Chương 13:
Maxwell
21/05/2024
Mưa cả đêm không dứt.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng dưng Hoắc Vân Dung cảm thấy trên người cứ có cảm giác gì đó là lạ như Bạch Hổ đang liếm lên người nàng vậy. Nhưng mà nàng mệt tới mức không mở mắt nổi nữa nên chỉ đành co người lại tránh sang một bên.
Cảm giác kia biến mất ngay nhưng một lát sau thì tình trạng lại càng nghiêm trọng hơn trước. Bầu ngực cảm thấy ướt nóng tê ngứa. Nàng mệt lắm rồi nên nhỏ giọng rầm rì: “Tiểu Bạch, đừng có nghịch nữa…”
Rồi nàng phát hiện chỗ kín giữa hai chân mình bị liếm mạnh, cả người nàng run rẩy, sợ hãi mà choàng mở mắt thì thấy Bạch Hổ đang ngồi giữa hai chân nàng, hai mắt nó sáng bừng bừng, đầu lưỡi đỏ tươi nặng nề liếm vào chỗ giữa hai chân Hoắc Vân Dung. Hoắc Vân Dung căng da đầu, sợ hãi kêu lên: “Tiểu Bạch!”
Bạch Hổ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Hoắc Vân Dung sợ hãi kẹp hai chân lại, bất chấp cảm giác thẹn thùng mà vội vơ lấy đống quần áo đang khô dở dang kia khoác vội lên người, kinh ngạc nhìn Bạch Hổ, cả giận quát: “Ngươi làm cái gì đấy?”
Tất nhiên là Bạch Hổ không trả lời nàng, chẳng qua nó nhìn nàng chằm chằm không hề nhúc nhích, lát sau nó lại cúi đầu cắn xé quần áo của nàng.
Hoắc Vân Dung cố gắng giữ chặt quần áo trên người mình, chân đá lung tung. Nàng không thèm quan tâm hành động này của mình có chọc giận Bạch Hổ hay không, nàng run rẩy quát nó: “Bỏ ra! Ngươi làm cái gì đó?”
Bạch Hổ cắn chặt quần áo của nàng không buông, giằng co với nhau một lúc rồi đột nhiên nó há miệng, nhìn nàng thật lâu rồi quay đầu đi ra cửa động. Mới giằng co với nhau xong nên tất nhiên Hoắc Vân Dung không hề muốn ở chung với nó chút nào cả. Nàng thấy nó tự đi ra ngoài thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cảm xúc tê dại bị nó liếm chỗ giữa hai chân vẫn còn chưa tan. Mới nãy nàng chỉ thấy vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, giờ phút này mới thấy có gì đó ngượng ngùng. Nàng chưa có hôn phối và cũng chưa từng nếm trải chuyện nam nữ. Chỗ đó cũng chỉ thỉnh thoảng chạm vào khi tắm rửa mà nay lại bị một con Bạch Hổ liếm.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng có hơi giận Bạch Hổ nhưng cũng chẳng giận được bao lâu vì một lát sau nàng đã bình tĩnh lại, nghĩ rồi tưởng tượng thấy mình đang chuyện bé xé ra to. Tuy đúng là Bạch Hổ hiểu nhân tính nhưng nó vẫn chỉ là động vật nên không thể nào “cư xử” như lẽ thường tình. Chuyện vừa xảy ra theo góc nhìn của nó có lẽ chỉ như khi liếm mặt nàng, mang ý muốn thân cận chứ không hề có ý gây rối.
Nàng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm u ám chẳng nhìn rõ cái gì cả. Trời vẫn còn đang mưa, bên tai là tiếng gió mạnh đang rít gào, chẳng biết Bạch Hổ đã đi đâu.
Đống lửa sắp tắt, nàng đẩy ít cỏ khô và củi khô vào đống lửa, cầm lấy quần áo và mặc vào. Nàng lẳng lặng ngồi trong chốc lát. Nhìn ngọn lửa nhảy múa trước mặt mà trong lòng trống rỗng chẳng có gì cả.
Nàng ngồi đó cho tới khi lưng và eo thấy tê mỏi mới chậm rãi nằm xuống, ngủ mất.
Hôm sau tỉnh lại thì thấy Bạch Hổ nằm ghé bên cạnh nàng ngủ ngon lành. Bên cạnh nàng chất đấy quả dại cùng với một bó hoa dại màu xanh lam, chắc là nó kiếm về trong đêm.
Trái tim nàng khẽ rung động, nàng cầm bó hoa lên nhìn thật kỹ. Hóa ra đây là loài hoa mọc ngay trên vách đá chỗ nàng rơi xuống. Nàng đã từng khen loài hoa này thật đẹp muốn hái xuống ngắm nhìn nhưng mà loài hoa này mọc ở nơi quá cao, khó mà hái được nên nàng đành bỏ cuộc.
Chẳng biết nó hái xuống như thế nào.
Nàng vẫn luôn cảm thấy Bạch Hổ rất giỏi, thi thoảng nó sẽ làm ra những chuyện mà nàng chẳng thể dự đoán được.
Nàng lại liếc nhìn sang đống quả dại đủ mọi hình dáng khác nhau kia thì phát hiện trong số đó có một quả có màu sắc cực kỳ bắt mắt. Vỏ đỏ như máu, đài hoa mơ hồ có màu tím. Nàng cầm nó lên quan sát cẩn thận, xác định chưa từng nhìn thấy nó lần nào.
Nàng để nó sát bên mũi ngửi thử thì ngập trong khoang mũi là mùi thơm nồng nàn lạ lùng nhưng nếu để xa ra một chút thì sẽ không ngửi thấy gì cả. Nàng lật qua lật lại quan sát thấy nó thật thú vị.
Thật ra Bạch Hổ rất có linh tính. Trước đây lúc nàng bị thương nặng thì ngoại trừ đống quả dại ăn cho no bụng thì ngày nào nó cũng mang tới cho nàng không ít linh chi thảo dược. Có một vài loại nàng không biết nên không dám bỏ vào miệng nhưng Bạch Hổ lại cứ kiên trì muốn nàng dùng, nàng không từ chối được đành phải bỏ vào miệng rồi phát hiện đống thảo dược đó có công hiệu hơn những thảo dược thường thấy.
Lúc đầu nàng thấy vô cùng kinh ngạc, sau này thì tập mãi thành quen, chẳng hề băn khoăn với đống đồ Bạch Hổ mang về nữa. Tuy không ngon nhưng rất bổ, cái nào cũng là thứ tốt cả.
Nàng đang định ăn thử thì thấy Bạch Hổ đã tỉnh, mắt sáng như sao mà nhìn nàng chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Vân Dung nhớ lại chuyện đêm qua thì gương mặt xinh đẹp xụ xuống, quay đầu không thèm nhìn nó.
Bạch Hổ đi tới trước mặt nàng, cẩn thận mà liếc mắt nhìn nàng, đầu nó vừa đẩy vừa cọ vào bên hông nàng.
Hoắc Vân Dung bị nó cọ vừa nóng vừa ngứa, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nó nói: “Không được cọ ta!”
Hai tai Bạch Hổ cụp xuống, không dám cọ nàng nữa mà vô cùng đáng thương nhìn nàng.
Hoắc Vân Dung đẩy nó ra xa một chút, liếm đôi môi khô ráo, vẻ mặt không hề tự nhiên mà hỏi nó: “Ta hỏi ngươi cái này, tại sao đêm qua ngươi lại… Lại liếm chân ta?”
Bạch Hổ nghiêng đầu, đôi mắt ướt đẫm mờ mịt nhìn nàng.
Hoắc Vân Dung cảm thấy vấn đề này đúng là làm khó người khác thật, thế là nàng đổi cách hỏi khác: “Rốt cuộc thì ngươi có biết hành động đêm qua của ngươi có ý nghĩa gì không?”
Bạch Hổ vẫn ngơ ngác nhìn nàng.
Hoắc Vân Dung vừa thẹn vừa giận: “Tóm lại… Tóm lại là sau này ngươi không được liếm ta lung tung bậy bạ như thế!”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng dưng Hoắc Vân Dung cảm thấy trên người cứ có cảm giác gì đó là lạ như Bạch Hổ đang liếm lên người nàng vậy. Nhưng mà nàng mệt tới mức không mở mắt nổi nữa nên chỉ đành co người lại tránh sang một bên.
Cảm giác kia biến mất ngay nhưng một lát sau thì tình trạng lại càng nghiêm trọng hơn trước. Bầu ngực cảm thấy ướt nóng tê ngứa. Nàng mệt lắm rồi nên nhỏ giọng rầm rì: “Tiểu Bạch, đừng có nghịch nữa…”
Rồi nàng phát hiện chỗ kín giữa hai chân mình bị liếm mạnh, cả người nàng run rẩy, sợ hãi mà choàng mở mắt thì thấy Bạch Hổ đang ngồi giữa hai chân nàng, hai mắt nó sáng bừng bừng, đầu lưỡi đỏ tươi nặng nề liếm vào chỗ giữa hai chân Hoắc Vân Dung. Hoắc Vân Dung căng da đầu, sợ hãi kêu lên: “Tiểu Bạch!”
Bạch Hổ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Hoắc Vân Dung sợ hãi kẹp hai chân lại, bất chấp cảm giác thẹn thùng mà vội vơ lấy đống quần áo đang khô dở dang kia khoác vội lên người, kinh ngạc nhìn Bạch Hổ, cả giận quát: “Ngươi làm cái gì đấy?”
Tất nhiên là Bạch Hổ không trả lời nàng, chẳng qua nó nhìn nàng chằm chằm không hề nhúc nhích, lát sau nó lại cúi đầu cắn xé quần áo của nàng.
Hoắc Vân Dung cố gắng giữ chặt quần áo trên người mình, chân đá lung tung. Nàng không thèm quan tâm hành động này của mình có chọc giận Bạch Hổ hay không, nàng run rẩy quát nó: “Bỏ ra! Ngươi làm cái gì đó?”
Bạch Hổ cắn chặt quần áo của nàng không buông, giằng co với nhau một lúc rồi đột nhiên nó há miệng, nhìn nàng thật lâu rồi quay đầu đi ra cửa động. Mới giằng co với nhau xong nên tất nhiên Hoắc Vân Dung không hề muốn ở chung với nó chút nào cả. Nàng thấy nó tự đi ra ngoài thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cảm xúc tê dại bị nó liếm chỗ giữa hai chân vẫn còn chưa tan. Mới nãy nàng chỉ thấy vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, giờ phút này mới thấy có gì đó ngượng ngùng. Nàng chưa có hôn phối và cũng chưa từng nếm trải chuyện nam nữ. Chỗ đó cũng chỉ thỉnh thoảng chạm vào khi tắm rửa mà nay lại bị một con Bạch Hổ liếm.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng có hơi giận Bạch Hổ nhưng cũng chẳng giận được bao lâu vì một lát sau nàng đã bình tĩnh lại, nghĩ rồi tưởng tượng thấy mình đang chuyện bé xé ra to. Tuy đúng là Bạch Hổ hiểu nhân tính nhưng nó vẫn chỉ là động vật nên không thể nào “cư xử” như lẽ thường tình. Chuyện vừa xảy ra theo góc nhìn của nó có lẽ chỉ như khi liếm mặt nàng, mang ý muốn thân cận chứ không hề có ý gây rối.
Nàng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm u ám chẳng nhìn rõ cái gì cả. Trời vẫn còn đang mưa, bên tai là tiếng gió mạnh đang rít gào, chẳng biết Bạch Hổ đã đi đâu.
Đống lửa sắp tắt, nàng đẩy ít cỏ khô và củi khô vào đống lửa, cầm lấy quần áo và mặc vào. Nàng lẳng lặng ngồi trong chốc lát. Nhìn ngọn lửa nhảy múa trước mặt mà trong lòng trống rỗng chẳng có gì cả.
Nàng ngồi đó cho tới khi lưng và eo thấy tê mỏi mới chậm rãi nằm xuống, ngủ mất.
Hôm sau tỉnh lại thì thấy Bạch Hổ nằm ghé bên cạnh nàng ngủ ngon lành. Bên cạnh nàng chất đấy quả dại cùng với một bó hoa dại màu xanh lam, chắc là nó kiếm về trong đêm.
Trái tim nàng khẽ rung động, nàng cầm bó hoa lên nhìn thật kỹ. Hóa ra đây là loài hoa mọc ngay trên vách đá chỗ nàng rơi xuống. Nàng đã từng khen loài hoa này thật đẹp muốn hái xuống ngắm nhìn nhưng mà loài hoa này mọc ở nơi quá cao, khó mà hái được nên nàng đành bỏ cuộc.
Chẳng biết nó hái xuống như thế nào.
Nàng vẫn luôn cảm thấy Bạch Hổ rất giỏi, thi thoảng nó sẽ làm ra những chuyện mà nàng chẳng thể dự đoán được.
Nàng lại liếc nhìn sang đống quả dại đủ mọi hình dáng khác nhau kia thì phát hiện trong số đó có một quả có màu sắc cực kỳ bắt mắt. Vỏ đỏ như máu, đài hoa mơ hồ có màu tím. Nàng cầm nó lên quan sát cẩn thận, xác định chưa từng nhìn thấy nó lần nào.
Nàng để nó sát bên mũi ngửi thử thì ngập trong khoang mũi là mùi thơm nồng nàn lạ lùng nhưng nếu để xa ra một chút thì sẽ không ngửi thấy gì cả. Nàng lật qua lật lại quan sát thấy nó thật thú vị.
Thật ra Bạch Hổ rất có linh tính. Trước đây lúc nàng bị thương nặng thì ngoại trừ đống quả dại ăn cho no bụng thì ngày nào nó cũng mang tới cho nàng không ít linh chi thảo dược. Có một vài loại nàng không biết nên không dám bỏ vào miệng nhưng Bạch Hổ lại cứ kiên trì muốn nàng dùng, nàng không từ chối được đành phải bỏ vào miệng rồi phát hiện đống thảo dược đó có công hiệu hơn những thảo dược thường thấy.
Lúc đầu nàng thấy vô cùng kinh ngạc, sau này thì tập mãi thành quen, chẳng hề băn khoăn với đống đồ Bạch Hổ mang về nữa. Tuy không ngon nhưng rất bổ, cái nào cũng là thứ tốt cả.
Nàng đang định ăn thử thì thấy Bạch Hổ đã tỉnh, mắt sáng như sao mà nhìn nàng chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Vân Dung nhớ lại chuyện đêm qua thì gương mặt xinh đẹp xụ xuống, quay đầu không thèm nhìn nó.
Bạch Hổ đi tới trước mặt nàng, cẩn thận mà liếc mắt nhìn nàng, đầu nó vừa đẩy vừa cọ vào bên hông nàng.
Hoắc Vân Dung bị nó cọ vừa nóng vừa ngứa, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nó nói: “Không được cọ ta!”
Hai tai Bạch Hổ cụp xuống, không dám cọ nàng nữa mà vô cùng đáng thương nhìn nàng.
Hoắc Vân Dung đẩy nó ra xa một chút, liếm đôi môi khô ráo, vẻ mặt không hề tự nhiên mà hỏi nó: “Ta hỏi ngươi cái này, tại sao đêm qua ngươi lại… Lại liếm chân ta?”
Bạch Hổ nghiêng đầu, đôi mắt ướt đẫm mờ mịt nhìn nàng.
Hoắc Vân Dung cảm thấy vấn đề này đúng là làm khó người khác thật, thế là nàng đổi cách hỏi khác: “Rốt cuộc thì ngươi có biết hành động đêm qua của ngươi có ý nghĩa gì không?”
Bạch Hổ vẫn ngơ ngác nhìn nàng.
Hoắc Vân Dung vừa thẹn vừa giận: “Tóm lại… Tóm lại là sau này ngươi không được liếm ta lung tung bậy bạ như thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.