Chương 215: PHỐC SÓC GẶP NẠN
Sao Xanh
02/06/2023
Một khi quyết định sinh con, không có trói buộc bởi điều kiện bên
ngoài. Bảo Tích lại có thêm kiến thức về một mặt khác của Hoàng Kỳ,
không giống như lúc trước, thời gian và độ hưng phấn đều đến loại cảm
giác khác.
Cô không biết một người đàn ông 32 tuổi sau khi trải qua một ngày dường như không thể chợp mắt giữa ranh giới sống chết, tại sao có thể dư thừa tinh lực như vậy?
Thậm chí số lần nhiều như vậy, cô bắt đầu hoài nghi, người này thật sự chỉ có hứng thú đối với quá trình tạo người. Không đợi đến có thai, Bảo Tíchđã bắt đầu không phục.
Mỗi đêm khi xong việc, cả người Bảo Tích không có sức lực, nhìn chằm chằm trần nhà nói:
-Phải mang thai mười tháng là em, mà anh chỉ cần làm cho bản thân đủ thoảI mái, còn có thể được một đứa con, dựa vào cái gì mà bất công như vậy chứ?
-Hửm?
Hoàng Kỳ rất là nghi ngờ đưa ngón tay mơn trớn trên mặt cô:
-Em không thoải mái?”
Bảo Tích đỏ mặt, lại lần đem vấn đề quay trở về:
-Em có thể còn phải chịu một dao, có lẽ còn phải đi dạo quỷ môn quan một chuyến, như vậy tính ra thật sự quá thiệt thòi cho em.
Bảo Tích nói lời những này thật ra chỉ nhằm chỉ trích hành vi trên giường của Hoàng Kỳ quá dày đặt, nhưng anh lại nghiêm túc mà suy nghĩ lời cô nói.
-Nếu em lo lắng những cái đó, vậy thì chúng ta vẫn là không sinh con tốt hơn.
-Hả?
Bảo Tích thật cạn lời. Hoàng Kỳ rất nghiêm túc mà nhìn cô:
-Anh không nỡ.
Bảo Tích xoay người, khuỷu tay chống ở trên giường, cúi đầu nhìn Hoàng Kỳ, đầu ngón tay chỉ vào cằm anh:
-Em chỉ nói vậy thôi, nhưng vẫn muốn sinh con. Chỉ là anh hãm bớt cậu nhỏ của anh lại cho em. Em không đủ sức.
-À, thì ra là vậy. Vậy để xem sức em khi nào thì cực hạn.
Hoàng Kỳ Xoay người một cái đã áp cô ở dưới thân.
Những ngày tháng sau đó, hai vợ chồng ngoại trừ quá trình mấu chốt tạo người, những chuyện khác cũng làm rất nỗ lực.
Giai đoạn dễ cho việc mang thai, thói quen sinh hoạt của cô và anh dường như đã cải thiện đến tốt nhất. Bác sỹ cũng làm kiểm tra định kỳ cho Bảo Tích, nhưng con vẫn chậm chạp chưa đến.
Đảo mắt lại đến Tết Âm Lịch. Năm nay ở thành phố B rất lạnh, Bảo Tích ăn mặc lấy việc giữ ấm làm trọng. Đối với việc mang trạng thái thất vọng liên tục khi chờ đợi con, cảm xúc của cô trở nên có chút mẫn cảm.
Vào tháng đó khi gần đến giao thừa, cô mỗi ngày tính thời gian, tới ngày lễ là đến ngày kia. Mỗi giây mỗi phút cô điều chú ý đến tình trạng của bản thân. Rạng sáng mùng một, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy cầm que thử thai đi vào nhà tắm. Nhưng kết quả vẫn giống như mấy tháng trước.
Cô thở dài, chậm chạp đi về phòng, nằm trên giường, đầu chôn vào trong chăn. Hoàng Kỳ bị động tác của cô đánh thức, giơ tay mở đèn bên cửa sổ, xoay người ôm cô:
-Em làm sao vậy? Gặp ác mộng?
-Không phải.
Ngón tay Bảo Tích nắm chặt mép chăn, đưa lưng về phía Hoàng Kỳ, không muốn để anh nhìn thấy nét mặt thất vọng của mình.
Trước kia không có để ý, chỉ là khi chậm chạp chưa có con được, cô cứ nghĩ lý do có phải do cô không có khả năng sinh con hay không? Bảo Tích cuộn mình trong chăn, Hoàng Kỳ không nhìn thấy rõ được nét mặt của cô. Chỉ có thể thăm dò cảm xúc từ trong hơi thở.
-Em đừng lo lắng.
Hoàng Kỳ nắm lấy tay cô đặt lên phần bụng phẳng lỳ:
-Chỉ mới được mấy tháng, đừng gấp. Tâm trạng thoải mái thì mới có thể mang thai. Không phải em nôn nóng là được đâu.
Đúng là anh chỉ cần nhìn thôi cũng biết cô đang nghĩ gì trong lòng. Bảo Tích nhắm mắt lại, mạnh mẽ đem những suy nghĩ bất an trong lòng gạt xuống:
-Sẽ đến chứ?
-Ừm.
Hoàng Kỳ lại lần nữa kéo cô vào trong ngực, cằm chống lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt nhẹ giọng nói:
-Nhất định sẽ đến, ngay cả tên của con chúng ta anh cũng nghĩ rồi.
-Còn chưa biết là nam hay nữ anh nghĩ ra được tên gì hay?
-Ừm, nam nữ đều có thể dùng.
-Tên gì thế? Em coi thử có thể dễ nghe hay không.
-Bí mật. Đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết
Trong đêm tối xuất hiện sự im lặng dài ba giây. Sau đó, Bảo Tích nổi giận, cầm gối đập vào đầu anh.
-Hoàng Kỳ anh bị bệnh à! Còn dám giữ bí mật với em?
Sau đêm đó, chờ mong trong lòng Bảo Tích cũng vơi đi một ít. Cô không để mình vào trạng thái mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến việc mang thai, nên làm gì thì làm đó, lâu lâu còn nghỉ phép đi chơi vài ngày.
Lại một năm nữa trôi qua. Dần dần Bảo Tích không còn nghĩ đến đứa con chưa chịu tới kia nữa. Buổi chiều tan ca, cô đang muốn tạt qua siêu thị mua ít đồ thì nhận được điện thoại Hạ Lâm gọi đến. Vừa nhấn phím nghe đã vọng lại từ bên kia tiếng khóc lóc thảm thiết.
Chú chó phốc Sóc vì người làm vườn quên đóng cửa, chạy ra ngoài bị xe cán qua. Giờ chỉ còn có một hơi thở. Bà đau lòng không biết phải làm sao. Mấy năm nay gần như bà đã coi nó như con mình mà chăm sóc. Ngay thời điểm này Hoàng Bắc thì đã đi Châu Âu. Hoàng Long cũng đi công tác ngoại tỉnh.
Lúc Bảo Tích chạy về đến nhà lớn, bác sỹ thú y đã được gọi tới. Nhưng bé Sóc gần như chỉ còn thở thoi thóp. Hạ Lâm thì đau lòng khóc thút thít ngồi bên cạnh. Cô không biết làm gì chỉ biết ngồi bên cạnh cho bà dựa lưng.
Hoàng Kỳ xong cuộc gặp gỡ đối tác cũng tự mình chạy tới. Nhìn chú chó nhỏ đau đớn thoi thóp, anh đề nghị bác sỹ thú y tiêm cho nó một mũi thuốc để nó ra đi thanh thản. Hạ Lâm dù đau lòng cũng không biết làm gì hơn.
Cô chưa từng thấy Hạ Lâm như lúc này, mặt mày khổ sở nồng đậm không thể tan, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.
Trong lòng Bảo Tích đột nhiên rất chua xót, ôm lấy bà từ sau lưng:
-Mẹ à. Đừng buồn, để Sóc đi được nhẹ nhàng hơn.
Tối nay hai vợ chồng cô phải ngủ lại nhà lớn để an ủi Hạ Lâm. Hoàng Kỳ phân phó đầu bếp có nấu thêm mấy món ngon cho bữa tối, còn có món cá xốt cà chua mà Hạ Lâm thích ăn nữa.
Bảo Tích ở trong phòng với Hạ Lâm cho đến khi người làm gọi hai người xuống ăn tối. Hạ Lâm không muốn ăn nhưng vì có hai vợ chồng Hoàng Kỳ ở đây nên bà không thể không nể mặt.
Khi hai người xuống dưới thì bàn ăn đã được dọn sẵn sàng. Hoàng Kỳ gắp một miếng cá vào chén của Hạ Lâm:
-Mẹ ăn nhiều một chút. Khóc quá sưng hết lên rồi. Ngày mai có khi chẳng ai nhận ra mẹ nữa đấy.
Hạ Lâm trừng mắt nhìn con trai:
-Không cần phải khích mẹ. Con lo chăm sóc cho vợ của con đi.
Hoàng Kỳ bật cười thành tiếng rồi cũng gắp một miếng bỏ vào chén Bảo Tích:
-Vợ à. Em cũng ăn nhiều một chút nhé.
Bảo Tích vui vẻ gật đầu rồi gắp miếng cá bỏ vào miệng. Một giây sau đó, khi cái mùi cá sộc lên mũi, có cái gì đó cứ cuộn trào lên từ trong dạ dày.
Cô không biết một người đàn ông 32 tuổi sau khi trải qua một ngày dường như không thể chợp mắt giữa ranh giới sống chết, tại sao có thể dư thừa tinh lực như vậy?
Thậm chí số lần nhiều như vậy, cô bắt đầu hoài nghi, người này thật sự chỉ có hứng thú đối với quá trình tạo người. Không đợi đến có thai, Bảo Tíchđã bắt đầu không phục.
Mỗi đêm khi xong việc, cả người Bảo Tích không có sức lực, nhìn chằm chằm trần nhà nói:
-Phải mang thai mười tháng là em, mà anh chỉ cần làm cho bản thân đủ thoảI mái, còn có thể được một đứa con, dựa vào cái gì mà bất công như vậy chứ?
-Hửm?
Hoàng Kỳ rất là nghi ngờ đưa ngón tay mơn trớn trên mặt cô:
-Em không thoải mái?”
Bảo Tích đỏ mặt, lại lần đem vấn đề quay trở về:
-Em có thể còn phải chịu một dao, có lẽ còn phải đi dạo quỷ môn quan một chuyến, như vậy tính ra thật sự quá thiệt thòi cho em.
Bảo Tích nói lời những này thật ra chỉ nhằm chỉ trích hành vi trên giường của Hoàng Kỳ quá dày đặt, nhưng anh lại nghiêm túc mà suy nghĩ lời cô nói.
-Nếu em lo lắng những cái đó, vậy thì chúng ta vẫn là không sinh con tốt hơn.
-Hả?
Bảo Tích thật cạn lời. Hoàng Kỳ rất nghiêm túc mà nhìn cô:
-Anh không nỡ.
Bảo Tích xoay người, khuỷu tay chống ở trên giường, cúi đầu nhìn Hoàng Kỳ, đầu ngón tay chỉ vào cằm anh:
-Em chỉ nói vậy thôi, nhưng vẫn muốn sinh con. Chỉ là anh hãm bớt cậu nhỏ của anh lại cho em. Em không đủ sức.
-À, thì ra là vậy. Vậy để xem sức em khi nào thì cực hạn.
Hoàng Kỳ Xoay người một cái đã áp cô ở dưới thân.
Những ngày tháng sau đó, hai vợ chồng ngoại trừ quá trình mấu chốt tạo người, những chuyện khác cũng làm rất nỗ lực.
Giai đoạn dễ cho việc mang thai, thói quen sinh hoạt của cô và anh dường như đã cải thiện đến tốt nhất. Bác sỹ cũng làm kiểm tra định kỳ cho Bảo Tích, nhưng con vẫn chậm chạp chưa đến.
Đảo mắt lại đến Tết Âm Lịch. Năm nay ở thành phố B rất lạnh, Bảo Tích ăn mặc lấy việc giữ ấm làm trọng. Đối với việc mang trạng thái thất vọng liên tục khi chờ đợi con, cảm xúc của cô trở nên có chút mẫn cảm.
Vào tháng đó khi gần đến giao thừa, cô mỗi ngày tính thời gian, tới ngày lễ là đến ngày kia. Mỗi giây mỗi phút cô điều chú ý đến tình trạng của bản thân. Rạng sáng mùng một, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy cầm que thử thai đi vào nhà tắm. Nhưng kết quả vẫn giống như mấy tháng trước.
Cô thở dài, chậm chạp đi về phòng, nằm trên giường, đầu chôn vào trong chăn. Hoàng Kỳ bị động tác của cô đánh thức, giơ tay mở đèn bên cửa sổ, xoay người ôm cô:
-Em làm sao vậy? Gặp ác mộng?
-Không phải.
Ngón tay Bảo Tích nắm chặt mép chăn, đưa lưng về phía Hoàng Kỳ, không muốn để anh nhìn thấy nét mặt thất vọng của mình.
Trước kia không có để ý, chỉ là khi chậm chạp chưa có con được, cô cứ nghĩ lý do có phải do cô không có khả năng sinh con hay không? Bảo Tích cuộn mình trong chăn, Hoàng Kỳ không nhìn thấy rõ được nét mặt của cô. Chỉ có thể thăm dò cảm xúc từ trong hơi thở.
-Em đừng lo lắng.
Hoàng Kỳ nắm lấy tay cô đặt lên phần bụng phẳng lỳ:
-Chỉ mới được mấy tháng, đừng gấp. Tâm trạng thoải mái thì mới có thể mang thai. Không phải em nôn nóng là được đâu.
Đúng là anh chỉ cần nhìn thôi cũng biết cô đang nghĩ gì trong lòng. Bảo Tích nhắm mắt lại, mạnh mẽ đem những suy nghĩ bất an trong lòng gạt xuống:
-Sẽ đến chứ?
-Ừm.
Hoàng Kỳ lại lần nữa kéo cô vào trong ngực, cằm chống lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt nhẹ giọng nói:
-Nhất định sẽ đến, ngay cả tên của con chúng ta anh cũng nghĩ rồi.
-Còn chưa biết là nam hay nữ anh nghĩ ra được tên gì hay?
-Ừm, nam nữ đều có thể dùng.
-Tên gì thế? Em coi thử có thể dễ nghe hay không.
-Bí mật. Đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết
Trong đêm tối xuất hiện sự im lặng dài ba giây. Sau đó, Bảo Tích nổi giận, cầm gối đập vào đầu anh.
-Hoàng Kỳ anh bị bệnh à! Còn dám giữ bí mật với em?
Sau đêm đó, chờ mong trong lòng Bảo Tích cũng vơi đi một ít. Cô không để mình vào trạng thái mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến việc mang thai, nên làm gì thì làm đó, lâu lâu còn nghỉ phép đi chơi vài ngày.
Lại một năm nữa trôi qua. Dần dần Bảo Tích không còn nghĩ đến đứa con chưa chịu tới kia nữa. Buổi chiều tan ca, cô đang muốn tạt qua siêu thị mua ít đồ thì nhận được điện thoại Hạ Lâm gọi đến. Vừa nhấn phím nghe đã vọng lại từ bên kia tiếng khóc lóc thảm thiết.
Chú chó phốc Sóc vì người làm vườn quên đóng cửa, chạy ra ngoài bị xe cán qua. Giờ chỉ còn có một hơi thở. Bà đau lòng không biết phải làm sao. Mấy năm nay gần như bà đã coi nó như con mình mà chăm sóc. Ngay thời điểm này Hoàng Bắc thì đã đi Châu Âu. Hoàng Long cũng đi công tác ngoại tỉnh.
Lúc Bảo Tích chạy về đến nhà lớn, bác sỹ thú y đã được gọi tới. Nhưng bé Sóc gần như chỉ còn thở thoi thóp. Hạ Lâm thì đau lòng khóc thút thít ngồi bên cạnh. Cô không biết làm gì chỉ biết ngồi bên cạnh cho bà dựa lưng.
Hoàng Kỳ xong cuộc gặp gỡ đối tác cũng tự mình chạy tới. Nhìn chú chó nhỏ đau đớn thoi thóp, anh đề nghị bác sỹ thú y tiêm cho nó một mũi thuốc để nó ra đi thanh thản. Hạ Lâm dù đau lòng cũng không biết làm gì hơn.
Cô chưa từng thấy Hạ Lâm như lúc này, mặt mày khổ sở nồng đậm không thể tan, nhưng lại không thể không tiếp nhận sự thật này.
Trong lòng Bảo Tích đột nhiên rất chua xót, ôm lấy bà từ sau lưng:
-Mẹ à. Đừng buồn, để Sóc đi được nhẹ nhàng hơn.
Tối nay hai vợ chồng cô phải ngủ lại nhà lớn để an ủi Hạ Lâm. Hoàng Kỳ phân phó đầu bếp có nấu thêm mấy món ngon cho bữa tối, còn có món cá xốt cà chua mà Hạ Lâm thích ăn nữa.
Bảo Tích ở trong phòng với Hạ Lâm cho đến khi người làm gọi hai người xuống ăn tối. Hạ Lâm không muốn ăn nhưng vì có hai vợ chồng Hoàng Kỳ ở đây nên bà không thể không nể mặt.
Khi hai người xuống dưới thì bàn ăn đã được dọn sẵn sàng. Hoàng Kỳ gắp một miếng cá vào chén của Hạ Lâm:
-Mẹ ăn nhiều một chút. Khóc quá sưng hết lên rồi. Ngày mai có khi chẳng ai nhận ra mẹ nữa đấy.
Hạ Lâm trừng mắt nhìn con trai:
-Không cần phải khích mẹ. Con lo chăm sóc cho vợ của con đi.
Hoàng Kỳ bật cười thành tiếng rồi cũng gắp một miếng bỏ vào chén Bảo Tích:
-Vợ à. Em cũng ăn nhiều một chút nhé.
Bảo Tích vui vẻ gật đầu rồi gắp miếng cá bỏ vào miệng. Một giây sau đó, khi cái mùi cá sộc lên mũi, có cái gì đó cứ cuộn trào lên từ trong dạ dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.