Chương 48: Cô không thể nào bị hù dọa & cậu không thể nào là bánh xe dự phòng.
Tam Thiên Lưu Ly
16/11/2016
Phần một.
Nếu như trời cao cho Mạc Vong lựa chọn lần nữa, cô sẽ không khách khí chút nào đêm người tên Thain trước mắt này nhét vào Ma pháp Trận ném về Ma giới.
Đáng tiếc, trên đời này không có “Thuốc hối hận”, mà cô cũng chỉ có thể khó khăn đối diện với tình cảnh túng quẫn này, mà những học sinh ban đầu vốn sợ ngây người cũng không khách khí bắt đầu ồn ào lên, mặc dù chỉ là cười hì hì nói “Ha~~~”….Nhưng, vẫn khiến cô gái cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật là quá quá quá mất mặt rồi.
Cầu xin cứu gúp, TAT
Dưới tình huống này, một người bất ngò xuất hiện ở cửa.
“Thain.”
Thiếu niên vốn đang nghiêm túc đợi cô gái trả lời vội vàng quay đầu, “Ngải…” Đúng rồi, ở trường học phải gọi là, “Thầy giáo Ngải?”
___Tiền bối Esther đang tức giận sao? Ánh mặt thật đáng sợ!
Dĩ nhiên, việc này chỉ người quen biết mới có thể nhận ra, bởi vì trong mắt của phần lớn mọi người, “Thầy giáo Ngải” trong truỳên thuyết dù là hỉ nộ ái ố đều là khuôn mặt than, có người còn hoài nghi cơ bắp ở gương mặt hắn trời sinh đã bị hoại tử.
Nhưng dù như vậy, những người ở đây đều niết thanh niên đã tức giận, bởi vì___
“Cùng tôi đi ra ngoài một chút.”
Dường như trong lời nói của hắn có thể rơi ra vụn băng.
Rõ ràng mới chỉ là mùa thu, không ít người lặng lẽ cảm thấy mình nên mặc áo bông rồi, chẳng lẽ đây chính là # muội khống ca ca# không dễ chọc trong truyền thuyết? Lại nói mẹ thật là lớn ( Mạc Vong:…) bản thân đã trâu bò rồi, lại thêm một người anh trai trâu bò nữa thật sự không có vấn đề gì sao? Qủa thật giống như là chó dữ mà trên người còn treo biển “Người lạ chớ vào”!
“….Tôi biết rồi.”
Vì vậy, bạn học Thain cứ thế bị nhéo đi ra ngoài, cho tới buổi trưa vẫn không thể sống sót quay trở lại.
Mạc Vong thở dài nhẹ nhõm, dù thế nào chăng nữa, có thể được giải vây là tốt rồi, nếu không thật lòng cô không biết nên làm như thế nào đây ? !
Đáng tiếc, cô yên lòng quá sớm….
Giữa trưa, căn tin.
“Này, có nghe nói không, hôm nay năm nhất có một bạn ngoại quốc chuyển tới.”
“Ai? Thật?”
“Sau đó người nước ngoài kia theo đuổi một nữ sinh ngay tại lớp hắn rồi !”
“! ! Trời ạ, thật?”
“Không đúng, tớ nghe nói là cầu hôn mà.”
“Hả? Có thể kết hôn ở tuổi này sao?”
“Hình như các quốc gia khác có thể hay sao ý.”
Mạc Vong hộc máu: “......” Xin đừng tùy tiện nói chuyện bậy bạ, chuyện này cô thậm chí còn chưa từng nghe qua có được hay không?
“Phốc.”
“Đồ Đồ!” Cô gái trừng mắt về phía bạn xấu vô cùng không có lương tâm của mình,: “Cậu còn dám cười?”
“Xin lỗi, nhưng mà....” Tô Đồ Đồ che miệng lại,: “Tiểu Vong, vận khí cửa cậu thật là....” Mới đi học có bao lâu, tin đồn về cô đã bay đầy trời. Cái gì “Nữ Lực Sĩ”, cái gì “Sắc ma biến thái”, “Cuồng j □ j” cái gì đó, hiện giờ lại...
“Tin tức mới trong truyền thuyết.”
Lâm Lâu bổ đao sắc bén khiến Mạc Vong đau đầu một trận, cô nâng trán: “Các cậu đủ rồi.....” Cô muốn khóc rồi có được không?
“Nhưng mà,” Tô Đồ Đồ liếc nhìn Thạch Vịnh Triết vẫn không nói một lời,: “Nói đi nói lại, nếu như lúc đó thầy Ngải không đến, cậu sẽ đáp ứng bạn học nước ngoài đó sao?”
Mạc Vong ngẩn người, cô nghêng đầu suy tư chốc lát, thành thật trả lời nói: “Tớ cũng không biết nữa.”
“......Đây là đáp án kiểu gì vậy.”
“Bởi vì” Cô gái buông tay,: “Tớ không biết nhảy, đối với đêm khiêu vũ gì đó hoàn toàn không có hứng thú! Nếu như nói nhất định phải mời một người, tớ cảm thấy ai cũng có thể mà.” Dù sao cũng chỉ là muốn tới giúp vui.
“Nói như vậy...” Tô Đồ Đồ cười đểu chỉ về hướng thiếu niên,: “Vị này cũng có thể sao?”
Thạch Vịnh Triết: “... ...”
Mạc Vong: “......”
Hai người liếc nhau một cái theo bản năng.
Chẳng hiểu tại sao, thiếu niên thiếu nữ cảm thấy có chút lúng túng, người sau khuôn mặt vốn đã hơi ửng đỏ, nhưng vừa nhìn thấy người trước so với mình càng đỏ mặt hơn, trong lòng chẳng biết tại sao liền toát ra một chút ý tưởng “Xấu xa”, vì vậy nâng cằm, bá vương nói: “Nếu cậu ấy chịu chủ động mời, tớ có thể suy nghĩ một chút.”
“.....Ai thèm làm vậy!”
“Vậy coi như xong.” Chẳng lẽ còn muốn cô chủ động đi mời sao? Không có đâu!
“......” QAQ đừng dễ dàng kết thúc như vậy chứ! Cái kia chỉ là cãi lại theo bản năng thôi, hoàn toàn không phải ý tưởng chân thật trong nội tâm hắn mà!
Tô Đồ Đồ: “.....” Không được, người này quá ngốc ròi, không có thuốc chữa! Qủa nhiên từ hôm nay trở đi nên ủng hộ người nước ngoài!
. Lâm Lâu bình tĩnh uống xong ly trà: “Đồng cảm.”
Nhưng vào lúc này, Mạc Vong cảm thấy có cái gì đó lông lá cọ vào chân mình, cũng may bây giờ đã quen với cảm giác này, không giống lần đầu tiên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Mà mang đến loại cảm giác này ____
“Meo meo~” Mèo trắng trên trán có nạm đá quý màu đỏ đỏ ngẩng đầu, xông về phía cô gái kêu một tiếng, dĩ nhiên, với người bình thường, thì chỉ là trên đầu nó có một nhúm lông màu đỏ mà thôi.
Cô gái ngầm hiểu gật gật đầu: “Tạm thời tớ có chút chuyện, tớ đi trước nhé.” Không sai, kể từ khi ý thức được bản thân công khai bế cô ra khỏi nhà ăn đã khiến cô gặp phải rắc rối, hiện giờ Esther có chuyện đều phái Brad • Backham tới thông báo cho cô gái: “Bệ hạ, lại có chuyện tốt, có thể gia tăng năng lực rồi.”
“Đi đi đi đi.”
“Cẩn thận một chút.”
Từ lâu hai người bạn nhỏ đã quen với tình huống đột nhiên như thế này, cho nên cũng không có ý kiến gì.
Dù trong lòng thiếu niên có rối rắm thế nào đi nữa, cũng không thể ngăn cản tiểu thanh mai đi làm việc chính được, lại nói con mèo trắng này không phải là đồng bọn của dũng giả sao? Cứ như vậy trở thành tay sai của Ma vương thật sự không có vấn đề gì sao? !
Đi theo mèo trắng đến phía sau phòng ăn, Mạc Vong khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói thật, mặc dù truyền bát quái những người đó không chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô, nhưng thân là người trong cuộc vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, giờ phút này vừa ra khỏi đó, bỗng cảm thấy tâm tình sáng sủa bầu trời rộng lớn.
Mèo trắng nhìn xung quanh một chút, thấy không có người, mở miệng nói,: “Ngươi đi nhanh một chút, không thể khiến Esther đại nhân chờ lâu!”
Mạc Vong: “…..Rốt cuộc là vì sao ngươi lại thích hắn như vậy?”
“Ai biết!”
“Hả?”
Mèo trắng khẽ hừ một tiếng, ngồi chồm hổm tại chỗ, lấy một cái móng vuốt ôm ngực, lại có thể chua lòm ngâm lên thơ: “Tình ~ không ~ biết ~ nơi ~ sinh ~ một ~ chuyện ~ tình ~ sâu ~~ ta đây mới thật sự là yêu! Tiểu nha đầu Ma vương như ngươi thì biết cái gì.”
Cô gái nâng chán, tình cảm vượt qua chủng tộc sao? Cô vẫn không hiểu rõ lắm.
“Hơn nữa, Esther đại nhân cho ta cá khô ăn ngon nhất ~~.”
“…..Đây mới chính là sự thật thì có!”
Mèo trắng xù lông: “Câm mồm, không cho phép ngươi vũ nhục tình yêu trong sáng của ta!”
Cô gái không thể kiềm chế được ham muốn châm chọc của mình: “Trong sáng ở chỗ nào?”
“…….Meo meo ~”
“Hả?” Cô ngẩn người, ngồi chồm hổm □ cùng mèo trắng nhìn nhau,: “Tại sao lại đột nhiên kêu ‘ meo meo’ vậy?”
“Meo meo ~”
“….” Đây là thế nào đây? Mạc Vong nghi ngờ nghiêng đầu một chút, nhưng vào lúc này, cô cảm giác có một chút khác thường sau lưng mình, quay đầu lại theo bản năng, cô kinh ngạc thấy một khuôn mặt ngay gần sát,: “A!”
Thấy cô sắp bị dọa tới té ngã trên mặt đất.
“Bặc!”
Một cánh tay có lực bắt được cổ tay của cô.
“…..Lục, Lục sư huynh?”
“Thật đúng lúc, sư muội.” Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô gái, thiếu niên cười hì hì trả lời,: “Đột nhiên anh cảm thấy chúng ta rất có duyên.”
“Hả?”
“Em xem!” Lục Minh Duệ dùng cằm hướng về tình trạng của hai người lúc này ___ cơ thể cô gái đang ngồi xổm dưới đất hơi hướng ra sau, một tay chống phía sau lưng, một tay kia thì bị □ hắn tóm lấy. Thiếu niên chậm rãi dùng sức, vừa giúp cô gái tìm về trọng tâm vừa nói tiếp,: “Mỗi lần gặp nhau đều có sắc thái mạo hiểm ~”
“…..” Mạc Vong nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói,: “Nguyên nhân hoàn toàn là do sư huynh mà?” Lén lén lút lút đến gần người khác từ
sau lưng, rõ ràng lần trước còn dảm bảo sẽ không chào hỏi giống như vậy nữa!
“Xin lỗi xin lỗi,” Lục Minh Duệ thấy cô gái đứng thẳng người, rút tay về tạo thành hình chữ thập nói xin lỗi,: “Nhất thời không cẩn thận nên đã quên mất lời cam đoan trước kia.”
Đứng lên vỗ vỗ quần áo Mạc Vong: “…..” Này này, trắng trợn nói ra lời nói không có thành ý như vậy thật sự không có việc gì ư?
“Chủ yếu là bởi vì thấy sư muội rất vui.”
“……” Này, đều là lỗi của cô sao?
Lục Minh Duệ chăm chú nhìn vào thiếu nữ rõ ràng buồn bực đến chết lại chỉ có thể oán thầm, trong lòng cười đến ngả nghiêng, mặc dù Tử Du để cho hắn điều tra cô em này lần nữa, nhưng nhìn bề ngoài và hành động, dù thế nào cũng là tiêu chuẩn của một em gái nhỏ mà? Chả lẽ sức lực hơi lớn một chút thì không phải là thỏ rồi sao? Chỉ là, càng tìm hiểu, hắn ngược lại phát hiện một chút thú vị.
“Nói lại, sư muội vừa rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất nói chuyện với ai vậy?”
“À, em…..” Hiện giờ Mạc Vong rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao vừa rồi mèo trắng đột nhiên kêu “Meo meo”, thì ra là phát hiện người này đến. Nhưng mà, cô cũng không thể nói rằng mình nói chuyện cùng mèo được đúng không? Nhưng nếu nói dối lại bị giảm ma lực…..Trong một khoảng thời gian ngắn cô gái xoăn xuýt.
“Meo meo ~”
“Thì ra là mèo à,” Thiếu niên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh,: “Anh còn tưởng rằng sẽ là một chủng tộc tí hon….sinh vật thú vị nào đó chứ.”
“…..Loại sinh vật đó không có tồn tại.”
“Tuy nói vậy,” Thiếu niên nhìn về phía cô gái, trong nháy mắt, ánh mắt hai người chống lại nhau,: “Nhưng nếu là lời sư muội nói ra, chuyện kì dị hơn nữa cũng có khả năng trở thành sự thực.”
Mạc Vong hơi ngớ ra, không biết có phải là ảo giác hay không, có một giây, cô cảm thấy ánh mắt đối phương sắc bén tới đáng sợ, vậy mà cảm giác kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, đến cuối cùng lại giống như trong lúc vô tình cô đã sinh ra ảo giác vậy.
Mà cô chưa kịp ngỡ ngàng, thiếu niên đột nhiên mở miệng hỏi: “Đúng rồi, sư muội.”
“Cái… cái gì?”
Thiếu niên lộ ra một nụ cười xấu xa, ranh mãnh hỏi: “Nghe nói hôm nay có một người ngoại quốc cầu hôn em rồi hả?”
“……” Hắn có thể không đề cập đến vấn đề này không?
Nếu như trời cao cho Mạc Vong lựa chọn lần nữa, cô sẽ không khách khí chút nào đêm người tên Thain trước mắt này nhét vào Ma pháp Trận ném về Ma giới.
Đáng tiếc, trên đời này không có “Thuốc hối hận”, mà cô cũng chỉ có thể khó khăn đối diện với tình cảnh túng quẫn này, mà những học sinh ban đầu vốn sợ ngây người cũng không khách khí bắt đầu ồn ào lên, mặc dù chỉ là cười hì hì nói “Ha~~~”….Nhưng, vẫn khiến cô gái cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật là quá quá quá mất mặt rồi.
Cầu xin cứu gúp, TAT
Dưới tình huống này, một người bất ngò xuất hiện ở cửa.
“Thain.”
Thiếu niên vốn đang nghiêm túc đợi cô gái trả lời vội vàng quay đầu, “Ngải…” Đúng rồi, ở trường học phải gọi là, “Thầy giáo Ngải?”
___Tiền bối Esther đang tức giận sao? Ánh mặt thật đáng sợ!
Dĩ nhiên, việc này chỉ người quen biết mới có thể nhận ra, bởi vì trong mắt của phần lớn mọi người, “Thầy giáo Ngải” trong truỳên thuyết dù là hỉ nộ ái ố đều là khuôn mặt than, có người còn hoài nghi cơ bắp ở gương mặt hắn trời sinh đã bị hoại tử.
Nhưng dù như vậy, những người ở đây đều niết thanh niên đã tức giận, bởi vì___
“Cùng tôi đi ra ngoài một chút.”
Dường như trong lời nói của hắn có thể rơi ra vụn băng.
Rõ ràng mới chỉ là mùa thu, không ít người lặng lẽ cảm thấy mình nên mặc áo bông rồi, chẳng lẽ đây chính là # muội khống ca ca# không dễ chọc trong truyền thuyết? Lại nói mẹ thật là lớn ( Mạc Vong:…) bản thân đã trâu bò rồi, lại thêm một người anh trai trâu bò nữa thật sự không có vấn đề gì sao? Qủa thật giống như là chó dữ mà trên người còn treo biển “Người lạ chớ vào”!
“….Tôi biết rồi.”
Vì vậy, bạn học Thain cứ thế bị nhéo đi ra ngoài, cho tới buổi trưa vẫn không thể sống sót quay trở lại.
Mạc Vong thở dài nhẹ nhõm, dù thế nào chăng nữa, có thể được giải vây là tốt rồi, nếu không thật lòng cô không biết nên làm như thế nào đây ? !
Đáng tiếc, cô yên lòng quá sớm….
Giữa trưa, căn tin.
“Này, có nghe nói không, hôm nay năm nhất có một bạn ngoại quốc chuyển tới.”
“Ai? Thật?”
“Sau đó người nước ngoài kia theo đuổi một nữ sinh ngay tại lớp hắn rồi !”
“! ! Trời ạ, thật?”
“Không đúng, tớ nghe nói là cầu hôn mà.”
“Hả? Có thể kết hôn ở tuổi này sao?”
“Hình như các quốc gia khác có thể hay sao ý.”
Mạc Vong hộc máu: “......” Xin đừng tùy tiện nói chuyện bậy bạ, chuyện này cô thậm chí còn chưa từng nghe qua có được hay không?
“Phốc.”
“Đồ Đồ!” Cô gái trừng mắt về phía bạn xấu vô cùng không có lương tâm của mình,: “Cậu còn dám cười?”
“Xin lỗi, nhưng mà....” Tô Đồ Đồ che miệng lại,: “Tiểu Vong, vận khí cửa cậu thật là....” Mới đi học có bao lâu, tin đồn về cô đã bay đầy trời. Cái gì “Nữ Lực Sĩ”, cái gì “Sắc ma biến thái”, “Cuồng j □ j” cái gì đó, hiện giờ lại...
“Tin tức mới trong truyền thuyết.”
Lâm Lâu bổ đao sắc bén khiến Mạc Vong đau đầu một trận, cô nâng trán: “Các cậu đủ rồi.....” Cô muốn khóc rồi có được không?
“Nhưng mà,” Tô Đồ Đồ liếc nhìn Thạch Vịnh Triết vẫn không nói một lời,: “Nói đi nói lại, nếu như lúc đó thầy Ngải không đến, cậu sẽ đáp ứng bạn học nước ngoài đó sao?”
Mạc Vong ngẩn người, cô nghêng đầu suy tư chốc lát, thành thật trả lời nói: “Tớ cũng không biết nữa.”
“......Đây là đáp án kiểu gì vậy.”
“Bởi vì” Cô gái buông tay,: “Tớ không biết nhảy, đối với đêm khiêu vũ gì đó hoàn toàn không có hứng thú! Nếu như nói nhất định phải mời một người, tớ cảm thấy ai cũng có thể mà.” Dù sao cũng chỉ là muốn tới giúp vui.
“Nói như vậy...” Tô Đồ Đồ cười đểu chỉ về hướng thiếu niên,: “Vị này cũng có thể sao?”
Thạch Vịnh Triết: “... ...”
Mạc Vong: “......”
Hai người liếc nhau một cái theo bản năng.
Chẳng hiểu tại sao, thiếu niên thiếu nữ cảm thấy có chút lúng túng, người sau khuôn mặt vốn đã hơi ửng đỏ, nhưng vừa nhìn thấy người trước so với mình càng đỏ mặt hơn, trong lòng chẳng biết tại sao liền toát ra một chút ý tưởng “Xấu xa”, vì vậy nâng cằm, bá vương nói: “Nếu cậu ấy chịu chủ động mời, tớ có thể suy nghĩ một chút.”
“.....Ai thèm làm vậy!”
“Vậy coi như xong.” Chẳng lẽ còn muốn cô chủ động đi mời sao? Không có đâu!
“......” QAQ đừng dễ dàng kết thúc như vậy chứ! Cái kia chỉ là cãi lại theo bản năng thôi, hoàn toàn không phải ý tưởng chân thật trong nội tâm hắn mà!
Tô Đồ Đồ: “.....” Không được, người này quá ngốc ròi, không có thuốc chữa! Qủa nhiên từ hôm nay trở đi nên ủng hộ người nước ngoài!
. Lâm Lâu bình tĩnh uống xong ly trà: “Đồng cảm.”
Nhưng vào lúc này, Mạc Vong cảm thấy có cái gì đó lông lá cọ vào chân mình, cũng may bây giờ đã quen với cảm giác này, không giống lần đầu tiên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Mà mang đến loại cảm giác này ____
“Meo meo~” Mèo trắng trên trán có nạm đá quý màu đỏ đỏ ngẩng đầu, xông về phía cô gái kêu một tiếng, dĩ nhiên, với người bình thường, thì chỉ là trên đầu nó có một nhúm lông màu đỏ mà thôi.
Cô gái ngầm hiểu gật gật đầu: “Tạm thời tớ có chút chuyện, tớ đi trước nhé.” Không sai, kể từ khi ý thức được bản thân công khai bế cô ra khỏi nhà ăn đã khiến cô gặp phải rắc rối, hiện giờ Esther có chuyện đều phái Brad • Backham tới thông báo cho cô gái: “Bệ hạ, lại có chuyện tốt, có thể gia tăng năng lực rồi.”
“Đi đi đi đi.”
“Cẩn thận một chút.”
Từ lâu hai người bạn nhỏ đã quen với tình huống đột nhiên như thế này, cho nên cũng không có ý kiến gì.
Dù trong lòng thiếu niên có rối rắm thế nào đi nữa, cũng không thể ngăn cản tiểu thanh mai đi làm việc chính được, lại nói con mèo trắng này không phải là đồng bọn của dũng giả sao? Cứ như vậy trở thành tay sai của Ma vương thật sự không có vấn đề gì sao? !
Đi theo mèo trắng đến phía sau phòng ăn, Mạc Vong khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói thật, mặc dù truyền bát quái những người đó không chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô, nhưng thân là người trong cuộc vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, giờ phút này vừa ra khỏi đó, bỗng cảm thấy tâm tình sáng sủa bầu trời rộng lớn.
Mèo trắng nhìn xung quanh một chút, thấy không có người, mở miệng nói,: “Ngươi đi nhanh một chút, không thể khiến Esther đại nhân chờ lâu!”
Mạc Vong: “…..Rốt cuộc là vì sao ngươi lại thích hắn như vậy?”
“Ai biết!”
“Hả?”
Mèo trắng khẽ hừ một tiếng, ngồi chồm hổm tại chỗ, lấy một cái móng vuốt ôm ngực, lại có thể chua lòm ngâm lên thơ: “Tình ~ không ~ biết ~ nơi ~ sinh ~ một ~ chuyện ~ tình ~ sâu ~~ ta đây mới thật sự là yêu! Tiểu nha đầu Ma vương như ngươi thì biết cái gì.”
Cô gái nâng chán, tình cảm vượt qua chủng tộc sao? Cô vẫn không hiểu rõ lắm.
“Hơn nữa, Esther đại nhân cho ta cá khô ăn ngon nhất ~~.”
“…..Đây mới chính là sự thật thì có!”
Mèo trắng xù lông: “Câm mồm, không cho phép ngươi vũ nhục tình yêu trong sáng của ta!”
Cô gái không thể kiềm chế được ham muốn châm chọc của mình: “Trong sáng ở chỗ nào?”
“…….Meo meo ~”
“Hả?” Cô ngẩn người, ngồi chồm hổm □ cùng mèo trắng nhìn nhau,: “Tại sao lại đột nhiên kêu ‘ meo meo’ vậy?”
“Meo meo ~”
“….” Đây là thế nào đây? Mạc Vong nghi ngờ nghiêng đầu một chút, nhưng vào lúc này, cô cảm giác có một chút khác thường sau lưng mình, quay đầu lại theo bản năng, cô kinh ngạc thấy một khuôn mặt ngay gần sát,: “A!”
Thấy cô sắp bị dọa tới té ngã trên mặt đất.
“Bặc!”
Một cánh tay có lực bắt được cổ tay của cô.
“…..Lục, Lục sư huynh?”
“Thật đúng lúc, sư muội.” Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô gái, thiếu niên cười hì hì trả lời,: “Đột nhiên anh cảm thấy chúng ta rất có duyên.”
“Hả?”
“Em xem!” Lục Minh Duệ dùng cằm hướng về tình trạng của hai người lúc này ___ cơ thể cô gái đang ngồi xổm dưới đất hơi hướng ra sau, một tay chống phía sau lưng, một tay kia thì bị □ hắn tóm lấy. Thiếu niên chậm rãi dùng sức, vừa giúp cô gái tìm về trọng tâm vừa nói tiếp,: “Mỗi lần gặp nhau đều có sắc thái mạo hiểm ~”
“…..” Mạc Vong nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói,: “Nguyên nhân hoàn toàn là do sư huynh mà?” Lén lén lút lút đến gần người khác từ
sau lưng, rõ ràng lần trước còn dảm bảo sẽ không chào hỏi giống như vậy nữa!
“Xin lỗi xin lỗi,” Lục Minh Duệ thấy cô gái đứng thẳng người, rút tay về tạo thành hình chữ thập nói xin lỗi,: “Nhất thời không cẩn thận nên đã quên mất lời cam đoan trước kia.”
Đứng lên vỗ vỗ quần áo Mạc Vong: “…..” Này này, trắng trợn nói ra lời nói không có thành ý như vậy thật sự không có việc gì ư?
“Chủ yếu là bởi vì thấy sư muội rất vui.”
“……” Này, đều là lỗi của cô sao?
Lục Minh Duệ chăm chú nhìn vào thiếu nữ rõ ràng buồn bực đến chết lại chỉ có thể oán thầm, trong lòng cười đến ngả nghiêng, mặc dù Tử Du để cho hắn điều tra cô em này lần nữa, nhưng nhìn bề ngoài và hành động, dù thế nào cũng là tiêu chuẩn của một em gái nhỏ mà? Chả lẽ sức lực hơi lớn một chút thì không phải là thỏ rồi sao? Chỉ là, càng tìm hiểu, hắn ngược lại phát hiện một chút thú vị.
“Nói lại, sư muội vừa rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất nói chuyện với ai vậy?”
“À, em…..” Hiện giờ Mạc Vong rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao vừa rồi mèo trắng đột nhiên kêu “Meo meo”, thì ra là phát hiện người này đến. Nhưng mà, cô cũng không thể nói rằng mình nói chuyện cùng mèo được đúng không? Nhưng nếu nói dối lại bị giảm ma lực…..Trong một khoảng thời gian ngắn cô gái xoăn xuýt.
“Meo meo ~”
“Thì ra là mèo à,” Thiếu niên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh,: “Anh còn tưởng rằng sẽ là một chủng tộc tí hon….sinh vật thú vị nào đó chứ.”
“…..Loại sinh vật đó không có tồn tại.”
“Tuy nói vậy,” Thiếu niên nhìn về phía cô gái, trong nháy mắt, ánh mắt hai người chống lại nhau,: “Nhưng nếu là lời sư muội nói ra, chuyện kì dị hơn nữa cũng có khả năng trở thành sự thực.”
Mạc Vong hơi ngớ ra, không biết có phải là ảo giác hay không, có một giây, cô cảm thấy ánh mắt đối phương sắc bén tới đáng sợ, vậy mà cảm giác kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, đến cuối cùng lại giống như trong lúc vô tình cô đã sinh ra ảo giác vậy.
Mà cô chưa kịp ngỡ ngàng, thiếu niên đột nhiên mở miệng hỏi: “Đúng rồi, sư muội.”
“Cái… cái gì?”
Thiếu niên lộ ra một nụ cười xấu xa, ranh mãnh hỏi: “Nghe nói hôm nay có một người ngoại quốc cầu hôn em rồi hả?”
“……” Hắn có thể không đề cập đến vấn đề này không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.