Chương 52: Chương 46.3
Tam Thiên Lưu Ly
03/12/2016
Sau khi về nhà, đến cặp sách Thạch Vịnh Triết cũng không cất, trực tiếp đến tìm Thạch Vũ Trạch đang ngồi trên sô pha "Dưỡng lão", nhưng không lập
tức mở miệng, mà tự hỏi nên nói từ đâu.
Nhưng vào lúc này ____
"Chết tâm đi."
Ba Thạch vững vàng như núi, tám gió thổi cũng không động đột nhiên mở miệng: "Nhìn nữa con cũng không đẹp trai hơn ba được."
"......Ai quan tâm cái này đâu!" Thật là, người này rốt cuộc có bao nhiêu tự luyến, một ngày không đả kích hắn trong lòng sẽ khó chịu sao?
"Câm miệng, kẻ thua cuộc không có tư cách nói chuyện với ba!"
"Ai là kẻ thua cuộc chứ!
Ba Thạch để tờ báo xuống, bởi vì vợ không có ở đây, không chút khách khí xì nhẹ ra tiếng: "Vừa nhìn khuôn mặt xui xẻo của con đã biết, lại thất bại rồi?"
"......"
"Qủa nhiên." Lắc đầu thở dài, đứa bé ngu xuẩn này rốt cuộc giống ai đây? Không phải bị ôm nhầm ở bệnh viện chứ?
"Không có thất bại!" Thiếu niên cãi lại theo bản năng, hắn thật sự có mời được cô, chỉ là....
"Thật?" Ánh mắt hoài nghi.
Thạch Vịnh Triết: "....." Đối mặt với ba, hắn có thể nói gì, chỉ có thể yên lặng nói lảng sang chuyện khác,: "Ba, ba biết Mục gia không?"
"Mục gia?"
"Vâng."
Ba Thạch suy tư một lát, trên mặ lộ ra biểu cảm tất cả đều nằm trong lòng
Thiếu niên lên tinh thần: "Cái gì?" Ba quả nhiên biết?
"Thì ra con bị người ta ngáng đường, thật là vô dụng mà."
"......" Hắn chỉ hơi hỏi thăm thôi, tại sao ba lại biết được rõ ràng như thế!
"Nhưng mà, nói đến Mục gia, ba ngược lại nhớ ra một chuyện." Thạch Vũ Trạch lấy ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đỡ chán, đây là động tác đặc biệt lúc ông suy tư, sau khi nhớ lại một lát, hỏi hắn,: "Cậu bé gây khó dễ cho con có phải lớn hơn con một tuổi không? Ba nhớ tên là....Ưmh, Tử Du?"
"Đúng, chính là hắn."
"Vậy sao....." Ngay sau đó ba Thạch rơi vào trầm tư một lần nữa.
Thiếu niên yên tĩnh chờ một bên, cho tới khi đợi gần mười phút, hắn mới không nhịn được gọi ba mình: "Ba?"
Ba Thạch nghiêng đầu liếc nhìn con trai ngu ngốc của mình, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ,: "Tại sao con vẫn ở đây?"
".....Ba đủ rồi!" Nếu không phải chờ ba suy tính kết quả, ai sẽ giống như kẻ ngu đứng đợi ở đây chứ!
"À, cậu bé kia." Ba Thạch lười biếng vẫy vẫy tay,: "Nếu như ba đoán không lầm, hắn nhằm vào con hoàn toàn là hành vi cá nhân, không cần để ý."
"... ...."
"Hay là nói, con không giải quyết được người ta, muốn cầu xin ba giúp?" Vẻ mặt khi dễ.
"Ai cần ba giúp một tay!"
"Vậy thì tốt, dù nói thế nào con cũng là con ba, đừng ở bên ngoài làm ba mất mặt!"
"......" Đến cuối cùng, hắn hoàn toàn không nói gì có được không?
Nhưng mà,cũng không phải không tiết lộ được tin tức gì.
Tối thiểu Thạch Vịnh Triết cũng hiểu được một điểm, đó là Mục Tử Du nhằm vào hắn là có nguyên nhân đặc biệt, ba không chịu nói, tám phần không phải là lý do quá quan trọng, mà theo ý ông là rất "Nhàm chán".
Không chỉ trong lòng Thạch Vịnh Triết cuồn cuộn suy đoán, mà ở trong căn phòng cách vách, Mạc Vong cũng rất nghi ngờ.
Nguyên nhân chính là, theo cô thấy thì hình như Thạch Vịnh Triết quá bình tĩnh, trong tình huống bình thường hắn chẳng phải nên giống như trước đây khóc hô to ( Thạch Vịnh Triết: ......Đó là trước kia khi sáu tuổi có được không? !) buồn bực chứ? Đột nhiên trưởng thành? Không, người bình thường sẽ không trưởng thành nhanh như vậy.
Có lẽ vẻ mặt phiền não của cô quá mức rõ ràng, từ trước đến nay Esther không hay vượt qua giới hạn cũng không nhịn được mở miệng hỏi ___
"Bệ hạ, ngài có chuyện gì phiền lòng sao?"
Grays vọt tới nơi, một cước đạp về phía Esther: "Bệ hạ, hãy để cho Grays tôi đây đến lắng nghe phiền não của ngài."
Thain trực tiếp xông ra từ sau sopha: "Bệ hạ, bởi vì quá nhiều bánh xe dự phòng nên không lựa chọn được sao?"
"...." Cô đang bị mỉa mai sao?
Nhưng vừa nhìn nét mặt thiếu niên tóc vàng cô đã biết, người này không có ý giễu cợt, chỉ là nói ra ý nghĩ chân thực trong nội tâm mà thôi, nhưng như vậy càng làm cho người ta im lặng nghẹn họng có được không? Dùng lời của Tô Đồ Đồ thì gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, thẳng thắn không bí mật!
Chỉ là, tục ngữ đều nói "Đầu của ba ông thợ giày hơn Gia Cát Lượng*", mọi người cùng nhau thảo luận hình như cũng không tồi.
* đề cao sức mạnh tập thể.
Vì vậy, cô gái nói: "Các anh cảm thấy, dưới tình huống như thế nào sẽ khiến một người bỗng nhiên trưởng thành?"
Ba người cùng nhau suy tư.
"Tôi biết rồi!' Grays giơ tay,: "Bệ hạ, xin hãy để tôi giải thích nghi vấn của ngài."
"Ừ, anh nói đi."
Thanh niên tóc tím khiêu khích liếc nhìn tình địch của mình một cái, mới nói như vậy: "Ở Ma giới có câu tục ngữ ___ yêu làm cho người ta trưởng thành."
"Không, không thể nào." "Thạch Vịnh Triết? Yêu? Cảm thấy tên kia cùng từ này hàn toàn không liên quan có được không? Hơn nữa, vừa thấy Mục sư huynh là hắn lại... Yêu.... Cảm giác không đúng ở chỗ nào!
Không được! Nếu nghĩ tiếp sẽ giống như bước vào một thế giới mới không thể quay đầu, dừng lại!
Nhưng vào lúc này, thanh niên mặt than tiếp tục lên tiếng: "Grays, câu nói kia phải là 'Hôn nhân làm người ta trưởng thành' chứ?"
".....Câm miệng! Ta nói yêu chính là yêu! Loại người lớn tuổi mà còn không có người con gái nào dám đến gần như ngươi thì biết cái gì!”
"Hai vị tiền bối, ta lại nhớ hình như là ___ con cái làm cho người ta trưởng thành."
"......" X2
Mạc Vong yên lặng mơ mộng tình cảnh người kia ôm đứa bé tay chân luống cuống, kìm lòng không được cười ra tiếng: "Ha ha ha...." Thật đáng tiếc là cô không biết vẽ tranh, nếu không nhất định phải vẽ ra đua cho hắn!
"....." x3
Sau đó ba vị thanh niên lặng lẽ trao đổi bằng ánh mắt.
Grays: Bệ hạ làm sao vậy?
Thain: Đột nhiên cười, lời chúng ta nói rất buồn cười sao?
Esther: Bệ hạ cười tự nhiên có lý do của cô ấy.
Thain: Nói cũng phải.
Grays: Esther, cái tên thích nịnh nọt này, tiếp chiêu!
Esther:......
Nhưng vào lúc này ____
"Chết tâm đi."
Ba Thạch vững vàng như núi, tám gió thổi cũng không động đột nhiên mở miệng: "Nhìn nữa con cũng không đẹp trai hơn ba được."
"......Ai quan tâm cái này đâu!" Thật là, người này rốt cuộc có bao nhiêu tự luyến, một ngày không đả kích hắn trong lòng sẽ khó chịu sao?
"Câm miệng, kẻ thua cuộc không có tư cách nói chuyện với ba!"
"Ai là kẻ thua cuộc chứ!
Ba Thạch để tờ báo xuống, bởi vì vợ không có ở đây, không chút khách khí xì nhẹ ra tiếng: "Vừa nhìn khuôn mặt xui xẻo của con đã biết, lại thất bại rồi?"
"......"
"Qủa nhiên." Lắc đầu thở dài, đứa bé ngu xuẩn này rốt cuộc giống ai đây? Không phải bị ôm nhầm ở bệnh viện chứ?
"Không có thất bại!" Thiếu niên cãi lại theo bản năng, hắn thật sự có mời được cô, chỉ là....
"Thật?" Ánh mắt hoài nghi.
Thạch Vịnh Triết: "....." Đối mặt với ba, hắn có thể nói gì, chỉ có thể yên lặng nói lảng sang chuyện khác,: "Ba, ba biết Mục gia không?"
"Mục gia?"
"Vâng."
Ba Thạch suy tư một lát, trên mặ lộ ra biểu cảm tất cả đều nằm trong lòng
Thiếu niên lên tinh thần: "Cái gì?" Ba quả nhiên biết?
"Thì ra con bị người ta ngáng đường, thật là vô dụng mà."
"......" Hắn chỉ hơi hỏi thăm thôi, tại sao ba lại biết được rõ ràng như thế!
"Nhưng mà, nói đến Mục gia, ba ngược lại nhớ ra một chuyện." Thạch Vũ Trạch lấy ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đỡ chán, đây là động tác đặc biệt lúc ông suy tư, sau khi nhớ lại một lát, hỏi hắn,: "Cậu bé gây khó dễ cho con có phải lớn hơn con một tuổi không? Ba nhớ tên là....Ưmh, Tử Du?"
"Đúng, chính là hắn."
"Vậy sao....." Ngay sau đó ba Thạch rơi vào trầm tư một lần nữa.
Thiếu niên yên tĩnh chờ một bên, cho tới khi đợi gần mười phút, hắn mới không nhịn được gọi ba mình: "Ba?"
Ba Thạch nghiêng đầu liếc nhìn con trai ngu ngốc của mình, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ,: "Tại sao con vẫn ở đây?"
".....Ba đủ rồi!" Nếu không phải chờ ba suy tính kết quả, ai sẽ giống như kẻ ngu đứng đợi ở đây chứ!
"À, cậu bé kia." Ba Thạch lười biếng vẫy vẫy tay,: "Nếu như ba đoán không lầm, hắn nhằm vào con hoàn toàn là hành vi cá nhân, không cần để ý."
"... ...."
"Hay là nói, con không giải quyết được người ta, muốn cầu xin ba giúp?" Vẻ mặt khi dễ.
"Ai cần ba giúp một tay!"
"Vậy thì tốt, dù nói thế nào con cũng là con ba, đừng ở bên ngoài làm ba mất mặt!"
"......" Đến cuối cùng, hắn hoàn toàn không nói gì có được không?
Nhưng mà,cũng không phải không tiết lộ được tin tức gì.
Tối thiểu Thạch Vịnh Triết cũng hiểu được một điểm, đó là Mục Tử Du nhằm vào hắn là có nguyên nhân đặc biệt, ba không chịu nói, tám phần không phải là lý do quá quan trọng, mà theo ý ông là rất "Nhàm chán".
Không chỉ trong lòng Thạch Vịnh Triết cuồn cuộn suy đoán, mà ở trong căn phòng cách vách, Mạc Vong cũng rất nghi ngờ.
Nguyên nhân chính là, theo cô thấy thì hình như Thạch Vịnh Triết quá bình tĩnh, trong tình huống bình thường hắn chẳng phải nên giống như trước đây khóc hô to ( Thạch Vịnh Triết: ......Đó là trước kia khi sáu tuổi có được không? !) buồn bực chứ? Đột nhiên trưởng thành? Không, người bình thường sẽ không trưởng thành nhanh như vậy.
Có lẽ vẻ mặt phiền não của cô quá mức rõ ràng, từ trước đến nay Esther không hay vượt qua giới hạn cũng không nhịn được mở miệng hỏi ___
"Bệ hạ, ngài có chuyện gì phiền lòng sao?"
Grays vọt tới nơi, một cước đạp về phía Esther: "Bệ hạ, hãy để cho Grays tôi đây đến lắng nghe phiền não của ngài."
Thain trực tiếp xông ra từ sau sopha: "Bệ hạ, bởi vì quá nhiều bánh xe dự phòng nên không lựa chọn được sao?"
"...." Cô đang bị mỉa mai sao?
Nhưng vừa nhìn nét mặt thiếu niên tóc vàng cô đã biết, người này không có ý giễu cợt, chỉ là nói ra ý nghĩ chân thực trong nội tâm mà thôi, nhưng như vậy càng làm cho người ta im lặng nghẹn họng có được không? Dùng lời của Tô Đồ Đồ thì gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, thẳng thắn không bí mật!
Chỉ là, tục ngữ đều nói "Đầu của ba ông thợ giày hơn Gia Cát Lượng*", mọi người cùng nhau thảo luận hình như cũng không tồi.
* đề cao sức mạnh tập thể.
Vì vậy, cô gái nói: "Các anh cảm thấy, dưới tình huống như thế nào sẽ khiến một người bỗng nhiên trưởng thành?"
Ba người cùng nhau suy tư.
"Tôi biết rồi!' Grays giơ tay,: "Bệ hạ, xin hãy để tôi giải thích nghi vấn của ngài."
"Ừ, anh nói đi."
Thanh niên tóc tím khiêu khích liếc nhìn tình địch của mình một cái, mới nói như vậy: "Ở Ma giới có câu tục ngữ ___ yêu làm cho người ta trưởng thành."
"Không, không thể nào." "Thạch Vịnh Triết? Yêu? Cảm thấy tên kia cùng từ này hàn toàn không liên quan có được không? Hơn nữa, vừa thấy Mục sư huynh là hắn lại... Yêu.... Cảm giác không đúng ở chỗ nào!
Không được! Nếu nghĩ tiếp sẽ giống như bước vào một thế giới mới không thể quay đầu, dừng lại!
Nhưng vào lúc này, thanh niên mặt than tiếp tục lên tiếng: "Grays, câu nói kia phải là 'Hôn nhân làm người ta trưởng thành' chứ?"
".....Câm miệng! Ta nói yêu chính là yêu! Loại người lớn tuổi mà còn không có người con gái nào dám đến gần như ngươi thì biết cái gì!”
"Hai vị tiền bối, ta lại nhớ hình như là ___ con cái làm cho người ta trưởng thành."
"......" X2
Mạc Vong yên lặng mơ mộng tình cảnh người kia ôm đứa bé tay chân luống cuống, kìm lòng không được cười ra tiếng: "Ha ha ha...." Thật đáng tiếc là cô không biết vẽ tranh, nếu không nhất định phải vẽ ra đua cho hắn!
"....." x3
Sau đó ba vị thanh niên lặng lẽ trao đổi bằng ánh mắt.
Grays: Bệ hạ làm sao vậy?
Thain: Đột nhiên cười, lời chúng ta nói rất buồn cười sao?
Esther: Bệ hạ cười tự nhiên có lý do của cô ấy.
Thain: Nói cũng phải.
Grays: Esther, cái tên thích nịnh nọt này, tiếp chiêu!
Esther:......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.