Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 51: Chương 46.2

Tam Thiên Lưu Ly

20/11/2016

Cùng lúc đó, trong đầu hắn đột nhiên vang lên lời ba đã nói: “Con ngốc lắm, bản thân không nói có quỷ mới hiểu, người đàn ông tốt sẽ không hèn nhát trốn tránh trách nhiệm vì người khác chậm hiểm, cũng không có ai có nghĩa vụ “ nhất định phải hiểu con” đâu.”

Cô gái vẫn còn liều mạng nghĩ vì sao tên kia tức giận, lại đột nhiên nghe được một tiếng -----

“Thật xin lỗi.”

“À?”

“Tôi nói, rất xin lỗi.” Thanh niên thật lòng áy náy, ba nói đúng, là do tính khi của hắn thật sự là quá cố tình gây sự, bản thân….Chính ngay bản thân hắn còn chưa nói rõ ràng, có tư cách gì mà trách cô “Không biết” đây?

“Hôm nay cậu thật là kì lạ.” Đều nói phụ nữ hay thay đổi, cô gái cảm thấy đàn ông cũng chẳng khác là bao, hoàn toàn không có cách hiểu rõ có được không?

“Nhưng mà, đối với tôi,” Thạch Vịnh Triết chăm chú nhìn thật sâu vào mắt cô gái, gằn từng chữ nói,: “Chỉ muốn đi cùng với cậu mà thôi.”

“….Hả?” Mạc Vong ngây người, người này lại đang nói chuyện gì không đầu không đuôi vậy?

Mà vừa rồi nói ra một câu giống như lời “Thổ lộ”, thiếu niên dường như đã mất hết dũng khí, hắn một lần nữa đỏ mặt nhìn về nơi khác, chỉ thỉnh thoảng dùng dư quang nơi khóe mắt trộm nhìn về phía mặt cô gái.

“A!” Một lát sau, cô gái rốt cuộc lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh,: “Tôi hiểu.”

Trái tim nho nhỏ của thiếu niên một hồi cuồng loạn.

“Yên tâm đi, cho dù không có ai muốn đi với cậu, không phải vẫn còn có tôi đây sao!” Tưởng cái gì, hóa ra là lo lắng cô đồng ý đi với người khác, thì sẽ không có ai đi cùng hắn sao? Sao không nói sớm! Dù gì cũng có nhiều năm tình cảm như vậy, cô chắn chắn sẽ không bỏ hắn lại mộ mình hắn mà.

“……..”

“Bây giờ yên tâm rồi chứ?”

“Yên tâm…..”

Cô gái gật đầu liên tục.

“Cái quỷ ý!”



Cô gái: “……”

Thiếu niên rốt cuộc không thể nhịn được nữa buông tay tiểu thanh mai ra, một dầu ngón tay chọc lên ót cô, cực kỳ tức giận nói: “Đầu óc của cậu bị hỏng sao?” Lại có thể hiểu ý của hắn…. theo ý nghĩa quỷ quái nào vậy!

“Đau……” Cô gái ôm lấy đầu,: “Cậu làm cái gì thế hả?”

“Ai nói không ai muốn đi cùng tôi đến đó!”

“Không phải chính cậu à?”

“Tôi mới…..”

Vì vậy, cuối cùng lại biến thành bi kịch như này.

Bởi vì sau khi tan học phòng học dường như không còn có người, nên hai người cũng không có khống chế âm thanh và tâm trạng của mình, mà đề tài cũng càng ngày càng….. Khụ, càng ngây thơ….

Ví dụ như -----

“Chỉ cần tôi muốn, rất nhiều người sẽ đi cùng với tôi!”

Lại ví dụ như ----

“Có tin là tôi không đi với cậu nữa không?”

Lại ví dụ nữa như ----

“Như vậy, đi chung với anh được không?”

“Được!” Mạc Vong trả lời theo bản năng, sau đó mới ý thức được cái gì không đúng, ai ai ai ai? Âm thanh vừa rồi….

Mà thiếu niên đứng đối diện cô đã xù lông: “Anh tới làm cái gì?”

“Thạch sư đệ, không cần khẩn trương, anh chỉ là nghe thấy tiếng huyên náo ô cùng lớn ở dãy phòng học, cho nên tới đây xem xét một chút mà thôi.” Mục Tử Du nhếch miệng, nhìn chăm chú vào nét mặt đã nổi trận lôi đình của thiếu niên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.



“Rất xin lỗi, sư huynh, bọn em không cố ý.”

“Không sao.” Thiếu niên lắc đầu một cái,: “Nhưng mà sau khi tan học nên về sớm một chút thì tốt hơn, quá muộn không an toàn.”

“Ừm!” Mục sư huynh quả nhiên là người tốt….

Mục Tử Du hoàn toàn không biết mình được trở thành người tốt: “……” Mới vừa rồi trong nháy mắt đó dường như rét lạnh, ảo giác sao? Thôi, không sao cả, hắn hướng hai người gật đầu một cái,: “Anh còn phải đi kiểm tra công việc bố trí lễ đường, không làm phiền hai người.”

Thạch Vịnh Triết rất phách lối đáp lại: “Anh biết làm phiền là tốt rồi.”

“Này.” Cô gái len lén lấy cùi chỏ huých vào người thiếu niên, nhưng trong lòng rất nghi ngờ, người này rốt cuộc vì sao lại ghét Mục sư huynh đến vậy? Chẳng lẽ có điều gì cô không biết?

Người sau khẽ hừ một tiéng, lại rốt cuộc không nói gì cả.

Không thể nghi ngờ, từ lần đầu tiên nhìn thấy người trước mặt, Thạch Vịnh Triết đã có cảm giác chán ghét mãnh liệt. Loại cảm giác này không phải do nói chuyện hay ở cùng với nhau gây ra, mà chỉ là một loại trực giác tự nhiên, hơn nữa hắn vô cùng tin tưởng, đối phương thật ra cũng giống như vậy.

Khác nhau chỉ ở chỗ, đối phương dùng vẻ ngoài mỉm cười để che dấu, còn hắn ngay từ đầu đã lười phải ngụy trang. Ghét chính là ghét, thể hiện ra thì sao, người này có thể làm gì hắn?

“Như vậy, anh đi trước đây.” Mục Tử Du xoay người đi vài bước đột nhiên dừng bước, quay đầu về phía cô gái nở một nụ cười ôn hòa,: “Sư muội, tối mai anh ở lễ đường chờ em.”

“Hả?” Mạc Vong ngây người, gì gì gì?

“Không phải vừa mới quyết định rồi sao?”

“……” Cô chỉ là thuận miệng trả lời thôi, hắn lại cho là thật? ? ?

"Ngày mai gặp." Cười.

Trước khi cô gái nói thêm điều gì, thiếu niên xoay người rời đi, ý cười trên khóe môi dần dần thu lại. Hắn thật sự không thể làm gì vị Thạch sư đệ kia, nhưng lại có thể cướp đi trân bảo trong tay hắn. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể bình ổn được tâm trạng sâu trong nội tâm hắn, từ lần đầu tiên gặp đã gây lên một cảm giác "Chán ghét" mãnh liệt.

___ Rõ ràng điểm xuất phát giống nhau, tại sao hắn cái gì cũng có thể có?

____ Điều này quá không công bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook