Cữu Ngũ Chí Tôn

Chương 6

Hoàng Quỳnh Nga

16/06/2017

Theo như lịch học tại Quốc Tử Giám thì sang các sĩ tử sẽ cùng học tại chính điện với Doãn Chính Hạo, buổi trưa sau khi dùng bữa thì họ có ba khắc nghỉ ngơi sau đó tiếp tục ra sân học bắn tên, cưỡi ngựa, thao luyện quyền cước và binh pháp. Mỗi một môn học, Doãn Chính Hạo sẽ là người chấm điệm cuối cùng. Những người bị rớt quá nửa số môn học thì đừng hòng rời khỏi Quốc Tử Giám dù chỉ một bước.

- Sách Đại Học viết: "Muốn trị quốc tốt trước hết phải chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình. Người trong gia đình, gia tộc mình mà không giáo dục được thì sao có thể giáo dục được người khác..”. Các trò ai thử giải thích cho ta ?

Tần Kiến Minh đứng dậy hành lễ , trả lời.

"Làm vua thì hết mình thực hiện đức nhân. Làm bề tôi thì hết mình thực hiện đức kính. Làm con thì hết mình thực hiện đức hiếu. Làm cha thì hết mình thực hiện đức từ. Cùng người trong nước quan hệ với nhau phải hết mình thực hiện đức tín."

“Cái căn bản của thiên hạ là quốc gia

Cái căn bản của quốc gia là gia đình

Cái căn bản của gia đình là thân mình vậy."


Doãn Chính Hạo gật đầu chấp nhận, Mọi người liền vỗ tay khen ngợi.

"Muốn trị quốc tốt trước hết phải chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình. Người trong gia đình, gia tộc mình mà không giáo dục được thì sao có thể giáo dục được người khác... Một nhà thực hiện nhân ái có thể dấy lên cả nước một phong trào nhân ái. Một nhà thực hiện khiêm nhường, có thể dấy lên cả nước một phong tục khiêm nhường. Còn nếu một người tham lam tàn bạo, tất dấy lên cả nước phạm thượng, làm loạn... Nếu bản thân mình che giấu những hành vi không hợp với đạo trung thứ thì sao có thể giáo dục được người khác làm theo đạo trung thứ. Cho nên muốn trị nước tốt, trước hết phải chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình."

Nhìn những sĩ tử chăm chú nghe giảng bên dưới, Doãn Chính Hạo mở tấm lụa trắng được treo phía trên ra.

Điều mong muốn của người xưa là làm tỏ đức sáng trong thiên hạ, do vậy trước tiên họ phải lo liệu, sắp xếp nước mình (trị quốc);

muốn trị quốc, trước hết phải sửa sang, sắp đặt nhà mình (tề gia);

muốn tề gia, trước hết phải hàm dưỡng và rèn luyện bản thân (tu thân);

muốn tu thân, trước hết phải giữ cho lòng mình ngay thẳng (chính tâm);

muốn chính tâm, trước hết phải chân thật với điều mình nghĩ (thành ý);

muốn thành ý, trước hết phải suy xét đến cùng những điều mình biết (trí tri); mà sự hiểu biết căn kẻ nằm ổ chỗ nghiên cứu, xem xét sự vật đến cùng.

- Đây là bài tập cho các ngươi hôm nay, bữa sau nộp lại cho ta.

Nếu là lúc trước, sau bữa học, người hầu của các vị thiếu gia ở đây sẽ đem theo thức ăn đến phục vụ họ, nhưng bây giờ, quy định mới đã được đề ra, nhìn những thức ăn được bày sẵn, họ đồng loạt đứng dậy rời đi.

Từ nhỏ đã ngậm muỗng vàng mà sinh ra, những thiếu gia công tử ở đây làm sao chịu được những thức ăn không ít mùi vị thế này, lại còn là rau toàn rau, sao mà ăn được.

- Chúng ta đến Kính Trúc Lâu đi…tự nhiên ta thèm món cá ngũ sắc.

- Ta thì nhớ món vịt quay ở đó.

Đám người Tần Kiến Minh, Trần Mạnh Bảo vui vẻ vừa đi vừa bàn các món ăn, nhưng khi chân họ vừa bước ra khỏi cánh cổng của Quốc Tử Giám, ai nấy cũng hoảng sợ khi rất nhiều mũi thương chỉ thẳng về phía mình.

- Các ngươi muốn đi đâu?

Lâm Kính Mẫn xuất hiện, hỏi.

- Lâm đại ca..bọn đệ chỉ ra ngoài dùng bữa thôi…đại ca làm bọn đệ sợ quá.

Trần Mạnh Bảo đám người cười nói rồi tiếp tục đi nhưng không thể, những mũi thương kia vẫn nhắm về cổ họ.

- Lệnh bài của chưởng giáo đại nhân đâu?

Tần Kiến Minh, hỏi

- Ra ngoài dùng bữa mà cũng cần lệnh bài? Lâm đại ca, có phải làm quá không?

- Thái hậu có chỉ, Quốc Tử Giám có viện quy, các vị thiếu gia chẳng lẽ chưa từng nghe qua. Nếu vậy để bổn tướng quân nói một lần nữa, muốn bước qua cánh cửa này trừ khi có lệnh bài chưởng giáo, ý chỉ của thái hậu, và người chết.



Đám người Tấn Kiến Minh, Trần Mạnh Bảo không thể cãi lời đành ngoan ngoãn quay trở lại. Nhưng, đồ ăn đã không còn gì khiến họ tức giận, nhưng, một vị viện giáo đã giải thích : “ sau thời gian quy định, nếu ai chưa dùng bữa thì coi như không cần ăn nữa”

- Tên Doãn Chính Hạo đó rốt cuộc là ai mà dám đối với chúng ta như vậy?

Trần Nhân Nghĩa_con trai thượng thư bộ hình tức giận đập bàn nói.

- Hắn dám thay đổi viện quy Quốc Tử Giám, còn bắt chúng ta nhịn ăn.

-Thì đúng là vậy? Rốt cuộc hắn dựa vào đâu mà lớn mật như thế? Hoàng Trọng Khiêm_cháu trai thượng thư bộ lễ nói.

- Chỗ dựa của hắn tất nhiên là thái hậu. Tần Kiến Minh nói. Thật không biết người nghĩ gì mà để hắn ta lộng hành như thế?

-Này! Ngươi đang bất kính đó biết không? Trần Mạnh Bảo nói.

- Các ngươi đừng cãi nhau nữa. Lê Sĩ Thành xen vào. Chúng ta phải nghĩ cách làm sao sống sót ở đây kia kìa.

- Phải nhanh nghĩ cách gửi thư về nhà, người thân chúng ta nhất định sẽ có cách.

-Đúng vậy! Thái hậu ban đặc quyền cho Doãn Chính Hao nhưng cũng không thể thấy y hành hạ chúng ta mà không can thiệp.

- Nhưng làm thế nào đưa thư về nhà?

Trần Mạnh Bảo cười, lấy trong người ra một xấp ngân phiếu.

**

Đang xem kinh thư trong thư phòng, Doãn Chính Hạo nghe tiếng gõ cửa, sau đó, bốn vị viện giáo đi vào, trên tay mỗi người đều là phong thư.

- Chưởng giáo! Phát hiện các sĩ tử mua chuộc quân lính gửi thư về nhà. Lâm vệ úy gửi lại chờ xin ý kiến của ngài.

Doãn Chính Hạo cười

- Nói Lâm Kính Mẫn cứ cho chúng đưa thư về nhà…chuyện này mấy kẻ kia không làm được gì. Đẩy một họp gỗ về phía trước, y ra lệnh. Bảo hắn gửi cái này đến chỗ thái hậu.

………………

- Thái hậu, xin người hãy cứu nhi tử/ tôn tử của thần!

Từ sáng, Đoan Kính thái hậu đã nghe thị vệ thông báo các quan thượng triều đều đồng loạt quỳ trên đại điện, không ngừng van xin cho con cháu mình. Bà không hiểu chuyện gì nên đã vội vàng thượng triều.

- Rốt cuộc có chuyện gì mà các khanh lại làm như vậy? Mau đứng dậy hết cho ta.

- Thái hậu, Chưởng giáo Quốc Tử Giám Doãn Chính Hạo lộng hành, hành hạ các sĩ tử, cuối xin thái hậu ra lệnh trừng phạt.

Trong sự phẫn nộ, các đại thần đồng loạt kể lại những chuyện xảy ra trong Quốc Tử Giám mà con cháu họ kể lại trong thư, cuối cùng, họ đồng loạt dâng sớ trị tội Doãn Chính Hạo.

- Chuyện các ngươi vừa nói là do các ngươi tự tìm hiểu mà biết được hay do con cháu báo lại.

Các đại thần nhìn nhau, đồng loạt trả lời

- Là do chúng thần biết được ạ.

- Vậy chuyện này bổn cung cũng không can thiệp được. Nhìn các đại thần đang quỳ bên dưới, Đoan Kính thái hậu nói.

- Chúng thần ngu muội xin thái hậu chỉ dạy.

Ra hiệu cho công công bên cạnh, y liền dâng lên cho Đoan Kính thái hậu một chiếc hộp gỗ, bà liền mở ra.



- Hôm qua, Doãn Chính Hạo dâng lên cho trẫm thứ này, y rất khen ngợi con cháu trong triều được dạy dỗ rất tốt, muốn trẫm ban thưởng cho họ.

**

- Đây…đây là cái gì vậy?

Nhìn tờ giấy trên tay, Tần Kiến Minh, Trần Mạnh Bảo, Lê Sĩ Thành và những người khác vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

- Là tờ cam kết các ngươi đã kí trước khi vào học nơi này.

- Bọn ta kí hồi nào chứ? Trần Mạnh bảo tức giận hét lên.

Một vị viện giáo bĩnh tĩnh trả lời

- Điểm chỉ cũng đã điểm chỉ….các ngươi còn muốn chối. Từ hôm nay hãy ngoan ngoãn học tập, dám gây chuyện đừng trách chúng ta.

**

- Con cháu các ngươi đã đồng ý cũng đã diểm chỉ vào tờ cam kết khi vào học tại Quốc Tử Giám…giờ các ngươi lại muốn tố cáo Doãn Chính Hạo, bổn cung can thiệp làm sao đây?

- Sao…sao lại như vậy?

**

- Chúng ta đã điểm chỉ khi nào vậy? Có ai nhớ không?

- Khoan đã….lúc rời khỏi đại lao, hình như Lâm đại ca đã đưa cho chúng ta thứ gì phải không?

Sau một ngày tỉnh táo trở lại, chuyện xảy ra khi rời khỏi đại lao của Thần Sách Đô đã được họ nhớ lại. Lúc đầu gây chuyện, cả đám cứ nghĩ sẽ nhanh chóng được cho qua chuyện, nào ngờ, họ bị giam giữ ở đó tới tận một tháng. Không chỉ vậy, người nhà không thể vào thăm, họ lại không thể ra ngoài, ngày ngày sống trong địa ngục, ăn không được, ngủ không xong, tinh thần ngày càng sa sút. Lúc được thả ra, họ không còn đủ minh mẫn, lúc đó, Lâm Kính Mẫn bảo họ điểm chỉ vào một tờ giấy, họ làm gì còn sức hỏi đó là cái gì nên lập tức làm theo.

- Lâm đại ca, chuyện này là thế nào?

Tực giận vì bị lừa dối, đám công tử liền đạp cửa ra ngoài, tìm Lâm Kính Mẫn hỏi cho ra lẽ.

- Chuyện gì!

- Là cái này! Đưa tờ cam kết có dấu tay của mình đến trước mặt Lâm Kính Mẫn, Tần Kiến Minh hỏi. Sao huynh lại ép bọn đệ điểm chỉ vào đây ?

Lâm Kính Mẫn cười

- Cái gì mà ép. Các ngươi bị giam, không kịp làm thủ tục nhập học, ta vì lo lắng nên mới giúp các ngươi, sao, có gì không đúng sao ?

- Lâm đại ca, chuyện này đúng là chuyện lớn. Lê Sĩ Thành nói. Trên đây viết gì huynh có đọc qua chưa ? Như vậy làm sao mà sống được ?

- Mỗi sĩ tử ở đây đều làm được thì sao các ngươi không làm được ? Đừng làm mất mặt gia tộc của mình.

Nhìn cánh cửa Quốc Tử Giám đóng lại một cách lạnh lùng, đám thiếu gia công tử đó cảm thấy cuộc đời mình từ đây đã không còn hy vọng.

Không biết vô tình hay cố ý mà Tần Kiếm Minh, Trần Mạnh Bảo, Lê Sĩ Thành được phân ở tại Tây, Nam, Bắc viện, mỗi viện gồm mười ba học sinh, họ được phân làm trưởng viện. Các thành viên của họ được sắp xếp bao gồm quyền quý và thường dân.

- Xem ra sắp đặt cho chúng ta đối đầu nhau.

Viện quy đã ghi rõ, thành tích học tập của mỗi người tượng trưng cho viện đó, ba người Tần Kiến Minh, Trần Mạnh Bảo, Lê Sĩ Thành xuất thân từ ba thế lực trong triều, lần này để bọn họ ỡ các viện khác nhau xem như là một cuộc chiến trong triều thứ hai tại nơi này.

- Còn viện phía Đông do ai làm trưởng viện.

- Một người tên là gì nhỉ…à Trịnh Bá Học.

- Đệ nhất tài tử Hà Thành Trịnh Bá Học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cữu Ngũ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook