Chương 20: XONG RỒI. XONG ĐỜI RỒI.
Sao Xanh
01/06/2023
Sau khi rời sở cảnh sát, Tiểu My bá cổ Bảo Tích:
-Này, cậu nói đi. Sao cậu có thể nhận ra đứa bé không phải là con của hai người đó? Còn nữa. Sao lúc đó cậu bắt được đứa bé? Mình như muốn đứng tim luôn.
-Sau sự cố tại Anh đợt đó, mình rất ức chế vì không đá cho tên đó mấy cái. Cho nên thời gian sau đó ngoài việc học thiết kế và đi làm, mình còn đi học võ. Còn phần lớn là đọc trên mạng những tình huống nguy cấp. Thật ra chỉ cần để tâm một chút là biết thôi mà. Hai kẻ kia quá là nghiệp dư.
-Haizzz, nói chung là mình rất hâm mộ cậu. cậu chính là thần tượng trong lòng mình. Nào đi thôi. Mình vừa mới lấy bằng lái. Sẽ biểu diễn cho cậu thấy tài nghệ lái xe của mình một chút.
Nghe thấy Tiểu My nói vừa mới lấy bằng, Bảo Tích đột nhiên nảy sinh ý định chạy trốn.
-Cậu nói vừa lấy bằng sao? cậu đã chạy thử xe lần nào chưa vậy?
-Thì sáng nay mình chạy từ nhà tới công ty còn gì? Sau khi tan làm thì chạy tới quán bar.
Bảo Tích le lưỡi:
-Nếu không hay là chúng ta bắt xe đi? Mai cậu quay lại lấy xe cũng được?
Tiểu My lôi Bảo Tích lên xe, cho cô một ánh mắt ‘đừng khinh thường mình:
-Mặc dù mình thi tới 3 lần mới đậu, nhưng lái xe thì không thành vấn đề. Cậu yên tâm đi.
Nói thì nói như vậy, nhưng mà dọc theo đường đi Bảo Tích vẫn nắm chặt lấy dây an toàn, tấm lưng kéo căng dán vào ghế, mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, cuối cùng cũng bình an đến hầm đậu xe của chung cư.
Bảo Tích thở ra một hơi dài đưa tay chỉ:
-Bên kia, rẽ trái.
Chỗ đậu xe ở dưới hầm có hơi hẹp, phần lớn đều là chỗ đậu xe riêng, hai người vòng vo hai vòng mới tìm được một chỗ trống.
-Cậu lái chậm một chút, chỗ đậu không lớn, bên này rất nhiều xe sang, cậu đừng va vào là đền ễnh xương đó.
Tiểu My nhìn chằm chằm chỗ đậu xe đó, dẫm một cước vào chân ga, Bảo Tích còn chưa kịp phản ứng, Tiểu My đã mạnh mẽ đánh tay lái, quay đầu quẹo vào chỗ đó, tốc độ nhanh đến ngay cả Bảo Tích không nhìn rõ vị trí, cũng cảm giác được thân xe truyền đến tiếng va chạm rất kỳ lạ. Trái tim cô giật nảy lên một cái:
-Có phải cậu va vào xe bên cạnh rồi không?
Tiểu My đạp phanh xe xong mới phản ứng được mình đã làm gì.
-Không, không phải chứ? Mình đã rất cẩn thận rồi mà.
Bảo Tích lập tức hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra nhìn, đuôi xe Tiểu My đã đẩy đầu xe bên cạnh sang một bên, toàn bộ xe đã nghiêng lên đuôi xe của bọn cô đặt trên đầu chiếc xe kia.
-Thật là đụng tới rồi!
-A! Vậy làm sao bây giờ đây!
Tiểu My vừa nói vừa đạp một cước vào cần ga, cứng rắn chen xe vào.
-Cậu còn dịch chuyển làm gì vậy?
Bảo Tích la lên, xem như cô phục rồi, không trách được Tiểu My lần đó thi khảo hạch đến lần thứ 3 mới đậu. Cô cởi dây an toàn ra chuẩn bị bước xuống nhìn tình trạng của xe kia một chút, kết quả Tiểu My lại ngược lại cố lùi xe ra ngoài. Bảo Tích hận không thể bóp cổ Tiểu My một cái:
-Cậu điên rồi sao? Đã thế này cậu còn lùi xe làm cái gì vậy hả? Cậu như thế này tý nữa chắc phải mua một chiếc xe mới mà đền cho người ta đấy
Người này được thông qua kì thi sát hạch lái xe đúng là tai họa của cả nước mà. Tiểu My lập tức trả về more, kéo phanh tay, giơ hai tay lên, trái tim như trống hội đập bình bịch:
-Cậu mau nhìn xem mình đụng phải xe gì rồi.
Bảo Tích liếc Tiểu My một cái, bước xuống xe. Nhìn một cái, cô thiếu chút nữa ngất đi. Mặc dù cô không rành về xe nhưng với kiến thức cơ bản của cô, nhìn hình dáng của chiếc xe, thân xe nguyên khối, phía sau hình giọt nước, hai ghế ngồi hai cửa xe, toàn thân phủ một lớp sơn màu xanh lam đậm — xong rồi!
Cô đưa ánh nhìn sâu thẳm về phía Tiểu My:
-Mình thấy là một chiếc xe thể thao này có thể gấp 10 lần số tiền mua nhà của cậu.
Hai mắt Tiểu My trợn một cái, da đầu tê dại, lập tức xuống xe, đi về đằng sau, nhìn thấy một vết xước dài chạy dọc trên chiếc xe thể thao và một chỗ lõm ở trên xe mình, thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ.
-Bảo Tích. Mình, mình có thể bỏ trốn không?
-Sao cậu không hỏi là cậu có thể tự tử luôn hay không đi?
Bảo Tích liếc cô nàng một cái, hai tay chống nạnh, nhìn chung quanh một lần.
Lúc này, một chiếc xe màu đen nhỏ thảnh thơi mà lái qua, tên lái xe còn hạ cửa xe xuống nhìn, hả hê cười ra thành tiếng. Bảo Tích trừng tên đó một cái, hắn cũng không tức giận, đạp một cước thắng xe, thò đầu ra nói:
-Người đẹp, biết xe này là xe gì không? Bugatti La Voiture Noire phiên bản đặc biệt, cả thành phố B, mà cũng có thể cả Việt Nam chỉ có duy nhất một chiếc này.
Lần này Tiểu My thật muốn hôn mê luôn, cô nàng vịn cửa xe, hai chân run rẩy:
-Xong rồi, mình xong đời rồi.
- Đầu tiên đừng hoảng loạn, cậu gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm đi.
Bảo Tích nhíu chặt chân mày, ở tại chỗ đi lại mấy bước. Cô nhìn Tiểu My một cái, thấy tay Tiểu My cầm điện thoại gọi đang run lên, nên biết là không trông cậy vào cô nàng này được. Toàn bộ thành phố B chỉ có một chiếc... Bảo Tích đột nhiên nghĩ tới một người, nói không chừng anh ta đúng thật là biết chủ nhân của chiếc xe cũng nên.
Đi qua một bên, cô chụp biển số của xe kia gửi zalo cho Thạch Quân. “Tổng giám đốc Quân, bạn tôi đỗ xe ở bãi đỗ xe khu nhà tôi có xảy ra một chút vấn đề nhỏ. Xin hỏi anh có biết ai là chủ của chiếc xe này không?”
Trong nháy mắt gửi đi, Bảo Tích đang nghĩ đến may mắn, nói không chừng chiếc xe này chính là của Thạch Quân. Trước mắt từ mấy lần tiếp xúc mà nói, anh ta là người dễ nói chuyện, nói không chừng chuyện còn có thể dễ giải quyết hơn một chút.
Không qua mấy phút, Thạch Quân trực tiếp gọi điện thoại tới, lại còn mang theo mùi vị giống như cười trên sự đau khổ của người khác.
-Mấy người đụng phải chiếc xe này sao? Bạn cô thật là may mắn.
Nghe được câu này, đột nhiên Bảo Tích có một dự cảm không lành, sống lưng cảm giác lành lạnh. Cô cũng biết mình suy nghĩ nhiều rồi, đây không phải là xe của Thạch Quân.
-Vâng, bạn tôi trong lúc đỗ xe vô tình xảy ra va chạm một chút, vấn đề là tôi không biết cách nào để liên hệ với chủ xe.
Bảo Tích nghe Thạch Quân cười một tiếng, giọng điệu kia nghe thấy cứ kì lạ làm sao.
-Tôi đúng thật là quen biết với chủ chiếc xe này. Là phiên bản đặc biệt đấy. Ban đầu tôi cũng muốn mua mà giành không lại với tên tài phiệt đó.
-Vậy....anh có thể giúp tôi một chút, liên lạc với chủ xe được không?
Thạch Quân vừa cười nhẹ vừa chậm rãi nói:
-Được chứ, anh ta chắc chưa ngủ đâu. Tôi gọi cho anh ta chắc là sẽ nhanh chóng xuống tới. Cô chờ một lúc nhé.
-Cảm ơn anh!
Cúp điện thoại, Bảo Tích xoay người nhìn Tiểu My, cảm giác người trước mắt đã bị liệt nửa người.
-Công ty bảo hiểm nói thế nào rồi?
-Này, cậu nói đi. Sao cậu có thể nhận ra đứa bé không phải là con của hai người đó? Còn nữa. Sao lúc đó cậu bắt được đứa bé? Mình như muốn đứng tim luôn.
-Sau sự cố tại Anh đợt đó, mình rất ức chế vì không đá cho tên đó mấy cái. Cho nên thời gian sau đó ngoài việc học thiết kế và đi làm, mình còn đi học võ. Còn phần lớn là đọc trên mạng những tình huống nguy cấp. Thật ra chỉ cần để tâm một chút là biết thôi mà. Hai kẻ kia quá là nghiệp dư.
-Haizzz, nói chung là mình rất hâm mộ cậu. cậu chính là thần tượng trong lòng mình. Nào đi thôi. Mình vừa mới lấy bằng lái. Sẽ biểu diễn cho cậu thấy tài nghệ lái xe của mình một chút.
Nghe thấy Tiểu My nói vừa mới lấy bằng, Bảo Tích đột nhiên nảy sinh ý định chạy trốn.
-Cậu nói vừa lấy bằng sao? cậu đã chạy thử xe lần nào chưa vậy?
-Thì sáng nay mình chạy từ nhà tới công ty còn gì? Sau khi tan làm thì chạy tới quán bar.
Bảo Tích le lưỡi:
-Nếu không hay là chúng ta bắt xe đi? Mai cậu quay lại lấy xe cũng được?
Tiểu My lôi Bảo Tích lên xe, cho cô một ánh mắt ‘đừng khinh thường mình:
-Mặc dù mình thi tới 3 lần mới đậu, nhưng lái xe thì không thành vấn đề. Cậu yên tâm đi.
Nói thì nói như vậy, nhưng mà dọc theo đường đi Bảo Tích vẫn nắm chặt lấy dây an toàn, tấm lưng kéo căng dán vào ghế, mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, cuối cùng cũng bình an đến hầm đậu xe của chung cư.
Bảo Tích thở ra một hơi dài đưa tay chỉ:
-Bên kia, rẽ trái.
Chỗ đậu xe ở dưới hầm có hơi hẹp, phần lớn đều là chỗ đậu xe riêng, hai người vòng vo hai vòng mới tìm được một chỗ trống.
-Cậu lái chậm một chút, chỗ đậu không lớn, bên này rất nhiều xe sang, cậu đừng va vào là đền ễnh xương đó.
Tiểu My nhìn chằm chằm chỗ đậu xe đó, dẫm một cước vào chân ga, Bảo Tích còn chưa kịp phản ứng, Tiểu My đã mạnh mẽ đánh tay lái, quay đầu quẹo vào chỗ đó, tốc độ nhanh đến ngay cả Bảo Tích không nhìn rõ vị trí, cũng cảm giác được thân xe truyền đến tiếng va chạm rất kỳ lạ. Trái tim cô giật nảy lên một cái:
-Có phải cậu va vào xe bên cạnh rồi không?
Tiểu My đạp phanh xe xong mới phản ứng được mình đã làm gì.
-Không, không phải chứ? Mình đã rất cẩn thận rồi mà.
Bảo Tích lập tức hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra nhìn, đuôi xe Tiểu My đã đẩy đầu xe bên cạnh sang một bên, toàn bộ xe đã nghiêng lên đuôi xe của bọn cô đặt trên đầu chiếc xe kia.
-Thật là đụng tới rồi!
-A! Vậy làm sao bây giờ đây!
Tiểu My vừa nói vừa đạp một cước vào cần ga, cứng rắn chen xe vào.
-Cậu còn dịch chuyển làm gì vậy?
Bảo Tích la lên, xem như cô phục rồi, không trách được Tiểu My lần đó thi khảo hạch đến lần thứ 3 mới đậu. Cô cởi dây an toàn ra chuẩn bị bước xuống nhìn tình trạng của xe kia một chút, kết quả Tiểu My lại ngược lại cố lùi xe ra ngoài. Bảo Tích hận không thể bóp cổ Tiểu My một cái:
-Cậu điên rồi sao? Đã thế này cậu còn lùi xe làm cái gì vậy hả? Cậu như thế này tý nữa chắc phải mua một chiếc xe mới mà đền cho người ta đấy
Người này được thông qua kì thi sát hạch lái xe đúng là tai họa của cả nước mà. Tiểu My lập tức trả về more, kéo phanh tay, giơ hai tay lên, trái tim như trống hội đập bình bịch:
-Cậu mau nhìn xem mình đụng phải xe gì rồi.
Bảo Tích liếc Tiểu My một cái, bước xuống xe. Nhìn một cái, cô thiếu chút nữa ngất đi. Mặc dù cô không rành về xe nhưng với kiến thức cơ bản của cô, nhìn hình dáng của chiếc xe, thân xe nguyên khối, phía sau hình giọt nước, hai ghế ngồi hai cửa xe, toàn thân phủ một lớp sơn màu xanh lam đậm — xong rồi!
Cô đưa ánh nhìn sâu thẳm về phía Tiểu My:
-Mình thấy là một chiếc xe thể thao này có thể gấp 10 lần số tiền mua nhà của cậu.
Hai mắt Tiểu My trợn một cái, da đầu tê dại, lập tức xuống xe, đi về đằng sau, nhìn thấy một vết xước dài chạy dọc trên chiếc xe thể thao và một chỗ lõm ở trên xe mình, thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ.
-Bảo Tích. Mình, mình có thể bỏ trốn không?
-Sao cậu không hỏi là cậu có thể tự tử luôn hay không đi?
Bảo Tích liếc cô nàng một cái, hai tay chống nạnh, nhìn chung quanh một lần.
Lúc này, một chiếc xe màu đen nhỏ thảnh thơi mà lái qua, tên lái xe còn hạ cửa xe xuống nhìn, hả hê cười ra thành tiếng. Bảo Tích trừng tên đó một cái, hắn cũng không tức giận, đạp một cước thắng xe, thò đầu ra nói:
-Người đẹp, biết xe này là xe gì không? Bugatti La Voiture Noire phiên bản đặc biệt, cả thành phố B, mà cũng có thể cả Việt Nam chỉ có duy nhất một chiếc này.
Lần này Tiểu My thật muốn hôn mê luôn, cô nàng vịn cửa xe, hai chân run rẩy:
-Xong rồi, mình xong đời rồi.
- Đầu tiên đừng hoảng loạn, cậu gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm đi.
Bảo Tích nhíu chặt chân mày, ở tại chỗ đi lại mấy bước. Cô nhìn Tiểu My một cái, thấy tay Tiểu My cầm điện thoại gọi đang run lên, nên biết là không trông cậy vào cô nàng này được. Toàn bộ thành phố B chỉ có một chiếc... Bảo Tích đột nhiên nghĩ tới một người, nói không chừng anh ta đúng thật là biết chủ nhân của chiếc xe cũng nên.
Đi qua một bên, cô chụp biển số của xe kia gửi zalo cho Thạch Quân. “Tổng giám đốc Quân, bạn tôi đỗ xe ở bãi đỗ xe khu nhà tôi có xảy ra một chút vấn đề nhỏ. Xin hỏi anh có biết ai là chủ của chiếc xe này không?”
Trong nháy mắt gửi đi, Bảo Tích đang nghĩ đến may mắn, nói không chừng chiếc xe này chính là của Thạch Quân. Trước mắt từ mấy lần tiếp xúc mà nói, anh ta là người dễ nói chuyện, nói không chừng chuyện còn có thể dễ giải quyết hơn một chút.
Không qua mấy phút, Thạch Quân trực tiếp gọi điện thoại tới, lại còn mang theo mùi vị giống như cười trên sự đau khổ của người khác.
-Mấy người đụng phải chiếc xe này sao? Bạn cô thật là may mắn.
Nghe được câu này, đột nhiên Bảo Tích có một dự cảm không lành, sống lưng cảm giác lành lạnh. Cô cũng biết mình suy nghĩ nhiều rồi, đây không phải là xe của Thạch Quân.
-Vâng, bạn tôi trong lúc đỗ xe vô tình xảy ra va chạm một chút, vấn đề là tôi không biết cách nào để liên hệ với chủ xe.
Bảo Tích nghe Thạch Quân cười một tiếng, giọng điệu kia nghe thấy cứ kì lạ làm sao.
-Tôi đúng thật là quen biết với chủ chiếc xe này. Là phiên bản đặc biệt đấy. Ban đầu tôi cũng muốn mua mà giành không lại với tên tài phiệt đó.
-Vậy....anh có thể giúp tôi một chút, liên lạc với chủ xe được không?
Thạch Quân vừa cười nhẹ vừa chậm rãi nói:
-Được chứ, anh ta chắc chưa ngủ đâu. Tôi gọi cho anh ta chắc là sẽ nhanh chóng xuống tới. Cô chờ một lúc nhé.
-Cảm ơn anh!
Cúp điện thoại, Bảo Tích xoay người nhìn Tiểu My, cảm giác người trước mắt đã bị liệt nửa người.
-Công ty bảo hiểm nói thế nào rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.