Chương 35
Thành Trùng
12/01/2017
CHƯƠNG 35
Những ngày tiếp theo, Hạ Thiên Thành dường như là muốn bù đắp cho khoảng thời gian bị thiếu hụt, mỗi đêm đều phải đến căn phòng nhỏ của Thạch Trụ, mà Thạch Trụ cũng không còn phản kháng nữa. Đêm hôm đó, Hạ Thiên Thành đã dùng những hành vi bừa bãi kia để nói cho y biết, không có chỗ cho y không nguyện ý, y đã liều mạng xin tha, phản kháng chỉ còn thiếu điều quỳ xuống nữa thôi, nhưng kết quả lại thế nào?
Thạch Trụ không phải là ngốc đến mức chưa từng nghĩ qua nguyên nhân Hạ Thiên Thành bao xe của y, y chi là vẫn cầu mong một chút may mắn, cho nên khi mà chút hy vọng đó tan biến, y khó thể khắc chế, y chỉ là muốn bảo toàn chính mình mà thôi, tại sao lại khó như vậy?
Hiện tại y chỉ còn mong ngóng Hạ Thiên Thành sẽ giống như trước đây, chơi đùa hai ba lần liền chán ghét.
Nhưng Hạ Thiên Thành rõ ràng là không có thành toàn cho mong muốn của y, không những như thế, đối diện với thân thể của Thạch Trụ sớm đã không kịp hồi phục lại tráng kiện như lúc đầu, hắn vẫn cứ như vậy liên tục trầm nghiện, nói không rõ được tư vị đó, có lẽ là dục vọng kìm nén quá lâu sau khi được giải phóng liền càng thêm khó thể khống chế. Thạch Trụ cuối cùng cũng đổ bệnh.
“Hồ đại phu, mời qua bên này.” Từ Phúc Quang dẫn vị đại phu riêng cho gia đình của Hạ phủ Hồ Hiển Tông đến một căn phòng nhỏ ở phía tây, dưới biểu tình kinh ngạc của Hồ Hiển Tông mà đẩy cửa vào, cửa vừa mở ra, một mùi vị ẩm mốc liền ào ra.
“Chính là y.” Thạch Trụ nằm trên giường sốt cao, mơ mơ màng màng ngủ, bộ dạng bẩn loạn không chịu nổi của y khiến cho Hồ Hiển Tông nhất thời nhíu mày, “Đây…..”
“Xin bắt mạch.” Từ Phúc Quang không để cho ông nói hết, nhanh lẹ chuyển một chiếc ghế đặt bên cạnh giường, Hồ Hiền Tông chỉ còn có thể ngồi xuống, ông cầm tay Thạch Trụ lên không chút để tâm mà bắt mạch, từ từ, biểu tình của Hồ Hiển Tông càng kinh ngạc.
Từ Phúc Quang tỉ mỉ xem xét sắc mặt của ông.
Rất lâu sau, Hồ Hiển Tông cuối cùng cũng buông tay Thạch Trụ xuống.
“Sao rồi?” Từ Phúc Quang thăm dò hỏi.
Hồ Hiển Tông do dự cả buổi, “…….Có thể hỏi một chút, người này là…….”
“Ngài chỉ cần nói bệnh của y thôi.” Từ Phúc Quang không động thanh sắc, ông biết lấy y thuật của Hồ Hiển Tông, khẳng định là đã nhìn ra manh mối, mà Hồ Hiển Tông nghe ông nói như vậy, trong lòng liền hiểu rõ được tám, chín phần, ông đứng dậy đi đến bàn bên cạnh, bắt đầu viết đơn thuốc.
“Có chút trễ nải.” Hồ Hiển Tông chỉ nói câu này, tay không ngừng viết, rất nhanh đã viết xong đơn thuốc.
“Đây là thuốc dùng bên ngoài.” Ông lại viết lên mặt sau của tờ giấy tên một loại thuốc. “Còn có, bệnh này cần tĩnh dưỡng.”
Đưa Hồ Hiển Tông đi xong, Từ Phúc Quang lập tức đi đến phòng của Hạ Thiên Thành hồi báo, đồng thời đưa đơn thuốc trình lên, Hạ Thiên Thành nhìn lướt qua, sắc mặt âm trầm bất định.
“Vậy đi sắc thuốc sao?” Từ Phúc Quang cẩn cẩn dực dực hỏi. (Vô cùng cẩn thận)
Hạ Thiên Thành đem đơn thuốc giao lại cho ông, “……..Hồ đại phu còn nói cái gì không?” Không thể phủ nhận, nội dung trong đơn thuốc này khiến Hạ Thiên Thành có chút kinh ngạc.
“Còn nói bệnh này cần phải tĩnh dưỡng.” Thanh âm của Từ Phúc Quang càng nhỏ, đối với quan hệ của lão gia và nam nhân đó, ông sớm đã biết hết rồi, nhưng ông trước giờ đều không dám lộ điều đó ra ngoài.
Hạ Thiên Thành ngây ra một lát, nửa ngày sau, chầm chậm phất tay, “Cứ chiếu theo đơn này sắc đi.”
Trước giờ đều chưa bao giờ nghĩ qua Thạch Trụ sẽ bởi vì làm chuyện đó mà sinh bệnh, Hạ Thiên Thành trầm mặc ngồi trước bàn, gần đây bản thân hắn làm việc cũng có chút mệt mỏi, nhưng mà mỗi đêm khi trời vừa tối, hắn vẫn theo quán tính mà đi đến căn phòng nhỏ đó. Hắn rất ít khi nhìn nơi đó của Thạch Trụ, mà có lẽ mỗi lần xong chuyện Thạch Trụ đều sẽ thanh tẩy, xúc cảm ở nơi đó vẫn không có cái gì dị thường, cho nên Hạ Thiên Thành trước giờ chưa từng đem những nết nhăn đỏ hồng ở nơi đó liên tưởng đến vết thương.
Có chút trễ nải sao? Đúng vậy, dù sao thì cũng đã hơn nửa tháng rồi, nam nhân đó phải gánh vác đã quá sức rồi đi, nghĩ lại dục vọng của bản thân trước đây đều là do bốn vị phu nhân, đôi khi còn có thêm một Lâm Vân Sinh, hoặc là một vài nữ tử thanh lâu chia ra gánh vác, hiện nay lại toàn bộ đều phát tiết trên người của một mình y, y có thể chịu đựng được mới lạ.
Hạ Thiên Thành nghĩ đến phản ứng gần đây của Thạch Trụ, mỗi lần khi hắn đẩy cửa bước vào, thì bất luận là nam nhân đó đang làm cái gì, đều sẽ bị dọa nhảy dựng lên, rồi ném cho hắn một ánh mắt hoảng sợ khủng bố, cái này nếu so ra, Thạch Trụ lúc trước mỗi khi đối diện với hắn khẩn trương bất an, thì chỉ nhiều hơn một nỗi sợ hãi mà thôi.
Chỉ là Hạ Thiên Thành trước giờ đều chọn lựa không nhìn đến
Hạ Thiên Thành đột nhiên có một tư vị không thể nói rõ, mặc dù trước giờ trên giường hắn đều không phải là một nam nhân biết dịu dàng săn sóc, nhưng mà thô bạo dã man như thế cũng tuyệt đối hiếm thấy. Hắn sớm nên phát hiện sự không thích hợp của Thạch Trụ chứ, suy cho cùng thì nam nhân yếu đuối này đến lúc cuối thì toàn bộ quá trình ngay cả một câu xin tha cũng đều không nói ra nổi, toàn thân cũng căng chặt lại khiến hắn cũng cảm giác được tình trạng không thoải mái này có bao nhiêu dị thường.
Buổi tối hôm nay, Thạch Trụ vào ở trong tòa lầu trắng của Hạ Thiên Thành đã dọa cho toàn bộ mọi người đều muốn rớt cằm xuống đất, mặc dù cũng chỉ là vào ở trong căn phòng của người làm ở lầu một thôi, nhưng cũng là chuyện hết sức đột ngột không hợp với thường quy, chỉ là một xe phu kéo xe mà thôi, có cái gì tất yếu phải vào ở trong nơi trú mà chỉ có người hầu cận bên của Hạ Thiên Thành mới có thể vào?
Lại thêm trước đó đã có rất nhiều lời phong thanh không biết do ai truyền ra nói rằng đại soái và y có cái này cái nọ, cho nên sau khi chuyện này truyền ra không bao lâu, đã kinh động đến hai vị phu nhân và hai tiểu thiếp của Hạ Thiên Thành.
Các nàng vốn vẫn bất luận thế nào cũng không tin tưởng con mắt chỉ biết nhìn lên cao của Hạ Thiên Thành sao lại có thể nhìn trúng được cái thứ đó, nhưng mà tình huống bây giờ phải giải thích thế nào đây? Đặc biệt là Dung Tú Anh, theo tin tức mà con nha đầu nàng đã mang theo từ nhà mẹ đẻ đến thám thính được, thì nam nhân tên là Thạch Trụ đó chính là nhị sư ca của ngũ tiểu thiếp của nhị ca nàng, điều này khiến nàng âm thầm nhớ lại cái đêm hôm đó, tên hán tử ốm nhách đen thui đã làm cho Hạ Thiên Thành đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt, nàng cảm thấy sự tình không có đơn giản như các nàng lúc đầu đã nghĩ nữa rồi. Đăng bởi: admin
Những ngày tiếp theo, Hạ Thiên Thành dường như là muốn bù đắp cho khoảng thời gian bị thiếu hụt, mỗi đêm đều phải đến căn phòng nhỏ của Thạch Trụ, mà Thạch Trụ cũng không còn phản kháng nữa. Đêm hôm đó, Hạ Thiên Thành đã dùng những hành vi bừa bãi kia để nói cho y biết, không có chỗ cho y không nguyện ý, y đã liều mạng xin tha, phản kháng chỉ còn thiếu điều quỳ xuống nữa thôi, nhưng kết quả lại thế nào?
Thạch Trụ không phải là ngốc đến mức chưa từng nghĩ qua nguyên nhân Hạ Thiên Thành bao xe của y, y chi là vẫn cầu mong một chút may mắn, cho nên khi mà chút hy vọng đó tan biến, y khó thể khắc chế, y chỉ là muốn bảo toàn chính mình mà thôi, tại sao lại khó như vậy?
Hiện tại y chỉ còn mong ngóng Hạ Thiên Thành sẽ giống như trước đây, chơi đùa hai ba lần liền chán ghét.
Nhưng Hạ Thiên Thành rõ ràng là không có thành toàn cho mong muốn của y, không những như thế, đối diện với thân thể của Thạch Trụ sớm đã không kịp hồi phục lại tráng kiện như lúc đầu, hắn vẫn cứ như vậy liên tục trầm nghiện, nói không rõ được tư vị đó, có lẽ là dục vọng kìm nén quá lâu sau khi được giải phóng liền càng thêm khó thể khống chế. Thạch Trụ cuối cùng cũng đổ bệnh.
“Hồ đại phu, mời qua bên này.” Từ Phúc Quang dẫn vị đại phu riêng cho gia đình của Hạ phủ Hồ Hiển Tông đến một căn phòng nhỏ ở phía tây, dưới biểu tình kinh ngạc của Hồ Hiển Tông mà đẩy cửa vào, cửa vừa mở ra, một mùi vị ẩm mốc liền ào ra.
“Chính là y.” Thạch Trụ nằm trên giường sốt cao, mơ mơ màng màng ngủ, bộ dạng bẩn loạn không chịu nổi của y khiến cho Hồ Hiển Tông nhất thời nhíu mày, “Đây…..”
“Xin bắt mạch.” Từ Phúc Quang không để cho ông nói hết, nhanh lẹ chuyển một chiếc ghế đặt bên cạnh giường, Hồ Hiền Tông chỉ còn có thể ngồi xuống, ông cầm tay Thạch Trụ lên không chút để tâm mà bắt mạch, từ từ, biểu tình của Hồ Hiển Tông càng kinh ngạc.
Từ Phúc Quang tỉ mỉ xem xét sắc mặt của ông.
Rất lâu sau, Hồ Hiển Tông cuối cùng cũng buông tay Thạch Trụ xuống.
“Sao rồi?” Từ Phúc Quang thăm dò hỏi.
Hồ Hiển Tông do dự cả buổi, “…….Có thể hỏi một chút, người này là…….”
“Ngài chỉ cần nói bệnh của y thôi.” Từ Phúc Quang không động thanh sắc, ông biết lấy y thuật của Hồ Hiển Tông, khẳng định là đã nhìn ra manh mối, mà Hồ Hiển Tông nghe ông nói như vậy, trong lòng liền hiểu rõ được tám, chín phần, ông đứng dậy đi đến bàn bên cạnh, bắt đầu viết đơn thuốc.
“Có chút trễ nải.” Hồ Hiển Tông chỉ nói câu này, tay không ngừng viết, rất nhanh đã viết xong đơn thuốc.
“Đây là thuốc dùng bên ngoài.” Ông lại viết lên mặt sau của tờ giấy tên một loại thuốc. “Còn có, bệnh này cần tĩnh dưỡng.”
Đưa Hồ Hiển Tông đi xong, Từ Phúc Quang lập tức đi đến phòng của Hạ Thiên Thành hồi báo, đồng thời đưa đơn thuốc trình lên, Hạ Thiên Thành nhìn lướt qua, sắc mặt âm trầm bất định.
“Vậy đi sắc thuốc sao?” Từ Phúc Quang cẩn cẩn dực dực hỏi. (Vô cùng cẩn thận)
Hạ Thiên Thành đem đơn thuốc giao lại cho ông, “……..Hồ đại phu còn nói cái gì không?” Không thể phủ nhận, nội dung trong đơn thuốc này khiến Hạ Thiên Thành có chút kinh ngạc.
“Còn nói bệnh này cần phải tĩnh dưỡng.” Thanh âm của Từ Phúc Quang càng nhỏ, đối với quan hệ của lão gia và nam nhân đó, ông sớm đã biết hết rồi, nhưng ông trước giờ đều không dám lộ điều đó ra ngoài.
Hạ Thiên Thành ngây ra một lát, nửa ngày sau, chầm chậm phất tay, “Cứ chiếu theo đơn này sắc đi.”
Trước giờ đều chưa bao giờ nghĩ qua Thạch Trụ sẽ bởi vì làm chuyện đó mà sinh bệnh, Hạ Thiên Thành trầm mặc ngồi trước bàn, gần đây bản thân hắn làm việc cũng có chút mệt mỏi, nhưng mà mỗi đêm khi trời vừa tối, hắn vẫn theo quán tính mà đi đến căn phòng nhỏ đó. Hắn rất ít khi nhìn nơi đó của Thạch Trụ, mà có lẽ mỗi lần xong chuyện Thạch Trụ đều sẽ thanh tẩy, xúc cảm ở nơi đó vẫn không có cái gì dị thường, cho nên Hạ Thiên Thành trước giờ chưa từng đem những nết nhăn đỏ hồng ở nơi đó liên tưởng đến vết thương.
Có chút trễ nải sao? Đúng vậy, dù sao thì cũng đã hơn nửa tháng rồi, nam nhân đó phải gánh vác đã quá sức rồi đi, nghĩ lại dục vọng của bản thân trước đây đều là do bốn vị phu nhân, đôi khi còn có thêm một Lâm Vân Sinh, hoặc là một vài nữ tử thanh lâu chia ra gánh vác, hiện nay lại toàn bộ đều phát tiết trên người của một mình y, y có thể chịu đựng được mới lạ.
Hạ Thiên Thành nghĩ đến phản ứng gần đây của Thạch Trụ, mỗi lần khi hắn đẩy cửa bước vào, thì bất luận là nam nhân đó đang làm cái gì, đều sẽ bị dọa nhảy dựng lên, rồi ném cho hắn một ánh mắt hoảng sợ khủng bố, cái này nếu so ra, Thạch Trụ lúc trước mỗi khi đối diện với hắn khẩn trương bất an, thì chỉ nhiều hơn một nỗi sợ hãi mà thôi.
Chỉ là Hạ Thiên Thành trước giờ đều chọn lựa không nhìn đến
Hạ Thiên Thành đột nhiên có một tư vị không thể nói rõ, mặc dù trước giờ trên giường hắn đều không phải là một nam nhân biết dịu dàng săn sóc, nhưng mà thô bạo dã man như thế cũng tuyệt đối hiếm thấy. Hắn sớm nên phát hiện sự không thích hợp của Thạch Trụ chứ, suy cho cùng thì nam nhân yếu đuối này đến lúc cuối thì toàn bộ quá trình ngay cả một câu xin tha cũng đều không nói ra nổi, toàn thân cũng căng chặt lại khiến hắn cũng cảm giác được tình trạng không thoải mái này có bao nhiêu dị thường.
Buổi tối hôm nay, Thạch Trụ vào ở trong tòa lầu trắng của Hạ Thiên Thành đã dọa cho toàn bộ mọi người đều muốn rớt cằm xuống đất, mặc dù cũng chỉ là vào ở trong căn phòng của người làm ở lầu một thôi, nhưng cũng là chuyện hết sức đột ngột không hợp với thường quy, chỉ là một xe phu kéo xe mà thôi, có cái gì tất yếu phải vào ở trong nơi trú mà chỉ có người hầu cận bên của Hạ Thiên Thành mới có thể vào?
Lại thêm trước đó đã có rất nhiều lời phong thanh không biết do ai truyền ra nói rằng đại soái và y có cái này cái nọ, cho nên sau khi chuyện này truyền ra không bao lâu, đã kinh động đến hai vị phu nhân và hai tiểu thiếp của Hạ Thiên Thành.
Các nàng vốn vẫn bất luận thế nào cũng không tin tưởng con mắt chỉ biết nhìn lên cao của Hạ Thiên Thành sao lại có thể nhìn trúng được cái thứ đó, nhưng mà tình huống bây giờ phải giải thích thế nào đây? Đặc biệt là Dung Tú Anh, theo tin tức mà con nha đầu nàng đã mang theo từ nhà mẹ đẻ đến thám thính được, thì nam nhân tên là Thạch Trụ đó chính là nhị sư ca của ngũ tiểu thiếp của nhị ca nàng, điều này khiến nàng âm thầm nhớ lại cái đêm hôm đó, tên hán tử ốm nhách đen thui đã làm cho Hạ Thiên Thành đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt, nàng cảm thấy sự tình không có đơn giản như các nàng lúc đầu đã nghĩ nữa rồi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.