Chương 4:
Bổn Vương không ăn hành
02/08/2024
Linh Lung nghĩ rằng bản thân sẽ cận kề cái chết. Cũng đúng thôi, thân thể của nàng là do phụ thân ban cho, bây giờ người muốn lấy lại cũng không có gì quá đáng, nhưng không phải theo cách thức thế này.
Triệu Mặc Khâm với công hiệu của hợp hoan tán đang không ngừng ra vào thân thể yếu ớt của Linh Lung, hai chân Linh Lung vắt vẻo trong không trung, môi cắn chặt đến bật máu. Đôi mắt phủ một lớp sương mờ nhìn hình ảnh của Triệu Mặc Khâm trước mắt, trong mắt Triệu Mặc Khâm lúc này chỉ toàn dục vọng. Khác với trong giấc mơ hàng đêm của nàng, có một gia đình đầm ấm, phụ thân và mẫu thân yêu thương. Mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân cưới nhiều thê thiếp, con cái đề huề đã sớm quên đi người còn có một nữ nhi là nàng.
Bây giờ gặp được phụ thân, lại bị người đối xử như thế này, Linh Lung thật sự không còn muốn sống tiếp nữa.
"A ..... ha..... ha..... ưm!"
Bên tai vang lên một tiếng gầm trầm thấp, Linh Lung cảm nhận được vật bên trong người nàng đang tiết ra thứ gì đó vào cơ thể mình nhưng nàng không quan tâm nữa, nàng chỉ muốn chết.
Tiểu huyệt cuối cùng cũng được giải phóng, bên trong nhanh chóng chảy ra chất dịch màu trắng sữa hoà lẫn với tia máu màu đỏ sẫm, trinh tiết của Linh Lung đã mất mà người cướp đi trinh tiết của nàng lại là phụ thân.
Triệu Mặc Khâm đã ra một lần xem như là tạm thời giải toả được cơn khát nhưng rất nhanh cơn khô nóng khác lại tới, ông ta ôm lấy mông Linh Lung bế nàng lên ngang người sau đó đi đến giường sau tấm bình phong, ở đó sẽ thoải mái hơn.
Linh Lung bị rút cạn sức lực nhưng nàng cảm nhận được Triệu Mặc Khâm vẫn chưa buông tha cho mình, vật nam tính đặt dưới mông bắt đầu rục rịch trở lại. Nàng bị đặt lên chiếc giường mình đã ngủ mười lăm năm, còn phụ thân định chiếm đoạt nàng trên chiếc giường này, không, nàng không muốn như vậy, ai đó hãy tới cứu nàng.
Linh Lung dùng hết sức lực cuối cùng đẩy Triệu Mặc Khâm ngã sang một bên rồi chạy xuống giường, nhưng chân nàng vừa chạm đất thì run rẩy khuỵ xuống, thân thể không mảnh vải che thân ngã ra sàn nhà.
"Nàng định đi đâu?" Triệu Mặc Khâm tóm lấy nàng như tóm lấy con cá đang chờ làm thịt, đã trở thành người của ông ta mà còn muốn chạy. Lần này Triệu Mặc Khâm không còn gấp gáp nữa, ông ta đè Linh Lung trên giường rồi chiếm lấy môi nàng, nụ hôn mang đến sự càng quét hơn là hưởng thụ, cả người ông ta căng lên cố mút đi hết sự ngọt ngào vừa được nếm thử, mười đầu ngón tay đan vào nhau tưởng chừng đây là khoảnh khắc tình nồng ý đượm nhất.
Đợi đến khi Triệu Mặc Khâm rút lưỡi ra khỏi miệng Linh Lung, môi lưỡi nàng đã chết lặng, lại từng nụ hôn khác rơi xuống xương quai xanh và trước ngực, Linh Lung trước giờ chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, nàng uốn éo né tránh.
Dấu hôn đỏ hồng lưu lại khắp nơi trên cơ thể Linh Lung mới làm Triệu Mặc Khâm hài lòng, ông ta xoay nàng lại, bắt nàng quỳ trên giường, phân thân to lớn được đỡ đến tiểu huyệt từ từ tiến vào.
"Ưm..... không...... đừng như vậy mà...." Sự phản khán yếu ớt của Linh Lung lúc này như một lời mời gọi, chẳng mấy chốc cơ thể nàng đã phải nhận lấy toàn bộ sự to dài của nam căng.
"Ưm.... ư...... ư..... đau quá.... ức....." Linh Lung bắt đầu nói ra những lời không rõ, lúc này nàng thật sự không còn biết bản thân đang làm gì nữa.
Triệu Mặc Khâm bị sự bao bọc chặt chẽ sinh ra khoái cảm điên cuồng, thân dưới ngứa ngáy khó chịu, tiết tấu ra vào càng nhanh. Người nữ nhân này tại sao đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra, quả là cực phẩm của tạo hoá, cũng may ông ta đã có được nàng, ngày mai phải lập tức nói với tất cả mọi người nàng sẽ là phu nhân thứ năm của ông.
Nghĩ đến lại càng vui vẻ, Triệu Mặc Khâm xoay mặt Linh Lung lại, vừa hôn vừa chiếm lấy nàng. Tay phải vòng ra phía trước lần xuống bụng nhỏ, ông ta có thể cảm nhận được phân thân của mình đang hưng phấn thế nào thế là dùng lực ấn vào tạo thêm áp lực cho nó để gia tăng khoái cảm.
Linh Lung trừng to mắt, đây thực sự là quá sức chịu đựng của nàng, cảm thấy bụng nhỏ của nàng có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, nước mắt khẽ lăn dài, trước mắt rơi vào mơ hồ.
Cảm nhận lưỡi Linh Lung không còn đáp lại mình, Triệu Mặc Khâm dừng lại động tác mới phát hiện nàng đã ngất đi, nhưng ông ta còn chưa tới đích cuối cùng thì sao có thể thoả mãn. Mặc cho thân trên Linh Lung xụi lơ nằm đó, mông nàng vẫn vểnh cong lên để cho Triệu Mặc Khâm dày vò. Trời cũng đã gần sáng, Triệu Mặc Khâm chạy nước rút những lần cuối cùng, quy đầu vào tận sâu bên trong tử cung nhỏ bé run rẩy phun ra tinh dịch nóng hổi.
"Ha.... aaaaa....." Tiếng thở dài thoả mãn vang lên, Triệu Mặc Khâm ngồi một bên nhìn nữ nhân bị yêu thương cả đêm, giữa hai chân nàng không ngừng tuông ra chất dịch màu trắng làm ướt đệm giường. Bây giờ mới có thời gian nhìn kĩ, nữ nhân này có nét đẹp của một mĩ nhân, có cảm giác thân thuộc nhưng Triệu Mặc Khâm không nhớ rõ là ai. Nàng nhỏ bé yếu ớt như vậy, nếu nàng mang thai thì có thuận lợi sinh ra đứa nhỏ hay không, Triệu Mặc Khâm nghĩ nghĩ, sau này phải hảo hảo bồi bổ cho nàng.
Một đêm vận động kịch liệt thể lực của Triệu Mặc Khâm cũng hao mòn, ông ta nằm bên cạnh Linh Lung thiếp đi.
Triệu Mặc Khâm với công hiệu của hợp hoan tán đang không ngừng ra vào thân thể yếu ớt của Linh Lung, hai chân Linh Lung vắt vẻo trong không trung, môi cắn chặt đến bật máu. Đôi mắt phủ một lớp sương mờ nhìn hình ảnh của Triệu Mặc Khâm trước mắt, trong mắt Triệu Mặc Khâm lúc này chỉ toàn dục vọng. Khác với trong giấc mơ hàng đêm của nàng, có một gia đình đầm ấm, phụ thân và mẫu thân yêu thương. Mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân cưới nhiều thê thiếp, con cái đề huề đã sớm quên đi người còn có một nữ nhi là nàng.
Bây giờ gặp được phụ thân, lại bị người đối xử như thế này, Linh Lung thật sự không còn muốn sống tiếp nữa.
"A ..... ha..... ha..... ưm!"
Bên tai vang lên một tiếng gầm trầm thấp, Linh Lung cảm nhận được vật bên trong người nàng đang tiết ra thứ gì đó vào cơ thể mình nhưng nàng không quan tâm nữa, nàng chỉ muốn chết.
Tiểu huyệt cuối cùng cũng được giải phóng, bên trong nhanh chóng chảy ra chất dịch màu trắng sữa hoà lẫn với tia máu màu đỏ sẫm, trinh tiết của Linh Lung đã mất mà người cướp đi trinh tiết của nàng lại là phụ thân.
Triệu Mặc Khâm đã ra một lần xem như là tạm thời giải toả được cơn khát nhưng rất nhanh cơn khô nóng khác lại tới, ông ta ôm lấy mông Linh Lung bế nàng lên ngang người sau đó đi đến giường sau tấm bình phong, ở đó sẽ thoải mái hơn.
Linh Lung bị rút cạn sức lực nhưng nàng cảm nhận được Triệu Mặc Khâm vẫn chưa buông tha cho mình, vật nam tính đặt dưới mông bắt đầu rục rịch trở lại. Nàng bị đặt lên chiếc giường mình đã ngủ mười lăm năm, còn phụ thân định chiếm đoạt nàng trên chiếc giường này, không, nàng không muốn như vậy, ai đó hãy tới cứu nàng.
Linh Lung dùng hết sức lực cuối cùng đẩy Triệu Mặc Khâm ngã sang một bên rồi chạy xuống giường, nhưng chân nàng vừa chạm đất thì run rẩy khuỵ xuống, thân thể không mảnh vải che thân ngã ra sàn nhà.
"Nàng định đi đâu?" Triệu Mặc Khâm tóm lấy nàng như tóm lấy con cá đang chờ làm thịt, đã trở thành người của ông ta mà còn muốn chạy. Lần này Triệu Mặc Khâm không còn gấp gáp nữa, ông ta đè Linh Lung trên giường rồi chiếm lấy môi nàng, nụ hôn mang đến sự càng quét hơn là hưởng thụ, cả người ông ta căng lên cố mút đi hết sự ngọt ngào vừa được nếm thử, mười đầu ngón tay đan vào nhau tưởng chừng đây là khoảnh khắc tình nồng ý đượm nhất.
Đợi đến khi Triệu Mặc Khâm rút lưỡi ra khỏi miệng Linh Lung, môi lưỡi nàng đã chết lặng, lại từng nụ hôn khác rơi xuống xương quai xanh và trước ngực, Linh Lung trước giờ chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, nàng uốn éo né tránh.
Dấu hôn đỏ hồng lưu lại khắp nơi trên cơ thể Linh Lung mới làm Triệu Mặc Khâm hài lòng, ông ta xoay nàng lại, bắt nàng quỳ trên giường, phân thân to lớn được đỡ đến tiểu huyệt từ từ tiến vào.
"Ưm..... không...... đừng như vậy mà...." Sự phản khán yếu ớt của Linh Lung lúc này như một lời mời gọi, chẳng mấy chốc cơ thể nàng đã phải nhận lấy toàn bộ sự to dài của nam căng.
"Ưm.... ư...... ư..... đau quá.... ức....." Linh Lung bắt đầu nói ra những lời không rõ, lúc này nàng thật sự không còn biết bản thân đang làm gì nữa.
Triệu Mặc Khâm bị sự bao bọc chặt chẽ sinh ra khoái cảm điên cuồng, thân dưới ngứa ngáy khó chịu, tiết tấu ra vào càng nhanh. Người nữ nhân này tại sao đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra, quả là cực phẩm của tạo hoá, cũng may ông ta đã có được nàng, ngày mai phải lập tức nói với tất cả mọi người nàng sẽ là phu nhân thứ năm của ông.
Nghĩ đến lại càng vui vẻ, Triệu Mặc Khâm xoay mặt Linh Lung lại, vừa hôn vừa chiếm lấy nàng. Tay phải vòng ra phía trước lần xuống bụng nhỏ, ông ta có thể cảm nhận được phân thân của mình đang hưng phấn thế nào thế là dùng lực ấn vào tạo thêm áp lực cho nó để gia tăng khoái cảm.
Linh Lung trừng to mắt, đây thực sự là quá sức chịu đựng của nàng, cảm thấy bụng nhỏ của nàng có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, nước mắt khẽ lăn dài, trước mắt rơi vào mơ hồ.
Cảm nhận lưỡi Linh Lung không còn đáp lại mình, Triệu Mặc Khâm dừng lại động tác mới phát hiện nàng đã ngất đi, nhưng ông ta còn chưa tới đích cuối cùng thì sao có thể thoả mãn. Mặc cho thân trên Linh Lung xụi lơ nằm đó, mông nàng vẫn vểnh cong lên để cho Triệu Mặc Khâm dày vò. Trời cũng đã gần sáng, Triệu Mặc Khâm chạy nước rút những lần cuối cùng, quy đầu vào tận sâu bên trong tử cung nhỏ bé run rẩy phun ra tinh dịch nóng hổi.
"Ha.... aaaaa....." Tiếng thở dài thoả mãn vang lên, Triệu Mặc Khâm ngồi một bên nhìn nữ nhân bị yêu thương cả đêm, giữa hai chân nàng không ngừng tuông ra chất dịch màu trắng làm ướt đệm giường. Bây giờ mới có thời gian nhìn kĩ, nữ nhân này có nét đẹp của một mĩ nhân, có cảm giác thân thuộc nhưng Triệu Mặc Khâm không nhớ rõ là ai. Nàng nhỏ bé yếu ớt như vậy, nếu nàng mang thai thì có thuận lợi sinh ra đứa nhỏ hay không, Triệu Mặc Khâm nghĩ nghĩ, sau này phải hảo hảo bồi bổ cho nàng.
Một đêm vận động kịch liệt thể lực của Triệu Mặc Khâm cũng hao mòn, ông ta nằm bên cạnh Linh Lung thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.