Chương 21: CẬU QUEN ANH TA SAO?
Sao Xanh
01/06/2023
Tiểu My há miệng run rẩy, giọng nói lạc đi,
-Bọn họ nói sẽ lập tức tới ngay. Nhưng mà khi nghe mình nói tên chiếc xe kia, bọn họ bảo không có cách bồi thường toàn bộ, chỉ có thể bồi thường được 50%.
Bảo Tích hít sâu một hơi, lại đưa mắt nhìn dấu vết trên chiếc Bugatti, thở dài nói:
-Chủ xe sẽ lập tức xuống đây. Hiện tại có nóng vội cũng vô ích. Chờ xem thế nào đã.
Tiểu My nắm lấy tay Bảo Tích, bàn tay cô ấy lạnh như được ướp đá, lại còn hơi run.
-Làm thế nào bây giờ đây? Mình...
Bảo Tích vỗ vỗ bả vai của Tiểu My:
-Không có sao, chỉ làm xước xe thôi, chắc cũng không làm cho cậu táng gia bại sản đâu! Còn có mình nữa mà.
Hai người đứng ở bãi đậu xe lo lắng bất an được 5 phút cuối cùng đã nghe được tiếng bước chân từ xa. Tiểu My thật vất vả mới điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại một chút đã bị phá vỡ. Tiểu My siết chặc tay Bảo Tích, thiếu chút nữa muốn bóp gãy ngón tay cô giọng nói lại run rẩy:
-Tới rồi, họ tới rồi! Mình phải làm sao bây giờ?
-Cậu bình tĩnh một chút, một lát người ta thấy cậu như thế thì lại....
Bảo Tích ngẩng đầu nhìn qua, nhìn hình dáng người kia, lời nói vừa đến miệng đã im bặt đi, nuốt một ngụm nước bọt.
Đèn dưới tầng hầm hơi mờ, nhìn không rõ lắm cho nên Tiểu My khi quay đầu lại còn phải dụi mắt một cái, nhìn thấy người đi tới là một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, quần tây, dáng người rất đẹp.
-Mình… Con mẹ nó... đang nhìn thấy diễn viên điện ảnh sao?
Chỉ là từ xa xa cũng cảm thấy khí chất của người kia quá kinh người, còn chưa lên tiếng, Tiểu My đã cảm thấy mình có thể an táng tại chỗ.
-Bảo Tích, làm thế nào bây giờ? Anh ta... đẹp...
-Cậu câm miệng cho mình.
Lời vừa dứt, Hoàng Kỳ vừa vặn tầm mắt rơi vào mắt của Bảo Tích, bước chân hơi khựng lại. Sau đó ngược lại bước đi nhanh hơn về phía hai người. Bảo Tích trong đầu đang gào thét, cô khi bước chân về nước dính phải thể loại vận đen xui xẻo thế nào mà lại đi đụng trúng chiếc xe chỉ có duy nhất một chiếc ở Việt nam này, mà còn là của tên biến thái này nữa chứ. Suốt ngày cô cứ chọc phải anh ta là sao chứ?
-Xe của tôi là do hai người đụng?
Tiểu My há miệng đờ người nhìn anh. Bảo Tích nhìn Tiểu My dưới tình huống này còn bị nhan sắc của người trước mặt làm cho rung động mà có chút không nói nên lời thúc một cái vào mạn sườn cô ấy. Tiểu My giật mình lên tiếng:
-Anh đẹp trai, tôi... Tôi không phải cố ý... Tôi...
Hoàng Kỳ không để ý đến cô ấy, xoay người đi nhìn tình trạng chiếc xe, tùy ý nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt vẫn là rơi vào trên người Bảo Tích. Một cỗ tức giận không kiềm được lúc nghe điện thoại của Thạch Quân lập tức biết mất, ngược lại khóe miệng khẽ nở nụ cười:
-Vẫn thật trùng hợp nhỉ.
Lại nữa, lại nữa rồi, anh ta lại như thế. Còn trùng hợp nữa chứ. Anh nói trùng hợp thì là trùng hợp đi. Cô có chút không tình nguyện:
-Haiizzz, nếu như tôi được chọn xe để đụng, cũng sẽ không chọn xe anh.
Hoàng Kỳ không nói gì, lại quay sang nhìn Tiểu My
-Cô là người lái xe sao?
Tiểu My vừa lúng túng vừa sợ, cả khuôn mặt giống như không còn một giọt máu vậy:
-Tôi... Tôi sẽ bồi thường... Tôi...
-Không sao. Không cần hai người bồi thường.
Không chỉ Tiểu My, ngay cả Bảo Tích cũng không dám tin tưởng những lời mà Hoàng Kỳ vừa nói ra nói ra. Trên mặt hai người hiện lên hàng vạn dấu chấm hỏi. Anh ta có phải là Hoàng Kỳ mà cô biết không? Ê. Chắc không phải bị đổi hồn rồi chứ?
Hoàng Kỳ làm như không nhìn thấy biểu cảm của hai người lại điềm tĩnh hỏi.
-Gọi điện cho công ty bảo hiểm rồi chứ?
Tiểu My lắc lắc đầu, sửng sốt một chút, lại điên cuồng gật đầu, lắp bắp hỏi lại:
-Thật... Thật không cần tôi bồi thường sao?
Hoàng Kỳ đưa tay tay sờ lên vết xước trên chiếc xe,rồi đưa ngón tay lên nhìn một chút, xoa xoa hai ngón tay vào nhau:
-Không nghiêm trọng, muốn cô bồi thường cô cũng không bồi thường nổi.
Mặt Tiểu My càng đỏ hơn, Hoàng Kỳ nói như vậy, cô cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp. Mà Hoàng Kỳ ở một bên đang đột nhiên đổi ánh nhìn sang Bảo Tích:
-Ngược lại là bạn của cô đây, một nhà thiết kế nổi tiếng, lương hàng năm rất cao, có thể bồi thường được.
Bảo Tích trợn trắng mắt nhìn qua, dùng ngón tay trỏ chỉ vào mình mắt lom lom nhìn anh. Liên quan gì đến tôi? Làm ơn đi. Cũng không phải tôi đụng xe anh.
Tiểu My hoàn toàn mơ hồ liếc nhìn Hoàng Kỳ rồi lại đưa mắt nhìn Bảo Tích:
-Hai người... quen nhau?
Bảo Tích không lên tiếng, Hoàng Kỳ hình như là đang suy nghĩ gì, ánh mắt đang nhàn nhạt lướt qua trên người Bảo Tích, sau đó nói:
-Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.
Bảo Tích và Tiểu My khiếp sợ nhìn Hoàng Kỳ xoay người rời đi, một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần đưa mắt nhìn nhau. Cứ thế đi sao? Người có tiền lại dễ nói chuyện như vậy sao?
Tiểu My kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, đập đập mấy cái lên tay Bảo Tích nói:
-Thì ra những thứ trong tiểu thuyết nói thật sự là có tồn tại. Soái ca là có thật đấy.
Bảo Tích khong đáp lời bạn mà đôi mày nhíu chặt. Cô vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào mà bản thân nghĩ mãi không ra.
-Này, cậu quen anh ta à?
Ánh mắt Bảo Tích lạnh nhạt liếc qua:
-Có chứ! Mình còn giúp cậu đưa thư cho anh ta nữa mà!.
-Bọn họ nói sẽ lập tức tới ngay. Nhưng mà khi nghe mình nói tên chiếc xe kia, bọn họ bảo không có cách bồi thường toàn bộ, chỉ có thể bồi thường được 50%.
Bảo Tích hít sâu một hơi, lại đưa mắt nhìn dấu vết trên chiếc Bugatti, thở dài nói:
-Chủ xe sẽ lập tức xuống đây. Hiện tại có nóng vội cũng vô ích. Chờ xem thế nào đã.
Tiểu My nắm lấy tay Bảo Tích, bàn tay cô ấy lạnh như được ướp đá, lại còn hơi run.
-Làm thế nào bây giờ đây? Mình...
Bảo Tích vỗ vỗ bả vai của Tiểu My:
-Không có sao, chỉ làm xước xe thôi, chắc cũng không làm cho cậu táng gia bại sản đâu! Còn có mình nữa mà.
Hai người đứng ở bãi đậu xe lo lắng bất an được 5 phút cuối cùng đã nghe được tiếng bước chân từ xa. Tiểu My thật vất vả mới điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại một chút đã bị phá vỡ. Tiểu My siết chặc tay Bảo Tích, thiếu chút nữa muốn bóp gãy ngón tay cô giọng nói lại run rẩy:
-Tới rồi, họ tới rồi! Mình phải làm sao bây giờ?
-Cậu bình tĩnh một chút, một lát người ta thấy cậu như thế thì lại....
Bảo Tích ngẩng đầu nhìn qua, nhìn hình dáng người kia, lời nói vừa đến miệng đã im bặt đi, nuốt một ngụm nước bọt.
Đèn dưới tầng hầm hơi mờ, nhìn không rõ lắm cho nên Tiểu My khi quay đầu lại còn phải dụi mắt một cái, nhìn thấy người đi tới là một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, quần tây, dáng người rất đẹp.
-Mình… Con mẹ nó... đang nhìn thấy diễn viên điện ảnh sao?
Chỉ là từ xa xa cũng cảm thấy khí chất của người kia quá kinh người, còn chưa lên tiếng, Tiểu My đã cảm thấy mình có thể an táng tại chỗ.
-Bảo Tích, làm thế nào bây giờ? Anh ta... đẹp...
-Cậu câm miệng cho mình.
Lời vừa dứt, Hoàng Kỳ vừa vặn tầm mắt rơi vào mắt của Bảo Tích, bước chân hơi khựng lại. Sau đó ngược lại bước đi nhanh hơn về phía hai người. Bảo Tích trong đầu đang gào thét, cô khi bước chân về nước dính phải thể loại vận đen xui xẻo thế nào mà lại đi đụng trúng chiếc xe chỉ có duy nhất một chiếc ở Việt nam này, mà còn là của tên biến thái này nữa chứ. Suốt ngày cô cứ chọc phải anh ta là sao chứ?
-Xe của tôi là do hai người đụng?
Tiểu My há miệng đờ người nhìn anh. Bảo Tích nhìn Tiểu My dưới tình huống này còn bị nhan sắc của người trước mặt làm cho rung động mà có chút không nói nên lời thúc một cái vào mạn sườn cô ấy. Tiểu My giật mình lên tiếng:
-Anh đẹp trai, tôi... Tôi không phải cố ý... Tôi...
Hoàng Kỳ không để ý đến cô ấy, xoay người đi nhìn tình trạng chiếc xe, tùy ý nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt vẫn là rơi vào trên người Bảo Tích. Một cỗ tức giận không kiềm được lúc nghe điện thoại của Thạch Quân lập tức biết mất, ngược lại khóe miệng khẽ nở nụ cười:
-Vẫn thật trùng hợp nhỉ.
Lại nữa, lại nữa rồi, anh ta lại như thế. Còn trùng hợp nữa chứ. Anh nói trùng hợp thì là trùng hợp đi. Cô có chút không tình nguyện:
-Haiizzz, nếu như tôi được chọn xe để đụng, cũng sẽ không chọn xe anh.
Hoàng Kỳ không nói gì, lại quay sang nhìn Tiểu My
-Cô là người lái xe sao?
Tiểu My vừa lúng túng vừa sợ, cả khuôn mặt giống như không còn một giọt máu vậy:
-Tôi... Tôi sẽ bồi thường... Tôi...
-Không sao. Không cần hai người bồi thường.
Không chỉ Tiểu My, ngay cả Bảo Tích cũng không dám tin tưởng những lời mà Hoàng Kỳ vừa nói ra nói ra. Trên mặt hai người hiện lên hàng vạn dấu chấm hỏi. Anh ta có phải là Hoàng Kỳ mà cô biết không? Ê. Chắc không phải bị đổi hồn rồi chứ?
Hoàng Kỳ làm như không nhìn thấy biểu cảm của hai người lại điềm tĩnh hỏi.
-Gọi điện cho công ty bảo hiểm rồi chứ?
Tiểu My lắc lắc đầu, sửng sốt một chút, lại điên cuồng gật đầu, lắp bắp hỏi lại:
-Thật... Thật không cần tôi bồi thường sao?
Hoàng Kỳ đưa tay tay sờ lên vết xước trên chiếc xe,rồi đưa ngón tay lên nhìn một chút, xoa xoa hai ngón tay vào nhau:
-Không nghiêm trọng, muốn cô bồi thường cô cũng không bồi thường nổi.
Mặt Tiểu My càng đỏ hơn, Hoàng Kỳ nói như vậy, cô cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp. Mà Hoàng Kỳ ở một bên đang đột nhiên đổi ánh nhìn sang Bảo Tích:
-Ngược lại là bạn của cô đây, một nhà thiết kế nổi tiếng, lương hàng năm rất cao, có thể bồi thường được.
Bảo Tích trợn trắng mắt nhìn qua, dùng ngón tay trỏ chỉ vào mình mắt lom lom nhìn anh. Liên quan gì đến tôi? Làm ơn đi. Cũng không phải tôi đụng xe anh.
Tiểu My hoàn toàn mơ hồ liếc nhìn Hoàng Kỳ rồi lại đưa mắt nhìn Bảo Tích:
-Hai người... quen nhau?
Bảo Tích không lên tiếng, Hoàng Kỳ hình như là đang suy nghĩ gì, ánh mắt đang nhàn nhạt lướt qua trên người Bảo Tích, sau đó nói:
-Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.
Bảo Tích và Tiểu My khiếp sợ nhìn Hoàng Kỳ xoay người rời đi, một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần đưa mắt nhìn nhau. Cứ thế đi sao? Người có tiền lại dễ nói chuyện như vậy sao?
Tiểu My kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, đập đập mấy cái lên tay Bảo Tích nói:
-Thì ra những thứ trong tiểu thuyết nói thật sự là có tồn tại. Soái ca là có thật đấy.
Bảo Tích khong đáp lời bạn mà đôi mày nhíu chặt. Cô vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào mà bản thân nghĩ mãi không ra.
-Này, cậu quen anh ta à?
Ánh mắt Bảo Tích lạnh nhạt liếc qua:
-Có chứ! Mình còn giúp cậu đưa thư cho anh ta nữa mà!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.