Chương 1:
Quân Nguyệt Các
14/03/2024
Tạ An Phong sau khi tan tầm trên đường về nhà, đột nhiên nhận được cuộc gọi của người vợ Khúc Phái Nhi đang mang thai sáu tháng của mình.
“Chuyến bay lúc 6 giờ? Sao bây giờ em mới nói cho anh biết, anh đã sắp về đến nhà.”
“Ai nha, người ta nói mang thai ngốc ba năm, đã quên rồi sao. Lại nói, vị Tô Tuyết Vi kia… Khụ khụ, cô ấy sẽ không để ý, anh đi đón cô ấy, đã là cho cô ấy mặt mũi lắm rồi.”
Trong điện thoại truyền đến giọng hờn dỗi của vợ, Tạ An Phong nghe ra một tia không kiên nhẫn và khinh bỉ, cùng với vẻ ngây thơ đáng yêu bình thường của vợ mình hoàn toàn như hai người khác nhau, khiến cả người anh cảm giác có chút không được tự nhiên.
Anh áp xuống sự khác thường cuồn cuộn trong lòng, chỉ cho là cô đang mang thai nên cảm xúc dao động quá lớn.
“Được, anh biết rồi, người bạn kia của em trông như thế nào? Chắc không đến mức khiến anh mò kim đáy biển phải không?.”
“Anh không nói thì em quên mất, em hình như có ảnh chụp lúc trước của cô ấy. Nhiều năm rồi không gặp, lấy tính cách của cô ấy, chắc cũng không có gì thay đổi, vẫn giống như đồ nhà quê.”
Tạ An Phong nhịn không được nhíu mày, lời nói này của vợ phá lệ chói tai. Nếu không phải cô ấy sớm nói đây là "bạn thân" nhiều năm không gặp, thì Tạ An Phong thậm chí còn cảm thấy giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì đó.
Leng keng một tiếng, di động nhận được nhắc nhở.
Tạ An Phong click mở lịch sử trò chuyện, nhìn thấy chính là một ảnh chụp với chất lượng hình ảnh không rõ ràng. Ảnh chụp cô gái, dáng vẻ đại khái mười sáu mười bảy tuổi, có chút mập mạp của trẻ con, mang kính đen, dày nặng dưới mái bằng, giống như là thời kỳ đi học, dạng này tùy ý có thể thấy được rất nhiều, cũng là mọt sách hiếm thấy.
“Được, anh bây giờ đi đón cô ấy. Em cũng nói với người bạn đó một tiếng, anh đại khái sẽ đến trễ chút.”
“Biết rồi biết rồi,” Trong giọng nói Khúc Phái lộ ra vẻ có lệ, bỗng nhiên đề cao âm lượng, “Đúng rồi, chồng yêu, trên đường trở về, anh cũng không thể để cô ấy ngồi ghế trước, đó là chỗ của em, em không thích người phụ nữ khác ngồi, đặc biệt là Tô Tuyết Vi.”
Tạ An Phong suy nghĩ cảm thấy không tốt lắm, nhưng mà vợ anh có tiếng là bình dấm, anh đành phải đáp ứng.
“Anh có phải cảm thấy em quá mức hay không?”
Tạ An Phong không nói lời nào, xem như cam chịu, Khúc Phái Nhi cũng không có tức giận, giải thích nói: “Tô Tuyết Vi mặc dù là bạn thân của em, nhưng cũng là bởi vì lúc còn đi học, em thấy cô ấy đáng thương không có bạn bè, mới chơi cùng với cô ấy. Nhưng mà nhân phẩm cô ấy có chút vấn đề, trước kia thường xuyên lui tới với một ít người không đứng đắn, còn không chỉ một lần chen chân vào tình cảm của người khác. Anh chắc cũng biết Vi Nhược Tâm bạn tốt nhất của em đi, Tô Tuyết Vi năm đó cũng theo đuổi vị hôn phu của cô ấy, còn bị em bắt được đang cởi quần áo cùng anh ở trong phòng vệ sinh. Chuyện này cũng chỉ em biết, Nhược Tâm còn chẳng hay biết gì, coi cô ta là bạn tốt. Muốn em nói, Tô Tuyết Vi chính là người xấu xí nhiều tật xấu,...”
“Chuyến bay lúc 6 giờ? Sao bây giờ em mới nói cho anh biết, anh đã sắp về đến nhà.”
“Ai nha, người ta nói mang thai ngốc ba năm, đã quên rồi sao. Lại nói, vị Tô Tuyết Vi kia… Khụ khụ, cô ấy sẽ không để ý, anh đi đón cô ấy, đã là cho cô ấy mặt mũi lắm rồi.”
Trong điện thoại truyền đến giọng hờn dỗi của vợ, Tạ An Phong nghe ra một tia không kiên nhẫn và khinh bỉ, cùng với vẻ ngây thơ đáng yêu bình thường của vợ mình hoàn toàn như hai người khác nhau, khiến cả người anh cảm giác có chút không được tự nhiên.
Anh áp xuống sự khác thường cuồn cuộn trong lòng, chỉ cho là cô đang mang thai nên cảm xúc dao động quá lớn.
“Được, anh biết rồi, người bạn kia của em trông như thế nào? Chắc không đến mức khiến anh mò kim đáy biển phải không?.”
“Anh không nói thì em quên mất, em hình như có ảnh chụp lúc trước của cô ấy. Nhiều năm rồi không gặp, lấy tính cách của cô ấy, chắc cũng không có gì thay đổi, vẫn giống như đồ nhà quê.”
Tạ An Phong nhịn không được nhíu mày, lời nói này của vợ phá lệ chói tai. Nếu không phải cô ấy sớm nói đây là "bạn thân" nhiều năm không gặp, thì Tạ An Phong thậm chí còn cảm thấy giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì đó.
Leng keng một tiếng, di động nhận được nhắc nhở.
Tạ An Phong click mở lịch sử trò chuyện, nhìn thấy chính là một ảnh chụp với chất lượng hình ảnh không rõ ràng. Ảnh chụp cô gái, dáng vẻ đại khái mười sáu mười bảy tuổi, có chút mập mạp của trẻ con, mang kính đen, dày nặng dưới mái bằng, giống như là thời kỳ đi học, dạng này tùy ý có thể thấy được rất nhiều, cũng là mọt sách hiếm thấy.
“Được, anh bây giờ đi đón cô ấy. Em cũng nói với người bạn đó một tiếng, anh đại khái sẽ đến trễ chút.”
“Biết rồi biết rồi,” Trong giọng nói Khúc Phái lộ ra vẻ có lệ, bỗng nhiên đề cao âm lượng, “Đúng rồi, chồng yêu, trên đường trở về, anh cũng không thể để cô ấy ngồi ghế trước, đó là chỗ của em, em không thích người phụ nữ khác ngồi, đặc biệt là Tô Tuyết Vi.”
Tạ An Phong suy nghĩ cảm thấy không tốt lắm, nhưng mà vợ anh có tiếng là bình dấm, anh đành phải đáp ứng.
“Anh có phải cảm thấy em quá mức hay không?”
Tạ An Phong không nói lời nào, xem như cam chịu, Khúc Phái Nhi cũng không có tức giận, giải thích nói: “Tô Tuyết Vi mặc dù là bạn thân của em, nhưng cũng là bởi vì lúc còn đi học, em thấy cô ấy đáng thương không có bạn bè, mới chơi cùng với cô ấy. Nhưng mà nhân phẩm cô ấy có chút vấn đề, trước kia thường xuyên lui tới với một ít người không đứng đắn, còn không chỉ một lần chen chân vào tình cảm của người khác. Anh chắc cũng biết Vi Nhược Tâm bạn tốt nhất của em đi, Tô Tuyết Vi năm đó cũng theo đuổi vị hôn phu của cô ấy, còn bị em bắt được đang cởi quần áo cùng anh ở trong phòng vệ sinh. Chuyện này cũng chỉ em biết, Nhược Tâm còn chẳng hay biết gì, coi cô ta là bạn tốt. Muốn em nói, Tô Tuyết Vi chính là người xấu xí nhiều tật xấu,...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.