Chương 12:
Maxwell
21/05/2024
Hoắc Vân Dung nhìn nó ngơ ngác ngạc nhiên như thế thì thấy hơi nghi ngờ, bèn hỏi: “Ngươi làm sao thế? Bị ốm rồi hả?” Trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Bạch Hổ cũng sẽ bị cảm hay sao?
Bạch Hổ lại chỉ cúi người ngửi người nàng, nó ngửi từ cần cổ ngửi đến trước ngực, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt của Hoắc Vân Dung làm cho nàng run rẩy, lông tóc dựng ngược hết cả lên. Sâu trong cơ thể dâng lên cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng có.
Hoắc Vân Dung đang định đẩy Bạch Hổ ra xa thì đúng lúc này Bạch Hổ lại vươn đầu lưỡi nóng bỏng hung hăng liếm ngực nàng.
Hoắc Vân Dung ôm lấy đầu Bạch Hổ theo phản xạ, run rẩy kêu lên: “Không được!” Trong lòng nàng hơi sợ hãi, một suy nghĩ chậm rãi nổi lên trong trí óc nàng: “Ngươi… Ngươi định ăn ta sao?”
Bạch Hổ không để ý tới Hoắc Vân Dung mà chui đầu liếm láp bầu ngực của nàng. Lưỡi của nó dài lại còn thô, bề mặt lưỡi có phần gai mềm nên khi nó liếm lên ngực làm cho nàng cảm thấy hơi đau nhói nhưng xen vào đó là cảm giác tê ngứa khó nói được thành lời. Bầu ngực của Hoắc Vân Dung vô cùng mềm mại, tự dưng bị liếm láp như thế sao có thể chịu được nên nàng giãy giụa.
Thế mà Bạch Hổ lại đẩy nàng ngã nằm lăn xuống dưới đất. Một chân trước của nó đè lên phần bụng trắng nõn của nàng, lưỡi tiếp tục thè ra tùy ý liếm láp ngực nàng.
Hoắc Vân Dung bị ngã lăn ra đất, hai tay ôm lấy đầu nó, nàng uốn éo người mình tránh lưỡi của nó: “Không, không muốn, đừng liếm... Tiểu Bạch, a, đau... Đừng liếm mà…”
Bạch Hổ lại như đang phát điên, nó như thể nghe không hiểu nàng nói gì. Lưỡi nó liếm từ phải qua trái rồi ngược lại, liếm bầu ngực trắng nõn của nàng một lần. Núm vú nho nhỏ của nàng cũng bị Bạch Hổ liếm cho nóng hừng hực. Nhưng nó vẫn thấy thế là chưa đủ, thậm chí nó còn muốn liếm xuống cả phần bụng của Hoắc Vân Dung, tới mức nàng khóc thành tiếng mới chịu dừng lại.
Ngực nàng ướt đẫm nước miếng của nó, vừa đau vừa ngứa, chỗ kín giữa hai chân cũng trở nên khác thường. Hoắc Vân Dung hung hăng đẩy Bạch Hổ ra, người không mảnh vải che thân cuộn lại trên đống cỏ khô mà thút thít, khóc đến lê hoa đái vũ. Mái tóc đen tuyền phủ lên mặt cỏ khô làm cho thân thể của nàng lại càng trở nên trắng như tuyết.
Nàng mới tròn mười bảy tuổi, chưa đính hôn và vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ vô cùng trong sạch. Về chuyện phòng the, nàng cũng chỉ mơ hồ không rõ cái gì, chưa bao giờ trải qua chuyện này nhưng nàng cũng loáng thoáng nhận ra có gì đó không ổn. Thế nhưng Bạch Hổ lại chỉ là một con vật chứ không phải là một người đàn ông nào cả. Nàng không nói rõ được là chỗ nào không ổn nên chỉ có thể bật khóc giữa mớ cảm xúc hốt hoảng và luống cuống đan xen.
Bạch Hổ liếm tới tận hứng mới quay về dáng vẻ ngoan ngoan ban đầu. Nó nghiêm mặt cúi đầu nức nở cọ mũi vào cần cổ Hoắc Vân Dung.
Hoắc Vân Dung đưa tay lên che, hung hăng đẩy nó ra. Đôi mắt nàng vẫn còn ngấn lệ, giận giữ quát nó: “Ngươi điên rồi đúng không?”
Bạch Hổ nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt mang theo vẻ lấy lòng như thể không hiểu sao nàng lại tức giận tới mức như thế.
Hoắc Vân Dung trợn mắt nhìn nó, ngực phập phồng kịch liệt. Một lát sau, cảm xúc tức giận trong nàng dần lắng xuống, nàng đưa tay lên lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Thôi được rồi, ta bực ngươi làm cái gì không biết. Ngươi cũng chẳng phải con người nên tất nhiên không biết..."
Hoắc Vân Dung với tay sờ đống quần áo vắt bên cạnh đống lửa, chúng vẫn còn ướt nhẹp tới mức có thể vắt ra nước mà lại còn lành lạnh lạ thường, giờ nàng mà mặc chúng vào thì cũng chẳng ngủ được nên không còn cách nào khác ngoài bỏ chúng qua một bên. Nàng cũng không muốn nói chuyện với Bạch Hổ nữa nên ngả đầu đi ngủ trước.
Cơn gió lạnh rùng hết cả người thổi vào trong hang động. Nàng đành phải nằm dịch gần vào chỗ đống lửa, hai tay ôm chặt lấy bản thân mình hơn chút nữa, cố gắng cuộn tròn người lại nhưng hiệu quả không cao, nàng vẫn bị lạnh tới mức không thể nào ngủ được.
Lúc lâu sau, quanh người lại thấy ấm áp hơn hẳn, hóa ra là Bạch Hổ tiến sát tới gần nàng. Nàng làm như không biết gì, nhắm mắt không thèm để ý tới và cũng không định ôm nó. Bạch Hổ cận thận nằm xuống bên cạnh nàng, gần như là bao trùm hết cơ thể nàng. Lúc này nó như một tấm chăn bằng gấm to gió thổi không lọt, liên tục sưởi ấm cho nàng.
Bạch Hổ lại chỉ cúi người ngửi người nàng, nó ngửi từ cần cổ ngửi đến trước ngực, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt của Hoắc Vân Dung làm cho nàng run rẩy, lông tóc dựng ngược hết cả lên. Sâu trong cơ thể dâng lên cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng có.
Hoắc Vân Dung đang định đẩy Bạch Hổ ra xa thì đúng lúc này Bạch Hổ lại vươn đầu lưỡi nóng bỏng hung hăng liếm ngực nàng.
Hoắc Vân Dung ôm lấy đầu Bạch Hổ theo phản xạ, run rẩy kêu lên: “Không được!” Trong lòng nàng hơi sợ hãi, một suy nghĩ chậm rãi nổi lên trong trí óc nàng: “Ngươi… Ngươi định ăn ta sao?”
Bạch Hổ không để ý tới Hoắc Vân Dung mà chui đầu liếm láp bầu ngực của nàng. Lưỡi của nó dài lại còn thô, bề mặt lưỡi có phần gai mềm nên khi nó liếm lên ngực làm cho nàng cảm thấy hơi đau nhói nhưng xen vào đó là cảm giác tê ngứa khó nói được thành lời. Bầu ngực của Hoắc Vân Dung vô cùng mềm mại, tự dưng bị liếm láp như thế sao có thể chịu được nên nàng giãy giụa.
Thế mà Bạch Hổ lại đẩy nàng ngã nằm lăn xuống dưới đất. Một chân trước của nó đè lên phần bụng trắng nõn của nàng, lưỡi tiếp tục thè ra tùy ý liếm láp ngực nàng.
Hoắc Vân Dung bị ngã lăn ra đất, hai tay ôm lấy đầu nó, nàng uốn éo người mình tránh lưỡi của nó: “Không, không muốn, đừng liếm... Tiểu Bạch, a, đau... Đừng liếm mà…”
Bạch Hổ lại như đang phát điên, nó như thể nghe không hiểu nàng nói gì. Lưỡi nó liếm từ phải qua trái rồi ngược lại, liếm bầu ngực trắng nõn của nàng một lần. Núm vú nho nhỏ của nàng cũng bị Bạch Hổ liếm cho nóng hừng hực. Nhưng nó vẫn thấy thế là chưa đủ, thậm chí nó còn muốn liếm xuống cả phần bụng của Hoắc Vân Dung, tới mức nàng khóc thành tiếng mới chịu dừng lại.
Ngực nàng ướt đẫm nước miếng của nó, vừa đau vừa ngứa, chỗ kín giữa hai chân cũng trở nên khác thường. Hoắc Vân Dung hung hăng đẩy Bạch Hổ ra, người không mảnh vải che thân cuộn lại trên đống cỏ khô mà thút thít, khóc đến lê hoa đái vũ. Mái tóc đen tuyền phủ lên mặt cỏ khô làm cho thân thể của nàng lại càng trở nên trắng như tuyết.
Nàng mới tròn mười bảy tuổi, chưa đính hôn và vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ vô cùng trong sạch. Về chuyện phòng the, nàng cũng chỉ mơ hồ không rõ cái gì, chưa bao giờ trải qua chuyện này nhưng nàng cũng loáng thoáng nhận ra có gì đó không ổn. Thế nhưng Bạch Hổ lại chỉ là một con vật chứ không phải là một người đàn ông nào cả. Nàng không nói rõ được là chỗ nào không ổn nên chỉ có thể bật khóc giữa mớ cảm xúc hốt hoảng và luống cuống đan xen.
Bạch Hổ liếm tới tận hứng mới quay về dáng vẻ ngoan ngoan ban đầu. Nó nghiêm mặt cúi đầu nức nở cọ mũi vào cần cổ Hoắc Vân Dung.
Hoắc Vân Dung đưa tay lên che, hung hăng đẩy nó ra. Đôi mắt nàng vẫn còn ngấn lệ, giận giữ quát nó: “Ngươi điên rồi đúng không?”
Bạch Hổ nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt mang theo vẻ lấy lòng như thể không hiểu sao nàng lại tức giận tới mức như thế.
Hoắc Vân Dung trợn mắt nhìn nó, ngực phập phồng kịch liệt. Một lát sau, cảm xúc tức giận trong nàng dần lắng xuống, nàng đưa tay lên lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Thôi được rồi, ta bực ngươi làm cái gì không biết. Ngươi cũng chẳng phải con người nên tất nhiên không biết..."
Hoắc Vân Dung với tay sờ đống quần áo vắt bên cạnh đống lửa, chúng vẫn còn ướt nhẹp tới mức có thể vắt ra nước mà lại còn lành lạnh lạ thường, giờ nàng mà mặc chúng vào thì cũng chẳng ngủ được nên không còn cách nào khác ngoài bỏ chúng qua một bên. Nàng cũng không muốn nói chuyện với Bạch Hổ nữa nên ngả đầu đi ngủ trước.
Cơn gió lạnh rùng hết cả người thổi vào trong hang động. Nàng đành phải nằm dịch gần vào chỗ đống lửa, hai tay ôm chặt lấy bản thân mình hơn chút nữa, cố gắng cuộn tròn người lại nhưng hiệu quả không cao, nàng vẫn bị lạnh tới mức không thể nào ngủ được.
Lúc lâu sau, quanh người lại thấy ấm áp hơn hẳn, hóa ra là Bạch Hổ tiến sát tới gần nàng. Nàng làm như không biết gì, nhắm mắt không thèm để ý tới và cũng không định ôm nó. Bạch Hổ cận thận nằm xuống bên cạnh nàng, gần như là bao trùm hết cơ thể nàng. Lúc này nó như một tấm chăn bằng gấm to gió thổi không lọt, liên tục sưởi ấm cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.