Chương 54: Bị bắt
Kim Duyên
04/06/2023
Giang Thiệu lúc này có vẻ chẳng còn cảm nhận được cảm giác đau từ khuôn mặt hay có lẽ nỗi đau ấy không sánh bằng sự nhói đau trong lòng.
Khải Tề đằng đằng sát khí mà nhìn chú, khi này thì Nhất Lục tình cờ chạy tới nhanh chóng đi xuống kéo bạn mình lại:
- Mày kích động quá rồi!
- Sao mày cho chú ấy vào nhà?
- Tao...
- Mày làm tao không ngờ thật đó!
Khải Tề nhẹ nhàng kéo tay Nhất Lục ra, tình cờ thay Nhã Hoà lại chạy xe tới liền bị chàng trai ra tín hiệu kêu lại:
- Anh cho em đi nhờ đến trường được không?
- Được... lên xe đi
Nhã Hoà nói chuyện nhưng vẫn quan sát cục diện rối ren trước mắt. Sau khi cậu lên thì xe cũng nhanh chóng được lái đi. Nhất Lục lúc này mới hỏi:
- Chú làm liên lụy tới tôi luôn rồi đó. Không ngờ chỉ việc dỗ nó mà cũng làm không xong
Nhất Lục chán nản đi vào nhà, Giang Thiệu đứng như chết lặng ở đó:
- Tiểu Tề, ghét bỏ mình thật rồi sao?
____________
Khải Tề ngồi trong xe nhưng không biết đặt tâm trí ở đâu mà cứ mãi miết sờ lòng bàn tay của bản thân.
- Khải Tề muốn ăn gì không?
Câu hỏi của Nhã Hoà lại thể nào lọt được vào đôi tai nhỏ này:
- Khải Tề!
Giọng nói lớn đấy mới làm cho Khải Tề bừng tỉnh quay qua nhìn trong sự mơ màng:
- Thầy nói gì?
- Em đi ăn sáng cùng ăn không?
- Em sắp vào học rồi.
- Ăn trưa được chứ? Không ai từ chối người khác hai lần liên tiếp đâu.
- Được rồi, hẹn thầy quán gần trường
Vào trong lớp thì cậu lại gặp được Đàm Tuyết nên đã ngồi xuống bên cạnh:
- Nhìn mặt cậu hôm nay có vẻ không tốt đó
- Mình vẫn là Khải Tề yêu đời mà!
Người giảng viên bước dạy tiết học của mình thì Đàm Tuyết vô cùng thắc mắc:
- Sao không thấy thầy Tuấn Tự nữa? Lại đổi giảng viên khác nữa rồi
- Mình cũng không biết nữa
Khải Tề lại trở nên trầm mặc mà suy tư, con người ấy bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao? Không thể nào!
Buổi trưa này cũng thật nhanh chóng đến, Khải Tề giữ lời hứa mà đến quán thì thấy Nhã Hoà đã đợi sẵn:
- Thầy đến lâu chưa?
Cậu ngồi xuống ghế đối diện, Nhã Hoà đưa thực đơn qua cho chàng trai này:
- Mới tới thôi, em chọn món đi
Khải Tề vừa nhận lấy thực đơn thì Giang Thiệu cùng với giảng viên Kiêu Hoa đi vào. Cậu đã nhìn thấy nhưng cứ giả vờ như chẳng biết gì. Không ngờ Giang Thiệu bước tới chạm vào vai cậu:
- Ăn chung đi.
- Ý kiến hay đó, hai người không để ý chứ?- Kiêu Hoa lên tiếng
- Không đâu, càng đông càng vui - Nhã Hoà cười tươi
Giang Thiệu nhanh chóng ngồi xuống cạnh Khải Tề, Kiêu Hoa thì ngồi bên Nhã Hoà:
- Em gọi món đi Khải Tề - Nhã Hoà nhìn vào cậu
- Em không biết chọn gì nữa, anh chọn đi
Khải Tề lại chuyền thực đơn sang cho Nhã Hoà:
- Bạch tuột xào cay
- Không được, Tiểu Tề không ăn cay
Giang Thiệu trong mắt cậu cứ như đang tỏ ra vẻ rất hiểu mình nên liền phản bát:
- Không sao em ăn được
- Tiểu Tề!
- Không cần giáo sư quản, nếu không muốn ăn thì ngồi bàn khác
Buổi cơm trưa này cậu vì muốn chống đối chú mà toàn ăn những món cay mà mặc kệ dạ dày đang cầu cứu. Trong lúc đang ăn thì giảng viên Kiêu Hoa lên tiếng:
- Bây giờ thầy vẫn chưa có bạn gái đúng chứ?
- Tôi có người mình yêu rồi
Ở dưới bàn lúc này chú lại nắm lấy bàn tay của cậu rất chặt, Khải Tề cố gắng rút ra nhưng không được cứ sợ làm mạnh quá sẽ bị phát hiện.
- Buồn quá đó! Còn thầy Nhã Hoà thì sao? - Kiêu Hoa tiếp tục hỏi
Ánh mắt của người đàn ông lại hướng về phía của cậu nam sinh đáng yêu này:
- Tôi có người làm mình rung động rồi
Vẻ mặt chán nản của Kiêu Hoa hiện rõ trên khuôn mặt, khó chịu nhưng vẫn cố gắng ăn. Đến lúc ra về thì Giang Thiệu giữ cậu lại:
- Lên xe chú đưa về!
- Không cần đâu, chú đưa cô Kiêu Hoa đi, em về cùng thầy Nhã Hoà
Nói xong thì cậu liền bước vào trong xe của Nhã Hoà, Giang Thiệu cũng chỉ có thể chiều theo ý của nhóc con nhà mình. Xe chạy được một lúc thì cậu liền lên tiếng:
- Thầy cho em xuống chỗ này được rồi. Em muốn tản bộ một mình
- Chỗ này vắng lắm để thầy chạy lên trước một chút
- Không cần, ở đâu cũng vậy thôi!
Nhã Hoà cũng dừng xe lại như lời của Khải Tề:
- Cảm ơn thầy!
Khải Tề dù đã bước xuống xe nhưng ánh mắt của Nhã Hoà vẫn cứ dõi theo trong đó lại còn ánh lên chút xót xa.
Đột ngột có một chiếc xe 16 chỗ chạy tới dừng sát bên cạnh cậu. Trên xe có 5 đến 6 người đeo khẩu trang nhảy xuống lôi kéo cậu lên xe.
Khải Tề vùng vẫy rất mạnh nhưng có một người rất dứt khoát đi đến chụp thuốc mê rồi kéo cậu vào trong xe.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ nên Nhã Hoà cũng chẳng chở tay kịp khi hoàn hồn thì chiếc xe kia đã chạy đi xa. Nhã Hoà liền gọi cho Giang Thiệu:
- Khải Tề bị người ta bắt cóc rồi!
- Cái gì? Anh nói gì vậy hả? Không phải Tiểu Tề về cùng anh sao?
- Em ấy xuống xe rồi bị người ta bắt đi rồi.
- Anh mau gửi định vị. Tôi sẽ đến ngay lập tức
Rất nhanh thì Giang Thiệu đã đến, Nhã Hoà đã ra bên ngoài đứng đợi. Giang Thiệu đi đến thì liền xuống xe truy hỏi:
- Em ấy bị bắt ngay đây sao?
- Đúng vậy! Mới đây...
Giang Thiệu vô cùng tức giận nắm giữ lấy áo của Nhã Hoà:
- Sao anh không đến giúp Tiểu Tề hả? Tại sao hả?
- Anh bình tĩnh đi. Bây giờ nên nghĩ xem ai là người bắt cóc Khải Tề
Vị giáo sư liền bỏ ra, trong đầu liền xuất hiện lên một người. Chú lấy điện thoại ra mới danh bạ ra bấm gọi cho Tuấn Tự:
- Tiểu Tề là do em bắt đúng không?
- Anh nắm thông tin nhanh quá đó. Em còn đang định gọi cho anh nữa
- Rốt em muốn gì hả? Em mau thả Tiểu Tề ra!
- Anh đang nói chuyện với ai vậy hả? Anh có tin trên người nhóc con này sẽ có vài đường dao hay không?
- Tuấn Tự! Đi xa quá rồi đó.
Cái tên đó vang lên thì gương mặt của Nhã Hoà lại rất lạ. Đầu dây bên kia thì cười vô cùng đắt ý:
- Tôi cần 5 tỉ. Chiều nay tôi sẽ gửi địa chỉ, một tay giao tiền một tay giao người.
Nói xong thì Tuấn Tự liền tắt máy, cầm con dao trên tay mà vỗ vỗ vào mặt Khải Tề đang nằm hôn mê trên nền gạch:
- Nhóc con thật quá có phúc rồi. Đưa nó vào trong phòng khoá cửa lại
Giang Thiệu bên này thì vô cùng lo lắng đứng nghĩ cách:
- Em ấy bị đau dạ dày nặng mà ăn nhiều đồ cay như vậy lại còn chưa uống thuốc thì có chịu nỗi không đây
Ông chú lập tức lên xe nhanh chóng phi đi bỏ mặt Nhã Hoà đang đứng sửng sốt tại đó.
Đám đàn em chưa kịp đến thì Khải Tề thấy không ai chú ý liền muốn chạy ra khỏi đó lại bị Tuấn Tự nắm đầu kéo lại:
- Chạy đi đâu hả nhóc con?
Chưa kịp để cậu dẫy dụa thì Tuấn Tự nhanh chóng chụp thuốc mà lại ngất lần nữa.
Lần này tỉnh dậy, Khải Tề ở trong một căn phòng, mơ màng mà nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau rất lớn:
- Sao em lại bắt Khải Tề hả?
- Anh xót rồi sao? Phim giả tình thật hả?
Một giọng nói là của Tuấn Tự còn chất giọng kia lại vô cùng quen thuộc, Khải Tề tò mò cố gắng nhẹ nhàng mở hé cửa
- Tuấn Tự đừng nói linh tinh được không? Em đang đưa mọi chuyện đi quá xa đó.
- Nếu không phải sao anh lại mua thuốc cho nó hả? Quan tâm nhau quá rồi đó
- Đó chỉ là một đứa nhóc thôi! Giang Thiệu nói Khải Tề bị đau dạ dày nên anh mới mua thuốc, lẽ nào em muốn nghe cậu nhóc đau chết sao?
Giọng nói một rõ hơn, Khải Tề cũng càng nhìn rõ ràng hơn được hình bóng người trước mặt đang cãi nhau với Tuấn Tự. Con người đó, khuôn mặt thân quen đó khiến cậu phải mở to mắt, kinh ngạc tột cùng.
Khải Tề đằng đằng sát khí mà nhìn chú, khi này thì Nhất Lục tình cờ chạy tới nhanh chóng đi xuống kéo bạn mình lại:
- Mày kích động quá rồi!
- Sao mày cho chú ấy vào nhà?
- Tao...
- Mày làm tao không ngờ thật đó!
Khải Tề nhẹ nhàng kéo tay Nhất Lục ra, tình cờ thay Nhã Hoà lại chạy xe tới liền bị chàng trai ra tín hiệu kêu lại:
- Anh cho em đi nhờ đến trường được không?
- Được... lên xe đi
Nhã Hoà nói chuyện nhưng vẫn quan sát cục diện rối ren trước mắt. Sau khi cậu lên thì xe cũng nhanh chóng được lái đi. Nhất Lục lúc này mới hỏi:
- Chú làm liên lụy tới tôi luôn rồi đó. Không ngờ chỉ việc dỗ nó mà cũng làm không xong
Nhất Lục chán nản đi vào nhà, Giang Thiệu đứng như chết lặng ở đó:
- Tiểu Tề, ghét bỏ mình thật rồi sao?
____________
Khải Tề ngồi trong xe nhưng không biết đặt tâm trí ở đâu mà cứ mãi miết sờ lòng bàn tay của bản thân.
- Khải Tề muốn ăn gì không?
Câu hỏi của Nhã Hoà lại thể nào lọt được vào đôi tai nhỏ này:
- Khải Tề!
Giọng nói lớn đấy mới làm cho Khải Tề bừng tỉnh quay qua nhìn trong sự mơ màng:
- Thầy nói gì?
- Em đi ăn sáng cùng ăn không?
- Em sắp vào học rồi.
- Ăn trưa được chứ? Không ai từ chối người khác hai lần liên tiếp đâu.
- Được rồi, hẹn thầy quán gần trường
Vào trong lớp thì cậu lại gặp được Đàm Tuyết nên đã ngồi xuống bên cạnh:
- Nhìn mặt cậu hôm nay có vẻ không tốt đó
- Mình vẫn là Khải Tề yêu đời mà!
Người giảng viên bước dạy tiết học của mình thì Đàm Tuyết vô cùng thắc mắc:
- Sao không thấy thầy Tuấn Tự nữa? Lại đổi giảng viên khác nữa rồi
- Mình cũng không biết nữa
Khải Tề lại trở nên trầm mặc mà suy tư, con người ấy bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao? Không thể nào!
Buổi trưa này cũng thật nhanh chóng đến, Khải Tề giữ lời hứa mà đến quán thì thấy Nhã Hoà đã đợi sẵn:
- Thầy đến lâu chưa?
Cậu ngồi xuống ghế đối diện, Nhã Hoà đưa thực đơn qua cho chàng trai này:
- Mới tới thôi, em chọn món đi
Khải Tề vừa nhận lấy thực đơn thì Giang Thiệu cùng với giảng viên Kiêu Hoa đi vào. Cậu đã nhìn thấy nhưng cứ giả vờ như chẳng biết gì. Không ngờ Giang Thiệu bước tới chạm vào vai cậu:
- Ăn chung đi.
- Ý kiến hay đó, hai người không để ý chứ?- Kiêu Hoa lên tiếng
- Không đâu, càng đông càng vui - Nhã Hoà cười tươi
Giang Thiệu nhanh chóng ngồi xuống cạnh Khải Tề, Kiêu Hoa thì ngồi bên Nhã Hoà:
- Em gọi món đi Khải Tề - Nhã Hoà nhìn vào cậu
- Em không biết chọn gì nữa, anh chọn đi
Khải Tề lại chuyền thực đơn sang cho Nhã Hoà:
- Bạch tuột xào cay
- Không được, Tiểu Tề không ăn cay
Giang Thiệu trong mắt cậu cứ như đang tỏ ra vẻ rất hiểu mình nên liền phản bát:
- Không sao em ăn được
- Tiểu Tề!
- Không cần giáo sư quản, nếu không muốn ăn thì ngồi bàn khác
Buổi cơm trưa này cậu vì muốn chống đối chú mà toàn ăn những món cay mà mặc kệ dạ dày đang cầu cứu. Trong lúc đang ăn thì giảng viên Kiêu Hoa lên tiếng:
- Bây giờ thầy vẫn chưa có bạn gái đúng chứ?
- Tôi có người mình yêu rồi
Ở dưới bàn lúc này chú lại nắm lấy bàn tay của cậu rất chặt, Khải Tề cố gắng rút ra nhưng không được cứ sợ làm mạnh quá sẽ bị phát hiện.
- Buồn quá đó! Còn thầy Nhã Hoà thì sao? - Kiêu Hoa tiếp tục hỏi
Ánh mắt của người đàn ông lại hướng về phía của cậu nam sinh đáng yêu này:
- Tôi có người làm mình rung động rồi
Vẻ mặt chán nản của Kiêu Hoa hiện rõ trên khuôn mặt, khó chịu nhưng vẫn cố gắng ăn. Đến lúc ra về thì Giang Thiệu giữ cậu lại:
- Lên xe chú đưa về!
- Không cần đâu, chú đưa cô Kiêu Hoa đi, em về cùng thầy Nhã Hoà
Nói xong thì cậu liền bước vào trong xe của Nhã Hoà, Giang Thiệu cũng chỉ có thể chiều theo ý của nhóc con nhà mình. Xe chạy được một lúc thì cậu liền lên tiếng:
- Thầy cho em xuống chỗ này được rồi. Em muốn tản bộ một mình
- Chỗ này vắng lắm để thầy chạy lên trước một chút
- Không cần, ở đâu cũng vậy thôi!
Nhã Hoà cũng dừng xe lại như lời của Khải Tề:
- Cảm ơn thầy!
Khải Tề dù đã bước xuống xe nhưng ánh mắt của Nhã Hoà vẫn cứ dõi theo trong đó lại còn ánh lên chút xót xa.
Đột ngột có một chiếc xe 16 chỗ chạy tới dừng sát bên cạnh cậu. Trên xe có 5 đến 6 người đeo khẩu trang nhảy xuống lôi kéo cậu lên xe.
Khải Tề vùng vẫy rất mạnh nhưng có một người rất dứt khoát đi đến chụp thuốc mê rồi kéo cậu vào trong xe.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ nên Nhã Hoà cũng chẳng chở tay kịp khi hoàn hồn thì chiếc xe kia đã chạy đi xa. Nhã Hoà liền gọi cho Giang Thiệu:
- Khải Tề bị người ta bắt cóc rồi!
- Cái gì? Anh nói gì vậy hả? Không phải Tiểu Tề về cùng anh sao?
- Em ấy xuống xe rồi bị người ta bắt đi rồi.
- Anh mau gửi định vị. Tôi sẽ đến ngay lập tức
Rất nhanh thì Giang Thiệu đã đến, Nhã Hoà đã ra bên ngoài đứng đợi. Giang Thiệu đi đến thì liền xuống xe truy hỏi:
- Em ấy bị bắt ngay đây sao?
- Đúng vậy! Mới đây...
Giang Thiệu vô cùng tức giận nắm giữ lấy áo của Nhã Hoà:
- Sao anh không đến giúp Tiểu Tề hả? Tại sao hả?
- Anh bình tĩnh đi. Bây giờ nên nghĩ xem ai là người bắt cóc Khải Tề
Vị giáo sư liền bỏ ra, trong đầu liền xuất hiện lên một người. Chú lấy điện thoại ra mới danh bạ ra bấm gọi cho Tuấn Tự:
- Tiểu Tề là do em bắt đúng không?
- Anh nắm thông tin nhanh quá đó. Em còn đang định gọi cho anh nữa
- Rốt em muốn gì hả? Em mau thả Tiểu Tề ra!
- Anh đang nói chuyện với ai vậy hả? Anh có tin trên người nhóc con này sẽ có vài đường dao hay không?
- Tuấn Tự! Đi xa quá rồi đó.
Cái tên đó vang lên thì gương mặt của Nhã Hoà lại rất lạ. Đầu dây bên kia thì cười vô cùng đắt ý:
- Tôi cần 5 tỉ. Chiều nay tôi sẽ gửi địa chỉ, một tay giao tiền một tay giao người.
Nói xong thì Tuấn Tự liền tắt máy, cầm con dao trên tay mà vỗ vỗ vào mặt Khải Tề đang nằm hôn mê trên nền gạch:
- Nhóc con thật quá có phúc rồi. Đưa nó vào trong phòng khoá cửa lại
Giang Thiệu bên này thì vô cùng lo lắng đứng nghĩ cách:
- Em ấy bị đau dạ dày nặng mà ăn nhiều đồ cay như vậy lại còn chưa uống thuốc thì có chịu nỗi không đây
Ông chú lập tức lên xe nhanh chóng phi đi bỏ mặt Nhã Hoà đang đứng sửng sốt tại đó.
Đám đàn em chưa kịp đến thì Khải Tề thấy không ai chú ý liền muốn chạy ra khỏi đó lại bị Tuấn Tự nắm đầu kéo lại:
- Chạy đi đâu hả nhóc con?
Chưa kịp để cậu dẫy dụa thì Tuấn Tự nhanh chóng chụp thuốc mà lại ngất lần nữa.
Lần này tỉnh dậy, Khải Tề ở trong một căn phòng, mơ màng mà nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau rất lớn:
- Sao em lại bắt Khải Tề hả?
- Anh xót rồi sao? Phim giả tình thật hả?
Một giọng nói là của Tuấn Tự còn chất giọng kia lại vô cùng quen thuộc, Khải Tề tò mò cố gắng nhẹ nhàng mở hé cửa
- Tuấn Tự đừng nói linh tinh được không? Em đang đưa mọi chuyện đi quá xa đó.
- Nếu không phải sao anh lại mua thuốc cho nó hả? Quan tâm nhau quá rồi đó
- Đó chỉ là một đứa nhóc thôi! Giang Thiệu nói Khải Tề bị đau dạ dày nên anh mới mua thuốc, lẽ nào em muốn nghe cậu nhóc đau chết sao?
Giọng nói một rõ hơn, Khải Tề cũng càng nhìn rõ ràng hơn được hình bóng người trước mặt đang cãi nhau với Tuấn Tự. Con người đó, khuôn mặt thân quen đó khiến cậu phải mở to mắt, kinh ngạc tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.