Chương 55: Giải cứu
Kim Duyên
04/06/2023
Gương mặt của Nhã Hoà ngày càng rõ nét hơn, Tiểu Tề thật sự rất sốc, tay nắm chặt nắm tay cửa:
- Kêu anh đến chia rẽ hai người họ giờ thì anh chuyển sang thích tên nhóc đó rồi à?
Nhã Hoà hít một hơi thật sâu lại nhẹ dàng đi đến nắm lấy tay của Tuấn Tự:
- Em bình tĩnh đi. Trong tim của anh trước giờ chỉ có em, sao còn chỗ cho người khác được nữa.
- Tại sao anh không chịu tự mình đem thuốc cho nó. Sợ nó thấy thấy vọng, chán ghét anh sao hả?
- Không...
Khải Tề vững còn chịu tác dụng của thuốc trong người nên loạng choạng ngã xuống. Tiếng động phát ra gây sự chú ý của những người khác. Nhã Hoà thấy cậu ngã thì liền chạy đến đỡ:
- Em có sao không?
Nhã Hoà chỉ mới chạm vào Khải Tề thì cậu liền tránh, đẩy tay của Nhã Hoà ra:
- Thật không ngờ đó thầy Nhã Hoà. Thầy cho tôi bất ngờ lớn quá đó.
- Khải Tề...
Nhã Hoà chưa nói hết câu thì Tuấn Tự đã đi đến đá thẳng vào lòng ngực của Khải Tề:
- Mày tỏ vẻ tội nghiệp gì chứ? Gương mặt đắt thắng kia đâu?
Khải Tề bị đá nằm xuống đất cố gắng ngồi dậy, Nhã Hoà đứng lên cản Tuấn Tự lại:
- Em dừng lại đi. Mục đích là có tiền đừng hành hạ Khải Tề như vậy!
- Anh xót thì ở đây lo cho nó đi
Tuấn Tự quay mặt đi được vài bước thì lại quay đầu nhìn về hướng họ:
- Cấm anh thả nó
Nhã Hoà thở một hơi dài đi qua đỡ Khải Tề ngồi dậy dựa vào tường. Phía khác thì Tuấn Tự lại gọi cho Giang Thiệu:
- Anh chuẩn bị tiền tới đâu rồi?
- Cho tôi địa chỉ tôi sẽ đến ngay lập tức
- Không phải vội. Tên nhóc đó chưa đau dạ dày đâu. Anh nên nhớ là đến một mình không được báo cảnh sát.
Tuấn Tự liền tắt máy ngang mà đi ra khỏi đó. Nhã Hoà lại dịu dàng sờ vào lòng ngực cậu:
- Đau lắm không?
- Tại sao anh phải làm vậy?
- Vì anh yêu Tuấn Tự
- Trước giờ tôi tiếp xúc là con người giả của anh sao?
- Không phải, anh đối đãi với em đều thật lòng. Anh coi em như một người em trai
- Vậy anh thả tôi ra đi
- Không được. Anh yêu Tuấn Tự, anh làm mọi chuyện vì em ấy
Khải Tề lại cười cho con người si tình này, không biết là ngu ngốc hay do yêu mà ngốc:
- Anh nghĩ Tuấn Tự cũng yêu anh sao?
- Chỉ cần anh yêu là đủ rồi. Thật ra em ấy không phải người như vậy đâu. Lúc trước em ấy từng yêu rất thật lòng nhưng gặp phải sở khanh vừa lừa tình vừa lừa tiền mới làm em ấy biến chất như vậy!
Khải Tề chỉ khẽ lắc đầu ngồi tựa vào tường nhìn người đàn ông điên vì tình này, yêu tới mù quáng:
- Yêu sao? Anh ta yêu tiền thì đúng hơn. Lần đó chỉ do gặp phải kẻ cao tay hơn thôi!
Nhã Hoà sựng lại rồi đứng lên trong đầu cứ suy ngẫm gì đó:
- Chút anh đem cơm và thuốc vào cho.
____________
Giang Thiệu thật sự là đơn phương độc mã đi đến nơi này. Gương mặt cũng vô cùng lạnh lùng như bất kì vật thể nào đến gần cũng có thể đóng băng.
Tuấn Tự thì đã đứng đợi sẵn tình cũ của mình đến, vẻ mặt vô cùng chờ đợi và đắt ý:
- Anh rất đúng giờ đó
- Tiểu Tề đâu?
Tuấn Tự vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống ghế bắt chéo chân, ánh mắt đầy khêu khích:
- Quan tâm thế cơ à?
- Người đâu?
- Lôi cậu ta ra
Đám bặm trợn kéo cậu nhóc nhỏ bịt miệng bằng khăn đi ra. Giang Thiệu trong lòng đã sốt sắn nhưng vẫn cứ giả vờ như không:
- Mau thả người ra
- Đâu dễ dàng như vậy được! Anh thành tâm chút đi
- Muốn cái gì hả?
- Quỳ xuống rồi bò đến đây
Khải Tề liền dẫy dụa, cứ muốn nói gì đó nhưng lại không được. Tuấn Tự quay lại kéo khăn ra:
- Chú đừng nghe lời anh ta...
Tuấn Tự liền đánh mạnh vào phần bụng của cậu, Giang Thiệu trở nên lo lắng:
- Anh nhanh lên đi
- Được - Giang Thiệu quyết đoán
- Đừng mà...
Chân khụy xuống thì đám người xung quanh đều cười rất lớn nhưng chú chẳng thấy gì là xấu hổ. Làm tất cả vì người mình yêu thì có gì là sai chứ.
Khải Tề lòng nhói đau vùng vẫy, muốn thoát khỏi đám người này. Lòng thì tự trách vô cùng, tại mình nên chú ấy mới như thế này:
- Thả tôi ra nhanh lên
Cậu mạnh mẽ thoát ra chạy đến ôm lấy Giang Thiệu, muốn ngăn chú lại, không muốn chú phải làm những việc này vì mình:
- Chú đừng mà... đừng vì em... mà phải làm như vậy!
Khải Tề chua xót trong lòng, nước mắt cũng đã lưng tròng. Giang Thiệu giữ lấy nhóc con nhà mình rồi dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đấy:
- Vì em thì có gì mà không làm được. Chỉ do chú bảo vệ em không đủ tốt...
- Tôi không có nhu cầu xem phim. Đưa tiền đây
Giang Thiệu lấy trong người ra một cái thẻ thì có người đi đến lấy:
- Mật khẩu?
- 12345678
- Đi kiểm tra cho tôi
Tên cầm thẻ đấy rời đi, Tuấn Tự đứng lên tặc lưỡi:
- Cũng tình cảm quá đó. Anh yêu cậu nhóc này nhiều như vậy sao?
- Dùng từ yêu thì nó không đủ nữa.
- Đúng là yêu thật đó. Yêu tới mức phải chia tay
Nghe đến đây thì Khải Tề mới chợt nhớ lại khoảnh khắc đau lòng đó mà bỏ chú ra:
- Im miệng!
- Anh vẫn chưa nói cho tên nhóc đó sao?
Tên vừa rồi đứng ở ngoài khẽ gật đầu ra hiệu. Chàng trai ngơ ngác vẫn không hiểu họ đang nói gì:
- Rốt cuộc là chuyện gì hả?
Tuấn Tự vẻ mặt mãn nguyện ngồi xuống ghế, tay vuốt vuốt tóc:
- Để tôi làm người tốt nói cho cậu biết. Do có người đưa giấy cảnh cáo nói sẽ công khai mối quan hệ của hai người cho Tống Phùng và xã hội biết. Cậu nghĩ xem nếu cha cậu biết thì sao hả?
- Anh muốn nói gì?
- Chuyện đã rõ ràng quá rồi. Cậu sẽ phải chịu một áp lực vô cùng lớn, có khi cha con từ mặt nhau. Một cậu nhóc mới lớn chịu được áp lực bao nhiêu chứ hả? Anh ta lo cho cậu phải khổ, suy nghĩ không thoáng nên mới đầy đau khổ mà chia tay.
- Cái gì...?
- Cậu không biết đâu. Đêm chia tay đó anh ta đã đóng chặt cửa ở trong phòng. Từ ngày ở bên tôi anh ta chẳng nhiệt tình, chẳng muốn đụng vào người tôi. Một lòng son sắt vì cậu đó. Con người cứ như cái xác không hồn, không có tí xúc cảm nào. Đặc biệt tờ giấy đó do tôi gửi tới đấy
Khải Tề cảm thấy quặn thắt trong tim, xoay người lại nắm giữ lấy tay của ông chú:
- Sao chú phải như vậy chứ? Tại sao muốn bắt đầu lại?
- Nói tới đây được rồi.
Đám người khác đi tới kéo hai người họ đi ra. Giang Thiệu liền động tay đánh những kẻ đó, có kẻ cầm cây đến đánh trong phản xạ thì chú đưa cánh tay lên đỡ.
Bị một cú đánh như thế chú dường như không đủ khả năng để phản kháng:
- 2 người đàn ông này chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền đó
Nhã Hoà đang ở trong một góc khuất thì cũng chẳng thể yên mà đi ra:
- Em muốn làm gì vậy hả? Không phải nói chỉ cần có tiền là được sao?
Người đàn ông bước ra thì lại chẳng khiến cho Giang Thiệu ngạc nhiên gì mấy, đúng như mình nghĩ anh ta không bình thường mà!
- Anh ngây thơ vừa thôi! Có cách kiếm tiền nhiều thế mà muốn bỏ qua sao?
- Em yêu tiền đến điên rồi hả?
- Đúng! Em điên rồi, chỉ có tiền mới khiến em hạnh phúc
Nhã Hòa giữ lấy Tuấn Tự rồi từ từ ôm lấy chàng trai mà mình rất yêu:
- Anh yêu em còn chưa đủ sao?
- Không có gì là đủ hết!
Một tiếng ầm lớn vang lớn thu hút những sự chú ý của người bên trong. Những tên đàn em bên ngoài bị đánh ném vào trong rất thảm hại
Khí thế hiên ngang của Dương Chí đi cùng với Nhất Lục vào, phía sau còn thêm rất nhiều tên cao lớn, lực lưỡng.
- Tôi đến trễ rồi sao?
- Kêu anh đến chia rẽ hai người họ giờ thì anh chuyển sang thích tên nhóc đó rồi à?
Nhã Hoà hít một hơi thật sâu lại nhẹ dàng đi đến nắm lấy tay của Tuấn Tự:
- Em bình tĩnh đi. Trong tim của anh trước giờ chỉ có em, sao còn chỗ cho người khác được nữa.
- Tại sao anh không chịu tự mình đem thuốc cho nó. Sợ nó thấy thấy vọng, chán ghét anh sao hả?
- Không...
Khải Tề vững còn chịu tác dụng của thuốc trong người nên loạng choạng ngã xuống. Tiếng động phát ra gây sự chú ý của những người khác. Nhã Hoà thấy cậu ngã thì liền chạy đến đỡ:
- Em có sao không?
Nhã Hoà chỉ mới chạm vào Khải Tề thì cậu liền tránh, đẩy tay của Nhã Hoà ra:
- Thật không ngờ đó thầy Nhã Hoà. Thầy cho tôi bất ngờ lớn quá đó.
- Khải Tề...
Nhã Hoà chưa nói hết câu thì Tuấn Tự đã đi đến đá thẳng vào lòng ngực của Khải Tề:
- Mày tỏ vẻ tội nghiệp gì chứ? Gương mặt đắt thắng kia đâu?
Khải Tề bị đá nằm xuống đất cố gắng ngồi dậy, Nhã Hoà đứng lên cản Tuấn Tự lại:
- Em dừng lại đi. Mục đích là có tiền đừng hành hạ Khải Tề như vậy!
- Anh xót thì ở đây lo cho nó đi
Tuấn Tự quay mặt đi được vài bước thì lại quay đầu nhìn về hướng họ:
- Cấm anh thả nó
Nhã Hoà thở một hơi dài đi qua đỡ Khải Tề ngồi dậy dựa vào tường. Phía khác thì Tuấn Tự lại gọi cho Giang Thiệu:
- Anh chuẩn bị tiền tới đâu rồi?
- Cho tôi địa chỉ tôi sẽ đến ngay lập tức
- Không phải vội. Tên nhóc đó chưa đau dạ dày đâu. Anh nên nhớ là đến một mình không được báo cảnh sát.
Tuấn Tự liền tắt máy ngang mà đi ra khỏi đó. Nhã Hoà lại dịu dàng sờ vào lòng ngực cậu:
- Đau lắm không?
- Tại sao anh phải làm vậy?
- Vì anh yêu Tuấn Tự
- Trước giờ tôi tiếp xúc là con người giả của anh sao?
- Không phải, anh đối đãi với em đều thật lòng. Anh coi em như một người em trai
- Vậy anh thả tôi ra đi
- Không được. Anh yêu Tuấn Tự, anh làm mọi chuyện vì em ấy
Khải Tề lại cười cho con người si tình này, không biết là ngu ngốc hay do yêu mà ngốc:
- Anh nghĩ Tuấn Tự cũng yêu anh sao?
- Chỉ cần anh yêu là đủ rồi. Thật ra em ấy không phải người như vậy đâu. Lúc trước em ấy từng yêu rất thật lòng nhưng gặp phải sở khanh vừa lừa tình vừa lừa tiền mới làm em ấy biến chất như vậy!
Khải Tề chỉ khẽ lắc đầu ngồi tựa vào tường nhìn người đàn ông điên vì tình này, yêu tới mù quáng:
- Yêu sao? Anh ta yêu tiền thì đúng hơn. Lần đó chỉ do gặp phải kẻ cao tay hơn thôi!
Nhã Hoà sựng lại rồi đứng lên trong đầu cứ suy ngẫm gì đó:
- Chút anh đem cơm và thuốc vào cho.
____________
Giang Thiệu thật sự là đơn phương độc mã đi đến nơi này. Gương mặt cũng vô cùng lạnh lùng như bất kì vật thể nào đến gần cũng có thể đóng băng.
Tuấn Tự thì đã đứng đợi sẵn tình cũ của mình đến, vẻ mặt vô cùng chờ đợi và đắt ý:
- Anh rất đúng giờ đó
- Tiểu Tề đâu?
Tuấn Tự vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống ghế bắt chéo chân, ánh mắt đầy khêu khích:
- Quan tâm thế cơ à?
- Người đâu?
- Lôi cậu ta ra
Đám bặm trợn kéo cậu nhóc nhỏ bịt miệng bằng khăn đi ra. Giang Thiệu trong lòng đã sốt sắn nhưng vẫn cứ giả vờ như không:
- Mau thả người ra
- Đâu dễ dàng như vậy được! Anh thành tâm chút đi
- Muốn cái gì hả?
- Quỳ xuống rồi bò đến đây
Khải Tề liền dẫy dụa, cứ muốn nói gì đó nhưng lại không được. Tuấn Tự quay lại kéo khăn ra:
- Chú đừng nghe lời anh ta...
Tuấn Tự liền đánh mạnh vào phần bụng của cậu, Giang Thiệu trở nên lo lắng:
- Anh nhanh lên đi
- Được - Giang Thiệu quyết đoán
- Đừng mà...
Chân khụy xuống thì đám người xung quanh đều cười rất lớn nhưng chú chẳng thấy gì là xấu hổ. Làm tất cả vì người mình yêu thì có gì là sai chứ.
Khải Tề lòng nhói đau vùng vẫy, muốn thoát khỏi đám người này. Lòng thì tự trách vô cùng, tại mình nên chú ấy mới như thế này:
- Thả tôi ra nhanh lên
Cậu mạnh mẽ thoát ra chạy đến ôm lấy Giang Thiệu, muốn ngăn chú lại, không muốn chú phải làm những việc này vì mình:
- Chú đừng mà... đừng vì em... mà phải làm như vậy!
Khải Tề chua xót trong lòng, nước mắt cũng đã lưng tròng. Giang Thiệu giữ lấy nhóc con nhà mình rồi dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đấy:
- Vì em thì có gì mà không làm được. Chỉ do chú bảo vệ em không đủ tốt...
- Tôi không có nhu cầu xem phim. Đưa tiền đây
Giang Thiệu lấy trong người ra một cái thẻ thì có người đi đến lấy:
- Mật khẩu?
- 12345678
- Đi kiểm tra cho tôi
Tên cầm thẻ đấy rời đi, Tuấn Tự đứng lên tặc lưỡi:
- Cũng tình cảm quá đó. Anh yêu cậu nhóc này nhiều như vậy sao?
- Dùng từ yêu thì nó không đủ nữa.
- Đúng là yêu thật đó. Yêu tới mức phải chia tay
Nghe đến đây thì Khải Tề mới chợt nhớ lại khoảnh khắc đau lòng đó mà bỏ chú ra:
- Im miệng!
- Anh vẫn chưa nói cho tên nhóc đó sao?
Tên vừa rồi đứng ở ngoài khẽ gật đầu ra hiệu. Chàng trai ngơ ngác vẫn không hiểu họ đang nói gì:
- Rốt cuộc là chuyện gì hả?
Tuấn Tự vẻ mặt mãn nguyện ngồi xuống ghế, tay vuốt vuốt tóc:
- Để tôi làm người tốt nói cho cậu biết. Do có người đưa giấy cảnh cáo nói sẽ công khai mối quan hệ của hai người cho Tống Phùng và xã hội biết. Cậu nghĩ xem nếu cha cậu biết thì sao hả?
- Anh muốn nói gì?
- Chuyện đã rõ ràng quá rồi. Cậu sẽ phải chịu một áp lực vô cùng lớn, có khi cha con từ mặt nhau. Một cậu nhóc mới lớn chịu được áp lực bao nhiêu chứ hả? Anh ta lo cho cậu phải khổ, suy nghĩ không thoáng nên mới đầy đau khổ mà chia tay.
- Cái gì...?
- Cậu không biết đâu. Đêm chia tay đó anh ta đã đóng chặt cửa ở trong phòng. Từ ngày ở bên tôi anh ta chẳng nhiệt tình, chẳng muốn đụng vào người tôi. Một lòng son sắt vì cậu đó. Con người cứ như cái xác không hồn, không có tí xúc cảm nào. Đặc biệt tờ giấy đó do tôi gửi tới đấy
Khải Tề cảm thấy quặn thắt trong tim, xoay người lại nắm giữ lấy tay của ông chú:
- Sao chú phải như vậy chứ? Tại sao muốn bắt đầu lại?
- Nói tới đây được rồi.
Đám người khác đi tới kéo hai người họ đi ra. Giang Thiệu liền động tay đánh những kẻ đó, có kẻ cầm cây đến đánh trong phản xạ thì chú đưa cánh tay lên đỡ.
Bị một cú đánh như thế chú dường như không đủ khả năng để phản kháng:
- 2 người đàn ông này chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền đó
Nhã Hoà đang ở trong một góc khuất thì cũng chẳng thể yên mà đi ra:
- Em muốn làm gì vậy hả? Không phải nói chỉ cần có tiền là được sao?
Người đàn ông bước ra thì lại chẳng khiến cho Giang Thiệu ngạc nhiên gì mấy, đúng như mình nghĩ anh ta không bình thường mà!
- Anh ngây thơ vừa thôi! Có cách kiếm tiền nhiều thế mà muốn bỏ qua sao?
- Em yêu tiền đến điên rồi hả?
- Đúng! Em điên rồi, chỉ có tiền mới khiến em hạnh phúc
Nhã Hòa giữ lấy Tuấn Tự rồi từ từ ôm lấy chàng trai mà mình rất yêu:
- Anh yêu em còn chưa đủ sao?
- Không có gì là đủ hết!
Một tiếng ầm lớn vang lớn thu hút những sự chú ý của người bên trong. Những tên đàn em bên ngoài bị đánh ném vào trong rất thảm hại
Khí thế hiên ngang của Dương Chí đi cùng với Nhất Lục vào, phía sau còn thêm rất nhiều tên cao lớn, lực lưỡng.
- Tôi đến trễ rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.