Cữu Ngũ Chí Tôn

Chương 5

Hoàng Quỳnh Nga

16/06/2017

Tình dậy tại một nơi xa lạ lại không có ai bên cạnh, Phi Long rời giường đi một vòng quan sát. Có tiếng ồn ào vang lên ở phía sau hậu viện, y liền đi lại gần đó xem thế nào.

Má hồng tóc bạc cười vui vẻ.

Cung dâu đàn trúc vẫn ganh đua.

Mừng thấy hoa quỳnh hoa vừa bảy chục.

Vinh thay dưới gối đẹp hai đôi.

Nhà xuân mở tiệc thêm tuổi hạc.

Ao mực sóng cồn vượt cửa rồng.

Chín tầng muôn dặm xe vừa đẩy.

Ba đời một cửa chúc ngang mày.

Xuân tươi nhà biển rượu cần đậm.

Cờ treo cung điện sắc thêm hồng.

Ngồi trên ghế đá là một nam nhân trung niên, bên cạnh là một vị công tử và một tiểu thư, hình như ba người họ đang chơi trò đối câu.

- Bá phụ, Thiện Nhân xin chịu thua.

- Đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Tịch Xuân Trường mỉm cười.

- Lần này còn lại con và phụ thân, chán quá.

- Vị công tử đằng kia, người có muốn tham gia cùng chúng ta không?

Phi Long giật mình vì đã bị phát hiện. Y gãi đầu đi lại.

- Ngươi đã tỉnh rồi sao ? Lê Thiện Nhân nói. Tịch Ngọc, y thuật của muội đúng là không chê vào đâu được.

- Thì ra là tiểu thư đã cứu mạng ta. Nhìn vị tiểu thư bên cạnh, Phi Long hành lễ. Ơn nghĩa này tại hạ nhất định không quên.

Tịch Ngọc đáp lễ

- Công tử quá lời. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.

Lúc này, Phi Long mới quan sát kĩ vị tiểu thư có tên Tịch Ngọc này. « Băng thanh ngọc khiết » có lẽ là dùng để miêu tả người con gái này. Nàng ta tuy không trang điểm, không có trang sức tôn vinh , ăn mặc lại đơn giản nhưng dung mạo như trăng, như hoa, bên người lại tỏ ra ánh hào quang sáng chói khiến tim của Phi Long bỗng nhiên đập mạnh. Đây là lần đầu tiên y có cảm giác này. Không lẽ, với vị tiểu thư này, y đã « yêu từ cái nhìn đầu tiên » sao ?

…………………..

Thật ra, Phi Long không phải trúng độc nặng mà là bị dị ứng, lúc nhỏ, một lần ăn đậu phộng, y đã lên cơn co giật, hơi thở suy yếu, lúc đó Mạnh đại phu trong thôn dã phát hiện ra căn bệnh này của y. Cũng từ đó, đậu phộng được coi là độc dược với Phi Long. Nào ngờ, dừng chân lại ăn tại một quán ven đường, y đâu ngờ chủ quán lại đập mịn đậu phộng hòa vào thức ăn của y. Cũng may là có vị tiểu thư này phát hiện, nếu không thì y cũng không biết mình còn sống đến giờ không ?



Vốn dĩ muốn cáo biệt nhưng Tịch Xuân Trường đại nhân lại có lòng níu giữ nên Phi Long đành ở lại Tịch phủ đêm nay, chờ trời sáng sẽ đến Quốc Tử Giám báo danh.

Tối đến, Phi Long đi dạo xung quanh thì thấy Tịch đại nhân đang cùng con gái luyện đàn, y liền đến bên cạnh thưởng thức. Là bản « Tri âm », bản nhạc này vô cùng khó nhưng với Tịch đại nhân thì không là gì.

- Phụ thân, con luyện đàn một mình cũng được…trời vừa khuya, sương dày, người hãy đi nghỉ sớm đi ạ.

- Một mình con luyện e không được. Nhìn sang Phi Long bên cạnh, hỏi. Công tử có gãy được khúc nhạc này không ?

- Dạ được thưa đại nhân.

- Vậy phiền công tử luyện đàn cùng tiểu nữ được không ?

- Phụ thân !

Là nữ nhi, tuy cùng Phi Long không có chút quan hệ nam nữ nào nhưng lại trong hoa viên vắng vẻ cùng y luyện đàn khiến Tịch Ngọc có chút xấu hổ, nhưng nhanh chóng, cô bị tiếng đàn của y làm cho say mê. Cô không ngờ vị công tử này lại có cầm nghệ tuyệt đến như vây.

- Đa tạ công tử, nhờ người mà tiểu nữ đã luyện thành khúc nhạc này.

- Là tư chất của tiểu thư hơn người.

- Vậy tiểu nữ xin phép !

Phi Long cũng không biết trong đầu mình nghĩ cái gì mà bỗng nhiên chạy lên phía trước, chặn đường Tịch Ngọc tiểu thư khiến nàng ta bất ngờ. Nhưng hành động tiếp theo không chỉ nàng mà ngay đến y cũng kinh ngạc.

-Tiểu thư..tiểu thư người đã có người trong lòng chưa ?

-Sao !

-Thật ra đây là lần đầu ta có cảm giác này…từ lần nhìn thấy tiểu thư, tim đã đập rất nhanh, sau đó lại không ngừng nghĩ đến tiểu thư…ta nghĩ mình đã để tiểu thư trong lòng rồi.

Cũng may trời tối nếu không sự xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt của Tịch Ngọc sẽ bị Phi Long nhìn thấy.

- Ta chỉ là thư sinh nghèo không xứng với tiểu thư…nhưng tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ học tập thật tốt tại Quốc Tử Giám….sau đó…sau đó ta đến gặp Tịch đại nhân đề thân với người được không ?

Thấy Phi Long im lặng không nói gì mà chỉ nhìn mình, Tịch Ngọc biết là y đang chờ câu trả lời. Nhưng cô phải trả lời thế nào mới được đây ? Đây là lần đầu có người nói như vậy với cô.

-Chuyện này sao công tử lại nói với tiểu nữ ? Tiểu nữ làm sao quyết định được.

Nhìn Tịch Ngọc nhanh chóng rời đi, Phi Long vẫn không hiểu nàng ta vậy là đồng ý hay không đồng ý. Rồi, y vui mừng khi hiểu ra.

- Ta nhất định sẽ đến gặp Tịch đại nhân thưa chuyện.

Cánh cửa khuê phòng khép lại, Tịch Ngọc xấu hổ khi nghe câu nói của Phi Long vọng vào. Cô không soi gương nhưng biết chắc mặt mình rất đỏ và nóng. Nhưng cô lại có chút vui khi nghĩ đến vị công tử tên Phi Long đó. Một người vừa khôi ngô tuấn tú lại có tài như vậy, được là thê tử kết tóc cùng y chắc sẽ rất hạnh phúc.

…………………………………………….



Sau hơn hai tháng thi tuyển, đã có hơn năm mươi sĩ tử được chọn vào học tại Quốc Tử Giám. Hôm nay chính là ngày khai giảng, nhưng, những sĩ tử có mặt đều là dân thường, hoặc con quan từ tứ phẩm trở xuống, những vị thiếu gia quyền uy bậc nhất kinh thành đâu rồi, không một ai nhìn thấy họ. Dân chúng xung quanh bàn tán xôn xao.

- Đó…đó là gì vậy?

Mọi người vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc khi thấy đám người đang tiến về hang ngũ của sĩ tử Quốc Tử Giám. Bọn họ, người nào cũng tóc tai rối bời, quần áo dơ bẩn, khuôn mặt đờ đẫn, bước đi không vững. Lúc đầu, dân chúng hai bên đường cho rằng mấy tên ăn mày này uống phải thuốc gì nên mới không nhìn rõ đường mà đi đến nơi này, sau đó, một người hầu nhận ra thiếu gia nhà mình trong đó đã khiến mọi người kinh ngạc. Nghe nói dạo trước những vi thiếu gia này bị thái hậu giam trong đại lao của Thần Sách Đô…không lẽ bọn họ vừa mới được thả ra.

Tiếng trống trong Quốc Tử Giám vang lên, cánh cửa mở ra, các sĩ tử lần lượt bước vào theo từng hàng. Đối với những thiếu gia quyền quý thì nơi này cũng chẳng có gì mới mẻ, hơn nữa, bây giờ họ cũng không có khả năng nhận biết mọi thứ bình thường. Còn với những sĩ tử bình thường, đứng được ở nơi này chính là vinh dự của họ, cũng chính là vinh dự của gia tộc.

- Chưởng giáo đến.

Tại Quốc Tử Giám này, lời nói của Chưởng giáo đại nhân là quan trọng nhất, không ai được cãi lại, mọi người phải phục tùng. Bình thường, chức vụ quan trọng này đều giao cho một vị hoàng thân đức cao vọng trọng nắm giữ, nhưng dạo trước, vị Chưởng giáo cũ đã cáo lão hồi hương để hưởng tuổi già, mọi người biết có một vị Chưởng giáo mới đến nhưng không rõ lai lịch, thân phận.

- Ta là Doãn Chính Hạo, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đích thân dạy dỗ các ngươi. Đứng ở vị trí cao nhất nhìn những sĩ tử bên dưới, ông nghiêm khắc, nói. Đã vào nơi này, thành đồ đệ của ta thì lời của ta chính là thánh chỉ, kẻ làm trái thì từ giờ khắc đó trở đi, đừng mơ tưởng bất kì khoa cử nào nữa.

Trăm năm nay, cái tên Doãn Chính Hạo là cái tên chưa bao giờ có ai vượt qua được vì người thông thạo mọi mặt, mọi việc, là nhân tài trong những nhân tài kiệt xuất nhất, khi nghe người này chính là chưởng giáo mới trong Quốc Tử Giám, những sĩ tử đến thường thường dân vô cùng phấn khởi. Doãn Chính Hạo chính là người mà họ muốn hướng tới, hôm nay lại được đích thân ông dạy dỗ, đây là niềm vinh dự cỡ nào.

- Ngoài ra, Quốc Tử Giám năm này có chút thay đổi. Mọi sĩ tử ở đây bắt đầu từ bây giờ, mọi việc ăn ở, học tập đều sẽ diễn ra tại nơi này Mỗi tháng, các ngươi sẽ có một ngày rời khỏi, nhưng nếu các ngươi vi phạm viện quy thì sẽ không được bước ra ngoài nửa bước.

Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi.

- Nếu các ngươi thử trốn ra ngoài cũng không sao……bên ngoài có hơn trăm quân lính cùa Thần Sách Đô canh giữ, họ được lệnh giết bất cứ kẻ nào rời khỏi đây nếu chưa có phép.

Chẳng mấy chốc, đám sĩ tử cảm thấy mình giống như bị giam trong một chiếc lồng thật to.

Đúng lúc này, đám thiếu gia quyền quý kia chịu không nổi đã té lăn trên nền đất. Lý do rất đơn giản: họ thiếu ngủ trầm trọng và kiệt sức vì đã nhịn đói trong một thời gian dài.

Tại phủ đệ của Quốc cửu gia Lâm Hiền Tề, nghe mọi chuyện xảy ra tại Quốc Tử Giám, Lâm Kính Mẫn cười đến bụng đau không chịu nổi. Cái đám suốt ngày gây chuyện đó hôm nay lại trở thành trò cười của toàn bộ dân chúng, nếu sau khi tỉnh dậy bọn chúng phát hiện thì thế nào nhỉ? Còn nữa, không biết bọn chúng còn nhớ chuyện xảy ra ở đại lao không? Bọn chúng có nghi ngờ gì không đây?

- Phụ thân, người về rồi sao? Con tưởng người đang bàn chuyện với dì. Lâm Kính Mẫn đứng dậy hỏi chuyện.

- Thái hậu có chỉ, từ ngày mai, con sẽ chỉ huy quân lính bảo vệ xung quanh Quốc Tử Giám.

Lâm Kính Mẫn ngạc nhiên.

- Sao vậy phụ thân? Quốc Tử Giám thì cần gì bảo vệ.

- Có người quan trọng đang ở bên trong.

- Ai mà quan trọng đến mức điều động cả Thần Sách Đô…không lẽ là hoàng thượng.

Lâm Kính Mẫn nói đùa nhưng thấy ánh mắt thận trọng của phụ thân. Y nhanh chóng thu lại nụ cười đó.

- Thật sao! Hoàng thượng…

- Đừng nhiều lời…cứ làm tốt nhiệm vụ là được.

- Con đã hiểu. Phụ thân yên tâm, con nhất định không để một con kiến bò vào mà chưa xin phép.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cữu Ngũ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook