Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
Chương 67: Tô Thanh Hồng và Cảnh Bách (1)
Louley Andre
01/09/2023
Ngồi trên trực thăng cứu hộ, Tô Thanh Hồng nhắm chặt mắt nghĩ lại những chuyện trước đây, có vẻ như cô đã quá ngây thơ, sao cô có thể nghĩ rằng mình có thể chiếm giữ trái tim một người bằng cách gạt bỏ hết tất cả những kẻ thừa thãi bên cạnh người ấy cơ chứ.
“Ha, ngu ngốc thật. Cuối cùng người mình yêu nhất lại không phải là người cứu mình trong lúc nguy hiểm, thật buồn cười làm sao…” Tô Thanh Hồng cười khổ.
Không để Tô Thanh Hồng buồn quá lâu, một bàn tay ấm áp chợt phủ lên bàn tay lạnh giá của cô, lòng bàn tay của người ấy sần sùi do luyện võ và bắn súng thường xuyên, người mà đem lại cảm giác ấm áp cho cô nhất bây giờ…
“Tiểu thư, cô không sao chứ? Chắc cô hoảng sợ lắm nhỉ. Cô có lạnh không? Nếu còn lạnh thì dùng khăn của tôi này, khăn của tôi chưa dùng đâu.” Cảnh Bách lo lắng nhìn người con gái mặt trắng bệch đang ngồi bên cạnh, trước mặt người con gái này hắn hoàn toàn không thể giữ nổi sự bình tĩnh của mình, hắn chỉ mong có thể đứng nhìn cô ấy hạnh phúc mãi mãi dù cho hắn có già đi, hắn vẫn muốn được bảo hộ cô suốt đời mà không cần sự đền đáp.
Tô Thanh Hồng trầm mặc cảm nhận bàn tay ấm áp chai sần kia, có lẽ cô nên vứt bỏ quá khứ rồi, người kia sinh ra hoàn toàn không phải để dành cho cô, có lẽ món quà lớn nhất ông trời ban cho cô đã ở bên cạnh cô từ lâu rồi.
“Cảnh Bách à…”
“Tiểu thư có gì phân phó?”
“Cảnh Bách…” Tô Thanh Hồng mỗi lần gọi cái tên này thì lại càng mím chặt môi hơn, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
“Tiểu thư sao vây?...” Nhìn thấy những giọt nước mắt của Tô Thanh Hồng, Cảnh Bách dần luống cuống, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên gạt từng giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia nhưng hắn càng lau, những giọt nước mắt ấy rơi xuống càng nhiều.
Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa được nhìn Tô Thanh Hồng khóc rồi nhỉ? Có lẽ kể từ khi cô bé ấy lớn lên và trở thành một cô tiểu thư đầy quyền lực? Điều đó không đáng quan trọng, quan trọng là hắn không muốn những giọt nước mắt đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt của cô!
“Tiểu thư à, cô đừng làm tôi sợ, cô làm sao vậy?” Cảnh Bách tiếp tục nhẹ nhàng dò hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, có lẽ ở bên cạnh Tô Thanh Hồng với tư cách hèn mọn lâu rồi nên hắn không dàm làm những hành động quá phận như thời còn bồng bột trước đây nữa.
Không kịp để Cảnh Bách phản ứng, Tô Thanh Hồng đã gạt tay Cảnh Bách ra rồi ôm chặt lấy hắn khiến hắn ngẩn ngơ, lúc này hắn mời phản ứng có chuyện gì đã xảy ra, vì thế nên hắn gục đầu xuống bờ vai gầy kia rồi nhẹ nhàng vô về lấy cô. Tiểu thư của hắn chắc phải sợ hãi lắm rồi nên mới ôm chầm lấy hắn như vậy, thật mong quãng thời gian này mãi mãi dừng lại
___________________________
Sau khi bọn họ về nhà, Tô Thanh Hồng luôn lén nhìn Cảnh Bách. Cho đến bây giờ hắn vẫn chỉ dám cho rằng Tô Thanh Hồng vẫn đang sợ hãi nên mới dựa dẫm vào hắn như vậy.
Tô Thanh Hồng vốn là một cô tiểu thư cao ngạo nên cô cũng chẳng biết nên hạ mình như thế nào.
"Tiểu thư, cô mau đi tắm đi không cảm lạnh bây giờ đấy." Cảnh Bách đem một chiếc khăn tắm mới đến lau đầu cho cô.
Vì tâm trí của Tô Thanh Hồng vẫn đang trôi nổi ở trên mây nên cô hoàn toàn không nghe thấy Cảnh Bách nói gì, chỉ khi hắn ta lay vai cô thì cô mới bừng tỉnh khỏi những rối bời trong tâm trí.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Tô Thanh Hồng đỏ bừng mặt khi chợt nhớ về khoảng khắc trên trực thăng. Để tránh lộ vẻ mặt đáng xấu hổ này, Tô Thanh Hồng lập tức giật lấy chiếc khăn tắm mới tinh kia rồi chạy lên nhà.
Bóng người bé nhỏ của người kia dần xa khiến Cảnh Bách nhớ lại thời hai người họ còn nhỏ. Vốn hắn là trẻ mồ côi nhưng may mắn được ông chủ nhặt về nuôi dưỡng và đào tạo từ nhỏ. Hắn vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng những sự việc xảy ra ngày ấy, cái ngày mà hắn không bao giờ quên được....
Vào ngày ấy, hình ảnh một cô bé với mái tóc đuôi ngựa đầy mạnh mẽ đang bước lên một chiếc xe sang trọng đã đập thẳng vào mắt cậu bé đang bới thùng rác kiếm ăn.
Có vẻ như cô bé ấy cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía bên kia nên cô đã quay lại. Thật may là đón chào cậu bé không phải là ánh mắt khinh bỉ một kẻ dơ bẩn thậm chí còn phải đi lục thùng rác kiếm ăn như cậu mà là ánh mắt đầy long lanh như lưu ly của người kia.
Thật kỳ lạ là khi cô bé thấy cậu thì lập tức rời khỏi vị trí mình đang đứng mà đi đến chỗ cậu rồi nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
"Này, sao cậu lại lục thùng rác vậy? Lần đầu tớ thấy có người như cậu luôn á." Cô bé không chê mùi hôi trên người cậu mà tiếp tục nói chuyện.
Cậu cố mở cổ họng đau rát của mình ra để nói chuyện với người cậu cho là một thiên thần nhỏ.
"Tớ không có cha mẹ nên không ai nuôi tớ hết...khụ...khụ...Thếcmeen bây giờ tớ phải tự đi kiếm ăn...khụ khụ..."
Thiên thần nhỏ ấy vì luôn được bao bọc từ nhỏ nên lập tức cảm thấy cậu bạn này thật đáng thương, vì thế nên cô liền đưa ra một lời mời vô cùng hấp dẫn.
"Cậu không có cha mẹ sao? Vậy cậu có muốn dùng chung cha với tớ không?"
Chưa kịp để cô bé nói tiếp, một giọng nói trầm thấp đã vang lên, đã xen trong đó còn có tiếng cười.
"Haha, con gái của cha vậy mà lại muốn dùng chung cha với người khác, con coi cha là đồ vật đấy hửm? Đúng là đẻ được cô con gái đáng đồng tiền bát gạo mà." Người cha từ xa bước đến nhẹ nhàng bế cô con gái yêu của mình lên.
Lúc này, người đàn ông to lớn đứng trước mắt cậu trông như siêu anh hùng trong lòng cậu vậy. Cậu đã từng ao ước có một người cha đầu oai hùng như thế nhưng cuối cùng đó chỉ là ước mơ.
Có vẻ như ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu trong lòng cậu nên đã ban một vị siêu anh hùng đến với cậu. Người ấy đưa bàn tay ra hỏi cậu xem có muốn về nhà cùng mình không rồi dắt cậu lên xe.
Tuy sau này cô bé dần thay đổi tính cách do được tiếp xúc với đủ các loại người trong thế giới ngầm nhiều hơn nhưng trong ký ức của hắn, cô luôn đẹp đẽ như thế.
Thoát khỏi những hồi ức xưa cũ, Cảnh Bách đi đến phòng của mình để tắm. Tiểu thư đã đi trước rồi thì mắc gì hắn phải đứng đây chịu tội, dù sao hắn cũng không phải thể loại thích bị ngược.
Trong lúc hắn đang thong thả đi tắm thì vị tiểu thư nhà hắn đang vô cùng bối rối ngồi trong bồn tắm. Cô nàng cứ úp mặt xuống nước trông vô cùng bất lực, nếu có người thứ hai ở đây khẳng định người đó sẽ tưởng cô muốn dùng cách đuối nước để tự tử mất.
"Haizz, phải làm sao đây...từ nhỏ đến lớn mình đâu có gặp tình huống khó xử như này bao giờ...Chết mất thôi!" Tô Thanh Hồng vừa lẩm bẩm vừa ngụp xuống nước.
Giờ đây cô đang vô cùng đau đầu, cô không biết tình cảm của mình dành cho Cảnh Bách liệu có phải là thích hay không. Có lẽ khả năng lớn là do cô rung động nhất thời trong khoảnh khắc được cứu giúp mà thôi.
Lần này Tô Thanh Hồng quyết không để vụt mất cơ hội nữa, nếu cứ giữ nguyên tính cách như này có lẽ cô sẽ phải ế cả đời mất, thật mong cô sẽ sớm tìm được cách trao tình cảm của mình cho Cảnh Bách.
“Ha, ngu ngốc thật. Cuối cùng người mình yêu nhất lại không phải là người cứu mình trong lúc nguy hiểm, thật buồn cười làm sao…” Tô Thanh Hồng cười khổ.
Không để Tô Thanh Hồng buồn quá lâu, một bàn tay ấm áp chợt phủ lên bàn tay lạnh giá của cô, lòng bàn tay của người ấy sần sùi do luyện võ và bắn súng thường xuyên, người mà đem lại cảm giác ấm áp cho cô nhất bây giờ…
“Tiểu thư, cô không sao chứ? Chắc cô hoảng sợ lắm nhỉ. Cô có lạnh không? Nếu còn lạnh thì dùng khăn của tôi này, khăn của tôi chưa dùng đâu.” Cảnh Bách lo lắng nhìn người con gái mặt trắng bệch đang ngồi bên cạnh, trước mặt người con gái này hắn hoàn toàn không thể giữ nổi sự bình tĩnh của mình, hắn chỉ mong có thể đứng nhìn cô ấy hạnh phúc mãi mãi dù cho hắn có già đi, hắn vẫn muốn được bảo hộ cô suốt đời mà không cần sự đền đáp.
Tô Thanh Hồng trầm mặc cảm nhận bàn tay ấm áp chai sần kia, có lẽ cô nên vứt bỏ quá khứ rồi, người kia sinh ra hoàn toàn không phải để dành cho cô, có lẽ món quà lớn nhất ông trời ban cho cô đã ở bên cạnh cô từ lâu rồi.
“Cảnh Bách à…”
“Tiểu thư có gì phân phó?”
“Cảnh Bách…” Tô Thanh Hồng mỗi lần gọi cái tên này thì lại càng mím chặt môi hơn, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
“Tiểu thư sao vây?...” Nhìn thấy những giọt nước mắt của Tô Thanh Hồng, Cảnh Bách dần luống cuống, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên gạt từng giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia nhưng hắn càng lau, những giọt nước mắt ấy rơi xuống càng nhiều.
Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa được nhìn Tô Thanh Hồng khóc rồi nhỉ? Có lẽ kể từ khi cô bé ấy lớn lên và trở thành một cô tiểu thư đầy quyền lực? Điều đó không đáng quan trọng, quan trọng là hắn không muốn những giọt nước mắt đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt của cô!
“Tiểu thư à, cô đừng làm tôi sợ, cô làm sao vậy?” Cảnh Bách tiếp tục nhẹ nhàng dò hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, có lẽ ở bên cạnh Tô Thanh Hồng với tư cách hèn mọn lâu rồi nên hắn không dàm làm những hành động quá phận như thời còn bồng bột trước đây nữa.
Không kịp để Cảnh Bách phản ứng, Tô Thanh Hồng đã gạt tay Cảnh Bách ra rồi ôm chặt lấy hắn khiến hắn ngẩn ngơ, lúc này hắn mời phản ứng có chuyện gì đã xảy ra, vì thế nên hắn gục đầu xuống bờ vai gầy kia rồi nhẹ nhàng vô về lấy cô. Tiểu thư của hắn chắc phải sợ hãi lắm rồi nên mới ôm chầm lấy hắn như vậy, thật mong quãng thời gian này mãi mãi dừng lại
___________________________
Sau khi bọn họ về nhà, Tô Thanh Hồng luôn lén nhìn Cảnh Bách. Cho đến bây giờ hắn vẫn chỉ dám cho rằng Tô Thanh Hồng vẫn đang sợ hãi nên mới dựa dẫm vào hắn như vậy.
Tô Thanh Hồng vốn là một cô tiểu thư cao ngạo nên cô cũng chẳng biết nên hạ mình như thế nào.
"Tiểu thư, cô mau đi tắm đi không cảm lạnh bây giờ đấy." Cảnh Bách đem một chiếc khăn tắm mới đến lau đầu cho cô.
Vì tâm trí của Tô Thanh Hồng vẫn đang trôi nổi ở trên mây nên cô hoàn toàn không nghe thấy Cảnh Bách nói gì, chỉ khi hắn ta lay vai cô thì cô mới bừng tỉnh khỏi những rối bời trong tâm trí.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Tô Thanh Hồng đỏ bừng mặt khi chợt nhớ về khoảng khắc trên trực thăng. Để tránh lộ vẻ mặt đáng xấu hổ này, Tô Thanh Hồng lập tức giật lấy chiếc khăn tắm mới tinh kia rồi chạy lên nhà.
Bóng người bé nhỏ của người kia dần xa khiến Cảnh Bách nhớ lại thời hai người họ còn nhỏ. Vốn hắn là trẻ mồ côi nhưng may mắn được ông chủ nhặt về nuôi dưỡng và đào tạo từ nhỏ. Hắn vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng những sự việc xảy ra ngày ấy, cái ngày mà hắn không bao giờ quên được....
Vào ngày ấy, hình ảnh một cô bé với mái tóc đuôi ngựa đầy mạnh mẽ đang bước lên một chiếc xe sang trọng đã đập thẳng vào mắt cậu bé đang bới thùng rác kiếm ăn.
Có vẻ như cô bé ấy cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ phía bên kia nên cô đã quay lại. Thật may là đón chào cậu bé không phải là ánh mắt khinh bỉ một kẻ dơ bẩn thậm chí còn phải đi lục thùng rác kiếm ăn như cậu mà là ánh mắt đầy long lanh như lưu ly của người kia.
Thật kỳ lạ là khi cô bé thấy cậu thì lập tức rời khỏi vị trí mình đang đứng mà đi đến chỗ cậu rồi nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
"Này, sao cậu lại lục thùng rác vậy? Lần đầu tớ thấy có người như cậu luôn á." Cô bé không chê mùi hôi trên người cậu mà tiếp tục nói chuyện.
Cậu cố mở cổ họng đau rát của mình ra để nói chuyện với người cậu cho là một thiên thần nhỏ.
"Tớ không có cha mẹ nên không ai nuôi tớ hết...khụ...khụ...Thếcmeen bây giờ tớ phải tự đi kiếm ăn...khụ khụ..."
Thiên thần nhỏ ấy vì luôn được bao bọc từ nhỏ nên lập tức cảm thấy cậu bạn này thật đáng thương, vì thế nên cô liền đưa ra một lời mời vô cùng hấp dẫn.
"Cậu không có cha mẹ sao? Vậy cậu có muốn dùng chung cha với tớ không?"
Chưa kịp để cô bé nói tiếp, một giọng nói trầm thấp đã vang lên, đã xen trong đó còn có tiếng cười.
"Haha, con gái của cha vậy mà lại muốn dùng chung cha với người khác, con coi cha là đồ vật đấy hửm? Đúng là đẻ được cô con gái đáng đồng tiền bát gạo mà." Người cha từ xa bước đến nhẹ nhàng bế cô con gái yêu của mình lên.
Lúc này, người đàn ông to lớn đứng trước mắt cậu trông như siêu anh hùng trong lòng cậu vậy. Cậu đã từng ao ước có một người cha đầu oai hùng như thế nhưng cuối cùng đó chỉ là ước mơ.
Có vẻ như ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu trong lòng cậu nên đã ban một vị siêu anh hùng đến với cậu. Người ấy đưa bàn tay ra hỏi cậu xem có muốn về nhà cùng mình không rồi dắt cậu lên xe.
Tuy sau này cô bé dần thay đổi tính cách do được tiếp xúc với đủ các loại người trong thế giới ngầm nhiều hơn nhưng trong ký ức của hắn, cô luôn đẹp đẽ như thế.
Thoát khỏi những hồi ức xưa cũ, Cảnh Bách đi đến phòng của mình để tắm. Tiểu thư đã đi trước rồi thì mắc gì hắn phải đứng đây chịu tội, dù sao hắn cũng không phải thể loại thích bị ngược.
Trong lúc hắn đang thong thả đi tắm thì vị tiểu thư nhà hắn đang vô cùng bối rối ngồi trong bồn tắm. Cô nàng cứ úp mặt xuống nước trông vô cùng bất lực, nếu có người thứ hai ở đây khẳng định người đó sẽ tưởng cô muốn dùng cách đuối nước để tự tử mất.
"Haizz, phải làm sao đây...từ nhỏ đến lớn mình đâu có gặp tình huống khó xử như này bao giờ...Chết mất thôi!" Tô Thanh Hồng vừa lẩm bẩm vừa ngụp xuống nước.
Giờ đây cô đang vô cùng đau đầu, cô không biết tình cảm của mình dành cho Cảnh Bách liệu có phải là thích hay không. Có lẽ khả năng lớn là do cô rung động nhất thời trong khoảnh khắc được cứu giúp mà thôi.
Lần này Tô Thanh Hồng quyết không để vụt mất cơ hội nữa, nếu cứ giữ nguyên tính cách như này có lẽ cô sẽ phải ế cả đời mất, thật mong cô sẽ sớm tìm được cách trao tình cảm của mình cho Cảnh Bách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.