Chương 106: Nghe lén ghét chuyện gì nhất! & Bắt người ghét chuyện gì nhất!
Tam Thiên Lưu Ly
25/06/2018
Bị tiểu thanh mai
dùng bàn tay nhỏ bé, mềm mại, ấm áp nhéo lỗ tai, khụ khụ khụ, vậy mà
Thạch Vịnh Triết lại run rẩy, có khuynh hướng M, cảm thấy như vậy cũng
không còn gì là không ổn. Không, vẫn có vấn đề, cậu nhỏ giọng xin tha:
"Trở về rồi hãy nói không được sao?" Nếu giống như bình thường, cậu đã
nổi nóng từ lâu, vấn đề là hiện tại cậu rất chột dạ! Theo dõi còn để bị
bắt, cậu siêu cấp chột dạ có được hay không?!
Mạc Vong nhe răng: "Cậu có lá gan làm chuyện xấu, không có can đảm chịu đòn sao?!"
“… Tớ sai rồi."
"Nói! Lần sau còn dám làm thế nữa không?!"
"Không dám!"
"Nói thật!"
“… Tớ sẽ cố gắng không dám."
"Này!!!"
Nước mắt Thạch Vịnh Triết rơi đầy mặt, lời cậu vừa nói thật sự là những lời nói thật lòng, khụ, lần sau nếu xuất hiện tình huống như thế, cậu sợ rằng chính mình kìm chế không được lại kích động chạy đi theo dõi. Nói đi thì nói lại, câu giơ tay bắt được bàn tay cô đang nắm lỗ tai của cậu: "Nếu tớ cùng cô gái khác đi ra ngoài, cậu có theo dõi không?"
"Sao phải làm vậy?"
“…” Hơi bị đả kích.
"Nhiều nhất tớ sẽ đi cùng thôi."
"Này!!!" Có khác nhau sao?!
"Thôi." Suy bụng ta ra bụng người, Mạc Vong cảm thấy đối với quan hệ bạn bè của người trước mặt này, cô vẫn đủ chú ý, nếu thật sự cuối tuần hay dịp lễ cậu hẹn một cô em gái đi dạo phố, nói không chừng cô… Khụ khụ khụ, thật sự cũng có suy nghĩ muốn ra ngoài theo dõi, dĩ nhiên, tuyệt đối không bỉ ổi như cậu thế này!
Nghĩ như thế, cô khẽ hừ một tiếng, buông lỏng tay ra: "Để xem lúc về tớ sẽ nói với chú Thạch thế nào."
"…" Nói đi, cùng lắm thì bị ba cười nhạo là "Ngu ngốc", "Cuộc sống luôn thất bại", "Cả đời gặp ma chướng" mà thôi, cậu nghe cũng đã quen rồi. QAQ
"Tiểu Vong!" Nhưng đúng lúc này, những người còn lại cũng đã đến.
Mạc Vong vội vàng nghiêng đầu nhìn còn Thạch Vịnh Triết im lặng thở phào nhẹ nhõm “cũng may, cũng may, chắc dáng vẻ lúc bị nhéo tai không bị ai nhìn thấy”.
Nói chuyện với cô bạn nhỏ mấy câu, sau khi biết được đại khái tình huống, Tô Đồ Đồ kinh ngạc nhìn Thạch Vịnh Triết: "A! Thạch Vịnh Triết, tại sao cậu lại ở đây? A, sao lỗ tai của cậu lại đỏ như vậy?"
Thạch Vịnh Triết: "…Tớ chạy vội quá nên nóng."
"Vậy tại sao chỉ có lỗ tai bên trái đỏ?"
"…." Cậu nên nói như thế nào? Dùng lỗ tai bên trái để chạy bộ sao? TAT
Mạc Vong ho nhẹ, cũng không nói gì, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, tiểu trúc mã của mình là một người rắm thúi, siêu cấp thích thể diện, cô tạm thời im lặng không nói gì, ở trước mặt những người khác cũng không nên vạch mặt cậu ấy…Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi ——
"Không nên phá hủy cuộc sống của một người…” Người nói ra những lời này chính là Tô Đồ Đồ, cô dùng một loại ánh mắt vô cùng thấu hiểu liếc nhìn Thạch Vịnh Triết.
Thạch Vịnh Triết: "…" Chuyện gì cô cũng hiểu sao? QAQ
Nói tóm lại, hôm nay người bị áp bức nhất ngoài Thạch Vịnh Triết ra thì không thể là ai khác!
Mạc Vong quay đầu, kinh ngạc phát hiện Lục Minh Duệ cũng tới, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như không phải là anh ấy đi gọi, những người khác cũng sẽ không chạy đến nhanh như vậy, như vậy những câu nói lúc trước cô…
Cô theo bản năng đi tới chỗ hai người, lúc cách bọn họ còn có mấy bước thì ngừng lại, hơi ngượng ngùng nói: "Có thể nói chuyện một mình với sư huynh một lúc được không?"
Lục Minh Duệ liếc nhìn bạn mình, vô cùng thức thời, giơ hai tay lên, yên lặng lui về phía sau: "Vậy anh đi trước…"
“… Lục sư huynh, em đang nói anh."
Mục Tử Du: "…" Minh Duệ?
Lục Minh Duệ: "… Khụ." Hắn đã không dám nhìn người bạn nhỏ của mình rồi, lại nói, đây là sư muội đang kéo thù hận cho hắn đó.
Nhưng vẻ mặt của cô bé rõ ràng rất nghiêm túc, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn chăm chú, mang theo ý cầu xin, làm cho người ta rất khó có thể cự tuyệt.
"Bên kia thì thế nào?" Lục Minh Duệ giơ ngón tay chỉ khúc quanh cách đó không xa.
"Được ạ!" Sau khi dùng sức gật đầu một cái, cô cứ ngoan ngoãn đi theo hắn như vậy.
Đột nhiên trong lòng Lục Minh Duệ nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô, đến một khúc quanh khác, ừ, người vẫn còn đi theo. lại rẽ! Vẫn đi theo như cũ. Một lần nữa! Ơ, vẫn còn đi theo đấy?
Hắn vô lực dừng bước, quay đầu lại nói: "Sư muội, lá gan em cũng lớn thật nha."
"… Dạ?"
Vẻ mặt ngơ ngác như thế làm cảm giác vô lực trong lòng Lục Minh Duệ càng lớn, rõ ràng lúc trước, khi "dạy dỗ" hắn, cô vô cùng có khí phách, trên người thể hiện hếtphong phạm "Quân vương, tại sao lại biến trở về như vậy?
Chẳng lẽ cô chính là phân cách (đa nhân cách) trong truyền thuyết?
"Em cứ đi theo như vậy? Không sợ anh dẫn em đến những nơi đáng sợ hay sao?"
"Nơi đáng sợ?"
"Giống như nhà xác chẳng hạn."
". . . . . ." Khóe miệng Mạc Vong giật giật nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Sư huynh, em sẽ rất sợ, hơn nữa, một khi sợ hãi, em dễ dàng mất lý trí."
"Cho nên?"
"Cho nên sư huynh, anh sẽ gặp nguy hiểm."
"…" Có đoạn ký ức lúc trước nên tất nhiên Lục Minh Duệ hiểu rõ cô đang nói chuyện gì, như vậy, hắn đang bị uy hiếp ngược sao? Không, rõ ràng là nói thật, nhưng như vậy mới càng làm cho người ta cảm thấy bị áp bức. Vì vậy hắn lại thở dài: "Sư muội à, em cứ đàng hoàng đi theo anh như vậy không sợ anh làm chuyện xấu với em sao?"
"Không sao đâu sư huynh." Mạc Vong trả lời vẫn trôi chảy như cũ: "Anh đánh không lại em mà."
"…"
Anh đánh không lại em mà…
Đánh không lại em mà…
Đánh không lại em…
Đánh không lại…
Lục Minh Duệ rơi nước mắt đầy mặt, thân là một người đàn ông lại bị xem thường như vậy thật đúng là đau khổ, vấn đề là, hắn thật sự không thể phản bác.
Khổ sở dồn đến cực điểm, thiếu niên hít một hơi thật sâu: "Được rồi, em thắng." Ngay sau đó lại hỏi: "Vậy em muốn với anh chuyện gì?"
Vừa dứt lời, hắn kinh ngạc nhìn cô khom lưng thật sâu trước mặt hắn, rất thành khẩn nói: "Sư huynh, thật xin lỗi!"
"… Hả?"
Cô không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục nói: "Lúc trước em không nên nói những lời quá đáng như thế với anh, thật đúng vô cùng, vô cùng xin lỗi."
"… Thôi, dù sao anh cũng không để ở trong lòng."
"Thật?" Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt long lanh trước mặt nhìn hắn chăm chú, từ trước đến giờ Lục Minh Duệ luôn nói dối rất giỏi đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, hắn thở dài: "Được rồi, là giả."
Mạc Vong: "…" QAQ Xem đi, quả nhiên là tức giận rồi.
Lục Minh Duệ: "…." Giống như chỉ cần nói thêm một câu nữa là cô cũng có thể khóc, quả nhiên con gái đều là sinh vật yếu ớt, cho dù là người nào… Cũng giống nhau… Hắn chỉ đành phải đổi đề tài: "Nhắc đến mới nhớ, lúc trước cậu ta cũng nói những lời giống như vậy với em?"
"Ừ." Mạc Vong gật đầu: "Lúc trước anh ấy cũng nói những lời giống vậy với những khác, cho nên Lục sư huynh anh không cần phải coi lời Lâm sư huynh nói là thật đâu." Cô giải thích hơi lộn xộn: "Cũng không phải là Lâm sư huynh cố ý nói ra những câu như thế, những lúc như thế hình như huynh ấy không thể khống chế cơ thể, hơn nữa chỉ biết sau đó hộc máu ói rất kinh khủng, cho nên. . . . . ."
"Anh hiểu."
"Ừ."
"Cho nên em có thể đứng thẳng dậy."
"Dạ?" Thiếu nữ hậu tri hậu giác phát hiện, mình vẫn đang khom lưng, cô vội vã đứng lên, gãi gãi khuôn mặt nhỏ bé, cười nói: "Không trách được em cảm thấy có chỗ đó là lạ."
"Sư muội." Đột nhiên Lục Minh Duệ hỏi: "Em thật sự nghĩ rằng lời của cậu ta là lời nói dối sao?"
"…Dạ? Đó là điều tất nhiên, làm sao có chuyện nói người khác chết, thì người đó sẽ chết ạ." Mạc Vong kinh ngạc nói: "Chuyện đó cũng quá kỳ lạ rồi."
"A, nói cũng phải." Nếu như cô đã nói như vậy…
"Ừ, thật ra thì huynh ấy cũng từng nói với em như thế, nhưng mà em lại…”
Nhưng đúng lúc này ——
"Ầm!”
Có âm thanh cái gì đó ngã xuống truyền ra từ chỗ gần đây.
"Ai?!" Cô quay đầu theo bản năng, muốn chạy tới xác nhận xem đó là cái gì.
Nhưng cố tình đúng lúc này ——
"Ầm!"
Bên kia cũng truyền tới tiếng vang.
Mạc Vong xoay người lần nữa, trong lòng không biết nói sao, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Phát hiện Greens đang ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại quên tránh đi.
Cô kìm lòng không được vỗ trán: "Ta nói, tại sao ngươi cũng học chuyện này?" Tại sao mọi người ai cũng thích theo dõi cô như vậy. Này! Là biến thái sao?!
Câu nói này làm Greens tỉnh lại từ trong sửng sờ, hắn sải bước chạy tới, hình như muốn nói chuyện gì đó, sau khi nhìn thấy Lục Minh Duệ, trầm mặc đưa tay bế cô theo kiểu công chúa rồi chạy mất.
"Ah? Này!!" Tại sao ngay cả chuyện này người này cũng học xong?
“..."
Cuối cùng, Mạc Vong chỉ kịp quay đầu nói với Lục Minh Duệ một câu "Thật xin lỗi", đến lúc Greens dừng lại thì hai người đã đứng trên sân thượng của bệnh viện, chẳng biết lúc nào, sắc trời đã tối mịt, hôm nay không có trăng cũng không có sao, tất cả mọi thứ đều ảm đạm.
Giống như bị cảnh vật này lây nhiễm, trên gương mặt Greens cũng vô cùng âm u.
"Greens, ngươi… Ngươi làm sao vậy?" Sau khi được đứng trên mặt đất một lần nữa, cô gái cảm thấy được bầu không khí đang bao trùm nơi đây, trái tim cũng không nhịn được cảm thấy lo lắng.
"Bệ hạ…" Dưới bóng đêm, những sợi tóc màu tím của hắn có vẻ đậm màu, màu mắt cũng giống vậy, lại giống như đang cố kìm nén chịu đựng sự đau khổ: "Ngài mới vừa nói… Người kia cũng từng nói những lời giống vậy với ngài?"
"Sao?" Mạc Vong hơi sửng sốt, ngay sau đó lại phục hồi tinh thần, gật đầu: "Ừ, Đúng vậy, nói lúc trước khi đang ở cùng Esther, nhưng mà loại chuyện này không cần phải coi là thật chứ? Dù sao chắc chắn sẽ không xảy ra đâu!" Nói đến đây, nàng tự cười giễu cợt: "Nếu như trước khi gặp được các ngươi, nghe những lời nói đó, nhất định ta sẽ khá sợ hãi. Nhưng mà…” Nhưng mà bây giờ không giống trước kia.
Cô vẫn có thể sống rất tốt.
Làm thế nào lại có thể chết đây?
"…” Không ai rõ ràng hơn Greens, những lời Lâm Triêu Quân nói là những chuyện có thật, cái khác tạm thời không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn Esther, cái tên ngu ngốc đó là biết… Nhưng tại sao bệ hạ cũng vậy? Là vận mệnh đang lừa gạt họ, châm chọc họ làm việc không đủ tận tâm hay sao? Chuyện như vậy…
Hắn thấy vô cùng may mắn vid muốn bảo vệ bệ hạ nên đã đi theo.
Đồng thời, lại cảm thấy vô cùng căm giận, tại sao đến tân lúc này mới phát hiện chuyện này?
Mạc Vong nhe răng: "Cậu có lá gan làm chuyện xấu, không có can đảm chịu đòn sao?!"
“… Tớ sai rồi."
"Nói! Lần sau còn dám làm thế nữa không?!"
"Không dám!"
"Nói thật!"
“… Tớ sẽ cố gắng không dám."
"Này!!!"
Nước mắt Thạch Vịnh Triết rơi đầy mặt, lời cậu vừa nói thật sự là những lời nói thật lòng, khụ, lần sau nếu xuất hiện tình huống như thế, cậu sợ rằng chính mình kìm chế không được lại kích động chạy đi theo dõi. Nói đi thì nói lại, câu giơ tay bắt được bàn tay cô đang nắm lỗ tai của cậu: "Nếu tớ cùng cô gái khác đi ra ngoài, cậu có theo dõi không?"
"Sao phải làm vậy?"
“…” Hơi bị đả kích.
"Nhiều nhất tớ sẽ đi cùng thôi."
"Này!!!" Có khác nhau sao?!
"Thôi." Suy bụng ta ra bụng người, Mạc Vong cảm thấy đối với quan hệ bạn bè của người trước mặt này, cô vẫn đủ chú ý, nếu thật sự cuối tuần hay dịp lễ cậu hẹn một cô em gái đi dạo phố, nói không chừng cô… Khụ khụ khụ, thật sự cũng có suy nghĩ muốn ra ngoài theo dõi, dĩ nhiên, tuyệt đối không bỉ ổi như cậu thế này!
Nghĩ như thế, cô khẽ hừ một tiếng, buông lỏng tay ra: "Để xem lúc về tớ sẽ nói với chú Thạch thế nào."
"…" Nói đi, cùng lắm thì bị ba cười nhạo là "Ngu ngốc", "Cuộc sống luôn thất bại", "Cả đời gặp ma chướng" mà thôi, cậu nghe cũng đã quen rồi. QAQ
"Tiểu Vong!" Nhưng đúng lúc này, những người còn lại cũng đã đến.
Mạc Vong vội vàng nghiêng đầu nhìn còn Thạch Vịnh Triết im lặng thở phào nhẹ nhõm “cũng may, cũng may, chắc dáng vẻ lúc bị nhéo tai không bị ai nhìn thấy”.
Nói chuyện với cô bạn nhỏ mấy câu, sau khi biết được đại khái tình huống, Tô Đồ Đồ kinh ngạc nhìn Thạch Vịnh Triết: "A! Thạch Vịnh Triết, tại sao cậu lại ở đây? A, sao lỗ tai của cậu lại đỏ như vậy?"
Thạch Vịnh Triết: "…Tớ chạy vội quá nên nóng."
"Vậy tại sao chỉ có lỗ tai bên trái đỏ?"
"…." Cậu nên nói như thế nào? Dùng lỗ tai bên trái để chạy bộ sao? TAT
Mạc Vong ho nhẹ, cũng không nói gì, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, tiểu trúc mã của mình là một người rắm thúi, siêu cấp thích thể diện, cô tạm thời im lặng không nói gì, ở trước mặt những người khác cũng không nên vạch mặt cậu ấy…Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi ——
"Không nên phá hủy cuộc sống của một người…” Người nói ra những lời này chính là Tô Đồ Đồ, cô dùng một loại ánh mắt vô cùng thấu hiểu liếc nhìn Thạch Vịnh Triết.
Thạch Vịnh Triết: "…" Chuyện gì cô cũng hiểu sao? QAQ
Nói tóm lại, hôm nay người bị áp bức nhất ngoài Thạch Vịnh Triết ra thì không thể là ai khác!
Mạc Vong quay đầu, kinh ngạc phát hiện Lục Minh Duệ cũng tới, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như không phải là anh ấy đi gọi, những người khác cũng sẽ không chạy đến nhanh như vậy, như vậy những câu nói lúc trước cô…
Cô theo bản năng đi tới chỗ hai người, lúc cách bọn họ còn có mấy bước thì ngừng lại, hơi ngượng ngùng nói: "Có thể nói chuyện một mình với sư huynh một lúc được không?"
Lục Minh Duệ liếc nhìn bạn mình, vô cùng thức thời, giơ hai tay lên, yên lặng lui về phía sau: "Vậy anh đi trước…"
“… Lục sư huynh, em đang nói anh."
Mục Tử Du: "…" Minh Duệ?
Lục Minh Duệ: "… Khụ." Hắn đã không dám nhìn người bạn nhỏ của mình rồi, lại nói, đây là sư muội đang kéo thù hận cho hắn đó.
Nhưng vẻ mặt của cô bé rõ ràng rất nghiêm túc, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn chăm chú, mang theo ý cầu xin, làm cho người ta rất khó có thể cự tuyệt.
"Bên kia thì thế nào?" Lục Minh Duệ giơ ngón tay chỉ khúc quanh cách đó không xa.
"Được ạ!" Sau khi dùng sức gật đầu một cái, cô cứ ngoan ngoãn đi theo hắn như vậy.
Đột nhiên trong lòng Lục Minh Duệ nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô, đến một khúc quanh khác, ừ, người vẫn còn đi theo. lại rẽ! Vẫn đi theo như cũ. Một lần nữa! Ơ, vẫn còn đi theo đấy?
Hắn vô lực dừng bước, quay đầu lại nói: "Sư muội, lá gan em cũng lớn thật nha."
"… Dạ?"
Vẻ mặt ngơ ngác như thế làm cảm giác vô lực trong lòng Lục Minh Duệ càng lớn, rõ ràng lúc trước, khi "dạy dỗ" hắn, cô vô cùng có khí phách, trên người thể hiện hếtphong phạm "Quân vương, tại sao lại biến trở về như vậy?
Chẳng lẽ cô chính là phân cách (đa nhân cách) trong truyền thuyết?
"Em cứ đi theo như vậy? Không sợ anh dẫn em đến những nơi đáng sợ hay sao?"
"Nơi đáng sợ?"
"Giống như nhà xác chẳng hạn."
". . . . . ." Khóe miệng Mạc Vong giật giật nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Sư huynh, em sẽ rất sợ, hơn nữa, một khi sợ hãi, em dễ dàng mất lý trí."
"Cho nên?"
"Cho nên sư huynh, anh sẽ gặp nguy hiểm."
"…" Có đoạn ký ức lúc trước nên tất nhiên Lục Minh Duệ hiểu rõ cô đang nói chuyện gì, như vậy, hắn đang bị uy hiếp ngược sao? Không, rõ ràng là nói thật, nhưng như vậy mới càng làm cho người ta cảm thấy bị áp bức. Vì vậy hắn lại thở dài: "Sư muội à, em cứ đàng hoàng đi theo anh như vậy không sợ anh làm chuyện xấu với em sao?"
"Không sao đâu sư huynh." Mạc Vong trả lời vẫn trôi chảy như cũ: "Anh đánh không lại em mà."
"…"
Anh đánh không lại em mà…
Đánh không lại em mà…
Đánh không lại em…
Đánh không lại…
Lục Minh Duệ rơi nước mắt đầy mặt, thân là một người đàn ông lại bị xem thường như vậy thật đúng là đau khổ, vấn đề là, hắn thật sự không thể phản bác.
Khổ sở dồn đến cực điểm, thiếu niên hít một hơi thật sâu: "Được rồi, em thắng." Ngay sau đó lại hỏi: "Vậy em muốn với anh chuyện gì?"
Vừa dứt lời, hắn kinh ngạc nhìn cô khom lưng thật sâu trước mặt hắn, rất thành khẩn nói: "Sư huynh, thật xin lỗi!"
"… Hả?"
Cô không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục nói: "Lúc trước em không nên nói những lời quá đáng như thế với anh, thật đúng vô cùng, vô cùng xin lỗi."
"… Thôi, dù sao anh cũng không để ở trong lòng."
"Thật?" Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt long lanh trước mặt nhìn hắn chăm chú, từ trước đến giờ Lục Minh Duệ luôn nói dối rất giỏi đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, hắn thở dài: "Được rồi, là giả."
Mạc Vong: "…" QAQ Xem đi, quả nhiên là tức giận rồi.
Lục Minh Duệ: "…." Giống như chỉ cần nói thêm một câu nữa là cô cũng có thể khóc, quả nhiên con gái đều là sinh vật yếu ớt, cho dù là người nào… Cũng giống nhau… Hắn chỉ đành phải đổi đề tài: "Nhắc đến mới nhớ, lúc trước cậu ta cũng nói những lời giống như vậy với em?"
"Ừ." Mạc Vong gật đầu: "Lúc trước anh ấy cũng nói những lời giống vậy với những khác, cho nên Lục sư huynh anh không cần phải coi lời Lâm sư huynh nói là thật đâu." Cô giải thích hơi lộn xộn: "Cũng không phải là Lâm sư huynh cố ý nói ra những câu như thế, những lúc như thế hình như huynh ấy không thể khống chế cơ thể, hơn nữa chỉ biết sau đó hộc máu ói rất kinh khủng, cho nên. . . . . ."
"Anh hiểu."
"Ừ."
"Cho nên em có thể đứng thẳng dậy."
"Dạ?" Thiếu nữ hậu tri hậu giác phát hiện, mình vẫn đang khom lưng, cô vội vã đứng lên, gãi gãi khuôn mặt nhỏ bé, cười nói: "Không trách được em cảm thấy có chỗ đó là lạ."
"Sư muội." Đột nhiên Lục Minh Duệ hỏi: "Em thật sự nghĩ rằng lời của cậu ta là lời nói dối sao?"
"…Dạ? Đó là điều tất nhiên, làm sao có chuyện nói người khác chết, thì người đó sẽ chết ạ." Mạc Vong kinh ngạc nói: "Chuyện đó cũng quá kỳ lạ rồi."
"A, nói cũng phải." Nếu như cô đã nói như vậy…
"Ừ, thật ra thì huynh ấy cũng từng nói với em như thế, nhưng mà em lại…”
Nhưng đúng lúc này ——
"Ầm!”
Có âm thanh cái gì đó ngã xuống truyền ra từ chỗ gần đây.
"Ai?!" Cô quay đầu theo bản năng, muốn chạy tới xác nhận xem đó là cái gì.
Nhưng cố tình đúng lúc này ——
"Ầm!"
Bên kia cũng truyền tới tiếng vang.
Mạc Vong xoay người lần nữa, trong lòng không biết nói sao, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Phát hiện Greens đang ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại quên tránh đi.
Cô kìm lòng không được vỗ trán: "Ta nói, tại sao ngươi cũng học chuyện này?" Tại sao mọi người ai cũng thích theo dõi cô như vậy. Này! Là biến thái sao?!
Câu nói này làm Greens tỉnh lại từ trong sửng sờ, hắn sải bước chạy tới, hình như muốn nói chuyện gì đó, sau khi nhìn thấy Lục Minh Duệ, trầm mặc đưa tay bế cô theo kiểu công chúa rồi chạy mất.
"Ah? Này!!" Tại sao ngay cả chuyện này người này cũng học xong?
“..."
Cuối cùng, Mạc Vong chỉ kịp quay đầu nói với Lục Minh Duệ một câu "Thật xin lỗi", đến lúc Greens dừng lại thì hai người đã đứng trên sân thượng của bệnh viện, chẳng biết lúc nào, sắc trời đã tối mịt, hôm nay không có trăng cũng không có sao, tất cả mọi thứ đều ảm đạm.
Giống như bị cảnh vật này lây nhiễm, trên gương mặt Greens cũng vô cùng âm u.
"Greens, ngươi… Ngươi làm sao vậy?" Sau khi được đứng trên mặt đất một lần nữa, cô gái cảm thấy được bầu không khí đang bao trùm nơi đây, trái tim cũng không nhịn được cảm thấy lo lắng.
"Bệ hạ…" Dưới bóng đêm, những sợi tóc màu tím của hắn có vẻ đậm màu, màu mắt cũng giống vậy, lại giống như đang cố kìm nén chịu đựng sự đau khổ: "Ngài mới vừa nói… Người kia cũng từng nói những lời giống vậy với ngài?"
"Sao?" Mạc Vong hơi sửng sốt, ngay sau đó lại phục hồi tinh thần, gật đầu: "Ừ, Đúng vậy, nói lúc trước khi đang ở cùng Esther, nhưng mà loại chuyện này không cần phải coi là thật chứ? Dù sao chắc chắn sẽ không xảy ra đâu!" Nói đến đây, nàng tự cười giễu cợt: "Nếu như trước khi gặp được các ngươi, nghe những lời nói đó, nhất định ta sẽ khá sợ hãi. Nhưng mà…” Nhưng mà bây giờ không giống trước kia.
Cô vẫn có thể sống rất tốt.
Làm thế nào lại có thể chết đây?
"…” Không ai rõ ràng hơn Greens, những lời Lâm Triêu Quân nói là những chuyện có thật, cái khác tạm thời không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn Esther, cái tên ngu ngốc đó là biết… Nhưng tại sao bệ hạ cũng vậy? Là vận mệnh đang lừa gạt họ, châm chọc họ làm việc không đủ tận tâm hay sao? Chuyện như vậy…
Hắn thấy vô cùng may mắn vid muốn bảo vệ bệ hạ nên đã đi theo.
Đồng thời, lại cảm thấy vô cùng căm giận, tại sao đến tân lúc này mới phát hiện chuyện này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.