Chương 214: MUỐN Ở NHÀ VỚI VỢ THÔI.
Sao Xanh
02/06/2023
Chuyến bay tư nhân trực tiếp đưa ba người trở về lại trụ sở Hoàng Anh ngay trong đêm. Hoàng Kỳ cũng không rảnh rỗi, giải quyết một số việc
lặt vặt, lúc hai người về đến nhà thì đã là trưa ngày hôm sau.
Hoàng Kỳ tắm rửa thay quần áo, kéo một lớp màn mỏng che cửa sổ, nửa dựa trên đầu giường nhắm mắt ngủ bù.
Lúc Bảo Tích tắm rửa ra xong đi ra, không xác định được Hoàng Kỳn gủ hay chưa. Dáng vẻ anh ngủ luôn rất bình thản, ngay tiếng hít thở cũng thật nhỏ nhẹ.
Bảo Tích ngồi vào mép giường, nhẹ giọng hỏi:
-Anh... Ngủ rồi sao?
Đối phương không phản ứng. Cô chậm rãi dịch lên phía trên, muốn dựa vào lòng Hoàng Kỳ, rồi lại sợ đánh thức anh.
Lúc cô đang khom người tự mình đấu tranh tư tưởng, Hoàng Kỳ đột nhiên cong cong khóe miệng, đưa tay kéo cô vào lòng mình. Hai mắt anh vẫn nhắm nghiền, giọng nói rất nhẹ.
-Vẫn chưa. Em không ngủ sao?
-Không muốn ngủ.
Bảo Tích tựa đầu lên vòm ngực rộng lớn, bên tai là tiếng tim đập chân thật của Hoàng Kỳ.
-Lúc ở trên máy bay em có ngủ một lúc.
-Ừm.
Hoàng Kỳ không nói nữa, Bảo Tích lẳng lặng dựa vào trước ngực anh, nghe tiếng hít thở của anh dần dần trở nên đều đặn hơn.
Bảo Tích ngẩng đầu, ngón tay lướt qua cằm anh:
-Ngủ rồi sao?
Lần này Hoàng Kỳ không hề đáp lại.
Chiều hôm qua xảy ra động đất, anh và nhóm người Kỳ Dương nhận được tin tức của đại sứ quán, cho đến lúc đăng ký, trong thời gian đó vẫn luôn không có chợp mắt.
Lúc về đến nhà, dì giúp việc còn chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho hai người, nhưng Hoàng Kỳ tắm xong thì về phòng ngay. Bảo Tích biết anh rất mệt, cũng không lên tiếng nữa.
Lúc ánh mặt trời của ngày thu dần dần di chuyển đến bên giường, cô cũng mơ màng mà ngủ mất.
Trong lòng mang tâm trạng sợ bóng sợ gió cả một ngày, buổi trưa này Bảo Tích ngủ đặc biệt sâu.
Đến chiều, Hạ Lâm ghé qua gọi hai người thức dậy, cả hai đều lười biếng. Bảo Tích gượng dậy mở cửa cho Hạ Lâm rồi mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh cá nhân.
Hạ Lâm mang thức ăn đến, thấy trên bàn còn để nguyên nên lầm bầm mắng vài câu. Sau đó mang hết đồ ăn đi hâm lại. Lúc Hoàng Kỳ trở dậy, bà lầm bầm nói:
-Con trai, còn may là lần này con không có việc gì. Con không biết đâu, lần này con xém chút hù chết vợ con rồi.
Thấy Hoàng Kỳ đưa mắt qua nhìn, tay Bảo Tích đang múc canh dừng một chút. Ở dưới ánh mắt quan sát của Hoàng Kỳ, Bảo Tích nâng cằm, cứng đờ mà nói:
-Mẹ, hù chết gì chứ. Con mới không lo cho anh ấy.
-Sao lại không có chứ?
Hạ Lâm cầm một ly nước uống một ngụm:
-Lúc xem được tin tức xong thì chạy tới Hoàng Anh khóc đến rối tinh rối mù lên.
Âm thanh cái muỗng đang khuấy trong chén lập tức trở nên chói tai. Bảo Tích giật giật khóe miệng, không chờ Hoàng Kỳ nói chuyện đã bắt đầu tìm cớ cho bản thân:
-Chỉ tại tin tức này quá dọa người. Lại là thành phố nơi anh ấy đến.
-Cũng đúng.
Hạ Lâm cũng không thèm tranh cãi với đứa con dâu mồm một đằng tâm một nẻo này nữa. Lo thì bảo là lo, yêu thì nói là yêu. Đám trẻ bây giờ sao chẳng giống bà ngày xưa gì cả.
Động tác trên tay Hoàng Kỳ dừng lại, đáy mắt sâu thẳm đầy nhu tình nhìn Bảo Tích. Thật ra cũng chẳng cần Hạ Lâm nói. Ngay việc cô không quản ngại lên máy bay đi đón anh thfi anh đã biết vị trí của anh trong lòng cô không có gì sánh được.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Hạ Lâm lấy cớ đi gặp bạn, thức thời rời đi, trong căn hộ chỉ còn Hoàng Kỳ và Bảo Tích. Cô ngượng ngùng hỏi anh:
-Buổi chiều nay muốn đi đâu không?
Hoàng Kỳ nhẹ nhàng trả lời:
-Muốn ở nhà với vợ thôi.
Sau khi ăn cơm, hai người chỉ nằm trên sofa ôm nhau, không nói chuyện. TV cũng đang chiếu lại chương trình ngày hôm qua. 24 tiếng đồng hồ này đối với Bảo Tích mà nói lại như là một giấc mộng.
Cô không dám nhớ lại trạng thái của bản thân lúc đó. Trong đầu giống như bị bom nổ, cả người bị đốt đến nóng rực, trong đầu trống rỗng, cả người lại bắt đầu rét lạnh run rẩy.
Cô cũng không biết bản thân đi đến trụ sở Hoàng Anh như thế nào. Hơn nữa không phải Hạ Lâm nhắc đến, cô cũng quên rằng bản thân cô thế mà lại khóc.
Đêm qua không phải dùng từ chấn động lòng người để hình dung, mà nó còn khắc sâu như in trong lòng cô, khiến Bảo Tích nhận ra được Hoàng Kỳ quan trọng bao nhiêu với cô.
Bảo Tích dựa trên người Hoàng Kỳ, nhìn chằm chằm TV ngẩn người.
Mà di động của anh cũng không ngừng reo lên. Sau khi sự việc trôi qua 24 tiếng đồng hồ, còn có rất nhiều người nhắn tin đến để hỏi thăm tình hình của anh.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, anh cúi người cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn. Bảo Tíchnhìn tay anh, tầm mắt theo động tác của anh chuyển dời đến trên mặt anh. Cho đến khi anh nhận ra cái nhìn của cô thì tay chợt dừng lại.
Bảo Tích nghiêng đầu nhướng mày:
-Làm sao vậy?
Hoàng Kỳ ấn điếu thuốc vào lại trong bao, nhỏ giọng nói:
-Ừm. Anh sẽ không hút thuốc.
Bảo Tích lúc này mới cúi đầu tựa lại vào ngực anh. Mà Hoàng Kỳ lúc này lại giơ tay ôm kéo mạnh sát người anh, cúi người hôn hôn vành tai cô:
-Chúng ta sinh một đứa bé đi.
Gió mùa thu sau buổi chiều tối dần lạnh đi, mùi hoa thiết mộc lan thơm ngát bay đến không hiểu sao lại có hương vị ám muội. Bảo Tích hơi khẩn trương mà nhìn Hoàng Kỳ, lại thấy ánh mắt của anh tầng tầng biến hóa. Cuối cùng cái gì cũng chưa nói đã xoay người bế cô chạy lên lầu.
Hoàng Kỳ tắm rửa thay quần áo, kéo một lớp màn mỏng che cửa sổ, nửa dựa trên đầu giường nhắm mắt ngủ bù.
Lúc Bảo Tích tắm rửa ra xong đi ra, không xác định được Hoàng Kỳn gủ hay chưa. Dáng vẻ anh ngủ luôn rất bình thản, ngay tiếng hít thở cũng thật nhỏ nhẹ.
Bảo Tích ngồi vào mép giường, nhẹ giọng hỏi:
-Anh... Ngủ rồi sao?
Đối phương không phản ứng. Cô chậm rãi dịch lên phía trên, muốn dựa vào lòng Hoàng Kỳ, rồi lại sợ đánh thức anh.
Lúc cô đang khom người tự mình đấu tranh tư tưởng, Hoàng Kỳ đột nhiên cong cong khóe miệng, đưa tay kéo cô vào lòng mình. Hai mắt anh vẫn nhắm nghiền, giọng nói rất nhẹ.
-Vẫn chưa. Em không ngủ sao?
-Không muốn ngủ.
Bảo Tích tựa đầu lên vòm ngực rộng lớn, bên tai là tiếng tim đập chân thật của Hoàng Kỳ.
-Lúc ở trên máy bay em có ngủ một lúc.
-Ừm.
Hoàng Kỳ không nói nữa, Bảo Tích lẳng lặng dựa vào trước ngực anh, nghe tiếng hít thở của anh dần dần trở nên đều đặn hơn.
Bảo Tích ngẩng đầu, ngón tay lướt qua cằm anh:
-Ngủ rồi sao?
Lần này Hoàng Kỳ không hề đáp lại.
Chiều hôm qua xảy ra động đất, anh và nhóm người Kỳ Dương nhận được tin tức của đại sứ quán, cho đến lúc đăng ký, trong thời gian đó vẫn luôn không có chợp mắt.
Lúc về đến nhà, dì giúp việc còn chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho hai người, nhưng Hoàng Kỳ tắm xong thì về phòng ngay. Bảo Tích biết anh rất mệt, cũng không lên tiếng nữa.
Lúc ánh mặt trời của ngày thu dần dần di chuyển đến bên giường, cô cũng mơ màng mà ngủ mất.
Trong lòng mang tâm trạng sợ bóng sợ gió cả một ngày, buổi trưa này Bảo Tích ngủ đặc biệt sâu.
Đến chiều, Hạ Lâm ghé qua gọi hai người thức dậy, cả hai đều lười biếng. Bảo Tích gượng dậy mở cửa cho Hạ Lâm rồi mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh cá nhân.
Hạ Lâm mang thức ăn đến, thấy trên bàn còn để nguyên nên lầm bầm mắng vài câu. Sau đó mang hết đồ ăn đi hâm lại. Lúc Hoàng Kỳ trở dậy, bà lầm bầm nói:
-Con trai, còn may là lần này con không có việc gì. Con không biết đâu, lần này con xém chút hù chết vợ con rồi.
Thấy Hoàng Kỳ đưa mắt qua nhìn, tay Bảo Tích đang múc canh dừng một chút. Ở dưới ánh mắt quan sát của Hoàng Kỳ, Bảo Tích nâng cằm, cứng đờ mà nói:
-Mẹ, hù chết gì chứ. Con mới không lo cho anh ấy.
-Sao lại không có chứ?
Hạ Lâm cầm một ly nước uống một ngụm:
-Lúc xem được tin tức xong thì chạy tới Hoàng Anh khóc đến rối tinh rối mù lên.
Âm thanh cái muỗng đang khuấy trong chén lập tức trở nên chói tai. Bảo Tích giật giật khóe miệng, không chờ Hoàng Kỳ nói chuyện đã bắt đầu tìm cớ cho bản thân:
-Chỉ tại tin tức này quá dọa người. Lại là thành phố nơi anh ấy đến.
-Cũng đúng.
Hạ Lâm cũng không thèm tranh cãi với đứa con dâu mồm một đằng tâm một nẻo này nữa. Lo thì bảo là lo, yêu thì nói là yêu. Đám trẻ bây giờ sao chẳng giống bà ngày xưa gì cả.
Động tác trên tay Hoàng Kỳ dừng lại, đáy mắt sâu thẳm đầy nhu tình nhìn Bảo Tích. Thật ra cũng chẳng cần Hạ Lâm nói. Ngay việc cô không quản ngại lên máy bay đi đón anh thfi anh đã biết vị trí của anh trong lòng cô không có gì sánh được.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Hạ Lâm lấy cớ đi gặp bạn, thức thời rời đi, trong căn hộ chỉ còn Hoàng Kỳ và Bảo Tích. Cô ngượng ngùng hỏi anh:
-Buổi chiều nay muốn đi đâu không?
Hoàng Kỳ nhẹ nhàng trả lời:
-Muốn ở nhà với vợ thôi.
Sau khi ăn cơm, hai người chỉ nằm trên sofa ôm nhau, không nói chuyện. TV cũng đang chiếu lại chương trình ngày hôm qua. 24 tiếng đồng hồ này đối với Bảo Tích mà nói lại như là một giấc mộng.
Cô không dám nhớ lại trạng thái của bản thân lúc đó. Trong đầu giống như bị bom nổ, cả người bị đốt đến nóng rực, trong đầu trống rỗng, cả người lại bắt đầu rét lạnh run rẩy.
Cô cũng không biết bản thân đi đến trụ sở Hoàng Anh như thế nào. Hơn nữa không phải Hạ Lâm nhắc đến, cô cũng quên rằng bản thân cô thế mà lại khóc.
Đêm qua không phải dùng từ chấn động lòng người để hình dung, mà nó còn khắc sâu như in trong lòng cô, khiến Bảo Tích nhận ra được Hoàng Kỳ quan trọng bao nhiêu với cô.
Bảo Tích dựa trên người Hoàng Kỳ, nhìn chằm chằm TV ngẩn người.
Mà di động của anh cũng không ngừng reo lên. Sau khi sự việc trôi qua 24 tiếng đồng hồ, còn có rất nhiều người nhắn tin đến để hỏi thăm tình hình của anh.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, anh cúi người cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn. Bảo Tíchnhìn tay anh, tầm mắt theo động tác của anh chuyển dời đến trên mặt anh. Cho đến khi anh nhận ra cái nhìn của cô thì tay chợt dừng lại.
Bảo Tích nghiêng đầu nhướng mày:
-Làm sao vậy?
Hoàng Kỳ ấn điếu thuốc vào lại trong bao, nhỏ giọng nói:
-Ừm. Anh sẽ không hút thuốc.
Bảo Tích lúc này mới cúi đầu tựa lại vào ngực anh. Mà Hoàng Kỳ lúc này lại giơ tay ôm kéo mạnh sát người anh, cúi người hôn hôn vành tai cô:
-Chúng ta sinh một đứa bé đi.
Gió mùa thu sau buổi chiều tối dần lạnh đi, mùi hoa thiết mộc lan thơm ngát bay đến không hiểu sao lại có hương vị ám muội. Bảo Tích hơi khẩn trương mà nhìn Hoàng Kỳ, lại thấy ánh mắt của anh tầng tầng biến hóa. Cuối cùng cái gì cũng chưa nói đã xoay người bế cô chạy lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.