Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
Chương 68: Tô Thanh Hồng Và Cảnh Bách (2)
Louley Andre
01/09/2023
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 67_: Tô Thanh Hồng và Cảnh Bách (2)_
Sau khi đã thoát khỏi khủng hoảng, Tô Thanh Hồng liền lấy lại bình tĩnh. Cô bắt đầu đi đến chỗ chiếc bàn rồi ngồi xuống viết kế hoạch.
Vì là lần đầu làm những chuyện như này bên Tô Thanh Hồng có phần ngượng ngùng nhưng vì muốn trở nên gần gũi với người kia mên cô chấp nhận thay đổi bản thân.
"Hừm... bước đầu tiên là gì nhỉ?" Tô Thanh Hồng vò đầu bứt tai. Đột nhiên, cô nảy ra ý tưởng mới.
"Hừm... trước tiên mình nên bắt đầu từ việc cảm ơn anh ấy cứu mình trước đã nhỉ? Liệu có phải mình coi việc anh ấy phải cứu mình là việc quá hiển nhiên rồi không?" Vừa nghĩ xong thì Tô Thanh Hồng lập tức chạy xuống nhà tìm Cảnh Bách, thói quen làm việc dứt khoát được dạy từ nhỏ đã khiến cô không chút ngần ngại mà thực hiện những ý nghĩ của mình ngay lập tức.
Đứng trước phòng Cảnh Bách, Tô Thanh Hồng hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, trái tim cô không thể ngừng đập thình thịch vì hồi hộp đặc biệt nó còn đập nhanh hơn khi cô thấy Cảnh Bách mặc áo tắm nửa kín nửa hở để lộ lồng ngực của mình ra bên ngoài. Tại sao trước đây cô không nhận ra Cảnh Bách đẹp trai đến vậy nhỉ? Chắn hẳn là do cô bị Vũ Thành Luân làm mù mắt rồi.
"Hửm? Tiểu thư có việc gì cần tìm tôi sao?" Cảnh Bách khựng lại một chút khi nhìn thấy người con gái đang đứng trước mặt.
Vì Tô Thanh Hồng đang vô cùng ngượng ngùng nên cô đành cố bày ra vẻ mặt cao ngạo thường ngày của mình.
"Không có chuyện gì, chỉ là...tôi đến đây để cảm ơn anh đã cứu giúp tôi thôi."
Nghe được rồi này Cảnh Bách thở phào nhẹ nhõm, ra là tiểu thư chửi đến để cảm ơn hắn, Dù sao tiểu thư cũng chưa từng đi tìm hắn vào giờ này nên hắn đã tưởng rằng có chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra.
"Đấy là nghĩa vụ của tôi thôi. Bây giờ cũng đã muộn rồi, không bằng tiểu thư mau đi về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Tô Thanh Hồng nghe được lời này thì vô cùng tức giận, không ngờ hắn lại dám đuổi cô đi như vậy. Vì thế nên cô quyết định cạch mặt hắn một ngày.
Tính tình tiểu thư của Tô Thanh Hồng đang nổi lên thì cô chợt nhớ ra nhiệm vụ chính của mình, quả nhiên tính cách của cô đã quá cao ngạo rồi, để hòa hợp được với Cảnh Bách có lẽ cô nên sửa đổi tính cách một chút.
Vì chuyện tình cảm quá phức tạp và cũng cần thêm thời gian nên Tô Thanh Hồng quyết định đi ngủ trước rồi tính sau cô cảm thấy rằng cơ thể mình đã bắt đầu trở nên mệt mỏi rồi.
...----------------...
Quả nhiên sáng hôm sau Tô Thanh Hồng đã đổ bệnh. Vì cơ thể đã kiệt sức nên cô hoàn toàn không thể đi ra ngoài kiếm cảnh Bách. Dần dần cô lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc. Ồ, người đó không phải là tên thuộc hạ luôn lấy lòng cô hay sao? Hắn ta đang làm gì thế nhỉ?
Vì không gian xung quanh tối tăm nên Tô Thanh Hồng cũng vô thức đi theo người duy nhất ở đây. Nhưng càng đi xa, người kia càng đi nhanh hơn khiến cô không thể đuổi kịp thế nên cô liền dùng giọng điệu tiểu thư đanh đá hàng ngày để gọi người phía trước dừng lại.
"Này Cảnh Bách! Anh không thể đi chậm một tí được à?! Tôi mỏi chết rồi đây này, Tôi còn đang đi giày cao gót đấy."
Đột nhiên người kia quay đầu làm Tô Thanh Hồng hoảng sợ, thứ nào cô sợ hãi nhất là khóe mắt người kia xảy ra từng dòng máu đỏ, người đó luôn lảm nhảm rằng: "Tại sao...tại sao...tôi đã yêu cô đến vậy mà tiểu thư, nhưng lý do tại sao cô lại không nhìn thấy tôi cơ chứ? Cô coi tôi như con chó mà sai bảo vậy. Theo cô đã nhiều năm có lẽ tôi nên chấm dứt đoạn tình cảm này rồi..."
Từng tiếng vang vọng xung quanh khiến Tô Thanh Hồng trở nên sụp đổ, lúc này trong thâm tâm của cô vẫn chỉ nghĩ rằng: "Chẳng phải đó chỉ là một tên tùy tùng thôi hay sao? Muốn đi thì đi đi. Tại sao lại còn dùng âm thanh chói tai ấy đâm vào lòng cô.
Vậy mà người kia sau khi nói xong lời này lại lập tức im bặt, khuôn mặt người kia dần trở nên nhẹ nhõm, không ra xung quanh người ấy cũng trở nên sáng bừng theo. Rồi đột nhiên một người con gái xinh đẹp khác bước ra rồi ôm lấy Cảnh Bách. Họ trao cho nhau những lời mật ngọt khiến cho Tô Thanh Hồng trở nên nổi điên vì phát ghen.
Tô Thanh Hồng hiểu rồi thứ đâm vào lòng cô khiến tim cô đau không phải là âm thanh vang vọng lại của người ấy, mà là cảm giác đau đớn khi người ấy từ bỏ cô.
Dần ánh sáng xung quanh cũng biến mất bởi người kia đã đi cùng cô gái khác bước vào cánh cổng tiếp theo. Cánh cổng ấy đóng lại khiến Tô Thanh Hồng không thể bước qua, Vì thế nên cô vừa khóc vừa cố chấp leo qua hàng rào, nhưng dường như những hàng rào ấy cũng không muốn cô đi qua vậy nên liên tục đổi vị trí. Tô Thanh Hồng vẫn cố chấp mà trèo qua những hàng rào đấy kết quả là cô liên tục ngã, dù cố gắng bao nhiêu lần thì kết quả vẫn như vậy. Cô như phát điên mà vừa khóc vừa trèo lên bỏ mặc những vết thương bị rào cản đâm.
Đến khi cơ thể Tô Thanh Hồng đã tơi tả, rách nát đến mức cô không thể tiếp tục chèo được nữa, cô mới dừng lại rồi ngồi bệt xuống đất khóc như mưa. Giờ đây lệ nóng trên khuôn mặt cô cũng dần trở thành những dòng máu đỏ. Cô sai rồi...thật sự sai rồi...đáng lẽ ra cô không nên đối xử với Cảnh Bách như vậy, chỉ khi mất đi thì cô mới biết được tầm quan trọng của hắn. Con tim cô thật sự rất đau, vô cùng đau khi thấy anh đi cùng một người con gái khác. Có lẽ đây là cảm giác yêu? Nó không giống kiểu ganh tị khi thấy Vũ Thành Luân có ong bướm ở bên mà là cảm giác đau thấu tận tâm can.
Lúc này, Tô Thanh Hồng đã thật sự hối hận rồi. Cô hét lớn gọi tên Cảnh Bách, nhưng cuối cùng lại chẳng được lời hồi đáp lại như bao lần khác. Cô lê lết cơ thể rách nát của mình đi khắp không gian đen tối rộng lớn ấy, mỗi bước đi cô đều gọi lên cái tên mà giờ đây cô hằng mong nhớ.
"Cảnh Bách ơi...anh đâu rồi? Sao anh lại nhẫn tâm bỏ em lại như vậy? Em sai rồi...sai rồi mà, em không nên đối xử với anh như vậy. Em nên chấp nhận tình cảm của anh sớm hơn. Tại sao vậy? Tất cả đều là lỗi của em...Cảnh Bách..." Những giọt huyết lệ không thể ngừng chảy ra và cơ thể của Tô Thanh Hồng cũng thật sự kiệt sức, có lẽ cô đã mất người ấy rồi, sai lầm của cô lớn đến vậy thì dễ gì mà ông trời cho cô sửa chữa cơ chứ.
Đột nhiên một âm thanh ấm áp vang lên khiến cô được giải thoát khỏi không gian tăm tối ấy.
"Tiểu thư! Cô sao vậy? Cô thấy ác mộng ư?" Cảnh Bách lau nước mắt cho cô rồi lo lắng đỡ cô dậy.
Vừa nhìn thấy người mình đã tốn công sức đi tìm suốt khoảng thời gian dài, Tô Thanh Hồng lập tức nhào tới ôm chặt lấy Cảnh Bách.
"Đừng bỏ rơi em mà...đừng bỏ rơi em...Cảnh Bách à...em sai rồi...đáng ra em nên nhận ra tình cảm của mình sớm hơn..." Cô nàng không thể ngừng rơi lệ khi thấy người kia, giờ đây cô không thể phân biệt đâu là thực tại nữa rồi.
Cảnh Bách ngay sau khi nghe được lời này thì lập tức căng cứng cơ thể. Hắn vừa nghe thấy gì cơ? Để xác nhận rằng mình không nghe sai, Cảnh Bách lập tức đẩy Tô Thanh Hồng ra rồi hỏi lại.
"Tiểu thư, cô nói cái gì cơ? Nhận ra tình cảm với ai? Tôi không phải Vũ Thành Luân đâu."
Vì giờ đây Tô Thanh Hồng vẫn đang khủng hoảng nên lập tức nói ra lời trong lòng mình để níu kéo Cảnh Bách.
"Không! Không phải Vũ Thành Luân! Là anh, người em thích là anh."
Cảnh Bách nghe được lời này thì lập tức sững sờ.
"Em biết tôi là ai không? Em nói rõ đi!"
"Em biết...em biết, anh là Cảnh Bách."
Vào khoảnh khắc nhận được đáp án, Cảnh Bách lập tức ôm chặt lấy Tô Thanh Hồng, những giọt nước mắt hạnh phúc của hắn cũng rơi xuống.
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng qua cửa sổ đã chiếu thẳng vào hai người tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Sau khi đã thoát khỏi khủng hoảng, Tô Thanh Hồng liền lấy lại bình tĩnh. Cô bắt đầu đi đến chỗ chiếc bàn rồi ngồi xuống viết kế hoạch.
Vì là lần đầu làm những chuyện như này bên Tô Thanh Hồng có phần ngượng ngùng nhưng vì muốn trở nên gần gũi với người kia mên cô chấp nhận thay đổi bản thân.
"Hừm... bước đầu tiên là gì nhỉ?" Tô Thanh Hồng vò đầu bứt tai. Đột nhiên, cô nảy ra ý tưởng mới.
"Hừm... trước tiên mình nên bắt đầu từ việc cảm ơn anh ấy cứu mình trước đã nhỉ? Liệu có phải mình coi việc anh ấy phải cứu mình là việc quá hiển nhiên rồi không?" Vừa nghĩ xong thì Tô Thanh Hồng lập tức chạy xuống nhà tìm Cảnh Bách, thói quen làm việc dứt khoát được dạy từ nhỏ đã khiến cô không chút ngần ngại mà thực hiện những ý nghĩ của mình ngay lập tức.
Đứng trước phòng Cảnh Bách, Tô Thanh Hồng hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, trái tim cô không thể ngừng đập thình thịch vì hồi hộp đặc biệt nó còn đập nhanh hơn khi cô thấy Cảnh Bách mặc áo tắm nửa kín nửa hở để lộ lồng ngực của mình ra bên ngoài. Tại sao trước đây cô không nhận ra Cảnh Bách đẹp trai đến vậy nhỉ? Chắn hẳn là do cô bị Vũ Thành Luân làm mù mắt rồi.
"Hửm? Tiểu thư có việc gì cần tìm tôi sao?" Cảnh Bách khựng lại một chút khi nhìn thấy người con gái đang đứng trước mặt.
Vì Tô Thanh Hồng đang vô cùng ngượng ngùng nên cô đành cố bày ra vẻ mặt cao ngạo thường ngày của mình.
"Không có chuyện gì, chỉ là...tôi đến đây để cảm ơn anh đã cứu giúp tôi thôi."
Nghe được rồi này Cảnh Bách thở phào nhẹ nhõm, ra là tiểu thư chửi đến để cảm ơn hắn, Dù sao tiểu thư cũng chưa từng đi tìm hắn vào giờ này nên hắn đã tưởng rằng có chuyện gì rất nghiêm trọng xảy ra.
"Đấy là nghĩa vụ của tôi thôi. Bây giờ cũng đã muộn rồi, không bằng tiểu thư mau đi về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Tô Thanh Hồng nghe được lời này thì vô cùng tức giận, không ngờ hắn lại dám đuổi cô đi như vậy. Vì thế nên cô quyết định cạch mặt hắn một ngày.
Tính tình tiểu thư của Tô Thanh Hồng đang nổi lên thì cô chợt nhớ ra nhiệm vụ chính của mình, quả nhiên tính cách của cô đã quá cao ngạo rồi, để hòa hợp được với Cảnh Bách có lẽ cô nên sửa đổi tính cách một chút.
Vì chuyện tình cảm quá phức tạp và cũng cần thêm thời gian nên Tô Thanh Hồng quyết định đi ngủ trước rồi tính sau cô cảm thấy rằng cơ thể mình đã bắt đầu trở nên mệt mỏi rồi.
...----------------...
Quả nhiên sáng hôm sau Tô Thanh Hồng đã đổ bệnh. Vì cơ thể đã kiệt sức nên cô hoàn toàn không thể đi ra ngoài kiếm cảnh Bách. Dần dần cô lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc. Ồ, người đó không phải là tên thuộc hạ luôn lấy lòng cô hay sao? Hắn ta đang làm gì thế nhỉ?
Vì không gian xung quanh tối tăm nên Tô Thanh Hồng cũng vô thức đi theo người duy nhất ở đây. Nhưng càng đi xa, người kia càng đi nhanh hơn khiến cô không thể đuổi kịp thế nên cô liền dùng giọng điệu tiểu thư đanh đá hàng ngày để gọi người phía trước dừng lại.
"Này Cảnh Bách! Anh không thể đi chậm một tí được à?! Tôi mỏi chết rồi đây này, Tôi còn đang đi giày cao gót đấy."
Đột nhiên người kia quay đầu làm Tô Thanh Hồng hoảng sợ, thứ nào cô sợ hãi nhất là khóe mắt người kia xảy ra từng dòng máu đỏ, người đó luôn lảm nhảm rằng: "Tại sao...tại sao...tôi đã yêu cô đến vậy mà tiểu thư, nhưng lý do tại sao cô lại không nhìn thấy tôi cơ chứ? Cô coi tôi như con chó mà sai bảo vậy. Theo cô đã nhiều năm có lẽ tôi nên chấm dứt đoạn tình cảm này rồi..."
Từng tiếng vang vọng xung quanh khiến Tô Thanh Hồng trở nên sụp đổ, lúc này trong thâm tâm của cô vẫn chỉ nghĩ rằng: "Chẳng phải đó chỉ là một tên tùy tùng thôi hay sao? Muốn đi thì đi đi. Tại sao lại còn dùng âm thanh chói tai ấy đâm vào lòng cô.
Vậy mà người kia sau khi nói xong lời này lại lập tức im bặt, khuôn mặt người kia dần trở nên nhẹ nhõm, không ra xung quanh người ấy cũng trở nên sáng bừng theo. Rồi đột nhiên một người con gái xinh đẹp khác bước ra rồi ôm lấy Cảnh Bách. Họ trao cho nhau những lời mật ngọt khiến cho Tô Thanh Hồng trở nên nổi điên vì phát ghen.
Tô Thanh Hồng hiểu rồi thứ đâm vào lòng cô khiến tim cô đau không phải là âm thanh vang vọng lại của người ấy, mà là cảm giác đau đớn khi người ấy từ bỏ cô.
Dần ánh sáng xung quanh cũng biến mất bởi người kia đã đi cùng cô gái khác bước vào cánh cổng tiếp theo. Cánh cổng ấy đóng lại khiến Tô Thanh Hồng không thể bước qua, Vì thế nên cô vừa khóc vừa cố chấp leo qua hàng rào, nhưng dường như những hàng rào ấy cũng không muốn cô đi qua vậy nên liên tục đổi vị trí. Tô Thanh Hồng vẫn cố chấp mà trèo qua những hàng rào đấy kết quả là cô liên tục ngã, dù cố gắng bao nhiêu lần thì kết quả vẫn như vậy. Cô như phát điên mà vừa khóc vừa trèo lên bỏ mặc những vết thương bị rào cản đâm.
Đến khi cơ thể Tô Thanh Hồng đã tơi tả, rách nát đến mức cô không thể tiếp tục chèo được nữa, cô mới dừng lại rồi ngồi bệt xuống đất khóc như mưa. Giờ đây lệ nóng trên khuôn mặt cô cũng dần trở thành những dòng máu đỏ. Cô sai rồi...thật sự sai rồi...đáng lẽ ra cô không nên đối xử với Cảnh Bách như vậy, chỉ khi mất đi thì cô mới biết được tầm quan trọng của hắn. Con tim cô thật sự rất đau, vô cùng đau khi thấy anh đi cùng một người con gái khác. Có lẽ đây là cảm giác yêu? Nó không giống kiểu ganh tị khi thấy Vũ Thành Luân có ong bướm ở bên mà là cảm giác đau thấu tận tâm can.
Lúc này, Tô Thanh Hồng đã thật sự hối hận rồi. Cô hét lớn gọi tên Cảnh Bách, nhưng cuối cùng lại chẳng được lời hồi đáp lại như bao lần khác. Cô lê lết cơ thể rách nát của mình đi khắp không gian đen tối rộng lớn ấy, mỗi bước đi cô đều gọi lên cái tên mà giờ đây cô hằng mong nhớ.
"Cảnh Bách ơi...anh đâu rồi? Sao anh lại nhẫn tâm bỏ em lại như vậy? Em sai rồi...sai rồi mà, em không nên đối xử với anh như vậy. Em nên chấp nhận tình cảm của anh sớm hơn. Tại sao vậy? Tất cả đều là lỗi của em...Cảnh Bách..." Những giọt huyết lệ không thể ngừng chảy ra và cơ thể của Tô Thanh Hồng cũng thật sự kiệt sức, có lẽ cô đã mất người ấy rồi, sai lầm của cô lớn đến vậy thì dễ gì mà ông trời cho cô sửa chữa cơ chứ.
Đột nhiên một âm thanh ấm áp vang lên khiến cô được giải thoát khỏi không gian tăm tối ấy.
"Tiểu thư! Cô sao vậy? Cô thấy ác mộng ư?" Cảnh Bách lau nước mắt cho cô rồi lo lắng đỡ cô dậy.
Vừa nhìn thấy người mình đã tốn công sức đi tìm suốt khoảng thời gian dài, Tô Thanh Hồng lập tức nhào tới ôm chặt lấy Cảnh Bách.
"Đừng bỏ rơi em mà...đừng bỏ rơi em...Cảnh Bách à...em sai rồi...đáng ra em nên nhận ra tình cảm của mình sớm hơn..." Cô nàng không thể ngừng rơi lệ khi thấy người kia, giờ đây cô không thể phân biệt đâu là thực tại nữa rồi.
Cảnh Bách ngay sau khi nghe được lời này thì lập tức căng cứng cơ thể. Hắn vừa nghe thấy gì cơ? Để xác nhận rằng mình không nghe sai, Cảnh Bách lập tức đẩy Tô Thanh Hồng ra rồi hỏi lại.
"Tiểu thư, cô nói cái gì cơ? Nhận ra tình cảm với ai? Tôi không phải Vũ Thành Luân đâu."
Vì giờ đây Tô Thanh Hồng vẫn đang khủng hoảng nên lập tức nói ra lời trong lòng mình để níu kéo Cảnh Bách.
"Không! Không phải Vũ Thành Luân! Là anh, người em thích là anh."
Cảnh Bách nghe được lời này thì lập tức sững sờ.
"Em biết tôi là ai không? Em nói rõ đi!"
"Em biết...em biết, anh là Cảnh Bách."
Vào khoảnh khắc nhận được đáp án, Cảnh Bách lập tức ôm chặt lấy Tô Thanh Hồng, những giọt nước mắt hạnh phúc của hắn cũng rơi xuống.
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng qua cửa sổ đã chiếu thẳng vào hai người tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.