Quyển 7 - Chương 108: Gian tình bất luân
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/09/2014
Tuy biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ phát sinh, Mân Nương vẫn có chút hoảng hốt.
Phi Đào sắp phải đi gặp Đại Đồ, nhưng trong ‘Si Bà Truyền’ không hề có chuyện này a!
Cứ nghĩ đến nội dung vở kịch khó khăn lắm mới trở về đúng quỹ đạo đã lại sai lệch lần nữa, Mân Nương có cảm giác ngột ngạt không nói nên lời.
Nàng còn nhớ từng nghe lén Đại Đồ đề xuất với A Na: “Ta muốn vui vẻ một đêm với tỳ nữ Phi Đào của ngươi”, cứ nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu.
Khi nàng mới được gả đến Lưu gia trang, nàng còn rất ngây ngô, vì Lưu Trọng Văn nằm liệt giường nên khi đó, dù chỉ một gã nô tài bình thường cũng khiến nàng nhịn không được, nhìn không rời mắt.
Từ khi có Hồ Lân, nàng mới biết, thì ra mối quan hệ yêu nhau giữa nam nữ chính là quan hệ cộng sinh, chính vì có yêu nên mới muốn kết hợp, muốn cùng hạnh phúc.
Vì vậy, nàng không muốn có loại quan hệ kia với bất kỳ ai ngoài Hồ Lân.
Mân Nương cầm bao hạt giống hoa đi ra ngoài. Khi đi qua phòng mình , nàng lặng lẽ lấy ra một thứ từ trong khay đựng kim chỉ và đồ thêu, nhét vào đai lưng.
Hiện đã rất muộn, bầu trời tối nay không có trăng.
Trong phòng Thượng Quan A Na sáng ánh nến, nhưng trong viện chỉ có phòng ngoài cùng là có ánh sáng hắt ra, những chỗ khác vẫn chìm trong bóng đêm.
Mân Nương nhìn áo ngoài bằng vải mỏng màu phấn hồng, váy dài trắng trên thân và thắt lưng đỏ chót trên eo, nàng suy nghĩ, cảm thấy bộ dạng này trong đêm đã khá là dọa người nên rất vừa lòng.
Chính vào lúc đó, sau lưng nàng truyền tới một tiếng cười ‘Phì’.
Mân Nương quay lại nhìn, thì ra là Thanh Liên.
Vốn Thanh Liên đang bị A Na kêu vào trong phòng chải đầu cho A Na, nhưng do thấy Mân Nương nên bèn lấy cớ đi lấy trâm hoa quế để ra ngoài.
Trong tay nàng ta cầm lược chải đầu bằng gỗ đào, nàng ta đi đến phía sau Mân Nương, vươn tay cởi bỏ dây buộc tóc sau ót Mân Nương, khiến tóc nàng xõa xuống như thác nước.
Làm xong việc này, nàng ta ngắm nhìn Mân Nương một lát, sau đó cười nói: “Thế này mới giống nữ quỷ chứ, lúc nãy chưa đủ đáng sợ.”
Thanh Liên có khuynh hướng theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ. Nàng ta ngắm nhìn một hồi, cảm thấy chưa hoàn hảo nên lại chải tóc cho Mân Nương. Đến khi mái tóc dài rối tung của Mân Nương được chải mượt rồi, Thanh Liên mới bước lùi lại: “Mân Nương, đợi ta đi lấy cho tỷ cái đèn lồng.”
Nàng ta nhanh chóng cầm một cái đèn lồng tú cầu nhỏ đã thắp sáng đến.
Sau khi đưa đèn tú cầu cho Mân Nương, Thanh Liên nhoẻn cười đáng yêu, lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện: “Như vậy mới giống nữ quỷ!”
Nàng ta rút ra cái kéo giấu trong đai lưng của Mân Nương, sau đó đưa cho Mân Nương một con dao găm nhỏ, giấu trong ống tay áo, đôi mắt dài nhỏ nhìn Mân Nương không chớp: “Nếu có người bắt nạt tỷ, tỷ dùng cái này đâm hắn, đâm bị thương là được, đừng nên chết người.”
Mũi Mân Nương cay cay, mắt cũng ướt át.
Tay phải nàng xách đèn tú cầu, tay trái cầm dao găm, muốn ôm Thanh Liên một cái cũng không được, nàng đành phải ghé mặt lại gần, thơm một cái lên má Thanh Liên, nhỏ giọng nói: “Cám ơn ngươi, Thanh Liên.”
Mùi hương trên người Thanh Liên rất dễ chịu, giống như đã từng ngửi thấy ở nơi nào đó rồi.
Khi nàng vừa ghé tới gần, Thanh Liên dường như sững sờ một lát, nhưng rất nhanh lại cười: “Phi Đào, đều là người mình cả, đừng khách khí.”
Hiện tại đã là giờ Tuất canh ba, trời đã tối đen, mọi người trong phủ họ Loan đều đã ở trong phòng của mình, hầu như không có ai tới hoa viên.
Trong phủ rất im ắng, chìm trong bóng tối.
Mân Nương xách đèn tú cầu đi trên hành lang thông tới hoa viên, hai bên hành lang có trồng hoa hồng, hoa đã nở, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Trong hương thơm như thấm vào ruột gan đó, lòng Mân Nương đã bình tĩnh trở lại. Mục đích của nàng rất đơn giản, đó là vừa phải rút lui một cách nguyên vẹn, vừa phải kiểm tra xem rốt cuộc Đại Đồ có phải là Hồ Lân hay không.
Sắp đến cửa hoa viên, Mân Nương vẫn không thấy bóng dáng Đại Đồ đâu.
Nàng bước chậm lại, quan sát bốn phía.
Mân Nương đang quan sát thì chợt nghe thấy tiếng một nam tử xa lạ: “Phi Đào muội muội!”
Nàng nhìn về hướng phát ra tiếng nói, phát hiện Đại Đồ đã xuất hiện ở cửa hoa viên từ lúc nào.
Mân Nương nâng cao đèn tú cầu để chiếu vào hắn.
Mấy ngày không gặp, dường như Đại Đồ trở nên anh tuấn hơn một chút, khuôn mặt hắn vốn vàng vọt đã trắng ra không ít, trông cũng không khô ráp nữa mà trở nên trơn nhẵn, kết hợp với đôi mày rậm, mắt to và cái mũi cao, nhìn rất tuấn lãng.
Hắn mặc trên người bộ áo vải màu trắng, bên hông chỉ đeo một chiếc thắt lưng màu đen, không có trang sức khác nhưng lại toát ra vẻ ngọc thụ lâm phong.
Mân Nương nhìn bộ đồ vải trắng của hắn thì lại nhớ đến Hồ Lân thích mặc màu đen nhất, trong lòng nàng không khỏi nhói lên chút thương tâm.
Đại Đồ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lười nhác đứng tại chỗ, hắn nheo mắt nói: “Phi Đào, không ngờ nhị tiểu quân quả thực đã tặng ngươi cho ta.”
Mân Nương cúi đầu, rũ mắt, không hề nhúc nhích.
Đại Đồ nhìn nàng chăm chú, sải đôi chân dài bước nhanh tới.
Hắn vươn tay tóm đèn tú cầu trong tay Mân Nương, sau đó dùng hai ngón tay nhẹ nhàng chụp trên bấc đèn, bốn phía lập tức trở nên tối đen.
Mắt Mân Nương đã quen sáng, sau khi đèn lồng bị Đại Đồ dập tắt, trước mắt nàng trở nên tối om, chẳng nhìn thấy cái gì.
Nàng cảm nhận được một cơ thể ấm áp dường như đang nhích lại gần mình, vừa muốn lùi về sau thì hai cánh tay đã bị bắt được.
Mân Nương nhắm mắt, nắm chặt dao găm trong tay, để mặc cho Đại Đồ hành động.
Đại Đồ thấy nàng không phản kháng bèn vươn tay trái kéo eo nàng, khiến thân thể nàng dán sát vào người hắn, sau đó tay phải cầm cằm nàng, cúi đầu hôn môi Mân Nương.
Mân Nương ngậm chặt môi, không cho đầu lưỡi Đại Đồ tiến vào.
Đại Đồ lè lưỡi liếm vài cái nhưng không được Mân Nương đáp lại, hắn bèn há mồm cắn lên bờ môi mềm mại của nàng.
Mân Nương bị đau, nàng mở miệng, đầu lưỡi của Đại Đồ lập tức chui vào, quấy mút bên trong.
Mân Nương nếm được vị rỉ sắt của máu tươi.
Nàng không phản kháng, cả người đứng lặng như pho tượng. Động tác hôn môi của Đại Đồ có vẻ quen thuộc, loại hương vị trong miệng trong veo kia dường như nàng cũng từng nếm qua, nhưng không phải Hồ Lân…
Rốt cuộc hắn là ai?
Cuối cùng Đại Đồ cũng không chà đạp môi Mân Nương nữa, hắn dùng tay đẩy vạt áo Mân Nương, cầm hạt châu đỏ tươi bên trái, ngậm vào trong miệng.
Mân Nương đã xác định Đại Đồ không phải Hồ Lân nên đã khôi phục bình tĩnh, nàng nắm chặt dao găm trong tay, bắt đầu tìm kiếm cơ hội ra tay. Kiến Tú từng nói, hắn và Hồng Cừ cùng vào trong sách, cũng sẽ mất đi pháp lực giống như Hồ Lân. Chẳng qua Hồ Lân đã quên mất mình là ai, còn hai người bọn họ thì vẫn nhớ.
Đại Đồ tiếp tục bận rộn, hắn vừa cầm vú trái đầy đặn trắng như tuyết của nàng để xoa bóp, vừa ngậm hạt ngọc bên phải, liếm láp cắn nhẹ.
Mân Nương nghe thấy tiếng ‘chiêm chiếp’ phát ra từ động tác của Đại Đồ, cảm giác tê dại bắt đầu tràn ra từ sống lưng, nhanh chóng truyền khắp toàn thân nàng.
Nàng nhịn không được, ngửa đầu thở ra một hơi.
Đại Đồ dùng sức cắn nhẹ một cái, thân thể đột nhiên dán về phía trước.
Mân Nương cảm nhận được hung khí cứng nóng kia cách một lớp quần áo mỏng — Đại Đồ đã động tình!
Nàng cũng động tình.
Nhưng nếu nàng không khống chế được dục vọng của mình, không chỉ bản thân nàng sẽ sa vào luyến ái với Kiến Tú và Hồng Cừ mà ngay cả Hồ Lân cũng sẽ vĩnh viễn không trở về được, chỉ có thể mãi mãi sống trong ‘Si Bà Truyền’ biến thái này.
Nghĩ tới Hồ Lân, rốt cuộc Mân Nương cũng áp chế được dục vọng trong cơ thể, tay trái nàng nhanh chóng vươn ra cầm đồ vật đang đứng thẳng của Đại Đồ, dao găm trong tay phải xé gió lao đến.
Đại Đồ ngây người trong giây lát, hắn buông Mân Nương ra – lưỡi dao găm lạnh buốt chỉ cách nơi nhô lên dưới quần hắn một khoảng rất nhỏ!
Trên trán Đại Đồ chảy xuống mồ hôi lạnh: “Phi Đào, sao phải đến nỗi này.. Ta không ép nàng là được chứ gì?”
Mân Nương nhắm chuẩn góc độ, nàng xoay người, đâm dao găm vào đùi Đại Đồ, sau đó rút dao ra, nhanh chóng chạy đi.
Đại Đồ bị đau, ngã trên mặt đất, hắn duỗi tay ra sờ, chỉ thấy ướt đầm đìa, hẳn là máu.
Mân Nương trở lại viện của Thượng Quan A Na.
Xưa nay Thượng Quan A Na vẫn là người không tim không phổi, mới đó đã đi ngủ, còn Thanh Liên vẫn đang đợi Mân Nương trong phòng chính.
Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, nàng ta đã nhảy dựng lên, lập tức kéo Mân Nương vào.
Thanh Liên quan sát Mân Nương dưới ánh nến.
Làn môi Mân Nương bị cắn rách, trên môi dường như vẫn đang rỉ máu, môi cũng bị sưng, trông có vẻ rất thê thảm.
Áo của nàng có chút tán loạn, trên bộ ngực trắng như tuyết còn lưu lại mấy vết tích đỏ sậm…
Giọng Thanh Liên có phần run rẩy: “Phi Đào, Đại Đồ chưa làm gì ngươi đó chứ?”
Mân Nương lắc lắc đầu: “Chưa có làm gì. Ta đâm hắn một nhát.”
Thanh Liên: “…Tỷ thực lợi hại.”
Mấy ngày sau Đại Đồ cũng không xuất hiện, trong lòng Mân Nương nóng như lửa đốt, ngày nào cũng mở to mắt quan sát nam nữ tử xung quanh mình, nhưng trước sau vẫn chưa có thu hoạch gì.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, hoa tường vi nở rộ báo hiệu mùa hè đến.
Trong phủ họ Loan cũng phát sinh rất nhiều chuyện.
Đại công tử Loan Khắc Xa ra ngoài buôn bán thay phụ thân Loan lão, còn chồng của A Na – nhị công tử Khắc Thung vẫn không trở về, đại tiểu quân Cát thị và nhị tiểu quân A Na đồng thời lâm vào cảnh phòng không chiếc bóng.
Mân Nương tìm được giấy bút trong thư phòng của trượng phu A Na, ghi lại nội dung kế tiếp của ‘Si Bà Truyền’.
Nội dung vở kịch tiếp theo như trong truyện chính là Loan lão cưỡng gian con dâu cả Cát thị.
Bệnh của mẹ chồng A Na ngày càng nặng, đã không thể rời giường, ánh mắt Loan lão nhìn hai con dâu Cát thị và A Na ngày càng vô sỉ hơn. Mân Nương hờ hững, chỉ cảm thấy hai mắt Loan lão thiếu chút nữa là phóng ra tia lửa.
Nàng chưa hoàn toàn xác định được Loan lão có phải Hồ Lân hay không, vì vậy vẫn ôm chút hy vọng. Nhưng thấy Loan lão thô tục như vậy, quả thực đến nhìn lén hắn sinh hoạt vợ chồng nàng cũng thấy ghê tởm.
Mân Nương nhìn ánh mắt Loan lão như muốn xuyên thủng Cát thị tới quỳ gối thỉnh an mình, nàng chỉ cảm thấy từng đợt ghê tởm bốc lên trong dạ dày, thiếu chút thì nôn.
Nàng thầm niệm trong lòng: vì Hồ Lân, ta chết còn không sợ, huống gì chỉ là đi nhìn một lão già thô tục?
Sau khi củng cố tinh thần xong, Mân Nương bắt đầu tìm cơ hội rình xem gian tình của Loan lão và Cát thị.
Trong viện của A Na trồng không ít hoa mân côi, trong số đó, hoa có cánh màu phấn hồng là đẹp nhất.
Sáng hôm ấy, Mân Nương dậy sớm để cắt mấy cành hoa hồng, nàng chọn một đóa lớn nhất để gài lên búi tóc A Na, sau đó nói: “Nhị tiểu quân, chúng ta còn dư mấy đóa hoa hồng, hôm qua đại tiểu quân có nói, khi hoa hồng màu phấn nhạt này nở cũng muốn lấy mấy đóa để làm trâm cài.”
Thanh Liên đang đứng trước tủ quần áo chọn đồ giúp A Na, nghe vậy thì nhanh chóng đi tới, cười một tiếng rồi nói: “Tiểu quân, để Phi Đào đi đưa hoa cho đại tiểu quân đi, miễn để một chuyện nhỏ lại đắc tội đại tiểu quân…”
A Na nghe vậy thì chỉ lười nhác đáp: “Được thôi, Phi Đào đem mấy đóa hoa còn thừa này đến cho chị dâu ta đi.”
Khoảng cách từ viện của A Na tới viện của Cát thị không xa, Mân Nương ôm bó hoa hồng, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Cửa viện mở nhưng trong viện không có bóng người. Mân Nương bước nhẹ, lặng lẽ đi về hướng phòng chủ nhân.
Trước phòng Cát thị có trồng một lùm cây lựu, cành lá rậm rạp, Mân Nương nhanh chóng ẩn người bên trong bụi cây.
Vì đang là mùa hạ nên cửa sổ phòng ngủ không đóng, Mân Nương vừa vặn nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện diễn ra trong phòng.
Cát thị đang đứng rửa mặt trước bàn trang điểm.
Mân Nương nhìn thấy Loan lão lén lút vào phòng ngủ của Cát thị, sau đó rón rén đi tới phía sau Cát thị, nhào lên ôm lấy nàng ta từ phía sau.
Mân Nương nhớ rõ những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Nàng ẩn người trong lùm cây, nhìn tình tiết trong truyện xảy ra trước mặt mình.. Loan lão gừng càng già càng cay, rốt cuộc đã kéo được con dâu Cát thị tới trên giường.
Cát thị vừa giãy dụa vừa xấu hổ hỏi: “Vì sao phụ thân lại làm thế này?”
Loan lão cởi bỏ quần lót của nàng ta, tách hai đùi nàng ta ra, quỳ gối giữa hai đùi mà nói rằng: “Bảo bối, số ta thật là khổ. Ngươi chính là mệnh của ta a…”
Một đoạn hội thoại buồn nôn truyền ra, Mân Nương thiếu chút nữa thì ói.
Nàng khép nửa mắt, nghe Cát thị và Loan lão tán tỉnh nhau.
“Ta đi nói cho phu nhân biết..”
“Ngươi là do ta cưới về, đương nhiên phải cho ta nếm mùi vị, ngươi đi gặp phu nhân ta thì có chuyện gì mà nói?”
Vừa nói chuyện, lão vừa gác hai bắp đùi trắng nõn của Cát thị lên eo mình.
Mân Nương vô cùng do dự, hoặc là nàng để mặc cho Loan lão dâm ô con dâu, khiến nội dung vở kịch đi theo đúng quỹ đạo; hoặc là nàng xông vào bên trong, khiến Cát thị không bị Loan lão làm nhục…
Nàng mở mắt ra, đang muốn hành động thì lại thấy cặp chân trắng nõn của Cát thị chụm lại sau lưng Loan lão, đầu ngón chân còn cuộn tròn, cho thấy cũng đang rất khoái lạc.
Mân Nương nhìn thấy vậy thì hiểu ra ngay, thì ra không phải là bị cưỡng gian mà là thuận gian, phản kháng vừa rồi chỉ là để thêm phần thú vị a!
Trong phòng ngủ, Loan lão thở hồng hộc, ra sức mà động, trong miệng liên tục gọi bậy ‘bảo bối’, ‘tâm can’ gì gì đó, vô cùng buồn nôn.
Lần này nàng đã xác định rõ ràng, lão già này không phải Hồ Lân, Hồ Lân làm gì cũng đều thích kiểu nói cách điệu, không bao giờ buông lời thô tục, buồn ói như vậy…
Phi Đào sắp phải đi gặp Đại Đồ, nhưng trong ‘Si Bà Truyền’ không hề có chuyện này a!
Cứ nghĩ đến nội dung vở kịch khó khăn lắm mới trở về đúng quỹ đạo đã lại sai lệch lần nữa, Mân Nương có cảm giác ngột ngạt không nói nên lời.
Nàng còn nhớ từng nghe lén Đại Đồ đề xuất với A Na: “Ta muốn vui vẻ một đêm với tỳ nữ Phi Đào của ngươi”, cứ nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu.
Khi nàng mới được gả đến Lưu gia trang, nàng còn rất ngây ngô, vì Lưu Trọng Văn nằm liệt giường nên khi đó, dù chỉ một gã nô tài bình thường cũng khiến nàng nhịn không được, nhìn không rời mắt.
Từ khi có Hồ Lân, nàng mới biết, thì ra mối quan hệ yêu nhau giữa nam nữ chính là quan hệ cộng sinh, chính vì có yêu nên mới muốn kết hợp, muốn cùng hạnh phúc.
Vì vậy, nàng không muốn có loại quan hệ kia với bất kỳ ai ngoài Hồ Lân.
Mân Nương cầm bao hạt giống hoa đi ra ngoài. Khi đi qua phòng mình , nàng lặng lẽ lấy ra một thứ từ trong khay đựng kim chỉ và đồ thêu, nhét vào đai lưng.
Hiện đã rất muộn, bầu trời tối nay không có trăng.
Trong phòng Thượng Quan A Na sáng ánh nến, nhưng trong viện chỉ có phòng ngoài cùng là có ánh sáng hắt ra, những chỗ khác vẫn chìm trong bóng đêm.
Mân Nương nhìn áo ngoài bằng vải mỏng màu phấn hồng, váy dài trắng trên thân và thắt lưng đỏ chót trên eo, nàng suy nghĩ, cảm thấy bộ dạng này trong đêm đã khá là dọa người nên rất vừa lòng.
Chính vào lúc đó, sau lưng nàng truyền tới một tiếng cười ‘Phì’.
Mân Nương quay lại nhìn, thì ra là Thanh Liên.
Vốn Thanh Liên đang bị A Na kêu vào trong phòng chải đầu cho A Na, nhưng do thấy Mân Nương nên bèn lấy cớ đi lấy trâm hoa quế để ra ngoài.
Trong tay nàng ta cầm lược chải đầu bằng gỗ đào, nàng ta đi đến phía sau Mân Nương, vươn tay cởi bỏ dây buộc tóc sau ót Mân Nương, khiến tóc nàng xõa xuống như thác nước.
Làm xong việc này, nàng ta ngắm nhìn Mân Nương một lát, sau đó cười nói: “Thế này mới giống nữ quỷ chứ, lúc nãy chưa đủ đáng sợ.”
Thanh Liên có khuynh hướng theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ. Nàng ta ngắm nhìn một hồi, cảm thấy chưa hoàn hảo nên lại chải tóc cho Mân Nương. Đến khi mái tóc dài rối tung của Mân Nương được chải mượt rồi, Thanh Liên mới bước lùi lại: “Mân Nương, đợi ta đi lấy cho tỷ cái đèn lồng.”
Nàng ta nhanh chóng cầm một cái đèn lồng tú cầu nhỏ đã thắp sáng đến.
Sau khi đưa đèn tú cầu cho Mân Nương, Thanh Liên nhoẻn cười đáng yêu, lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện: “Như vậy mới giống nữ quỷ!”
Nàng ta rút ra cái kéo giấu trong đai lưng của Mân Nương, sau đó đưa cho Mân Nương một con dao găm nhỏ, giấu trong ống tay áo, đôi mắt dài nhỏ nhìn Mân Nương không chớp: “Nếu có người bắt nạt tỷ, tỷ dùng cái này đâm hắn, đâm bị thương là được, đừng nên chết người.”
Mũi Mân Nương cay cay, mắt cũng ướt át.
Tay phải nàng xách đèn tú cầu, tay trái cầm dao găm, muốn ôm Thanh Liên một cái cũng không được, nàng đành phải ghé mặt lại gần, thơm một cái lên má Thanh Liên, nhỏ giọng nói: “Cám ơn ngươi, Thanh Liên.”
Mùi hương trên người Thanh Liên rất dễ chịu, giống như đã từng ngửi thấy ở nơi nào đó rồi.
Khi nàng vừa ghé tới gần, Thanh Liên dường như sững sờ một lát, nhưng rất nhanh lại cười: “Phi Đào, đều là người mình cả, đừng khách khí.”
Hiện tại đã là giờ Tuất canh ba, trời đã tối đen, mọi người trong phủ họ Loan đều đã ở trong phòng của mình, hầu như không có ai tới hoa viên.
Trong phủ rất im ắng, chìm trong bóng tối.
Mân Nương xách đèn tú cầu đi trên hành lang thông tới hoa viên, hai bên hành lang có trồng hoa hồng, hoa đã nở, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Trong hương thơm như thấm vào ruột gan đó, lòng Mân Nương đã bình tĩnh trở lại. Mục đích của nàng rất đơn giản, đó là vừa phải rút lui một cách nguyên vẹn, vừa phải kiểm tra xem rốt cuộc Đại Đồ có phải là Hồ Lân hay không.
Sắp đến cửa hoa viên, Mân Nương vẫn không thấy bóng dáng Đại Đồ đâu.
Nàng bước chậm lại, quan sát bốn phía.
Mân Nương đang quan sát thì chợt nghe thấy tiếng một nam tử xa lạ: “Phi Đào muội muội!”
Nàng nhìn về hướng phát ra tiếng nói, phát hiện Đại Đồ đã xuất hiện ở cửa hoa viên từ lúc nào.
Mân Nương nâng cao đèn tú cầu để chiếu vào hắn.
Mấy ngày không gặp, dường như Đại Đồ trở nên anh tuấn hơn một chút, khuôn mặt hắn vốn vàng vọt đã trắng ra không ít, trông cũng không khô ráp nữa mà trở nên trơn nhẵn, kết hợp với đôi mày rậm, mắt to và cái mũi cao, nhìn rất tuấn lãng.
Hắn mặc trên người bộ áo vải màu trắng, bên hông chỉ đeo một chiếc thắt lưng màu đen, không có trang sức khác nhưng lại toát ra vẻ ngọc thụ lâm phong.
Mân Nương nhìn bộ đồ vải trắng của hắn thì lại nhớ đến Hồ Lân thích mặc màu đen nhất, trong lòng nàng không khỏi nhói lên chút thương tâm.
Đại Đồ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lười nhác đứng tại chỗ, hắn nheo mắt nói: “Phi Đào, không ngờ nhị tiểu quân quả thực đã tặng ngươi cho ta.”
Mân Nương cúi đầu, rũ mắt, không hề nhúc nhích.
Đại Đồ nhìn nàng chăm chú, sải đôi chân dài bước nhanh tới.
Hắn vươn tay tóm đèn tú cầu trong tay Mân Nương, sau đó dùng hai ngón tay nhẹ nhàng chụp trên bấc đèn, bốn phía lập tức trở nên tối đen.
Mắt Mân Nương đã quen sáng, sau khi đèn lồng bị Đại Đồ dập tắt, trước mắt nàng trở nên tối om, chẳng nhìn thấy cái gì.
Nàng cảm nhận được một cơ thể ấm áp dường như đang nhích lại gần mình, vừa muốn lùi về sau thì hai cánh tay đã bị bắt được.
Mân Nương nhắm mắt, nắm chặt dao găm trong tay, để mặc cho Đại Đồ hành động.
Đại Đồ thấy nàng không phản kháng bèn vươn tay trái kéo eo nàng, khiến thân thể nàng dán sát vào người hắn, sau đó tay phải cầm cằm nàng, cúi đầu hôn môi Mân Nương.
Mân Nương ngậm chặt môi, không cho đầu lưỡi Đại Đồ tiến vào.
Đại Đồ lè lưỡi liếm vài cái nhưng không được Mân Nương đáp lại, hắn bèn há mồm cắn lên bờ môi mềm mại của nàng.
Mân Nương bị đau, nàng mở miệng, đầu lưỡi của Đại Đồ lập tức chui vào, quấy mút bên trong.
Mân Nương nếm được vị rỉ sắt của máu tươi.
Nàng không phản kháng, cả người đứng lặng như pho tượng. Động tác hôn môi của Đại Đồ có vẻ quen thuộc, loại hương vị trong miệng trong veo kia dường như nàng cũng từng nếm qua, nhưng không phải Hồ Lân…
Rốt cuộc hắn là ai?
Cuối cùng Đại Đồ cũng không chà đạp môi Mân Nương nữa, hắn dùng tay đẩy vạt áo Mân Nương, cầm hạt châu đỏ tươi bên trái, ngậm vào trong miệng.
Mân Nương đã xác định Đại Đồ không phải Hồ Lân nên đã khôi phục bình tĩnh, nàng nắm chặt dao găm trong tay, bắt đầu tìm kiếm cơ hội ra tay. Kiến Tú từng nói, hắn và Hồng Cừ cùng vào trong sách, cũng sẽ mất đi pháp lực giống như Hồ Lân. Chẳng qua Hồ Lân đã quên mất mình là ai, còn hai người bọn họ thì vẫn nhớ.
Đại Đồ tiếp tục bận rộn, hắn vừa cầm vú trái đầy đặn trắng như tuyết của nàng để xoa bóp, vừa ngậm hạt ngọc bên phải, liếm láp cắn nhẹ.
Mân Nương nghe thấy tiếng ‘chiêm chiếp’ phát ra từ động tác của Đại Đồ, cảm giác tê dại bắt đầu tràn ra từ sống lưng, nhanh chóng truyền khắp toàn thân nàng.
Nàng nhịn không được, ngửa đầu thở ra một hơi.
Đại Đồ dùng sức cắn nhẹ một cái, thân thể đột nhiên dán về phía trước.
Mân Nương cảm nhận được hung khí cứng nóng kia cách một lớp quần áo mỏng — Đại Đồ đã động tình!
Nàng cũng động tình.
Nhưng nếu nàng không khống chế được dục vọng của mình, không chỉ bản thân nàng sẽ sa vào luyến ái với Kiến Tú và Hồng Cừ mà ngay cả Hồ Lân cũng sẽ vĩnh viễn không trở về được, chỉ có thể mãi mãi sống trong ‘Si Bà Truyền’ biến thái này.
Nghĩ tới Hồ Lân, rốt cuộc Mân Nương cũng áp chế được dục vọng trong cơ thể, tay trái nàng nhanh chóng vươn ra cầm đồ vật đang đứng thẳng của Đại Đồ, dao găm trong tay phải xé gió lao đến.
Đại Đồ ngây người trong giây lát, hắn buông Mân Nương ra – lưỡi dao găm lạnh buốt chỉ cách nơi nhô lên dưới quần hắn một khoảng rất nhỏ!
Trên trán Đại Đồ chảy xuống mồ hôi lạnh: “Phi Đào, sao phải đến nỗi này.. Ta không ép nàng là được chứ gì?”
Mân Nương nhắm chuẩn góc độ, nàng xoay người, đâm dao găm vào đùi Đại Đồ, sau đó rút dao ra, nhanh chóng chạy đi.
Đại Đồ bị đau, ngã trên mặt đất, hắn duỗi tay ra sờ, chỉ thấy ướt đầm đìa, hẳn là máu.
Mân Nương trở lại viện của Thượng Quan A Na.
Xưa nay Thượng Quan A Na vẫn là người không tim không phổi, mới đó đã đi ngủ, còn Thanh Liên vẫn đang đợi Mân Nương trong phòng chính.
Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, nàng ta đã nhảy dựng lên, lập tức kéo Mân Nương vào.
Thanh Liên quan sát Mân Nương dưới ánh nến.
Làn môi Mân Nương bị cắn rách, trên môi dường như vẫn đang rỉ máu, môi cũng bị sưng, trông có vẻ rất thê thảm.
Áo của nàng có chút tán loạn, trên bộ ngực trắng như tuyết còn lưu lại mấy vết tích đỏ sậm…
Giọng Thanh Liên có phần run rẩy: “Phi Đào, Đại Đồ chưa làm gì ngươi đó chứ?”
Mân Nương lắc lắc đầu: “Chưa có làm gì. Ta đâm hắn một nhát.”
Thanh Liên: “…Tỷ thực lợi hại.”
Mấy ngày sau Đại Đồ cũng không xuất hiện, trong lòng Mân Nương nóng như lửa đốt, ngày nào cũng mở to mắt quan sát nam nữ tử xung quanh mình, nhưng trước sau vẫn chưa có thu hoạch gì.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, hoa tường vi nở rộ báo hiệu mùa hè đến.
Trong phủ họ Loan cũng phát sinh rất nhiều chuyện.
Đại công tử Loan Khắc Xa ra ngoài buôn bán thay phụ thân Loan lão, còn chồng của A Na – nhị công tử Khắc Thung vẫn không trở về, đại tiểu quân Cát thị và nhị tiểu quân A Na đồng thời lâm vào cảnh phòng không chiếc bóng.
Mân Nương tìm được giấy bút trong thư phòng của trượng phu A Na, ghi lại nội dung kế tiếp của ‘Si Bà Truyền’.
Nội dung vở kịch tiếp theo như trong truyện chính là Loan lão cưỡng gian con dâu cả Cát thị.
Bệnh của mẹ chồng A Na ngày càng nặng, đã không thể rời giường, ánh mắt Loan lão nhìn hai con dâu Cát thị và A Na ngày càng vô sỉ hơn. Mân Nương hờ hững, chỉ cảm thấy hai mắt Loan lão thiếu chút nữa là phóng ra tia lửa.
Nàng chưa hoàn toàn xác định được Loan lão có phải Hồ Lân hay không, vì vậy vẫn ôm chút hy vọng. Nhưng thấy Loan lão thô tục như vậy, quả thực đến nhìn lén hắn sinh hoạt vợ chồng nàng cũng thấy ghê tởm.
Mân Nương nhìn ánh mắt Loan lão như muốn xuyên thủng Cát thị tới quỳ gối thỉnh an mình, nàng chỉ cảm thấy từng đợt ghê tởm bốc lên trong dạ dày, thiếu chút thì nôn.
Nàng thầm niệm trong lòng: vì Hồ Lân, ta chết còn không sợ, huống gì chỉ là đi nhìn một lão già thô tục?
Sau khi củng cố tinh thần xong, Mân Nương bắt đầu tìm cơ hội rình xem gian tình của Loan lão và Cát thị.
Trong viện của A Na trồng không ít hoa mân côi, trong số đó, hoa có cánh màu phấn hồng là đẹp nhất.
Sáng hôm ấy, Mân Nương dậy sớm để cắt mấy cành hoa hồng, nàng chọn một đóa lớn nhất để gài lên búi tóc A Na, sau đó nói: “Nhị tiểu quân, chúng ta còn dư mấy đóa hoa hồng, hôm qua đại tiểu quân có nói, khi hoa hồng màu phấn nhạt này nở cũng muốn lấy mấy đóa để làm trâm cài.”
Thanh Liên đang đứng trước tủ quần áo chọn đồ giúp A Na, nghe vậy thì nhanh chóng đi tới, cười một tiếng rồi nói: “Tiểu quân, để Phi Đào đi đưa hoa cho đại tiểu quân đi, miễn để một chuyện nhỏ lại đắc tội đại tiểu quân…”
A Na nghe vậy thì chỉ lười nhác đáp: “Được thôi, Phi Đào đem mấy đóa hoa còn thừa này đến cho chị dâu ta đi.”
Khoảng cách từ viện của A Na tới viện của Cát thị không xa, Mân Nương ôm bó hoa hồng, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Cửa viện mở nhưng trong viện không có bóng người. Mân Nương bước nhẹ, lặng lẽ đi về hướng phòng chủ nhân.
Trước phòng Cát thị có trồng một lùm cây lựu, cành lá rậm rạp, Mân Nương nhanh chóng ẩn người bên trong bụi cây.
Vì đang là mùa hạ nên cửa sổ phòng ngủ không đóng, Mân Nương vừa vặn nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện diễn ra trong phòng.
Cát thị đang đứng rửa mặt trước bàn trang điểm.
Mân Nương nhìn thấy Loan lão lén lút vào phòng ngủ của Cát thị, sau đó rón rén đi tới phía sau Cát thị, nhào lên ôm lấy nàng ta từ phía sau.
Mân Nương nhớ rõ những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Nàng ẩn người trong lùm cây, nhìn tình tiết trong truyện xảy ra trước mặt mình.. Loan lão gừng càng già càng cay, rốt cuộc đã kéo được con dâu Cát thị tới trên giường.
Cát thị vừa giãy dụa vừa xấu hổ hỏi: “Vì sao phụ thân lại làm thế này?”
Loan lão cởi bỏ quần lót của nàng ta, tách hai đùi nàng ta ra, quỳ gối giữa hai đùi mà nói rằng: “Bảo bối, số ta thật là khổ. Ngươi chính là mệnh của ta a…”
Một đoạn hội thoại buồn nôn truyền ra, Mân Nương thiếu chút nữa thì ói.
Nàng khép nửa mắt, nghe Cát thị và Loan lão tán tỉnh nhau.
“Ta đi nói cho phu nhân biết..”
“Ngươi là do ta cưới về, đương nhiên phải cho ta nếm mùi vị, ngươi đi gặp phu nhân ta thì có chuyện gì mà nói?”
Vừa nói chuyện, lão vừa gác hai bắp đùi trắng nõn của Cát thị lên eo mình.
Mân Nương vô cùng do dự, hoặc là nàng để mặc cho Loan lão dâm ô con dâu, khiến nội dung vở kịch đi theo đúng quỹ đạo; hoặc là nàng xông vào bên trong, khiến Cát thị không bị Loan lão làm nhục…
Nàng mở mắt ra, đang muốn hành động thì lại thấy cặp chân trắng nõn của Cát thị chụm lại sau lưng Loan lão, đầu ngón chân còn cuộn tròn, cho thấy cũng đang rất khoái lạc.
Mân Nương nhìn thấy vậy thì hiểu ra ngay, thì ra không phải là bị cưỡng gian mà là thuận gian, phản kháng vừa rồi chỉ là để thêm phần thú vị a!
Trong phòng ngủ, Loan lão thở hồng hộc, ra sức mà động, trong miệng liên tục gọi bậy ‘bảo bối’, ‘tâm can’ gì gì đó, vô cùng buồn nôn.
Lần này nàng đã xác định rõ ràng, lão già này không phải Hồ Lân, Hồ Lân làm gì cũng đều thích kiểu nói cách điệu, không bao giờ buông lời thô tục, buồn ói như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.