Quyển 1 - Chương 11: Người và thú tranh ăn
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
03/03/2014
Từ trước giờ Lý Mân ăn uống không giữ gìn, nàng cảm thấy bản thân từ nhỏ
tới lớn là cái cống ngầm đầy dầu đọng, thuốc trừ sâu thuốc diệt cỏ gì đó lưu lại trên thực phẩm không biết đã ăn vào bao nhiêu, lại lười chú ý
nên cũng không quan tâm, cho nên luôn là cái gì thích ăn thì ăn, thích
uống thì uống.Ví dụ như bữa sáng bánh quẩy với canh hồ tiêu cay này,
nàng biết rõ ăn nóng người, nhưng từ nhỏ đều ăn bữa sáng kiếu này, đã
thành thói quen, có cơ hội liền muốn ăn. Ngay cả tiểu hồ ly Hồ Lân này
cũng bị nàng cải tạo thành thích ăn bánh quẩy với canh hồ tiêu cay.
Đón Vương Bồi Vũ vào nhà xong, Lý Mân xách bánh quẩy và canh hồ tiêu cay tới phòng bếp, bê chén bát ra.
Lúc Lý Mân tới phòng bếp, Vương Bồi Vũ luôn nhìn bóng lưng nàng, đợi nàng từ phòng bếp đi ra mới nói : “Tiểu Mân, ngươi béo lên !”
Hắn không đợi Lý Mân trả lời, bồi thêm một câu : “Bắp đùi ngươi so với hồi trước to hơn nhiều !”
Lý Mân cảm thấy câu này rất không dễ nghe, nàng đặt bát đũa lên bàn : “Ta béo gầy liên quan gì tới ngươi ! Bắp đùi ta to vẫn nhỏ hơn ngươi, quản cái rắm á !”
Vương Bồi Vũ lấy tay ôm ngực đứng ở chỗ ấy, nhíu mày nói : “Ta vẫn cảm thấy nếu ngươi không gả đi được, hẳn ta phải rước về, cho nên ta cảm thấy bản thân có nghĩa vụ giám sát ngươi bảo trì thân hình thon thả, để ngươi có thể thuận lợi lấy chồng !”
Lý Mân trợn mắt nhìn hắn.
Vương Bồi Vũ mặt dài và gầy, trắng nõn trắng nà, thân hình gầy teo cao cao, mặc đồng phục cảnh sát đứng ở chỗ ấy, thực có chút tư thế ngọc thụ lâm phong.
Uổng công hắn mất nửa ngảy bày ra tư thế đẹp trai, Lý Mân lại không thèm liếc mắt, hừ một tiếng nói : “Không phiền cụ quan tâm.”
Vương Bồi Vũ trình bày xong, ngồi xuống đối diện Lý Mân : “Con chó thú cưng của ngươi đâu? Ta mua phần bữa sáng cho nó này.”
Lý Mân còn chưa đáp lời, liền nghe thấy tiếng Hồ Lân truyền tới từ tầng hai : “Lý Mân!”
Vương Bồi Vũ và Lý Mân cùng ngẩng đầu, nhìn Hồ Lân đang đứng tại lan can lầu hai.
Hồ Lân nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên cười cười, theo cầu thang phía Đông đi xuống.
Vương Bồi Vũ thấp giọng chất vấn Lý Mân : “Tên nhóc mắt xanh kia là thế nào? Sao ngươi lại dẫn người về nhà ?”
Lý Mân cảm thấy có trăm miệng cũng không biện bạch được, há mồm thở dốc không biết giải thích thế nào.
Hồ Lân thính tai đã nghe thấy, đi tới đối diện, chào hỏi Vương Bồi Vũ : “Là Tiểu Vương đệ đệ sao? Ta là Hồ Lân, bạn trai Tiểu Mân.”
Hắn mỉm cười vươn tay hướng Vương Bồi Vũ.
Vương Bồi Vũ buông đũa xuống, cũng đứng lên.
Hắn cảm thấy bộ dáng người tên Hồ Lân này không quá mười tám tuổi, gọi mình là “Tiểu Vương đệ đệ” nghe thực khó chịu.
Dù sao Vương Bồi Vũ cũng là người đã xông pha bên ngoài mấy năm, lập tức chẳng nói chẳng rằng bắt tay Hồ Lân.
Hồ Lân giống như chủ nhà chào hỏi Vương Bồi Vũ xong thì ngồi xuống, sau đó giống như người bề trên trừng mắt liếc Lý Mân một cái.
Không biết tại sao nhưng Lý Mân chính là có thể hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt Hồ Lân. Nàng không muốn khiến Vương Bồi Vũ làm lớn chuyện, lập tức tới phòng bếp.
Không khí bữa sáng này luôn rất kỳ quái.
Bộ dáng Vương Bồi Vũ luôn giống như đang suy nghĩ, lẳng lặng đánh giá Hồ Lân và Lý Mân.
Lý Mân thì giả vờ trấn định, thực ra trong lòng sớm đã mắng Hồ Lân không biết bao nhiêu lần.
Về phần đầu sỏ gây chuyện là Hồ Lân lại bày ra bộ dạng bình tĩnh, sắm vai chủ nhà nhiệt tình cực hoàn hảo.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Vương Bồi Vũ và Lý Mân lớn lên cùng nhau, sau khi nhà Lý Mân chỉ còn lại mình Lý Mân, hắn tuy nhỏ hơn Lý Mân một tuổi, nhưng tự nguyện muốn chăm sóc Lý Mân, cho nên hắn thường xuyên qua lại nhà Lý Mân, bây giờ đột nhiên bị một tên thư sinh mặt trắng mắt xanh đổi khách thành chủ, Vương Bồi Vũ vô cùng không thích ứng, hắn vừa ăn vừa giả bộ vô ý hỏi thăm lai lịch Hồ Lân : “Hồ…ngươi sinh năm bao nhiêu?”
Hồ Lân mỉm cười : “Ta năm nay hai mươi bốn.”
Mở to mắt nói dối a ! Hai mươi bốn ? Muốn lừa người cũng quá đần độn đi ! Vương Bồi Vũ vừa chửi thầm, vừa không ngừng cố gắng gặng hỏi : “…Hồ ca, quê ngươi ở đâu?”
Hồ Lân lấy một khúc bánh quẩy cắn một miếng : “Núi Thanh Khâu.”
Trước giờ Vương Bồi Vũ không đọc truyện giải trí, không biết trong “Sơn Hải kinh” có nói núi Thanh Khâu là nơi sản xuất hàng loạt hồ ly chín đuôi, lại hỏi thêm một câu : “Núi Thanh Khâu ? Chưa từng nghe qua, ở tỉnh nào vậy ?”
Hồ Lân liếc nhìn Lý Mân: “Tỉnh Thiểm Tây.”
Lý Mân vội ngắt lời : “Bồi Vũ, không phải ngươi muốn đi tham gia huấn luyện ở trên tỉnh sao, chuyện xử lý thế nào rồi ?”
Tuy rằng Vương Bồi Vũ nhờ quan hệ mới vào đồn cảnh sát, nhưng hắn không có văn bằng, cho nên có cơ hội huấn luyện đều sẽ không buông tha.
“Ngày mai sẽ đi, lần này huấn luyện ở trường cảnh sát tỉnh, kéo dài hơn nửa năm, ta tới chính là để tạm biệt ngươi.”
Đề tài nói chuyện được Lý Mân thay đổi thành công.
Vương Bồi Vũ vừa đi, Lý Mân liền kéo Hồ Lân vào phòng khách lầu một.
Vào phòng khách, nàng tức giận trừng hắn : “Ngươi dựa vào cái gì nói ngươi là bạn trai của ta ?!”
Hồ Lân không thèm để ý, vẻ mặt hợp tình hợp lý : “Nàng là vợ của ta, ta nói bạn trai là giảm bớt rồi.”
Lý Mân giận quá hóa cười : “Từ khi nào ta thành vợ của ngươi ? Khẩu vị ta cũng không nặng như vậy, lại đi thích cái gì nhân thú ! Người với thú ! Ọe !”
Nàng cố ý làm bộ dáng nôn mửa.
Hồ Lân vốn rất vui mừng a, kết quả Lý Mân lại biểu hiện như vậy, lập tức hắn bị chọc trúng chỗ đau, mắt hồ ly tức giận trừng Lý Mân, cả mắt đã biến thành màu xanh đậm.
Đáng tiếc Lý Mân xoay người ra đi, không thấy biến hóa này của Hồ Lân.
Lý Mân cho rằng Hồ Lân tức giận sẽ không cùng mình tới cửa hàng, kết quả sau khi lái xe tới cửa chính, vừa muốn xuống xe khóa cửa, liền thấy Hồ Lân vẻ mặt khó chịu đi ra, khóa lại cửa chính.
Lý Mân tính cách tốt, giận nhanh hết giận cũng nhanh, nàng vừa lái xe, vừa nói với Hồ Lân: “Hôm nay ta đem xe đi trả tỉ tỉ, đến lúc đó ta đi bằng xe đạp điện, xem ngươi đi theo ta kiểu gì.”
Vốn Hồ Lân đang nghiêm mặt tức giận, nghe Lý Mân nói ngây thơ như vậy, ngay cả trả lời cũng khinh thường, ngửa mặt hừ một tiếng : “Lý Mân, nàng là của ta, nàng chạy không thoát.”
Lý Mân lườm hắn, không hề coi là thật.
Tối đến nhanh, Lý Mân đúng thật muốn tới nhà tỉ tỉ trả xe.
Trước hết nàng gọi điện thoại cho tỉ tỉ, nói tỉ tỉ ở nhà đợi mình.
Ra đến cửa, nàng hỏi Hồ Lân : “Ta muốn tới nhà tỉ tỉ trả xe, ngươi tự về nhà hay biến thành tiểu hồ ly đi cùng ta ?”
Hồ Lân nghĩ nghĩ, nói : “Chưa đến giờ đóng cửa, ta trông tiệm, sau đó tự về nhà.”
Bởi vì hắn coi trọng Lý Mân, cho nên đối với cửa hàng của Lý Mân cũng coi trọng tương đương.
Lý Mân lái xe tới nhà tỉ tỉ.
Anh rể vừa mua cho tỉ tỉ một chiếc xe mới đắt tiền, cho nên chiếc Tilda này của tỉ tỉ không dùng đến, nhưng Lý Mân vẫn có một loại cảm giác phải nhờ cậy anh rể, hơn nữa đối với nàng mà nói, nuôi một chiếc xe không phải chuyện đơn giản, cho nên tuy rằng thuận tiện, Lý Mân vẫn quyết định trả xe.
Tỉ tỉ Lý Đông Thanh của Lý Mân đợi nàng ở nhà.
Tuy là chị em ruột, nhưng Lý Đông Thanh và em gái Lý Mân ngoại hình không giống nhau.
Lý Đông Thanh ngực to eo nhỏ, biểu hiện đầy đặn, ngũ quan sắc nét, trang điểm diễm lệ, tuy rằng tính cách nóng nảy không đủ hiền dịu, cũng vẫn là người chị tốt.
So với tỉ tỉ, Lý Mân bình thường hơn nhiều, làn da nàng trắng nõn, lông mày và lông mi đen đậm, là hình tượng ‘em gái hàng xóm biết điều’.
Khi Lý Mân tới nhà tỉ tỉ, Lý Đông Thanh vừa mới gọi đồ ăn bên ngoài về, chào hỏi Lý Mân bảo nàng cùng ăn.
Nàng bày ra mấy hộp đựng cơm giữ nhiệt, hai chị em ngồi đối diện nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Tỉ, Trương ca đâu ?”
“Hắn còn đang ở công trường.”
Lý Đông Thanh tùy ý nói mấy câu vu vơ, sau đó trực tiếp đi vào chủ đề chính : “Lý Mân, năm nay muội hai mươi hai đúng không ?”
Đương nhiên Lý Mân biết mưu đồ của tỉ tỉ, cười nói : “Tỉ tỉ, ta mới hai mươi mốt thôi, vừa rồi còn có khách hàng khen ta khí chất trong lành, bộ dáng giống như em gái hàng xóm vậy.”
“Hừ !” – Lý Đông Thanh đưa hộp giấy đựng canh cho Lý Mân – “Em gái hàng xóm ? Năm trước muội đã qua sinh nhật hai mươi mốt, không cần lại giả vờ hai mươi mốt tuổi. Không giao bạn trai ra đây, tương lai muội làm lão xử nữ được đấy !”
Lý Mân nhìn tỉ tỉ cười, vẻ mặt đùa giỡn : “Tỉ, sao tỉ cứ như vậy khẳng định ta là xử nữ a?”
Lý Đông Thanh trợn tròn mắt, dùng đũa chỉ Lý Mân, nửa buổi mới nói được một câu : “Hừ!”
Nàng buông đũa, khí thế như lửa : “Không phải xử nữ cũng phải lấy chồng cho ta, lần này tỉ tỉ tìm được cho ngươi một người đàn ông độc thân vàng ! Ngày mai trang điểm, nhanh chóng đi xem mặt cho ta !”
Lúc Lý Mân rời khỏi, Lý Đông Thanh cho nàng một cái váy mới và một bộ trang điểm đầy đủ, kêu nàng ngày mai nhanh chóng đi xem mặt.
Lý Mân nghĩ tới Hồ Lân còn ở nhà chịu đói, sợ Hồ Lân đói sẽ tức giận, trong lòng cũng gấp gáp, vội vội vàng vàng chạy về nhà. Từ nhà tỉ tỉ ở phía Đông đến nhà nàng ở ngoại ô phía Tây có đi qua học viện sư phạm Tiểu Thành và nghĩa địa công cộng, ven đường là rừng cây và vườn hoa hồng, buổi tối không có người.
Lý Mân chạy xe đạp điện trên đường yên tĩnh, cảm thấy trên lưng lạnh buốt.
Càng nghĩ nàng càng sợ hãi, tay nắm tay lái có chút run.
Gió không biết nổi lên từ khi nào, gió lay động cây bạch dương ven đường, phát ra tiếng “rắc rắc rầm rầm”. Ánh đèn hai bên đường tựa hồ cũng theo gió lờ mờ, lúc ẩn lúc hiện.
Lý Mân chạy xe rất nhanh, không thấy phía trước có một cái hố, lập tức té lăn trên đất, đèn chạy bằng điện trên xe cũng tắt. Nàng nhịn đau đang muốn đứng lên, chợt nghe thấy phía trước truyền tới tiếng bước chân, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.
Đón Vương Bồi Vũ vào nhà xong, Lý Mân xách bánh quẩy và canh hồ tiêu cay tới phòng bếp, bê chén bát ra.
Lúc Lý Mân tới phòng bếp, Vương Bồi Vũ luôn nhìn bóng lưng nàng, đợi nàng từ phòng bếp đi ra mới nói : “Tiểu Mân, ngươi béo lên !”
Hắn không đợi Lý Mân trả lời, bồi thêm một câu : “Bắp đùi ngươi so với hồi trước to hơn nhiều !”
Lý Mân cảm thấy câu này rất không dễ nghe, nàng đặt bát đũa lên bàn : “Ta béo gầy liên quan gì tới ngươi ! Bắp đùi ta to vẫn nhỏ hơn ngươi, quản cái rắm á !”
Vương Bồi Vũ lấy tay ôm ngực đứng ở chỗ ấy, nhíu mày nói : “Ta vẫn cảm thấy nếu ngươi không gả đi được, hẳn ta phải rước về, cho nên ta cảm thấy bản thân có nghĩa vụ giám sát ngươi bảo trì thân hình thon thả, để ngươi có thể thuận lợi lấy chồng !”
Lý Mân trợn mắt nhìn hắn.
Vương Bồi Vũ mặt dài và gầy, trắng nõn trắng nà, thân hình gầy teo cao cao, mặc đồng phục cảnh sát đứng ở chỗ ấy, thực có chút tư thế ngọc thụ lâm phong.
Uổng công hắn mất nửa ngảy bày ra tư thế đẹp trai, Lý Mân lại không thèm liếc mắt, hừ một tiếng nói : “Không phiền cụ quan tâm.”
Vương Bồi Vũ trình bày xong, ngồi xuống đối diện Lý Mân : “Con chó thú cưng của ngươi đâu? Ta mua phần bữa sáng cho nó này.”
Lý Mân còn chưa đáp lời, liền nghe thấy tiếng Hồ Lân truyền tới từ tầng hai : “Lý Mân!”
Vương Bồi Vũ và Lý Mân cùng ngẩng đầu, nhìn Hồ Lân đang đứng tại lan can lầu hai.
Hồ Lân nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên cười cười, theo cầu thang phía Đông đi xuống.
Vương Bồi Vũ thấp giọng chất vấn Lý Mân : “Tên nhóc mắt xanh kia là thế nào? Sao ngươi lại dẫn người về nhà ?”
Lý Mân cảm thấy có trăm miệng cũng không biện bạch được, há mồm thở dốc không biết giải thích thế nào.
Hồ Lân thính tai đã nghe thấy, đi tới đối diện, chào hỏi Vương Bồi Vũ : “Là Tiểu Vương đệ đệ sao? Ta là Hồ Lân, bạn trai Tiểu Mân.”
Hắn mỉm cười vươn tay hướng Vương Bồi Vũ.
Vương Bồi Vũ buông đũa xuống, cũng đứng lên.
Hắn cảm thấy bộ dáng người tên Hồ Lân này không quá mười tám tuổi, gọi mình là “Tiểu Vương đệ đệ” nghe thực khó chịu.
Dù sao Vương Bồi Vũ cũng là người đã xông pha bên ngoài mấy năm, lập tức chẳng nói chẳng rằng bắt tay Hồ Lân.
Hồ Lân giống như chủ nhà chào hỏi Vương Bồi Vũ xong thì ngồi xuống, sau đó giống như người bề trên trừng mắt liếc Lý Mân một cái.
Không biết tại sao nhưng Lý Mân chính là có thể hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt Hồ Lân. Nàng không muốn khiến Vương Bồi Vũ làm lớn chuyện, lập tức tới phòng bếp.
Không khí bữa sáng này luôn rất kỳ quái.
Bộ dáng Vương Bồi Vũ luôn giống như đang suy nghĩ, lẳng lặng đánh giá Hồ Lân và Lý Mân.
Lý Mân thì giả vờ trấn định, thực ra trong lòng sớm đã mắng Hồ Lân không biết bao nhiêu lần.
Về phần đầu sỏ gây chuyện là Hồ Lân lại bày ra bộ dạng bình tĩnh, sắm vai chủ nhà nhiệt tình cực hoàn hảo.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Vương Bồi Vũ và Lý Mân lớn lên cùng nhau, sau khi nhà Lý Mân chỉ còn lại mình Lý Mân, hắn tuy nhỏ hơn Lý Mân một tuổi, nhưng tự nguyện muốn chăm sóc Lý Mân, cho nên hắn thường xuyên qua lại nhà Lý Mân, bây giờ đột nhiên bị một tên thư sinh mặt trắng mắt xanh đổi khách thành chủ, Vương Bồi Vũ vô cùng không thích ứng, hắn vừa ăn vừa giả bộ vô ý hỏi thăm lai lịch Hồ Lân : “Hồ…ngươi sinh năm bao nhiêu?”
Hồ Lân mỉm cười : “Ta năm nay hai mươi bốn.”
Mở to mắt nói dối a ! Hai mươi bốn ? Muốn lừa người cũng quá đần độn đi ! Vương Bồi Vũ vừa chửi thầm, vừa không ngừng cố gắng gặng hỏi : “…Hồ ca, quê ngươi ở đâu?”
Hồ Lân lấy một khúc bánh quẩy cắn một miếng : “Núi Thanh Khâu.”
Trước giờ Vương Bồi Vũ không đọc truyện giải trí, không biết trong “Sơn Hải kinh” có nói núi Thanh Khâu là nơi sản xuất hàng loạt hồ ly chín đuôi, lại hỏi thêm một câu : “Núi Thanh Khâu ? Chưa từng nghe qua, ở tỉnh nào vậy ?”
Hồ Lân liếc nhìn Lý Mân: “Tỉnh Thiểm Tây.”
Lý Mân vội ngắt lời : “Bồi Vũ, không phải ngươi muốn đi tham gia huấn luyện ở trên tỉnh sao, chuyện xử lý thế nào rồi ?”
Tuy rằng Vương Bồi Vũ nhờ quan hệ mới vào đồn cảnh sát, nhưng hắn không có văn bằng, cho nên có cơ hội huấn luyện đều sẽ không buông tha.
“Ngày mai sẽ đi, lần này huấn luyện ở trường cảnh sát tỉnh, kéo dài hơn nửa năm, ta tới chính là để tạm biệt ngươi.”
Đề tài nói chuyện được Lý Mân thay đổi thành công.
Vương Bồi Vũ vừa đi, Lý Mân liền kéo Hồ Lân vào phòng khách lầu một.
Vào phòng khách, nàng tức giận trừng hắn : “Ngươi dựa vào cái gì nói ngươi là bạn trai của ta ?!”
Hồ Lân không thèm để ý, vẻ mặt hợp tình hợp lý : “Nàng là vợ của ta, ta nói bạn trai là giảm bớt rồi.”
Lý Mân giận quá hóa cười : “Từ khi nào ta thành vợ của ngươi ? Khẩu vị ta cũng không nặng như vậy, lại đi thích cái gì nhân thú ! Người với thú ! Ọe !”
Nàng cố ý làm bộ dáng nôn mửa.
Hồ Lân vốn rất vui mừng a, kết quả Lý Mân lại biểu hiện như vậy, lập tức hắn bị chọc trúng chỗ đau, mắt hồ ly tức giận trừng Lý Mân, cả mắt đã biến thành màu xanh đậm.
Đáng tiếc Lý Mân xoay người ra đi, không thấy biến hóa này của Hồ Lân.
Lý Mân cho rằng Hồ Lân tức giận sẽ không cùng mình tới cửa hàng, kết quả sau khi lái xe tới cửa chính, vừa muốn xuống xe khóa cửa, liền thấy Hồ Lân vẻ mặt khó chịu đi ra, khóa lại cửa chính.
Lý Mân tính cách tốt, giận nhanh hết giận cũng nhanh, nàng vừa lái xe, vừa nói với Hồ Lân: “Hôm nay ta đem xe đi trả tỉ tỉ, đến lúc đó ta đi bằng xe đạp điện, xem ngươi đi theo ta kiểu gì.”
Vốn Hồ Lân đang nghiêm mặt tức giận, nghe Lý Mân nói ngây thơ như vậy, ngay cả trả lời cũng khinh thường, ngửa mặt hừ một tiếng : “Lý Mân, nàng là của ta, nàng chạy không thoát.”
Lý Mân lườm hắn, không hề coi là thật.
Tối đến nhanh, Lý Mân đúng thật muốn tới nhà tỉ tỉ trả xe.
Trước hết nàng gọi điện thoại cho tỉ tỉ, nói tỉ tỉ ở nhà đợi mình.
Ra đến cửa, nàng hỏi Hồ Lân : “Ta muốn tới nhà tỉ tỉ trả xe, ngươi tự về nhà hay biến thành tiểu hồ ly đi cùng ta ?”
Hồ Lân nghĩ nghĩ, nói : “Chưa đến giờ đóng cửa, ta trông tiệm, sau đó tự về nhà.”
Bởi vì hắn coi trọng Lý Mân, cho nên đối với cửa hàng của Lý Mân cũng coi trọng tương đương.
Lý Mân lái xe tới nhà tỉ tỉ.
Anh rể vừa mua cho tỉ tỉ một chiếc xe mới đắt tiền, cho nên chiếc Tilda này của tỉ tỉ không dùng đến, nhưng Lý Mân vẫn có một loại cảm giác phải nhờ cậy anh rể, hơn nữa đối với nàng mà nói, nuôi một chiếc xe không phải chuyện đơn giản, cho nên tuy rằng thuận tiện, Lý Mân vẫn quyết định trả xe.
Tỉ tỉ Lý Đông Thanh của Lý Mân đợi nàng ở nhà.
Tuy là chị em ruột, nhưng Lý Đông Thanh và em gái Lý Mân ngoại hình không giống nhau.
Lý Đông Thanh ngực to eo nhỏ, biểu hiện đầy đặn, ngũ quan sắc nét, trang điểm diễm lệ, tuy rằng tính cách nóng nảy không đủ hiền dịu, cũng vẫn là người chị tốt.
So với tỉ tỉ, Lý Mân bình thường hơn nhiều, làn da nàng trắng nõn, lông mày và lông mi đen đậm, là hình tượng ‘em gái hàng xóm biết điều’.
Khi Lý Mân tới nhà tỉ tỉ, Lý Đông Thanh vừa mới gọi đồ ăn bên ngoài về, chào hỏi Lý Mân bảo nàng cùng ăn.
Nàng bày ra mấy hộp đựng cơm giữ nhiệt, hai chị em ngồi đối diện nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Tỉ, Trương ca đâu ?”
“Hắn còn đang ở công trường.”
Lý Đông Thanh tùy ý nói mấy câu vu vơ, sau đó trực tiếp đi vào chủ đề chính : “Lý Mân, năm nay muội hai mươi hai đúng không ?”
Đương nhiên Lý Mân biết mưu đồ của tỉ tỉ, cười nói : “Tỉ tỉ, ta mới hai mươi mốt thôi, vừa rồi còn có khách hàng khen ta khí chất trong lành, bộ dáng giống như em gái hàng xóm vậy.”
“Hừ !” – Lý Đông Thanh đưa hộp giấy đựng canh cho Lý Mân – “Em gái hàng xóm ? Năm trước muội đã qua sinh nhật hai mươi mốt, không cần lại giả vờ hai mươi mốt tuổi. Không giao bạn trai ra đây, tương lai muội làm lão xử nữ được đấy !”
Lý Mân nhìn tỉ tỉ cười, vẻ mặt đùa giỡn : “Tỉ, sao tỉ cứ như vậy khẳng định ta là xử nữ a?”
Lý Đông Thanh trợn tròn mắt, dùng đũa chỉ Lý Mân, nửa buổi mới nói được một câu : “Hừ!”
Nàng buông đũa, khí thế như lửa : “Không phải xử nữ cũng phải lấy chồng cho ta, lần này tỉ tỉ tìm được cho ngươi một người đàn ông độc thân vàng ! Ngày mai trang điểm, nhanh chóng đi xem mặt cho ta !”
Lúc Lý Mân rời khỏi, Lý Đông Thanh cho nàng một cái váy mới và một bộ trang điểm đầy đủ, kêu nàng ngày mai nhanh chóng đi xem mặt.
Lý Mân nghĩ tới Hồ Lân còn ở nhà chịu đói, sợ Hồ Lân đói sẽ tức giận, trong lòng cũng gấp gáp, vội vội vàng vàng chạy về nhà. Từ nhà tỉ tỉ ở phía Đông đến nhà nàng ở ngoại ô phía Tây có đi qua học viện sư phạm Tiểu Thành và nghĩa địa công cộng, ven đường là rừng cây và vườn hoa hồng, buổi tối không có người.
Lý Mân chạy xe đạp điện trên đường yên tĩnh, cảm thấy trên lưng lạnh buốt.
Càng nghĩ nàng càng sợ hãi, tay nắm tay lái có chút run.
Gió không biết nổi lên từ khi nào, gió lay động cây bạch dương ven đường, phát ra tiếng “rắc rắc rầm rầm”. Ánh đèn hai bên đường tựa hồ cũng theo gió lờ mờ, lúc ẩn lúc hiện.
Lý Mân chạy xe rất nhanh, không thấy phía trước có một cái hố, lập tức té lăn trên đất, đèn chạy bằng điện trên xe cũng tắt. Nàng nhịn đau đang muốn đứng lên, chợt nghe thấy phía trước truyền tới tiếng bước chân, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.