Quyển 10 - Chương 4: Bùi Tam gặp Đằng Thanh Sơn
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Trên bầu trời cách Nghi thành mấy trăm dặm, một luồng lưu quang xám đục mờ ảo lóe ra điện quang đang hoàn toàn che kín cả Bùi Tam, Tuyết Liên giáo chủ và Lý Quân, đang bay tới Nghi thành với một tốc độ kinh người.
Ba người giữa hào quang trông như thần tiên.
- Cha, phía trước chính là Nghi thành.
Tuyết Liên giáo chủ cười nói.
Bùi Tam mỉm cười nhìn về phía Nghi thành.
Lý Quân hơi có vẻ khẩn trương.
Tuy nói là mấy trăm dặm, nhưng với tốc độ phi hành của Bùi Tam chỉ trong chốc lát luồng lưu quang đã tới trên bầu trời Nghi thành, rồi dừng lại. Lúc này hoàn toàn có thể thấy được rõ ràng ba bóng người.
Bùi Tam nhìn xuống phía dưới, cười nói:
- Vận khí chúng ta không tệ, đúng là Kinh Ý đang ở Nghi thành.
Nghi thành, trong nội viện giữa phủ đệ Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn vốn đang đang luyện tập quyền pháp, đột nhiên dừng lại ngẩng đầu nhìn lên trời, lộ vẻ khó hiểu: “Sao Tiểu Quân lại tới, hơn nữa không cưỡi chim ưng. Không đúng, không phải lực thiên địa màu đen, mà là... hắc động? Đây … đây là cái gì?” Đằng Thanh Sơn lộ vẻ khiếp sợ.
Hắn cảm ứng được khí tức đang bay trên trời. Nhưng cũng chỉ có hai luồng khí tức. Một của Lý Quân, một của Tuyết Liên giáo chủ.
Đồng thời, hắn còn phát hiện khí tức Lý Quân và Tuyết Liên giáo chủ tựa như đang ở giữa hắc động. Lực thiên địa Cửu Châu Đại địa điên cuồng tụ tập chung quanh “hắc động” này với mật độ kinh người. Vốn Đằng Thanh Sơn cho rằng “hắc động” cũng là một loại lực thiên địa cấu thành, nhưng khi hắn cẩn thận cảm ứng, lại khiếp sợ phát hiện hắc động này không phải là lực thiên địa của Cửu Châu!
Đằng Thanh Sơn đã tiếp xúc với khá nhiều cường giả hư cảnh, cũng có loại sức mạnh màu đen như của Hạt Tử Kiếm Thánh. Nhưng lực thiên địa màu đen của Hạt Tử Kiếm Thánh lại khác hẳn “hắc động” kỳ dị này.
“Làm sao Tiểu Quân và Tuyết Liên giáo chủ có thể bay tới đây được? Bên cạnh hai người cũng không có yêu thú phi hành, ta cũng không cảm giác được có linh hồn khí tức của cường giả hư cảnh.”
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn khiếp sợ, đột nhiên...
Vèo!
“Hắc động” bao kín cả Lý Quân, Tuyết Liên giáo chủ hơi dừng lại giữa không trung, rồi sau đó như một thiên thạch giáng xuống, nhanh chóng rơi vào luyện võ trường trong nội viện của Đằng Thanh Sơn.
- Hống...
Lục Túc Đao Trì cũng nhảy đến cạnh Đằng Thanh Sơn, hai mắt đỏ ké cũng tràn đầy vẻ cảnh giác. Nó hiển nhiên cũng phát giác ra “hắc động” này rất lạ lùng.
- Ủa?
Khi Hắc động trong khu vực cảm ứng đã xuất hiện trong phạm vi tầm mắt, rồi dừng lại giữa nội viện, Đằng Thanh Sơn giật mình phát hiện đó là một khối xám đục kỳ dị mờ ảo có điện quang lóe sáng. Giữa khối lực lượng này có ba người: Tuyết Liên giáo chủ, Lý Quân, cùng với một thân trung niên áo choàng màu nâu, da trắng trẻo.
“Hắn, nàng...”
Dù Đằng Thanh Sơn trầm ổn tới mấy cũng không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Hắc hắc, Lý Quân, trượng phu ngươi vừa thấy ta đã kinh ngạc ghê chưa!
Bùi Tam cười nói.
- Hô Hòa.
Lý Quân vội chạy đến cạnh Đằng Thanh Sơn, đồng thời giới thiệu:
- Đây chính là cung chủ đại nhân của Thiên Thần cung.
- Cung chủ?
Trong lòng Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy khó tin. “Ta đã gặp nam nhân này rồi, ta gặp rồi. Là hắn... Bùi Tam! Chính là phú ông thần bí Bùi Tam năm đó mua cô Mộng Đỗ Quyên ở Vũ An quận thành. Bùi Tam có tiên thiên cao thủ hộ vệ! Là tên Bùi Tam dám can đảm không nể mặt Cổ Thế Hữu!”
Mặc dù năm đó Đằng Thanh Sơn cảm thấy Bùi Tam rất thần bí, nhưng trước giờ không ngờ... địa vị của Bùi Tam lại lớn như vậy!
Bùi Tam!
Cung chủ Thiên Thần cung!
Chẳng trách Bùi Tam không nể mặt Cổ Thế Hữu, hơn nữa khẩu khí lại lớn đến thế. Đúng vậy... Cho dù cả Thanh Hồ Đảo cũng không đáng kể gì với cung chủ Thiên Thần cung này. “Nhưng lúc đó, mặc dù Bùi Tam xem thường Cổ Thế Hữu, nhưng lại có gì đó quan tâm đến ta, còn cho hộ vệ tới khảo nghiệm ta, như vậy là vì sao?”
Vẫn còn nghi vấn, nhưng bề ngoài Đằng Thanh Sơn đã khôi phục lại vẻ bình thường.
- Ra mắt cung chủ.
Đằng Thanh Sơn vội chắp tay.
Bùi Tam cười khẽ, ra vẻ rất thân thiết cười nói:
- Ta xưng hô với ngươi là Kinh Ý, hay là Hô Hòa khách khanh đây?
- Gọi là Hô Hòa đi.
Đằng Thanh Sơn cũng cười.
Bùi Tam gật gật đầu:
- Hô Hòa khách khanh, vừa rồi nhìn thấy ta, hình như ngươi rất kinh ngạc... Vì sao thế?
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:
- Cung chủ, thứ nhất, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ gặp cung chủ cả. Thứ hai, lần đầu biết ngài là cung chủ, ta đương nhiên giật mình. Thứ ba, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, là vừa rồi trong khu vực của mình, ta cảm ứng được chung quanh cung chủ lại có một thứ dường như ‘Hắc động’, hơn nữa cảm ứng không thấy khí tức của cung chủ, do đó ta khiếp sợ vạn phần.
Cho dù Bùi Tam lúc này đứng ngay trước mặt Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn cảm ứng chung quanh thân thể Bùi Tam vẫn y nguyên là một hắc động!
- Hắc động? Miêu tả của ngươi không sai.
Bùi Tam mắt lóe sáng cười nói:
- Xem ra Hô Hòa khách khanh chưa bao giờ gặp cường giả động hư cả.
Bùi Tam không còn hoài nghi gì nữa. Cường giả hư cảnh bình thường, đặc biệt là lần đầu tiên nhìn thấy cường giả động hư, đều phải giật mình. Bởi vì bọn họ chỉ cảm giác được “hắc động”, chứ không phải là linh hồn khí tức chói sáng như mặt trời.
- Đúng vậy.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Đợi ngày nào đó Hô Hòa từ hư cảnh đại thành đột phá đến cảnh giới động hư, ngươi cũng giống như thế thôi.
Bùi Tam cười khẽ, giải thích:
- Cảnh giới động hư sử dụng thế giới lực của mình, sẽ bị Cửu Châu Đại Địa bài xích.
- Khu vực của cường giả hư cảnh là dung nhập lực thiên địa, quan sát người khác.
Bùi Tam tiếp tục nói:
- Còn ta sử dụng thế giới lực của riêng mình. Lực thiên địa Cửu Châu Đại địa căn bản không thể dò xét sức mạnh của ta. Do đó, trong cảm ứng của ngươi, chỉ thấy một khoảng tối đen hư vô.
Đằng Thanh Sơn lặng yên quan sát, đúng là không cảm ứng, chỉ là một khoảng hư vô tối đen.
“Quả nhiên là động hư!”
Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.
Trước mắt trung niên hơi mập mạp này, nhìn tới nhìn lui không thể làm cho người ta có cảm giác đáng sợ. Nhưng trong khu vực cảm ứng của mình lại nói cho mình rất rõ... người trước mắt là loại người không thể trêu vào được.
- Thì ra là như thế!
Đằng Thanh Sơn xấu hổ cười.
- Ta quả là cô lậu quả văn, chưa bao giờ gặp cường giả động hư cả, để cung chủ chê cười rồi! Cung chủ, xin qua bên này ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đằng Thanh Sơn đi trước dẫn đường, đưa bọn người Bùi Tam tới đình đài. Bùi Tam và Đằng Thanh Sơn đi vào trong.
- Tiểu Liên, ngươi và Lý Quân ngồi cả xuống đi.
Bùi Tam không làm bộ chút nào.
- Dạ, cha.
Tuyết Liên giáo chủ kéo tay đồ đệ, cũng ngồi xuống.
“Bùi Tam này năm đó đã từng gặp ta. Nhưng xem ra, bây giờ hắn cũng không nhận được ta. Ừm... cường giả cảnh giới động hư, về phương diện năng lực nhận diện người khác cũng chẳng mạnh hơn cường giả hư cảnh bao nhiêu.” Đằng Thanh Sơn trấn tĩnh lại. Điều này thì Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn sai. Kỳ thật nói về nhận diện người khác, cường giả động hư có năng lực mạnh hơn nhiều.
Bởi vì cường giả động hư, không phải chỉ dựa vào lực thiên địa của Cửu Châu để phát hiện, mà là dựa vào lực thế giới của họ để quan sát.
Cường giả hư cảnh dựa vào lực thiên địa Cửu Châu, vì họ đều là sinh mạng bên trong thiên địa, chỉ có thể xem như mượn lực thiên địa Cửu Châu, do đó chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng được một luồng khí tức sinh mạng thôi.
Nhưng cường giả động hư lại khác!
Thế giới lực của họ quét qua, cũng giống như mắt của mình nhìn vậy. Đây là nguyên nhân vì sao năm đó lúc ở Hổ Dược quận, Bùi Tam sử dụng thế giới lực của mình có thể nhìn xuyên qua cái rương của Đằng Thanh Sơn, phát hiện ra Khai Sơn Thần Phủ và hai đoạn Luân Hồi thương trong đó.
Một là dùng cảm ứng.
Một là nhìn như có mắt. Đây là chênh lệch giữa cường giả hư cảnh và cường giả động hư.
Nhưng...
Cường giả động hư không thể làm như cường giả hư cảnh, thời khắc nào cũng quan sát phương viên ba mươi bốn dặm. Vì bọn họ đã bị lực thiên địa bài xích, chỉ khi họ cần mới có thể phóng ra chút lực thiên địa, giống như một đường dây quét qua quan sát một khoảng khu vực nào đó.
Họ không thể tùy ý cho thế giới lực của mình lan ra nhằm đồng thời quan sát cả trên dưới đông tây nam bắc. Chỉ có thể phóng ra một lực thiên địa quét qua, như thế sẽ tiết kiệm nhất.
Hơn nữa...
Phóng ra thế giới lực dài ngắn cũng có liên quan tới cảnh giới của cường giả động hư. Người mới vào động hư so với động hư đỉnh cao, sẽ có năng lực rất khác nhau về chiều dài đường quét mà họ phóng ra. Thực lực càng mạnh thì phóng ra càng xa. Nếu đạt tới cảnh giới chí cường giả, có thể hoàn toàn chống cự được áp chế Cửu Châu, vậy có thể quan sát một phạm vi rất rộng.
Bùi Tam và Đằng Thanh Sơn tùy ý ngồi cạnh nhau nói chuyện, Tuyết Liên giáo chủ thi thoảng xen vào một vài câu.
Đột nhiên...
- Hô Hòa khách khanh! Lúc trước Thiên Thần cung ta tiêu diệt Tiêu Dao Cung, chiếm lĩnh cả Thanh Châu, nhưng lại để cho lão tặc Tiêu Dao Cung may mắn chạy thoát. Từ đó tới nay, lão tặc đó đã ba lượt tập kích những chỗ trọng yếu trong Thiên Thần cung ta. Đã có mấy tiên thiên cao thủ của Thiên Thần cung ta chết trong tay hắn. Còn không ít nhân vật tinh anh nữa. Quả là đáng giận.
Bùi Tam ngoài miệng nói tức giận, nhưng vẻ mặt thì vẫn bình thường, chỉ trong hai mắt có lóe ra những tia chớp như sét đánh, rất hãi nhân.
Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn cảm giác được trên người Bùi Tam đột nhiên khí thế tăng vọt.
“Bùi Tam này đã nổi giận thật sự.” Đằng Thanh Sơn thầm nhủ: “Nhưng Bùi Tam quả thật âm trầm, có giận tới mấy thì khi nói chuyện vẫn bình tĩnh như vậy.”
- Sở dĩ không bắt được hắn, là vì Thiên Thần cung ta không có yêu thú hư cảnh có thể khoan đất.
Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Hô Hòa, lần này ta tới, một là thăm khách khanh, dù sao ngươi cũng chưa gặp ta bao giờ.
Bùi Tam đích xác không nhận ra Đằng Thanh Sơn.
Thân thể Đằng Thanh Sơn đã biến hóa, dung mạo cũng thay đổi, hơn nữa dung mạo là dựa vào việc khống chế cơ bắp, gân cốt mà ra. Tuyệt không phải là mặt nạ da người hoá trang. Do đó Bùi Tam cũng không thể nhận ra Đằng Thanh Sơn.
Hơn nữa đạt tới hư cảnh, linh hồn khí tức lại hoàn toàn khác trước.
Bùi Tam tuy nói là cường giả động hư, cũng không thể nhìn thấu được.
- Thứ hai, là tới mời ngươi làm một việc, mượn hư cảnh yêu thú của ngươi sử dụng.
Bùi Tam cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ta nghe nói, hư cảnh yêu thú của ngươi khoan đất rất giỏi, thừa sức đuổi kịp con yêu lang ở Xạ Thần Nhật Thần Sơn, còn cắt của nó một cái đuôi nữa.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu. Điểm này thì không cần phủ nhận, có rất nhiều người biết rồi.
- Cung chủ, việc ngươi muốn mượn Đao Trì dùng thì ta không thể tự mình chấp nhận được, phải tự Đao Trì đồng ý thôi.
Đằng Thanh Sơn trả lời.
- Ừm, hư cảnh yêu thú đều tự đại.
Bùi Tam cười gật đầu.
- Ngươi và Lý Quân, hai vợ chồng giúp ta khuyên con yêu thú đó đi... Các ngươi giúp ta việc này, coi như Bùi Tam ta thiếu các ngươi một ân huệ! Bùi Tam ta rất ít nợ người khác, sau này các ngươi có thể dùng ân huệ này nhờ ta giúp các ngươi làm một việc. Dù bảo ta đi Vũ Hoàng môn, đi Ma Ni Tự giết người giúp các ngươi cũng không thành vấn đề.
Đằng Thanh Sơn cả kinh, không khỏi nhìn qua Lý Quân.
Ân tình của Bùi Tam?
Ân tình của cung chủ Thiên Thần cung? Điều đó rất có giá trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.