Chương 399: Bị bắt cóc
Thủy Ca
08/12/2020
“Vợ ơi chờ anh với, đi nhanh như vậy không tốt cho dạ dày đâu, anh vừa mới ăn xong mà.” Lâm Phi vội vàng theo sau Mộ San San vừa đi vừa gọi với.
Gương mặt xinh đẹp của Mộ San San đã phủ đầy sương lạnh nhưng đôi mắt thanh tú chất chứa nỗi giận dữ như muốn thét ra lửa. Cô không thèm quan tâm tới Lâm Phi. Rõ ràng cô đã lên kế hoạch xong xuôi, hai ngày nữa mới đàm phán với Cố Lan Chi, giành lấy tối đa quỹ hỗ trợ doanh nghiệp cho tập đoàn Mộ Thị vậy mà lại bị gã chồng hời này phá hỏng. Mặc dù sau cùng Cố Lan Chi cũng đồng ý với yêu cầu của Mộ San San, nhưng số vốn hỗ trợ không quá 50%, thấp hơn so với mức 80% cô mong muốn có được để thực hiện dự án kinh doanh nhà hàng.
Nhưng đó không phải là mấu chốt vấn đề. Mộ San San giận vì gã chồng hời này giúp người ngoài như Cố Lan Chi, vì một người phụ nữ mà bán rẻ vợ hắn. Nói đơn giản hơn là Mộ San San đang ghen, nhưng cô không hiểu được điều đó, chỉ đơn thuần là cô không thể chấp nhận được chuyện Lâm Phi đứng về phía người khác, đặc biệt là phụ nữ.
Mộ San San bước trên đôi xăng đan trong suốt tới bên cạnh chiếc BMW, nhanh chóng ngồi vào bên trong và khóa cửa lại bỏ mặc Lâm Phi, lúc này đã đứng sát bên cửa nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp.
“Vợ yêu San San của anh, đừng giận...” Không phải Lâm Phi không nhận ra Mộ San San giận hắn vì chuyện hắn bắt tay với Cố Lan Chi hẹn cô ra ngoài nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, đã hứa với Cố Lan Chi rồi không thể nuốt lời. Bây giờ chỉ còn cách vỗ về sếp Mộ trước.
“Không phải anh nói phải đi xa sao, anh muốn đi thì đi đi! Tạm thời tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Mộ San San chỉ nói một câu rồi lái vụt đi, bỏ mặc Lâm Phi ngây người đứng đó.
......................................
Trời về khuya.
Trong một căn phòng đóng kín. Mộ San San mở mắt tỉnh lại sau cơn mê cổ cô đau ê ẩm, chân tay nhức mỏi. Cô định đưa tay lên mát xa cổ nhưng không thể cử động được. Lúc này Mộ San San mới bàng hoàng nhận ra bản thân đang bị trói. Cô ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, miệng bị băng keo bịt kín, tay và chân bị trói chặt vào ghế. Cô không thể gọi người tới cứu, không thể vùng vẫy cũng không có sức để vùng vẫy.
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Mộ San San trấn tĩnh hồi tưởng lại mọi chuyện. Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp thoáng chút bối rối.
Biệt thự Lệ Thủy.
Mộ San San lái chiếc BMW vào trong căn biệt thự. Đã là bảy giờ tối. Khu biệt thự xa hoa vẫn sáng đèn, bầu không khí vẫn tĩnh lặng như ngày thường, thậm chí còn im ắng hơn. Sự im lặng như báo hiệu một dự cảm không lành.
Từ hầm để xe riêng trở ra, Mộ San San bước vào trong nhà. Tiếng đôi xăng đan đế cao rõ ràng giữa không gian yên bình. Không thấy dì Quế ra đón, Mộ San San nhẹ nhàng lên tiếng: “Dì Quế à, con về rồi?”
“Dì....” Không thấy dì Quế đáp lại, nghĩ chắc bà đang bận làm cơm như mọi khi, Mộ San San đi vào trong bếp, dặn dì Quế không cần chuẩn bị cơm cho gã chồng hời đó nữa, phải để hắn ta biết hậu quả của việc bắt tay với người ngoài chơi cô.
“Dì Quế, dì bị sao vậy...” Mộ San San hoảng hốt chạy về phía dì Quế đang nằm bất tỉnh dưới đất, bên cạnh là mấy mảnh bát vỡ, có lẽ bị rơi khi dì Quế ngất xỉu. Cô lo lắng lay người gọi dì Quế dậy nhưng bà vẫn không có phản ứng. Tuy dì Quế đã có tuổi nhưng trước giờ sức khỏe đều rất tốt nên khi thấy bà ngất dưới đất, Mộ San San không khỏi lo lắng. Không biết có chuyện gì xảy ra với dì Quế, Mộ San San không dám tưởng tượng cô sẽ sống ra sao nếu dì Quế có mệnh hệ gì. Trong lòng Mộ San San, dì Quế không phải người làm mà là người thân, người thân cô yêu thương và kính trọng như bố cô, Mộ Hồng.
“Dì Quế, dì mau tỉnh dậy đi, con đưa dì đi bệnh viện...”
Mộ San San vội vã đứng dậy, lấy điện thoại ra định gọi xe cấp cứu...
Bụp!
Cổ Mộ San San đau điếng như bị cái gì đó đập vào sau gáy. Tầm mắt cô tối sầm lại, thế giới quay cuồng. Sau đó thì...Đầu cô như muốn nổ tung. Cô không nhớ được gì nữa. Nhưng Mộ San San thông minh cũng đoán được cô bị người ta đánh ngất đưa tới đây.
Nói chính xác hơn, cô đã bị bắt cóc!
Gương mặt xinh đẹp của Mộ San San đã phủ đầy sương lạnh nhưng đôi mắt thanh tú chất chứa nỗi giận dữ như muốn thét ra lửa. Cô không thèm quan tâm tới Lâm Phi. Rõ ràng cô đã lên kế hoạch xong xuôi, hai ngày nữa mới đàm phán với Cố Lan Chi, giành lấy tối đa quỹ hỗ trợ doanh nghiệp cho tập đoàn Mộ Thị vậy mà lại bị gã chồng hời này phá hỏng. Mặc dù sau cùng Cố Lan Chi cũng đồng ý với yêu cầu của Mộ San San, nhưng số vốn hỗ trợ không quá 50%, thấp hơn so với mức 80% cô mong muốn có được để thực hiện dự án kinh doanh nhà hàng.
Nhưng đó không phải là mấu chốt vấn đề. Mộ San San giận vì gã chồng hời này giúp người ngoài như Cố Lan Chi, vì một người phụ nữ mà bán rẻ vợ hắn. Nói đơn giản hơn là Mộ San San đang ghen, nhưng cô không hiểu được điều đó, chỉ đơn thuần là cô không thể chấp nhận được chuyện Lâm Phi đứng về phía người khác, đặc biệt là phụ nữ.
Mộ San San bước trên đôi xăng đan trong suốt tới bên cạnh chiếc BMW, nhanh chóng ngồi vào bên trong và khóa cửa lại bỏ mặc Lâm Phi, lúc này đã đứng sát bên cửa nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp.
“Vợ yêu San San của anh, đừng giận...” Không phải Lâm Phi không nhận ra Mộ San San giận hắn vì chuyện hắn bắt tay với Cố Lan Chi hẹn cô ra ngoài nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, đã hứa với Cố Lan Chi rồi không thể nuốt lời. Bây giờ chỉ còn cách vỗ về sếp Mộ trước.
“Không phải anh nói phải đi xa sao, anh muốn đi thì đi đi! Tạm thời tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Mộ San San chỉ nói một câu rồi lái vụt đi, bỏ mặc Lâm Phi ngây người đứng đó.
......................................
Trời về khuya.
Trong một căn phòng đóng kín. Mộ San San mở mắt tỉnh lại sau cơn mê cổ cô đau ê ẩm, chân tay nhức mỏi. Cô định đưa tay lên mát xa cổ nhưng không thể cử động được. Lúc này Mộ San San mới bàng hoàng nhận ra bản thân đang bị trói. Cô ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, miệng bị băng keo bịt kín, tay và chân bị trói chặt vào ghế. Cô không thể gọi người tới cứu, không thể vùng vẫy cũng không có sức để vùng vẫy.
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Mộ San San trấn tĩnh hồi tưởng lại mọi chuyện. Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp thoáng chút bối rối.
Biệt thự Lệ Thủy.
Mộ San San lái chiếc BMW vào trong căn biệt thự. Đã là bảy giờ tối. Khu biệt thự xa hoa vẫn sáng đèn, bầu không khí vẫn tĩnh lặng như ngày thường, thậm chí còn im ắng hơn. Sự im lặng như báo hiệu một dự cảm không lành.
Từ hầm để xe riêng trở ra, Mộ San San bước vào trong nhà. Tiếng đôi xăng đan đế cao rõ ràng giữa không gian yên bình. Không thấy dì Quế ra đón, Mộ San San nhẹ nhàng lên tiếng: “Dì Quế à, con về rồi?”
“Dì....” Không thấy dì Quế đáp lại, nghĩ chắc bà đang bận làm cơm như mọi khi, Mộ San San đi vào trong bếp, dặn dì Quế không cần chuẩn bị cơm cho gã chồng hời đó nữa, phải để hắn ta biết hậu quả của việc bắt tay với người ngoài chơi cô.
“Dì Quế, dì bị sao vậy...” Mộ San San hoảng hốt chạy về phía dì Quế đang nằm bất tỉnh dưới đất, bên cạnh là mấy mảnh bát vỡ, có lẽ bị rơi khi dì Quế ngất xỉu. Cô lo lắng lay người gọi dì Quế dậy nhưng bà vẫn không có phản ứng. Tuy dì Quế đã có tuổi nhưng trước giờ sức khỏe đều rất tốt nên khi thấy bà ngất dưới đất, Mộ San San không khỏi lo lắng. Không biết có chuyện gì xảy ra với dì Quế, Mộ San San không dám tưởng tượng cô sẽ sống ra sao nếu dì Quế có mệnh hệ gì. Trong lòng Mộ San San, dì Quế không phải người làm mà là người thân, người thân cô yêu thương và kính trọng như bố cô, Mộ Hồng.
“Dì Quế, dì mau tỉnh dậy đi, con đưa dì đi bệnh viện...”
Mộ San San vội vã đứng dậy, lấy điện thoại ra định gọi xe cấp cứu...
Bụp!
Cổ Mộ San San đau điếng như bị cái gì đó đập vào sau gáy. Tầm mắt cô tối sầm lại, thế giới quay cuồng. Sau đó thì...Đầu cô như muốn nổ tung. Cô không nhớ được gì nữa. Nhưng Mộ San San thông minh cũng đoán được cô bị người ta đánh ngất đưa tới đây.
Nói chính xác hơn, cô đã bị bắt cóc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.