Chương 5:
Bổn Vương không ăn hành
02/08/2024
Đau quá, thân thể như có hàng ngàn tảng đá đè lên, Linh Lung khó nhọc mở mắt ra, đây vẫn là căn phòng quen thuộc của nàng nhưng khác ở chỗ không khí có mùi hương thoang thoảng của nam nữ hoai ái. Nước mắt lại dâng đầy, Linh Lung cắn chặt môi để không phát ra âm thanh nức nở. Trong phòng giờ đây chỉ còn lại mình nàng, trên người được đắp một tấm chăn nhưng bên dưới tấm chăn là một thân thể trần trụi, Linh Lung co người lại tự ôm lấy chính mình.
Bi thương trong lòng chưa vơi hết thì nỗi sợ hãi lại kéo đến, đêm qua phụ thân dường như không nhận ra nàng là ai, đúng vậy, nhân lúc sự việc còn chưa bị phát hiện nàng nên lập tức rời khỏi đây. Lê cơ thể còn đau nhức dậy, Linh Lung không dám xem tiếp thân thể đầy ấn kí của mình, nàng nhặt lấy áo choàng trên giá mặc vào rồi đi đến sương phòng tắm rửa. Từng bước chân di chuyển, Linh Lung cảm nhận được có thứ gì đó bên trong đang trào ra, đó là phụ thân đêm qua để nó vào trong cơ thể nàng, thật nhiều.
Linh Lung nghe đám nữ người hầu nói rằng khi nam nhân để thứ đó vào cơ thể nữ nhân thì nàng ta sẽ mang thai.
Không muốn, nàng không muốn mang thai con của phụ thân, việc điên rồ đêm qua đã là trái với luân thường đạo lí, sao còn có thể để nó tiếp diễn hơn được.
Linh Lung đứng dạng chân, nàng nhắm mắt quyết tâm đưa hai ngón tay vào trong cơ thể để moi hết chất dịch trắng đó ra, chất lỏng như suối làm ướt tay nàng còn chảy xuống đùi. Dày vò qua đi, nàng nhúng khăn vào thau nước rồi chà lau cơ thể. Không có nhiều thời gian nữa, nàng phải chuẩn bị hành lí rời khỏi Triệu gia.
Một vài bộ quần áo đơn giản kèm với di vật của mẫu thân, Linh Lung mang tai nải lên vai, trước khi đi nàng lại nghĩ nghĩ bèn ngồi xuống bàn mài mực, định viết một phong thư.
Viết đến dòng cuối cùng, nước mắt nàng rơi xuống làm nhoè vết mực, chợt cửa chính bị đẩy vào mạnh bạo.
"Con định đi đâu?" Triệu Mặc Khâm vội vã đến, sáng nay ông ta muốn đến chỗ đại phu nhân thông báo rằng sẽ nạp thêm thê thiếp, cũng may ông ta đã hỏi trước với lão quản gia rằng người ở phía tây viện là ai. Triệu Mặc Khâm bần thần một lúc lâu khi biết được thân phận của Linh Lung, trông nàng thân thuộc thì ra là nữ nhi của ông ta, là do phu nhân thứ ba sinh ra. Khi Linh Lung năm tuổi thì tam phu nhân qua đời, từ đó ông ta ít khi gặp Linh Lung, lâu dần ông ta đã quên mất mình có một nữ nhi như thế. Nhớ lại hoàn cảnh của Linh Lung có lẽ do đại phu nhân bao năm qua đã khi dễ nàng nhưng nàng vẫn âm thầm chịu đựng mà không tới cầu xin ông ta. Sự việc nhầm lẫn đêm qua khiến Triệu Mặc Khâm có chút hối hận nhưng ông ta lại không cảm thấy đó là tội lỗi, trước nay ông ta vốn không để tâm cái gì là đạo lí, hiện tại biết được bản thân có một nữ nhi xinh đẹp lại mềm mại như thế sao ông ta có thể tiếp tục làm ngơ.
Thấy người đến là Triệu Mặc Khâm, Linh Lung luống cuống cả tay chân, nàng không biết phải đối mặt với phụ thân mình như thế nào nữa.
"Linh nhi, nghe phụ thân nói, đêm qua là phụ thân bị hạ thuốc nên mới không nhận ra con, phụ thân rất xin lỗi vì những năm qua đã bỏ mặc con. Nhưng Linh nhi, con không thể rời khỏi đây!" Triệu Mặc Khâm đi thẳng vào vấn đề.
Linh Lung vừa nghe Triệu Mặc Khâm nói xong thì nước mắt lại rơi.
"Phụ thân, chúng ta đã làm điều sai trái, nữ nhi lẽ ra nên tự sát để bảo toàn thanh danh nhưng con không dám, nhân lúc chưa có ai phát hiện xin người hãy để con đi khỏi đây!"
"Không được, Linh nhi, con là nữ nhi của ta, ta không cho phép con rời khỏi Triệu gia!" Triệu Mặc Khâm muốn tiến đến ôm lấy Linh Lung.
"Không, đừng đến đây!" Linh Lung né tránh cánh tay đang vươn tới của Triệu Mặc Khâm, thấy vậy ông vội lui lại.
"Được, được, nữ nhi ngoan, con bình tĩnh. Hiện tại không có ai biết đêm qua xảy ra chuyện gì, nếu ta và con đều không nói thì sự việc vẫn được giấu kín, con vẫn là tiểu thư của Triệu gia ta. Vì vậy con hãy tiếp tục ở lại đây, phụ thân hứa sẽ đối xử tốt với con để bù đắp những năm qua, phụ thân sẽ hảo hảo yêu thương con!" Triệu Mặc Khâm nhẹ giọng khuyên nhủ Linh Lung.
Linh Lung nghĩ về việc Triệu Mặc Khâm vừa nói có phần đúng, nàng chỉ là không có sự lựa chọn, nàng cũng biết nếu lang thang một mình bên ngoài cũng không phải là ý hay.
Thấy Linh Lung có vẻ dịu lại, Triệu Mặc Khâm biết nàng sẽ ở lại. Có như vậy thì ông ta mới có thể có những ngày tháng hảo hảo yêu thương nàng.
Bi thương trong lòng chưa vơi hết thì nỗi sợ hãi lại kéo đến, đêm qua phụ thân dường như không nhận ra nàng là ai, đúng vậy, nhân lúc sự việc còn chưa bị phát hiện nàng nên lập tức rời khỏi đây. Lê cơ thể còn đau nhức dậy, Linh Lung không dám xem tiếp thân thể đầy ấn kí của mình, nàng nhặt lấy áo choàng trên giá mặc vào rồi đi đến sương phòng tắm rửa. Từng bước chân di chuyển, Linh Lung cảm nhận được có thứ gì đó bên trong đang trào ra, đó là phụ thân đêm qua để nó vào trong cơ thể nàng, thật nhiều.
Linh Lung nghe đám nữ người hầu nói rằng khi nam nhân để thứ đó vào cơ thể nữ nhân thì nàng ta sẽ mang thai.
Không muốn, nàng không muốn mang thai con của phụ thân, việc điên rồ đêm qua đã là trái với luân thường đạo lí, sao còn có thể để nó tiếp diễn hơn được.
Linh Lung đứng dạng chân, nàng nhắm mắt quyết tâm đưa hai ngón tay vào trong cơ thể để moi hết chất dịch trắng đó ra, chất lỏng như suối làm ướt tay nàng còn chảy xuống đùi. Dày vò qua đi, nàng nhúng khăn vào thau nước rồi chà lau cơ thể. Không có nhiều thời gian nữa, nàng phải chuẩn bị hành lí rời khỏi Triệu gia.
Một vài bộ quần áo đơn giản kèm với di vật của mẫu thân, Linh Lung mang tai nải lên vai, trước khi đi nàng lại nghĩ nghĩ bèn ngồi xuống bàn mài mực, định viết một phong thư.
Viết đến dòng cuối cùng, nước mắt nàng rơi xuống làm nhoè vết mực, chợt cửa chính bị đẩy vào mạnh bạo.
"Con định đi đâu?" Triệu Mặc Khâm vội vã đến, sáng nay ông ta muốn đến chỗ đại phu nhân thông báo rằng sẽ nạp thêm thê thiếp, cũng may ông ta đã hỏi trước với lão quản gia rằng người ở phía tây viện là ai. Triệu Mặc Khâm bần thần một lúc lâu khi biết được thân phận của Linh Lung, trông nàng thân thuộc thì ra là nữ nhi của ông ta, là do phu nhân thứ ba sinh ra. Khi Linh Lung năm tuổi thì tam phu nhân qua đời, từ đó ông ta ít khi gặp Linh Lung, lâu dần ông ta đã quên mất mình có một nữ nhi như thế. Nhớ lại hoàn cảnh của Linh Lung có lẽ do đại phu nhân bao năm qua đã khi dễ nàng nhưng nàng vẫn âm thầm chịu đựng mà không tới cầu xin ông ta. Sự việc nhầm lẫn đêm qua khiến Triệu Mặc Khâm có chút hối hận nhưng ông ta lại không cảm thấy đó là tội lỗi, trước nay ông ta vốn không để tâm cái gì là đạo lí, hiện tại biết được bản thân có một nữ nhi xinh đẹp lại mềm mại như thế sao ông ta có thể tiếp tục làm ngơ.
Thấy người đến là Triệu Mặc Khâm, Linh Lung luống cuống cả tay chân, nàng không biết phải đối mặt với phụ thân mình như thế nào nữa.
"Linh nhi, nghe phụ thân nói, đêm qua là phụ thân bị hạ thuốc nên mới không nhận ra con, phụ thân rất xin lỗi vì những năm qua đã bỏ mặc con. Nhưng Linh nhi, con không thể rời khỏi đây!" Triệu Mặc Khâm đi thẳng vào vấn đề.
Linh Lung vừa nghe Triệu Mặc Khâm nói xong thì nước mắt lại rơi.
"Phụ thân, chúng ta đã làm điều sai trái, nữ nhi lẽ ra nên tự sát để bảo toàn thanh danh nhưng con không dám, nhân lúc chưa có ai phát hiện xin người hãy để con đi khỏi đây!"
"Không được, Linh nhi, con là nữ nhi của ta, ta không cho phép con rời khỏi Triệu gia!" Triệu Mặc Khâm muốn tiến đến ôm lấy Linh Lung.
"Không, đừng đến đây!" Linh Lung né tránh cánh tay đang vươn tới của Triệu Mặc Khâm, thấy vậy ông vội lui lại.
"Được, được, nữ nhi ngoan, con bình tĩnh. Hiện tại không có ai biết đêm qua xảy ra chuyện gì, nếu ta và con đều không nói thì sự việc vẫn được giấu kín, con vẫn là tiểu thư của Triệu gia ta. Vì vậy con hãy tiếp tục ở lại đây, phụ thân hứa sẽ đối xử tốt với con để bù đắp những năm qua, phụ thân sẽ hảo hảo yêu thương con!" Triệu Mặc Khâm nhẹ giọng khuyên nhủ Linh Lung.
Linh Lung nghĩ về việc Triệu Mặc Khâm vừa nói có phần đúng, nàng chỉ là không có sự lựa chọn, nàng cũng biết nếu lang thang một mình bên ngoài cũng không phải là ý hay.
Thấy Linh Lung có vẻ dịu lại, Triệu Mặc Khâm biết nàng sẽ ở lại. Có như vậy thì ông ta mới có thể có những ngày tháng hảo hảo yêu thương nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.