Chương 44
Trục Du 2
01/09/2023
Mộng ảo trước mặt cô ta chân thật đến như thế, thật đến nỗi chỉ cần Lại Chân Y đưa tay ra liền có thể bắt được tay của nàng. Chỉ cần một chút... một chút nữa...
Mắt của Lại Chân Y dần dần mất đi tiêu cự, gần như chỉ còn lại bản năng bảo cô ta cứ nắm lấy ảo ảnh mà cô ta khát cầu đến phát điên trước mắt, mặc kệ hồng triều sẽ giày vò chính mình bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không sao...
Chỉ cần có thể khiến cô ta không quên được gương mặt của đối phương, cái giá nào cũng có thể...
Bọn họ nhìn thấy thiếu nữ ứng long đột nhiên bò dậy trên mặt đất, như một con thú hoang dại dùng loại tốc độ kinh hoàng quật ngã tất cả, giành lấy Tịch Linh.
Động tác này nhanh đến không thể tưởng tượng được, cho đến khi Chu Thành Diễm hoàn hồn, thiếu nữ ứng long đã nhe nanh vuốt với bọn họ, cấu chặt nữ tử Tịch Linh bên người.
Cả người thiếu nữ ứng long run lên lẩy bẩy, rõ ràng đang bất an hoảng loạn, nhe nanh múa vuốt nổi điên phòng vệ mọi thứ cũng chỉ để bảo vệ nàng. Từ trước đến giờ vẫn như thế... trở thành một loại bản năng của Ứng tiêu vệ thần long - Lại Chân Y, bảo vệ thần nữ.
Mắt của Lại Chân Y nổi đầy tơ máu, tràn đầy sát khí điên cuồng hướng về bọn họ, đối với thiếu nữ ứng long, trước mắt chỉ toàn là quỷ ngục của hồng triều đang tiến đến, muốn đem thần nữ khỏi cô ấy, muốn đem thần nữ đi thóa mạ đến vạn kiếp bất phục.
Lại Chân Y trừng trừng mắt nhìn bọn họ, dần lùi lại. Giây tiếp theo, cô ấy đột nhiên gầm lên một tiếng cực lớn, hóa thành ứng long mang Tịch Linh bay đi, biến mất sâu vào trong bóng đêm.
Sương Ngọc nhăn mày, hiện giờ hắc khí trên người bọn họ đã biến mất theo hắc khí của thiếu nữ ứng long, hắn lập tức bảo Phượng Minh vượt qua kết giới phòng ma bên ngoài để tiến vào Khống Linh trận, sau đó mượn lực lượng của đại trận mở ra quang trận thắp sáng toàn bộ bên trong để tìm Tịch Linh và ứng long.
Bọn họ chia nhau ra hành động, 3 người đuổi theo phía sau, Lại Chân Y ở đây vạn năm, liên tục luồn lách trong ngõ ngách của nơi này để mang Tịch Linh lẩn đi.
“ Chân...Y...”
Nghe tiếng khẽ gọi vọng bên tai, ứng long lập tức dừng lại, hóa thành một thiếu nữ đáp xuống mặt đất. Tịch Linh vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của đối phương run rẩy ôm lấy mình, sự sợ hãi tràn xa khắp nơi, bao bọc lấy cô ấy.
Một luồng lực lượng ấm áp truyền vào người nàng, giống như dòng nước nóng cuốn quanh cẩn thận an ủi từng đoạn kinh mạch của Tịch Linh, rất ấm áp, cũng rất dịu dàng... đem đau đớn trong người nàng giảm dần đi.
Lại Chân Y đỏ mắt nhìn máu trên người của Tịch Linh ngừng chảy, hơi thở dần đều đặn, một bàn tay vươn đến, đột nhiên chộp lấy cổ tay của Chân Y.
Thì ra Tịch Linh đã thanh tỉnh, phục hồi lại được một chút sức lực, cô ấy nắm lấy cổ tay của thiếu nữ ứng long, khẽ lắc đầu: “ thu lại long châu đi, thần hồn của cô không ổn định, đừng phí sức-“
Tịch Linh ngơ người, long châu phát ra ánh sáng dịu dàng rơi xuống lăn lóc trên mặt đất, cả người Tịch Linh chìm trong vòng tay của đối phương. Nàng khẽ ngừng một chút, sau đó mới bừng tỉnh, chậm rãi vòng tay ôm lấy lưng của Chân Y.
Chân Y bừng tỉnh, đột nhiên đẩy nàng ra, cô ấy nắm lấy vai của Tịch Linh nhìn từ trên xuống dưới, giọng nói vẫn tràn ngập hoảng sợ: “ Công chúa... người không sao chứ..người có sao không??”
Tịch Linh thoáng ngẩn ra, Chân Y đột nhiên gấp gáp tìm viên long châu lúc nãy của mình, nàng ta hoảng loạn nhặt nó từ dưới đất lên, chà mạnh trên người mình nhét nó vào tay của Tịch Linh:
“Công chúa... người chạy đi... nó sẽ giúp người, sẽ giúp người và điện hạ đến U hải, 2 người đi đi... mau đi đi!! Hồng triều không lâu nữa sẽ đến đây... lí trí của tôi sẽ không thể giữ được lâu, 2 người mau đi!!”
Tóc của nàng ta rũ rượi dính đầy bùn đất cùng nước mắt, mắt chỉ còn một mảnh đen đục không có tiêu cự, liên tục gào lên bảo nàng cùng điện hạ chạy đi. Tịch Linh hít một hơi thật sâu nắm lấy tay đang run rẩy của nàng ta, khẽ giọng.
“ Chân Y... cô nghe ta nói,đã vạn năm trôi qua... hồng triều đã kết thúc rồi... Chân Y...Chân Y à”
Thiếu nữ ứng long ngẩn người, một hồi lâu sau đó, cô ấy gượng gạo gật gật đầu: “ kết thúc rồi... không sao cả, chỉ cần người bình an, chỉ cần 2 người bình an thôi...chỉ cần hai người vẫn còn sống...”
LẠi Chân Y liên tục lẩm bẩm như thế, vừa khóc vừa cười thực sự rất khó coi, nhưng thiếu nữ trước mắt Tịch Linh đột nhiên nắm lấy tay của nàng, liều mạng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “ Công chúa... không sao, bọn họ nhất định sẽ luân hồi, nhất định sẽ đến tìm ngài và điện hạ, hai người đừng lo lắng... Tịch Ly đại nhân nhất định sẽ về tìm ngài... tất cả bọn họ chắc chắn sẽ trở về tìm 2 người...”
Mắt của Lại Chân Y dần dần mất đi tiêu cự, gần như chỉ còn lại bản năng bảo cô ta cứ nắm lấy ảo ảnh mà cô ta khát cầu đến phát điên trước mắt, mặc kệ hồng triều sẽ giày vò chính mình bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không sao...
Chỉ cần có thể khiến cô ta không quên được gương mặt của đối phương, cái giá nào cũng có thể...
Bọn họ nhìn thấy thiếu nữ ứng long đột nhiên bò dậy trên mặt đất, như một con thú hoang dại dùng loại tốc độ kinh hoàng quật ngã tất cả, giành lấy Tịch Linh.
Động tác này nhanh đến không thể tưởng tượng được, cho đến khi Chu Thành Diễm hoàn hồn, thiếu nữ ứng long đã nhe nanh vuốt với bọn họ, cấu chặt nữ tử Tịch Linh bên người.
Cả người thiếu nữ ứng long run lên lẩy bẩy, rõ ràng đang bất an hoảng loạn, nhe nanh múa vuốt nổi điên phòng vệ mọi thứ cũng chỉ để bảo vệ nàng. Từ trước đến giờ vẫn như thế... trở thành một loại bản năng của Ứng tiêu vệ thần long - Lại Chân Y, bảo vệ thần nữ.
Mắt của Lại Chân Y nổi đầy tơ máu, tràn đầy sát khí điên cuồng hướng về bọn họ, đối với thiếu nữ ứng long, trước mắt chỉ toàn là quỷ ngục của hồng triều đang tiến đến, muốn đem thần nữ khỏi cô ấy, muốn đem thần nữ đi thóa mạ đến vạn kiếp bất phục.
Lại Chân Y trừng trừng mắt nhìn bọn họ, dần lùi lại. Giây tiếp theo, cô ấy đột nhiên gầm lên một tiếng cực lớn, hóa thành ứng long mang Tịch Linh bay đi, biến mất sâu vào trong bóng đêm.
Sương Ngọc nhăn mày, hiện giờ hắc khí trên người bọn họ đã biến mất theo hắc khí của thiếu nữ ứng long, hắn lập tức bảo Phượng Minh vượt qua kết giới phòng ma bên ngoài để tiến vào Khống Linh trận, sau đó mượn lực lượng của đại trận mở ra quang trận thắp sáng toàn bộ bên trong để tìm Tịch Linh và ứng long.
Bọn họ chia nhau ra hành động, 3 người đuổi theo phía sau, Lại Chân Y ở đây vạn năm, liên tục luồn lách trong ngõ ngách của nơi này để mang Tịch Linh lẩn đi.
“ Chân...Y...”
Nghe tiếng khẽ gọi vọng bên tai, ứng long lập tức dừng lại, hóa thành một thiếu nữ đáp xuống mặt đất. Tịch Linh vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của đối phương run rẩy ôm lấy mình, sự sợ hãi tràn xa khắp nơi, bao bọc lấy cô ấy.
Một luồng lực lượng ấm áp truyền vào người nàng, giống như dòng nước nóng cuốn quanh cẩn thận an ủi từng đoạn kinh mạch của Tịch Linh, rất ấm áp, cũng rất dịu dàng... đem đau đớn trong người nàng giảm dần đi.
Lại Chân Y đỏ mắt nhìn máu trên người của Tịch Linh ngừng chảy, hơi thở dần đều đặn, một bàn tay vươn đến, đột nhiên chộp lấy cổ tay của Chân Y.
Thì ra Tịch Linh đã thanh tỉnh, phục hồi lại được một chút sức lực, cô ấy nắm lấy cổ tay của thiếu nữ ứng long, khẽ lắc đầu: “ thu lại long châu đi, thần hồn của cô không ổn định, đừng phí sức-“
Tịch Linh ngơ người, long châu phát ra ánh sáng dịu dàng rơi xuống lăn lóc trên mặt đất, cả người Tịch Linh chìm trong vòng tay của đối phương. Nàng khẽ ngừng một chút, sau đó mới bừng tỉnh, chậm rãi vòng tay ôm lấy lưng của Chân Y.
Chân Y bừng tỉnh, đột nhiên đẩy nàng ra, cô ấy nắm lấy vai của Tịch Linh nhìn từ trên xuống dưới, giọng nói vẫn tràn ngập hoảng sợ: “ Công chúa... người không sao chứ..người có sao không??”
Tịch Linh thoáng ngẩn ra, Chân Y đột nhiên gấp gáp tìm viên long châu lúc nãy của mình, nàng ta hoảng loạn nhặt nó từ dưới đất lên, chà mạnh trên người mình nhét nó vào tay của Tịch Linh:
“Công chúa... người chạy đi... nó sẽ giúp người, sẽ giúp người và điện hạ đến U hải, 2 người đi đi... mau đi đi!! Hồng triều không lâu nữa sẽ đến đây... lí trí của tôi sẽ không thể giữ được lâu, 2 người mau đi!!”
Tóc của nàng ta rũ rượi dính đầy bùn đất cùng nước mắt, mắt chỉ còn một mảnh đen đục không có tiêu cự, liên tục gào lên bảo nàng cùng điện hạ chạy đi. Tịch Linh hít một hơi thật sâu nắm lấy tay đang run rẩy của nàng ta, khẽ giọng.
“ Chân Y... cô nghe ta nói,đã vạn năm trôi qua... hồng triều đã kết thúc rồi... Chân Y...Chân Y à”
Thiếu nữ ứng long ngẩn người, một hồi lâu sau đó, cô ấy gượng gạo gật gật đầu: “ kết thúc rồi... không sao cả, chỉ cần người bình an, chỉ cần 2 người bình an thôi...chỉ cần hai người vẫn còn sống...”
LẠi Chân Y liên tục lẩm bẩm như thế, vừa khóc vừa cười thực sự rất khó coi, nhưng thiếu nữ trước mắt Tịch Linh đột nhiên nắm lấy tay của nàng, liều mạng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “ Công chúa... không sao, bọn họ nhất định sẽ luân hồi, nhất định sẽ đến tìm ngài và điện hạ, hai người đừng lo lắng... Tịch Ly đại nhân nhất định sẽ về tìm ngài... tất cả bọn họ chắc chắn sẽ trở về tìm 2 người...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.