Chương 121: Ma vương bệ hạ và bao vây
Tam Thiên Lưu Ly
30/08/2018
"Ngươi sẽ nói......"
Câu nói buột ra theo bản năg bị cắt đứt bởi sự đổi màu tóc của cô gái.
Từ trong nháy mắt cô mở miệng đó, ma pháp biến hình liền bị mạnh mẽ cắt đứt, Mạc Vong định ngừng sử dụng nó, khi nó không còn liên tục không ngừng hấp thu ma lực của cô nữa, trên người cô gái tự nhiên mà tản ra uy thế kỳ dị nào đó.
Tất cả mọi người tại chỗ cũng cảm thấy, tại nơi nào đấy trong nháy mắt, Thần điện sợ run.
Này run rẩy rất nhanh dịu xuống một chút đi, gợn sóng trong lòng mọi người lại vừa dâng lên.
Amya không thể tin nhìn chăm chú vào màu tóc cô gái, đen nhánh như màn đêm, rồi lại giống như lóe ra vụt bay lóng lánh sáng bóng, tuyệt không có khả năng là nhuộm màu mà đến. Suy đoán của người nào đó không sai, ngày hôm đó, hắn thật sự đã nhìn thoáng qua "Ma vương", nhưng mà chỉ đủ nhìn để hắn rõ ràng thân hình đó thuộc về phái nữ, ngay sau đó, Ma Pháp Trận liên tục tách ra rồi.
Ngay sau đó, đuổi bắt đã bắt đầu rồi.
Phái nữ, tóc đen, ma lực cường đại.
Từ xưa tới nay dưới tình huống không đạt được kết quả, hắn cũng đại khái đoán được cô dùng cách nào đó ẩn dấu đi, nhưng loại khả năng tính không thể nghi ngờ này rất thấp, lớn hơn có thể là cô đã về một thế giới khác.
—— chàng trai từ đầu đến cuối cũng không nghĩ tới, lần này Ma vương tân nhậm là "Tân binh" thiếu hụt cực kỳ nhiều kiến thức thông thường, thậm chí ngay cả chữ viết của thế giới này đều cần phải học.
Cho nên, khi cô gái có mái tóc xù trở thành người hầu trong trang viên thì hắn cũng không có quá nhiều lòng đề phòng, bởi vì người này và Ma vương theo suy nghĩ của hắn thì sự khác biệt thật sự là quá lớn. Vụng về, câm, không biết chữ, không có bất kỳ ma lực, cho dù là điểm nào đều không đủ đưa tới cảnh giác, lại không nghĩ rằng.......
Hắn đã cho là thành công gạt cô tới nơi này, lại không nghĩ rằng, từ đầu đến cuối, cô mới là kẻ lừa gạt lớn nhất.
Chàng trai chậm rãi siết chặt hai tay để ở bên người, gằn từng chữ lạnh giọng nói: "Ngươi lừa ta."
"...... Đúng, ta lừa ngươi." Chuyện cho tới bây giờ, cô gái biết mình đã không có đường lui nữa, ngược lại trấn định lại, cô trả lời nói, "Nhưng ngọn nguồn của tất cả những sự kiện này là ngươi, ta nói không sai chứ?"
Vừa nói, cô vừa khẽ lui về phía sau, chậm rãi đi xuống bậc thang.
"Đây là sự trả thù của ngươi sao?"
"Không." Cô lắc đầu một cái, "Ta chưa từng nghĩ qua muốn trả thù ngươi."
"Ngươi thật đúng là rất giỏi, lời nói dối mở miệng liền ra." Cái gì mà Ma vương bệ hạ đại biểu tất cả mỹ đức, thì ra là chỉ là loại mặt hàng này sao? Thật đúng là làm cho người ta cảm thấy kinh hỉ.
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào." Cô gái tỉnh táo trả lời, "Coi như nể mặt Esther, ta cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá phận đối với ngươi vậy." Khi đó, Esther tình nguyện lựa chọn chính mình tự đi chết, cũng không nguyện ý tổn thương người trước mắt này. Mà đoạn thời gian tiếp xúc thân thiết cũng làm cho cô rất rõ ràng, Amya cũng không phải là thù hận anh trai của mình, hoàn toàn khác biệt, hắn rất coi trọng đối phương.
"Anh hai......?" Chàng trai ngẩn người, ngay sau đó, đường cong giễu cợt trên mặt tăng lên, "Cũng là ngươi, hắn chỉ vì ngươi có thể bỏ lại ta, ngươi cũng vì hắn có thể......"
"Ngươi nghĩ quá nhiều!" Mạc Vong hít một hơi thật sâu, nói cho cùng, đây là vấn đề giữa anh em bọn hắn, cô không nên can thiệp quá nhiều, nhưng mà, chuyện nên nói cô cần phải nói rõ ràng, "Thế giới này và thế giới của ta, tốc độ thời gian trôi có sai khác, hơn nữa rất lớn, cơ hồ đạt tới 1-10."
"...... Ngươi có ý gì?"
"Chuyện này cũng là sau khi ta đi tới thế giới này, qua thật lâu mới phát hiện, ta nghĩ hắn cũng không biết chuyện."
"......" Đây xem là cái gì? Nếu quả thật đúng là vậy, vậy tất cả hắn làm đến tột cùng tính là gì? Tiếp nhận hấp dẫn gia nhập cái tổ chức đó hoàn toàn cùng ngược lại ý nguyện của anh trai, hơn nữa lợi dụng máu của mình hạ nguyền rủa như vậy với anh ấy, dù là độc ác tạm thời biến anh hai thành con rối cũng chẳng qua chỉ là muốn mạnh mẽ mang anh ấy về...... Nếu như tất cả đều chỉ là hiểu lầm, như vậy việc hắn đang làm đến tột cùng ý nghĩa ở nơi nào? Không, hắn giờ phút này tồn tại ở nơi này, ý nghĩa rốt cuộc ở nơi nào???
Chàng trai lảo đảo lui về phía sau, chợt lắc đầu: "Ta không tin!!!"
Nếu như đón nhận sự thật này, thì giống như hủy bỏ hết thảy của mình, loại chuyện như vậy...... Loại chuyện như vậy......
"Ta biết rõ ngươi sẽ không tin ta." Cô gái bỗng nhận ra cái gì, bất thình lình tâm linh cảm ứng y hệt thần kỳ cảm thụ để cho cô trong lòng không tự chủ hiện lên rất nhiều vui sướng, vô ý thức, tay phải của cô tự nâng lên từ thân bên, "Như vậy, để cho hắn tự mình nói với ngươi như thế nào?!"
"Cái gì......"
Gần như là cùng lúc, bàn tay cô gái hướng mặt đất toát ra ánh sáng chói lọi màu xanh dương.
Ngàn vạn điểm sáng giống như đứa trẻ tìm được nhà, phía sau tiếp phía trước tụm quanh cùng một chỗ, tận tình cảm thụ "Đồng tộc" ấm áp. Mà loại nhìn như rối ren trong chen lấn lại ẩn chứa tự động, rất nhanh, một Ma Pháp Trận quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh cô gái.
Ánh sáng xanh càng rực rỡ, bóng dáng trong đó cũng dần dần rõ ràng —— đó là một chàng trai.
Một con chim hình thái giống như phượng hoàng màu đỏ giương cánh bay ra từ phía dưới Ma Pháp Trận, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, ngay sau đó thân hình thu nhỏ lại thành một con chim nhỏ lông tơ, lông vũ đỏ như lửa bay tán loạn, rơi xuống bên người chàng trai này, dùng mỏ bằng phẳng hung hăng mổ sau bắp chân hắn một chút, sau đó hầm hừ nghỉ ngơi.
"Người này là......" Nhân vật mới?
" Yoja, Thánh thú có thể tùy ý khai thông không gian." Chàng trai chẳng biết từ lúc nào đã quỳ một chân trước mặt cô nhẹ giọng giải thích, "Nhưng mà nhờ có ma lực của người chỉ dẫn phương hướng, nếu không chúng thần sợ rằng còn có thể sẽ lạc đường ở trong Không Gian Loạn Lưu một thời gian nữa."
"......" Ha ha ha, mặc dù trên thực tế chính cô cũng không biết mình đã làm cái gì, nhưng hình như nghe có vẻ rất lợi hại, cho nên...... Thật đáng mừng? Đợi chút, "Các ngươi?" Nói như vậy người......
"Đúng vậy." Hắn gật gật đầu, trả lời, "Bởi vì loạn lưu quá mạnh, chúng ta bị buộc phải tách ra, nhưng đã có ma lực của bệ hạ và Yoja làm chỉ dẫn, rất nhanh mọi người sẽ hội tụ mà đến."
"Vậy thì tốt." Cô gái thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nhìn thấy bọn họ trong lòng thật vui mừng, nhưng nếu như những người này bởi vì cứu cô mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì tội lỗi của cô quá lớn. Ngay sau đó, cô quay lại hỏi, "Esther, thân thể của ngươi đã không sao chứ?"
"Nhờ sự nhân từ của người, thuộc hạ hoàn toàn đã bình phục."
"Không cần khách khí như thế......" Mạc Vong gãi gãi mặt, nghiêng đầu chỉ hướng vị "Nhị thiếu gia" vẻ mặt ngốc trệ kia, "Nhìn xem một chút đây là ai?"
"......" Esther chậm rãi đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào người thân cách đó không xa—— hình như biến hóa của Amya rất lớn, nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao phải làm ra chuyện như vậy?
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện một chuyện khác không đúng lắm.
"Thần điện...... Bệ hạ, quần áo của người......" Đây rõ ràng là......
"A, cái này nha." Cô gái nâng làn váy, cười nói, "Em trai ngươi gạt ta kết hôn kia mà, chẳng qua là ta không bị mắc lừa."
"......" Không khí quanh thân chàng trai chậm lại, rồi sau đó, hắn khẽ khom người, "Bệ hạ, xin cho phép thần cùng cái tên vô lễ ngu xuẩn đó nói chuyện riêng một chút."
"Ừ, không thành vấn đề!" Chỉ là...... Hắn xác định thật chỉ là "Nói một chút" sao? Khí lạnh trên người hắn đều đã hiện rõ rồi đó? Thôi, thích nghe ngóng phải hay không!
Sau khi Esther xách em trai mình đi một giây, lại có thêm một thân hình xuất hiện ở trong ma pháp trận.
Anh bạn này có thể không được, người ta là trái Thanh Long phải Bạch Hổ, hắn là trái chó trắng phải mèo trắng, đỉnh đầu có một con chuột trắng, chân đạp một con chim vàng nhỏ.
Sau đó......
"Hí! Ngươi làm cái gì thế hả?!"
"Lại dám đạp ta, đụng Giết!!!"
"Này!!!"
Cô gái đầu đầy vạch đen nhìn chăm chú vào cậu trai bị mổ đến mức lăn lộn đầy đất: "Rốt cuộc thì hắn tới đây làm gì?"
Tổ ba người bạn nhỏ vô cùng sáng suốt né qua một bên rối rít phát biểu ý kiến ——
"Tới để mất mặt."
"Ta đồng ý cách nhìn của Ni Tư."
"Ta ngủ một lát......"
Mạc Vong: "......" Ba con bọn chúng cũng không khá hơn chút nào sao?
Một lúc lâu công phu, đầu đầy bọc lớn cậu trai mới đứng người lên, đi tới cố gắng kềm chế nụ cười cô gái bên cạnh, một đấm liền đập trên đầu cô rồi.
"A!" Cô gái lệ rơi đầy mặt ôm lấy đầu, "Ngươi làm cái gì à?"
"Cậu cứ nói đi?" Thạch Vịnh Triết nhìn bộ dạng "Không biết hối cải" này của cô, tức giận lại đánh một cái, "Trước khi làm việc không biết thương lượng trước một chút cùng ta sao? Tự biến mình thành kẻ bị vứt bỏ ở nơi quỷ quái này, ngươi thật là có bản lĩnh!" Biết hắn lo lắng bao nhiêu không? Biết cô có thể có lúc sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trái tim thiếu chút nữa đều ngừng được chứ?! Cư nhiên bây giờ nét mặt "Ta không biết mình sai ở chỗ nào", thật muốn trừng trị cô thật tốt dừng lại!!!
"...... Tôi sai rồi."
"Nói to lên chút coi."
"Tôi sai rồi!"
"Hừ, phải thực sự biết rõ mới phải."
"......" Hắn rốt cuộc là muốn như thế nào hả? Chỉ là cô gái cũng biết là mình phạm sai lầm, cô ho nhẹ một tiếng, kéo kéo ống tay áo của tiểu trúc mã nhà mình, "Tôi biết rõ sai lầm rồi vẫn không được sao? Nhiều lắm là lần sau nói nói trước cho cậu biết là được."
"Cậu còn muốn có lần sau???" Trừng!
"Không có......" Mạc Vong nhìn trời, "Nhưng nếu như cậu còn dữ dội như vậy nữa, tôi rất khó bảo đảm a......"
"Này!"
"Hắc hắc he he hắc......"
"Như đã nói qua, " cậu trai cau mày nhìn trang phục lộng lẫy của cô gái, mặc dù...... Khụ, là thật đáng yêu không sai, nhưng chẳng biết tại sao, xuất phát từ sâu trong nội tâm hắn ghét mặc loại quần áo này, Thạch Vịnh Triết mình cũng này không biết là vì cái gì, nhưng hắn cảm thấy mình phải biết rõ, "Cái người này một thân quần áo rực rỡ là chuyện gì đây?"
"Cái này sao?" Sao bọn họ lại chỉ chú ý đến điểm này vậy? Mạc Vong nâng làn váy, thành thật trả lời, "Hình như đây là áo cưới của thế giới này đấy."
"Áo cưới?!!!"
"Ừ."
"Cậu tốt nhất là giải thích rõ mặc áo cưới làm cái gì?!"
"Bị cái tên kia lừa gạt, vốn là hắn nói dẫn ta tới kiểm tra đo lường có phải mang thai hay không, kết quả......"
"Cái gì??????" Trong nháy mắt cả người Thạch Vịnh Triết cũng không tốt, hai tay hắn túm lấy bả vai cô gái, "Tên khốn kia là ai?!" Lúc đi đến giờ mới mấy ngày, xuống tay cũng quá nhanh đi Này! Đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết!!!
"Chính là kẻ đang bị Esther......"
"Tôi cũng đi!"
"Đợi......" Cô gái đang chuẩn bị ngăn cản, lại bị người khác cản lại, cô ngạc nhiên phát hiện, chẳng biết lúc nào, ba vị Thủ Hộ Giả còn lại cũng xuất hiện ở trong ma pháp trận.
"Bệ hạ, xin hãy an tâm, thần sẽ trừng trị thích đáng kẻ đã vô lễ người kia!"
"Ah? Đợi......"
"Thain, Mal Đức, chúng ta lên!"
"Được, Greens tiền bối!"
"...... Ta cũng phải cùng lên sao?"
"Đi thôi, Mal Đức tiền bối!"
Mạc Vong: "......" Cái... cái tình huống gì đây?
Mặc dù không quá rõ, nhưng mà...... Hình như tên Amya kia thật muốn ngược lại xui xẻo...... Đây nhất định không phải là lỗi của cô!
Câu nói buột ra theo bản năg bị cắt đứt bởi sự đổi màu tóc của cô gái.
Từ trong nháy mắt cô mở miệng đó, ma pháp biến hình liền bị mạnh mẽ cắt đứt, Mạc Vong định ngừng sử dụng nó, khi nó không còn liên tục không ngừng hấp thu ma lực của cô nữa, trên người cô gái tự nhiên mà tản ra uy thế kỳ dị nào đó.
Tất cả mọi người tại chỗ cũng cảm thấy, tại nơi nào đấy trong nháy mắt, Thần điện sợ run.
Này run rẩy rất nhanh dịu xuống một chút đi, gợn sóng trong lòng mọi người lại vừa dâng lên.
Amya không thể tin nhìn chăm chú vào màu tóc cô gái, đen nhánh như màn đêm, rồi lại giống như lóe ra vụt bay lóng lánh sáng bóng, tuyệt không có khả năng là nhuộm màu mà đến. Suy đoán của người nào đó không sai, ngày hôm đó, hắn thật sự đã nhìn thoáng qua "Ma vương", nhưng mà chỉ đủ nhìn để hắn rõ ràng thân hình đó thuộc về phái nữ, ngay sau đó, Ma Pháp Trận liên tục tách ra rồi.
Ngay sau đó, đuổi bắt đã bắt đầu rồi.
Phái nữ, tóc đen, ma lực cường đại.
Từ xưa tới nay dưới tình huống không đạt được kết quả, hắn cũng đại khái đoán được cô dùng cách nào đó ẩn dấu đi, nhưng loại khả năng tính không thể nghi ngờ này rất thấp, lớn hơn có thể là cô đã về một thế giới khác.
—— chàng trai từ đầu đến cuối cũng không nghĩ tới, lần này Ma vương tân nhậm là "Tân binh" thiếu hụt cực kỳ nhiều kiến thức thông thường, thậm chí ngay cả chữ viết của thế giới này đều cần phải học.
Cho nên, khi cô gái có mái tóc xù trở thành người hầu trong trang viên thì hắn cũng không có quá nhiều lòng đề phòng, bởi vì người này và Ma vương theo suy nghĩ của hắn thì sự khác biệt thật sự là quá lớn. Vụng về, câm, không biết chữ, không có bất kỳ ma lực, cho dù là điểm nào đều không đủ đưa tới cảnh giác, lại không nghĩ rằng.......
Hắn đã cho là thành công gạt cô tới nơi này, lại không nghĩ rằng, từ đầu đến cuối, cô mới là kẻ lừa gạt lớn nhất.
Chàng trai chậm rãi siết chặt hai tay để ở bên người, gằn từng chữ lạnh giọng nói: "Ngươi lừa ta."
"...... Đúng, ta lừa ngươi." Chuyện cho tới bây giờ, cô gái biết mình đã không có đường lui nữa, ngược lại trấn định lại, cô trả lời nói, "Nhưng ngọn nguồn của tất cả những sự kiện này là ngươi, ta nói không sai chứ?"
Vừa nói, cô vừa khẽ lui về phía sau, chậm rãi đi xuống bậc thang.
"Đây là sự trả thù của ngươi sao?"
"Không." Cô lắc đầu một cái, "Ta chưa từng nghĩ qua muốn trả thù ngươi."
"Ngươi thật đúng là rất giỏi, lời nói dối mở miệng liền ra." Cái gì mà Ma vương bệ hạ đại biểu tất cả mỹ đức, thì ra là chỉ là loại mặt hàng này sao? Thật đúng là làm cho người ta cảm thấy kinh hỉ.
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào." Cô gái tỉnh táo trả lời, "Coi như nể mặt Esther, ta cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá phận đối với ngươi vậy." Khi đó, Esther tình nguyện lựa chọn chính mình tự đi chết, cũng không nguyện ý tổn thương người trước mắt này. Mà đoạn thời gian tiếp xúc thân thiết cũng làm cho cô rất rõ ràng, Amya cũng không phải là thù hận anh trai của mình, hoàn toàn khác biệt, hắn rất coi trọng đối phương.
"Anh hai......?" Chàng trai ngẩn người, ngay sau đó, đường cong giễu cợt trên mặt tăng lên, "Cũng là ngươi, hắn chỉ vì ngươi có thể bỏ lại ta, ngươi cũng vì hắn có thể......"
"Ngươi nghĩ quá nhiều!" Mạc Vong hít một hơi thật sâu, nói cho cùng, đây là vấn đề giữa anh em bọn hắn, cô không nên can thiệp quá nhiều, nhưng mà, chuyện nên nói cô cần phải nói rõ ràng, "Thế giới này và thế giới của ta, tốc độ thời gian trôi có sai khác, hơn nữa rất lớn, cơ hồ đạt tới 1-10."
"...... Ngươi có ý gì?"
"Chuyện này cũng là sau khi ta đi tới thế giới này, qua thật lâu mới phát hiện, ta nghĩ hắn cũng không biết chuyện."
"......" Đây xem là cái gì? Nếu quả thật đúng là vậy, vậy tất cả hắn làm đến tột cùng tính là gì? Tiếp nhận hấp dẫn gia nhập cái tổ chức đó hoàn toàn cùng ngược lại ý nguyện của anh trai, hơn nữa lợi dụng máu của mình hạ nguyền rủa như vậy với anh ấy, dù là độc ác tạm thời biến anh hai thành con rối cũng chẳng qua chỉ là muốn mạnh mẽ mang anh ấy về...... Nếu như tất cả đều chỉ là hiểu lầm, như vậy việc hắn đang làm đến tột cùng ý nghĩa ở nơi nào? Không, hắn giờ phút này tồn tại ở nơi này, ý nghĩa rốt cuộc ở nơi nào???
Chàng trai lảo đảo lui về phía sau, chợt lắc đầu: "Ta không tin!!!"
Nếu như đón nhận sự thật này, thì giống như hủy bỏ hết thảy của mình, loại chuyện như vậy...... Loại chuyện như vậy......
"Ta biết rõ ngươi sẽ không tin ta." Cô gái bỗng nhận ra cái gì, bất thình lình tâm linh cảm ứng y hệt thần kỳ cảm thụ để cho cô trong lòng không tự chủ hiện lên rất nhiều vui sướng, vô ý thức, tay phải của cô tự nâng lên từ thân bên, "Như vậy, để cho hắn tự mình nói với ngươi như thế nào?!"
"Cái gì......"
Gần như là cùng lúc, bàn tay cô gái hướng mặt đất toát ra ánh sáng chói lọi màu xanh dương.
Ngàn vạn điểm sáng giống như đứa trẻ tìm được nhà, phía sau tiếp phía trước tụm quanh cùng một chỗ, tận tình cảm thụ "Đồng tộc" ấm áp. Mà loại nhìn như rối ren trong chen lấn lại ẩn chứa tự động, rất nhanh, một Ma Pháp Trận quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh cô gái.
Ánh sáng xanh càng rực rỡ, bóng dáng trong đó cũng dần dần rõ ràng —— đó là một chàng trai.
Một con chim hình thái giống như phượng hoàng màu đỏ giương cánh bay ra từ phía dưới Ma Pháp Trận, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, ngay sau đó thân hình thu nhỏ lại thành một con chim nhỏ lông tơ, lông vũ đỏ như lửa bay tán loạn, rơi xuống bên người chàng trai này, dùng mỏ bằng phẳng hung hăng mổ sau bắp chân hắn một chút, sau đó hầm hừ nghỉ ngơi.
"Người này là......" Nhân vật mới?
" Yoja, Thánh thú có thể tùy ý khai thông không gian." Chàng trai chẳng biết từ lúc nào đã quỳ một chân trước mặt cô nhẹ giọng giải thích, "Nhưng mà nhờ có ma lực của người chỉ dẫn phương hướng, nếu không chúng thần sợ rằng còn có thể sẽ lạc đường ở trong Không Gian Loạn Lưu một thời gian nữa."
"......" Ha ha ha, mặc dù trên thực tế chính cô cũng không biết mình đã làm cái gì, nhưng hình như nghe có vẻ rất lợi hại, cho nên...... Thật đáng mừng? Đợi chút, "Các ngươi?" Nói như vậy người......
"Đúng vậy." Hắn gật gật đầu, trả lời, "Bởi vì loạn lưu quá mạnh, chúng ta bị buộc phải tách ra, nhưng đã có ma lực của bệ hạ và Yoja làm chỉ dẫn, rất nhanh mọi người sẽ hội tụ mà đến."
"Vậy thì tốt." Cô gái thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nhìn thấy bọn họ trong lòng thật vui mừng, nhưng nếu như những người này bởi vì cứu cô mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì tội lỗi của cô quá lớn. Ngay sau đó, cô quay lại hỏi, "Esther, thân thể của ngươi đã không sao chứ?"
"Nhờ sự nhân từ của người, thuộc hạ hoàn toàn đã bình phục."
"Không cần khách khí như thế......" Mạc Vong gãi gãi mặt, nghiêng đầu chỉ hướng vị "Nhị thiếu gia" vẻ mặt ngốc trệ kia, "Nhìn xem một chút đây là ai?"
"......" Esther chậm rãi đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào người thân cách đó không xa—— hình như biến hóa của Amya rất lớn, nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao phải làm ra chuyện như vậy?
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện một chuyện khác không đúng lắm.
"Thần điện...... Bệ hạ, quần áo của người......" Đây rõ ràng là......
"A, cái này nha." Cô gái nâng làn váy, cười nói, "Em trai ngươi gạt ta kết hôn kia mà, chẳng qua là ta không bị mắc lừa."
"......" Không khí quanh thân chàng trai chậm lại, rồi sau đó, hắn khẽ khom người, "Bệ hạ, xin cho phép thần cùng cái tên vô lễ ngu xuẩn đó nói chuyện riêng một chút."
"Ừ, không thành vấn đề!" Chỉ là...... Hắn xác định thật chỉ là "Nói một chút" sao? Khí lạnh trên người hắn đều đã hiện rõ rồi đó? Thôi, thích nghe ngóng phải hay không!
Sau khi Esther xách em trai mình đi một giây, lại có thêm một thân hình xuất hiện ở trong ma pháp trận.
Anh bạn này có thể không được, người ta là trái Thanh Long phải Bạch Hổ, hắn là trái chó trắng phải mèo trắng, đỉnh đầu có một con chuột trắng, chân đạp một con chim vàng nhỏ.
Sau đó......
"Hí! Ngươi làm cái gì thế hả?!"
"Lại dám đạp ta, đụng Giết!!!"
"Này!!!"
Cô gái đầu đầy vạch đen nhìn chăm chú vào cậu trai bị mổ đến mức lăn lộn đầy đất: "Rốt cuộc thì hắn tới đây làm gì?"
Tổ ba người bạn nhỏ vô cùng sáng suốt né qua một bên rối rít phát biểu ý kiến ——
"Tới để mất mặt."
"Ta đồng ý cách nhìn của Ni Tư."
"Ta ngủ một lát......"
Mạc Vong: "......" Ba con bọn chúng cũng không khá hơn chút nào sao?
Một lúc lâu công phu, đầu đầy bọc lớn cậu trai mới đứng người lên, đi tới cố gắng kềm chế nụ cười cô gái bên cạnh, một đấm liền đập trên đầu cô rồi.
"A!" Cô gái lệ rơi đầy mặt ôm lấy đầu, "Ngươi làm cái gì à?"
"Cậu cứ nói đi?" Thạch Vịnh Triết nhìn bộ dạng "Không biết hối cải" này của cô, tức giận lại đánh một cái, "Trước khi làm việc không biết thương lượng trước một chút cùng ta sao? Tự biến mình thành kẻ bị vứt bỏ ở nơi quỷ quái này, ngươi thật là có bản lĩnh!" Biết hắn lo lắng bao nhiêu không? Biết cô có thể có lúc sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trái tim thiếu chút nữa đều ngừng được chứ?! Cư nhiên bây giờ nét mặt "Ta không biết mình sai ở chỗ nào", thật muốn trừng trị cô thật tốt dừng lại!!!
"...... Tôi sai rồi."
"Nói to lên chút coi."
"Tôi sai rồi!"
"Hừ, phải thực sự biết rõ mới phải."
"......" Hắn rốt cuộc là muốn như thế nào hả? Chỉ là cô gái cũng biết là mình phạm sai lầm, cô ho nhẹ một tiếng, kéo kéo ống tay áo của tiểu trúc mã nhà mình, "Tôi biết rõ sai lầm rồi vẫn không được sao? Nhiều lắm là lần sau nói nói trước cho cậu biết là được."
"Cậu còn muốn có lần sau???" Trừng!
"Không có......" Mạc Vong nhìn trời, "Nhưng nếu như cậu còn dữ dội như vậy nữa, tôi rất khó bảo đảm a......"
"Này!"
"Hắc hắc he he hắc......"
"Như đã nói qua, " cậu trai cau mày nhìn trang phục lộng lẫy của cô gái, mặc dù...... Khụ, là thật đáng yêu không sai, nhưng chẳng biết tại sao, xuất phát từ sâu trong nội tâm hắn ghét mặc loại quần áo này, Thạch Vịnh Triết mình cũng này không biết là vì cái gì, nhưng hắn cảm thấy mình phải biết rõ, "Cái người này một thân quần áo rực rỡ là chuyện gì đây?"
"Cái này sao?" Sao bọn họ lại chỉ chú ý đến điểm này vậy? Mạc Vong nâng làn váy, thành thật trả lời, "Hình như đây là áo cưới của thế giới này đấy."
"Áo cưới?!!!"
"Ừ."
"Cậu tốt nhất là giải thích rõ mặc áo cưới làm cái gì?!"
"Bị cái tên kia lừa gạt, vốn là hắn nói dẫn ta tới kiểm tra đo lường có phải mang thai hay không, kết quả......"
"Cái gì??????" Trong nháy mắt cả người Thạch Vịnh Triết cũng không tốt, hai tay hắn túm lấy bả vai cô gái, "Tên khốn kia là ai?!" Lúc đi đến giờ mới mấy ngày, xuống tay cũng quá nhanh đi Này! Đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết!!!
"Chính là kẻ đang bị Esther......"
"Tôi cũng đi!"
"Đợi......" Cô gái đang chuẩn bị ngăn cản, lại bị người khác cản lại, cô ngạc nhiên phát hiện, chẳng biết lúc nào, ba vị Thủ Hộ Giả còn lại cũng xuất hiện ở trong ma pháp trận.
"Bệ hạ, xin hãy an tâm, thần sẽ trừng trị thích đáng kẻ đã vô lễ người kia!"
"Ah? Đợi......"
"Thain, Mal Đức, chúng ta lên!"
"Được, Greens tiền bối!"
"...... Ta cũng phải cùng lên sao?"
"Đi thôi, Mal Đức tiền bối!"
Mạc Vong: "......" Cái... cái tình huống gì đây?
Mặc dù không quá rõ, nhưng mà...... Hình như tên Amya kia thật muốn ngược lại xui xẻo...... Đây nhất định không phải là lỗi của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.