Chương 68: Viên mãn
Kim Duyên
04/06/2023
Tống Phùng mồ hôi ướt đẫm cơ thể, La Kỳ ngồi bật dậy nhìn chồng đầy lo lắng:
- Anh lại gặp ác mộng sao?
Người đàn ông nhìn sang vợ nhưng lại cảm thấy tối sầm, chóng mặt:
- Anh muốn...
Vừa nói Tống Phùng vừa bước xuống giường nhưng đứng không vững đã ngã xuống.
_____________
Mới sáng sớm tinh mơ tiếng chuông điện thoại đã vang dội khắp phòng của ông chú và cậu nhóc. Khải Tề mơ màng nghe máy:
- Khải Tề nghe
- Cha mày đêm qua tuột huyết áp nên đã nhập viện
- Cái gì? Cha tao nhập viện? Ông ấy sao rồi?
- Tao cũng không rõ, có tin tức gì tao sẽ báo cho mày hay
Cuộc gọi kết thúc vẻ mặt của cậu hoang mang, Giang Thiệu nắm lấy tay nhóc con:
- Chú đưa em về gặp Tống Phùng?
- Nhưng cha em...
- Lão Phùng có nỗi khổ riêng nhưng sẽ có một ngày thấu hiểu chúng ta thôi! Tống Phùng luôn yêu thương em mà!
- Được, được về ngay bây giờ đi.
Trong lúc đó ở văn phòng vị hiệu trưởng trường Đại học X đang lao tâm khổ tứ về sự nổi dậy của rất nhiều sinh viên trong và người trường. Dương Kiêu Hoa ngồi trước mặt đầy hoang mang:
- Cô thấy tôi nên giải quyết sao đây?
- Thầy phải xử lý đám sinh viên đó cho thật nặng!
- Xử lý ra sao cô nói nghe xem? Khi dư luận đang bùng nổ như thế?
Kiêu Hoa bậm môi nhìn ra cửa sổ đầy hoang mang chẳng biết nên nói gì tiếp:
- Tôi cũng... không biết...
- Chắc phải trấn an dư luận trước mới được.
- Thầy định thoả hiệp đơn giản như vậy sao?
- Chỉ có thể làm như này!
Khải Tề ngồi trên xe mà cứ thấp thỏm, ngồi chẳng yên chút nào, tay bấu chặt vào đùi:
- Sao em cứ cảm thấy bất an?
- Thả lỏng đi có chú ở bên em rồi. Tống Phùng nhất định không sao đâu
- Có khi nào cha vì tức em nên mới...
- Em nghĩ nhiều rồi. Lấy điện thoại ra xem gì để thư giãn đi
Khải Tề cũng ngoan ngoãn mở điện thoại ra thì mới phát hiện mạng xã hội đầy rẫy tin tức của Giang Thiệu, về đòi quyền bình đẳng của người trong cộng đồng LGBT.
- Chú đứng top tìm kiếm rồi đó. Chú của em quá là giỏi rồi
- Không giỏi thì làm sao dụ được cậu nhóc bướng như em
- Không phải em thích thì chú dụ được em chắc!
- Nhóc con bướng! Em thử nghĩ sao tự dưng lại thích chú?
- Chú... hay lắm!
Không khí căng thẳng, lo lắng đã được thay thế bằng tiếng cười nói rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, hai người nhìn nhau rồi cùng đi vào trong. Đến bên ngoài phòng bệnh thì gặp mẹ đi ra. Hai mẹ con nhìn nhau ánh mắt không rời, bao nhiêu cảm xúc lúc này đều dồn hết vào đôi mắt.
Không gian lúc này như được lắng đọng, tuy không ai nói gì nhưng họ thấu hiểu nỗi lòng của nhau. Khải Tề đi tới ôm chặt lấy người mẹ:
- Lại làm nũng nữa rồi!
- Cha sao rồi mẹ?
Cậu nhìn thẳng vào mẹ mình mà đôi mắt đã rưng rưng thì đúng lúc bác sĩ đi đến:
- Ai là người nhà bệnh nhân Liêu Tống Phùng?
- Tôi đây bác sĩ- La Kỳ quay lại
- Bệnh nhân cần truyền máu nhưng hiện giờ kho dự trữ máu của bệnh viện không đủ nên cần người thân có cùng nhóm máu để hỗ trợ
- Tôi là con ông ấy, có cùng nhóm máu để tôi
- Được, vậy cậu theo tôi
Khải Tề quay lại nhìn Giang Thiệu thì chú khẽ cười và gật đầu. Cậu bước đi cùng bác sĩ rời đi
Giang Thiệu cùng với Khải Tề ngồi xuống ghế ở bên ngoài. La Kỳ rất tươi mà nói chuyện cùng người bạn:
- Bây giờ cậu nói chuyện cùng tôi với cương vị là bạn thân hay là con rể?
- Cậu giỏi ghẹo người như vậy từ bao giờ?
- Lời cậu nói trên tivi hay lắm!
- Như vậy có chấp nhận người con rể này không?
- Chỉ cần ai làm cho Khải Tề hạnh phúc thì tôi đều chấp nhận. Tôi cũng tin tưởng con người của cậu
___________
Sau khi Khải Tề truyền máu xong thì được chuyển vào nằm giường bên cạnh Tống Phùng nhưng cách một cái màn.
Giang Thiệu ngồi trên cái ghế sát giường và nắm lấy bàn tay mềm kia:
- Có đau không?
- Chú cứ coi em là trẻ con mãi sao?
- Em luôn là nhóc con đáng yêu mà!
Cậu cười lên rất tươi nhưng lại rồi có chút suy tư:
- Có khi nào cha tỉnh dậy thấy chúng ta ở đây rồi tức giận dẫn tăng huyết áp lên không?
- Lại nói linh tinh nhưng chừng có thiệt đó
Hai người nói chuyện với nhau nhưng lại không biết rằng ở bên cạnh Tống Phùng đã tỉnh
- Khi nãy bác sĩ lấy máu nhiều không?
- Chỉ có xíu xiu thôi! Chú nghĩ cha có đuổi chúng ta đi không?
- Đừng lo, chú sẽ bảo vệ em. Chú tin với sự trân thành của chúng ta sẽ làm cho Tống Phùng cảm động
- Nhưng cha em rất ghét người đồng tính thì...
- Cậu ta có nỗi khổ riêng em nhất định không được giận cha mình đó biết không hả?
- Em điều nghe theo chú mà! Dù sao đó cũng là cha em. Trừ việc này ra trước giờ ông ấy luôn yêu thương em vô cùng
- Biết cha thương con nên mới hành xử như thế à?
Giọng nói của giường bên cạnh khiến cho hai người phải giựt mình. Hai cha con đồng thời ngồi dậy, cái màn được kéo ra.
- Cha... con... con...
- Sợ cha như vậy sao?
- Không... cha khoẻ hơn chưa?
- Đủ sức để mắng con rồi
Khải Tề đã cảm thấy sợ và lo lắng nên đã nắm lấy tay Giang Thiệu để tìm sự an ủi trong lòng:
- Sao lần này cậu lại cố chấp như thế hả? Cậu nở lòng nhìn con mình không có được hạnh phúc à?
- Cậu đừng có nói nhiều! Nuôi đứa con trai từ nhỏ đến lớn mà bây giờ phải gả đi thì sao tôi chịu được. Thêm vào đó người nó chọn lại là bạn thân tôi. Cậu có biết mình già lắm rồi không?
- Nhưng tôi yêu Tiểu Tề, tôi có thể đem đến hạnh phúc cho Tiểu Tề...
- Cậu ra ngoài đi tôi muốn nói chuyện với con trai tôi
- Tôi không để cho Khải Tề ở riêng với cậu đâu
Khải Tề kéo tay của Giang Thiệu ánh mắt ra hiệu cho chú.
- Không sao đâu
Giang Thiệu cũng chỉ có thể nghe theo nhóc con của mình ra ngoài. Bên trong phòng bệnh người cha nắm lấy tay con mình:
- Cha xin lỗi vì tất cả những chuyện mà mình làm trước đây
- Cha...
- Không có gì phải ngạc nhiên. Sau nhiều chuyện cha suy nghĩ thấu đáo rồi
Ở bên ngoài Giang Thiệu cứ đứng ngồi không yên thì gặp La Kỳ mua đồ ăn về:
- Sao cậu đứng ở đây?
- Tống Phùng tỉnh rồi, kêu tôi ra ngoài. Muốn nói chuyện riêng với Tiểu Tề
- Đừng có lo lắng quá dù sao anh ấy cũng là cha...
Bên trong phòng bệnh đột nhiên có tiếng ly vỡ, Giang Thiệu hoảng sợ liền đẩy cửa chạy vào:
- Tiểu Tề! Em...
Giang Thiệu đang hoảng thì thấy Tống Phùng cười rất tươi, Khải Tề cũng vô cùng vui vẻ:
- Con để đó cho con rể cha nhặt đi.
Nghe câu nói đó của bạn thân mình mà Giang Thiệu vẫn hoang mang mà đi đến chỗ Khải Tề thì thầm:
- Chuyện gì vậy?
- Chú bị ngốc rồi hả? Cha đồng ý chuyện của chúng ta rồi
Giang Thiệu nghe thấy thì vô cùng mừng rỡ ôm chặt lấy cậu nhóc con nhà mình
Cả nhà bốn người trong căn phòng bệnh nhỏ đấy nhưng lại vô cùng vui vẻ, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
____________
Tại nhà Tống Phùng, trên bàn ăn đầy đủ mặt mọi người không chỉ gia đình bốn người nhà Khải Tề còn có Dương Chí, Nhất Lục:
- Chúc mừng cả nhà hạnh phúc nha! - Dương Chí vẫn tươi tắn như mọi khi
- Cậu có gì muốn nói thì nói luôn đi
Tống Phùng nhìn chầm chầm vào bạn mình và Nhất Lục, Dương Chí cũng không ngần ngại khoác vai cậu:
- Đây là người yêu tôi
- Đúng là hai con trâu già thích gặm cỏ
Giang Thiệu nhìn vào Tống Phùng thì hình ảnh khi xưa lại hiện lên
__________
Một cậu nhóc dầm mưa chạy kéo chú cảnh sát trong hối hả:
- Chú nhanh lên! Cháu thấy có một người đàn ông bắt cóc trẻ con đó
Cậu bé đó kéo tay chú cảnh sát đến căn nhà. Người cảnh sát đạp cửa vào thì cái ập vào mắt vào một cậu bé bị trói trên giường.
Người cảnh sát liền chạy tới khống chế tên đó, toàn bộ sự việc hình ảnh lúc đó như khắc ghi vào đầu cậu nhóc ở ngoài cửa
__________
Giang Thiệu khẽ mỉm cười, cậu buông bỏ được là tốt rồi. Chú kéo cậu nhóc mình qua mà hôn vào má làm cho mọi người phải phàn nàn vì ăn bát cơm chó này
- Anh lại gặp ác mộng sao?
Người đàn ông nhìn sang vợ nhưng lại cảm thấy tối sầm, chóng mặt:
- Anh muốn...
Vừa nói Tống Phùng vừa bước xuống giường nhưng đứng không vững đã ngã xuống.
_____________
Mới sáng sớm tinh mơ tiếng chuông điện thoại đã vang dội khắp phòng của ông chú và cậu nhóc. Khải Tề mơ màng nghe máy:
- Khải Tề nghe
- Cha mày đêm qua tuột huyết áp nên đã nhập viện
- Cái gì? Cha tao nhập viện? Ông ấy sao rồi?
- Tao cũng không rõ, có tin tức gì tao sẽ báo cho mày hay
Cuộc gọi kết thúc vẻ mặt của cậu hoang mang, Giang Thiệu nắm lấy tay nhóc con:
- Chú đưa em về gặp Tống Phùng?
- Nhưng cha em...
- Lão Phùng có nỗi khổ riêng nhưng sẽ có một ngày thấu hiểu chúng ta thôi! Tống Phùng luôn yêu thương em mà!
- Được, được về ngay bây giờ đi.
Trong lúc đó ở văn phòng vị hiệu trưởng trường Đại học X đang lao tâm khổ tứ về sự nổi dậy của rất nhiều sinh viên trong và người trường. Dương Kiêu Hoa ngồi trước mặt đầy hoang mang:
- Cô thấy tôi nên giải quyết sao đây?
- Thầy phải xử lý đám sinh viên đó cho thật nặng!
- Xử lý ra sao cô nói nghe xem? Khi dư luận đang bùng nổ như thế?
Kiêu Hoa bậm môi nhìn ra cửa sổ đầy hoang mang chẳng biết nên nói gì tiếp:
- Tôi cũng... không biết...
- Chắc phải trấn an dư luận trước mới được.
- Thầy định thoả hiệp đơn giản như vậy sao?
- Chỉ có thể làm như này!
Khải Tề ngồi trên xe mà cứ thấp thỏm, ngồi chẳng yên chút nào, tay bấu chặt vào đùi:
- Sao em cứ cảm thấy bất an?
- Thả lỏng đi có chú ở bên em rồi. Tống Phùng nhất định không sao đâu
- Có khi nào cha vì tức em nên mới...
- Em nghĩ nhiều rồi. Lấy điện thoại ra xem gì để thư giãn đi
Khải Tề cũng ngoan ngoãn mở điện thoại ra thì mới phát hiện mạng xã hội đầy rẫy tin tức của Giang Thiệu, về đòi quyền bình đẳng của người trong cộng đồng LGBT.
- Chú đứng top tìm kiếm rồi đó. Chú của em quá là giỏi rồi
- Không giỏi thì làm sao dụ được cậu nhóc bướng như em
- Không phải em thích thì chú dụ được em chắc!
- Nhóc con bướng! Em thử nghĩ sao tự dưng lại thích chú?
- Chú... hay lắm!
Không khí căng thẳng, lo lắng đã được thay thế bằng tiếng cười nói rất vui vẻ.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, hai người nhìn nhau rồi cùng đi vào trong. Đến bên ngoài phòng bệnh thì gặp mẹ đi ra. Hai mẹ con nhìn nhau ánh mắt không rời, bao nhiêu cảm xúc lúc này đều dồn hết vào đôi mắt.
Không gian lúc này như được lắng đọng, tuy không ai nói gì nhưng họ thấu hiểu nỗi lòng của nhau. Khải Tề đi tới ôm chặt lấy người mẹ:
- Lại làm nũng nữa rồi!
- Cha sao rồi mẹ?
Cậu nhìn thẳng vào mẹ mình mà đôi mắt đã rưng rưng thì đúng lúc bác sĩ đi đến:
- Ai là người nhà bệnh nhân Liêu Tống Phùng?
- Tôi đây bác sĩ- La Kỳ quay lại
- Bệnh nhân cần truyền máu nhưng hiện giờ kho dự trữ máu của bệnh viện không đủ nên cần người thân có cùng nhóm máu để hỗ trợ
- Tôi là con ông ấy, có cùng nhóm máu để tôi
- Được, vậy cậu theo tôi
Khải Tề quay lại nhìn Giang Thiệu thì chú khẽ cười và gật đầu. Cậu bước đi cùng bác sĩ rời đi
Giang Thiệu cùng với Khải Tề ngồi xuống ghế ở bên ngoài. La Kỳ rất tươi mà nói chuyện cùng người bạn:
- Bây giờ cậu nói chuyện cùng tôi với cương vị là bạn thân hay là con rể?
- Cậu giỏi ghẹo người như vậy từ bao giờ?
- Lời cậu nói trên tivi hay lắm!
- Như vậy có chấp nhận người con rể này không?
- Chỉ cần ai làm cho Khải Tề hạnh phúc thì tôi đều chấp nhận. Tôi cũng tin tưởng con người của cậu
___________
Sau khi Khải Tề truyền máu xong thì được chuyển vào nằm giường bên cạnh Tống Phùng nhưng cách một cái màn.
Giang Thiệu ngồi trên cái ghế sát giường và nắm lấy bàn tay mềm kia:
- Có đau không?
- Chú cứ coi em là trẻ con mãi sao?
- Em luôn là nhóc con đáng yêu mà!
Cậu cười lên rất tươi nhưng lại rồi có chút suy tư:
- Có khi nào cha tỉnh dậy thấy chúng ta ở đây rồi tức giận dẫn tăng huyết áp lên không?
- Lại nói linh tinh nhưng chừng có thiệt đó
Hai người nói chuyện với nhau nhưng lại không biết rằng ở bên cạnh Tống Phùng đã tỉnh
- Khi nãy bác sĩ lấy máu nhiều không?
- Chỉ có xíu xiu thôi! Chú nghĩ cha có đuổi chúng ta đi không?
- Đừng lo, chú sẽ bảo vệ em. Chú tin với sự trân thành của chúng ta sẽ làm cho Tống Phùng cảm động
- Nhưng cha em rất ghét người đồng tính thì...
- Cậu ta có nỗi khổ riêng em nhất định không được giận cha mình đó biết không hả?
- Em điều nghe theo chú mà! Dù sao đó cũng là cha em. Trừ việc này ra trước giờ ông ấy luôn yêu thương em vô cùng
- Biết cha thương con nên mới hành xử như thế à?
Giọng nói của giường bên cạnh khiến cho hai người phải giựt mình. Hai cha con đồng thời ngồi dậy, cái màn được kéo ra.
- Cha... con... con...
- Sợ cha như vậy sao?
- Không... cha khoẻ hơn chưa?
- Đủ sức để mắng con rồi
Khải Tề đã cảm thấy sợ và lo lắng nên đã nắm lấy tay Giang Thiệu để tìm sự an ủi trong lòng:
- Sao lần này cậu lại cố chấp như thế hả? Cậu nở lòng nhìn con mình không có được hạnh phúc à?
- Cậu đừng có nói nhiều! Nuôi đứa con trai từ nhỏ đến lớn mà bây giờ phải gả đi thì sao tôi chịu được. Thêm vào đó người nó chọn lại là bạn thân tôi. Cậu có biết mình già lắm rồi không?
- Nhưng tôi yêu Tiểu Tề, tôi có thể đem đến hạnh phúc cho Tiểu Tề...
- Cậu ra ngoài đi tôi muốn nói chuyện với con trai tôi
- Tôi không để cho Khải Tề ở riêng với cậu đâu
Khải Tề kéo tay của Giang Thiệu ánh mắt ra hiệu cho chú.
- Không sao đâu
Giang Thiệu cũng chỉ có thể nghe theo nhóc con của mình ra ngoài. Bên trong phòng bệnh người cha nắm lấy tay con mình:
- Cha xin lỗi vì tất cả những chuyện mà mình làm trước đây
- Cha...
- Không có gì phải ngạc nhiên. Sau nhiều chuyện cha suy nghĩ thấu đáo rồi
Ở bên ngoài Giang Thiệu cứ đứng ngồi không yên thì gặp La Kỳ mua đồ ăn về:
- Sao cậu đứng ở đây?
- Tống Phùng tỉnh rồi, kêu tôi ra ngoài. Muốn nói chuyện riêng với Tiểu Tề
- Đừng có lo lắng quá dù sao anh ấy cũng là cha...
Bên trong phòng bệnh đột nhiên có tiếng ly vỡ, Giang Thiệu hoảng sợ liền đẩy cửa chạy vào:
- Tiểu Tề! Em...
Giang Thiệu đang hoảng thì thấy Tống Phùng cười rất tươi, Khải Tề cũng vô cùng vui vẻ:
- Con để đó cho con rể cha nhặt đi.
Nghe câu nói đó của bạn thân mình mà Giang Thiệu vẫn hoang mang mà đi đến chỗ Khải Tề thì thầm:
- Chuyện gì vậy?
- Chú bị ngốc rồi hả? Cha đồng ý chuyện của chúng ta rồi
Giang Thiệu nghe thấy thì vô cùng mừng rỡ ôm chặt lấy cậu nhóc con nhà mình
Cả nhà bốn người trong căn phòng bệnh nhỏ đấy nhưng lại vô cùng vui vẻ, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
____________
Tại nhà Tống Phùng, trên bàn ăn đầy đủ mặt mọi người không chỉ gia đình bốn người nhà Khải Tề còn có Dương Chí, Nhất Lục:
- Chúc mừng cả nhà hạnh phúc nha! - Dương Chí vẫn tươi tắn như mọi khi
- Cậu có gì muốn nói thì nói luôn đi
Tống Phùng nhìn chầm chầm vào bạn mình và Nhất Lục, Dương Chí cũng không ngần ngại khoác vai cậu:
- Đây là người yêu tôi
- Đúng là hai con trâu già thích gặm cỏ
Giang Thiệu nhìn vào Tống Phùng thì hình ảnh khi xưa lại hiện lên
__________
Một cậu nhóc dầm mưa chạy kéo chú cảnh sát trong hối hả:
- Chú nhanh lên! Cháu thấy có một người đàn ông bắt cóc trẻ con đó
Cậu bé đó kéo tay chú cảnh sát đến căn nhà. Người cảnh sát đạp cửa vào thì cái ập vào mắt vào một cậu bé bị trói trên giường.
Người cảnh sát liền chạy tới khống chế tên đó, toàn bộ sự việc hình ảnh lúc đó như khắc ghi vào đầu cậu nhóc ở ngoài cửa
__________
Giang Thiệu khẽ mỉm cười, cậu buông bỏ được là tốt rồi. Chú kéo cậu nhóc mình qua mà hôn vào má làm cho mọi người phải phàn nàn vì ăn bát cơm chó này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.