Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 122: Ma vương bệ hạ và vây xem

Tam Thiên Lưu Ly

02/09/2018

Edit: Nguyetvansuong

Cứ như vậy, hiện trường "Hôn lễ" biến thành hiện trường ẩu đả.

Mạc Vong lặng lẽ chắp tay thành hình chữ thập ở trước ngực, vui mừng thoát khỏi hiện trường chạy tới một bên. Khụ, vốn cho là lần gặp lại cô sẽ bị lải nhải đủ các kiểu, bây giờ nhìn lại tên Amya này đã thành công kéo thù hận thay cô, rất tốt...... Hắn là người tốt!

Vì vậy, cậu em trai bị khổ ép lại vừa nhận được danh hiệu người tốt, thật là vui tai vui mắt!

Cô gái cứ như vậy cười một trận lui về trong đám người vây xem.

"......"

"......"

Nhìn nhau không nói gì, chỉ có điểm nhỏ điểm thiên hành.

Tên Amya này vô cùng tùy hứng, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, mặc dù đã gửi thư cho cha mẹ mình, rốt cuộc lại không đợi bọn họ trở về đã cử hành hôn lễ. Người trong nhà còn như vậy, thì càng đừng nói những người khác. Cho nên người xem tại chỗ gần như đều là người qua đường Ất Bính trong trang viên và một số người lòng dạ khó lường khác mà nhà chú Jess đặc biệt mời tới.

Đám người kia giống hệt người khởi xướng, cho đến bây giờ cũng rất khó tiếp nhận được sự thật là "Phàm Tái Nhĩ = Ma vương bệ hạ".

Thế cho nên, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn rất lúng túng.

Cuối cùng, vẫn là Cáp Lệ được huấn luyện nghiêm chỉnh phản ứng lại trước: "...... Bệ hạ, ngài có phải có phân phó gì không ạ?"

Những người khác dưới sự dẫn dắt của bà, rối rít hành lễ long trọng nhất, thậm chí có người "Bộp" một tiếng quỳ xuống.

Mạc Vong: "......"

Thật ra thì cũng không thể trách bọn họ, dù sao quốc gia này ước chừng đã ba mươi năm không hề xuất hiện Ma vương, mà cho dù có xuất hiện, cũng chưa chắc dân thường có thể nhìn thấy, khách quan mà nói, Cáp Lệ coi như là người may mắn trong đó, ở thời điểm bà chưa đầy mười tuổi, từng có may mắn đi theo lão gia, cũng chính là cha của Esther gặp qua một lần, lúc ấy bà cũng như những người bình thường khác bây giờ luống cuống tay chân, không biết nên làm cái gì mới phải.

Cũng may vị bệ hạ kia cực kỳ hòa ái, không chỉ mỉm cười khoan thứ cho bà vì đã thất lễ, còn xoa đầu bà, nhét một thanh kẹo vào trong túi tạp dề của bà.

Cho tới ngày hôm nay bà đều nhớ chuyện này vô cùng rõ ràng, thậm chí trong phòng của bà lặng lẽ góp nhặt mấy Ma Pháp Đạo Cụ có giá không rẻ, tác dụng là duy trì sự tươi mới của sản phẩm, mà bên trong —— chứa một thanh kẹo có chút màu sắc—— mặc dù bà có thể tốn tiền mua đạo cụ rất tốt thì nó cũng đã sớm quá hạn.

Nếu như nói Amya là "Phản ma phái", thì Cáp Lệ lại là núp ở chỗ tối, chưa bao giờ biểu hiện ra "Rất ma phái".

Nhưng cho dù như thế, bà cũng chưa bao giờ nghĩ tới, cô gái trước mắt nhỏ nhắn xinh xắn, tính tình ôn hòa, lúc ban đầu có chút vụng về nhưng dần dần về sau tiến bộ rất nhanh này, sẽ là người chi phối lấy vận mạng của cả quốc gia.

Rõ ràng thấy thế nào...... Đều vẫn là đứa bé nha......

Cùng lúc đó, cô gái bị giật mình khoát tay lia lịa: "Không có, không có gì, ta chỉ là tới đây đứng, khụ, sợ bọn họ đánh tới chỗ ta."

Mọi người: "......"

"Các ngươi cũng lui về đứng phía sau đi, quyền cước không có mắt đâu."

Cáp Lệ giật giật khóe mắt, cố gắng để cho mình không nhìn người bị đánh bên kia chính là Nhị thiếu gia nhà mình, mà người xuống tay vô cùng tàn nhẫn lại là Đại Thiếu Gia nhà mình —— đây rốt cuộc là tình huống lộn xộn lung tung gì?

Song bà vốn cũng không đồng ý hành động "Lừa cưới" của thiếu gia nhà mình, đáng tiếc bà thân là người làm cũng không có cách nào ngăn cản, bây giờ nhìn lại hắn thật đúng là chọc vào phiền toái lớn. Bức hôn Ma vương bệ hạ cái gì...... Chỉ là có Đại Thiếu Gia ở đây, ít nhất sẽ không đánh đến mức ra mạng người.

Trong lòng Cáp Lệ tạm thời ổn định lại cùng mọi người lui về phía sau mấy bước, rồi sau đó chỉ thấy cô gái kéo một phát mũ nhỏ cố định trên đầu xuống, rồi sau đó thở phào một hơi thật dài: "Nặng chết đi."

"Bệ hạ."

"A, cám ơn."

Cô gái đưa cái mũ ra ngoài xong, cầm một lọn tóc cuốn cuốn của mình bị phải làm quăn, không có thói quen ra ngoài còn phải trang điểm chút. Khụ, càng là việc không muốn làm lại càng phải làm, đối với loại học sinh ngoan ngoãn như cô mà nói, trước khi tốt nghiệp cấp ba chắc là sẽ không thể nào làm tóc quăn, cho nên đây coi như là một kinh kỉ ngoài ý muốn.

Mắt Mạc Vong nhìn chung quanh, phát hiện ngoại trừ đám người bên kia, cách đó không xa sau một cây cột, mấy người đang lẻ loi đứng ở nơi đó, thoạt nhìn có chút tiêu điều.

Cô vội vã nhấc váy chạy tới.

"Chú Jess, thím Martha, Lohr, Andy, tên kia không có làm chuyện gì xấu với mọi người chứ?" Cô cũng không nhận ra bọn họ là được "Mời tới" một cách bình thường.



"......" Người phụ nữ lớn tuổi sững sờ nhìn cô một lát sau, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, "...... Ngươi là Ma vương bệ hạ?"

"Ách......" Cô gái đỡ đối phương một cái trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải, cô khá là lúng túng gãi gãi gương mặt, "Đại khái...... Đúng không?"

"Đại khái?"

"Bởi vì Esther...... Ặc, chính là tên anh trai bại hoại nói ta là, thật ra thì tự ta cũng không có cảm giác chân thật gì á."

"Ta nhưng thương Phàm Tái Nhĩ......" Trong nháy mắt thím bão tố ra khỏi nước mắt, "May mắn là như vậy, nếu không con phải chịu khổ như thế nào a, lúc đầu thím cũng không nên đồng ý con đi làm cái công việc bại hoại đó."

"......" Trọng điểm...... Không đúng sao? Chỉ là, hình như cũng tốt vô cùng, cô gật đầu cười, "Đúng vậy a, con nên nghe lời thím!"

"Cái đó đáng xấu hổ bại hoại còn gạt người nói ngươi muốn gặp ta cửa, kết quả lại......"

"...... Hắn không có dùng thủ đoạn bạo lực gì chứ?"

"Này cũng không có."

"Vậy thì tốt." Cô gái thở phào nhẹ nhõm, dù có thế nào, không ai bởi vì cô bị thương thật sự là tốt quá.

"Chỉ là thật không nghĩ tới, Ma vương bệ hạ vĩ đại lại đã từng cùng chúng ta ở chung một mái nhà, điều đó thật đúng là......" Thím Martha mặt ước mơ nói, "Có lẽ nhà chúng ta có thể biến thành nơi triển lãm?"

Mạc Vong: "......" Này này......

Chú Jess cười sảng lãng bổ một đao: "Chủ ý này không tệ, chúng ta có thể đem Phàm Tái Nhĩ...... Không, cái gì bệ hạ đã dùng qua cũng lấy ra triển lãm, vừa nhìn là mười kim tệ."

Mạc Vong: "......" Cô nên nói mình đáng tiền còn là tiện nghi? Hả?

Cái gọi là "Người giàu càng giàu, người nghèo càng lắm mồm", thế giới này cũng thừa nhận sự chi phối của cái định lý này, đối với bình dân mà nói mười kim tệ là số tiền rất lớn, nhưng đối với người có tiền...... Tối thiểu là cô gái cảm thấy tên Amya kia hoàn toàn không thèm để ý đến số tiền này, mà cô...... Ừ, nếu như đem tiền của nơi này đổi thành nhân dân tệ, phỏng chừng mới có thể có chút cảm giác chân thật.

Nhưng mà điều khiến cô gái cảm thấy vui vẻ chính là, hai anh em nhà kia vẫn chưa dừng lại.

Tạm thời không nói đến Lohr, Andy am hiểu cùng cô đối nghịch nhờ như vậy thật sự là quá tốt, quả nhiên là đưa đúng quà tặng rồi sao?

Cô nghĩ rồi lại nghĩ, cúi người xuống nói với tiểu chính thái: "Andy, muốn đi trường học không?"

Vốn là đang xoay xoay vặn vặn nghiêng đầu đứng, thỉnh thoảng nhìn lén mắt cậu bé trong nháy mắt tỏa sáng: "...... Trường học?"

"Ừm!"

"Có thể...... Sao?"

"Nếu như ngươi có thể đạt tới yêu cầu nhập học......"

"Ta sẽ nỗ lực!"

Mạc Vong cười cười, bén nhạy ngăn cản thím Martha nói cám ơn: "Không cần khách khí với con, mọi người trợ giúp con nhiều như vậy, có thể vì mọi người làm một chút chuyện, con cũng đã rất vui vẻ."

"Đó thật đúng là......"

Chú Jess một tay bịt miệng vợ mình, ngăn không cho bà lại bật thốt nói lên lời không suy nghĩ mà nói: "Phàm Tái Nhĩ, sẽ không cho ngươi thêm phiền toái sao?"

"Sẽ không đâu." Cô gái cười quay đầu nhìn về phía chàng trai đang đứng ở một bên, "Lohr, cám ơn ngươi đã chăm sóc ta trong khoảng thời gian này."

Chàng trai lắc đầu một cái, có chút công thức hóa đáp: "Bệ hạ, có thể vì ngài ra sức là vinh hạnh của ta."

"Ách......" Mạc Vong ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào mới phải, cuối cùng chỉ có thể nói, "Mặc kệ như thế nào, thật vô cùng cảm ơn ngươi."

"...... Ta......"

Anh chàng Lohr há miệng, có chút muốn nói lại thôi, nhưng vào lúc này ——



"Bệ hạ!"

Cô gái vội vàng quay đầu lại: "Cái gì?" Rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm, " Cuối cùng các ngươi cũng đánh xong rồi sao?"

Gương mặt chàng trai vẫn khó chịu như cũ bóp bóp nắm tay: "Nếu người cảm thấy chưa đủ, thần rất vui lòng làm lại một lần nữa."

"......" Này này, người này rốt cuộc là có bao nhiêu bạo lực?

"Còn sững sờ cái gì? Tới đây á!" Thạch Vịnh Triết vừa nói, vừa tự động đi về hướng cô gái.

"...... Ta biết rồi, hung dữ cái gì chứ." Cô gái cúi đầu oán trách câu, nhưng vẫn là quay đầu lại lễ phép chào hỏi một tiếng xong, mới nâng váy chạy chậm tới chỗ đối phương.

"Đứa bé kia...... Cũng là Ma vương sao?" Thím Martha sửng sốt, "Tóc của nó......" Cũng là màu đen, ừ, mặc dù không giống nữ ma vương bệ hạ có sợi tóc xinh đẹp như vậy, dưới ánh sáng chói lọi sẽ cảm giác khẽ hiện ra màu nâu nhạt.

"Ai biết được?" Chú Jess liếc nhìn một nhà ba người, cười nói, "Đây cũng không phải là chuyện chúng ta có thể tham dự."

"Nhưng......"

"Bên kia ấy là bên kia, bên này là bên này." Vị Gia chủ một nhà này nhún vai một cái, "Được rồi, trở về thôi, chúng ta vẫn là người nhà Phàm Tái Nhĩ như cũ, nhưng chỉ giới hạn trong thời điểm con bé là Phàm Tái Nhĩ, bởi vì con bé chỉ có thể ngẫu nhiên thôi, hiểu chưa?"

Thím Martha nâng trán: "...... Ta có chút ngất."

"Ha ha ha......"

Người một nhà tương thân tương ái cứ như vậy rời khỏi Thần điện.

Cô gái cách đó không xa đột nhiên có cảm giác, nghiêng đầu, mỉm cười nhìn chăm chú vào bóng lưng của bọn họ.

"Bệ hạ, thế nào?"

"À? Không, không có gì."

"Ngu ngốc, nét mặt của ngươi cũng không phải là bộ dạng ‘không có gì’."

"Hắc hắc, này sau này trở về sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe, ừ, Bổn Ma Vương đại nhân phiêu lưu ký!"

"...... Cái loại giọng điệu siêu cấp tài giỏi đó là có chuyện gì? Cậu căn bản chính là tự mình biến mình thành người mất tích lại được người khác tìm trở về đấy?"

"...... Này!" Cái loại giọng điệu siêu cấp ngu xuẩn đó là làm sao hả?!

Đồng nhất tiền lớn người tốt ngạt không có đem trong nhà lấy long trời lỡ đất, sau đó, Mạc Vong và Thạch Vịnh Triết trực tiếp ở lại trong nhà Esther, Đại Thiếu Gia Greens này mất tích đã lâu tạm thời về nhà, mà nghe nói Thain đi tìm anh trai của hắn, về phần Mal Đức —— cái tên tự xưng là "Người lang thang không có nhà để về" này cũng cùng bọn họ tiến vào trang viên, dĩ nhiên, đám kia bẫy cha động vật cũng giống như vậy.

Cô gái cực kỳ nghi ngờ, chờ sau khi bọn hắn rời đi, nhà Esther thật sự sẽ không bị phá hủy sao?

Chẳng qua là, hình như cái này không phải là chuyện cô nên lo lắng vào lúc này.

"Lên, lên ngôi???"

Không sai, cô gái hoàn toàn bị tin tức này làm cho sợ ngây người —— lên ngôi lên ngôi cái gì...... Cô chưa từng nghe nói qua a!!!

"Đúng vậy." Chàng trai quỳ một chân trước vẻ mặt vạn năm như một trấn định, "Nếu ngài đã trở về, dĩ nhiên nên đi lên vị trí vốn thuộc về ngài."

"...... Ta còn muốn trở về, tối thiểu trước khi tốt nghiệp đại học ta không suy tính chuyện công việc." Hơn nữa công việc vẫn là bẫy cha khi Ma vương a!

Trong chốc lát Esther hết ý kiến, nhưng ngay sau đó liền giải thích: "Đó cũng không phải là trở ngại, bệ hạ, nếu ngài nguyện ý tiếp nhận trước, quốc sự có thể để cho chuyên gia xử lý, nhưng mà, mọi người cần tín ngưỡng, bọn họ đã đợi hơn ba mươi năm."

"......"

"Thế giới này cần ngài."

"Là cần Ma vương bệ hạ thôi."

Chàng trai ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ nhắn đang ngồi yên lặng, nghiêm túc nói: "Không thể nghi ngờ, thần...... phải cần chính là ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook