Chương 309: Một lời giới thiệu, hai cô gái ngẩn ngơ
Thủy Ca
05/12/2020
“Vợ ơi, người phụ nữ đang phát biểu đó là ai?” Sau khi bữa tiệc bắt
đầu, Lâm Phi bị Mộ San San kéo vào trong sảnh chính. Tới khi nhìn rõ
người phụ nữ đang phát biểu trên sân khấu, hắn ngẩn người một lúc lâu,
sau đó vội vàng hỏi nhỏ Mộ San San.
“Có liên quan gì với anh sao?” Biết rõ bản tính của Lâm Phi nên vừa thấy hắn vô duyên vô cớ hỏi tới người phụ nữ khác, sếp Mộ không khỏi phản cảm.
“Đúng là có một chút.”
“Hả?!”
“Anh lo lát nữa cô ta sẽ xuống dụ dỗ anh, tới lúc đó vợ nhớ bảo vệ anh đó.”
“Anh không tự sướng thì chết à?!”
“Anh chỉ làm công tác tư tưởng trước cho em kẻo lát nữa em lại tự đánh quân mình.”
Phó phòng Lâm đúng là đang nói sự thật, nếu như người phụ nữ trên sân khấu đó nhận ra hắn, xử lý không xong sẽ thành một trận đánh hội đồng.
Là một người chồng, Lâm Phi cảm thấy hắn có nghĩa vụ phải chuẩn bị tinh thần cho Mộ San San.
“Vợ à, em vẫn chưa nói anh biết cô ta là ai?” Thấy Mộ San San nói được một nửa thì không nói nữa, Lâm Phi không nhịn nỗi thắc mắc hỏi lần thứ hai.
“Cố Lan Chi.”
“Tên cũng được đấy, làm gì?”
“Dạ hội từ thiện tối nay do chính quyền Trung Hải tổ chức, cô ta ở trên bục phát biểu, anh nói xem cô ta làm gì?”
“Người dẫn chương trình?”
“Phó chủ tịch thành phố!”
Nói xong, Mộ San San cũng cạn lời, không thèm để ý tới Lâm Phi, kẻ tự sướng tới phát điên kia mà quay đầu sang một bên.
“Vợ à, anh đi vệ sinh, nếu như anh không quay lại, em không cần đợi anh, tự về nhé.” Sau khi biết thân phận của Cố Lan Chi, Lâm Phi liền muốn chạy thoát thân.
Không chạy không được mà, Cố Lan Chi này không phải ai khác, chính là bóng hồng ở cùng hắn dưới quầy trang sức trung tâm thương mại Đông Phương, sau đó còn bị hắn vứt vào khách sạn, giày vò cả đêm.
Nếu như một mình gặp phải Cố Lan Chi, Lâm Phi đương nhiên sẽ không sợ hãi. Mặc dù nói ra, thân phận của Cố Lan Chi này có chút đặc biệt nhưng với Lâm Phi, kẻ từng gặp riêng tổng thống nước nào đó mà nói, thân phận của Cố Lan Chi cũng không thể khiến hắn áp lực.
Điều khiến Lâm Phi phải bỏ chạy chính là Mộ San San đứng bên cạnh.
Hết cách rồi, ai bảo hắn đã kết hôn với sếp Mộ lạnh lùng đó. Nếu như Cố Lan Chi chạy ra nhận phó phòng Lâm, nói những lời gây sóng gió, bị hai người phụ nữ công kích, Lâm Phi chắc chắn ăn không được cắp đít bỏ về.
Xử lý không tốt thì xôi hỏng bỏng không, không phải chuyện nhỏ.
“Chắc đây chính là nữ thần kinh doanh của Trung Hải chúng ta, sếp Mộ của tập đoàn Mộ Thị rồi.”
Lâm Phi vừa nhận ra Cố Lan Chi, định lấy cớ đi vệ sinh để bỏ chạy nhưng khổ nỗi Cố Lan Chi không cho hắn cơ hội tẩu thoát.
Sảnh tiệc lớn như vậy, phó chủ tịch Cố đứng trên sân khấu cao nhìn xuống, sao lại không nhận ra Lâm Phi, gã đàn ông cô ngày đêm thương nhớ.
Ban đầu Cố Lan Chi còn tưởng Lâm Phi chỉ là ngôi sao băng lướt qua đời cô, giữa hai người không còn dính dáng gì.
Vì dù gì thành phố Trung Hải lớn như vậy, người lại đông như thế. Biển người mênh mông, cơ hội gặp lại của hai người gần như bằng không.
Mặc dù cô ta có thể dùng tới quyền lực của mình tìm tung tích của Lâm Phi nhưng cuối cùng cô ta cũng đã kìm lòng. Bởi vì nếu như thực sự dùng thế lực của mình để điều tra hành tung của Lâm Phi, vậy chẳng khác nào chà đạp cuộc gặp gỡ của hai người.
Không nói tới có thể tìm được Lâm Phi hay không, cho dù có tìm được cũng làm mất đi mối duyên ban đầu khi hai người gặp mặt.
Khoảng thời gian này, mỗi khi làm việc, hình bóng của Lâm Phi lại xuất hiện trong tâm trí cô ta, cô ta vẫn luôn kìm nén, kìm nén cảm xúc trong lòng, kìm nén nỗi nhớ nhung khắc khoải.
Bởi vì hơn ai hết, cô biết rằng, người có thân phận như cô không phù hợp qua lại với Lâm Phi.
Cô cũng đã định coi Lâm Phi như một hồi ức đẹp mãi giấu kín trong lòng.
Bây giờ Lâm Phi lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.
Giây phút vừa nhìn thấy Lâm Phi, Cố Lan Chi còn ngỡ là ảo giác.
Cho tới khi xác định chắc chắn Lâm Phi chính là gã đàn ông mình ngày nhớ đêm mong, Cố Lan Chi vẫn sợ nhiều hơn vui. Cô không biết nên đối diện với Lâm Phi như thế nào, cô muốn đến gần Lâm Phi, nhưng lại sợ tới gần hắn.
Tới khi ở trên sân khấu, cô nhận ra hình như Lâm Phi đã phát hiện ra mình lại nói thầm với Mộ San San mấy câu định bỏ đi, cô đã không nhịn được.
Cô nhanh chóng kết thúc bài phát biểu, lịch sự từ chối những người xung quanh đi về phía Lâm Phi và Mộ San San, âm thầm cắt đứt đường lui của Lâm Phi.
“Tôi xin đại diện chính quyền và đồng bào miền núi cảm ơn tổng giám đốc Mộ đã tham gia quyên góp. Nếu như thành phố Trung Hải có thể có nhiều những nhà hảo tâm như tổng giám đốc Mộ đây, thực sự là phúc của nhân dân Trung Hải chúng ta.” Mặc dù Cố Lan Chi đang nói chuyện với Mộ San San, nhưng nếu nhìn kỹ, không khó để phát hiện ra ánh mắt của cô ta lại âm thầm dồn về phía Lâm Phi.
“Phó chủ tịch Cố khách sáo rồi, đây là điều mà tôi nên làm.” Mộ San San cũng hơi ngạc nhiên vì Cố Lan Chi đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc sếp Mộ có ấn tượng tốt về cô.
“Nghe nói sếp Mộ không thích tham gia những bữa tiệc như thế này, hôm nay cô có thể tới đây, tôi thực sự rất vui, tôi mời sếp Mộ một ly.” Nói xong, Cố Lan Chi đi tới bàn ăn lấy hai ly sâm panh mỉm cười đưa cho Mộ San San.
Mặc dù Mộ San San tình tính lạnh lùng nhưng cô cũng không từ chối ý tốt của phó chủ tịch Cố.
“Sao hả, sếp Mộ không giới thiệu với tôi à?” Nói xong mấy lời khách sáo, Cố Lan Chi làm như vô tình nhìn sang Lâm Phi, nâng ly nói với Mộ San San.
Mẹ kiếp, biết ngay có ý khác mà lại.
Cố Lan Chi vừa đi tới, phó phòng Lâm đã cảm thấy không ổn rồi. Bây giờ cô ta vừa nói chuyện với Mộ San San chưa được mấy câu đã bắt đầu chuyển đề tài sang hắn. Sao phó phòng Lâm không nhận ra Cố Lan Chi nhằm vào hắn mà đến chứ.
“Cô chắc chắn là phó chủ tịch Cố, tôi là chồng của San San, Lâm Phi. Lần đầu gặp mặt, mong sau này được cô giúp đỡ.” Tình cảnh như vậy có trốn cũng trốn không nổi nên không đợi Mộ San San giới thiệu, Lâm Phi đã chủ động nói trước.
Sau màn giới thiệu của Lâm Phi, cả Mộ San San và Cố Lan Chi đều giống như người mất hồn...
“Có liên quan gì với anh sao?” Biết rõ bản tính của Lâm Phi nên vừa thấy hắn vô duyên vô cớ hỏi tới người phụ nữ khác, sếp Mộ không khỏi phản cảm.
“Đúng là có một chút.”
“Hả?!”
“Anh lo lát nữa cô ta sẽ xuống dụ dỗ anh, tới lúc đó vợ nhớ bảo vệ anh đó.”
“Anh không tự sướng thì chết à?!”
“Anh chỉ làm công tác tư tưởng trước cho em kẻo lát nữa em lại tự đánh quân mình.”
Phó phòng Lâm đúng là đang nói sự thật, nếu như người phụ nữ trên sân khấu đó nhận ra hắn, xử lý không xong sẽ thành một trận đánh hội đồng.
Là một người chồng, Lâm Phi cảm thấy hắn có nghĩa vụ phải chuẩn bị tinh thần cho Mộ San San.
“Vợ à, em vẫn chưa nói anh biết cô ta là ai?” Thấy Mộ San San nói được một nửa thì không nói nữa, Lâm Phi không nhịn nỗi thắc mắc hỏi lần thứ hai.
“Cố Lan Chi.”
“Tên cũng được đấy, làm gì?”
“Dạ hội từ thiện tối nay do chính quyền Trung Hải tổ chức, cô ta ở trên bục phát biểu, anh nói xem cô ta làm gì?”
“Người dẫn chương trình?”
“Phó chủ tịch thành phố!”
Nói xong, Mộ San San cũng cạn lời, không thèm để ý tới Lâm Phi, kẻ tự sướng tới phát điên kia mà quay đầu sang một bên.
“Vợ à, anh đi vệ sinh, nếu như anh không quay lại, em không cần đợi anh, tự về nhé.” Sau khi biết thân phận của Cố Lan Chi, Lâm Phi liền muốn chạy thoát thân.
Không chạy không được mà, Cố Lan Chi này không phải ai khác, chính là bóng hồng ở cùng hắn dưới quầy trang sức trung tâm thương mại Đông Phương, sau đó còn bị hắn vứt vào khách sạn, giày vò cả đêm.
Nếu như một mình gặp phải Cố Lan Chi, Lâm Phi đương nhiên sẽ không sợ hãi. Mặc dù nói ra, thân phận của Cố Lan Chi này có chút đặc biệt nhưng với Lâm Phi, kẻ từng gặp riêng tổng thống nước nào đó mà nói, thân phận của Cố Lan Chi cũng không thể khiến hắn áp lực.
Điều khiến Lâm Phi phải bỏ chạy chính là Mộ San San đứng bên cạnh.
Hết cách rồi, ai bảo hắn đã kết hôn với sếp Mộ lạnh lùng đó. Nếu như Cố Lan Chi chạy ra nhận phó phòng Lâm, nói những lời gây sóng gió, bị hai người phụ nữ công kích, Lâm Phi chắc chắn ăn không được cắp đít bỏ về.
Xử lý không tốt thì xôi hỏng bỏng không, không phải chuyện nhỏ.
“Chắc đây chính là nữ thần kinh doanh của Trung Hải chúng ta, sếp Mộ của tập đoàn Mộ Thị rồi.”
Lâm Phi vừa nhận ra Cố Lan Chi, định lấy cớ đi vệ sinh để bỏ chạy nhưng khổ nỗi Cố Lan Chi không cho hắn cơ hội tẩu thoát.
Sảnh tiệc lớn như vậy, phó chủ tịch Cố đứng trên sân khấu cao nhìn xuống, sao lại không nhận ra Lâm Phi, gã đàn ông cô ngày đêm thương nhớ.
Ban đầu Cố Lan Chi còn tưởng Lâm Phi chỉ là ngôi sao băng lướt qua đời cô, giữa hai người không còn dính dáng gì.
Vì dù gì thành phố Trung Hải lớn như vậy, người lại đông như thế. Biển người mênh mông, cơ hội gặp lại của hai người gần như bằng không.
Mặc dù cô ta có thể dùng tới quyền lực của mình tìm tung tích của Lâm Phi nhưng cuối cùng cô ta cũng đã kìm lòng. Bởi vì nếu như thực sự dùng thế lực của mình để điều tra hành tung của Lâm Phi, vậy chẳng khác nào chà đạp cuộc gặp gỡ của hai người.
Không nói tới có thể tìm được Lâm Phi hay không, cho dù có tìm được cũng làm mất đi mối duyên ban đầu khi hai người gặp mặt.
Khoảng thời gian này, mỗi khi làm việc, hình bóng của Lâm Phi lại xuất hiện trong tâm trí cô ta, cô ta vẫn luôn kìm nén, kìm nén cảm xúc trong lòng, kìm nén nỗi nhớ nhung khắc khoải.
Bởi vì hơn ai hết, cô biết rằng, người có thân phận như cô không phù hợp qua lại với Lâm Phi.
Cô cũng đã định coi Lâm Phi như một hồi ức đẹp mãi giấu kín trong lòng.
Bây giờ Lâm Phi lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.
Giây phút vừa nhìn thấy Lâm Phi, Cố Lan Chi còn ngỡ là ảo giác.
Cho tới khi xác định chắc chắn Lâm Phi chính là gã đàn ông mình ngày nhớ đêm mong, Cố Lan Chi vẫn sợ nhiều hơn vui. Cô không biết nên đối diện với Lâm Phi như thế nào, cô muốn đến gần Lâm Phi, nhưng lại sợ tới gần hắn.
Tới khi ở trên sân khấu, cô nhận ra hình như Lâm Phi đã phát hiện ra mình lại nói thầm với Mộ San San mấy câu định bỏ đi, cô đã không nhịn được.
Cô nhanh chóng kết thúc bài phát biểu, lịch sự từ chối những người xung quanh đi về phía Lâm Phi và Mộ San San, âm thầm cắt đứt đường lui của Lâm Phi.
“Tôi xin đại diện chính quyền và đồng bào miền núi cảm ơn tổng giám đốc Mộ đã tham gia quyên góp. Nếu như thành phố Trung Hải có thể có nhiều những nhà hảo tâm như tổng giám đốc Mộ đây, thực sự là phúc của nhân dân Trung Hải chúng ta.” Mặc dù Cố Lan Chi đang nói chuyện với Mộ San San, nhưng nếu nhìn kỹ, không khó để phát hiện ra ánh mắt của cô ta lại âm thầm dồn về phía Lâm Phi.
“Phó chủ tịch Cố khách sáo rồi, đây là điều mà tôi nên làm.” Mộ San San cũng hơi ngạc nhiên vì Cố Lan Chi đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc sếp Mộ có ấn tượng tốt về cô.
“Nghe nói sếp Mộ không thích tham gia những bữa tiệc như thế này, hôm nay cô có thể tới đây, tôi thực sự rất vui, tôi mời sếp Mộ một ly.” Nói xong, Cố Lan Chi đi tới bàn ăn lấy hai ly sâm panh mỉm cười đưa cho Mộ San San.
Mặc dù Mộ San San tình tính lạnh lùng nhưng cô cũng không từ chối ý tốt của phó chủ tịch Cố.
“Sao hả, sếp Mộ không giới thiệu với tôi à?” Nói xong mấy lời khách sáo, Cố Lan Chi làm như vô tình nhìn sang Lâm Phi, nâng ly nói với Mộ San San.
Mẹ kiếp, biết ngay có ý khác mà lại.
Cố Lan Chi vừa đi tới, phó phòng Lâm đã cảm thấy không ổn rồi. Bây giờ cô ta vừa nói chuyện với Mộ San San chưa được mấy câu đã bắt đầu chuyển đề tài sang hắn. Sao phó phòng Lâm không nhận ra Cố Lan Chi nhằm vào hắn mà đến chứ.
“Cô chắc chắn là phó chủ tịch Cố, tôi là chồng của San San, Lâm Phi. Lần đầu gặp mặt, mong sau này được cô giúp đỡ.” Tình cảnh như vậy có trốn cũng trốn không nổi nên không đợi Mộ San San giới thiệu, Lâm Phi đã chủ động nói trước.
Sau màn giới thiệu của Lâm Phi, cả Mộ San San và Cố Lan Chi đều giống như người mất hồn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.