Quyển 7 - Chương 107: A Na phong lưu
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
04/09/2014
Mân Nương cúi đầu, đôi mắt trong như nước có thần nhìn đôi tay của Thượng Quan A Na đang làm càn trước ngực mình.
Trong số phụ nữ, Thượng Quan A Na cũng tính là cao, thân hình cũng rất đầy đặn, nhưng tay nàng ta lại không lớn, hơn nữa vừa trắng vừa mềm, mười ngón thon thon, móng tay như được điêu khắc tinh tế, sơn màu đỏ tươi.. Đây sao có thể là tay của Hồ Lân? Hồ Lân là một nam tử hán như vậy, sao hắn có thể đi sơn móng tay, sao có thể nằm dưới thân nam nhân khác? Quan trọng nhất là, khi Hồ Lân sờ ngực nàng, hắn sẽ không nghiêm chỉnh chỉ cầm như vậy, mà hắn…
Sau khi Thượng Quan A Na chơi đùa một hồi, nàng ta nhìn thấy cặp mắt trong như nước hồ thu của Mân Nương đang ngó tay mình không chớp, dáng vẻ Mân Nương giống như con gà chọi, trong lòng nàng ta cảm thấy nhàm chán, vì vậy tiện tay buông ra.
Trong lòng Mân Nương thả lỏng, rất không có tiền đồ lùi về sau nửa bước, kéo dãn khoảng cách giữa nàng và Thượng Quan A Na.
“Phi Đào, đi trải giường chiếu đi, ta muốn ngủ.”
“Dạ”, Mân Nương khụy gối hành lễ, lùi một bước, sau đó đi trải giường chiếu giúp Thượng Quan A Na.
Giường của Thượng Quan A Na được trang trí rất diễm lệ — màn giường màu phấn hồng, bên trong treo mấy túi lụa thêu hoa hồng, chăn gối thêu hoa mân côi, cánh hoa hồng rắc dưới gối, kèm theo một bộ xuân cung đồ…
Đáng tiếc rằng, hằng đêm lại chỉ có mình Thượng Quan A Na nằm ngủ trên chiếc giường diễm lệ này. Trượng phu Loan Khắc Thung của nàng ta có một người vợ đẹp như thế này mà lại thường lấy cớ đi học để rời khỏi nhà, mấy tháng không về, chẳng biết trong lòng hắn nghĩ cái gì..
Mân Nương đang cảm thông với A Na thì nghe thấy giọng nói kiều mỵ pha chút khàn khàn của A Na truyền tới từ sau lưng nàng: “Phi Đào, đêm nay ngươi ngủ cùng ta đi.”
Mân Nương lập tức cứng đờ tại chỗ.
Thượng Quan A Na cởi bỏ áo lụa mỏng bên ngoài, trên người chỉ mặc một cái váy ngủ màu hồng nhạt thêu dây leo màu xanh, sau đó nàng ta ôm lấy Mân Nương, thở dài một tiếng: “Phi Đào, ta thật sự rất cô đơn..”
Mân Nương cảm nhận được bộ ngực của A Na đang ma sát với lưng mình, một lần nữa nàng xác định A Na không phải Hồ Lân – Hồ Lân sẽ không cọ xát với lưng nàng, mà sẽ trực tiếp dùng miệng gặm cắn lưng nàng…
Nghĩ tới Hồ Lân, thân thể nàng ưỡn càng thẳng.
Mân Nương nắm chặt tay thành quyền, nàng dự định nếu Thượng Quan A Na không buông mình ra, nàng sẽ dùng vũ lực liều một phen!
“Tiểu quân, nô tì thích.. nam nhân, đúng, là nam nhân!” – Mân Nương cố gắng nhấn mạnh từ ‘nam nhân’, gắng sức cường điệu.
A Na thấy lỗ tai nàng đỏ bừng, cười ‘phì’ một tiếng, nhanh chóng đi về giường, nàng ta nằm xuống, lưng đưa về phía Mân Nương: “Nha đầu ngốc!”
Mân Nương nhìn tấm lưng và tiếng cười khúc khích của nàng ta mới biết A Na đang trêu chọc mình, do vậy thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nàng cảm thấy mình thật là ngốc a, A Na thích cùng nam nhân ấy ấy như vậy, sao nàng ta có thể là Hồ Lân, cho dù là Kiến Tú hay Hồng Cừ cũng không thể a!
Mân Nương tiến đến đắp chăn mỏng cho A Na, tiếp theo buông rèm giường.
Nàng đang muốn đi lấy chăn của mình thì thấy Thanh Liên vén rèm phòng ngủ, đang vẫy tay về phía nàng.
Mân Nương liếc mắt quan sát Thượng Quan A Na.
A Na dường như đã ngủ say, đưa lưng về phía Mân Nương không nhúc nhích.
Nàng rón rén đi đến cạnh đế cắm nến, chụp lồng lên trên.
Trong phòng ngủ lập tức tối om.
Lúc đó Mân Nương mới đi cùng Thanh Liên ra khỏi phòng.
Thanh Liên cười với nàng, hai má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện: “Phi Đào tỉ tỉ, ngươi chưa tắm rửa đúng không?”
Mân Nương đã không tắm hai ngày rồi, vốn tâm sự nàng đang nặng nề nên không có cảm giác, nhưng vừa nghe Thanh Liên nói như vậy, nàng liền cảm thấy trên người ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
Thanh Liên kéo tay nàng: “Ta đưa tỉ đến nơi này, tỉ tỉ đi theo ta.”
Khát vọng được tắm rửa khiến Mân Nương buông lỏng cảnh giác, nàng đi theo Thanh Liên.
Nơi Thanh Liên dẫn nàng đi chính là suối nước nóng trong khuôn viên của Thượng Quan A Na.
Đến khi Mân Nương và Thanh Liên đã cởi hết đồ, cùng nhau ngâm trong suối nước nóng, nàng mới nhận ra đây là một cơ hội tốt để tra xét Thanh Liên.
Trăng tròn sáng rõ treo trên bầu trời, ánh trăng như nước chảy, chiếu lên phần cơ thể Thanh Liên lộ ra trên mặt nước. Đêm thật lạnh, vì vậy nàng ta dứt khoát ngồi lỳ trong hồ, để nước suối ngập đến tận cổ.
Mân Nương nhìn một lúc, nhưng chỉ nhìn được mỗi mặt của Thanh Liên.
Dung mạo Thanh Liên rất thanh tú, lông mày đen mảnh, lông mi thật dài, mắt dài nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn dính chút bọt nước. Dưới ánh trăng, trông nàng ta như tinh linh lọt vào thế gian…
Cho dù đã nhìn quen mỹ nam cao cấp Hồ Lân, Mân Nương vẫn cảm thấy hơi động tâm, nhưng đó không phải là cảm giác bị dụ hoặc. Nàng nhìn ngực Thanh Liên trắng nõn dưới mặt nước, rất muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta là nam hay nữ.
Cuối cùng, nàng nghĩ ra một cách. Nàng cười dịu dàng: “Thanh Liên, ngươi tới đây, ta giúp ngươi kỳ lưng”
Mân Nương cố tình nhấn mạnh vào hai chữ ‘tới đây’.
Thanh Liên mỉm cười đáp: “Được thôi.”
Nàng ta vẫn giấu thân thể dưới mặt nước, chẳng biết di chuyển kiểu gì, nháy mắt đã tới bên cạnh Mân Nương, đưa lưng về phía nàng: “Mân Nương, bắt đầu đi.”
Mân Nương cầm khăn cọ vài cái trên người nàng ta, sau đó không nhịn nổi nữa, nàng quăng khăn đi, đôi tay mò về phía trước mặt Thanh Liên, ý muốn tập kích bộ ngực của nàng ta.
“A?” – Mân Nương phát ra một tiếng kêu kinh hãi – “Chỗ này của Thanh Liên ngươi sao lại bằng phẳng như vậy?”
Thanh Liên bình tĩnh đẩy tay của nàng ra hai bên: “Đâu có.”
Nàng ta xoay người về phía Mân Nương, thân thể lộ ra khỏi mặt nước, để Mân Nương nhìn thấy bộ ngực cao ngất đầy đặn của mình.
Mân Nương nhìn chăm chú, đang muốn vươn tay ra sờ thì Thanh Liên lại thẹn thùng né ra: “Phi Đào tỉ tỉ, ngươi làm cái gì đấy…”
Mân Nương: “.. Hắc hắc.. Sờ chút thôi mà…” Nàng cảm thấy bản thân mình thật thô tục! ORZ
Khi Thanh Liên bước ra khỏi suối nước nóng, Mân Nương vẫn ở lại trong nước. Nàng mở to mắt nhìn Thanh Liên không chớp, nhìn từ ngực tới phía dưới, đến khi xác định phía dưới của Thanh Liên không có vật gì thừa ra mới nhẹ lòng.
Nàng quyết định, nếu sau này có cơ hội sẽ thử một lần nữa, nàng muốn xem xem Thanh Liên có dục vọng đối với nàng hay không. Nếu là có, nói như vậy nàng ta có khả năng là Hồ Lân, cho dù không phải Hồ Lân thì cũng có khả năng là Kiến Tú hoặc Hồng Cừ.
Bởi vì nàng vẫn nhớ, Kiến Tú và Hồng Cừ đều có dục vọng đối với mình.
Nàng lấy chăn của mình trải trên giường A Na, xong xuôi mới dập tắt nến, nằm xuống giường.
Qua thêm mấy ngày nữa, Thượng Quan A Na vẫn không hề nhắc tới chuyện hiến nàng cho Đại Đồ, do vậy Mân Nương cũng dần buông lỏng cảnh giác.
Nàng nghĩ tới nội dung tiếp theo trong truyện, ý muốn nắm được bao quát thế cục.
Đáng tiếc rằng, tuy nàng gần như thuộc nằm lòng cuốn ‘Si Ba Truyền’ nhưng lại không lường trước được việc A Na không cùng dâm loạn với Doanh Lang và Đại Đồ, cũng không bị Khắc Xa làm nhục. Câu chuyện này có thể sẽ đi theo bất kỳ hướng nào, do vậy nàng chỉ có thể tiếp tục quan sát, tùy cơ ứng biến.
Cuối cùng, một việc nhỏ xảy ra đã khiến Mân Nương gần như muốn ngửa mặt lên trời cười như điên.
Sau giờ Ngọ hôm ấy, A Na lấy cớ đi hái hoa làm trâm cài tóc một lần nữa để dặn Thanh Liên trông cửa hoa viên, còn mình thì mang theo Mân Nương đi vào trong.
Mân Nương sợ A Na sẽ đưa mình cho Đại Đồ để hắn cưỡng hiếp, do vậy nàng đã sớm giấu trong tay áo một cái kéo để chuẩn bị. Đến lúc đó, nếu Đại Đồ dám làm càn, hơn nữa nếu hắn lại không phải là Hồ Lân, nàng sẽ ra tay hoạn luôn hắn! (Kui: Mân tỷ máu quá XD)
Đến cửa hoa viên, A Na liếc nhìn Mân Nương, thấp giọng nói: “Phi Đào, ngươi trốn trong bụi cây để canh cửa hoa viên, nếu Doanh Lang tới thì ngươi nói với hắn tới đình Mẫu Đơn tìm ta; nếu là người khác tới, ngươi phải lớn tiếng chặn lại.”
Mân Nương: “…Dạ.”
Không bao lâu sau, Doanh Lang mặc áo bào lụa màu trắng, dáng vẻ phong lưu, môi hồng răng trắng loạng choạng đi tới – hắn vốn là luyến đồng do đại công tử Khắc Xa bao dưỡng, chuyên hầu hạ trong thư phòng của Khắc Xa. Khoảng cách từ thư phòng của Khắc Xa đến hoa viên rất gần, hắn luôn đợi Khắc Xa ngủ trưa rồi sẽ lén chạy ra ngoài.
Mân Nương thấy hắn tới thì vội thò đầu ra khỏi bụi cây, nhìn hắn thấp giọng nói: “Nhị tiểu quân đang đợi ngươi ở đình Mẫu Đơn.”
Đôi mắt đẹp của Doanh Lang cong lên, hắn cười khoái trá, vừa đắc ý vừa láo xược. Hắn vươn tay nhéo mặt Phi Đào, buông lời trêu đùa: “Phi Đào, ngươi thật là càng lớn càng xinh đẹp, có muốn ca ca hầu hạ ngươi một lần không?”
Hắn cười thật dâm tà, vì Mân Nương đã xác định hắn không phải là Hồ Lân nên trong lòng nàng chỉ có chán ghét. Nàng dùng ống tay áo chà lau mặt mình, lạnh nhạt nói: “Nhanh đi đi, sợ là nhị tiểu quân đang chờ đến sốt ruột.”
Hai khắc sau, Mân Nương vẫn giữ vững vị trí công tác của mình trong bụi cây gần cửa hoa viên, làm nhiệm vụ canh chừng cho Doanh Lang và A Na.
Lúc đó nàng nhìn thấy một nam tử độ hai lăm, hai sáu tuổi đi tới gần.
Mân Nương đang muốn lớn tiếng đánh động A Na thì nhìn thấy trên đầu nam tử này đội kim quan lấp lánh, áo bào xanh nhạt quý giá, do vậy nàng lập tức thay đổi chủ ý – người này rất có khả năng chính là đại công tử chuyên buôn bán – Khắc Xa!
Nếu lúc này Khắc Xa đi vào trong, như vậy hắn sẽ bắt gặp gian tình của A Na và Doanh Lang, sau đó nhanh chóng khiến nội dung vở kịch quay trở lại quỹ đạo ban đầu…
Mân Nương trầm mặc, đứng sau bụi cây không hề nhúc nhích, trơ mắt nhìn nam tử đội kim quan lấp lánh bước nhanh tới.
Sau khi suy nghĩ một lát, Mân Nương quyết định cùng vào trong để xem thế nào.
Chỉ cần có một cơ hội để nhận ra Hồ Lân, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Mân Nương đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng nam tử buông lời trêu chọc vẳng ra từ dưới mái hiên phủ hoa lăng tiêu: “Nhị nương đang hẹn hò đó sao?”
Nàng vội dừng bước, lặng lẽ vạch lá sồi xanh hai bên để nhìn về phía trước. A Na muốn túm váy bước nhanh về phía trước thì lại bị nam tử đội kim quan lấp lánh kia túm lại: “Vậy ngươi cũng phải cho ta chơi một lát. Nếu không cho ta làm, ta sẽ tố cáo chuyện này với nhị đệ!”
Rốt cuộc Mân Nương cũng xác định được, cầm thú mặc áo gấm này chính là đại công tử Loan Khắc Xa – anh trai của chồng Thượng Quan A Na.
A Na dừng bước, chần chừ một chút, sau đó nàng ta cười khẽ, nũng nịu ngọt như đường: “Đại ca nói với nam nhân của ta, ta đây sẽ nói với đại tẩu…”
Khắc Xa kéo nàng ta lại, ôn nhu hỏi: “Muội muốn nói cái gì?”
A Na cười ngọt ngào, thản nhiên nói: “Nói ngươi muốn đến chỗ ta để…”
“Ta còn chưa có chơi đâu! Để cho ta chơi rồi, ngươi muốn nói gì thì nói.”
Hai người mỉm cười nhìn nhau, dáng vẻ rõ ràng đã đạt đến thỏa thuận.
Mân Nương dụi dụi mắt, nàng muốn nhìn động tác của Khắc Xa cho rõ một chút, để xem hắn có phải Hồ Lân hay không.
Giọng Khắc Xa dịu dàng, nhưng động tác lại vô cùng thô tục. Hắn nhấn A Na, bắt A Na vịn vào lan can, đưa lưng về phía mình, sau đó hắn vén váy A Na, nhắm ngay mông vểnh của A Na để tiến vào.
Mân Nương cảm thấy Loan Khắc Xa không phải Hồ Lân. Mỗi khi ái ân, nếu dùng loại tư thế này, động tác của Hồ Lân kịch liệt hơn so với hắn nhiều. Nàng không muốn nhìn thêm nữa, xoay người rời đi.
Nàng vẫn có thể nghe thấy giọng Loan Khắc Xa với ý vũ nhục truyền đến từ sau lưng: “Hừ! Rốt cuộc là do tên nào bắn, bẩn cả tay ta…”
Nàng bước nhanh hơn để rời khỏi.
Một canh giờ sau, Thượng Quan A Na đầu tóc rối bù mới chậm rãi đi ra.
Mân Nương không nói gì, đỡ nàng ta đi từng bước.
Nàng ngửi được mùi nam tinh sau ái ân nồng nặc trên người A Na, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút áy náy với nàng ta.
Đến buổi chiều, bỗng nhiên A Na đưa một túi đựng hạt giống hoa cho Mân Nương: “Phi Đào, ngươi đưa bao hạt giống hoa này tới cửa hoa viên cho Đại Đồ.”
Trong số phụ nữ, Thượng Quan A Na cũng tính là cao, thân hình cũng rất đầy đặn, nhưng tay nàng ta lại không lớn, hơn nữa vừa trắng vừa mềm, mười ngón thon thon, móng tay như được điêu khắc tinh tế, sơn màu đỏ tươi.. Đây sao có thể là tay của Hồ Lân? Hồ Lân là một nam tử hán như vậy, sao hắn có thể đi sơn móng tay, sao có thể nằm dưới thân nam nhân khác? Quan trọng nhất là, khi Hồ Lân sờ ngực nàng, hắn sẽ không nghiêm chỉnh chỉ cầm như vậy, mà hắn…
Sau khi Thượng Quan A Na chơi đùa một hồi, nàng ta nhìn thấy cặp mắt trong như nước hồ thu của Mân Nương đang ngó tay mình không chớp, dáng vẻ Mân Nương giống như con gà chọi, trong lòng nàng ta cảm thấy nhàm chán, vì vậy tiện tay buông ra.
Trong lòng Mân Nương thả lỏng, rất không có tiền đồ lùi về sau nửa bước, kéo dãn khoảng cách giữa nàng và Thượng Quan A Na.
“Phi Đào, đi trải giường chiếu đi, ta muốn ngủ.”
“Dạ”, Mân Nương khụy gối hành lễ, lùi một bước, sau đó đi trải giường chiếu giúp Thượng Quan A Na.
Giường của Thượng Quan A Na được trang trí rất diễm lệ — màn giường màu phấn hồng, bên trong treo mấy túi lụa thêu hoa hồng, chăn gối thêu hoa mân côi, cánh hoa hồng rắc dưới gối, kèm theo một bộ xuân cung đồ…
Đáng tiếc rằng, hằng đêm lại chỉ có mình Thượng Quan A Na nằm ngủ trên chiếc giường diễm lệ này. Trượng phu Loan Khắc Thung của nàng ta có một người vợ đẹp như thế này mà lại thường lấy cớ đi học để rời khỏi nhà, mấy tháng không về, chẳng biết trong lòng hắn nghĩ cái gì..
Mân Nương đang cảm thông với A Na thì nghe thấy giọng nói kiều mỵ pha chút khàn khàn của A Na truyền tới từ sau lưng nàng: “Phi Đào, đêm nay ngươi ngủ cùng ta đi.”
Mân Nương lập tức cứng đờ tại chỗ.
Thượng Quan A Na cởi bỏ áo lụa mỏng bên ngoài, trên người chỉ mặc một cái váy ngủ màu hồng nhạt thêu dây leo màu xanh, sau đó nàng ta ôm lấy Mân Nương, thở dài một tiếng: “Phi Đào, ta thật sự rất cô đơn..”
Mân Nương cảm nhận được bộ ngực của A Na đang ma sát với lưng mình, một lần nữa nàng xác định A Na không phải Hồ Lân – Hồ Lân sẽ không cọ xát với lưng nàng, mà sẽ trực tiếp dùng miệng gặm cắn lưng nàng…
Nghĩ tới Hồ Lân, thân thể nàng ưỡn càng thẳng.
Mân Nương nắm chặt tay thành quyền, nàng dự định nếu Thượng Quan A Na không buông mình ra, nàng sẽ dùng vũ lực liều một phen!
“Tiểu quân, nô tì thích.. nam nhân, đúng, là nam nhân!” – Mân Nương cố gắng nhấn mạnh từ ‘nam nhân’, gắng sức cường điệu.
A Na thấy lỗ tai nàng đỏ bừng, cười ‘phì’ một tiếng, nhanh chóng đi về giường, nàng ta nằm xuống, lưng đưa về phía Mân Nương: “Nha đầu ngốc!”
Mân Nương nhìn tấm lưng và tiếng cười khúc khích của nàng ta mới biết A Na đang trêu chọc mình, do vậy thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nàng cảm thấy mình thật là ngốc a, A Na thích cùng nam nhân ấy ấy như vậy, sao nàng ta có thể là Hồ Lân, cho dù là Kiến Tú hay Hồng Cừ cũng không thể a!
Mân Nương tiến đến đắp chăn mỏng cho A Na, tiếp theo buông rèm giường.
Nàng đang muốn đi lấy chăn của mình thì thấy Thanh Liên vén rèm phòng ngủ, đang vẫy tay về phía nàng.
Mân Nương liếc mắt quan sát Thượng Quan A Na.
A Na dường như đã ngủ say, đưa lưng về phía Mân Nương không nhúc nhích.
Nàng rón rén đi đến cạnh đế cắm nến, chụp lồng lên trên.
Trong phòng ngủ lập tức tối om.
Lúc đó Mân Nương mới đi cùng Thanh Liên ra khỏi phòng.
Thanh Liên cười với nàng, hai má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện: “Phi Đào tỉ tỉ, ngươi chưa tắm rửa đúng không?”
Mân Nương đã không tắm hai ngày rồi, vốn tâm sự nàng đang nặng nề nên không có cảm giác, nhưng vừa nghe Thanh Liên nói như vậy, nàng liền cảm thấy trên người ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.
Thanh Liên kéo tay nàng: “Ta đưa tỉ đến nơi này, tỉ tỉ đi theo ta.”
Khát vọng được tắm rửa khiến Mân Nương buông lỏng cảnh giác, nàng đi theo Thanh Liên.
Nơi Thanh Liên dẫn nàng đi chính là suối nước nóng trong khuôn viên của Thượng Quan A Na.
Đến khi Mân Nương và Thanh Liên đã cởi hết đồ, cùng nhau ngâm trong suối nước nóng, nàng mới nhận ra đây là một cơ hội tốt để tra xét Thanh Liên.
Trăng tròn sáng rõ treo trên bầu trời, ánh trăng như nước chảy, chiếu lên phần cơ thể Thanh Liên lộ ra trên mặt nước. Đêm thật lạnh, vì vậy nàng ta dứt khoát ngồi lỳ trong hồ, để nước suối ngập đến tận cổ.
Mân Nương nhìn một lúc, nhưng chỉ nhìn được mỗi mặt của Thanh Liên.
Dung mạo Thanh Liên rất thanh tú, lông mày đen mảnh, lông mi thật dài, mắt dài nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn dính chút bọt nước. Dưới ánh trăng, trông nàng ta như tinh linh lọt vào thế gian…
Cho dù đã nhìn quen mỹ nam cao cấp Hồ Lân, Mân Nương vẫn cảm thấy hơi động tâm, nhưng đó không phải là cảm giác bị dụ hoặc. Nàng nhìn ngực Thanh Liên trắng nõn dưới mặt nước, rất muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta là nam hay nữ.
Cuối cùng, nàng nghĩ ra một cách. Nàng cười dịu dàng: “Thanh Liên, ngươi tới đây, ta giúp ngươi kỳ lưng”
Mân Nương cố tình nhấn mạnh vào hai chữ ‘tới đây’.
Thanh Liên mỉm cười đáp: “Được thôi.”
Nàng ta vẫn giấu thân thể dưới mặt nước, chẳng biết di chuyển kiểu gì, nháy mắt đã tới bên cạnh Mân Nương, đưa lưng về phía nàng: “Mân Nương, bắt đầu đi.”
Mân Nương cầm khăn cọ vài cái trên người nàng ta, sau đó không nhịn nổi nữa, nàng quăng khăn đi, đôi tay mò về phía trước mặt Thanh Liên, ý muốn tập kích bộ ngực của nàng ta.
“A?” – Mân Nương phát ra một tiếng kêu kinh hãi – “Chỗ này của Thanh Liên ngươi sao lại bằng phẳng như vậy?”
Thanh Liên bình tĩnh đẩy tay của nàng ra hai bên: “Đâu có.”
Nàng ta xoay người về phía Mân Nương, thân thể lộ ra khỏi mặt nước, để Mân Nương nhìn thấy bộ ngực cao ngất đầy đặn của mình.
Mân Nương nhìn chăm chú, đang muốn vươn tay ra sờ thì Thanh Liên lại thẹn thùng né ra: “Phi Đào tỉ tỉ, ngươi làm cái gì đấy…”
Mân Nương: “.. Hắc hắc.. Sờ chút thôi mà…” Nàng cảm thấy bản thân mình thật thô tục! ORZ
Khi Thanh Liên bước ra khỏi suối nước nóng, Mân Nương vẫn ở lại trong nước. Nàng mở to mắt nhìn Thanh Liên không chớp, nhìn từ ngực tới phía dưới, đến khi xác định phía dưới của Thanh Liên không có vật gì thừa ra mới nhẹ lòng.
Nàng quyết định, nếu sau này có cơ hội sẽ thử một lần nữa, nàng muốn xem xem Thanh Liên có dục vọng đối với nàng hay không. Nếu là có, nói như vậy nàng ta có khả năng là Hồ Lân, cho dù không phải Hồ Lân thì cũng có khả năng là Kiến Tú hoặc Hồng Cừ.
Bởi vì nàng vẫn nhớ, Kiến Tú và Hồng Cừ đều có dục vọng đối với mình.
Nàng lấy chăn của mình trải trên giường A Na, xong xuôi mới dập tắt nến, nằm xuống giường.
Qua thêm mấy ngày nữa, Thượng Quan A Na vẫn không hề nhắc tới chuyện hiến nàng cho Đại Đồ, do vậy Mân Nương cũng dần buông lỏng cảnh giác.
Nàng nghĩ tới nội dung tiếp theo trong truyện, ý muốn nắm được bao quát thế cục.
Đáng tiếc rằng, tuy nàng gần như thuộc nằm lòng cuốn ‘Si Ba Truyền’ nhưng lại không lường trước được việc A Na không cùng dâm loạn với Doanh Lang và Đại Đồ, cũng không bị Khắc Xa làm nhục. Câu chuyện này có thể sẽ đi theo bất kỳ hướng nào, do vậy nàng chỉ có thể tiếp tục quan sát, tùy cơ ứng biến.
Cuối cùng, một việc nhỏ xảy ra đã khiến Mân Nương gần như muốn ngửa mặt lên trời cười như điên.
Sau giờ Ngọ hôm ấy, A Na lấy cớ đi hái hoa làm trâm cài tóc một lần nữa để dặn Thanh Liên trông cửa hoa viên, còn mình thì mang theo Mân Nương đi vào trong.
Mân Nương sợ A Na sẽ đưa mình cho Đại Đồ để hắn cưỡng hiếp, do vậy nàng đã sớm giấu trong tay áo một cái kéo để chuẩn bị. Đến lúc đó, nếu Đại Đồ dám làm càn, hơn nữa nếu hắn lại không phải là Hồ Lân, nàng sẽ ra tay hoạn luôn hắn! (Kui: Mân tỷ máu quá XD)
Đến cửa hoa viên, A Na liếc nhìn Mân Nương, thấp giọng nói: “Phi Đào, ngươi trốn trong bụi cây để canh cửa hoa viên, nếu Doanh Lang tới thì ngươi nói với hắn tới đình Mẫu Đơn tìm ta; nếu là người khác tới, ngươi phải lớn tiếng chặn lại.”
Mân Nương: “…Dạ.”
Không bao lâu sau, Doanh Lang mặc áo bào lụa màu trắng, dáng vẻ phong lưu, môi hồng răng trắng loạng choạng đi tới – hắn vốn là luyến đồng do đại công tử Khắc Xa bao dưỡng, chuyên hầu hạ trong thư phòng của Khắc Xa. Khoảng cách từ thư phòng của Khắc Xa đến hoa viên rất gần, hắn luôn đợi Khắc Xa ngủ trưa rồi sẽ lén chạy ra ngoài.
Mân Nương thấy hắn tới thì vội thò đầu ra khỏi bụi cây, nhìn hắn thấp giọng nói: “Nhị tiểu quân đang đợi ngươi ở đình Mẫu Đơn.”
Đôi mắt đẹp của Doanh Lang cong lên, hắn cười khoái trá, vừa đắc ý vừa láo xược. Hắn vươn tay nhéo mặt Phi Đào, buông lời trêu đùa: “Phi Đào, ngươi thật là càng lớn càng xinh đẹp, có muốn ca ca hầu hạ ngươi một lần không?”
Hắn cười thật dâm tà, vì Mân Nương đã xác định hắn không phải là Hồ Lân nên trong lòng nàng chỉ có chán ghét. Nàng dùng ống tay áo chà lau mặt mình, lạnh nhạt nói: “Nhanh đi đi, sợ là nhị tiểu quân đang chờ đến sốt ruột.”
Hai khắc sau, Mân Nương vẫn giữ vững vị trí công tác của mình trong bụi cây gần cửa hoa viên, làm nhiệm vụ canh chừng cho Doanh Lang và A Na.
Lúc đó nàng nhìn thấy một nam tử độ hai lăm, hai sáu tuổi đi tới gần.
Mân Nương đang muốn lớn tiếng đánh động A Na thì nhìn thấy trên đầu nam tử này đội kim quan lấp lánh, áo bào xanh nhạt quý giá, do vậy nàng lập tức thay đổi chủ ý – người này rất có khả năng chính là đại công tử chuyên buôn bán – Khắc Xa!
Nếu lúc này Khắc Xa đi vào trong, như vậy hắn sẽ bắt gặp gian tình của A Na và Doanh Lang, sau đó nhanh chóng khiến nội dung vở kịch quay trở lại quỹ đạo ban đầu…
Mân Nương trầm mặc, đứng sau bụi cây không hề nhúc nhích, trơ mắt nhìn nam tử đội kim quan lấp lánh bước nhanh tới.
Sau khi suy nghĩ một lát, Mân Nương quyết định cùng vào trong để xem thế nào.
Chỉ cần có một cơ hội để nhận ra Hồ Lân, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Mân Nương đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng nam tử buông lời trêu chọc vẳng ra từ dưới mái hiên phủ hoa lăng tiêu: “Nhị nương đang hẹn hò đó sao?”
Nàng vội dừng bước, lặng lẽ vạch lá sồi xanh hai bên để nhìn về phía trước. A Na muốn túm váy bước nhanh về phía trước thì lại bị nam tử đội kim quan lấp lánh kia túm lại: “Vậy ngươi cũng phải cho ta chơi một lát. Nếu không cho ta làm, ta sẽ tố cáo chuyện này với nhị đệ!”
Rốt cuộc Mân Nương cũng xác định được, cầm thú mặc áo gấm này chính là đại công tử Loan Khắc Xa – anh trai của chồng Thượng Quan A Na.
A Na dừng bước, chần chừ một chút, sau đó nàng ta cười khẽ, nũng nịu ngọt như đường: “Đại ca nói với nam nhân của ta, ta đây sẽ nói với đại tẩu…”
Khắc Xa kéo nàng ta lại, ôn nhu hỏi: “Muội muốn nói cái gì?”
A Na cười ngọt ngào, thản nhiên nói: “Nói ngươi muốn đến chỗ ta để…”
“Ta còn chưa có chơi đâu! Để cho ta chơi rồi, ngươi muốn nói gì thì nói.”
Hai người mỉm cười nhìn nhau, dáng vẻ rõ ràng đã đạt đến thỏa thuận.
Mân Nương dụi dụi mắt, nàng muốn nhìn động tác của Khắc Xa cho rõ một chút, để xem hắn có phải Hồ Lân hay không.
Giọng Khắc Xa dịu dàng, nhưng động tác lại vô cùng thô tục. Hắn nhấn A Na, bắt A Na vịn vào lan can, đưa lưng về phía mình, sau đó hắn vén váy A Na, nhắm ngay mông vểnh của A Na để tiến vào.
Mân Nương cảm thấy Loan Khắc Xa không phải Hồ Lân. Mỗi khi ái ân, nếu dùng loại tư thế này, động tác của Hồ Lân kịch liệt hơn so với hắn nhiều. Nàng không muốn nhìn thêm nữa, xoay người rời đi.
Nàng vẫn có thể nghe thấy giọng Loan Khắc Xa với ý vũ nhục truyền đến từ sau lưng: “Hừ! Rốt cuộc là do tên nào bắn, bẩn cả tay ta…”
Nàng bước nhanh hơn để rời khỏi.
Một canh giờ sau, Thượng Quan A Na đầu tóc rối bù mới chậm rãi đi ra.
Mân Nương không nói gì, đỡ nàng ta đi từng bước.
Nàng ngửi được mùi nam tinh sau ái ân nồng nặc trên người A Na, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút áy náy với nàng ta.
Đến buổi chiều, bỗng nhiên A Na đưa một túi đựng hạt giống hoa cho Mân Nương: “Phi Đào, ngươi đưa bao hạt giống hoa này tới cửa hoa viên cho Đại Đồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.