Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 66: Sẩy thai

Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất

10/08/2015

An Noãn thừa lúc Mạc Trọng Huy đang trong phòng tắm, cô nhẹ nhàng vào phòng anh, tìm điện thoại cầm tay, ghi nhớ số của Thẩm Cẩm Phong.

Mấy ngày nay, cô vẫn không quên Thường Tử Phi, ngày ngày đều đến bệnh viện nhưng Nghê Tuệ không cho cô gặp Thường Tử Phi, thậm chí cũng không nói với cô về tình trạng của anh, cô hỏi bác sĩ, hộ lý, đều không được câu trả lời. Chỉ có ngày hôm qua đụng phải Giang Thiến Nhu, cô ta lạnh lùng nói một câu: "Anh ấy tốt lắm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, không cần cô quan tâm."

An Noãn rơi vào đường cùng gọi điện thoại cho Trương Húc xin giúp đỡ, Trương Húc lén nói cho cô một bí mật kinh người: "Cô đi tìm Thẩm Cầm Phong, nhà anh ta là ông chủ phía sau của bệnh viện này.”

An Noãn lắp bắp kinh hãi, hỏi lại số điện thoại của Thẩm Cầm Phong, Trương Húc như thế nào cũng không chịu nói.

Thẩm Cầm Phong không phải người bình thường có thể gặp, người này là thần long thấy đầu không thấy đuôi, An Noãn liên tục đi vài ngày cũng chưa gặp được người.

Thành công trộm được dãy số, lúc này di động đột nhiên vang lên, An Noãn hoảng sợ. Vừa thấy người gọi là Hà Tư Kỳ, ý muốn trả thù trổi dậy, cô ấn hạ nghe.

Hà Tư Kỳ ở bệnh viện tĩnh dưỡng, một tuần trôi qua, Mạc Trọng Huy nhẫn tâm không có lần nào tới thăm. Gọi vô số điện thoại của anh, mới đầu anh còn tìm lấy cớ giải thích với cô, sau lại không tiếp điện thoại cô nữa. Cô vẫn không để tâm tức giận, không ngừng gọi cho anh, gọi tới anh cảm thấy phiền mới thôi.

“Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh cũng nghe điện thoại của em.” Hà Tư Kỳ tự giễu nói.

An Noãn lạnh lùng cười: “Tôi là An Noãn.”

Hà Tư Kỳ đầu dây bên kia rống giận lên: “An Noãn, sao lại là cô? Mạc Trọng Huy đâu?”

“Anh ta đang tắm rửa, cô không có nghe tiếng nước ào ào sao?” Cô cố ý nói bằng giọng ái muội.

Hà Tư Kỳ ở đầu dây bên kia nổi trận lôi đình: “Các người đang ở đâu? Hai người vừa mới làm cái gì? An Noãn, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ, cô làm hại tôi thiếu chút nữa sanh non, cô còn có mặt mũi cùng anh ta ở chung một chỗ......”

“Hà Tư Kỳ, người không đáng chết sẽ không phải chết, cô còn như vậy, đứa bé trong bụng sớm muộn gì cũng chết trong tay cô.”

“Cô dám nguyền rủa con tôi, An Noãn, người phụ nữ hạ lưu này, tôi sẽ không để cô yên.”

An Noãn chỉ cảm thấy kia đầu thanh âm rất sảo, lại nghe đến trong phòng tắm róc rách tiếng nước đã muốn đình chỉ, nàng trực tiếp chặt đứt điện thoại.

Nghĩ lại Hà Tư Kỳ bên kia bộ dáng điên cuồng, trong lòng có loại khoái cảm nói không nên lời.

Mạc Trọng Huy từ phòng tắm đi ra, hạ thân vây quanh khăn tắm, ngực còn dính nước. An Noãn nhìn dáng người của anh, nhịn không được cảm thán, ông trời thật sự rất chiếu cố anh ta.

An Noãn dời tầm mắt, giơ giơ lên di động trên tay: “Hà Tư Kỳ vừa mới gọi điện thoại đến, tôi giúp anh nghe điện thoại. Tôi nói với cô ta anh đang tắm rửa, không biết vì sao cô ta ở bên kia dường như nổi điên điên nguyền rủa tôi.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Về sau đừng cần tùy tiện nghe điện thoại của anh.”

An Noãn tức giận, ném di động qua một bên, xoay người rời đi.

Nhìn một loạt động tác liền mạch lưu loát của cô, Mạc Trọng Huy chỉ cảm thấy bất lực.

--

An Noãn vừa về phong liền gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, giọng từ tính của Thẩm Cầm Phong đầu bên kia hỏi,“Ai đấy?”

“Tôi là An Noãn, tôi muốn biết hiện tại tình trạng của Thường Tử Phi thế nào?”

Thẩm Cầm Phong bên kia đầu dừng một chút, anh rõ ràng mỗi ngày đều bào cáo với Mạc Trọng Huy về tình huống của Thường Tử Phi, ngẫm lại cũng hiểu được, Mạc Trọng Huy thằng nhãi này nhưng thực giảo hoạt.

“Anh ta khôi phục rất khá, mấy ngày nay đã có thể xuống giường đi lại , nếu cứ như vậy, phỏng chừng qua một hai tháng có thể xuất viện .”

An Noãn nghe xong, kích động chân tay luống cuống.

“An tiểu thư, làm sao cô có số điện thoại của tôi? Mạc tiên sinh nói cho cô sao?”

An Noãn đơn giản ‘Ừm’ một tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: “Bác sĩ Thẩm, anh có thể an bày cho tôi gặp mặt Thường Tử Phi một lần không?”

Bên kia đầu tựa hồ có chút khó xử, lập tức cự tuyệt nói: “Thật sự thực thật có lỗi, mẹ và bạn gái của Thường Tử Phi thay phiên ở bệnh viện chăm sóc, tô nghĩ rất khó có cơ hội cho các người gặp mặt, trừ phi cô có thể nói chuyện với hai người đó.”

Treo điện thoại, An Noãn đã thỏa mãn, chỉ cần biết rằng Thường Tử Phi không có việc gì, như vậy đủ rồi.

Giống như Nghê Tuệ nói , cô là khắc tinh, đã khắc chết mẹ, đã khắc chết cha, Thường Tử Phi thật vất vả mới giành lại được cái mạng, cô không thể hại anh nữa. Nếu thật đúng là khắc tinh, cô hy vọng người kế tiếp bị khắc chết là Mạc Trọng Huy.

--

Hà Tư Kỳ ở bệnh viện náo loạn một đêm, bác sĩ, hộ sĩ vô tội đi theo cũng không tốt được gì, liên hệ Mạc tiên sinh lại không được.

Mãi cho đến hừng đông, Hà Tư Kỳ mới bình tĩnh lại.

“Các người đều đi ra ngoài đi, tôi mệt mỏi, muốn ngủ chốc lát.”

Mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ai biết Hà Tư Kỳ thừa dịp bọn họ rời đi, vụng trộm chuồn ra khỏi bệnh viện.

An Noãn đang ở trong cửa tiệm dọn dẹp quần áo, Hà Tư Kỳ đột nhiên mang cái bụng thật lớn hùng hổ chạy tới, hướng về phía An Noãn chửi ầm lên: “Con tiện nhân này, xem ta hôm nay thật tốt thu thập cô.”

An Noãn không hề phòng bị, bị Hà Tư Kỳ bóp cổ.

Nháy mắt bị đoạt đi hô hấp, hai tay An Noãn không còn giãy dụa, cũng biết cô ta có mang có bầu, cử động của An Noãn không dám quá lớn, dù sao đứa nhỏ là vô tội .

Hà Tư Kỳ càng bóp càng chặt, cảm giác giây tiếp theo sẽ bị bóp chết, An Noãn liều lĩnh đẩy cô ta, thân thể cao lớn của Hà Tư Kỳ ngã trên mặt đất, máu tươi từ dưới hạ thể cô chảy ra, cô vuốt bụng mình hô to: “Con của tôi, cứu mạng, con của tôi.”

Đầu óc An Noãn trống rỗng, nhìn máu tươi trên người của Hà Tư Kỳ.

Cuối cùng người qua đường kêu xe cứu thương đem Hà Tư Kỳ đưa đi bệnh viện.

--

Lúc Mạc Trọng Huy tới bệnh viện, đứa nhỏ đã không còn, Hà Tư Kỳ chảy máu quá nhiều còn hôn mê chưa tỉnh.

Anh giận dữ, bác sĩ hộ sĩ đi theo đều gặp nạn.

Thẩm Cầm Phong cũng tự nhận không hay ho, gặp phải bệnh nhân như vậy.

Mạc Trọng Huy đem tất cả tức giận trút lên người Thẩm Cầm Phong: “Chỉ là một bệnh nhân cũng lo không xong, bệnh viện này đừng mở nữa.”

Thẩm Cầm Phong buồn bực, nghĩ rằng chúng tô chỉ phụ trách xem bệnh, không phụ trách coi người, Hà Tư Kỳ chính mình muốn đi, ai có thể giữ. Những lời này anh chỉ dám oán trong lòng.

Lúc này Trương Húc nghe một cú điện thoại, cẩn thận nói ở bên tai của Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư đã trở về biệt thự.”

Hai tay Mạc Trọng Huy gắt gao nắm thành quyền, chỉ vào giường bệnh Hà Tư Kỳ, hướng về phía Thẩm Cầm Phong rống lên: “Nếu cô ấy lại có gì sơ xuất, tôi hỏi tội cậu.”

Mạc Trọng Huy xoay người rời đi, anh tự mình lái xe, dọc theo đường đi đem xe chạy thật nhanh.

Đến biệt thự, người hầu trong nhà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, còn báo cáo với anh: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư không biết sao lại thế này, về đền nhà liền vào phòng, sắc mặt giống như không tốt lắm.”

Mạc Trọng Huy không để ý tới người hầu, lập tức lên lầu, một cước đá văng cửa phòng ngủ.

An Noãn nhìn trong kiếng trên bàn trang điểm thấy được sự phẫn nộ của Mạc Trọng Huy.

“Đứa nhỏ đã mất.”

Đơn giản bốn chữ cho thấy anh đang cố gắng kiềm chế lửa giận.

An Noãn ngực bị kiềm hãm, cô rất hận Hà Tư Kỳ, nhưng đứa nhỏ vô tội , nàng cũng không nhẫn tâm như vậy.

Xoay người, cô lạnh lùng nói: “Hà Tư Kỳ, cô ta xứng đáng, làm chuyện xấu sớm muộn gì cũng có báo ứng.”

Mạc Trọng Huy cố gắng đè nén lửa giận đang dâng trào trong ngực, anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứa nhỏ là bị em giết chết, em còn có thể bình tĩnh như vậy, em so với Hà Tư Kỳ còn muốn độc ác hơn.”

An Noãn quật cường nói: “Tôi trở lại bên cạnh anh vì trả thù các người, để cho con các người chưa sinh ra đã chết là kế hoạch thứ nhất của tôi, Mạc Trọng Huy, người như anh không xứng làm cha.”

Mạc Trọng Huy rốt cuộc bị chọc giận, anh nắm cổ tay cô, ném cô lên giường.

“An Noãn, đứa nhỏ đã mất, em liền thay thế, tôi xứng hay không xứng làm cha không phải do em nói.”

Anh như nổi điên rồi xé quần áo trên người cô. Như dã thú hôn lên trước ngực cô.

An Noãn bị sợ hãi, hét lên: “Mạc Trọng Huy, anh là cầm thú, người phụ nữ của anh còn nằm trên giường bệnh, anh còn có tâm tư......”

“Chuyện xấu đã làm sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng, An Noãn, lời này chính em nói , giết con của tôi, em nghĩ rằng tôi sẽ buông tha em?”

Anh một tay đè lại hai tay không an phận của cô, hôn lên môi đỏ mọng của cô, từ từ xuống đến cổ cô. lại nhìn trên cổ cô có vết bầm của dấu tay, động tác của anh dừng lại, lạnh lùng hỏi,“Nơi này bị gì?”

“Hà Tư Kỳ cô ta bóp cổ tôi, không muốn làm bị thương đến con của anh, lúc bị cô ta bóp cổ đến không thở được, theo bản năng tôi mới đẩy cô ta ra.”

Tim Mạc Trọng Huy nhói lên, tay anh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, rất là đau lòng oán giận: “Sao không chịu nói sớm cho tôi biết? Sao lại không chịu giải thích với tôi?”

“Giải thích được sao? Ở trong mắt anh, Hà Tư Kỳ làm cái gì đều đúng, mà tôi làm cái gì đều là sai. Mạc Trọng Huy, tôi đã sẵn sàng để anh lại đưa tôi vào tù? Lúc này, tại sao anh lại không làm vậy?”

Anh dùng chăn che lại cơ thể đang không mảnh vải của cô, đè thái dương huyệt, đứng dậy rời đi.

An Noãn nằm ở trên giường, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Nàng không nghĩ tới làm tổn thương đến một đứa nhỏ vô tội, nhưng hai tay cô đã dính đầy máu tươi của đứa nhỏ.

--

Trải qua một đêm tự hỏi, An Noãn quyết định rời khỏi nơi thị phì này. Cô không có cách nào giống Hà Tư Kỳ tâm ngoan thủ lạt, xúc phạm tới người khác trong lòng cô càng khó chịu. Cô không phải là đối thủ của Hà Tư Kỳ, Hà Tư Kỳ không còn đứa nhỏ, việc này chắc chắn tính trên đầu cô. Chỉ có rời đi nơi này, cô mới có được cuộc sống yên tĩnh. Nhưng trước khi rời đi, cô muốn gặp Thường Tử Phi lần cuối cùng.

Ngẫm lại vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, xin anh ta giúp đỡ.

Thẩm Cầm Phong ở bên kia dây điện thoại rất là bất đắc dĩ nói: “An tiểu thư, cô tha cho tôi đi, Hà đại tiểu thư nằm viện, hiện tại tôi làm sao có thời giờ an bài cô gặp Thường Tử Phi, chuyện này về sau nói sau được không?”

“Tốt, chỉ cần anh có thể an bài tôi gặp Thường Tử Phi một lần, chờ bao lâu tôi cũng nguyện ý.”

Treo điện thoại, An Noãn quyết định chờ đợi. Cô cũng không sốt ruột, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý.

Gọi điện cho Phù Thu, hẹn gặp cho ấy.

Phù Thu nhìn thấy cô câu đầu tiên nói đó là: “Noãn Noãn, sao em lại gầy vậy? Có phải giúp chị trông coi cửa hàng rất mệt sao?”

An Noãn cười lắc đầu: “Phù Thu, chị đừng đùa với em , em cảm ơn chị đã an bày công việc này cho em, nhưng về sau có lẻ em không thể giúp chị trông coi cửa hàng nữa.”

Phù Thu cười nói: “Noãn Noãn, kỳ thật chị nghe nói, em muốn đến chỗ Mạc tiên sinh ở, Mạc tiên sinh làm sao để người phụ nữ của mình làm công bên ngoài.”

An Noãn chua sót cười cười, không có giải thích.

“Noãn Noãn, Mạc tiên sinh đối với em có tốt không? Trở về bên cạnh anh ta em không hối hận chứ?”

Phù Thu không thể lý giải, Mạc Trọng Huy hại chết cha cô, nha đầu ngốc này sao lại trở lại bên người của anh ta. Khi Lương Trạch Minh nói cho cô biết việc này, cô cũng không tin tưởng, hiện tại xem ra là không giả. Đối với phụ nữ mà nói, Mạc Trọng Huy không thể nghi ngờ là chỗ dựa lớn nhất, trở thành phụ nữ của anh ta, cũng có nghĩa đời này không phải lo lắng, tiền tài, quyền lợi, địa vị, lập tức có được tất cả. Nhưng cô không tin An Noãn là người như vậy, làm sao cũng không tin tưởng. Lương Trạch Minh cười cô ngây thơ, anh ta nói người phụ nữ nào thấy tiền lại không sáng mắt.

“Phù Thu, hiện tại em rất tốt, chị không cần lo lắng.”

An Noãn nói xong đưa ra cái chìa khóa, giao cho Phù Thu: “Đây là chìa khóa cửa hàng, em đã dọn tất cả đồ của em ra, cám ơn chị bấy lâu nay đã chiếu cố em.”

Phù Thu cũng đem phong bì đã được chuẩn bị lấy ra, đưa tới trước mặt cô: “Đây là tiền lương của em, còn có một ít tiền thưởng. Noãn Noãn, ở trong mắt chị em vẫn là tốt cô gái, hy vọng vẫn sẽ mãi như vậy.”

An Noãn biết Phù Thu nghĩ cô là loại phụ nữ thế nào, cô cũng không tức giận.

Cô lấy phần tiền lương, còn tiền thưởng cô đưa lại.

Phù Thu cũng không có kiên trì, đã theo Mạc Trọng Huy, bao nhiêu đây tiền cũng không là gì.



--

Từ trong quán ăn ra, An Noãn gói thêm một phần cơm trưa, muốn đến thăm La Hiểu Yến. Khoảng thời gian này cô không để La Hiểu Yến đến tìm cô, nên hai người cũng đã một khoảng thời gian không gặp.

Đến nhà trọ của La Hiểu Yến, cô cũng chưa gọi điện thoại cho La Hiểu Yến, trực tiếp nhấn chuông cửa.

Người ra mở cửa cho cô lại là Phan Bình, Phan quản lí của Thiên Đường. Anh ta mặc một cái quần ngắn, cũng không mặc áo.

An Noãn giật mình, cô vạn vạn không nghĩ tới người đàn ông của La Hiểu Yến là Phan Bình, hoặc có ai nói cô cũng không tin.

“An, An tiểu thư?”

Phan Bình nhìn thấy cô, vẻ mặt sợ hãi, ấp úng không biết nên giải thích như thế nào.

“Phan Bình, là ai vậy?” Giọng La Hiểu Yến ở buồng trong vang lên, rất nhanh cô cũng đi ra, trên người là váy ngủ tơ tằm, hơn phân nữa bộ ngực ở bên ngoài.

“An Noãn, sao lại là em? Sao em lại tới đây?”

La Hiểu Yến đỏ mặt. Vỗ vỗ Phan Bình, ý kêu anh ta vào trong thay quần áo.

“An Noãn, vào trong đi, vào nhà chị sẽ giải thích với em.”

La Hiểu Yến kéo tay An Noãn đi vào nhà trọ.

Phan Bình rất nhanh mặc quần áo rời đi.

An Noãn rốt cục hỏi ra miệng: “Hiểu Yến, sao lại là anh ta, anh ta là người đã có vợ, sao chị lại ở chung một chỗ với anh ta.”

La Hiểu Yến giải thích nói: “Chị và anh ấy yêu nhau thật tình, anh ấy và vợ đã sớm không hợp nhau.”

“Nhưng anh ta vẫn còn chưa ly hôn, sao chị có thể......”

“Noãn Noãn, em tin tưởng chị, Phan Bình là thật tâm đối với chị, anh ta đã đồng ý với chi, ly hôn vợ để cưới chị.”

An Noãn bất đắc dĩ rống ra tiếng: “Hiểu Yến, anh ta là Phan Bình, Phan quản lí của Thiên Đường, ở một nơi hỗn tạp, sao chị có thể tin tưởng lời anh ta nói. Loại người như anh ta làm sao biết cái gì gọi là yêu, tiểu thư trong Thiên Đường hầu hết đều có quan hệ với anh ta. Sao chị lại tin anh ta thật lòng yêu chị!”

La Hiểu Yến bị lời của kích động, đứng lên, trầm hạ trả lời lại một cách mỉa mai: “An Noãn, em đừng có nói với chị như vậy, còn em đã làm ra chuyện tốt gì? Hà Tư Kỳ mang thai đứa nhỏ của Mạc Trọng Huy, không phải em và Mạc Trọng Huy ở bên nhau sao. Phan Bình dù sao đi nữa, anh ấy cũng làm việc bên cạnh Mạc Trọng Huy. Nếu Thiên Đường tiểu thư đều có quan hệ với Phan Bình, thì tất cả phụ nữ ở Giang thành đều có liên quan đến Mạc Trọng Huy. Hơn nữa, chị và Phan Bình không thù không oán, nam hoan nữ ái bên nhau rất bình thường. Còn em, Mạc Trọng Huy là kẻ thù giết cha, em cũng có thể lêu lỏng cùng anh ta, em có quyền gì nói chị.”

An Noãn không nghĩ tới La Hiểu Yến từng kết nghĩa với cô, là bạn bè tốt nhất cũng nghĩ cô như vậy.

An Noãn cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Con người bi ai nhất cũng chỉ là như thế.

Ở bệnh viện, Hà Tư Kỳ tỉnh lại, nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở bên cạnh cô, cô kích động hỏi: “Con của em sao rồi?”

Mạc Trọng Huy trầm trọng lắc lắc đầu.

Hà Tư Kỳ thấy vậy như điên lên, không để ý trên tay còn đang truyền dịch, ngồi dậy kéo áo Mạc Trọng Huy , khàn cả giọng gầm rú: “Là An Noãn giết con của chúng ta, là cô ta giết con của chúng ta, em muốn làm cho cô ta phải ngồi tù, em muốn làm cho cô ta vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.”

Mạc Trọng Huy đè hai vai cô lại, trầm giọng quát: “Bình tĩnh một chút.”

Cô như trước vẫn rống,“Làm sao có thể bình tĩnh, cục cưng đã không còn, đứa nhỏ còn quan trọng hơn sinh mệnh của em. Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải báo thù cho con của chúng ta. Em nhất định không buông tha An Noãn.”

Mạc Trọng Huy hung hăng đẩy cô ngã trên giường lớn, rống giận: “Đứa nhỏ không còn, trách nhiệm lớn nhất là cô, kêu cô ở bệnh viện điều dưỡng, cô lại chạy đi tìm An Noãn. Cho dù cô báo cảnh sát, An Noãn cũng chỉ là tự vệ.”

Hà Tư Kỳ nằm ở trên giường bệnh, nước mắt ào ào chảy xuống, trong lòng rất đau, so với thân thể còn đau.

“Mạc Trọng Huy, em đã như vậy anh còn bảo vệ người phụ nữ khác. Đứa nhỏ không còn, có phải anh rất vui vẻ? Anh không hề có chút nào đau lòng vì em sao, cùng người phụ nữ kia ở chung một chỗ phải không? Mạc Trọng Huy, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy, đứa bé trong bụng em là con của anh mà.”

Mạc Trọng Huy hít một hơi thật sâu, đứng lên, lạnh lùng nói,“So với cô, An Noãn mất đi càng nhiều, cô nên tự suy nghĩ đi.”

Nhìn bóng dáng anh xoay người rời đi, lạnh lùng như vậy, cũng như khoảng cách giữa hai trái tim, càng ngày càng xa.

--

An Noãn ở bên ngoài đi dạo một ngày, trời tối mới về nhà.

Vào biệt thự, liếc mắt một cái liền thấy Mạc Trọng Huy mặt không chút thay đổi ngồi ở phòng khách, không nhúc nhích làm cho người ta thấy có chút âm trầm.

An Noãn không tính để ý đến anh, định trốn lên lầu.

Một giọng lạnh lùng chợt vang lên: “Hôm nay đã đi đâu?”

An Noãn đi đến thang lầu, dừng chân, tức giận trả lời: “Tôi có tự do của tôi không cần phải báo cáo với anh.”

“Em dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi!”

Mạc Trọng Huy ‘Đằng’ đứng lên, lập tức đi về phía cô.

An Noãn kéo kéo khóe miệng, trào phúng nói: “Như thế nào, lại muốn động tay động chân với tôi sao? Mạc Trọng Huy, tôi chịu đủ rồi, anh nói chuyện không giữ lời, tôi không chơi nữa.”

Mạc Trọng Huy nắm lấy cổ tay cô, con ngươi hẹp dài híp lại, gằn từng tiếng hỏi: “Em có ý gì? Em nghĩ rằng tôi luôn luôn đùa giỡn em sao?”

An Noãn có chút vô lực rút tay ra, thản nhiên nói: “Ta mệt mỏi, tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi.”

Trở về phòng, Mạc Trọng Huy cũng không có theo kịp.

An Noãn thu dọn hành lý của mình, chỉ một giỏ nhỏ là đủ. Lúc đến không mang theo gì, nên lúc đi cũng chẳng có gì. Cô điên rồi mới có thể nghe theo lời nói của Nghê Tuệ, đi đến quyết định sai lầm này.

Ngồi ở trên giường cô lại gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong. Hiện tại, Thẩm Cầm Phong nhìn thấy là điện thoại của cô liền đau đầu.

“An tiểu thư, không phải cô có hứng thú với tôi chứ? Một ngày gọi điện thoại niều lần như vậy cho tôi, nếu chuyện này bị Mạc tiên sinh biết được, tôi sẽ không hay ho .”

An Noãn thói quen hắn trêu chọc, còn thật sự hỏi: “Bác sĩ Thẩm, anh có cách nào chưa tôi muốn gặp mặt Thường Tử Phi một lần.”

“Cô vội vã gặp anh ta làm gì? Chờ anh ta xuất viện , sau này sẽ cơ hội gặp nhau, cô làm gì nóng lòng như vậy, làm cho tôi gặp phiền phức.”

“Không, về sau sẽ không còn được gặp lại.” An Noãn ngắt lời anh: “Bác sĩ Thẩm , làm phiền anh, bất luận như thế nào cũng an bày cho tôi gặp mặt anh ấy, tôi van xin anh.”

Thẩm Cầm Phong là người thông minh. Treo điện thoại, anh rốt cuộc không thể bình tĩnh . Nếu cứ tục giấu diếm, chỉ sợ Mạc Trọng Huy sẽ giết anh.

Lo trước lo sau, anh vẫn gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, đem tất cả mọi chuyện nói với ra.

Điện thoại kia đầu, Mạc Trọng Huy thủy chung trầm mặc , làm cho anh không biết phải làm sao.

“Mạc tiên sinh, ngài đang nghe sao?”

Qua hồi lâu, mới nghe được Mạc Trọng Huy phân phó: “Cứ làm theo yêu cầu của cô ấy, an bài bọn họ gặp một mặt.”

“Nhưng còn mẹ của Thường Tử Phi, tôi có muốn làm cũng không được.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng hừ nói: “Làm không được thì đóng cửa bệnh viện đi.”

Treo điện thoại, Thẩm Cầm Phong buồn bực hỏng rồi, anh đường đường cũng là một bác sĩ giỏi lại phải đi quản cái sự việc này. Một Hà Tư Kỳ đã đủ khiến anh đau đầu ,giờ còn xuất hiện thêm một An Noãn, ở giữa còn thêm một người không phân biệt phải trái Mạc Trọng Huy.

Thật sâu thở dài, anh gọi điện thoại trả lời An Noãn.

--

An Noãn nằm ở trên giường, nhận được điện thoại của Thẩm Cầm Phong, cô hưng phấn nhảy dựng lên. Treo điện thoại, nàng lại bắt đầu phiền toái đứng lên, nhìn thấy Thường Tử Phi đứng ở cửa.

Mạc Trọng Huy không gõ cửa trực tiếp xông vào phòng cô, nhìn cô ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng có chút mệt mõi.

“Mạc Trọng Huy, sao anh lại tùy tiện vào phòng tôi?”

“Khuya như vậy còn ngồi đó, từ khi nào em chú trọng bảo dưỡng mình? Là để đi gặp một người quan trọng sao?”

An Noãn tâm bùm kinh hoàng, lập tức che dấu nói: “Lớn tuổi rồi, nếu không giữ sẽ già đi rất nhanh.”

Mạc Trọng Huy cũng không có vạch trần nàng, mà là đi đến một bên cầm lấy giỏ xách cô, mở ra nhìn nhìn, bình tĩnh nói: “Quần áo của em chỉ nhiêu đây sao? Tôi mua cho em nhiều đồ như vậy cũng không mang theo sao?”

An Noãn hoảng hồn, vọt tới trước mặt anh, giựt lại giỏ xách của mình, tức giận mắng: “Mạc Trọng Huy, anh có ý gì?”

Mạc Trọng Huy giận dữ chỉ cười cười, nắm lấy cằm cô, lạnh lùng nói: “An Noãn, tôi muốn hỏi em muốn trốn đi đâu? Em cho rằng hại chết con tôi còn có thể đi?”

“Mạc Trọng Huy, Hà Tư Kỳ sẩy thay không liên quan đến tôi, cô ta tự làm tự chịu.”

Lực trên tay Mạc Trọng Huy lớn hơn, An Noãn chỉ cảm thấy cằm mình bị anh bóp đến đau đớn.

Một giọng nói ma quỹ vang lên: “An Noãn, em đừng nghĩ tôi không biết em muốn làm gì, làm cho Hà Tư Kỳ sanh non, mục đích của em đã đạt được, lại muốn gặp Thường Tử Phi lần cuối cùng, cùng anh ta cáo biệt, sau đó bỏ đi thật xa phải không?”

An Noãn chỉ cảm thấy vô lực, những gì cô làm đều không lừa không được anh.

“Mạc Trọng Huy, tôi đi rồi, thành toàn anh cùng Hà Tư Kỳ không tốt sao? Các người đều còn trẻ, đứa nhỏ không có, có thể lại có.”

An Noãn bình tĩnh nói, cô chỉ cảm thấy thân thể mình quá mệt mõi.

Mạc Trọng Huy ôm lấy cô đi về phòng anh, hung hăng ném cô lên giường lớn, hai ba bận đã cởi hết áo ngủ và nội ý của An Noãn.

Nhìn căn phòng xa lạ, giường xa lạ, còn có trong mắt Mạc Trọng Huy lửa giận, An Noãn là thật sợ hãi .

“Mạc Trọng Huy, anh hiểu lầm rồi, tôi không muốn chạy trốn, anh thật sự hiểu lầm.”

Con ngươi đen như mực của anh híp lại, gằn từng tiếng âm lãnh nói: “An Noãn, lần này nếu tôi buông tha cho em, tôi mẹ nó sẽ không kêu Mạc Trọng Huy.”

Anh kéo cravat xuống trói chặt hai tay cô.

An Noãn khóc hét rầm lêm: “Mạc Trọng Huy, anh đừng làm bậy, anh từng đồng ý với tôi, nếu không được sự đồng ý của tôi, anh không thể đụng tôi.”

“Tôi con mẹ nó chính là giữ chữ tín với em, mới bị em đùa giỡn xoay quanh. Lợi dụng tôi hại chết đứa nhỏ trong bụng Tư Kỳ, bây giờ còn muốn từ bên người tôi bỏ đi, em nằm mơ.”

Mạc Trọng Huy không để ý giãy dụa của cô, đem thân thể của anh ép tới gắt gao , hai tay dùng sức xoa nắn bộ ngực cao ngất của cô. Nụ hôn nóng bỏng trượt từ hai má cô đến mắc cá chân, một chỗ cũng không bỏ qua.

“Mạc Trọng Huy, cái người cầm thú này, đừng để tôi phải hận anh.”

An Noãn cổ họng đã muốn kêu ách, nước mắt thấm ướt dra giường, loan lỗ như những đóa hoa.

Anh cúi người cắn lỗ tai cô: “Ngoan, ngoan ngoãn nghe lời, sau này tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”

An Noãn không biết anh như thế nào bắt đầu, như thế nào chấm dứt, chỉ biết là thân thể bị ép buộc lăn qua lộn lại, giờ phút này nằm ở trên giường như chết rồi.

Hoan ái qua đi, tất cả trở về yên tĩnh, cô tĩnh mịch nằm ở trên giường, hai mắt vô thần nhìn đèn thủy tinh chói mắt treo trên đầu.

Thân thể của cô đặc biệt non mềm, lực đạo của anh hơi chút lớn hơn một chút, trên thân thể cô chi chít dấu hôn. Nhìn dấu vết trên người cô, Mạc Trọng Huy có chút đau lòng.

Đi vào phòng tắm xả nước ấm, Mạc Trọng Huy ôm An Noãn đi về phía phòng tắm. Cả người An Noãn cứng đờ mặc anh đùa nghịch.

Giúp nàng tắm sạch sẽ, cẩn thận lau khô tóc, ôm về giường lớn. Toàn bộ quá trình An Noãn chỉ im lặng.

“An Noãn, em đã là người của tôi, trên người khắc dấu ấn của tôi, đừng nghĩ thoát đi, cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển, tôi cũng sẽ tìm trở về. Nếu còn nghĩ đến những người bạn của em, La Hiểu Yến, Thường Tử Phi, tôi giết chết bọn họ tựa như bóp chết một con kiến. Bởi vậy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, đối với ai đều là tốt nhất.”



An Noãn không có lên tiếng, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, Mạc Trọng Huy bỗng nhiên có chút sợ hãi, kéo cô vào trong lòng, giống như làm vậy, anh mới cảm thấy được sự tồn tại của cô.

“Ngày mai gặp Thường Tử Phi, cùng anh ta nói rõ ràng. Sau này ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử thật tốt với em, sẽ không làm tổn thương em.”

An Noãn nước mắt không tiếng động chảy tới ngực anh, lạnh lẽo.

Anh cúi xuống đem nước mắt của cô nuốt vào miệng.

Đêm hôm đó, hai người bọn họ đều mất ngủ, anh sợ hãi, mà cô trong lòng phiền não.

--

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Cầm Phong đến nhà, đưa An Noãn đi bệnh viện.

Mạc Trọng Huy để cho anh chờ ở phòng khách, mình đi lên lầu kêu An Noãn.

Anh không xác định An Noãn có để ý đến anh hay không, sáng nay, anh đem điểm tâm cho cô, An Noãn vung tay đem chén cháo toàn bộ hất lên người anh.

Đi vào phòng ngủ, cả người An Noãn đều chui trong chăn.

Anh đứng ở bên giường, bình tĩnh nói: “Thẩm Cầm Phong đã đến, đưa em đến bệnh viện gặp Thường Tử Phi.”

Bên trong chăn cũng không có cử động.

“Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ chính em tự chịu, về sau đừng cầu xin tôi.”

Mạc Trọng Huy nói xong liền ra ngoài.

Thẩm Cầm Phong ở dưới lầu sốt ruột chờ, thấy Mạc Trọng Huy xuống dưới, thật cẩn thận hỏi: “An tiểu thư có xuống không?”

“Đợi lát nữa.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong, rót ly trà cho Thẩm Cầm Phong, quả thực làm cho anh ta thấy thụ sủng nhược kinh.

Quả nhiên, trong chốc lát An Noãn đã đi xuống, cô mặc quấn áo kín người mình. Thẩm Cầm Phong vẫn thấy được dưới cằm cô một dấu hôn ngấn đỏ, trong lòng cảm khái, Mạc Trọng Huy thật đúng là không lúc nào có thể buông tha, như vậy đi gặp Thường Tử Phi, anh thực sợ cảm xúc của Thường Tử Phi bị ảnh hưởng.

Thẩm Cầm Phong đứng lên, còn thật sự nói: “An tiểu thư, tôi đã an bài tốt,mời cô đi theo tôi tới bệnh viện.”

An Noãn dừng bước, thản nhiên trả lời: “Bác sĩ Thẩm, hôm nay tôi không muốn đến bệnh viện, qua vài ngày nữa anh có thể an bài lại không?”

“Chuyện này......”

Thẩm Cầm Phong khó xử nhìn về phía Mạc Trọng Huy.

Mạc Trọng Huy nhíu mày, sắc mặt nháy mắt liền chìm xuống .

“An tiểu thư, nếu có thể thì hôm nay đi, tôi đã an bài tốt, Nếu lần sau e rằng sẽ khó khăn.”

An Noãn cuối cùng vẫn đi theo Thẩm Cầm Phong đến bệnh viện, Thẩm Cầm Phong an bài bọn họ gặp mặt trong phòng làm việc của mình.

“An tiểu thư, Thường Tử Phi đã ở văn phòng của tôi chờ cô, cô mau vào đó đi, về phần mẹ và bạn gái anh ta, tôi đã giải quyết xong, không có bất luận kẻ nào đến quấy rầy các người.”

Đứng ở cửa phòng làm việc của Thẩm Cầm Phong , tâm tình An Noãn thực phức tạp. Chưa nghĩ ra sẽ nói với anh cái gì, càng chưa nghĩ ra dùng thái độ gì để đối mặt với anh.

Mở cửa đi vào đi, liếc mắt một cái liền thấy được Thường Tử Phi, thời gian dài không gặp, anh gầy thiệt nhiều, tóc cũng cắt ngắn, càng bày ra ngũ quan tinh xảo.

Nước mắt An Noãn không có thể khống chế rớt xuống, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh.

Thường Tử Phi cũng kích động, khàn khàn gọi cô: “Noãn Noãn? Thật là em sao?”

Bước chân anh chậm chạp, từng bước một cố hết sức đến trước mặt An Noãn, vương tay kéo cô vào trong lòng.

Mạc Trọng Huy ngồi theo dõi ở phòng bên cạnh, nhìn màn hình thấy hai người đang gắt gao ôm nhau, con ngươi hẹo dài híp lại.

Thẩm Cầm Phong ở bên cạnh nhìn thấy cũng run run, trong lòng rõ ràng MHT đã bắt đầu tức giận.

“Thường Tử Phi, anh có khỏe không?”

Thường Tử Phi cười gật gật đầu: “Anh không sao, bác sĩ nói nằm dưỡng thêm một tháng có thể xuất viện. Sao bây giờ em mới đến thăm anh?”

“Em...... em......” An Noãn ấp úng không biết nên giải thích thế nào.

Bản thân Thường Tử Phi cũng hiểu: “Anh hiểu, nhất định là mẹ anh không cho em gặp anh, có phải mẹ anh đã làm nhiều chuyện khiến em bị ủy khuất?”

An Noãn ôm thắt lưng anh, đầu chôn ở ngực anh, chỉ cần có thể ôm anh một lần, cô đã thấy thực thỏa mãn.

“Noãn Noãn, em nói cho anh biết, mẹ anh đã làm gì em?”

“Không có, dì Nghê không có khi dễ em, là em thực xin lỗi anh, hại anh biến thành như bây giờ.”

“Nha đầu ngốc, đừng nói bừa, chờ anh khỏe lại, chúng ta kết hôn nhé, mặc kệ mẹ anh có đồng ý hay không. Đã trải qua sống chết lần này, anh phát hiện không có gì quan trọng bằng em. Noãn Noãn, anh chỉ muốn có được em, cái gì cũng không cần.”

Mắt thấy hai người sắp hôn nhau, Mạc Trọng Huy ‘Đằng’ đứng lên, vẻ mặt đen lại.

Thẩm Cầm Phong sợ tới mức chạy nhanh nói: “Mạc tiên sinh, tôi sẽ đi ngăn cản bọn họ.”

Mạc Trọng Huy vung tay lên, lạnh giọng phân phó: “Cái gì cũng không cần làm.”

Cô thật không để anh vào trong mắt, dám để cho Thường Tử Phi hôn.

Quả nhiên, khi Thường Tử Phi cúi xuống muốn hôn An Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.

“Noãn Noãn?” Thường Tử Phi bi thương nhìn cô.

An Noãn cúi đầu áp má vào ngực anh, không cho anh thấy nước mắt mình, nhẹ nhàng nói: “Thường Tử Phi, thật ra hôm nay lại đây, để nói với anh em muốn rời khỏi Giang thành.”

Thường Tử Phi nhíu nhíu mày, không thể tin nói: “Rời khỏi Giang thành, em muốn đi đâu?”

“Đứa nhỏ trong bụng Hà Tư Kỳ bị em hại chết , cô ta sẽ không bỏ qua cho em, Mạc Trọng Huy cũng sẽ không buông tha em, bởi vậy, chỉ có rời đi nơi này, em mới có thể an toàn.”

Hai tay Thường Tử Phi vòng sau lưng An Noãn ôm chặt cô vào lòng, tự trách nói: “Thực xin lỗi, anh bây giờ không thể bảo vệ em, còn hại em bị mẹ anh khi dễ, thực xin lỗi, đều là tại anh vô dụng.”

“Thường Tử Phi, anh không cần tự trách, anh như vậy sẽ chỉ làm em càng áy náy.”

An Noãn cảm thấy chính mình rất bẩn, cô đã không còn sạch sẽ để xứng với Thường Tử Phi. Anh ngay cả tính mạng của mình cũng có thể bỏ mặc, mà cô lại bị ém buộc hầu hạ ở dưới thân người đàn ông khác. An Noãn cảm thấy chính mình sắp bị buộc đến điên rồi.

“Noãn Noãn, em mau nói cho anh biết em muốn đi đâu, em cứ đi trước, sao khi anh xuất viện sẽ đến tìm em.”

An Noãn nhìn sự thâm tình của Thường Tử Phi, trong lòng càng thêm đau đớn.

Thường Tử Phi cũng đau, anh đau bởi vì mình không thể bảo vệ người phụ nữ của mình. Xoay người, anh hôn nhanh chóng hôn lên cằm cô, An Noãn trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhẫn tâm đẩy anh ra, chỉ cảm thấy chính mình rất dơ bẩn, rất tồi tệ.

Theo dõi trong phòng, thấy hai người hôn nhau, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc thở hốc vì kinh ngạc, đều không dám mở mắt. Tiếp theo thấy đến Mạc Trọng Huy đứng dậy rời khỏi phòng theo dõi.

“Không xong rồi.” Trương Húc lo lắng nói.

Tiếp theo, nghe được ‘Phanh’ một tiếng vang lên, Mạc Trọng Huy một cước đá văng cửa phòng làm việc.

Thẩm Cầm Phong đau lòng nói: “Đây là cánh cửa bằng gỗ lim của Ý Đại Lợi a.”

Trương Húc nhịn không được hừ nói: “Anh còn có tâm tình quan tâm đến cánh cửa của anh, Mạc tiên sinh đã rất tức giận, sẽ san bằng bệnh viện của anh.”

Bởi vì Mạc Trọng Huy đi vào, Thường Tử Phi cùng An Noãn giật nảy mình.

An Noãn xanh mặt, run giọng chất vấn: “Mạc Trọng Huy, sao anh lại ở đây? Đứa nhỏ của Hà Tư Kỳ bị tôi hại, anh tìm đến tôi báo thù phải không?”

Mạc Trọng Huy nở nụ cười, cười đến rất là châm chọc.

“An Noãn, sao tôi lại đến tìm em để báo thù? Em đã quên sao, đêm qua chúng ta thương nhau tôi vẫn thấy chưa đủ.”

Trong phòng theo dõi, hai người đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tiếp theo liền nghe được tiếng cười như heo bị chọc tiết củaThẩm Cầm Phong.

“Trương Húc, thật đúng là không nhìn ra, Mạc tiên sinh nhà anh lại còn có một mặt như vậy, Mạc tiên sinh nhà anh lại còn ép buộc An tiểu thư sao?”

An Noãn tái mặt, rống giận ra tiếng: “Mạc Trọng Huy, anh đừng nói hưu nói vượn.”

“Tôi có không có nói hưu nói vượn, em cởi quần áo ra xem sẽ biết liền.”

An Noãn theo bản năng vòng tay ôm chặt thân thể của chính mình.

“Như thế nào, sợ hãi , để cho anh ta thấy ngấn hôn trên cổ em cũng sẽ biết thôi!”

Thường Tử Phi hai tay gắt gao nắm thành quyền, răng cắn chặt môi dưới.

“An Noãn, em không dám nói thì để tôi nói.” Mạc Trọng Huy xoay người về phía Thường Tử Phi, gằn từng tiếng nói: “Lúc anh nằm bệnh viện, An Noãn bị mẹ của anh đuổi về bên cạnh tôi, hiện tại cô ấy là người phụ nữ của tôi, ở tại biệt thự của tôi, đêm qua tôi với cô ấy ngủ với nhau, không tin anh có thể hỏi cô ấy.”

“Mạc Trọng Huy, anh hỗn đản!”

An Noãn khóc chạy ra.

Trong phòng theo dõi, Trương Húc vừa thấy tình cảnh này, cũng chạy ra đi. Thẩm Cầm Phong lắc lắc đầu, cảm khái, thực là một lòng với Mạc tiên sinh.

Sau khi An Noãn chạy đi, cả người Mạc Trọng Huy đều phẫn nộ cùng bi thương.

“Thường Tử Phi, đừng dùng loại này ánh mắt nhìn tôi, hiện tại anh cũng không phải là đối thủ của tôi. Biết vì sao An Noãn trở lại bên cạnh tôi không? Tôi đã đồng ý với mẹ anh, để cho em gái anh làm thư ký của thị trưởng, mẹ anh liền đem An Noãn đẩy đến bên cạnh tôi. Nói trắng ra, An Noãn là vì cứu anh, mới về bên cạnh tôi. Hiện tại, cô ấy là phụ nữ của tôi, anh hiểu ý tôi không?”

MặtThường Tử Phi lúc xanh lúc trắng.

“Thường Tử Phi, anh nên học mẹ anh thông minh một chút, không cần nhớ thương thứ đã thuộc về người khác, nếu anh biết điều, tôi có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp, để anh không cần dựa vào Giang gia cũng có thể phát triển hơn bây giờ. Nhưng, nếu anh làm chuyện điên rồ, tôi sẽ không thể cam đoan anh cùng người nhà anh có thể bình yên vô sự ở Giang thành.”

Mạc Trọng Huy nói xong những lời muốn nói, xoay người rời đi.

Thường Tử Phi âm lãnh đột nhiên mở miệng: “Mạc Trọng Huy, anh chiếm được người An Noãn, cũng vĩnh viễn không chiếm được lòng của cô ấy.”

Mạc Trọng Huy cười nói: “Ta muốn lòng của cô ấy để làm gì? Tôi chỉ muốn thân thể của cô ấy là đủ rồi.”

“Anh xem An Noãn là gì?”

“Tôi xem cô ấy như thế nào cũng không quan hệ với anh, anh chỉ cần nhớ kỹ cô ấy là người phụ nữ của tôi, sau này cách xa cô ấy một chút. Nếu không, tôi sẽ không từ thủ đoạn đối phó anh, đối phó người nhà của anh.”

Thẩm Cầm Phong ở trong phòng theo dõi nhìn thấy trong lòng run sợ, người đàn ông nguy hiểm như vậy vẫn không nên đắc tội. Thường Tử Phi thua chỉ thua ở anh ta có một người mẹ như vậy, vì ích lợi, không từ thủ đoạn, ngay cả lúc con mình đang nguy hiểm tính mạng cũng có thể lợi dụng được.

Mạc Trọng Huy vừa ra văn phòng liền gọi điện thoại cho Trương Húc, Trương Húc tại kia đầu nhỏ giọng nói: “Mạc tiên sinh, tôi đang theo An tiểu thư, anh mau lái xe đuổi theo, ra bệnh viện đi bên trái, vẫn đang đi về phía trước.”

Mạc Trọng Huy lái xe rất nhanh, liền đuổi theo bọn họ, An Noãn đang khóc chạy ở phía trước, Trương Húc theo ở phía sau rất xa.

Mạc Trọng Huy đem xe ngừng lại, giao chìa khóa cho Trương Húc, bước đến nắm lấy tay An Noãn.

An Noãn toàn thân đau nhức, cô vô lực giãy dụa, dùng hết sức cho anh một cái tát, Mạc Trọng Huy cũng không có tránh đi. Nếu một cái tát này có thể làm cho cô dễ chịu một chút, anh tình nguyện để cô đánh thêm vài cái.

“Mạc Trọng Huy, anh làm cho tôi khó xử như vậy anh mới thỏa mãn sao?”

Mạc Trọng Huy vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi chỉ dùng phương cách của tôi giữ em ở lại bên cạnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook