Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 47: Chương 44.3

Tam Thiên Lưu Ly

16/11/2016

Phần hai.

Thời gian này không phải không có học sinh chuyển trường, nhưng khai giảng gần hai tháng mới đến báo cáo nhập học thì gần như không có.

“Người ngoại quốc?”

“Tóc màu vàng óng, mắt màu xanh lam, không phải người ngoại quốc mới là lạ?”

“Lưu học sinh?”

“Chưa từng nghe nói, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời gian trao đổi học sinh mà!”

Thạch Vịnh Triết quay đầu nhìn về phía cô gái: “Tại sao tên đó lại đến đây?”

Vấn đề là Mạc Vong cũng trợn mắt há mồm: “Tôi cũng rất muốn biết!”

Không thể không nói, Tôn Hân Như khá hiểu rõ cách “Chỉ huy cấp dưới”, đầu tiên không có cắt ngang cuộc ồn ào của các học sinh, ngược lại sau khi cho bọn chúng trao đổi trong chốc lát, mới dần đưa mắt nhìn các học sinh ở phía dưới, vỗ tay một cái, cao giọng hô,: “Các em, yên tĩnh một chút.”

Phòng học lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Tôn Hân Như gật đầu một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Bạn đứng bên cạnh cô đây, chính là học sinh chuyển trường mới tới.” Nói xong, cô lui sang một bên, ý bảo học sinh mới đứng ở trên bục giảng.

Người có thể làm cho thiếu niên thiếu nữ kinh ngạc đến vậy, ngoài Thain còn có thể là ai?

Chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười sáng lạn, vô cùng lễ phép nói lời cảm ơn với Tôn Hân Như, sau đó đi tới trước bục giảng, nói: “Chào mọi người, tên của tôi là Thain • Hacurtis, vô cùng vinh hạnh khi từ hôm nay trở đi có thể trở thành bạn học của mọi người.....”

Tuy lời hắn nói là lời khách sáo thường thấy, nhưng các học sinh vẫn say sưa nghe, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng: Người ngoại quốc này nói tiếng trung thật là lưu loát! Học ở đâu vậy? Âm uốn lưỡi và âm vòm họng phân biệt như thế nào? Nói thêm đôi câu nữa đi!

Không sai, đây chính là cái gọi là vây xem. Nhưng không thể không nói, Thain rất có ưu thế trong việc “Lẻn vào bảo vệ”, dù sao tóc vàng mắt xanh dương cái gì vẫn thuộc loại diện mạo khoa học trên trái đất, cho nên hoàn toàn không cần phải ngụy trang.

“Như vậy, bạn học Thain, em ngồi ở đây…..” Tôn Hân Như nhìn toàn bộ phòng học, trong lòng có chút băn khoăn, số học sinh trong lớp vừa đủ là số chẵn, trong thời gian ngắn không tìm được chỗ thích hợp để chen thêm người vào, nếu không cho học sinh mới chuyển đến này ngồi vào bàn cuối cùng?

“Cô giáo!” Thiếu niên tóc vàng đột nhiên giơ tay lên,: “Nghe nói ở đây muốn có ý kiến thì cần phải giơ tay, xin hỏi em làm vậy không có sai chứ ạ?”

“Ừ, em có vấn đề gì sao?”

“Em có thể tự lựa chọn chỗ ngồi không ạ?”

Lời vừa nói ra, các học sinh phía dưới lần lượt giơ yên lặng giơ lên ngón cái: huynh đệ, can đảm lắm!

Ai cũng muốn nói câu này với cô giáo, nhưng vấn đề là có rất ít người thực sự dám làm như vậy.

Tôn Hân Như sửng sốt một chút, ở trong lòng tự nhủ mấy lần: “Đây là người nước ngoài! Cô muốn chăm sóc tốt bạn bè quốc tế! Cô muốn thể hiện khí phách Trung Quốc!”. Sau đó, mỉm cười hỏi: “Vậy em muốn ngồi chỗ nào?”

Trong nháy mắt, trong lòng Mạc Vong xuất hiện dự cảm không lành : Không cần đâu, dừng lại!

Đáng tiếc, đã quá muộn.

“Chỗ đó!” Vẻ mặt Thain như ánh mặt trời chỉ tay về vị trí của cô gái.

Tôn Hân Như: “……” Người này rốt cuộc tới làm gì? !

Các bạn học: “…..” Mẹ nó, lá gan người này thật là lớn! Lại dám chủ động ngồi gần đại tỷ, này, thiếu niên, không nên bị hình tượng tiểu muội yếu đuối của cô ấy lừa gạt, thật ra bên trong nàng chính là nữ lực sĩ!

Không được đáp lại, thiếu niên lộ rra biểu tình nghi hoặc: “Không thể được sao?”

“Khụ,” Tôn Hân Như ho nhẹ ra tiếng,: “Bạn học Thain, tại sao em muốn ngồi chỗ đó vậy? Có nguyên nhân đặc biệt sao?”

“Không nói không được sao? Có thể không nói không ạ?” Thain có chút khó khăn nắm tóc, hắn rất muốn nói: “Tôi muốn ở gần để bảo vệ Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ” á…., nhưng Esther tiền bối đã đặc biệt nhắc nhở hắn, tuyệt đối không được ở trước mặt mọi người hô lên chữ “Bệ hạ”…Nếu không, ngài ấy chắc chắn sẽ tức giận.



Các bạn học: “…..” Thiếu niên thật can đảm, cây nến phía trước chúng tôi tha cho cậu vì cậu khá khen!

Tôn Hân Như: “…..” Mặc dù im lặng, nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại, thương lượng nhìn về phía Thạch Vịnh Triết: “Vậy thì, Thạch Vịnh Triết, em….”

Thiếu niên không chút nghĩ ngợi trả lời: “Em không đồng ý!” Hắn sẽ không vì một câu không giải thích được mà đổi chỗ ngồi đấy.

Tôn Hân Như: “…..” Các người hẹn cùng nhau phá đám sao?

Các bạn học: “…..” Triết ca thần tượng! Vạn năm không đổi!

Thấy không khí dần trở nên lúng túng, Mạc Vong không thể không nhảy ra một lần nữa: “Vậy thì để em đổi cùng bạn ấy đi ạ!”

Thạch Vịnh Triết: “…….”

Thain: “……”

Tôn Hân Như mừng rỡ: “Cứ như vậy đi,” Qủa nhiên con gái chính là áo bông thân thiết của giáo viên, so với nam sinh nghe lời hơn rất nhiều.

Thừa dịp người khác không chú ý, Mạc Vong quay đầu lại im lặng lườm hai người một cái, trong mắt tràn đầy sát khí: ai dám phản đối giết chết người đó!

Vì vậy, hai thiếu niên cứ như vậy rất tốt mà trở thành bạn cùng bàn.

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra mục tiêu của bạn học mới là Triết ca!

# cảm giác không đúng chỗ nào #

Mạc Vong?

Có lẽ cảm ơn cống hiến kiệt xuất của cô, dưới sự đề nghị to gan của Tô Đồ Đồ và Lâm Lâu, Tôn Hân Như vung tay, cô cùng với hai người họ liền trở thành bánh quy kẹp nhân.

Đối với kết quả lần này ___

Mạc Vong vô cùng vui vẻ: cùng bạn nhỏ ở chung một chỗ thật là tốt!

Tô Đồ Đồ cũng rất vui vẻ: Lý do giống như trên!

Lâm Lâu cũng đủ vui vẻ: Lý do lần nữa giống như trên!

Thain vẫn như cũ rất vui vẻ: Có thể chăm sóc Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ ở gần đây, lại còn có thể giám sát động tĩnh của dũng giả!

Thạch Vịnh Triết……Được rồi, người duy nhất thua đại khái chính là hắn, mặc dù cô gái vẫn ngồi bên cạnh hắn như cũ, nhưng từ ngồi cùng bàn biến thành bàn trên và bàn dưới chênh lệch cũng quá lớn! Hơn nữa, những ánh mắt quỷ dị kia là có chuyện gì? Mệt không!

Nhưng đáng tiếc, trong lòng hắn phẫn uất không người nào biết, bởi vì mọi người đã đem chú ý đặt vào một chuyện khác ở trên ___

Tan học.

“Đúng rồi, Tiểu Vong,cậu có biết đêm Vạn Thánh không?”

“Đêm Vạn Thánh?” Mạc Vong sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Thạch Vịnh Triết,: “A Triết, cậu biết không?”

Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng: “Không biết” Rõ ràng cùng hắn tách ra, lại cười vui vẻ đến vậy, cái người không có lương tâm này!

“…..” Vô duyên vô cớ hắn lại phát cáu cái gì, Mạc Vong im lặng trong lòng, ngược lại nhìn về phía Lâm Lâu,: “Tiểu Lâu, đó là gì vậy?”

Sau khi nghe Lâm Phong nói vài ba lời giải thích ngắn gọn, cô cuối cùng cũng hiểu, đơn giản mà nói ____ cuối tháng này, cũng chính là vào buổi tối ngày 31 tháng 10, trường học sẽ tổ chức vũ hội Vạn Thánh tại Đại Lễ Đường.

“Chuyện giống như vậy trường học cũng đồng ý sao?” Cô gái đối với chuyện này có chút giật mình,: “Đêm Vạn Thánh gì đó là ngày lễ của phương Tây mà?” Nghĩ thế nào cũng có chút kì quái.

“Cái phong tục này đã kéo dài hơn một năm rồi, hình như trước chúng ta có vài vị sư huynh sư tỷ lên yêu cầu rồi, kết quả hiệu trưởng lại nói ___ chính là một đám học sinh sắp bị học tập nhàm chán ép tới điên muốn tìm một lí do để phát tiết.



“……” Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hiệu trưởng đại nhân thật đúng là sắc bén.

“Ừm!” Tư Đồ Đồ buông tay,: “Không nói, mặc dù như thế, yêu cầu vẫn rất nghiêm khắc. Đầu tiên, muộn nhất chỉ có thể đến mười giờ; tiếp theo, muốn tham gia phải có thư đồng ý của gia đình; cuối cùng, trước khi ra về phải đến phòng của thầy Từ điểm danh, lại còn phân biệt người nhà, bạn học hay người nhà bạn học đưa về, sau khi về nhà còn phải gọi điện thông báo cho giáo viên. Vẫn còn một số vấn đề khác, nhưng phần lớn cũng chỉ có vậy….Tiểu Vong, cậu sẽ tham gia ư?”

“Tớ à?” Mạc Vong sửng sốt, có chút khốn đốn gãi gãi mặt,: “Không biết nữa.” Dù sao vẫn là lần đầu tiên nghe đến việc này, lại nói vũ hội cái gì đó…Cô hoàn toàn không biết khiêu vũ có được không? Tuyệt đối sẽ bị mất mặt!

“Đến nha~~~”

“……Cậu có âm mưu gì?” Mạc Vong nháy mắt đã xác định bạn tốt mình là “Lòng chim dạ thú”.

“Hắc hắc he he hắc.” Tô Đồ Đồ bỉ ổi cười hề hề hai tiếng, lại không nói chuyện.

Ngược lại Lâm Lâu cho cô câu trả lời: “Vũ hội đêm Vạn Thánh, là vũ hội hóa trang.”

“Đúng vậy!” Tô Đồ Đồ nâng mặt, lộ ra vẻ mặt vui nhộn,: “ Tiểu Vong, cậu nhất định sẽ mặc quần áo tớ thiết kế tham gia? Đúng không?”

“…..” Làm thế nào? Càng không muốn đi…..

“Hơn nữa, quan trọng hơn là!” Tô Đồ Đồ nắm thành quyền,: “Có thể mời người trong lòng cùng khiêu vũ!”

Vẻ mặt cô gái hơi ửng đỏ: “Hả, người trong lòng?”

“Không sai.” Tô Đồ Đồ liếc mắt nhìn thiếu niên rõ ràng muốn nghe còn cố giả bộ lơ đãng, hướng cô gái hạ thấp giọng,: “Thử nghĩ mời Mục sư huynh một chút xem sao?”

“Rắc ____”

Cây bút trong tay thiếu niên nứt ra một đường rõ ràng.

Tô Đồ Đồ: “…..” Đột nhiên cảm thấy tính mạng bị uy hiếp! Tiểu Lâu cứu mạng!

Lâm Lâu bình tĩnh đẩy mắt kiếng một cái: Không tìm đường chết sẽ không phải chết, làm sao cậu lại không hiểu vậy?

Đáng tiếc, bị lời nói của người bạn nhỏ nói đến kinh động, thiếu nữ cũng chưa từng nhìn hắn một cái, chỉ là lia lịa khoát tay cự tuyệt nói: “Không, nhất định có rất nhều người muốn mời sư huynh, tớ….”

“Ai? Trong lòng cậu tuyển chọn người khác rồi sao?” Tô Đồ Đồ cảm thấy phải cứu vãn một chút sinh mạng của mình, cô cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn thiếu niên, nói,: “Ví dụ như nam sinh quen thuộc gì đó, khụ, đến lúc đó chỉ đứng nhìn người khác nhảy cũng rất không vui rồi.”

“Tìm người khác ư?” Mạc Vong sửng sốt,: “Ưhm….” Cô nghiêng đầu suy tư.

Thiếu niên ngồi sau lưng cô, chẳng biết từ lúc nào lòng bàn tay đã lặng lẽ toát mồ hôi.

“Chưa chắc chỉ có Tiểu Vong muốn mời thôi đâu.” Không thể không nói, Lâm Lâu rất sắc bén, trong nháy mắt liền chuyển đề tài theo một hướng khác.

“Đúng vậy.” Tô Đồ Đồ bừng tỉnh hiểu ra,: “Có lẽ sẽ có người muốn mời Tiểu Vong cũng không chừng!”

“Làm sao có thể.” Mạc Vong lắc đầu một cái,: “Tớ cảm thấy chắc chắn sẽ không có ai mời tớ.” Trong lớp những thứ lắm điều qua nhiều, hiện giờ cô ở trường có thể coi là “Tiếng xấu lan xa”, những người còn lại….Dường như chỉ còn lại Thạch Vịnh Triết? Chỉ là người này kỳ cục muốn chết, chịu mở miệng mới là lạ? Cô chủ động mời hắn? Tuyệt đối không muốn! Làm như vậy giống như nàng không có được ai muốn vậy!

Vậy mà, mọi người lại quên mất, bên cạnh họ vẫn còn tồn tại một người xuất chiêu không giống người thường, người tin chắc “Lời Ma vương bệ hạ nói nhất định là lời nói thật, lúc ma vương bệ hạ khó khăn thuộc hạ nhất định ra giúp đỡ”.

Thain đột nhiên đứng lên khiến cả nhóm người chú ý ___ Thật ra có rất nhiều bạn học muốn đến gần hắn, cùng hắn nói chuyện trời đất, đáng tiếc biết thời gian quá nhanh nên mọi người đều đang trong giai đoạn ngắm nhìn.

Khi hắn đi tới bên cạnh Tô Đồ Đồ thì đã có một bộ phận tương đối bắt đầu chú ý tới hắn.

Mà khi hắn…. Qùy một chân trước mặt Mạc Vong thì cả lớp trong nháy mắt yên lặng như tờ: Người nước ngoài này muốn làm cái gì?

Mạc Vong: “…..” Này này, người này lại lại muốn náo loạn kiểu gì đây!

Qùy xuống trong nháy mắt, ánh nắng chiếu lên sợi tóc của thiếu niên có chút rung rung, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng vô cùng đẹp mẳt. Đôi mắt hắn giống như bầu trời xanh thẳm nhìn chăm chú thật sâu vào cô bé trước mặt, một tay đặt ở tim, một tay kia hướng về phía cô: “Vị Tiểu Tỷ Tỷ khả ái này, xin hỏi cậu có nguyện ý cùng tôi tham gia đêm vụ hội Vạn Thánh hay không?”

___Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, xin đừng lo, hãy để cho Thain là tôi đến giải trừ ma chú “Không ai muốn mời ngài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook