Chương 67: Sợ hãi
Kim Duyên
04/06/2023
Hai con người ấy cùng nhau quay về khách sạn để trả phòng thì Giang Thiệu lại được điện thoại từ hiệu trưởng:
- Tôi cho cậu thời gian nhanh nhất để đến phòng làm việc của tôi. Tôi có việc quan trọng cần nói với cậu
Khải Tề bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng khi thấy vẻ mặt của chú có chút gì đó không ổn:
- Sao vậy chú?
- Chỉ là chút việc ở trường thôi! Chú đưa em về rồi đến trường
- Không! Em muốn đi cùng chú!
Giang Thiệu quan tâm nhóc con nhà mình nhưng vẫn chấp nhận nghe theo ý của cậu. Chàng trai cũng với người đàn ông đi trên sân trường được rất nhiều sự chú ý còn có nhiều sinh viên đi tới:
- Giáo sư ngầu lắm!
- Chúng em luôn ủng hộ thầy!
- Thầy rất tuyệt vời đó!
- Giáo sư cũng giấu kĩ quá đó!
Khải Tề rất vui mà nhìn chú bởi được nhiều người chấp nhận như vậy thật là một điều đáng mừng:
- Thầy cảm ơn. Thầy phải gặp hiệu trưởng rồi.
Giang cùng Khải Tề rồi đi nhưng lại để trên khuôn mặt những sinh viên này rõ sự hoang mang. Bước đến trước cửa phòng thì chú giữ cậu lại:
- Em ở đây đợi chú sẽ ra ngay thôi!
- Dạ!
- Ngoan đến lạ đó
Chú xoa đầu cậu rồi cười vô cùng tươi mà đi vào căn phòng đấy. Khải Tề chỉ có thể ngồi ở ghế bên ngoài mà ngóng trông.
Bước vào bên trong thù trước mặt chú là một cái ghế đang quay lưng vào mặt chú. Cái ghế từ từ xoay lại, một người đàn ông lớn tuổi nhưng vẫn vô cùng lịch lãm:
- Đến đây cũng nhanh quá đó
- Hiệu trưởng kêu tôi đến đây gấp như vậy là có chuyện gì?
- Cậu ngồi xuống trước đã
Giang Thiệu cũng cố gắng lấy bình tĩnh mà ngồi xuống ghế, đối diện với vị hiệu trưởng này:
- Có gì cứ nói thẳng!
- Cậu và nhóc con đó bây giờ nổi lắm đó biết không?
- Liên quan gì đến em ấy?
- Tự mở điện thoại ra xem
Giang Thiệu lấy điện ra trong lúc này Khải Tề bên ngoài cũng đã xem thấy đoạn phim của hai người là diễn viên chính. Thông tin của cả hai được nằm trên top đầu tìm kiếm
- Hiệu trưởng muốn gì?
- Tôi muốn cậu rút khỏi đây. Không được dạy ở nơi này nữa nếu không tên nhóc đó sẽ bị...
- Không cần đe doạ, tôi sẽ nghỉ ngay lập tức
Giang Thiệu chẳng chút nao núng mà đi ra khỏi cửa, Khải Tề đi đến đầy lo lắng mà nắm tay chú:
- Sao rồi chú? Có chuyện gì vậy?
- Từ từ về chú nói cho em nghe
Đang đi trên hành lang lại bắt gặp giảng viên Dương Kiêu Hoa với vẻ mặt khinh bỉ đi tới:
- Tưởng là chú cháu thế nào thì ra là chú trên cháu dưới. Thấy mà phát khinh!
- Liên quan gì đến cô. Cuộc sống của tôi và chú không nhất thiết phải báo cáo với cô
Khải Tề ngoan ngoãn trong vòng tay của chú giờ đây xù lông lên với con người trước mặt này:
- Giáo sư bị đuổi cũng đáng. Còn ở đây nữa không biết dạy dỗ ra đứa ngỗ nghịch như thế nào nữa đây!
Khải Tề mở tròn đôi mắt đầy ngạc nhiên khi nghe thấy thông tin đấy mà xoay sang nhìn chú:
- Thật sao chú? Đây là chuyện mà hiệu trưởng tìm chú sao?
- Chú chỉ thấy tiếc khi không được dạy những sinh viên ở đây nữa thôi! Chú đến đây là vì em, giờ có được em bên cạnh rồi còn để ý những chuyện này làm gì!
- Mình về nhà đi!
- Chú sẽ nấu cho Tiểu Tề thật nhiều món ngon!
Chú dịu dàng xoa mái tóc đấy, khẽ véo má cậu rồi nắm lấy bàn tay ấm áp đấy rời đi. Kiêu Hoa ngơ đứng nhìn hai con người đấy:
- Họ có quên mình không vậy?
_______________
Những sinh viên trong trường dần nghe được tin tức vị giáo sư mà họ kính trọng bị hiệu trưởng chèn ép do là gay rồi đuổi đi. Họ vô cùng bức xúc lên fanpage trường mà tố cáo rất nhiều chuyện, nêu lên quan điểm của bản thân
"Giáo sư là người thầy giỏi không được đuổi thầy ấy"
"Là gay thì có sao? Đạo đức tốt, giúp ích cho đời là được rồi"
"Người dạy giỏi như vậy phải được tiếp tục dạy ở đây"
"Họ dễ thương như vậy không nên chia cắt họ"
" Hiệu trưởng là đồ xấu xa"
"Hiệu trưởng cổ hủ"
Có người phẫn nộ tới mức đánh sập cái trang này của trường. Đồng thời lúc này mạng xã hội mới thật sự bùng nổ. Rất nhiều người đã đồng loạt lên tiếng đòi lại nhân quyền, người trong cộng đồng LGBT cần sự bình đẳng.
Ai cũng được yêu thương, không được phân biệt giới tính, sắc tộc, màu da. Tất cả nhân loại tồn tại trên Trái Đất này đều được có quyền bình đẳng như nhau.
LGBT không có lỗi! Chỉ có người kì thị mới không đúng!
Chúng tôi cần được tôn trọng! Chúng tôi nên nhận được sự tôn trọng!
Không ai có quyền tước đoạt đi quyền lợi hợp pháp của một con người được nhận!
"Điều đẹp đẽ, cao cả như vậy không nên bị chi phối bởi giới tính. Hôm nay bản thân tôi đến nơi đây chính là để ủng hộ tình yêu và hôn đồng giới"
Câu nói của Giang Thiệu cũng hiện diện ở rất nhiều nơi, được rất nhiều người đồng tình.
Khi mạng xã hội đang dậy sóng bấy nhiêu thì ở ngôi nhà đó, hai con người đó vô cùng hạnh phúc, yên bình bấy nhiêu:
- Tay nghề của chú dạo này lên nhiều lắm đó. Em ăn đến không dứt ra được đây
- Tại chú có người yêu thích ăn làm gì! Chú phải chiều người yêu nhỏ của mình chứ!
Giang Thiệu gấp đồ ăn đút vào miệng cho Khải Tề rồi đột ngột ập tới mà hôn cậu:
- Như vậy thì sẽ ngon hơn đó!
- Chú chỉ giỏi chọc ghẹo người ta
- Ai kêu em đáng yêu như thế này! Không ghẹo một chút thì tiếc quá!
- Ghẹo em như vậy rồi thì phải thưởng cho em cái gì đi!
- Thưởng cho một bàn thức ăn đầy rồi đây
Trong căn phòng nhỏ đấy, chỉ với hai con người thôi mà đã khiến cho khắp phòng tràn ngập Oxytocin.
Ở phía khác khi đêm muộn đã đến, Tống Phùng cầm điện thoại trên tay lướt xem những sự bùng nổ của mọi người
Ông chẳng khó chịu mà thay vào đó lại có phần căng thẳng mà đặt điện thoại qua một bên mà ngủ.
Chỉ chốc lát con người ấy đã chìm sâu vào giấc nồng nhưng đột nhiên trước mặt ông chỉ xuất hiện toàn màu đen ám ảnh. Một không gian ngột ngạt đến không thở được
Hình ảnh một cậu bé dần được hiện rõ ra trước mặt. Chỉ là một cậu nhóc tầm 7 - 8 tuổi nhưng bị trói tứ chi vào giường không thể phản khán lại được
Cậu vùng vẫy, ánh mắt khẩn thiết cầu cứu, van xin rồi chuyển sang tuyệt vọng. Một người đàn ông chững chạc cao lớn hung bạo đi đến.
Trong mắt cậu bé người đàn ông này như một quái vật muốn nuốt chửng cậu. Ông ta dùng đôi tay ghê tởm của mình mà sờ soạng cơ thể chưa phát triển này
Cậu la hét, cậu gào lên, cậu cầu xin, cậu sợ hãi nhưng tất cả cũng chỉ trong vô vọng không chút gì thay đổi:
- Chiều chú đi! Chú sẽ không làm cháu đau đâu
Từng lời nói kinh tởm ấy cứ vang vọng khắp nơi nó không ngừng phát ra, không ngừng bao quanh tâm trí đấy.
Ông ta mạnh tay kéo quần cậu quần cậu xuống lúc này thật sự là đỉnh điểm của cảm giác kinh sợ, cậu sợ tới mức chẳng thể nói gì, chẳng thể la tiếp nữa.
Ở một góc nhìn khác thì Tống Phùng cũng đang chống cự, đang bất lực chẳng thể làm gì.
Cậu bé trên chiếc bị trói đấy dường như lúc này có sự thay đổi thấp thoáng thành Tống Phùng. Những tiếng cười, giọng nói ghê rợn đấy cứ quẫn quanh tâm trí
Ông ta đưa bàn tay lên mân mê khuôn mặt nhỏ của cậu bé nhưng lại chớp nhoáng thành Khuôn mặt của Tống Phùng. Những giọt nước mắt tuyệt vọng nước đẫm khuôn mặt ấy
Con người đó càng tiến lại gần thì cậu càng hoảng, càng sợ. Sự phản khán xen lẫn sự sợ hãi vô đối đã khiến cho Tống Phùng phải tỉnh dậy trong cơn ác mộng mà chẳng bao giờ muốn nhớ lại đó.
- Tôi cho cậu thời gian nhanh nhất để đến phòng làm việc của tôi. Tôi có việc quan trọng cần nói với cậu
Khải Tề bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng khi thấy vẻ mặt của chú có chút gì đó không ổn:
- Sao vậy chú?
- Chỉ là chút việc ở trường thôi! Chú đưa em về rồi đến trường
- Không! Em muốn đi cùng chú!
Giang Thiệu quan tâm nhóc con nhà mình nhưng vẫn chấp nhận nghe theo ý của cậu. Chàng trai cũng với người đàn ông đi trên sân trường được rất nhiều sự chú ý còn có nhiều sinh viên đi tới:
- Giáo sư ngầu lắm!
- Chúng em luôn ủng hộ thầy!
- Thầy rất tuyệt vời đó!
- Giáo sư cũng giấu kĩ quá đó!
Khải Tề rất vui mà nhìn chú bởi được nhiều người chấp nhận như vậy thật là một điều đáng mừng:
- Thầy cảm ơn. Thầy phải gặp hiệu trưởng rồi.
Giang cùng Khải Tề rồi đi nhưng lại để trên khuôn mặt những sinh viên này rõ sự hoang mang. Bước đến trước cửa phòng thì chú giữ cậu lại:
- Em ở đây đợi chú sẽ ra ngay thôi!
- Dạ!
- Ngoan đến lạ đó
Chú xoa đầu cậu rồi cười vô cùng tươi mà đi vào căn phòng đấy. Khải Tề chỉ có thể ngồi ở ghế bên ngoài mà ngóng trông.
Bước vào bên trong thù trước mặt chú là một cái ghế đang quay lưng vào mặt chú. Cái ghế từ từ xoay lại, một người đàn ông lớn tuổi nhưng vẫn vô cùng lịch lãm:
- Đến đây cũng nhanh quá đó
- Hiệu trưởng kêu tôi đến đây gấp như vậy là có chuyện gì?
- Cậu ngồi xuống trước đã
Giang Thiệu cũng cố gắng lấy bình tĩnh mà ngồi xuống ghế, đối diện với vị hiệu trưởng này:
- Có gì cứ nói thẳng!
- Cậu và nhóc con đó bây giờ nổi lắm đó biết không?
- Liên quan gì đến em ấy?
- Tự mở điện thoại ra xem
Giang Thiệu lấy điện ra trong lúc này Khải Tề bên ngoài cũng đã xem thấy đoạn phim của hai người là diễn viên chính. Thông tin của cả hai được nằm trên top đầu tìm kiếm
- Hiệu trưởng muốn gì?
- Tôi muốn cậu rút khỏi đây. Không được dạy ở nơi này nữa nếu không tên nhóc đó sẽ bị...
- Không cần đe doạ, tôi sẽ nghỉ ngay lập tức
Giang Thiệu chẳng chút nao núng mà đi ra khỏi cửa, Khải Tề đi đến đầy lo lắng mà nắm tay chú:
- Sao rồi chú? Có chuyện gì vậy?
- Từ từ về chú nói cho em nghe
Đang đi trên hành lang lại bắt gặp giảng viên Dương Kiêu Hoa với vẻ mặt khinh bỉ đi tới:
- Tưởng là chú cháu thế nào thì ra là chú trên cháu dưới. Thấy mà phát khinh!
- Liên quan gì đến cô. Cuộc sống của tôi và chú không nhất thiết phải báo cáo với cô
Khải Tề ngoan ngoãn trong vòng tay của chú giờ đây xù lông lên với con người trước mặt này:
- Giáo sư bị đuổi cũng đáng. Còn ở đây nữa không biết dạy dỗ ra đứa ngỗ nghịch như thế nào nữa đây!
Khải Tề mở tròn đôi mắt đầy ngạc nhiên khi nghe thấy thông tin đấy mà xoay sang nhìn chú:
- Thật sao chú? Đây là chuyện mà hiệu trưởng tìm chú sao?
- Chú chỉ thấy tiếc khi không được dạy những sinh viên ở đây nữa thôi! Chú đến đây là vì em, giờ có được em bên cạnh rồi còn để ý những chuyện này làm gì!
- Mình về nhà đi!
- Chú sẽ nấu cho Tiểu Tề thật nhiều món ngon!
Chú dịu dàng xoa mái tóc đấy, khẽ véo má cậu rồi nắm lấy bàn tay ấm áp đấy rời đi. Kiêu Hoa ngơ đứng nhìn hai con người đấy:
- Họ có quên mình không vậy?
_______________
Những sinh viên trong trường dần nghe được tin tức vị giáo sư mà họ kính trọng bị hiệu trưởng chèn ép do là gay rồi đuổi đi. Họ vô cùng bức xúc lên fanpage trường mà tố cáo rất nhiều chuyện, nêu lên quan điểm của bản thân
"Giáo sư là người thầy giỏi không được đuổi thầy ấy"
"Là gay thì có sao? Đạo đức tốt, giúp ích cho đời là được rồi"
"Người dạy giỏi như vậy phải được tiếp tục dạy ở đây"
"Họ dễ thương như vậy không nên chia cắt họ"
" Hiệu trưởng là đồ xấu xa"
"Hiệu trưởng cổ hủ"
Có người phẫn nộ tới mức đánh sập cái trang này của trường. Đồng thời lúc này mạng xã hội mới thật sự bùng nổ. Rất nhiều người đã đồng loạt lên tiếng đòi lại nhân quyền, người trong cộng đồng LGBT cần sự bình đẳng.
Ai cũng được yêu thương, không được phân biệt giới tính, sắc tộc, màu da. Tất cả nhân loại tồn tại trên Trái Đất này đều được có quyền bình đẳng như nhau.
LGBT không có lỗi! Chỉ có người kì thị mới không đúng!
Chúng tôi cần được tôn trọng! Chúng tôi nên nhận được sự tôn trọng!
Không ai có quyền tước đoạt đi quyền lợi hợp pháp của một con người được nhận!
"Điều đẹp đẽ, cao cả như vậy không nên bị chi phối bởi giới tính. Hôm nay bản thân tôi đến nơi đây chính là để ủng hộ tình yêu và hôn đồng giới"
Câu nói của Giang Thiệu cũng hiện diện ở rất nhiều nơi, được rất nhiều người đồng tình.
Khi mạng xã hội đang dậy sóng bấy nhiêu thì ở ngôi nhà đó, hai con người đó vô cùng hạnh phúc, yên bình bấy nhiêu:
- Tay nghề của chú dạo này lên nhiều lắm đó. Em ăn đến không dứt ra được đây
- Tại chú có người yêu thích ăn làm gì! Chú phải chiều người yêu nhỏ của mình chứ!
Giang Thiệu gấp đồ ăn đút vào miệng cho Khải Tề rồi đột ngột ập tới mà hôn cậu:
- Như vậy thì sẽ ngon hơn đó!
- Chú chỉ giỏi chọc ghẹo người ta
- Ai kêu em đáng yêu như thế này! Không ghẹo một chút thì tiếc quá!
- Ghẹo em như vậy rồi thì phải thưởng cho em cái gì đi!
- Thưởng cho một bàn thức ăn đầy rồi đây
Trong căn phòng nhỏ đấy, chỉ với hai con người thôi mà đã khiến cho khắp phòng tràn ngập Oxytocin.
Ở phía khác khi đêm muộn đã đến, Tống Phùng cầm điện thoại trên tay lướt xem những sự bùng nổ của mọi người
Ông chẳng khó chịu mà thay vào đó lại có phần căng thẳng mà đặt điện thoại qua một bên mà ngủ.
Chỉ chốc lát con người ấy đã chìm sâu vào giấc nồng nhưng đột nhiên trước mặt ông chỉ xuất hiện toàn màu đen ám ảnh. Một không gian ngột ngạt đến không thở được
Hình ảnh một cậu bé dần được hiện rõ ra trước mặt. Chỉ là một cậu nhóc tầm 7 - 8 tuổi nhưng bị trói tứ chi vào giường không thể phản khán lại được
Cậu vùng vẫy, ánh mắt khẩn thiết cầu cứu, van xin rồi chuyển sang tuyệt vọng. Một người đàn ông chững chạc cao lớn hung bạo đi đến.
Trong mắt cậu bé người đàn ông này như một quái vật muốn nuốt chửng cậu. Ông ta dùng đôi tay ghê tởm của mình mà sờ soạng cơ thể chưa phát triển này
Cậu la hét, cậu gào lên, cậu cầu xin, cậu sợ hãi nhưng tất cả cũng chỉ trong vô vọng không chút gì thay đổi:
- Chiều chú đi! Chú sẽ không làm cháu đau đâu
Từng lời nói kinh tởm ấy cứ vang vọng khắp nơi nó không ngừng phát ra, không ngừng bao quanh tâm trí đấy.
Ông ta mạnh tay kéo quần cậu quần cậu xuống lúc này thật sự là đỉnh điểm của cảm giác kinh sợ, cậu sợ tới mức chẳng thể nói gì, chẳng thể la tiếp nữa.
Ở một góc nhìn khác thì Tống Phùng cũng đang chống cự, đang bất lực chẳng thể làm gì.
Cậu bé trên chiếc bị trói đấy dường như lúc này có sự thay đổi thấp thoáng thành Tống Phùng. Những tiếng cười, giọng nói ghê rợn đấy cứ quẫn quanh tâm trí
Ông ta đưa bàn tay lên mân mê khuôn mặt nhỏ của cậu bé nhưng lại chớp nhoáng thành Khuôn mặt của Tống Phùng. Những giọt nước mắt tuyệt vọng nước đẫm khuôn mặt ấy
Con người đó càng tiến lại gần thì cậu càng hoảng, càng sợ. Sự phản khán xen lẫn sự sợ hãi vô đối đã khiến cho Tống Phùng phải tỉnh dậy trong cơn ác mộng mà chẳng bao giờ muốn nhớ lại đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.