Chương 36
Thành Trùng
12/01/2017
CHƯƠNG 36
Khi mà tất cả mọi người đều lo lắng suy đoán về mối quan hệ của Hạ Thiên Thành và Thạch Trụ, thậm chí âm thầm trù tính kế hoạch đối phó, Hạ Thiên Thành lại đi đến hý viện, thật ra trong suốt thời gian này, Lâm Vân Sinh đã phái không ít người đến mời hắn, chỉ là hắn vẫn không dậy nổi hứng thú để đi, hắn nghĩ người nam nhân thông minh này khẳng định là đã phát hiện ra được cái gì rồi, nên gần đây cũng đã không còn lộ diện.
Hạ Thiên Thành đang bức rứt vô cùng, đã có mấy ngày hắn không có đến gần Thạch Trụ, tất cả nữ nhân trong nhà hắn đều tụ lại chăm sóc an ủi một lượt, nhưng vẫn có cảm giác chỗ nào đó không thỏa mãn được, mấy hôm nay rảnh rang đến nhàm chán cực kỳ, ngược lại đã làm cho hắn nhớ đến Lâm Vân Sinh dường như thất tung trong nháy mắt kia, có lẽ là bởi vì nghĩ đến nam nhân này, mà trước mặt của Hạ Thiên Thành như đang thoáng qua bộ dạng tuấn mỹ tiêu sái của Lâm Vân Sinh.
Trong hý viện đang diễn tuồng mới của Lâm Vân Sinh “Bá Vương biệt Cơ”*, toàn thân réo rắt tuyệt nhiên, tản ra một phong tình động nhân không thể tả, Hạ Thiên Thành ngồi dưới đài cảm thấy vô cùng thú vị thích thú xem.
…….Lâm Vân Sinh vẫn là Lâm Vân Sinh a.
Lâm Vân Sinh sớm đã nhìn thấy Hạ Thiên Thành ở dưới đài, vẫn là cái thần thái không động thanh sắc như thế, nhưng lại phản phất nhập hồn, khép mắt lại nhẹ nhàng gõ nhịp cây bách tử, đây là bộ dáng lần đầu tiên mà cậu nhìn thấy hắn.
Ánh mắt của Lâm Vân Sinh lướt qua, rồi lại quay về, tuồng diễn của cậu càng lúc càng nhập thần, tư thái hoàn mỹ tuyệt vời.
Ngu Cơ đang hướng về Bá Vương biểu đạt tâm tình không nỡ nhất lần cuối trước khi tử biệt, trong thoáng chốc cuối cùng cũng nâng kiếm tự cắt cổ, nước mắt của Lâm Vân Sinh cũng chảy xuống, là ai nói kẻ hát xướng vô tình a? Chỉ là có tình cũng chỉ nên đặt trong tuồng diễn mà thôi.
Mà nếu như có ai đó nhìn tình cảnh này cũng không động tâm, vậy Lâm Vân Sinh cậu cũng không còn cái gì đáng nói nữa rồi.
Tuồng diễn xong rồi, Lâm Vân Sinh hơi nhẹ thở dốc nhìn Hạ Thiên Thành, trên khuôn mặt được tô vẻ nhiều màu* không có biểu tình gì, tiếng người trong hý viện huyên náo, cậu cũng chỉ nhìn trực diện vào ánh mắt của người kia đang còn một chút ngẩn ngơ, ý cậu muốn nói, hắn nhìn hiểu rồi sao?
Hạ Thiên Thành không có nghĩ đến Lâm Vân Sinh sẽ diễn xuất ra biểu tình như thế, tuy nói là ai cũng đều biết câu chuyện chia lìa này, nhưng hắn lại cảm thấy dường như cậu đang muốn nói với hắn cái gì, không phải là nội dung của vở diễn, mà là thần tình đó, một thứ gì đó lộ ra trong từng động tác diễn, còn thêm khoảnh khắc này trực diện nhìn nhau………Chân mày Hạ Thiên Thành nhăn lại, nam nhân này làm gì vậy?
Mặc dù Hạ Thiên Thành đã đoán được Lâm Vân Sinh có khả năng phát giác được chuyện gì, nhưng lại chưa từng nghĩ đến điều đó sẽ ảnh hưởng đến thái độ của cậu đối với hắn, điều này khiến hắn cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, giữa bọn họ đáng lý ra là không có cái gì đi? Hắn đến đây, không phải là bởi vì muốn nhìn thấy bộ mặt u oán đó.
Hạ Thiên Thành đứng dậy, nhưng ngay lúc hắn quay người đi, Lâm Vân Sinh đột nhiên lớn tiếng gọi: “Đại vương!”
Hạ Thiên Thành kinh ngạc, tiếng gọi bạch niệm như còn đang ở trong tuồng kịch đột nhiên vang lên đó khiến cho trong hý viện nhất thời an tĩnh hẳn đi, hắn không kìm được quay đầu lại lần nữa nhìn vào Lâm Vân Sinh. “……..”
Lâm Vân Sinh vẫn đứng thẳng ở đó, rất lâu, cuối cùng ảm đạm vô lực cười giễu một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Đêm này, Hạ Thiên Thành mới hoàn toàn lĩnh hội được sự điên cuồng của Lâm Vân Sinh, người nam nhân ngày thường ưu nhã cả sóng lớn cũng không kinh động được này, lần đầu tiên không biết đủ mà quấn quít lấy hắn, sử dụng các tư thế toàn thân để cuốn hút hắn, lấy lòng hắn. Hạ Thiên Thành căn bản không thể nào tỉ mỉ mà thể hội được, chỉ là tùy ý bản năng xúi giục tựa như một dã thú cứ làm rồi làm, thẳng cho đến khi hai người đều hoàn toàn tê liệt.
Nhưng mà sau cơn kích tình trôi qua, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, đầu óc Hạ Thiên Thành dần dần thanh tỉnh lại, nói thật, ở cạnh Lâm Vân Sinh lâu như thế, tư vị sảng khoái tràn trề như thế này vẫn là lần đầu tiên có được, Hạ Thiên Thành cúi đầu nhìn Lâm Vân Sinh đang dựa vào trong lòng hắn, vầng trán trắng bóc thấm ướt một tầng mồ hôi dày đặc, đôi lông mi dài dài hơi khép lại, vô pháp phủ nhận, nam nhân này mang đến cho hắn một loại cảm nhận hoàn toàn mới, hoàn toàn không giống với những phu nhân tuân quy thủ tắc của hắn, rồi những tiểu thiếp suốt ngày làm nũng, càng khỏi nhắc đến cái tên xuẩn nam nhân bộ mặt ngây ngốc nửa sống nửa chết đó, hắn nghĩ hắn một chút cũng không chán ghét.
Không cần nghĩ cũng biết mấy ngày tiếp theo đó, Hạ Thiên Thành luôn cùng ở bên Lâm Vân Sinh, một người anh tuấn, tinh tế, lên giường lại là một thái độ tương phản vô cùng nhiệt tình, nên Lâm Vân Sinh trong nhất thời nhận được sự chuyên sủng của hắn, Hạ Thiên Thành dường như cũng quên là còn có một Thạch Trụ nữa.
Tất cả người trong Hạ phủ đều thở nhẹ nhõm một hơi, nói cho cùng thì tiếng đồn chơi nam nhân cũng không mấy dễ nghe, đặc biệt là chơi đùa Thạch Trụ một tên nam nhân như thế, Lâm Vân Sinh đương nhiên tốt hơn nhiều, Hạ Thiên Thành thay đổi tốt hơn trở lại giống như trước đây cũng khiến cho các nữ nhân của hắn yên tâm, nam nhân kia vốn dĩ là không có khả năng tạo ra chuyện gì cả, hơn nữa các nàng tin tưởng, Lâm Vân Sinh đồng dạng cũng là thân nam nhi cũng sẽ không lâu dài được đến đâu hết.
Đáng tiếc là những người này đều đã vui mừng quá sớm rồi, bọn họ đều không có chú ý đến rằng Hạ Thiên Thành vẫn chưa có thả Thạch Trụ đi, Hạ phủ làm sao có thể chân chính cần thiết phải bao một chiếc xe kéo chứ, đương nhiên điểm này bọn họ không có nghĩ đến, thì Hạ Thiên Thành càng không hề nghĩ qua.
Thạch Trụ và một đám hạ nhân ở trong vườn hoa gắng sức bê chuyển mấy cây hoa, nghe nói ở đây cần xây một đài diễn, bọn họ mấy ngày trước đã sớm bắt đầu chỉnh lý rồi, Thạch Trụ từ lúc khỏi được trận bệnh đó vẫn cứ luôn không hoàn toàn hồi phục, chưa làm được bao nhiêu liền bắt đầu mệt mỏi đổ đầy mồ hôi, chốc chốc lại còn ho mấy tiếng, tự y cũng có thể cảm giác được thân thể của y đã không thể tốt được như trước đây.
Khi Hạ Thiên Thành nhìn thấy Thạch Trụ, là lúc Thạch Trụ đang ôm một cây hoa cành lá xum xuê còn cao hơn cả một người, lưng của y cũng không thẳng nổi, Từ Phúc Quang vẫn còn chưa nhận ra y, vội mở miệng nói, “Này! Này! Bỏ xuống đi! Làm cái gì vậy? Loại hoa này mà cũng muốn vứt sao? Thật là nhìn lại đi không phải của riêng ngươi đâu.”
Thạch Trụ bị dọa một phát, mọi người cũng đều thấy, lúc này mới phát hiện Hạ Thiên Thành và Từ Phúc Quang không biết từ lúc nào đã đứng ở ngay trước vườn, mặt của Thạch Trụ nhất thời trắng bệch. Thạch Trụ cũng không biết bản thân phải làm sao để đặt chậu hoa này xuống, nhìn thấy người đó, toàn thân y đều khống chế không được mà bắt đầu phát run, y quả thật không dám nhìn hắn lần thứ hai.
Hạ Thiên Thành cả buổi không nói nên lời trừng mắt nhìn nam nhân giống như con chuột nhìn thấy mèo liền sợ đến không dám động chỉ co ro tại chỗ đó, đã bao nhiêu ngày không gặp rồi, hắn dường như đều đã không còn nhớ đến nữa, chỉ là bệnh của nam nhân này chắc đã sớm khỏi rồi đi, tại sao nhìn thấy lại tiều tụy hốc hác đến mức độ này chứ? Càng kỳ quái chính là bản thân, cách biệt lâu như thế nhưng nhìn thấy được Thạch Trụ thế này, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp, vô số tư vị nói không nên lời dâng đầy trong lòng, hắn không mấy dễ chịu, đây đối với hắn mà nói, làm một tình tự hoàn toàn xa lạ…….
Nam nhân này tại sao lại càng lúc con mẹ nó càng muốn cũng không bỏ được thế này? Dựa vào cuộc sống khoái lạc của bản thân hắn trước mắt, Hạ Thiên Thành không tìm được bất cứ lý do nào khiến hắn lại phải tiếp tục dính đến nam nhân này nữa.
Có lẽ nếu đợt này hắn không ở cùng với Lâm Vân Sinh, Hạ Thiên Thành ngược lại sẽ không cảm thấy điều dị thường, hắn vẫn luôn cho rằng cái mà bản thân trầm mê chẳng qua chỉ là thân thể của Thạch Trụ, nếu như là vậy thì hiện tại hắn đã có Lâm Vân Sinh, đáng lý ra hắn nên vứt bỏ Thạch Trụ đi mới phải, nhưng sự thật thì sao?
Hạ Thiên Thành đứng ngây ra đó cuối cùng cũng ẩn ẩn ý thức được cái gì?
*”Bá Vương biệt Cơ”: Vai chính là Tây Sở Bá Vương và ái phi Ngu Cơ.
Hạng Tịch (項籍) (232 TCN-202 TCN), tên tự là Vũ/Võ (羽), còn gọi là Tây Sở Bá Vương (西楚霸王). Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.
Biệt Ngu Cơ
Hạng vương đóng quân ở trong thành Cai Hạ, binh ít, lương hết. Quân Hán và quân chư hầu bổ vây mấy vòng. Đang đêm, Hạng vương thức dậy nghe quân Hán ở bốn mặt đều hát giọng Sở, Hạng vương kinh hoàng, nói:
Hán đã lấy được Sở rồi sao? Sao mà người Sở lại đông như thế?
Đêm đó Hạng vương uống rượu trong trướng cùng mỹ nhân Ngu Cơ. Hạng vương đau đớn cảm khái làm bài thơ, được đời sau gọi là bài “Cai Hạ ca”:
Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà.
Dịch:
Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?
Hạng vương ca mấy lần, Ngu Cơ múa kiếm, hát hòa theo, lời ca rằng:
Hán binh dĩ lược địa,
Tứ diện Sở ca thanh.
Trượng phu ý khí tận,
Tiện thiếp hà liêu sinh.
Dịch:
Quân Hán lấy hết đất,
Khúc Sở vang bốn bề.
Trượng phu chí lớn cạn,
Tiện thiếp sống làm chi.
Rồi Ngu Cơ tự vẫn. Tương truyền nơi máu bà đổ xuống mọc lên một thứ cỏ hễ có rót rượu gần bên thì cỏ múa lả lướt như Ngu Cơ trong tiệc rượu của Hạng Vũ. Người ta gọi cỏ ấy là “Ngu mỹ nhân thảo”.
Theo Sử ký, khi Ngu Cơ chết, Hạng Vương khóc chảy nước mắt, tả hữu đều khóc, không ai có thể ngẩng lên nhìn.
=>>> (Trích dẫn từ wikipedia, link:
http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BA%A1ng_V%C5%A9)
*Khuôn mặt tô vẽ trong hý kịch: Đăng bởi: admin
Khi mà tất cả mọi người đều lo lắng suy đoán về mối quan hệ của Hạ Thiên Thành và Thạch Trụ, thậm chí âm thầm trù tính kế hoạch đối phó, Hạ Thiên Thành lại đi đến hý viện, thật ra trong suốt thời gian này, Lâm Vân Sinh đã phái không ít người đến mời hắn, chỉ là hắn vẫn không dậy nổi hứng thú để đi, hắn nghĩ người nam nhân thông minh này khẳng định là đã phát hiện ra được cái gì rồi, nên gần đây cũng đã không còn lộ diện.
Hạ Thiên Thành đang bức rứt vô cùng, đã có mấy ngày hắn không có đến gần Thạch Trụ, tất cả nữ nhân trong nhà hắn đều tụ lại chăm sóc an ủi một lượt, nhưng vẫn có cảm giác chỗ nào đó không thỏa mãn được, mấy hôm nay rảnh rang đến nhàm chán cực kỳ, ngược lại đã làm cho hắn nhớ đến Lâm Vân Sinh dường như thất tung trong nháy mắt kia, có lẽ là bởi vì nghĩ đến nam nhân này, mà trước mặt của Hạ Thiên Thành như đang thoáng qua bộ dạng tuấn mỹ tiêu sái của Lâm Vân Sinh.
Trong hý viện đang diễn tuồng mới của Lâm Vân Sinh “Bá Vương biệt Cơ”*, toàn thân réo rắt tuyệt nhiên, tản ra một phong tình động nhân không thể tả, Hạ Thiên Thành ngồi dưới đài cảm thấy vô cùng thú vị thích thú xem.
…….Lâm Vân Sinh vẫn là Lâm Vân Sinh a.
Lâm Vân Sinh sớm đã nhìn thấy Hạ Thiên Thành ở dưới đài, vẫn là cái thần thái không động thanh sắc như thế, nhưng lại phản phất nhập hồn, khép mắt lại nhẹ nhàng gõ nhịp cây bách tử, đây là bộ dáng lần đầu tiên mà cậu nhìn thấy hắn.
Ánh mắt của Lâm Vân Sinh lướt qua, rồi lại quay về, tuồng diễn của cậu càng lúc càng nhập thần, tư thái hoàn mỹ tuyệt vời.
Ngu Cơ đang hướng về Bá Vương biểu đạt tâm tình không nỡ nhất lần cuối trước khi tử biệt, trong thoáng chốc cuối cùng cũng nâng kiếm tự cắt cổ, nước mắt của Lâm Vân Sinh cũng chảy xuống, là ai nói kẻ hát xướng vô tình a? Chỉ là có tình cũng chỉ nên đặt trong tuồng diễn mà thôi.
Mà nếu như có ai đó nhìn tình cảnh này cũng không động tâm, vậy Lâm Vân Sinh cậu cũng không còn cái gì đáng nói nữa rồi.
Tuồng diễn xong rồi, Lâm Vân Sinh hơi nhẹ thở dốc nhìn Hạ Thiên Thành, trên khuôn mặt được tô vẻ nhiều màu* không có biểu tình gì, tiếng người trong hý viện huyên náo, cậu cũng chỉ nhìn trực diện vào ánh mắt của người kia đang còn một chút ngẩn ngơ, ý cậu muốn nói, hắn nhìn hiểu rồi sao?
Hạ Thiên Thành không có nghĩ đến Lâm Vân Sinh sẽ diễn xuất ra biểu tình như thế, tuy nói là ai cũng đều biết câu chuyện chia lìa này, nhưng hắn lại cảm thấy dường như cậu đang muốn nói với hắn cái gì, không phải là nội dung của vở diễn, mà là thần tình đó, một thứ gì đó lộ ra trong từng động tác diễn, còn thêm khoảnh khắc này trực diện nhìn nhau………Chân mày Hạ Thiên Thành nhăn lại, nam nhân này làm gì vậy?
Mặc dù Hạ Thiên Thành đã đoán được Lâm Vân Sinh có khả năng phát giác được chuyện gì, nhưng lại chưa từng nghĩ đến điều đó sẽ ảnh hưởng đến thái độ của cậu đối với hắn, điều này khiến hắn cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, giữa bọn họ đáng lý ra là không có cái gì đi? Hắn đến đây, không phải là bởi vì muốn nhìn thấy bộ mặt u oán đó.
Hạ Thiên Thành đứng dậy, nhưng ngay lúc hắn quay người đi, Lâm Vân Sinh đột nhiên lớn tiếng gọi: “Đại vương!”
Hạ Thiên Thành kinh ngạc, tiếng gọi bạch niệm như còn đang ở trong tuồng kịch đột nhiên vang lên đó khiến cho trong hý viện nhất thời an tĩnh hẳn đi, hắn không kìm được quay đầu lại lần nữa nhìn vào Lâm Vân Sinh. “……..”
Lâm Vân Sinh vẫn đứng thẳng ở đó, rất lâu, cuối cùng ảm đạm vô lực cười giễu một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Đêm này, Hạ Thiên Thành mới hoàn toàn lĩnh hội được sự điên cuồng của Lâm Vân Sinh, người nam nhân ngày thường ưu nhã cả sóng lớn cũng không kinh động được này, lần đầu tiên không biết đủ mà quấn quít lấy hắn, sử dụng các tư thế toàn thân để cuốn hút hắn, lấy lòng hắn. Hạ Thiên Thành căn bản không thể nào tỉ mỉ mà thể hội được, chỉ là tùy ý bản năng xúi giục tựa như một dã thú cứ làm rồi làm, thẳng cho đến khi hai người đều hoàn toàn tê liệt.
Nhưng mà sau cơn kích tình trôi qua, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, đầu óc Hạ Thiên Thành dần dần thanh tỉnh lại, nói thật, ở cạnh Lâm Vân Sinh lâu như thế, tư vị sảng khoái tràn trề như thế này vẫn là lần đầu tiên có được, Hạ Thiên Thành cúi đầu nhìn Lâm Vân Sinh đang dựa vào trong lòng hắn, vầng trán trắng bóc thấm ướt một tầng mồ hôi dày đặc, đôi lông mi dài dài hơi khép lại, vô pháp phủ nhận, nam nhân này mang đến cho hắn một loại cảm nhận hoàn toàn mới, hoàn toàn không giống với những phu nhân tuân quy thủ tắc của hắn, rồi những tiểu thiếp suốt ngày làm nũng, càng khỏi nhắc đến cái tên xuẩn nam nhân bộ mặt ngây ngốc nửa sống nửa chết đó, hắn nghĩ hắn một chút cũng không chán ghét.
Không cần nghĩ cũng biết mấy ngày tiếp theo đó, Hạ Thiên Thành luôn cùng ở bên Lâm Vân Sinh, một người anh tuấn, tinh tế, lên giường lại là một thái độ tương phản vô cùng nhiệt tình, nên Lâm Vân Sinh trong nhất thời nhận được sự chuyên sủng của hắn, Hạ Thiên Thành dường như cũng quên là còn có một Thạch Trụ nữa.
Tất cả người trong Hạ phủ đều thở nhẹ nhõm một hơi, nói cho cùng thì tiếng đồn chơi nam nhân cũng không mấy dễ nghe, đặc biệt là chơi đùa Thạch Trụ một tên nam nhân như thế, Lâm Vân Sinh đương nhiên tốt hơn nhiều, Hạ Thiên Thành thay đổi tốt hơn trở lại giống như trước đây cũng khiến cho các nữ nhân của hắn yên tâm, nam nhân kia vốn dĩ là không có khả năng tạo ra chuyện gì cả, hơn nữa các nàng tin tưởng, Lâm Vân Sinh đồng dạng cũng là thân nam nhi cũng sẽ không lâu dài được đến đâu hết.
Đáng tiếc là những người này đều đã vui mừng quá sớm rồi, bọn họ đều không có chú ý đến rằng Hạ Thiên Thành vẫn chưa có thả Thạch Trụ đi, Hạ phủ làm sao có thể chân chính cần thiết phải bao một chiếc xe kéo chứ, đương nhiên điểm này bọn họ không có nghĩ đến, thì Hạ Thiên Thành càng không hề nghĩ qua.
Thạch Trụ và một đám hạ nhân ở trong vườn hoa gắng sức bê chuyển mấy cây hoa, nghe nói ở đây cần xây một đài diễn, bọn họ mấy ngày trước đã sớm bắt đầu chỉnh lý rồi, Thạch Trụ từ lúc khỏi được trận bệnh đó vẫn cứ luôn không hoàn toàn hồi phục, chưa làm được bao nhiêu liền bắt đầu mệt mỏi đổ đầy mồ hôi, chốc chốc lại còn ho mấy tiếng, tự y cũng có thể cảm giác được thân thể của y đã không thể tốt được như trước đây.
Khi Hạ Thiên Thành nhìn thấy Thạch Trụ, là lúc Thạch Trụ đang ôm một cây hoa cành lá xum xuê còn cao hơn cả một người, lưng của y cũng không thẳng nổi, Từ Phúc Quang vẫn còn chưa nhận ra y, vội mở miệng nói, “Này! Này! Bỏ xuống đi! Làm cái gì vậy? Loại hoa này mà cũng muốn vứt sao? Thật là nhìn lại đi không phải của riêng ngươi đâu.”
Thạch Trụ bị dọa một phát, mọi người cũng đều thấy, lúc này mới phát hiện Hạ Thiên Thành và Từ Phúc Quang không biết từ lúc nào đã đứng ở ngay trước vườn, mặt của Thạch Trụ nhất thời trắng bệch. Thạch Trụ cũng không biết bản thân phải làm sao để đặt chậu hoa này xuống, nhìn thấy người đó, toàn thân y đều khống chế không được mà bắt đầu phát run, y quả thật không dám nhìn hắn lần thứ hai.
Hạ Thiên Thành cả buổi không nói nên lời trừng mắt nhìn nam nhân giống như con chuột nhìn thấy mèo liền sợ đến không dám động chỉ co ro tại chỗ đó, đã bao nhiêu ngày không gặp rồi, hắn dường như đều đã không còn nhớ đến nữa, chỉ là bệnh của nam nhân này chắc đã sớm khỏi rồi đi, tại sao nhìn thấy lại tiều tụy hốc hác đến mức độ này chứ? Càng kỳ quái chính là bản thân, cách biệt lâu như thế nhưng nhìn thấy được Thạch Trụ thế này, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp, vô số tư vị nói không nên lời dâng đầy trong lòng, hắn không mấy dễ chịu, đây đối với hắn mà nói, làm một tình tự hoàn toàn xa lạ…….
Nam nhân này tại sao lại càng lúc con mẹ nó càng muốn cũng không bỏ được thế này? Dựa vào cuộc sống khoái lạc của bản thân hắn trước mắt, Hạ Thiên Thành không tìm được bất cứ lý do nào khiến hắn lại phải tiếp tục dính đến nam nhân này nữa.
Có lẽ nếu đợt này hắn không ở cùng với Lâm Vân Sinh, Hạ Thiên Thành ngược lại sẽ không cảm thấy điều dị thường, hắn vẫn luôn cho rằng cái mà bản thân trầm mê chẳng qua chỉ là thân thể của Thạch Trụ, nếu như là vậy thì hiện tại hắn đã có Lâm Vân Sinh, đáng lý ra hắn nên vứt bỏ Thạch Trụ đi mới phải, nhưng sự thật thì sao?
Hạ Thiên Thành đứng ngây ra đó cuối cùng cũng ẩn ẩn ý thức được cái gì?
*”Bá Vương biệt Cơ”: Vai chính là Tây Sở Bá Vương và ái phi Ngu Cơ.
Hạng Tịch (項籍) (232 TCN-202 TCN), tên tự là Vũ/Võ (羽), còn gọi là Tây Sở Bá Vương (西楚霸王). Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.
Biệt Ngu Cơ
Hạng vương đóng quân ở trong thành Cai Hạ, binh ít, lương hết. Quân Hán và quân chư hầu bổ vây mấy vòng. Đang đêm, Hạng vương thức dậy nghe quân Hán ở bốn mặt đều hát giọng Sở, Hạng vương kinh hoàng, nói:
Hán đã lấy được Sở rồi sao? Sao mà người Sở lại đông như thế?
Đêm đó Hạng vương uống rượu trong trướng cùng mỹ nhân Ngu Cơ. Hạng vương đau đớn cảm khái làm bài thơ, được đời sau gọi là bài “Cai Hạ ca”:
Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà.
Dịch:
Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?
Hạng vương ca mấy lần, Ngu Cơ múa kiếm, hát hòa theo, lời ca rằng:
Hán binh dĩ lược địa,
Tứ diện Sở ca thanh.
Trượng phu ý khí tận,
Tiện thiếp hà liêu sinh.
Dịch:
Quân Hán lấy hết đất,
Khúc Sở vang bốn bề.
Trượng phu chí lớn cạn,
Tiện thiếp sống làm chi.
Rồi Ngu Cơ tự vẫn. Tương truyền nơi máu bà đổ xuống mọc lên một thứ cỏ hễ có rót rượu gần bên thì cỏ múa lả lướt như Ngu Cơ trong tiệc rượu của Hạng Vũ. Người ta gọi cỏ ấy là “Ngu mỹ nhân thảo”.
Theo Sử ký, khi Ngu Cơ chết, Hạng Vương khóc chảy nước mắt, tả hữu đều khóc, không ai có thể ngẩng lên nhìn.
=>>> (Trích dẫn từ wikipedia, link:
http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BA%A1ng_V%C5%A9)
*Khuôn mặt tô vẽ trong hý kịch: Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.