Quyển 10 - Chương 3: Hoãn Xưng Vương
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Mặc dù Thiết Phiền là đảo chủ Thanh Hồ Đảo, nhưng trước mặt cường giả hư cảnh, đặc biệt là đứng trước mặt cường giả hư cảnh đối địch, trán hắn không khỏi đổ mồ hôi.
- Kinh Ý tiền bối, ta biết Thanh Hồ Đảo ta và Kinh Ý tiền bối từng có vài lần tranh đấu với nhau.
Thiết Phiền cảm thấy khẩn trương, nhưng nói chuyện vẫn rất rành mạch.
- Trong đó, đích xác sư tổ ta có chỗ không đúng. Lần này ta tới là lấy thân phận đảo chủ Thanh Hồ Đảo nhận lỗi với Kinh Ý tiền bối.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc.
”Nhận lỗi với mình? Thiết Hạt Tử cũng cúi đầu à?”
- Kinh Ý tiền bối, lúc trước sư tổ công kích Quy Nguyên Tông, đã đánh với tiền bối... Ông ấy làm như vậy cũng là lo cho Thanh Hồ Đảo.
Thiết Phiền cung kính:
- Xin tiền bối đại nhân đại lượng, đừng để ý tới việc này.
- Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của Thanh Hồ Đảo ta.
Nói rồi Thiết Phiền lấy từ trong ngực ra một tờ thiếp, kính cẩn đưa cho Đằng Thanh Sơn.
Vù!
Một trận gió thổi tới, cuộn thiếp bay lên, đáp xuống bàn cạnh Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn mở ra:
- Ba cân loan ngọc, hai đóa tam sắc hoa...
Thiếp là danh mục quà tặng, trên đó kể lại vài chục loại bảo vật. Những bảo vật này gần như đều vô giá. Đằng Thanh Sơn vừa nhìn cũng chấn động, Thanh Hồ Đảo thật là giàu.
- Việc giữa Tiền bối và Thanh Hồ Đảo ta hy vọng có thể kết thúc.
Thiết Phiền nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ trông chờ.
- Bỏ qua à?
Đằng Thanh Sơn lạnh lẽo nhìn Thiết Phiền.
Thiết Phiền quýnh lên.
Hắn đã được sư tổ Hạt Tử Kiếm Thánh cho biết. Sau hai lần đại chiến, Kinh Ý và Hạt Tử Kiếm Thánh sớm đã như nước với lửa, nếu song phương một ai có đủ năng lực, khẳng định sẽ giết chết bên kia ngay. Hai người đối địch như thế mà muốn sửa chữa quan hệ, để song phương xóa bỏ thù hận coi như bình thường thì quá khó!
”Chính như Cổ Ung sư huynh nói, cường giả hư cảnh đều là người rất sĩ diện. Tới địa vị họ, thể diện là vô cùng trọng yếu! Sư tổ và Kinh Ý hai lần ba phen đối địch, hai người thế như thủy hỏa.” Thiết Phiền cảm thấy lo lắng. “Mà bây giờ, tin tức về hư cảnh yêu thú đã được mọi người trong thiên hạ biết cả. Khẳng định không ít tông phái muốn giao hảo với Kinh Ý.”
”Tên Kinh Ý này dùng yêu thú đưa điều kiện để đối phương hỗ trợ giết chết sư tổ. Việc này tuyệt đối rất có khả năng!” Thiết Phiền hiểu rõ điểm này.
Kỳ thật... ngay khi Hạt Tử Kiếm Thánh trở về, sau khi hết giận, lão lập tức hiểu được tình thế.
Cổ Ung là người đầu phát hiện ra nguy cơ.
Nguy cơ Thanh Hồ Đảo bị diệt sạch!!!
Giả thiết có người mượn “Lục Túc Đao Trì” của Đằng Thanh Sơn để dùng, Đằng Thanh Sơn chỉ cần đưa ra một điều kiện - Hỗ trợ liên thủ giết chết Hạt Tử Kiếm Thánh! Lúc đó, e rằng Vũ Hoàng môn, Doanh Thị Gia Tộc đều không cự tuyệt.
Vì Hạt Tử Kiếm Thánh chết đi, Thanh Hồ đảo sẽ không có hư cảnh, không có lấy một điểm uy hiếp ngược lại.
Loại việc này cũng không quá khó khăn, khẳng định các siêu cường giả sẽ đáp ứng!
Hạt Tử Kiếm Thánh cũng hiểu, trên Cửu Châu Đại Địa còn những cường giả có thể giết chết mình!
Không đề cập tới cường giả động hư, chỉ cần hai hư cảnh đại thành cùng phối hợp với Lục Túc Đao là có thể giết chết Hạt Tử Kiếm Thánh rồi!
”Sư tổ vừa chết, Thanh Hồ Đảo ta coi như tiêu!”
Bây giờ, Cổ Ung sư huynh còn chưa đột phá hư cảnh. Hắn muốn đột phá cũng không biết mất mười năm hoặc hai mươi năm, thậm chí còn lâu hơn. Thiết Phiền quả thật rất lo lắng, sợ hãi.
Đột nhiên...
Vèo!
Tờ danh mục quà tặng từ trên đài ném xuống, đập vào mặt Thiết Phiền.
Thiết Phiền run lên: “Hết rồi à?”
Hắn không cam lòng ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, lo lắng nói:
- Tiền bối, lần này Thanh Hồ Đảo ta có thành ý mà. Chúng ta tuyệt đối sẽ không trở lại tiến công Quy Nguyên Tông đâu.
- Hừ, chỉ với số này mà muốn mua ta à?
Đằng Thanh Sơn ngồi trên đình đài, nhìn xuống Thiết Phiền phía dưới trán đầy mồ hôi.
- Thiết Phiền, những đồ vật đích xác xem như thiên địa linh bảo, nhưng chẳng có tác dụng gì với ta cả. Về phần Thiết hạt tử... Hừ, bảo hắn cứ ở nguyên Thanh Hồ Đảo, đừng có động tác gì, ta có lẽ chẳng thèm đối phó với hắn đâu. Nhưng nếu hắn hơi rục rịch, vậy đừng trách ta vô tình.
- Tiền bối đại lượng!
Thiết Phiền kêu lên vẻ kích động.
Hắn đã hiểu, chỉ cần Hạt Tử Kiếm Thánh không có động tĩnh gì, đối phương cũng không thèm để ý tới Thanh Hồ Đảo.
- Còn không đi?
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Thiết Phiền vội cười nói:
- Vãn bối đem cái này đi, những đồ vật một lát nữa sẽ...
- Ta nói ta không muốn.
Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống:
- Còn không lăn đi sao!
Thấy Đằng Thanh Sơn tức giận, Thiết Phiền sợ tới mức run rẩy, không dám nói gì nữa, vội chắp tay chào, quay đi.
Thiết Phiền biến khỏi tầm mắt, Đằng Thanh Sơn nâng chung trà lên, nhè nhẹ uống một hơi, cười lạnh: “Tên Thiết hạt tử này thật thông minh... Đích xác, bây giờ ta hoàn toàn có thể dựa vào 'Lục Túc Đao Trì' nhờ tông phái khác phái cường giả hư cảnh tới hỗ trợ giết hắn.”
“Nhưng còn chưa phải lúc.”
Đằng Thanh Sơn sớm đã tính toán rồi.
Hậu quả giết Hạt Tử Kiếm Thánh là gì?
Thanh Hồ Đảo tan vỡ!
Đến lúc đó ai nắm Dương Châu trong tay? Quy Nguyên Tông sao? E rằng, kết quả sẽ là Thiên Thần cung, Vũ Hoàng môn tới xẻo một miếng.
Quy Nguyên Tông muốn chiếm lĩnh Dương Châu sẽ càng khó thêm.
“Trước hết để cho Thanh Hồ Đảo các ngươi đứng ngăn trước mặt đi.” Đằng Thanh Sơn thầm nhủ: “Chẳng bao lâu nữa, khoảng vài tháng nữa là được rồi. Đợi Tiểu Thanh tới, với tốc độ của Tiểu Thanh, ngay cả con Lôi Điện thần ưng chỉ biết có Lôi Điện chi đạo, e rằng cũng không bằng được Tiểu Thanh.”
“Đến lúc đó... giải quyết cả đám!”
Có Lục Túc Đao Trì, lại có cả Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh còn mạnh hơn cả Lục Túc Đao Trì hỗ trợ, đến lúc đó, cho dù mình chiếm cứ cả Dương Châu, tin chắc trên Cửu Châu Đại Địa cũng không ai dám nói gì.
Dù sao, tổ hợp của Lục Túc Đao Trì, Tiểu Thanh và Đằng Thanh Sơn, e rằng còn khó dây vào hơn tổ hợp hai đại tông phái Thanh Hồ Đảo, Xạ Nhật Thần Sơn có bốn hư cảnh nhiều.
“Hơn nữa Tiểu Thanh còn học tập tuyệt chiêu của mẫu thân nó.” Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất chờ mong: “Dựa theo Phượng Hoàng mẹ nói lúc trước, Tiểu Thanh vừa đột phá tới hư cảnh còn chưa thể tung hoành ở Cửu Châu Đại Địa. Sau khi học tuyệt chiêu do nó tìm hiểu mấy ngàn năm mới ngộ ra được, Tiểu Thanh mới có thể tung hoành, có bản lĩnh bảo vệ tính mạng.”
Đằng Thanh Sơn rất chờ mong. Tiểu Thanh mạnh hơn nữa không biết sẽ ra như thế nào đây.
Hơn nữa...
Sau lưng Tiểu Thanh có thể là Phượng Hoàng mẹ đáng sợ. Đó là một thế lực ngầm đáng kể.
“Bây giờ nhận một chút lễ vật, sau này sẽ không tiện diệt Thanh Hồ Đảo.”
“Trước hết nói vài câu hòa hoãn, từ từ đợi Tiểu Thanh đến!”
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi.
Không nói tới việc năm đó Thanh Hồ Đảo bá đạo, ngông cuồng đuổi giết hắn khắp thiên hạ. Cha hắn năm đó thiếu chút nữa chết thảm, còn cả Thanh cô nương, Thanh cô nương thiện lương chất phác.
”Nhanh thôi, nhanh thôi. Đã qua hơn nửa năm rồi, Tiểu Thanh có muộn cũng dăm ba tháng nữa cũng sẽ tới.” Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nói: “Đó là lúc kết sổ thanh toán!”
Tất cả đúng như Đằng Thanh Sơn dự đoán.
Sau khi biết Đằng Thanh Sơn có yêu thú đáng sợ sở trường cả phi hành lẫn khoan đất, các đại tông phái đều phái cường giả hư cảnh tới bái phỏng Đằng Thanh Sơn. Có tông phái biết không thể mời Đằng Thanh Sơn gia nhập, liền tới lập quan hệ, kết giao.
Còn có tông phái, dùng rất nhiều bảo bối lễ vật để hấp dẫn Đằng Thanh Sơn gia nhập.
Trong bốn thế lực cường đại nhất Cửu Châu là Ma Ni Tự, Vũ Hoàng môn, Doanh Thị Gia Tộc, Thiên Thần cung, thì Ma Ni Tự và Thiên Thần cung không tới bái phỏng Đằng Thanh Sơn. Còn theo cảm nhận của Đằng Thanh Sơn, trong những đại tông phái đến gặp hắn, thành ý nhất là Doanh Thị Gia Tộc!
”Xem ra Doanh Thị Gia Tộc rất muốn có một yêu thú hư cảnh trấn thủ gia tộc.” Đằng Thanh Sơn đang trên luyện võ trường, tay cầm Luân Hồi thương. “Ngoại trừ việc nguyện ý cho ta một bộ thần giáp động hư, còn có ý đưa trọng bảo của Doanh Thị Gia Tộc - Thiên Đế Thần Giám - Cho ta mượn tìm hiểu.”
”Nếu là cường giả hư cảnh nhàn tản bình thường, e rằng sẽ động tâm.”
Tứ đại thần điển Cửu Châu, trừ Thanh Liên Kiếm Ca truyền thuyết là không có ai truyền thừa, còn Kim Thân Phật Đà của Ma Ni Tự, Cửu Đỉnh Thiên Thư của Vũ Hoàng môn, Thiên Đế Thần Giám của Doanh Thị Gia Tộc, đều là những tuyệt học đủ để làm cho cường giả hư cảnh phải động tâm.
Tỷ như Đằng Thanh Sơn, vừa bước vào hư cảnh.
Nhưng, hắn lại có thể khống chế bảy thành lực thiên địa (bao hàm sức mạnh thân thể ), phát huy uy lực gần tới tám phần lực thiên địa, chính là dựa vào tuyệt học cực mạnh của Vũ Hoàng - Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Nếu không có bộ tuyệt học này, với bảy thành lực thiên địa, Đằng Thanh Sơn e rằng chỉ có thể phát huy được sáu thành rưỡi!
Như vậy, chênh lệch gần hai thành lực thiên địa!
Đối với hư cảnh đại thành thì hiệu quả của Thần Điển rất cao!
Giống như Thân Công Đồ của Xạ Nhật Thần Sơn, mặc dù cũng là hư cảnh đại thành, nhưng thông qua đao pháp, mười thành lực thiên địa của hắn chỉ có thể phát huy chín thành mà thôi.
Nếu như có một bản Thần Điển để hắn tìm hiểu.
Hắn có thể phát huy cả mười thành lực thiên địa, thậm chí còn có thể phát huy mười hai thành! Như vậy, chênh lệch tới ba thành lực thiên địa. Do đó một quyển Thần Điển còn tốt hơn cả việc cảm ngộ thêm một Đạo.
****
Đằng Thanh Sơn đang chuyên tâm ẩn dật ở Nghi thành, tiềm tu thương pháp, cảm ngộ Hành Thủy Chi Đạo, đồng thời suy nghĩ mọi cách thử nghiệm tìm cánh cửa bước vào “Hành Mộc chi đạo”.
Thanh Châu, Hổ Dược quận, tổng đàn Tuyết Liên Giáo.
- Sư phụ!
Lý Quân mặc áo tím cung kính hành lễ với Tuyết Liên giáo chủ.
- Tiểu Quân, đây chính là cung chủ.
Tuyết Liên giáo chủ cung kính nói.
Lý Quân nín thở: “Ông ta, ông ta chính là cung chủ à? Cung chủ Thiên Thần cung?”
Lý Quân liếc trộm nam nhân đứng cạnh Tuyết Liên giáo chủ. Đây là một trung niên tươi cười, vô cùng thân mật, da trắng nõn, hơi mập. Ánh mắt hắn cũng như tinh không vô hạn, có thể làm cho người ta chìm đắm vào đó.
- Tiểu Quân!
Tuyết Liên giáo chủ vội quát khẽ một tiếng.
Lý Quân lúc này mới bừng tỉnh, vội hành lễ:
- Bái kiến cung chủ!
- Ha ha, thú ngữ đại sư của Thiên Thần cung chúng ta lại trẻ như vậy à. Hơn nữa, trẻ như vậy đã bước vào tiên thiên. Quả là khó lường.
Bùi Tam tán thưởng.
- Hơn nữa còn có một trượng phu rất lợi hại. Lý Quân, ngươi có biết trượng phu ngươi có một yêu thú hư cảnh chứ?
- Thuộc hạ vừa mới biết.
Lý Quân cung kính trả lời một cách tự hào. Nàng tự hào vì Đằng Thanh Sơn. Nàng âm thầm nghĩ: “Hừ, có gì mà ghê? Nếu biết Kinh Ý chính là Đằng Thanh Sơn, e rằng mắt các ngươi sợ tới lồi cả ra ấy chứ!”
- Ừm.
Bùi Tam cười khẽ gật đầu.
- Trượng phu ngươi là khách khanh của Thiên Thần cung ta. Thế mà ta lại chưa bao giờ gặp hắn cả. Đi thôi, Lý Quân, theo sư phụ ngươi và ta, cùng đi gặp trượng phu ngươi nhé.
Bùi Tam cười khẽ nói. Vốn kế hoạch của hắn là tiêu diệt Hồng Thiên Thành xong mới gặp Kinh Ý. Nhưng Kinh Ý có một con yêu thú lợi hại nên hắn phải hành động sớm hơn.
- Gặp Hô Hòa?
Lý Quân chấn động.
- Tiểu Quân! Còn không đi!
Tuyết Liên giáo chủ vội bước tới kéo đồ đệ.
Nhóm Tuyết Liên giáo chủ, Lý Quân, dẫn đầu là Bùi Tam, xé gió bay về phía Dương Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.