Cửu Kiếp Hồ Tình

Quyển 1 - Chương 12: Đi xem mắt

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

03/03/2014

Toàn thân Lý Mân lập tức xụi lơ trên mặt đất, trước giờ nàng chưa từng sợ hãi như vậy, nàng luôn tự xưng là thần kinh thô, to gan ngu ngốc.

Toàn thân nàng lúc này run rẩy, nhìn bóng đen từ xa tiến đến gần.

Cái bóng đen kia chậm rãi đi tới đối diện, đi tới dưới đèn đường, ngồi xuống chồm hỗm trước mặt nàng, cười tít mắt nhìn nàng.

Lúc này Lý Mân mới phát hiện là Hồ Lân, nàng thở gấp, nghĩ muốn duỗi tay đánh Hồ Lân, nhưng cánh tay mềm oặt, căn bản không nâng nổi.

Hồ Lân duỗi tay bế Lý Mân lên, dùng kiểu bế công chúa.

Trước giờ Lý Mân chưa từng được người khác bế như vậy, nhất thời không thích ứng.

Buổi tối dưới đèn đường, màu sắc con ngươi Hồ Lân thoạt nhìn thâm u dị thường, hơn nữa da trắng môi mọng, thực sự xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, cái ôm gắt gao của Hồ Lân, nhiệt độ cơ thể hắn cách lớp quần áo truyền tới, lòng nàng đang yên chợt nhảy ‘bang bang’, nhiệt độ cơ thể dần ấm lại.

Hồ Lân nhướng lông mày, vẻ mặt đắc ý: “Xem đi, nàng rời ta không được.”

Lý Mân muốn phản bác bắt bẻ hắn, nhưng trái tim không yên, vì vậy không nói chuyện.

Thấy nàng đã khôi phục, Hồ Lân đặt nàng trên mặt đất, vỗ vỗ đất bám trên người nàng, lại chăm chú nhìn, phát hiện cùi chỏ tay phải Lý Mân bị trầy da.

Hồ Lân nâng cùi chỏ Lý Mân lên, cau mày không nói.

Lúc này Lý Mân đã hoàn toàn khôi phục, không để tâm nói : “Chỉ là trầy da, không sao cả.”

Hồ Lân không để ý nàng, cúi người chăm chú nhìn chỗ trầy da kia.

Lý Mân cảm thấy như vậy rất quái dị, vừa muốn mở lời, Hồ Lân đã thè lưỡi bắt đầu liếm chỗ trầy da kia.

Hắn liếm từng tí một, liếm đến Lý Mân toàn thân ngưa ngứa, nhịn không được vừa cười vừa trốn tránh – “Được rồi, được rồi! Ngươi là chó sao?”

Hồ Lân đứng dậy, mắt sáng long lanh nhìn nàng.

Lý Mân nhìn thấy, cuối cùng ngại ngùng, than thở nói : “Về nhà thôi.”

Lại dặn một câu : “Nhặt túi trên đất lên đi, đồ trang điểm bên trong không biết có rơi hỏng không.”

Hồ Lân chạy xe đạp điện, Lý Mân ngồi ở phía sau.

Hồ Lân rất gầy, eo nhỏ, nhìn rất không có cảm giác an toàn, nhưng hắn cứu mình nhiều lần như vậy…

Lý Mân ngồi phía sau hắn, hoàn toàn không cần để ý, chỉ cần ngồi ở chỗ ấy, hết thảy giao cho Hồ Lân..Cảm giác này tuy rằng xa lạ, nhưng rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút hạnh phúc nho nhỏ.

Những năm gần đây, nàng tuy có chị gái, nhưng chị gái cũng có gia đình nhỏ của mình, cũng không thể luôn quản nàng, nàng luôn lấy chình mình làm chủ, chính mình chăm sóc bản thân…

Lúc này tuy đã khuya, nhưng đang là mùa gặt lúa, ruộng lúa hai bên quốc lộ có người thu hoạch lúa suốt đêm, tiếng máy gặt ‘thình thịch đột’ truyền tới từ trong ruộng, còn có tiếng người nói chuyện.

Lý Mân ngại ngùng nói: “Thực kỳ lạ, vừa rồi ta chỉ lo sợ hãi, không thấy xung quanh có nhiều người như vậy.”

Hồ Lân chạy xe đạp điện, trên mặt mang nụ cười đắc ý, miệng lại nói : “Về sau có ta bảo hộ nàng.”

Về tới nơi, Lý Mân nhìn miệng vết thương trên cánh tay mình dưới ánh đèn, phát hiện đã sắp khỏi, không đau, miệng vết thương cũng không hiện rõ, cơ hồ sắp nhìn không ra. Nàng nói với Hồ Lân đang đỗ xe : “Không ngờ nước miếng của ngươi rất hữu hiệu nha.”

Hồ Lân nghe vậy nói : “Nếu đã không có chuyện gì, ta còn chưa ăn cơm chiều đâu, nhanh làm cơm chiều cho ta.”

Lý Mân há miệng thở dốc, vốn nghĩ giả bộ bị thương mềm yếu, nhưng cái này xem ra không có tác dụng.

Nàng lấy ra từ tủ lạnh cơm còn thừa hôm qua, rửa mấy cây ớt, nghĩ nghĩ, lại lấy từ tủ lạnh ra mấy miếng thịt khô, chuẩn bị xào cơm rang thịt khô ớt xanh.

Lúc Lý Mân đang hết sức chuyên chú thái thịt khô, phía sau bỗng truyền tới giọng nam sáng sủa : “Thịt khô đừng thái lớn như vậy.”

Nàng quay đầu, chỉ thấy Hồ Lân đang đứng tựa bên khung cửa nhìn nàng.

Lý Mân đang muốn thuận miệng nói một câu ‘Lão nương muốn làm gì thì làm’, nhưng miệng vừa mới mở, Hồ Lân giống như biết nàng định nói cái gì, mắt hơi nhíu lại.

Đừng nhìn bộ dáng Hồ Lân bình thường giống như rất dễ nói chuyện, khi mắt hắn nhíu lại như vậy, Lý Mân nghĩ dù sao hắn vẫn là yêu quái, vẫn có chút e sợ, lời thô tục gần tuôn ra lập tức biến thành : “Được!”, sau đó lại chân chó hỏi : “Ớt rất cay, ngươi ăn được không? Ta làm cơm rang ớt xanh, sau đó lại thổi cơm.”



Hồ Lân khẽ gật đầu, thản nhiên rời đi.

Hắn phát hiện vô luận là kiếp nào, nếu hắn luôn thuận theo lời nói của Lý Mân, nàng đều sẽ lên mặt, cách một đoạn thời gian lại dọa nàng một chút, nàng mới ngoan ngoãn thành thật.

Lý Mân hướng lưng hắn quơ quơ nắm đấm, làm mặt quỷ. Mặt quỷ của nàng vừa làm được một nửa phải lập tức ngừng lại – Hồ Lân đột nhiên quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn nàng chòng chọc !

Vì thế, Lý Mân rất ngột ngạt.

Bữa khuya hôm nay hai người ngồi ăn trong sân, mặt đối mặt.

Lý Mân nhìn Hồ Lân ngồi đối diện bộ dáng giống thiếu niên, liền tìm đề tài hỏi chuyện : “Hồ Lân, sao ngươi lại nói với Vương Bồi Vũ ngươi hai mươi bốn tuổi?”

Hồ Lân không ngẩng đầu, cúi đầu chậm rãi ăn, Lý Mân thấy lông mi hắn vừa dày vừa cong, trong lòng đố kị xen lẫn ao ước --- hồ ly tinh này biến thành người thật đẹp !

Chính lúc Lý Mân cho rằng hắn sẽ không trả lời, Hồ Lân lại ngẩng đầu nhìn nàng : “Năm nay ta hai vạn bốn nghìn tuổi.”

Mắt hắn hẹp dài, khóe mắt phía trong hướng xuống, khóe mắt phía đuôi nhếch lên, con ngươi trong suốt, giống như bảo thạch xanh tinh khiết.

Lý Mân nhìn mắt của hắn mà phát ngốc: hai vạn bốn nghìn tuổi ? Đây là khái niệm gì ? Nên xưng hô với hắn thế nào ? Lão gia gia sao ?

Lý Mân mất nửa ngày mới xuất được một câu : “Tốt lão!”

Hồ Lân bưng chén canh uống một ngụm : “Rồi sẽ có một ngày, trông nàng so với ta già hơn nhiều.”

Câu này của hắn là thật tự dưng khiến Lý Mân cảm thấy ngột ngạt, nửa buổi không nói chuyện.

Hồ Lân đạt được mục đích, trong lòng đắc ý, rũ mắt xuống nói : “Kỳ thật, muốn trường sinh bất lão cũng không phải không có cách.”

Lý Mân lại đáp: “Trường sinh bất lão? Ta không hứng thú.”

Đúng thực nàng không hứng thú. Cho dù có thể thực sự trường sinh bất lão, nhưng người thân đều không còn, còn mỗi mình sống phỏng có ích gì ?

Hồ Lân đang ăn cơm rang, nghe vậy liền lập tức bị nghẹn, phát ho.

Lý Mân vội đứng dậy giúp hắn vỗ lưng, vừa vỗ vừa hiếu kỳ hỏi : “Hồ ly tinh cũng có thể bị nghẹn chết sao ?”

Hồ Lân : “…”

Đang muốn lên lầu tắm rửa đi ngủ, Hồ Lân lại giữ chặt Lý Mân: “Nàng giặt quần áo cho ta.”

Lý Mân ngẩn người, Hồ Lân lập tức biến thành một con hồ ly nhỏ, nhảy lên lòng Lý Mân, quần áo của hắn xếp ở trên mặt đất.

Lý Mân xoay người nhặt quần áo lên, cầm tới lầu trên.

Tiểu hồ ly nằm trên giường Lý Mân, dùng máy tính bảng xem phim ‘Pháp y thị huyết’ , Lý Mân mệnh khổ giặt quần áo cho tiểu hồ ly trong buồng vệ sinh đối diện. Nàng vừa giặt quần áo vừa oán hận : “Tiểu hồ ly, cuộc đời này của ta, đây là lần đầu giặt quần áo cho đàn ông !”

‘Pháp y thị huyết’ có tình tiết chặt chẽ, tiểu hồ ly cuộn thành một đống ở trên giường, xem đến mê mẩn. Bên ngoài truyền tới tiếng Lý Mân phỉ nhổ : “Trước giờ ta không giặt quần áo cho đàn ông !!”

Lỗ tai tiểu hồ ly động đậy, cái đuôi to xõa tung lắc lắc, tiếp tục xem kịch hay.

Buổi sáng, Lý Mân giãy dụa từ trên giường ngồi dậy.

Bữa sáng không cầu kỳ, cháo trắng dưa cải đơn giản.

Lý Mân ngồi song song với Hồ Lân trên ghế sofa trong phòng khách ăn cơm.

Lý Mân mặc áo ngủ nhăn nheo, hai mắt lim dim, quầng mắt màu đen, túi mắt rõ ràng, hiển nhiên không ngủ ngon.

Hồ Lân mặc áo sơ mi trắng với quần bò, ăn diện rất bình thường, nhưng bộ dạng rất có tinh thần.

Ăn xong bữa sáng, Hồ Lân thu dọn chén bát đi rửa, Lý Mân dậy lên trên lầu.

Trưa hôm nay được tỉ tỉ sắp xếp đi xem mắt !



Lý Mân vốn ít khi trang điểm, bèn trang điểm đơn giản một chút, sau đó buộc tóc thành một cái đuôi ngựa cao cao, mặc váy tỉ tỉ mới cho, đổi sang đôi giày cao gót, lúc này mới đi xuống lầu.

Hồ Lân đứng ở trong sân, nhìn Lý Mân mặc váy đầm xanh nhạt, cảm thấy rất đẹp, chính là cảm thấy son phấn son nước gì đó trên mặt Lý Mân rất chướng mắt, Lý Mân không trang điểm xinh đẹp hơn a !

Hồ Lân dắt xe đạp điện ra ngoài, nhưng lúc xuất phát lại thấy Lý Mân la oai oái : “Váy này may bằng tơ tằm đó, vạn nhất vướng vào chỗ nào bị kéo sợi thì sao ? Váy này rất mắc đó !”

Hồ Lân cau mày : “Chúng ta mua ô tô đi.”

Lý Mân cười cười đoạt lấy tay lái, đưa túi cho Hồ Lân cầm – “Ý của ta là ta sẽ chạy xe, ngươi ngồi phía sau đi.”

Hồ Lân không nói chuyện, lẳng lặng ngồi phía sau xe đạp điện.

Lý Mân cưỡi lên xe, xuất phát.

Hồ Lân ngồi phía sau, nghĩ vấn đề có nên mua xe hay không.

Lý Mân vừa tới cửa hàng, điện thoại của tỉ tỉ liền gọi tới : “Lý Mân, đúng 11 giờ 30 đến quán cà phê Dio!”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Mân cũng không nói chuyện này với Hồ Lân.

Hồ Lân nói phải ra ngoài một lát, Lý Mân vội nhắc hắn : “Trước mười một giờ nhớ về đó!”

Hồ Lân khẽ gật đầu, bước ra ngoài.

Đến giữa trưa mười một giờ, Hồ Lân liền trở về.

Lý Mân bưng bánh chẻo đã chuẩn bị tốt ra cho hắn, cười nói : “Hồ Lân, chị gái ta kêu ta qua một chút, ngươi trông cửa hàng nhé, được không ?”

Hồ Lân khẽ gật đầu.

Lý Mân xách xe rời khỏi.

Hồ Lân nhìn bóng lưng Lý Mân, cảm thấy hôm nay nhìn Lý Mân có điểm vui vẻ nhảy nhót ?

Quán cà phê Dio tại Tiểu Thành rất nổi tiếng.

Tiểu Thành là thành phố nhỏ, những địa điểm gặp gỡ ước hẹn không có nhiều, cho nên mọi người đều sắp xếp gặp mặt, hẹn hò tại quán cà phê Dio.

Nếu như ngươi muốn xem mặt, vì đôi bên đều muốn không gian nhỏ riêng tư, vậy hãy tới cà phê Dio.

Nếu như ngươi muốn nói chuyện làm ăn, vì muốn chứng tỏ đẳng cấp, mời đến cà phê Dio.

Nếu như ngươi muốn ngoại tình, vì chứng tỏ túi tiền ngươi thừa thãi, có thể sung túc hưởng hoan lạc, vậy càng nên đến cà phê Dio.

...

Xét thấy quán cà phê Dio chiếm vị trí quan trọng như vậy ở Tiểu Thành, Lý Đông Thanh mới sắp xếp xem mặt cho Lý Mân tại cà phê Dio.

Vào quán cà phê Dio, Lý Mân còn đang nhìn xung quanh, Lý Đông Thanh bên kia đã đứng lên vẫy tay.

Sau khi Lý Mân đi tới, phát hiện ngoại trừ tỉ tỉ còn một người nam trẻ tuổi xa lạ.

Thấy Lý Mân tới, chàng trai trẻ tuổi kia đứng lên. Lý Đông Thanh vội giới thiệu : “Đây là em gái ta Lý Mân, đây là Trình Trừng.”

Nàng cười với Lý Mân, bổ sung một câu : “Trình Trừng đang cùng anh rể Trương của muội hợp tác mở mỏ khai thác quặng ngọc đó !”

Lý Mân cười cười, ba người cùng ngồi xuống.

Nói thêm mấy câu, Lý Đông Thanh liền lấy cớ phải đi trước, để lại Lý Mân và Trình Trừng mặt đối mặt.

Trình Trừng này trắng trẻo, bộ dáng hai mươi lăm hai mươi sáu, thân hình tầm trung, mi thanh mục tú, nhìn qua đã thấy hơn người, ăn nói giỏi, rất nhanh đã làm chủ cục diện. Uống xong một tách cà phê, Trình Trừng liền đề nghị cùng nhau tới rạp Tiểu Thành Tiền Quỹ xem ca nhạc.

Rạp Tiểu Thành Tiền Quỹ rất nổi tiếng ở Tiểu Thành, vừa mới khai trương. Lý Mân kinh ngạc : Tiền Quỹ tới Tiểu Thành mở chi nhánh mới ? Nay mới biết, thì ra rạp Tiền Quỹ này phía trước còn thêm hai chữ ‘Tiểu Thành’.

Lý Mân liếc ra ngoài mới phát hiện, xe của Trình Trừng là một chiếc BMW X6, nàng lập tức rõ vì sao tỉ tỉ lại nói giới thiệu cho mình một người đàn ông độc thân vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Kiếp Hồ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook