cô biết không? Nơi này của tôi rất lạnh, cho dù có mặc nhiều đồ hơn nữa cũng chỉ thấy lạnh.” Cô dùng sức ấn lên tim mình, nơi này rất đau.
Tiểu Mai mím môi an ủi: “Tiểu thư, cô trăm ngàn lần không nên cam chịu, buồn bã, cô phải lạc sống lạc quan hơn, như vậy Mạc tiên sinh mới có thể thưởng thức cô, trở lại bên cạnh cô. Còn An Noãn, cô ta chỉ dùng sắc đẹp mê hoặc Mạc tiên sinh, chờ Mạc tiên sinh chơi xong, chán ghét , nhất định sẽ trở về ngài bên cạnh cô.”
“Rồi trở về cũng dơ bẩn, bị con tiện nhân chơi đến dơ bẩn.”
“Tiểu thư, cô chấp nhận để An Noãn khi dễ mình như vậy sao?”
Hà Tư Kỳ cắn chặt răng, hung hăng nói: “Hiện tại, tim của Mạc Trọng Huy đang trên người cô ta, chờ anh ấy chơi xong, cô ta cũng sẽ giống như tôi, bị vứt bỏ, bị quên lãng, cô ta nghĩ Mạc Trọng Huy có thể giống Thường Tử Phi sao, một lòng một dạ với.”
“Tiểu thư nói rất đúng, Mạc tiên sinh hiện tại chỉ nhất thời sủng ái cô ta, bị tướng mạo xinh đẹp của cô ta mê hoặc, chờ khi hết cảm giác mới mẻ, cô ta cũng không là cái gì.”
“Xinh đẹp?” Chân mày Hà Tư Kỳ nhướng lên.
Người hầu vội vàng sửa lời nói: “Không, không, cô ta không xinh đẹp, so với Hà tiểu thư, An Noãn quả thực là xấu xí, gương mặt cũng xấu xí. Thật không biết Mạc tiên sinh nhìn trúng điểm nào của cô ta?”
Hà Tư Kỳ nhíu mày, thản nhiên nói: “Tính cách của cô ta rất giống chị tôi, tự cho mình thiện lương, kỳ thật chỉ là một người yếu đuối.”
“Khó trách Mạc tiên sinh coi trọng cô ta như thế, thì ra là ở trên người cô ta thấy được bóng dáng của Hà đại tiểu thư, bất quá cũng chỉ là thế thân mà thôi, xem cô ta còn có thể kiêu ngạo bao lâu.”
Hà Tư Kỳ đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng, thản nhiên nói: “Tôi không thu thập được cô ta, cũng sẽ có người khác làm thay, đứa bé trong bụng tôi tốt xấu vẫn là con cháu của Mạc gia, cô ta nghĩ người của Mạc gia sẽ dễ dàng buông tha cho cô ta?”
“Hà tiểu thư, cô muốn đem chuyện này nói với Mạc đại lão gia?”
“Về phía Mạc lão gia sẽ tự động biết tin, không cần chúng ra phải nói.”
Hà Tư Kỳ giơ cao khóe môi, cô cơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mạc lão gia. An Noãn, chúng ta chờ coi, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ .
--
Ở Bắc Kinh lão gia tử, quả thật đã nhận được tin tức, ông gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, rất bình tĩnh hỏi,“Nghe nói đứa nhỏ trong bụng Tư Kỳ đã mất? Nghe nói bị một người phụ nữ làm ra, đây là có chuyện gì?”
Mạc Trọng Huy gặp đủ chuyện phiền toái , tức giận nói: “Đứa nhỏ không còn, ông nên cao hứng mới đúng, dù sao ông cũng không đồng ý cho Hà Tư Kỳ bước vào cửa Mạc gia.”
“Cháu nói đúng, đứa nhỏ không còn rất hợp với ý ta. Chuyện hiện tại ta quan tâm là, rốt cuộc người phụ nữ nào cò can đảm như vậy, ở trước mặt của cháu làm ra chuyện đó.”
Mạc Trọng Huy tâm hơi nhảy lên, lập tức không kiên nhẫn nói: “Đứa nhỏ không còn, là Hà Tư Kỳ chính mình làm mất, là cảm xúc cô ấy không ổn định làm cho sanh non, không có bất kỳ quan hệ nào với người khác.”
“Được, ta đã biết, chuyện này liền như vậy quên đi, khi nào cháu mới chịu về Bắc Kinh?”
“Tạm thời sẽ không. Gia gia, cháu còn rất nhiều chuyện phải làm, lần sau sẽ gọi lại.”
Mạc Trọng Huy không đợi kia đầu nói xong, trực tiếp chặt đứt điện thoại.
Điện thoại kia đầu, Mạc lão gia tử đã chủ động lui từng bước, xú tiểu tử này còn không theo bậc thang đi xuống.
Mạc Lão gia tử gọi quản gia hô qua đến, phân phó nói: “Cậu đi tra một chút, xú tiểu tử kia đang làm cái gì ở Giang thành? Có cái gì đáng giá hắn lưu luyến ? Ngay cả nhà cũng không muốn về. Tư Kỳ sanh non, cũng không đơn giản như vậy, tất cả đều tra hết.”
Đường Tĩnh Vi nghe được tin tức Hà Tư Kỳ sanh non, kích động chạy đi tìm Mạc lão gia, lớn tiếng chất vấn: “Ba, Tư Kỳ sanh non có phải là ba làm hay không?”
Mạc lão gia tử hung hăng liếc bà một cái, kêu rên: “Ta có tàn nhẫn như vậy sao? Ngay cả tôn tử của chính mình cũng không buông tha?”
“Không phải ba còn có thể là ai, ai có thể ở trong địa bàn của Huy nhi làm thương tổn Tư Kỳ?”
“Theo như hắn nói, là cảm xúc Tư Kỳ không ổn định làm cho sanh non, nguyên nhân cụ thể ta đã phái người đi thăm dò.”
Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, cảm khái nói: “Ba, chị em Tư Nghiên, Tư Kỳ đều là mệnh khổ, chúng ta nhìn chúng lớn lên, Tư Nghiên cũng đã đi rồi, Tư Kỳ còn sống, nếu Huy nhi thích, sẽ thanh toàn bọn họ đi.”
“Con nói bậy bạ gì đó, Hà Tư Kỳ là cái gì dạng phụ nữ gì con còn không rõ ràng sao?”
Đường Tĩnh Vi nhấp mím môi quát: “Cho dù Tư Kỳ có tâm cơ, nhưng Tư Nghiên thực đơn thuần thực thiện lương a, vì sao năm đó ba lại phản đối? Nếu không phải là tại ba, Huy nhi sẽ không rời nhà lâu như vậy.”
“Là con của con không có tiền tiền đồ, lại nhiều lần vi phạm của ý nguyện của ta, được rồi, ta không muốn nhắc lại chuyện trước kia, con đi ra ngoài trước đi, đừng luôn hô to gọi nhỏ, có ** phân.”
--
Mạc Trọng Huy gần đây rất phiền muộn , sau khi từ bệnh viện náo loạn một trận, An Noãn tỏ thái độ hờ hững với anh, chỉ cần thoáng thấy anh đang tới gần cô, An Noãn liền lui rất xa, hiển nhiên coi anh như ma quỷ dã thú.
Cuộc sống mỗi ngày của cô thực đơn điệu, cũng không ra khỏi phòng, phần lớn thời gian chỉ ngồi ở ban công phơi nắng ngẩn người, ngay cả một ngày ba bữa đều là người hầu đưa đến trong phòng, có đôi khi còn lại là Mạc Trọng Huy tự mình đưa đến. Cô ăn rất ít, mặc dù trước kia cô thích nhất là ăn đồ ăn, cô cũng chỉ là ăn hai ba miếng là bỏ xuống.
Tối nay, Mạc Trọng Huy đưa bữa tối cho cô, vừa vào phòng cô thấy điện thoại di động của cô đang reo, An Noãn rõ ràng nghe được, nhưng không có tiếp nghe, vẫn ngơ ngác ngồi ở ban công, nhìn bầu trời bên ngoài đầy sao.
Mạc Trọng Huy không tiếng động thở dài, cầm di động đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: Điện thoại của em.”
An Noãn nhận di động, thấy La Hiểu Yến gọi tới, nàng do dự vẫn ấn hạ nghe.
Giọng La Hiểu Yến ở đầu dây bên kia vang lên giải thích với cô: “Noãn Noãn, lần trước chị nổi giận với em, là chị không đúng, em đừng giận chị có được không?”
An Noãn thản nhiên trả lời: “Em không trách chị, chị nói đúng, chuyện của em còn chưa tự mình xử lý xong, không có quyền đi quản người khác.”
“Noãn Noãn, em nói lời này ý nghĩa em còn giận chị, chị thừa nhận hôm đó là chị không tốt, bằng không như vậy, ngày mai chị mời em ăn cơm, chúng ta hảo hảo tâm sự được không?”
“Ngày mai em không rảnh.” An Noãn quyết đoán cự tuyệt.
Đầu dây bên kia bắt đầu nóng nảy: “Noãn Noãn, em còn tại giận chị, xin em, chị thật sự biết sai rồi, nể tình chúng ra quen biết nhiều năm, đừng giận chị được không?”
“Em thật sự không tức giận, chị nghĩ nhiều rồi.”
“Không tức giận thì đồng ý ngày mai đi ăn cơm dạo phố với chị.”
An Noãn cuối cùng không lay chuyển được cô, liền đồng ý.
--
Gác điện thoại, Mạc Trọng Huy đã đem đồ ăn đến trước mặt cô.
“Hôm nay nhà bếp làm món tôm rim em thích nhất, nếm thử hương vị thế nào?”
An Noãn cxoay đầu, không chút để ý nói: “Tôi không đói bụng, không muốn ăn.”
Mạc Trọng Huy rất kiên nhẫn hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì, tôi cho người đi mua cho em.”
“Cái gì cũng không muốn ăn, đừng khó khăn.”
Mạc Trọng Huy mày hơi hơi súc súc, cúi đầu nói: “Người hầu nói bữa trưa hôm nay em cũng ăn không nhiều.”
“Gần đây không có gì khẩu vị, đem đồ ăn đem đi đi, tôi ngửi thấy liền muốn ói.”
Mạc Trọng Huy giật mình hỏi: “Không phải là mang thai chứ?”
An Noãn mắt lạnh đảo qua đi, tức giận nói: “Sẽ không, tôi đã uống thuốc.”
Anh im lặng, ngẫm lại mình thực buồn cười, An Noãn sẽ vì anh sinh đứa nhỏ, quả thực là mơ mộng hão huyền.
“Ăn bánh ngọt không?”
“Không ăn.”
“Uống trà?”
“Không.”
“Đản thát (stli: không biết món này món gì haizz) nhé, trước kia em rất thích ăn.”
An Noãn không còn kiên nhẫn, cô đứng lên, hướng về phía anh quát: “Anh nói đều là những thứ trước kia tôi thích ăn , hiện tại toàn bộ đều không thích, con người có thể thay đổi khẩu vị, tựa như tình yêu, không phải không bao giờ thay đổi.”
An Noãn rống xong chạy tới bên giường, trực tiếp chui vào giường lớn.
Mạc Trọng Huy cũng không rời đi, giống như cô, ngơ ngác ngồi ở ban công, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ.
Không phải tình yêu không bao giờ thay đổi, anh đã sớm cảm nhận được, tình yêu của An Noãn đối với anh đã sớm bị thương tổn mất đi. Anh cơ hồ không còn nhớ được, bộ dáng của cô năm đó khi yêu anh, đã quên mất bộ dáng cô khi một lòng theo đuổi anh, đã quên bộ dáng khi cô còn là thiên kim thị trưởng ép buộc anh.
Anh bỏ lỡ rất nhiều, hối hận cũng rất nhiều.
Nửa đêm, An Noãn đói bụng tỉnh lại, đã đói đến bụng cũng kêu lên. Vốn định xuống lầu kiếm đồ ăn, bỗng thấy một thân hình cao lớn đang đi lên, cô không nhịn được nhíu mày.
Mạc Trọng Huy ngồi lên mép giường, ôn nhu hỏi: “Có đói bụng không? Anh xuống làm chút gì cho em ăn.”
Cô rất muốn biết một ông chủ lớn như anh nấu ăn sẽ như thế nào, cố ý nói: “Tôi muốn ăn mì, thêm hai trứng gà luộc.”
“Được, em chờ một lát, anh đi làm cho em ăn.”
Mạc Trọng Huy đi xuống nửa giờ, mới bưng đến trước mặt cô một chén phía trên còn có hai trứng gà đã luộc chín.
“Lần đầu tiên xuống bếp, em ăn thử đi, nếu không thể ăn được anh lập tức ra ngoài mua về cho em.”
Khi anh đưa cho cô đôi đũa, cô còn nhìn thấy trên tay anh có hai vết bỏng nhỏ đã nổi thành mụn nước.
An Noãn vừa ăn vô đã đem chén mì ném qua một bên, vô cùng ghét bỏ nói: “Thật khó ăn, chưa bao giờ ăn qua thứ gì khó ăn đến như vậy.”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy khó xử, lập tức nói: “Anh ra ngoài mua cho em, em muốn ăn mì tiệm nào?”
“Tôi muốn ăn mì thịt bò Tiểu Mã ở phía Tây.”
Từ đây đến phố phía Tây rất xa, it nhất cũng một giờ đồng hồ, Mạc Trọng Huy không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý: “Được, anh đi mua, anh đi lấy cho em ít bánh ngọt ăn trước.”
Mạc Trọng Huy đi xuống lầu, rất nhanh mang lên một khối mạt trà bánh ngọt.
“Em ăn trước đi, anh đi lấy xe, rất nhanh trở về.”
Mạc Trọng Huy chạy xe rất nhanh, đã nửa đêm quán mì cũng sắp đóng cửa, anh không khách khí đưa ra một tờ chi phiếu kêu ông chủ đi nấu mì .
Vốn ông chủ muốn tức giận, nhưng bị khí thế của anh làm cho sợ hãi liền ngoan ngoãn đi nấu dưới.
Một giờ sau, khi anh về đến nhà, An Noãn đã ngủ.
Anh do dự có nên kêu cô thức hay không, thoáng nhìn trên đầu giường mạt trà bánh ngọt cũng chưa hề đụng tới, anh bước tới vỗ nhẹ lên mặt cô gọi cô tỉnh.
An Noãn tỉnh lại tức giận rống: “Mạc Trọng Huy, anh đừng đụng tôi, tôi muốn đi ngủ.”
“Ngoan, ăn xong rồi ngủ tiếp, bằng không bệnh bao tử lại tái phát.”
Sau khi An Noãn bị anh kêu tỉnh, cố ý trả thù anh, cô dùng chiếc đũa gắp hai phía dưới, tức giận nói: “Nhìn nát hết làm sao mà ăn? Gắp còn không được.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày.
“Không ăn , đem đi đi.”
Cô đem tô mì để vào tay anh nhưng lại không cẩn thận làm đổ nước lên người anh.
Anh ‘Tê’ rên rỉ một tiếng, chân mày nhíu chặt.
“Mạc Trọng Huy, anh không thấy tôi rất phiền phức sao? Nếu cảm thấy phiền hãy thả tôi đi, tâm của tôi cũng không có ở đây, có giữ lại cũng chỉ là thể xác mà thôi."
Mạc Trọng Huy yên lặng dọn dẹp mớ hỗn độn, xoay người đi ra khỏi phòng cô.
An Noãn luôn luôn náo loạn, cô muốn xem Mạc Trọng Huy sẽ chịu đựng được bao nhiêu. Bất luận cô trêu chọc anh tới đâu, Mạc Trọng Huy cũng không nói nặng một lời nào với cô. Cô bất lực, càng nhiều là bất đắc dĩ.
--
Sáng sớm hôm sau, An Noãn khó được sáng sớm đi xuống lầu, Mạc Trọng Huy đang ở nhà ăn uống cà phê. Thấy cô đi xuống, anh sửng sốt, đặt ly cà phê trong tay xuống bàn, đi đến trước mặt cô vô cùng ôn nhu hỏi: “Sao lại sớm như vậy? Có phải đói bụng hay không?”
An Noãn mặt không chút thay đổi đẩy anh ra đi đến cửa đổi giày.
Mạc Trọng Huy đuổi theosau hỏi: “Muốn đi đâu?”
An Noãn đổi xong giầy lạnh lùng trả lời anh: “Tôi đi đâu không cần phải báo cáo với anh? Không lẽ ngay cả một chút tự do tôi cũng không có?”
Mạc Trọng Huy nhíu mi tâm, giải thích: “Anh không có ý này, em muốn đi dâu anh đưa em đi, nơi này rất khó đón xe.”
An Noãn nghĩ lại cũng đúng, liền xòe tay ra trước mặt anh: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi tự mình lái.”
Mạc Trọng Huy mày nhíu chặt hơn: “Em chưa có bằng lái xe, cũng mấy năm rồi chưa có đụng đến xe, anh làm sao yên tâm để em tự chạy.”
An Noãn cười lạnh: “Anh sợ tôi làm hư xe anh sao?”
“Em biết anh không có ý này!” Mạc Trọng Huy có chút nóng nảy, bất đắc dĩ nói: “Như vậy đi, em đi đâu tôi kêu người đưa em đi.”
Cuối cùng hai người mỗi người nhường một bước, Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn đến thương xá.
An Noãn đợi nửa giờ, La Hiểu Yến mới khoan thai đi đến, cô phải lo cho Phan Bình xong mới tới được.
“Noãn Noãn, thực xin lỗi, để em chờ lâu, vừa rồi đột nhiên có chút việc, cho nên chị tới trễ.”
An Noãn nhìn La Hiểu Yến, vô ý thấy một dấu hôn rõ ràng trên cổ cô ấy. Cô ngày càng phát hiện ra mình với La Hiểu Yến không cùng một loại người, cô thấy khó chấp nhận được cuộc sống của cô ấy
“Noãn Noãn, chúng tôi uống nước trước đi, hôm qua chị vừa lãnh lương.”
La Hiểu Yến đắc ý kéo cánh tay cô đi vào một quán cà phê.
Gọi hai ly Cappuccino, ngồi đối diện nhau.
An Noãn đột nhiên phát hiện người phụ nữ trước mặt trở nên xa lạ, trước kia ở ngục giam, không có chuyện gì không nói với nhau, không giấu nhau điều gì. Nghĩ lại lúc đó thật đơn thuần, nhưng khi ra ngoài, xã hội đã làm cho người ta thay đổi.
“Noãn Noãn, lần trước chị không nên dùng thái độ như vậy nói chuyện với em, em tha thứ cho chị một lần được không? Hôm nay hẹn em ra, thứ nhất muốn nói lời xin lỗi với em, thứ hai muốn nói tình huống hiện tại của chị với em.”
La Hiểu Yến uống một ngụm cà phê, mở miệng: “Chị ở Thiên Đường làm người bán hàng, em cũng biết Thiên Đường có bao nhiêu phức tạp, ngoại trừ đối phó với khách hàng háo sắc, còn có những tiểu thư trong Thiên Đường cạnh tranh, nếu không có người phía sau chống lưng rất khó sống yên. Phan Bình là quản lí của Thiên Đường, từ lúc chị vào Thiên Đường, anh ấy cũng rất chiếu cố chị, sau đó chúng ta thuận theo tự nhiên đến với nhau, anh ấy yêu chị, chị thưởng thức anh ấy, hai chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt. Bởi vì anh ấy đã có vợ, bởi vậy chúng tôi chỉ lén lút qua lại, không dám để cho người khác phát hiện. Nhưng người trong Thiên Đường đều nhìn ra, mọi người trong lòng đều rõ ràng, ở đó rốt cuộc không ai dám khi dễ chị.”
An Noãn không nghĩ xen vào chuyện của cô ấy nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Về sau các người tính thế nào, cứ như vậy suốt đời?”
Sắc mặt La Hiểu Yến ảm đạm, thản nhiên nói: “Chị đã chịu đủ cảnh lén lút này rồi, nhất là buổi tối, chị muốn anh ấy ở bên cạnh chị thêm một lát, nhưng vợ anh ấy điện thoại, anh ấy liền bỏ về.”
“Nếu anh ta nói yêu chị, sao còn phải nghe lời vợ anh ta?”
La Hiểu Yến cắn chặt răng, có chút tức giận nói: “Bởi vì phía sau vợ anh ấy có người chống lưng, là em gái của một quan chức chính phủ, nếu sự việc bị phanh phui, chị và Phan Bính đều không thể chịu đựng nổi.”
La Hiểu Yến nói xong đột nhiên nắm chặt tay An Noãn, vô cùng kích động nói: “Noãn Noãn,thật ra lần này chị tìm em có một việc muốn nhờ, chị hy vọng em có thể nói với Mạc tiên sinh một tiếng, để Mạc tiên sinh giúp đỡ, như vậy Phan Bình ly hôn sẽ không khó khăn.”
Trong lòng An Noãn chỉ cảm thấy chua xót, rút ra tay mình ra, lạnh lùng nói: “Hiểu Yến, đối với chị hiện tại em chỉ là một công cụ để lợi dụng sao. Chị thay đổi rồi, em không còn hiểu được nữa.”
“Noãn Noãn......” La Hiểu Yến cúi đầu gọi tên cô: “Chị thật sự là hết cách mới nhờ em giúp đỡ.”
An Noãn thở dài, bình tĩnh hỏi: “Chị nhờ em giúp đỡ chuyện này, Phan Bình biết không?”
“Anh ấy đương nhiên không biết, nếu anh ấy biết khẳng định sẽ phản đối chị làm như vậy. Anh ấy có thể không ly hôn, ngồi hưởng tề nhân chi phúc, nhưng chị chịu đủ rồi, chị không có cách nào chia sẽ đàn ông với người phụ nữ khác, chị làm không được, mỗi ngày chị đều bị dày vò, thấy vợ anh ta gọi điện tới làm chị tức giận, Noãn Noãn, ngươi nhất định phải giúp chị, bằng không chị thật sự muốn điên rồi.”
“Em nghĩ chị điên rồi!” An Noãn có chút tức giận: “Có lẽ Phan Bình cũng không nghĩ sẽ ly hôn với vợ anh ta, chỗ dựa vững chắc như vậy mà anh ta cũng không cần, đừng nói chị chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù anh ta yêu chị, đàn ông trời sinh dã tâm cũng sẽ không lựa chọn chị. Hiểu Yến, chị nên tỉnh lại đi.”
La Hiểu Yến vừa nghe xong lập tức trầm mặt, ánh mắt nhìn An Noãn như có độc dược.
“An Noãn, chuyện đã như vậy nhưng cô còn nói mấy câu này, cô đã quên lúc trước khi vừa ra tù không nhà để về, là ai đã tốt bụng chứa chấp cô? Hiện tại cô ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, cuộc sống rất tốt, đã quên hết ân tình của tôi đối với cô, cô còn là người sao? Cô nói tôi như vậy nhưng cô có tốt đẹp gì hơn đâu, đầu tiên là ở chung với Thường Tử Phi, mẹ của Thường Tử Phi không đồng ý các người cùng một chỗ, mắt thấy gả Thường gia vô vọng, cô lại cùng Mạc Trọng Huy ở chung, cô cho là Mạc Trọng Huy anh ta thật thích cô sao? Cô đừng nằm mơ, tôi nghe nói, cửa Mạc gia rất cao, ngay cả Hà Tư Kỳ cũng vào không được, cô là người đã từng ở tù đừng có hy vọng có thể bước vào.”
An Noãn phát hiện, đối mặt với người từng là bạn tốt này, bỗng nhiên trở nên không lời nào để nói. Hai người là người của hai thế giới, khoảng cách rốt cuộc cũng không thể trở về như lúc trước.
An Noãn hít sâu một hơi, đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Cám ơn chị trước kia chiếu cố tôi, phần ân tình kia vĩnh viễn tôi sẽ để ở trong lòng, về sau chúng ta cũng không nên gặp lại, mỗi người đều có con đường của mình phải đi, chúc chị hạnh phúc.”
An Noãn xoay người rời đi, La Hiểu Yến đột nhiên hướng về phía nàng hô: “Noãn Noãn, em thật không muốn quan tâm chị nữa?”
“Tôi không quan tâm chị được nữa, cũng không tư cách quản chị.” Lạnh lùng nói xong, cô lập tức rời đi.
Cô như không thở nổi, cho đến khi ra khỏi quán cà phê, hô hấp mới thông thoáng hơn.
Nàng bỗng nhiên rất muốn đi bệnh viện thăm Thường Tử Phi, chỉ là liếc mắt nhìn anh một cái cũng được.
Gọi xe đến bệnh viện, lúc đi tới trong lòng đã có chút khẩn trương, kèn ô tô ‘Tin tin’ ở phía sau cô vang hai tiếng, An Noãn quay người lại, xe Thẩm Cầm Phong dừng ở trước mặt cô.
“An tiểu thư, cô đến thăm Thường Tử Phi?”
An Noãn gật gật đầu hỏi: “Thường Tử Phi khôi phục thế nào?”
“Đã rất tốt, hôm qua anh ta kiên trì muốn xuất viện .”
“Đã xuất viện.” An Noãn ngơ ngác lặp lại.
“Chúng tôi khuyên anh ta nên ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng anh ta không muốn, kiên trì đòi xuất viện, người nhà của anh ta cũng khuyên không được, ngày hôm qua liền xuất viện. Nếu nhìn cô thấy anh ta nhất định phải khuyên nhủ, kêu anh ta định kỳ đến bệnh viện kiểm tra tái khám.”
Rời đi bệnh viện, An Noãn thật sự không biết nên đi đâu. Không có người nhà, không có bạn bè, toàn bộ thế giới chỉ còn cô độc một mình cô
--
Trương Húc nhận được tin tức liền báo cáo với Mạc Trọng Huy: “An tiểu thư nàng gặp La Hiểu Yến ở quán cà phê, hai người hình như có cãi vã.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, trầm giọng hỏi: “La Hiểu Yến cùng Phan Bình còn không có chia tay?”
“Không có, Phan quản lí rất để tâm đến La Hiểu Yến.”
Mạc Trọng Huy trào phúng hừ nói: “Phụ nữ nào mà anh ta chẳng để tâm?”
“Ý Mạc tiên sinh, Thiên Đường rất nhiều tiểu thư đều là phụ nữ của Phan quản lí, thật đúng là tiện nghi cho anh ta.”
Mạc Trọng Huy mắt lạnh đảo qua đi, trêu chọc nói: “Như thế nào? Cậu hâm mộ anh ta? Nếu không vị trí quản lí này để cho cậu ngồi?”
“Không không không.” Trương Húc liên tục xua tay: “Tôi là người đã có vợ.”
“Trong nhà có một mẹ già mà kêu là người đã có vợ?” Mạc Trọng Huy trêu chọc nở nụ cười: “Trương đặc trợ, tuổi cậu cũng không nhỏ, cũng nên lo lắng lo lắng hôn nhân, gặp được cô gái nào tốt phải nên nắm chắc, mẹ cậu cũng gấp lắm rồi.”
“Mẹ tôi không vội, mẹ tôi chưa bao giờ tạo áp lực cho tôi.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên hỏi: “An Noãn hiện tại ở đâu?”
Trương Húc lập tức trả lời: “Sau khi rời khỏi quán cà phể, An tiểu thư đến bệnh viện.”
Khi Mạc Trọng Huy đang nghe đến hai chữ ‘Bệnh viện’, chân mày nhướng lên.
Trương Húc tiếp tục run run nói: “Nhưng hôm qua Thường Tử Phi đã xuất viện, An tiểu thư cũng không gặp đước anh ta.”
“Có gặp hay không, Thường Tử Phi đều ở trong lòng cô ấy.”
Trương Húc nhịn không được an ủi: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư đối Thường Tử Phi có lẽ chính là cảm kích cùng áy náy, dù sao Thường Tử Phi cứu cô ấy một mạng, An tiểu thư không nghĩ được cách nào báo đáp, bởi vậy vẫn nhớ bệnh tình của anh ta. Hiện tại Thường Tử Phi xuất viện , mẹ của Thường Tử Phi nhất định bức bách anh ta nhanh chóng cùng Giang tiểu thư thành hôn, dù sao trong khoảng thời gian này vẫn là Giang tiểu thư ở chiếu cố anh ta, Thường gia cũng phải cho Giang gia cái công đạo.”
“Ngày đó, tôi nói với Thường Tử Phi những lời này, nếu một người đàn ông có tôn nghiêm chắc cũng phải hành động rồi.”
Trương Húc nghi hoặc nói: “Thường Tử Phi muốn làm cái gì?”
“Phi Vũ là một xí nghiệp nhỏ tự nhiên không thể chống lại tôi, hiện tại anh ta chỉ có cưới Giang Thiến Nhu, hợp sức cùng với Giang gia.”
Trong lòng Trương Húc âm thầm oán, người đàn ông này thật đáng sợ, người bình thường cũng không nên đắc tội.
An Noãn bước từng bước không có mục đích, lại vô thức đến phía dưới lầu tập đoàn Phi Vũ. Nhìn dãy nhà cao tầng, cô phát hiện mình thật nhỏ bé. Giờ này phút này, Thường Tử Phi chắc không có ở bên trong, anh còn đang bị thương, chắc sẽ ở nhà, còn Giang Thiến Nhu bên cạnh chăm sóc anh.
Do dự thật lâu ở dưới lầu, đến giờ tan ca, người trong Phi Vũ tập đoànra ra vào vào rất nhiều người. An Noãn trốn vào quán cà phê đối diện, ngồi ở dựa vào cửa sổ, có thể thấy rõ ràng từng nhân viên của tập đoàn Phi Vũ.
An Noãn nhìn trong đám đông tìm kiếm hình dáng quen thuộc, nhưng đợi cho đến tối cũng không thấy.
“Tiểu thư, cần đổi cho cô ly nước khác không?” Người phục vụ mỉm cười lễ phép hỏi.
An Noãn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: “Trong tiệm của các người đang cần người làm sao?”
Người phục vụ đầu tiên là sửng sốt nhưng lập tức cười nói: “Chuyện này cô phải hỏi ông chủ mới biết được.”
“Ông chủ của chúng tôi sẽ đến vào 9 giờ sáng mỗi ngày, sáng mai cô có thể đến tìm cô ấy.”
An Noãn nghe vậy vui mừng. Ngồi thêm một lát liền tính tiền ra về.
--
Về lại biệt thự trời đã tối, xe của Mạc Trọng Huy ở bên ngoài, còn người chắc đang trong nhà. Hít một hơi thật sâu, cô lập tức đi vào biệt thự. Mạc Trọng Huy quả nhiên ngay tại phòng khách, ngồi ở sô pha, trên tay cầm ly rượu vang. An Noãn không muốn nói chuyện với anh, bước ngang qua anh đi lên lầu.Mạc Trọng Huy đặt ly rượu xuống, không chút do dự đi theo phía sau cô.
Đến phòng, An Noãn không muốn cho anh vào, đứng ở cạnh cửa lạnh lùng hỏi: “Có việc sao?”
Mạc Trọng Huy không trả lời lấy tay đẩy cửa ra, lập tức đi vào.
“Mạc Trọng Huy có chuyện gì? Tôi muốn tắm rửa ngủ.”
Mạc Trọng Huy một cái xoay người đem cô áp vào tường, trầm giọng nói bên tai cô: “Làm xong rồi ngủ.”
“Mạc Trọng Huy, anh nói cái gì!” Chân mày An Noãn nhíu chặt, dùng sức đẩy anh ra, nhưng có cô hết sức Mạc Trọng Huy cũng không nhúc nhích.
“Mạc Trọng Huy, hôm nay tôi thật sự rất mệt mõi, anh đừng như vậy.”
Giọng cô rất là mỏi mệt, Mạc Trọng Huy dừng động tác, rất kiên nhẫn nói: “Anh đi pha nước cho em tắm.”
An Noãn lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần, tôi tắm vòi sen.”
Cô đẩy anh ra, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Sau đó, Mạc Trọng Huy ẩn nhẫn, không dám quấy rầy cô, không dám làm cô mệt mõi, lại càng sợ sẽ hù dọa đến cô. Nhưng hiện tại, thân thể đang rất muốn cô, rất khó chịu. Khẽ thở dài, anh xuống lầu lấy cho cô ly sữa.
An Noãn tắm xong mặc quần áo ngủ rất kín đáo từ nhà tắm đi ra. Anh nhớ rõ anh mua cho cô đều là váy ngủ gợi cảm, cũng không biết nha đầu kia khi nào đã mua bộ đồ ngủ kín đáo như vậy. Nhưng kỳ quái là, trên người cô không phải là áo ngủ gợi cảm mê người nhưng cô vẫn toát lên vẻ đáng yêu thuần khiết.
Mạc Trọng Huy cảm thấy chính mình muốn điên rồi, anh không thể khống chế bước đến bên cạnh đè cô xuống bàn trang điểm.
“Mạc Trọng Huy, anh lại phát cái gì điên?”
Mạc Trọng Huy cúi xuống cắn cổ cô, giọng hơi khàn khàn nói bên tai cô: “Noãn Noãn, anh yêu em, để anh yêu em thật tốt.”
“Mạc Trọng Huy, anh muốn động dục cũng đừng tìm tôi, Hà Tư Kỳ không phải xuất viện sao, anh đi tìm cô ta đi.”
Tròng mắt Mạc Trọng Huy ảm đạm, ôm cô về giường lớn. An Noãn biết đêm nay muốn tránh cũng không tránh được, chỉ mong anh sớm chấm dứt. Nhưng Mạc Trọng Huy mỗi lần ra vào đều mãnh liệt, cô dường như không thừa nhận được anh. Không biết ép buộc bao lâu, Mạc Trọng Huy mới bằng lòng buông tha cô.
“Mạc Trọng Huy, đã xong rồi phải không? Anh có thể đi.”
Mạc Trọng Huy gắt gao ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói vào tai cô: “Ngoan, đừng náo loạn, ngủ đi.”
“Mạc Trọng Huy, anh cút!”
Anh làm như không nghe thấy, ôm cô chặt hơn, trong chốc lát chìm vào giấc ngủ
--
Ngày hôm sau sáng sớm, An Noãn tỉnh lại trong ngực anh, mở to mắt, Mạc Trọng Huy còn bình yên ngủ bên cạnh cô. Trước đây, chính khuôn mặt này làm cho cô trầm luân. An Noãn đè mi tâm, ngồi dậy.
Mạc Trọng Huy cũng tỉnh, ngồi dậy ôm cô từ phía sau, dùng giọng gợi cảm nói: “Bây giờ còn sớm, ngủ thêm một lát.”
“Mạc Trọng Huy, buông tay.” Giọng cô bình tĩnh, không mang theo một tia cảm tình nào.
Mạc Trọng Huy hơi hơi giật mình, lập tức buông tay. Cô lập tức xuống giường đi vào phòng tắm, tắm rửa rất nhanh đi ra. Mạc Trọng Huy còn ngồi trên giường, cúi đầu hỏi: “Hôm nay muốn đi nơi nào?”
“Mạc Trọng Huy, tôi nói với anh một lần cuối cùng, tôi đi đâu không cần phải báo cáo với anh, nếu ngay cả tự do cũng không có, tôi cũng không biết mình sẽ làm cái gì.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh mua cho em một chiếc xe nhỏ, chìa khóa để trên bàn trong phòng khách, em lái xe chậm thôi.”
Mạc Trọng Huy thật sự lợi hại, chỉ một ngày anh có thể mua cho cô một chiếc xe thể thao nhập khẩu có số lượng. An Noãn cũng không khách khí, lái xe tới quán cà phê.
Sáng nay cô đến sớm, trùng hợp là bà chủ quán cà phê cũng đến sớm. là một cô rất nhỏ, An Noãn hoài nghi cô ấy còn vị thành niên.
Cô gái đặc biệt khách khí, lại được dạy dỗ rất tốt, rất lễ phép nói với An Noãn: “Đúng lúc trong quán chúng tôi cũng cần người, nếu được hôm nay cô có thể tới làm.”
An Noãn vui mừng nhận việc làm này, thay quần áo bắt đầu làm việc.
--
Trương Húc báo cáo với Mạc Trọng Huy: “Trước tiên, An tiểu thư đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, sau đó đến quán cà phê ngày hôm qua.”
Mạc Trọng Huy đè thái dương huyệt, đời này muốn An Noãn sinh cho anh một đứa con, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây. Trong lòng đã sớm biết chuyện này, nhưng khi nghe cô đi mua thuốc, vẫn rất khó chịu, trong lòng mệt mõi.
“Cô ấy đến quán cà phê?”
Trương Húc nơm nớp lo sợ trả lời: “An tiểu thư làm phục vụ ở quán cà phê.”
Con ngươi thâm thúy của Mạc Trọng Huy híp lại, lập tức lạnh lùng mở miệng: “Đi làm áp lực với Giang gia.”
“Tôi đã biết Mạc tiên sinh, sẽ đi làm ngay.”
Mạc Trọng Huy đủ âm hiểm, lúc cùng Nghê Tuệ giao dịch, anh cùng lúc cũng tạo áp lực với Giang gia, làm cho Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu không thể không kết hôn.
Từ khi Thường Tử Phi xuất viện, cả người đều thay đổi, trở nên im lặng, cũng không còn bài xích Giang Thiến Nhu, dù sao mấy ngày này vẫn là Giang Thiến Nhu ở bên cạnh chăm sóc anh.
An Noãn ở quán cà phê học nửa ngày, công việc của cô rất đơn giản, phục vụ bưng nước cho khách. Có thời gian rãnh rỗi cô có thể theo dõi động thái bên tập đoàn Phi Vũ, thậm chí đến giờ ăn trưa, cô còn thấy Hoa Vũ từ trong đi ra. Chỉ là trong tầm mắt không hề xuất hiện bóng dáng quen thuộc. Mỗi khi đến giờ tan tầm, An Noãn luôn nhìn chằm chằm vào cao ốc đối diện.
Nhưng mà không nghĩ tới, cô không đợi được Thường Tử Phi, lại thấy Mạc Trọng Huy đến đây. Mạc Trọng Huy rất bình tĩnh tìm chỗ ngồi xuống, vẫy vẫy tay về phía An Noãn. Trong lòng không muốn, nhưng cô vẫn từ từ đi qua.
“Cho tôi một ly cà phê đen, không đường, không sữa.”
An Noãn cau mày hừ nói:“Mạc Trọng Huy, anh muốn làm trò hề gì?”
Anh nhíu mày nói: “Như thế nào, ngay cả ly cà phê cũng không bán cho anh?”
An Noãn cắn cắn môi, đi gọi cà phê cho anh. Lát sau, một người phục vụ khác mang tới
“An Noãn, chị có nhìn thấy không, người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ, rất đẹp trai nha, khẳng định anh ấy là một người rất thành đạt.”
An Noãn mím môi, thản nhiên nói: “Chị thấy có gì tốt đâu chỉ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử.”
“Không giống nha, em cảm thấy rất tuấn tú, thực khốc, là loại hình em thích.”
Một cô gái nhỏ chắc cũng chưa tốt nghiệp trung học, ra ngoài làm công, ở tuổi hai mươi, nhìn thế giới này thật đẹp thật tốt.
“An Noãn, chị nói em muốn xin số điện thoại của anh ấy không biết anh ấy có cho không?”
An Noãn nghĩ nghĩ, cười nói: “Chắc có, loại người ngụy quân tử này chắc sẽ thích những cô gái thanh thuần.”
Cô gái bị cô nói như vậy ngược lại thẹn thùng: “Quên đi, em từ bỏ, nghe chị nói như vậy có thể là người xấu.”
Buổi tối, lúc An Noãn tan ca. Cô thay quần áo chuẩn bị về, lúc đi ra đã không còn nhìn thấy Mạc Trọng Huy. Cô cũng không nghĩ nhiều, tới bãi đỗ xe, lại thấy Mạc Trọng Huy dừng xe trước mặt cô. Nhìn anh ngồi trong chiếc xe màu đỏ, lại giống như một tên biến thái.
“Lên xe!” Giọng anh không tốt lắm.
An Noãn cũng không muốn cùng anh tranh chấp ở đây, liền ngồi lên xe. Mạc Trọng Huy chạy xe với tốc độ rất nhanh, sợ tới mức An Noãn nắm chặt dây an toàn.
“Mạc Trọng Huy, nếu muốn chết anh cứ chết một mình, đừng kéo theo tôi làm đệm lưng.”
Sau khi An Noãn rống lên, Mạc Trọng Huy giảm lại tốc độ. Cuối cùng cũng an toàn trở về biệt thự. Trương Húc lái chiếc Bentley đi theo phía sau bọn họ, bị tốc độ xe của anh ném lại phía sau, may mắn là, khi anh về đến biệt thự, xe thể thao màu đỏ ở cửa trước cửa. Anh đi vào phòng khách, chỉ thấy yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có người hầu đi tới đi lui.
“Mạc tiên sinh đâu?” Anh thật cẩn thận hỏi.
Người hầu chỉ chỉ trên lầu: “Mạc tiên sinh đã đến phòng tập thể thao, An tiểu thư ở trên lầu, sắc mặt Mạc tiên sinh không tốt lắm, anh có việc gì ngày mai hãy nói, hôm nay tốt nhất không cần đi trêu chọc.”
Làm sao mà Trương Húc không biết, An tiểu thư thật không đầu óc , vì muốn gặp Thường Tử Phi, lại chạy đến đối diện quán cà phê Phi Vũ làm công, Mạc tiên sinh không tức giận mới là lạ. Giang gia cùng Thường gia đám hỏi phỏng chừng trước tiên. An Noãn về đến biệt thự liền lên lầu, đúng là kỳ quái, Mạc Trọng Huy lại không có tới tìm làm phiền cô. Yên tĩnh chưa được bao lâu, bên ngoài đã có người gõ cửa. Cửa mở, người đứng bên ngoài lại là Trương Húc.
“An tiểu thư, mời xuống dưới ăn cơm.”
“Mạc tiên sinh đâu?”
Trương Húc khụ khụ hai tiếng, cúi đầu nói: “Mạc tiên sinh ở phòng tập thể thao, kêu chúng ta ăn trước.”
Nghe nói như thế, An Noãn mới xuống lầu. Hiện tại, cô tận lực lảng tránh Mạc Trọng Huy, bằng không, anh nổi cơn điên lên, chịu thiệt vẫn là thân thể của cô, ngày hôm qua bị anh tra tần đến giờ vẫn còn đau nhức.
An Noãn ăn được một nửa, Mạc Trọng Huy mới xuống tới, nửa thân trên để trần toàn là mồ hôi. Anh đứng sát chỗ An Noãn ngồi, cánh tay dài tự nhiên khoát lên thành ghế.
“Mạc tiên sinh, tôi đi lấy cơm cho ngài.”
Người hầu vội vàng nói.
“Không cần, tôi không đói bụng.” Giọng anh lạnh lùng, nghe dường như có chút khó chịu.
An Noãn nghe thấy giọng nói của anh cả người đều cảm thấy lạnh. Trương Húc biết tuy hiện tại không thích hợp nói chuyện, nhưng vẫn nhịn không được nói: “Mạc tiên sinh, ngài nên ăn một chút, vừa rồi vận động cũng đã rất mệt rồi.”
Mắt lạnh của Mạc Trọng Huy đảo qua, Trương Húc sợ tới mức không dám lên tiếng nữa. An Noãn ngồi ở Mạc Trọng Huy bên người, không được tự nhiên, cô đặt chén cơm qua một bên, cúi đầu nói: “Tôi no rồi , các người từ từ ăn.”
Người hầu vội đem canh gà đoan đến trước mặt cô: “An tiểu thư, canh gà này uống rất tốt cho cơ cơ thể, cô nên uống một chén.”
An Noãn không có cự tuyệt, cầm chén canh uống từng ngụm. Đúng lúc này, Mạc Trọng Huy thản nhiên cầm lấy đũa và chén cơm còn dư của cô ngồi xuống ăn. Mọi người có mặt tại phòng ăn đều kinh sợ, nhất là Trương Húc. Mạc tiên sinh bình thường mắc bệnh sạch sẽ, chén đã bị người khác đụng qua anh sẽ không bao giờ dùng tới, ngay cả quần áo của anh bị người sơ ý đụng anh cũng sẽ thay bộ khác.
An Noãn nhìn người đàn ông bên cạnh dường như biến thái, cô vội vàng uống nhanh chén canh gà chạy lên lầu. Mạc Trọng Huy ăn hết chén cơm của An Noãn liền thả đũa xuống.
Người hầu ở một bên thật cẩn thận hỏi: “Mạc tiên sinh, có muốn thêm cơm không?”
“Không cần.”
“Ngài cũng uống thêm một chén canh gà, bổ sung năng lượng?”
“Không cần.”
--
An Noãn nghĩ Mạc Trọng Huy sẽ tìm cô tính sổ, kỳ quái là, sau đó Mạc Trọng Huy cũng không tìm cô. Thậm chí cũng không nói gì về chuyện cô đi làm bên ngoài. Liên tục một tuần, anh không có xông vào phòng cô, cũng không đụng cô.
Mỗi ngày, An Noãn tới quán cà phê làm việc, buổi tối đúng giờ về nhà. Không có Mạc Trọng Huy làm phiền, cô cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là, người cô muốn gặp vẫn chưa gặp được.
Hà Tư Kỳ đem bình hoa hoa hồng ném xuống, tình yêu của cô và Mạc Trọng Huy tựa như này hoa hồng, một khi đã chết, không cách nào làm cho sống lại.
Người hầu của HTK nhìn thấy cô đi chân không trên sàn, chạy đi tìm đôi với mang đến trước mặt cô: “ Hà tiểu thư, cô còn đang ở cử, không thể bị cảm lạnh, bằng không về sau sẽ rất dễ bị bệnh.”
Hà Tư Kỳ tự giễu cười cười: “Tiểu Mai, trên thế giới trừ cô, không còn ai quan tâm đến sức khỏe của tôi. Đàn ông không có một người nào tốt, đều có mới nới cũ.”
“Tiểu thư, cô ngồi xuống trước đi, tôi mang vớ chân vào cho cô.”
Hà Tư Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế quý phi, người hầu giúp cô mang vớ vào.
“Tiểu Mai, cô biết không? Nơi này của tôi rất lạnh, cho dù có mặc nhiều đồ hơn nữa cũng chỉ thấy lạnh.” Cô dùng sức ấn lên tim mình, nơi này rất đau.
Tiểu Mai mím môi an ủi: “Tiểu thư, cô trăm ngàn lần không nên cam chịu, buồn bã, cô phải lạc sống lạc quan hơn, như vậy Mạc tiên sinh mới có thể thưởng thức cô, trở lại bên cạnh cô. Còn An Noãn, cô ta chỉ dùng sắc đẹp mê hoặc Mạc tiên sinh, chờ Mạc tiên sinh chơi xong, chán ghét , nhất định sẽ trở về ngài bên cạnh cô.”
“Rồi trở về cũng dơ bẩn, bị con tiện nhân chơi đến dơ bẩn.”
“Tiểu thư, cô chấp nhận để An Noãn khi dễ mình như vậy sao?”
Hà Tư Kỳ cắn chặt răng, hung hăng nói: “Hiện tại, tim của Mạc Trọng Huy đang trên người cô ta, chờ anh ấy chơi xong, cô ta cũng sẽ giống như tôi, bị vứt bỏ, bị quên lãng, cô ta nghĩ Mạc Trọng Huy có thể giống Thường Tử Phi sao, một lòng một dạ với.”
“Tiểu thư nói rất đúng, Mạc tiên sinh hiện tại chỉ nhất thời sủng ái cô ta, bị tướng mạo xinh đẹp của cô ta mê hoặc, chờ khi hết cảm giác mới mẻ, cô ta cũng không là cái gì.”
“Xinh đẹp?” Chân mày Hà Tư Kỳ nhướng lên.
Người hầu vội vàng sửa lời nói: “Không, không, cô ta không xinh đẹp, so với Hà tiểu thư, An Noãn quả thực là xấu xí, gương mặt cũng xấu xí. Thật không biết Mạc tiên sinh nhìn trúng điểm nào của cô ta?”
Hà Tư Kỳ nhíu mày, thản nhiên nói: “Tính cách của cô ta rất giống chị tôi, tự cho mình thiện lương, kỳ thật chỉ là một người yếu đuối.”
“Khó trách Mạc tiên sinh coi trọng cô ta như thế, thì ra là ở trên người cô ta thấy được bóng dáng của Hà đại tiểu thư, bất quá cũng chỉ là thế thân mà thôi, xem cô ta còn có thể kiêu ngạo bao lâu.”
Hà Tư Kỳ đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng, thản nhiên nói: “Tôi không thu thập được cô ta, cũng sẽ có người khác làm thay, đứa bé trong bụng tôi tốt xấu vẫn là con cháu của Mạc gia, cô ta nghĩ người của Mạc gia sẽ dễ dàng buông tha cho cô ta?”
“Hà tiểu thư, cô muốn đem chuyện này nói với Mạc đại lão gia?”
“Về phía Mạc lão gia sẽ tự động biết tin, không cần chúng ra phải nói.”
Hà Tư Kỳ giơ cao khóe môi, cô cơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mạc lão gia. An Noãn, chúng ta chờ coi, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ .
--
Ở Bắc Kinh lão gia tử, quả thật đã nhận được tin tức, ông gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, rất bình tĩnh hỏi,“Nghe nói đứa nhỏ trong bụng Tư Kỳ đã mất? Nghe nói bị một người phụ nữ làm ra, đây là có chuyện gì?”
Mạc Trọng Huy gặp đủ chuyện phiền toái , tức giận nói: “Đứa nhỏ không còn, ông nên cao hứng mới đúng, dù sao ông cũng không đồng ý cho Hà Tư Kỳ bước vào cửa Mạc gia.”
“Cháu nói đúng, đứa nhỏ không còn rất hợp với ý ta. Chuyện hiện tại ta quan tâm là, rốt cuộc người phụ nữ nào cò can đảm như vậy, ở trước mặt của cháu làm ra chuyện đó.”
Mạc Trọng Huy tâm hơi nhảy lên, lập tức không kiên nhẫn nói: “Đứa nhỏ không còn, là Hà Tư Kỳ chính mình làm mất, là cảm xúc cô ấy không ổn định làm cho sanh non, không có bất kỳ quan hệ nào với người khác.”
“Được, ta đã biết, chuyện này liền như vậy quên đi, khi nào cháu mới chịu về Bắc Kinh?”
“Tạm thời sẽ không. Gia gia, cháu còn rất nhiều chuyện phải làm, lần sau sẽ gọi lại.”
Mạc Trọng Huy không đợi kia đầu nói xong, trực tiếp chặt đứt điện thoại.
Điện thoại kia đầu, Mạc lão gia tử đã chủ động lui từng bước, xú tiểu tử này còn không theo bậc thang đi xuống.
Mạc Lão gia tử gọi quản gia hô qua đến, phân phó nói: “Cậu đi tra một chút, xú tiểu tử kia đang làm cái gì ở Giang thành? Có cái gì đáng giá hắn lưu luyến ? Ngay cả nhà cũng không muốn về. Tư Kỳ sanh non, cũng không đơn giản như vậy, tất cả đều tra hết.”
Đường Tĩnh Vi nghe được tin tức Hà Tư Kỳ sanh non, kích động chạy đi tìm Mạc lão gia, lớn tiếng chất vấn: “Ba, Tư Kỳ sanh non có phải là ba làm hay không?”
Mạc lão gia tử hung hăng liếc bà một cái, kêu rên: “Ta có tàn nhẫn như vậy sao? Ngay cả tôn tử của chính mình cũng không buông tha?”
“Không phải ba còn có thể là ai, ai có thể ở trong địa bàn của Huy nhi làm thương tổn Tư Kỳ?”
“Theo như hắn nói, là cảm xúc Tư Kỳ không ổn định làm cho sanh non, nguyên nhân cụ thể ta đã phái người đi thăm dò.”
Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, cảm khái nói: “Ba, chị em Tư Nghiên, Tư Kỳ đều là mệnh khổ, chúng ta nhìn chúng lớn lên, Tư Nghiên cũng đã đi rồi, Tư Kỳ còn sống, nếu Huy nhi thích, sẽ thanh toàn bọn họ đi.”
“Con nói bậy bạ gì đó, Hà Tư Kỳ là cái gì dạng phụ nữ gì con còn không rõ ràng sao?”
Đường Tĩnh Vi nhấp mím môi quát: “Cho dù Tư Kỳ có tâm cơ, nhưng Tư Nghiên thực đơn thuần thực thiện lương a, vì sao năm đó ba lại phản đối? Nếu không phải là tại ba, Huy nhi sẽ không rời nhà lâu như vậy.”
“Là con của con không có tiền tiền đồ, lại nhiều lần vi phạm của ý nguyện của ta, được rồi, ta không muốn nhắc lại chuyện trước kia, con đi ra ngoài trước đi, đừng luôn hô to gọi nhỏ, có ** phân.”
--
Mạc Trọng Huy gần đây rất phiền muộn , sau khi từ bệnh viện náo loạn một trận, An Noãn tỏ thái độ hờ hững với anh, chỉ cần thoáng thấy anh đang tới gần cô, An Noãn liền lui rất xa, hiển nhiên coi anh như ma quỷ dã thú.
Cuộc sống mỗi ngày của cô thực đơn điệu, cũng không ra khỏi phòng, phần lớn thời gian chỉ ngồi ở ban công phơi nắng ngẩn người, ngay cả một ngày ba bữa đều là người hầu đưa đến trong phòng, có đôi khi còn lại là Mạc Trọng Huy tự mình đưa đến. Cô ăn rất ít, mặc dù trước kia cô thích nhất là ăn đồ ăn, cô cũng chỉ là ăn hai ba miếng là bỏ xuống.
Tối nay, Mạc Trọng Huy đưa bữa tối cho cô, vừa vào phòng cô thấy điện thoại di động của cô đang reo, An Noãn rõ ràng nghe được, nhưng không có tiếp nghe, vẫn ngơ ngác ngồi ở ban công, nhìn bầu trời bên ngoài đầy sao.
Mạc Trọng Huy không tiếng động thở dài, cầm di động đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: Điện thoại của em.”
An Noãn nhận di động, thấy La Hiểu Yến gọi tới, nàng do dự vẫn ấn hạ nghe.
Giọng La Hiểu Yến ở đầu dây bên kia vang lên giải thích với cô: “Noãn Noãn, lần trước chị nổi giận với em, là chị không đúng, em đừng giận chị có được không?”
An Noãn thản nhiên trả lời: “Em không trách chị, chị nói đúng, chuyện của em còn chưa tự mình xử lý xong, không có quyền đi quản người khác.”
“Noãn Noãn, em nói lời này ý nghĩa em còn giận chị, chị thừa nhận hôm đó là chị không tốt, bằng không như vậy, ngày mai chị mời em ăn cơm, chúng ta hảo hảo tâm sự được không?”
“Ngày mai em không rảnh.” An Noãn quyết đoán cự tuyệt.
Đầu dây bên kia bắt đầu nóng nảy: “Noãn Noãn, em còn tại giận chị, xin em, chị thật sự biết sai rồi, nể tình chúng ra quen biết nhiều năm, đừng giận chị được không?”
“Em thật sự không tức giận, chị nghĩ nhiều rồi.”
“Không tức giận thì đồng ý ngày mai đi ăn cơm dạo phố với chị.”
An Noãn cuối cùng không lay chuyển được cô, liền đồng ý.
--
Gác điện thoại, Mạc Trọng Huy đã đem đồ ăn đến trước mặt cô.
“Hôm nay nhà bếp làm món tôm rim em thích nhất, nếm thử hương vị thế nào?”
An Noãn cxoay đầu, không chút để ý nói: “Tôi không đói bụng, không muốn ăn.”
Mạc Trọng Huy rất kiên nhẫn hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì, tôi cho người đi mua cho em.”
“Cái gì cũng không muốn ăn, đừng khó khăn.”
Mạc Trọng Huy mày hơi hơi súc súc, cúi đầu nói: “Người hầu nói bữa trưa hôm nay em cũng ăn không nhiều.”
“Gần đây không có gì khẩu vị, đem đồ ăn đem đi đi, tôi ngửi thấy liền muốn ói.”
Mạc Trọng Huy giật mình hỏi: “Không phải là mang thai chứ?”
An Noãn mắt lạnh đảo qua đi, tức giận nói: “Sẽ không, tôi đã uống thuốc.”
Anh im lặng, ngẫm lại mình thực buồn cười, An Noãn sẽ vì anh sinh đứa nhỏ, quả thực là mơ mộng hão huyền.
“Ăn bánh ngọt không?”
“Không ăn.”
“Uống trà?”
“Không.”
“Đản thát (stli: không biết món này món gì haizz) nhé, trước kia em rất thích ăn.”
An Noãn không còn kiên nhẫn, cô đứng lên, hướng về phía anh quát: “Anh nói đều là những thứ trước kia tôi thích ăn , hiện tại toàn bộ đều không thích, con người có thể thay đổi khẩu vị, tựa như tình yêu, không phải không bao giờ thay đổi.”
An Noãn rống xong chạy tới bên giường, trực tiếp chui vào giường lớn.
Mạc Trọng Huy cũng không rời đi, giống như cô, ngơ ngác ngồi ở ban công, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ.
Không phải tình yêu không bao giờ thay đổi, anh đã sớm cảm nhận được, tình yêu của An Noãn đối với anh đã sớm bị thương tổn mất đi. Anh cơ hồ không còn nhớ được, bộ dáng của cô năm đó khi yêu anh, đã quên mất bộ dáng cô khi một lòng theo đuổi anh, đã quên bộ dáng khi cô còn là thiên kim thị trưởng ép buộc anh.
Anh bỏ lỡ rất nhiều, hối hận cũng rất nhiều.
Nửa đêm, An Noãn đói bụng tỉnh lại, đã đói đến bụng cũng kêu lên. Vốn định xuống lầu kiếm đồ ăn, bỗng thấy một thân hình cao lớn đang đi lên, cô không nhịn được nhíu mày.
Mạc Trọng Huy ngồi lên mép giường, ôn nhu hỏi: “Có đói bụng không? Anh xuống làm chút gì cho em ăn.”
Cô rất muốn biết một ông chủ lớn như anh nấu ăn sẽ như thế nào, cố ý nói: “Tôi muốn ăn mì, thêm hai trứng gà luộc.”
“Được, em chờ một lát, anh đi làm cho em ăn.”
Mạc Trọng Huy đi xuống nửa giờ, mới bưng đến trước mặt cô một chén phía trên còn có hai trứng gà đã luộc chín.
“Lần đầu tiên xuống bếp, em ăn thử đi, nếu không thể ăn được anh lập tức ra ngoài mua về cho em.”
Khi anh đưa cho cô đôi đũa, cô còn nhìn thấy trên tay anh có hai vết bỏng nhỏ đã nổi thành mụn nước.
An Noãn vừa ăn vô đã đem chén mì ném qua một bên, vô cùng ghét bỏ nói: “Thật khó ăn, chưa bao giờ ăn qua thứ gì khó ăn đến như vậy.”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy khó xử, lập tức nói: “Anh ra ngoài mua cho em, em muốn ăn mì tiệm nào?”
“Tôi muốn ăn mì thịt bò Tiểu Mã ở phía Tây.”
Từ đây đến phố phía Tây rất xa, it nhất cũng một giờ đồng hồ, Mạc Trọng Huy không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý: “Được, anh đi mua, anh đi lấy cho em ít bánh ngọt ăn trước.”
Mạc Trọng Huy đi xuống lầu, rất nhanh mang lên một khối mạt trà bánh ngọt.
“Em ăn trước đi, anh đi lấy xe, rất nhanh trở về.”
Mạc Trọng Huy chạy xe rất nhanh, đã nửa đêm quán mì cũng sắp đóng cửa, anh không khách khí đưa ra một tờ chi phiếu kêu ông chủ đi nấu mì .
Vốn ông chủ muốn tức giận, nhưng bị khí thế của anh làm cho sợ hãi liền ngoan ngoãn đi nấu dưới.
Một giờ sau, khi anh về đến nhà, An Noãn đã ngủ.
Anh do dự có nên kêu cô thức hay không, thoáng nhìn trên đầu giường mạt trà bánh ngọt cũng chưa hề đụng tới, anh bước tới vỗ nhẹ lên mặt cô gọi cô tỉnh.
An Noãn tỉnh lại tức giận rống: “Mạc Trọng Huy, anh đừng đụng tôi, tôi muốn đi ngủ.”
“Ngoan, ăn xong rồi ngủ tiếp, bằng không bệnh bao tử lại tái phát.”
Sau khi An Noãn bị anh kêu tỉnh, cố ý trả thù anh, cô dùng chiếc đũa gắp hai phía dưới, tức giận nói: “Nhìn nát hết làm sao mà ăn? Gắp còn không được.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày.
“Không ăn , đem đi đi.”
Cô đem tô mì để vào tay anh nhưng lại không cẩn thận làm đổ nước lên người anh.
Anh ‘Tê’ rên rỉ một tiếng, chân mày nhíu chặt.
“Mạc Trọng Huy, anh không thấy tôi rất phiền phức sao? Nếu cảm thấy phiền hãy thả tôi đi, tâm của tôi cũng không có ở đây, có giữ lại cũng chỉ là thể xác mà thôi."
Mạc Trọng Huy yên lặng dọn dẹp mớ hỗn độn, xoay người đi ra khỏi phòng cô.
An Noãn luôn luôn náo loạn, cô muốn xem Mạc Trọng Huy sẽ chịu đựng được bao nhiêu. Bất luận cô trêu chọc anh tới đâu, Mạc Trọng Huy cũng không nói nặng một lời nào với cô. Cô bất lực, càng nhiều là bất đắc dĩ.
--
Sáng sớm hôm sau, An Noãn khó được sáng sớm đi xuống lầu, Mạc Trọng Huy đang ở nhà ăn uống cà phê. Thấy cô đi xuống, anh sửng sốt, đặt ly cà phê trong tay xuống bàn, đi đến trước mặt cô vô cùng ôn nhu hỏi: “Sao lại sớm như vậy? Có phải đói bụng hay không?”
An Noãn mặt không chút thay đổi đẩy anh ra đi đến cửa đổi giày.
Mạc Trọng Huy đuổi theosau hỏi: “Muốn đi đâu?”
An Noãn đổi xong giầy lạnh lùng trả lời anh: “Tôi đi đâu không cần phải báo cáo với anh? Không lẽ ngay cả một chút tự do tôi cũng không có?”
Mạc Trọng Huy nhíu mi tâm, giải thích: “Anh không có ý này, em muốn đi dâu anh đưa em đi, nơi này rất khó đón xe.”
An Noãn nghĩ lại cũng đúng, liền xòe tay ra trước mặt anh: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi tự mình lái.”
Mạc Trọng Huy mày nhíu chặt hơn: “Em chưa có bằng lái xe, cũng mấy năm rồi chưa có đụng đến xe, anh làm sao yên tâm để em tự chạy.”
An Noãn cười lạnh: “Anh sợ tôi làm hư xe anh sao?”
“Em biết anh không có ý này!” Mạc Trọng Huy có chút nóng nảy, bất đắc dĩ nói: “Như vậy đi, em đi đâu tôi kêu người đưa em đi.”
Cuối cùng hai người mỗi người nhường một bước, Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn đến thương xá.
An Noãn đợi nửa giờ, La Hiểu Yến mới khoan thai đi đến, cô phải lo cho Phan Bình xong mới tới được.
“Noãn Noãn, thực xin lỗi, để em chờ lâu, vừa rồi đột nhiên có chút việc, cho nên chị tới trễ.”
An Noãn nhìn La Hiểu Yến, vô ý thấy một dấu hôn rõ ràng trên cổ cô ấy. Cô ngày càng phát hiện ra mình với La Hiểu Yến không cùng một loại người, cô thấy khó chấp nhận được cuộc sống của cô ấy
“Noãn Noãn, chúng tôi uống nước trước đi, hôm qua chị vừa lãnh lương.”
La Hiểu Yến đắc ý kéo cánh tay cô đi vào một quán cà phê.
Gọi hai ly Cappuccino, ngồi đối diện nhau.
An Noãn đột nhiên phát hiện người phụ nữ trước mặt trở nên xa lạ, trước kia ở ngục giam, không có chuyện gì không nói với nhau, không giấu nhau điều gì. Nghĩ lại lúc đó thật đơn thuần, nhưng khi ra ngoài, xã hội đã làm cho người ta thay đổi.
“Noãn Noãn, lần trước chị không nên dùng thái độ như vậy nói chuyện với em, em tha thứ cho chị một lần được không? Hôm nay hẹn em ra, thứ nhất muốn nói lời xin lỗi với em, thứ hai muốn nói tình huống hiện tại của chị với em.”
La Hiểu Yến uống một ngụm cà phê, mở miệng: “Chị ở Thiên Đường làm người bán hàng, em cũng biết Thiên Đường có bao nhiêu phức tạp, ngoại trừ đối phó với khách hàng háo sắc, còn có những tiểu thư trong Thiên Đường cạnh tranh, nếu không có người phía sau chống lưng rất khó sống yên. Phan Bình là quản lí của Thiên Đường, từ lúc chị vào Thiên Đường, anh ấy cũng rất chiếu cố chị, sau đó chúng ta thuận theo tự nhiên đến với nhau, anh ấy yêu chị, chị thưởng thức anh ấy, hai chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt. Bởi vì anh ấy đã có vợ, bởi vậy chúng tôi chỉ lén lút qua lại, không dám để cho người khác phát hiện. Nhưng người trong Thiên Đường đều nhìn ra, mọi người trong lòng đều rõ ràng, ở đó rốt cuộc không ai dám khi dễ chị.”
An Noãn không nghĩ xen vào chuyện của cô ấy nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Về sau các người tính thế nào, cứ như vậy suốt đời?”
Sắc mặt La Hiểu Yến ảm đạm, thản nhiên nói: “Chị đã chịu đủ cảnh lén lút này rồi, nhất là buổi tối, chị muốn anh ấy ở bên cạnh chị thêm một lát, nhưng vợ anh ấy điện thoại, anh ấy liền bỏ về.”
“Nếu anh ta nói yêu chị, sao còn phải nghe lời vợ anh ta?”
La Hiểu Yến cắn chặt răng, có chút tức giận nói: “Bởi vì phía sau vợ anh ấy có người chống lưng, là em gái của một quan chức chính phủ, nếu sự việc bị phanh phui, chị và Phan Bính đều không thể chịu đựng nổi.”
La Hiểu Yến nói xong đột nhiên nắm chặt tay An Noãn, vô cùng kích động nói: “Noãn Noãn,thật ra lần này chị tìm em có một việc muốn nhờ, chị hy vọng em có thể nói với Mạc tiên sinh một tiếng, để Mạc tiên sinh giúp đỡ, như vậy Phan Bình ly hôn sẽ không khó khăn.”
Trong lòng An Noãn chỉ cảm thấy chua xót, rút ra tay mình ra, lạnh lùng nói: “Hiểu Yến, đối với chị hiện tại em chỉ là một công cụ để lợi dụng sao. Chị thay đổi rồi, em không còn hiểu được nữa.”
“Noãn Noãn......” La Hiểu Yến cúi đầu gọi tên cô: “Chị thật sự là hết cách mới nhờ em giúp đỡ.”
An Noãn thở dài, bình tĩnh hỏi: “Chị nhờ em giúp đỡ chuyện này, Phan Bình biết không?”
“Anh ấy đương nhiên không biết, nếu anh ấy biết khẳng định sẽ phản đối chị làm như vậy. Anh ấy có thể không ly hôn, ngồi hưởng tề nhân chi phúc, nhưng chị chịu đủ rồi, chị không có cách nào chia sẽ đàn ông với người phụ nữ khác, chị làm không được, mỗi ngày chị đều bị dày vò, thấy vợ anh ta gọi điện tới làm chị tức giận, Noãn Noãn, ngươi nhất định phải giúp chị, bằng không chị thật sự muốn điên rồi.”
“Em nghĩ chị điên rồi!” An Noãn có chút tức giận: “Có lẽ Phan Bình cũng không nghĩ sẽ ly hôn với vợ anh ta, chỗ dựa vững chắc như vậy mà anh ta cũng không cần, đừng nói chị chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù anh ta yêu chị, đàn ông trời sinh dã tâm cũng sẽ không lựa chọn chị. Hiểu Yến, chị nên tỉnh lại đi.”
La Hiểu Yến vừa nghe xong lập tức trầm mặt, ánh mắt nhìn An Noãn như có độc dược.
“An Noãn, chuyện đã như vậy nhưng cô còn nói mấy câu này, cô đã quên lúc trước khi vừa ra tù không nhà để về, là ai đã tốt bụng chứa chấp cô? Hiện tại cô ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, cuộc sống rất tốt, đã quên hết ân tình của tôi đối với cô, cô còn là người sao? Cô nói tôi như vậy nhưng cô có tốt đẹp gì hơn đâu, đầu tiên là ở chung với Thường Tử Phi, mẹ của Thường Tử Phi không đồng ý các người cùng một chỗ, mắt thấy gả Thường gia vô vọng, cô lại cùng Mạc Trọng Huy ở chung, cô cho là Mạc Trọng Huy anh ta thật thích cô sao? Cô đừng nằm mơ, tôi nghe nói, cửa Mạc gia rất cao, ngay cả Hà Tư Kỳ cũng vào không được, cô là người đã từng ở tù đừng có hy vọng có thể bước vào.”
An Noãn phát hiện, đối mặt với người từng là bạn tốt này, bỗng nhiên trở nên không lời nào để nói. Hai người là người của hai thế giới, khoảng cách rốt cuộc cũng không thể trở về như lúc trước.
An Noãn hít sâu một hơi, đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Cám ơn chị trước kia chiếu cố tôi, phần ân tình kia vĩnh viễn tôi sẽ để ở trong lòng, về sau chúng ta cũng không nên gặp lại, mỗi người đều có con đường của mình phải đi, chúc chị hạnh phúc.”
An Noãn xoay người rời đi, La Hiểu Yến đột nhiên hướng về phía nàng hô: “Noãn Noãn, em thật không muốn quan tâm chị nữa?”
“Tôi không quan tâm chị được nữa, cũng không tư cách quản chị.” Lạnh lùng nói xong, cô lập tức rời đi.
Cô như không thở nổi, cho đến khi ra khỏi quán cà phê, hô hấp mới thông thoáng hơn.
Nàng bỗng nhiên rất muốn đi bệnh viện thăm Thường Tử Phi, chỉ là liếc mắt nhìn anh một cái cũng được.
Gọi xe đến bệnh viện, lúc đi tới trong lòng đã có chút khẩn trương, kèn ô tô ‘Tin tin’ ở phía sau cô vang hai tiếng, An Noãn quay người lại, xe Thẩm Cầm Phong dừng ở trước mặt cô.
“An tiểu thư, cô đến thăm Thường Tử Phi?”
An Noãn gật gật đầu hỏi: “Thường Tử Phi khôi phục thế nào?”
“Đã rất tốt, hôm qua anh ta kiên trì muốn xuất viện .”
“Đã xuất viện.” An Noãn ngơ ngác lặp lại.
“Chúng tôi khuyên anh ta nên ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng anh ta không muốn, kiên trì đòi xuất viện, người nhà của anh ta cũng khuyên không được, ngày hôm qua liền xuất viện. Nếu nhìn cô thấy anh ta nhất định phải khuyên nhủ, kêu anh ta định kỳ đến bệnh viện kiểm tra tái khám.”
Rời đi bệnh viện, An Noãn thật sự không biết nên đi đâu. Không có người nhà, không có bạn bè, toàn bộ thế giới chỉ còn cô độc một mình cô
--
Trương Húc nhận được tin tức liền báo cáo với Mạc Trọng Huy: “An tiểu thư nàng gặp La Hiểu Yến ở quán cà phê, hai người hình như có cãi vã.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, trầm giọng hỏi: “La Hiểu Yến cùng Phan Bình còn không có chia tay?”
“Không có, Phan quản lí rất để tâm đến La Hiểu Yến.”
Mạc Trọng Huy trào phúng hừ nói: “Phụ nữ nào mà anh ta chẳng để tâm?”
“Ý Mạc tiên sinh, Thiên Đường rất nhiều tiểu thư đều là phụ nữ của Phan quản lí, thật đúng là tiện nghi cho anh ta.”
Mạc Trọng Huy mắt lạnh đảo qua đi, trêu chọc nói: “Như thế nào? Cậu hâm mộ anh ta? Nếu không vị trí quản lí này để cho cậu ngồi?”
“Không không không.” Trương Húc liên tục xua tay: “Tôi là người đã có vợ.”
“Trong nhà có một mẹ già mà kêu là người đã có vợ?” Mạc Trọng Huy trêu chọc nở nụ cười: “Trương đặc trợ, tuổi cậu cũng không nhỏ, cũng nên lo lắng lo lắng hôn nhân, gặp được cô gái nào tốt phải nên nắm chắc, mẹ cậu cũng gấp lắm rồi.”
“Mẹ tôi không vội, mẹ tôi chưa bao giờ tạo áp lực cho tôi.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên hỏi: “An Noãn hiện tại ở đâu?”
Trương Húc lập tức trả lời: “Sau khi rời khỏi quán cà phể, An tiểu thư đến bệnh viện.”
Khi Mạc Trọng Huy đang nghe đến hai chữ ‘Bệnh viện’, chân mày nhướng lên.
Trương Húc tiếp tục run run nói: “Nhưng hôm qua Thường Tử Phi đã xuất viện, An tiểu thư cũng không gặp đước anh ta.”
“Có gặp hay không, Thường Tử Phi đều ở trong lòng cô ấy.”
Trương Húc nhịn không được an ủi: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư đối Thường Tử Phi có lẽ chính là cảm kích cùng áy náy, dù sao Thường Tử Phi cứu cô ấy một mạng, An tiểu thư không nghĩ được cách nào báo đáp, bởi vậy vẫn nhớ bệnh tình của anh ta. Hiện tại Thường Tử Phi xuất viện , mẹ của Thường Tử Phi nhất định bức bách anh ta nhanh chóng cùng Giang tiểu thư thành hôn, dù sao trong khoảng thời gian này vẫn là Giang tiểu thư ở chiếu cố anh ta, Thường gia cũng phải cho Giang gia cái công đạo.”
“Ngày đó, tôi nói với Thường Tử Phi những lời này, nếu một người đàn ông có tôn nghiêm chắc cũng phải hành động rồi.”
Trương Húc nghi hoặc nói: “Thường Tử Phi muốn làm cái gì?”
“Phi Vũ là một xí nghiệp nhỏ tự nhiên không thể chống lại tôi, hiện tại anh ta chỉ có cưới Giang Thiến Nhu, hợp sức cùng với Giang gia.”
Trong lòng Trương Húc âm thầm oán, người đàn ông này thật đáng sợ, người bình thường cũng không nên đắc tội.
An Noãn bước từng bước không có mục đích, lại vô thức đến phía dưới lầu tập đoàn Phi Vũ. Nhìn dãy nhà cao tầng, cô phát hiện mình thật nhỏ bé. Giờ này phút này, Thường Tử Phi chắc không có ở bên trong, anh còn đang bị thương, chắc sẽ ở nhà, còn Giang Thiến Nhu bên cạnh chăm sóc anh.
Do dự thật lâu ở dưới lầu, đến giờ tan ca, người trong Phi Vũ tập đoànra ra vào vào rất nhiều người. An Noãn trốn vào quán cà phê đối diện, ngồi ở dựa vào cửa sổ, có thể thấy rõ ràng từng nhân viên của tập đoàn Phi Vũ.
An Noãn nhìn trong đám đông tìm kiếm hình dáng quen thuộc, nhưng đợi cho đến tối cũng không thấy.
“Tiểu thư, cần đổi cho cô ly nước khác không?” Người phục vụ mỉm cười lễ phép hỏi.
An Noãn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: “Trong tiệm của các người đang cần người làm sao?”
Người phục vụ đầu tiên là sửng sốt nhưng lập tức cười nói: “Chuyện này cô phải hỏi ông chủ mới biết được.”
“Ông chủ của chúng tôi sẽ đến vào 9 giờ sáng mỗi ngày, sáng mai cô có thể đến tìm cô ấy.”
An Noãn nghe vậy vui mừng. Ngồi thêm một lát liền tính tiền ra về.
--
Về lại biệt thự trời đã tối, xe của Mạc Trọng Huy ở bên ngoài, còn người chắc đang trong nhà. Hít một hơi thật sâu, cô lập tức đi vào biệt thự. Mạc Trọng Huy quả nhiên ngay tại phòng khách, ngồi ở sô pha, trên tay cầm ly rượu vang. An Noãn không muốn nói chuyện với anh, bước ngang qua anh đi lên lầu.Mạc Trọng Huy đặt ly rượu xuống, không chút do dự đi theo phía sau cô.
Đến phòng, An Noãn không muốn cho anh vào, đứng ở cạnh cửa lạnh lùng hỏi: “Có việc sao?”
Mạc Trọng Huy không trả lời lấy tay đẩy cửa ra, lập tức đi vào.
“Mạc Trọng Huy có chuyện gì? Tôi muốn tắm rửa ngủ.”
Mạc Trọng Huy một cái xoay người đem cô áp vào tường, trầm giọng nói bên tai cô: “Làm xong rồi ngủ.”
“Mạc Trọng Huy, anh nói cái gì!” Chân mày An Noãn nhíu chặt, dùng sức đẩy anh ra, nhưng có cô hết sức Mạc Trọng Huy cũng không nhúc nhích.
“Mạc Trọng Huy, hôm nay tôi thật sự rất mệt mõi, anh đừng như vậy.”
Giọng cô rất là mỏi mệt, Mạc Trọng Huy dừng động tác, rất kiên nhẫn nói: “Anh đi pha nước cho em tắm.”
An Noãn lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần, tôi tắm vòi sen.”
Cô đẩy anh ra, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Sau đó, Mạc Trọng Huy ẩn nhẫn, không dám quấy rầy cô, không dám làm cô mệt mõi, lại càng sợ sẽ hù dọa đến cô. Nhưng hiện tại, thân thể đang rất muốn cô, rất khó chịu. Khẽ thở dài, anh xuống lầu lấy cho cô ly sữa.
An Noãn tắm xong mặc quần áo ngủ rất kín đáo từ nhà tắm đi ra. Anh nhớ rõ anh mua cho cô đều là váy ngủ gợi cảm, cũng không biết nha đầu kia khi nào đã mua bộ đồ ngủ kín đáo như vậy. Nhưng kỳ quái là, trên người cô không phải là áo ngủ gợi cảm mê người nhưng cô vẫn toát lên vẻ đáng yêu thuần khiết.
Mạc Trọng Huy cảm thấy chính mình muốn điên rồi, anh không thể khống chế bước đến bên cạnh đè cô xuống bàn trang điểm.
“Mạc Trọng Huy, anh lại phát cái gì điên?”
Mạc Trọng Huy cúi xuống cắn cổ cô, giọng hơi khàn khàn nói bên tai cô: “Noãn Noãn, anh yêu em, để anh yêu em thật tốt.”
“Mạc Trọng Huy, anh muốn động dục cũng đừng tìm tôi, Hà Tư Kỳ không phải xuất viện sao, anh đi tìm cô ta đi.”
Tròng mắt Mạc Trọng Huy ảm đạm, ôm cô về giường lớn. An Noãn biết đêm nay muốn tránh cũng không tránh được, chỉ mong anh sớm chấm dứt. Nhưng Mạc Trọng Huy mỗi lần ra vào đều mãnh liệt, cô dường như không thừa nhận được anh. Không biết ép buộc bao lâu, Mạc Trọng Huy mới bằng lòng buông tha cô.
“Mạc Trọng Huy, đã xong rồi phải không? Anh có thể đi.”
Mạc Trọng Huy gắt gao ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói vào tai cô: “Ngoan, đừng náo loạn, ngủ đi.”
“Mạc Trọng Huy, anh cút!”
Anh làm như không nghe thấy, ôm cô chặt hơn, trong chốc lát chìm vào giấc ngủ
--
Ngày hôm sau sáng sớm, An Noãn tỉnh lại trong ngực anh, mở to mắt, Mạc Trọng Huy còn bình yên ngủ bên cạnh cô. Trước đây, chính khuôn mặt này làm cho cô trầm luân. An Noãn đè mi tâm, ngồi dậy.
Mạc Trọng Huy cũng tỉnh, ngồi dậy ôm cô từ phía sau, dùng giọng gợi cảm nói: “Bây giờ còn sớm, ngủ thêm một lát.”
“Mạc Trọng Huy, buông tay.” Giọng cô bình tĩnh, không mang theo một tia cảm tình nào.
Mạc Trọng Huy hơi hơi giật mình, lập tức buông tay. Cô lập tức xuống giường đi vào phòng tắm, tắm rửa rất nhanh đi ra. Mạc Trọng Huy còn ngồi trên giường, cúi đầu hỏi: “Hôm nay muốn đi nơi nào?”
“Mạc Trọng Huy, tôi nói với anh một lần cuối cùng, tôi đi đâu không cần phải báo cáo với anh, nếu ngay cả tự do cũng không có, tôi cũng không biết mình sẽ làm cái gì.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh mua cho em một chiếc xe nhỏ, chìa khóa để trên bàn trong phòng khách, em lái xe chậm thôi.”
Mạc Trọng Huy thật sự lợi hại, chỉ một ngày anh có thể mua cho cô một chiếc xe thể thao nhập khẩu có số lượng. An Noãn cũng không khách khí, lái xe tới quán cà phê.
Sáng nay cô đến sớm, trùng hợp là bà chủ quán cà phê cũng đến sớm. là một cô rất nhỏ, An Noãn hoài nghi cô ấy còn vị thành niên.
Cô gái đặc biệt khách khí, lại được dạy dỗ rất tốt, rất lễ phép nói với An Noãn: “Đúng lúc trong quán chúng tôi cũng cần người, nếu được hôm nay cô có thể tới làm.”
An Noãn vui mừng nhận việc làm này, thay quần áo bắt đầu làm việc.
--
Trương Húc báo cáo với Mạc Trọng Huy: “Trước tiên, An tiểu thư đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, sau đó đến quán cà phê ngày hôm qua.”
Mạc Trọng Huy đè thái dương huyệt, đời này muốn An Noãn sinh cho anh một đứa con, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây. Trong lòng đã sớm biết chuyện này, nhưng khi nghe cô đi mua thuốc, vẫn rất khó chịu, trong lòng mệt mõi.
“Cô ấy đến quán cà phê?”
Trương Húc nơm nớp lo sợ trả lời: “An tiểu thư làm phục vụ ở quán cà phê.”
Con ngươi thâm thúy của Mạc Trọng Huy híp lại, lập tức lạnh lùng mở miệng: “Đi làm áp lực với Giang gia.”
“Tôi đã biết Mạc tiên sinh, sẽ đi làm ngay.”
Mạc Trọng Huy đủ âm hiểm, lúc cùng Nghê Tuệ giao dịch, anh cùng lúc cũng tạo áp lực với Giang gia, làm cho Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu không thể không kết hôn.
Từ khi Thường Tử Phi xuất viện, cả người đều thay đổi, trở nên im lặng, cũng không còn bài xích Giang Thiến Nhu, dù sao mấy ngày này vẫn là Giang Thiến Nhu ở bên cạnh chăm sóc anh.
An Noãn ở quán cà phê học nửa ngày, công việc của cô rất đơn giản, phục vụ bưng nước cho khách. Có thời gian rãnh rỗi cô có thể theo dõi động thái bên tập đoàn Phi Vũ, thậm chí đến giờ ăn trưa, cô còn thấy Hoa Vũ từ trong đi ra. Chỉ là trong tầm mắt không hề xuất hiện bóng dáng quen thuộc. Mỗi khi đến giờ tan tầm, An Noãn luôn nhìn chằm chằm vào cao ốc đối diện.
Nhưng mà không nghĩ tới, cô không đợi được Thường Tử Phi, lại thấy Mạc Trọng Huy đến đây. Mạc Trọng Huy rất bình tĩnh tìm chỗ ngồi xuống, vẫy vẫy tay về phía An Noãn. Trong lòng không muốn, nhưng cô vẫn từ từ đi qua.
“Cho tôi một ly cà phê đen, không đường, không sữa.”
An Noãn cau mày hừ nói:“Mạc Trọng Huy, anh muốn làm trò hề gì?”
Anh nhíu mày nói: “Như thế nào, ngay cả ly cà phê cũng không bán cho anh?”
An Noãn cắn cắn môi, đi gọi cà phê cho anh. Lát sau, một người phục vụ khác mang tới
“An Noãn, chị có nhìn thấy không, người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ, rất đẹp trai nha, khẳng định anh ấy là một người rất thành đạt.”
An Noãn mím môi, thản nhiên nói: “Chị thấy có gì tốt đâu chỉ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử.”
“Không giống nha, em cảm thấy rất tuấn tú, thực khốc, là loại hình em thích.”
Một cô gái nhỏ chắc cũng chưa tốt nghiệp trung học, ra ngoài làm công, ở tuổi hai mươi, nhìn thế giới này thật đẹp thật tốt.
“An Noãn, chị nói em muốn xin số điện thoại của anh ấy không biết anh ấy có cho không?”
An Noãn nghĩ nghĩ, cười nói: “Chắc có, loại người ngụy quân tử này chắc sẽ thích những cô gái thanh thuần.”
Cô gái bị cô nói như vậy ngược lại thẹn thùng: “Quên đi, em từ bỏ, nghe chị nói như vậy có thể là người xấu.”
Buổi tối, lúc An Noãn tan ca. Cô thay quần áo chuẩn bị về, lúc đi ra đã không còn nhìn thấy Mạc Trọng Huy. Cô cũng không nghĩ nhiều, tới bãi đỗ xe, lại thấy Mạc Trọng Huy dừng xe trước mặt cô. Nhìn anh ngồi trong chiếc xe màu đỏ, lại giống như một tên biến thái.
“Lên xe!” Giọng anh không tốt lắm.
An Noãn cũng không muốn cùng anh tranh chấp ở đây, liền ngồi lên xe. Mạc Trọng Huy chạy xe với tốc độ rất nhanh, sợ tới mức An Noãn nắm chặt dây an toàn.
“Mạc Trọng Huy, nếu muốn chết anh cứ chết một mình, đừng kéo theo tôi làm đệm lưng.”
Sau khi An Noãn rống lên, Mạc Trọng Huy giảm lại tốc độ. Cuối cùng cũng an toàn trở về biệt thự. Trương Húc lái chiếc Bentley đi theo phía sau bọn họ, bị tốc độ xe của anh ném lại phía sau, may mắn là, khi anh về đến biệt thự, xe thể thao màu đỏ ở cửa trước cửa. Anh đi vào phòng khách, chỉ thấy yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có người hầu đi tới đi lui.
“Mạc tiên sinh đâu?” Anh thật cẩn thận hỏi.
Người hầu chỉ chỉ trên lầu: “Mạc tiên sinh đã đến phòng tập thể thao, An tiểu thư ở trên lầu, sắc mặt Mạc tiên sinh không tốt lắm, anh có việc gì ngày mai hãy nói, hôm nay tốt nhất không cần đi trêu chọc.”
Làm sao mà Trương Húc không biết, An tiểu thư thật không đầu óc , vì muốn gặp Thường Tử Phi, lại chạy đến đối diện quán cà phê Phi Vũ làm công, Mạc tiên sinh không tức giận mới là lạ. Giang gia cùng Thường gia đám hỏi phỏng chừng trước tiên. An Noãn về đến biệt thự liền lên lầu, đúng là kỳ quái, Mạc Trọng Huy lại không có tới tìm làm phiền cô. Yên tĩnh chưa được bao lâu, bên ngoài đã có người gõ cửa. Cửa mở, người đứng bên ngoài lại là Trương Húc.
“An tiểu thư, mời xuống dưới ăn cơm.”
“Mạc tiên sinh đâu?”
Trương Húc khụ khụ hai tiếng, cúi đầu nói: “Mạc tiên sinh ở phòng tập thể thao, kêu chúng ta ăn trước.”
Nghe nói như thế, An Noãn mới xuống lầu. Hiện tại, cô tận lực lảng tránh Mạc Trọng Huy, bằng không, anh nổi cơn điên lên, chịu thiệt vẫn là thân thể của cô, ngày hôm qua bị anh tra tần đến giờ vẫn còn đau nhức.
An Noãn ăn được một nửa, Mạc Trọng Huy mới xuống tới, nửa thân trên để trần toàn là mồ hôi. Anh đứng sát chỗ An Noãn ngồi, cánh tay dài tự nhiên khoát lên thành ghế.
“Mạc tiên sinh, tôi đi lấy cơm cho ngài.”
Người hầu vội vàng nói.
“Không cần, tôi không đói bụng.” Giọng anh lạnh lùng, nghe dường như có chút khó chịu.
An Noãn nghe thấy giọng nói của anh cả người đều cảm thấy lạnh. Trương Húc biết tuy hiện tại không thích hợp nói chuyện, nhưng vẫn nhịn không được nói: “Mạc tiên sinh, ngài nên ăn một chút, vừa rồi vận động cũng đã rất mệt rồi.”
Mắt lạnh của Mạc Trọng Huy đảo qua, Trương Húc sợ tới mức không dám lên tiếng nữa. An Noãn ngồi ở Mạc Trọng Huy bên người, không được tự nhiên, cô đặt chén cơm qua một bên, cúi đầu nói: “Tôi no rồi , các người từ từ ăn.”
Người hầu vội đem canh gà đoan đến trước mặt cô: “An tiểu thư, canh gà này uống rất tốt cho cơ cơ thể, cô nên uống một chén.”
An Noãn không có cự tuyệt, cầm chén canh uống từng ngụm. Đúng lúc này, Mạc Trọng Huy thản nhiên cầm lấy đũa và chén cơm còn dư của cô ngồi xuống ăn. Mọi người có mặt tại phòng ăn đều kinh sợ, nhất là Trương Húc. Mạc tiên sinh bình thường mắc bệnh sạch sẽ, chén đã bị người khác đụng qua anh sẽ không bao giờ dùng tới, ngay cả quần áo của anh bị người sơ ý đụng anh cũng sẽ thay bộ khác.
An Noãn nhìn người đàn ông bên cạnh dường như biến thái, cô vội vàng uống nhanh chén canh gà chạy lên lầu. Mạc Trọng Huy ăn hết chén cơm của An Noãn liền thả đũa xuống.
Người hầu ở một bên thật cẩn thận hỏi: “Mạc tiên sinh, có muốn thêm cơm không?”
“Không cần.”
“Ngài cũng uống thêm một chén canh gà, bổ sung năng lượng?”
“Không cần.”
--
An Noãn nghĩ Mạc Trọng Huy sẽ tìm cô tính sổ, kỳ quái là, sau đó Mạc Trọng Huy cũng không tìm cô. Thậm chí cũng không nói gì về chuyện cô đi làm bên ngoài. Liên tục một tuần, anh không có xông vào phòng cô, cũng không đụng cô.
Mỗi ngày, An Noãn tới quán cà phê làm việc, buổi tối đúng giờ về nhà. Không có Mạc Trọng Huy làm phiền, cô cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là, người cô muốn gặp vẫn chưa gặp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.