Chương 310: Vẫn là Tiểu Phương hiểu tôi
Thủy Ca
05/12/2020
Trong sảnh dự tiệc của khách sạn Hoàng Gia, khách sạn năm sao nổi tiếng thành phố Trung Hải.
Sau màn giới thiệu như nhắc nhở của Lâm Phi, Cố Lan Chi đến vội vàng, đi cũng vội vã.
Không đi không được mà, mặc dù cô là phó chủ tịch thành phố, thân phận cao quý nhưng suy cho cùng vẫn là một người phụ nữ. Trong chuyện tình cảm, phụ nữ vẫn luôn làm theo cảm tính.
Thực tế nếu như Mộ San San không có mặt, cô Cố sớm đã cho Lâm Phi một cái tát rồi.
Có vợ rồi mà còn dám dụ dỗ cô. Gần như ngay khi Lâm Phi giới thiệu xong, Cố Lan Chi đã cho hắn vào danh sách đen.
“Anh nhìn gì mà nhìn?!”
Mộ San San còn chưa kịp hoàn hồn sau màn giới thiệu của Lâm Phi, thấy Cố Lan Chi bỏ đi, gã chồng hời đó cứ nhìn mình không chớp mắt, sếp Mộ xấu hổ lên tiếng trách móc Lâm Phi.
“Anh nhìn vợ anh, không phạm pháp chứ.”
Lâm Phi không quan tâm tới lời trách mắng của Mộ San San, hiếm khi gương mặt lạnh lùng của cô ửng đỏ nên đương nhiên phó phòng Lâm phải nhìn cho kỹ.
Dù gì cũng sống chung mấy tháng rồi, Mộ San San biết rõ nếu đấu khẩu cô chắc chắn không phải đối thủ của Lâm Phi nên lúc này cô cũng không quan tâm tới Lâm Phi mà lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.
Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là điều Lâm Phi nói cô không thể nào phản bác được.
Mặc dù quan hệ vợ chồng họ có hơi phức tạp nhưng có phức tạp tới mức nào cũng không thể thay đổi được sự thật, cô là vợ của Lâm Phi.
Nếu đã là vợ của Lâm Phi, đừng nói là nhìn, cho dù Lâm Phi thực sự muốn làm gì cô, sếp Mộ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cũng chính vì hiểu rõ điều này, sếp Mộ mới không thèm tranh luận với Lâm Phi.
“Sếp Mộ à, sếp làm tôi tìm khổ sở quá!”
Lúc Lâm Phi đang định kéo Mộ San San đi, kẻo Cố Lan Chi đó quay lại thì chủ tịch tập đoàn ẩm thực Mỹ Thực Lâm, Trịnh Dân Hòa với mái tóc hoa râm và bộ đồ Tây mỉm cười đi tới.
“Ồ? Không biết chủ tịch Trịnh tìm tôi có chuyện gì, không phải ông đổi ý, không cho tập đoàn Phương Hưng thu mua chứ?!” Nhìn thấy Trịnh Dân Hòa, gương mặt vốn đang đỏ ửng của Mộ San San lại lạnh tanh như ngày thường.
Không thể trách Mộ San San không nể mặt Trịnh Dân Hòa, mặc dù sếp Mộ cô trời sinh lạnh lùng nhưng cũng không phải lúc nào cô cũng tỏ ra như vậy. Trước đó khi gặp Cố Lan Chi, sếp Mộ cũng rất niềm nở mà.
Sếp Mộ đối xử với Trịnh Dân Hòa như vậy, hoàn toàn là vì ông ta vong ân bội nghĩa.
Lần trước khi dùng bữa ở Mỹ Thực Lâm, sếp Mộ và Trịnh Dân Hòa đã thống nhất chuyện đầu tư ba trăm triệu vào Mỹ Thực Lâm.
Nhưng tới hôm sau, sếp Mộ ở công ty đợi mãi, đợi mãi, lại đợi được cuộc gọi của Trịnh Dân Hòa nói Mỹ Thực Lâm đã bị tập đoàn Phương Hưng thu mua.
Nếu sếp Mộ còn có nể mặt Trịnh Dân Hòa mới là lạ.
“Chuyện Mỹ Thực Lâm chúng tôi bị tập đoàn Phương Hưng mua lại đã không thể nào thay đổi được, sếp Mộ đừng sát muối vào vết thương của tôi nữa. Lần này tôi tới là muốn xin lỗi cô. Chúng ta đều là người làm ăn, cô cũng hiểu rõ hơn tôi, Mỹ Thực Lâm của tôi chẳng qua cũng chỉ là con cờ của hai công ty. Tập đoàn Phương Hưng tìm tới tận cửa, tôi dám không bán sao?”
“Cho dù như vậy, trước khi ông Trịnh bán Mỹ Thực Lâm cũng nên báo cho chúng tôi một câu chứ?!”
Không phải Mộ San San không biết nỗi khổ của Trịnh Dân Hòa, cô cũng không hẳn cứ nhất nhất phải vào đầu tư vào Mỹ Thực Lâm, chỉ là sếp Mộ rất coi trọng giao ước. Mặc dù cô và Trịnh Dân Hòa chỉ thỏa thuận bằng miệng, chưa ký hợp đồng nhưng là cô đề nghị đầu tư trước, Trịnh Dân Hòa không nói một tiếng mà đã bán Mỹ Thực Lâm cho tập đoàn Phương Hưng rồi, sếp Mộ không để tâm không được.
Nếu như trước khi bán công ty, Trịnh Dân Hòa có thể gọi cho cô trước, sếp Mộ đương nhiên sẽ không cư xử với ông ta như vậy, càng không để mặc Phương Hưng thu mua Mỹ Thực Lâm mà không làm gì.
“San San, chuyện này là lỗi của anh, em đừng trách ông Trịnh nữa. Chỉ cần em bằng lòng, ngày mai em có thể tuyên bố với cổ đông đầu từ vào Mỹ Thực Lâm.” Khi Trịnh Dân Hòa đang rơi vào tình thế khó xử, Phương Văn Hi với bộ đồ Tây đi tới, mỉm cười như không nói tốt cho ông ta.
“Được vậy thì cảm ơn cậu chủ Phương.” Trịnh Dân Hòa mỉm cười chắp tay cảm ơn Phương Văn Hi rồi quay qua nói với Lâm Phi: “Phó phòng Lâm, hình như cậu chủ Phương có chuyện muốn nói với sếp Mộ, hay là chúng ta đi uống một ly?”
“Một là cút một mình, hai là dắt cậu ta theo.”
Mặc dù Lâm Phi không hiểu chuyện thương trường nhưng cũng trải qua không ít, nhìn cách Mộ San San nói chuyện với Trịnh Dân Hòa và hành động xen vào của Phương Văn Hi, Lâm Phi có thể nhận ra Trịnh Dân Hòa này đang bợ đỡ Phương Văn Hi.
Nếu như đã nhận ra, đương nhiên phó phòng Lâm sẽ không nể mặt Trịnh Dân Hòa.
“Phó phòng Lâm, tôi tôn trọng anh là trợ thủ thân cận của sếp Mộ, anh đừng có mà không biết điều!” Vốn định mời Lâm Phi đi uống mấy ly để hóa giải quan hệ với tập đoàn Mộ Thị nhưng Lâm Phi lại không nể mặt, Trịnh Dân Hòa liền lên giọng lạnh lùng.
Trịnh Dân Hòa nói xong, phó phòng Lâm còn chưa kịp phản bác, Phương Văn Hi đã chắp tay nói với ông ta: “Ông Trịnh đừng giận, phó phòng Lâm ở Mộ Thị được sếp Mộ trọng dụng nên khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Tôi thay anh ta xin lỗi ông, hy vọng ông người lớn rộng lượng.”
Bốp! Bốp!
“Vẫn là Tiểu Phương hiểu tôi, khuôn mặt trắng trẻo này vậy mà hiểu chuyện hơn lão già mặt dày nào đó.” Phương Văn Hi nói xong, Lâm Phi liền khoác vai hắn, bàn tay to tát lên mặt hắn ta hai cái không nhẹ.
Nếu như người nào đó không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng phó phòng Lâm và Phương Văn Hi thân thiết lắm.
Trịnh Dân Hòa vốn đang giận dữ vì Lâm Phi không chịu nể mặt mình, thấy Lâm Phi làm vậy cũng không khỏi ngẩn người.
Ngay cả Mộ San San định nói đỡ cho Lâm Phi thấy vậy cũng không khỏi sững sờ.
Còn kẻ bị phó phòng Lâm bá vai tát má Phương Văn Hi, nụ cười trên khóe miệng cũng bị lấp đầy bởi nỗi kinh ngạc...
Sau màn giới thiệu như nhắc nhở của Lâm Phi, Cố Lan Chi đến vội vàng, đi cũng vội vã.
Không đi không được mà, mặc dù cô là phó chủ tịch thành phố, thân phận cao quý nhưng suy cho cùng vẫn là một người phụ nữ. Trong chuyện tình cảm, phụ nữ vẫn luôn làm theo cảm tính.
Thực tế nếu như Mộ San San không có mặt, cô Cố sớm đã cho Lâm Phi một cái tát rồi.
Có vợ rồi mà còn dám dụ dỗ cô. Gần như ngay khi Lâm Phi giới thiệu xong, Cố Lan Chi đã cho hắn vào danh sách đen.
“Anh nhìn gì mà nhìn?!”
Mộ San San còn chưa kịp hoàn hồn sau màn giới thiệu của Lâm Phi, thấy Cố Lan Chi bỏ đi, gã chồng hời đó cứ nhìn mình không chớp mắt, sếp Mộ xấu hổ lên tiếng trách móc Lâm Phi.
“Anh nhìn vợ anh, không phạm pháp chứ.”
Lâm Phi không quan tâm tới lời trách mắng của Mộ San San, hiếm khi gương mặt lạnh lùng của cô ửng đỏ nên đương nhiên phó phòng Lâm phải nhìn cho kỹ.
Dù gì cũng sống chung mấy tháng rồi, Mộ San San biết rõ nếu đấu khẩu cô chắc chắn không phải đối thủ của Lâm Phi nên lúc này cô cũng không quan tâm tới Lâm Phi mà lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.
Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là điều Lâm Phi nói cô không thể nào phản bác được.
Mặc dù quan hệ vợ chồng họ có hơi phức tạp nhưng có phức tạp tới mức nào cũng không thể thay đổi được sự thật, cô là vợ của Lâm Phi.
Nếu đã là vợ của Lâm Phi, đừng nói là nhìn, cho dù Lâm Phi thực sự muốn làm gì cô, sếp Mộ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cũng chính vì hiểu rõ điều này, sếp Mộ mới không thèm tranh luận với Lâm Phi.
“Sếp Mộ à, sếp làm tôi tìm khổ sở quá!”
Lúc Lâm Phi đang định kéo Mộ San San đi, kẻo Cố Lan Chi đó quay lại thì chủ tịch tập đoàn ẩm thực Mỹ Thực Lâm, Trịnh Dân Hòa với mái tóc hoa râm và bộ đồ Tây mỉm cười đi tới.
“Ồ? Không biết chủ tịch Trịnh tìm tôi có chuyện gì, không phải ông đổi ý, không cho tập đoàn Phương Hưng thu mua chứ?!” Nhìn thấy Trịnh Dân Hòa, gương mặt vốn đang đỏ ửng của Mộ San San lại lạnh tanh như ngày thường.
Không thể trách Mộ San San không nể mặt Trịnh Dân Hòa, mặc dù sếp Mộ cô trời sinh lạnh lùng nhưng cũng không phải lúc nào cô cũng tỏ ra như vậy. Trước đó khi gặp Cố Lan Chi, sếp Mộ cũng rất niềm nở mà.
Sếp Mộ đối xử với Trịnh Dân Hòa như vậy, hoàn toàn là vì ông ta vong ân bội nghĩa.
Lần trước khi dùng bữa ở Mỹ Thực Lâm, sếp Mộ và Trịnh Dân Hòa đã thống nhất chuyện đầu tư ba trăm triệu vào Mỹ Thực Lâm.
Nhưng tới hôm sau, sếp Mộ ở công ty đợi mãi, đợi mãi, lại đợi được cuộc gọi của Trịnh Dân Hòa nói Mỹ Thực Lâm đã bị tập đoàn Phương Hưng thu mua.
Nếu sếp Mộ còn có nể mặt Trịnh Dân Hòa mới là lạ.
“Chuyện Mỹ Thực Lâm chúng tôi bị tập đoàn Phương Hưng mua lại đã không thể nào thay đổi được, sếp Mộ đừng sát muối vào vết thương của tôi nữa. Lần này tôi tới là muốn xin lỗi cô. Chúng ta đều là người làm ăn, cô cũng hiểu rõ hơn tôi, Mỹ Thực Lâm của tôi chẳng qua cũng chỉ là con cờ của hai công ty. Tập đoàn Phương Hưng tìm tới tận cửa, tôi dám không bán sao?”
“Cho dù như vậy, trước khi ông Trịnh bán Mỹ Thực Lâm cũng nên báo cho chúng tôi một câu chứ?!”
Không phải Mộ San San không biết nỗi khổ của Trịnh Dân Hòa, cô cũng không hẳn cứ nhất nhất phải vào đầu tư vào Mỹ Thực Lâm, chỉ là sếp Mộ rất coi trọng giao ước. Mặc dù cô và Trịnh Dân Hòa chỉ thỏa thuận bằng miệng, chưa ký hợp đồng nhưng là cô đề nghị đầu tư trước, Trịnh Dân Hòa không nói một tiếng mà đã bán Mỹ Thực Lâm cho tập đoàn Phương Hưng rồi, sếp Mộ không để tâm không được.
Nếu như trước khi bán công ty, Trịnh Dân Hòa có thể gọi cho cô trước, sếp Mộ đương nhiên sẽ không cư xử với ông ta như vậy, càng không để mặc Phương Hưng thu mua Mỹ Thực Lâm mà không làm gì.
“San San, chuyện này là lỗi của anh, em đừng trách ông Trịnh nữa. Chỉ cần em bằng lòng, ngày mai em có thể tuyên bố với cổ đông đầu từ vào Mỹ Thực Lâm.” Khi Trịnh Dân Hòa đang rơi vào tình thế khó xử, Phương Văn Hi với bộ đồ Tây đi tới, mỉm cười như không nói tốt cho ông ta.
“Được vậy thì cảm ơn cậu chủ Phương.” Trịnh Dân Hòa mỉm cười chắp tay cảm ơn Phương Văn Hi rồi quay qua nói với Lâm Phi: “Phó phòng Lâm, hình như cậu chủ Phương có chuyện muốn nói với sếp Mộ, hay là chúng ta đi uống một ly?”
“Một là cút một mình, hai là dắt cậu ta theo.”
Mặc dù Lâm Phi không hiểu chuyện thương trường nhưng cũng trải qua không ít, nhìn cách Mộ San San nói chuyện với Trịnh Dân Hòa và hành động xen vào của Phương Văn Hi, Lâm Phi có thể nhận ra Trịnh Dân Hòa này đang bợ đỡ Phương Văn Hi.
Nếu như đã nhận ra, đương nhiên phó phòng Lâm sẽ không nể mặt Trịnh Dân Hòa.
“Phó phòng Lâm, tôi tôn trọng anh là trợ thủ thân cận của sếp Mộ, anh đừng có mà không biết điều!” Vốn định mời Lâm Phi đi uống mấy ly để hóa giải quan hệ với tập đoàn Mộ Thị nhưng Lâm Phi lại không nể mặt, Trịnh Dân Hòa liền lên giọng lạnh lùng.
Trịnh Dân Hòa nói xong, phó phòng Lâm còn chưa kịp phản bác, Phương Văn Hi đã chắp tay nói với ông ta: “Ông Trịnh đừng giận, phó phòng Lâm ở Mộ Thị được sếp Mộ trọng dụng nên khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Tôi thay anh ta xin lỗi ông, hy vọng ông người lớn rộng lượng.”
Bốp! Bốp!
“Vẫn là Tiểu Phương hiểu tôi, khuôn mặt trắng trẻo này vậy mà hiểu chuyện hơn lão già mặt dày nào đó.” Phương Văn Hi nói xong, Lâm Phi liền khoác vai hắn, bàn tay to tát lên mặt hắn ta hai cái không nhẹ.
Nếu như người nào đó không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng phó phòng Lâm và Phương Văn Hi thân thiết lắm.
Trịnh Dân Hòa vốn đang giận dữ vì Lâm Phi không chịu nể mặt mình, thấy Lâm Phi làm vậy cũng không khỏi ngẩn người.
Ngay cả Mộ San San định nói đỡ cho Lâm Phi thấy vậy cũng không khỏi sững sờ.
Còn kẻ bị phó phòng Lâm bá vai tát má Phương Văn Hi, nụ cười trên khóe miệng cũng bị lấp đầy bởi nỗi kinh ngạc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.