Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 105: Xem phim ghét nhất chuyện gì! Và bệnh viện ghét nhất chuyện gì! 2

Tam Thiên Lưu Ly

09/06/2018

Phần hai

Sau khi mua hai ly coca và một phần bắp rang bơ, hai người cùng đi vào rạp chiếu phim, dù sao thời gian phim giới thiệu cũng không dài, hai người ngồi gần nhau, vị trí cũng không tệ. Nhưng đúng lúc này, Mạc Vong ngoài ý muốn phát hiện có người quen đang ngồi bên phải mình.

“Lâm sư huynh?”[nammoi][diendanlequydon]

“Tiểu Vong, là em sao?” Lâm Triêu Quân cười, liếc người thiếu niên đằng sau cô, hỏi nhỏ: “Đi xem phim với bạn trai à?”

“Phốc, không phải, là đi cùng với một sư huynh cùng trường.”

“Là như vậy sao?” Ánh mắt của Lâm Triêu Quân liếc qua khuôn mặt ngây thơ của cô gái, lại mỉm cười liếc nhìn người thanh niên đang ngồi cùng hàng ghế với cô, giống như đã nhận ra chuyện gì nhưng lại sáng suốt giữ vững trầm mặc, đây cũng không phải là chuyện mà bản thân hắn có thể xen vào.

“Đúng rồi, Lâm sư huynh, anh đi xem phim một mình sao?”

“Không, anh đi cùng Đồ Đồ.”

“A? Vậy…”

“Em ấy đi vệ sinh.”

“Vậy à.” Mạc Vong gật đầu liên tục: “Thật là khéo.”

“Đúng vậy.”

“A, em quên giới thiệu.” Lúc này cô mới nhớ hình như mình lại tự biến mình thành con quạ, vội vàng định giới thiệu hai người với nhau, nhưng đúng lúc này, nàng nhìn thấy cách đó không xa, có một cô gái tóc ngắn đang đi tới, vội vàng vẫy tay gọi: “Đồ Đồ!”

“Tiểu Vong?”

“Ừ!” Mạc Vong đứng lên, hơi ngượng ngùng nhìn về bên cạnh: “Lâm sư huynh, anh có thể đổi chỗ cho em không?"

Lâm Triêu Quân: “…” Hắn im lặng liếc nhìn nụ cười chợt cứng của thiếu niên bên cạnh, sâu sắc cảm nhận được nỗi khổ của đối phương.

“Mau đứng dậy!” Tô Đồ Đồ không có nghĩ nhiều như vậy, cô một tay kéo anh họ của mình đứng dậy, một tay kéo người bạn nhỏ của mình ngồi xuống: “Tiểu Vong, nếu biết cậu cũng muốn đi, tớ đã…”

“Ừ, tớ…”

“Đúng rồi, cậu…”

“Tớ còn…”

Lâm Hướng Quân: “…”

Mục Tử Du: “…”

Trố mắt nhìn nhau một lúc, đột nhiên ánh đèn trên đỉnh đầu tối đi, hai người vô cùng ăn ý cùng nhìn về phía màn ảnh.

Mấy người ở hàng ghế phía sau, Thạch Vịnh Triết cười lăn lộn: “Hừ, thật là trùng hợp.”

Những người hoặc thú khác yên lặng liếc mắt: “Hả hê như vậy không có chuyện gì sao? Cẩn thận vui quá hóa buồn đó.”

Mà ở bên cạnh, Lục Minh Duệ im lặng nhìn trời: “Tử Du, ngươi nên thắp hương trước.”

Trong lúc mỗi người có suy nghĩ riêng, bộ phim cứ như vậy mà bắt đầu. Tổng thể mà nói, toàn tâm xem phim chắc chỉ có Mạc Vong và cô bạn nhỏ thôi, về phần những người khác… Điểm danh!

Bởi vì trên đường đi uống quá nhiều nước nên Mạc Vong đứng dậy, đi đến nhà vệ sinh, cũng may đúng lúc mấy người họ ngồi cạnh hành lang, cũng không khó đi ra ngoài.

Mặc dù trong rạp chiếu phim tối đen như mực nhưng nhà vệ sinh cạnh cửa ra vào lại có đèn chiếu sáng. Từ bóng tối bước vào ánh sáng sẽ làm người khác kìm lòng không được có cảm giác lẫn lộn thời gian. Có lúc ban ngày đi xem phim, lúc đi ra, thậm chí không quen nhìn ánh sáng mặt trời.

Mạc Vong vỗ đầu một cái, cô đang nghĩ cái gì vậy.

Sau khi giải quyết xong, cô hong khô nước trên tay trong máy sấy, kéo cửa phòng đi ra ngoài, nhưng mà khi hơi nghiêng đầu lại thấy cảnh khiến người khác kinh ngạc, Lâm sư huynh và Lục sư huynh lại cùng nhau đi ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Đợi chút, sao Lục sư huynh lại ở đây?



Trùng hợp sao?

Này, chuyện này cũng quá khéo rồi.

Cô đang nghĩ có nên đi tới chào hỏi hay không, đột nhiên nghe được giọng nói của Lâm Triều Quân: “Ngươi sẽ chết.” Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, giọng nói bình thường có vẻ an tĩnh, giờ phút này càng lộ ra vẻ hắc ám.

“Khụ! Khụ khụ khụ khụ…”

“…” Này, này!

Mạc Vong vội vàng vọt tới, quả nhiên người thanh niên lại ngồi chồm hổm trên mặt đất, ho ra máu. Cho nên mới nói, rốt cuộc là anh ấy có tật xấu gì? Cô cố gắng kìm nén kích động muốn vỗ trán, quỳ một gối xuống, vừa đưa khăn tay ra vừa khẽ vỗ lưng đối phương như lần trước: “Sư huynh, anh không sao chứ?”

Một lát sau, hô hấp của hắn dần ổn định, ho khan vài tiếng, cũng chỉ khạc ra một chút máu. Hắn nhìn chăm chú vào khăn tay bị chính mình vò nát, hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi sư muội, gây phiền phức cho muội…”

“…” Nếu biết thì cũng đừng luôn miệng nói câu kia. Cuối cùng Mạc Vong cũng có thể đỡ trán rồi: “Huynh không nên nói xin lỗi với em.” Cô giơ tay chỉ người thanh niên vẫn đang đứng tại chỗ: “Xin lỗi anh ấy mới đúng.”

“Đúng…” Lâm Triều Quân đang nói chợt im bặt.

Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, lập tức cũng giật mình. Nét mặt của Lục sư huynh… Thật đáng sợ.

Có lẽ vì mỗi lần nhìn thấy đối phương thì anh ấy luôn cười híp mắt, cho nên khi không cười nhìn có vẻ… Không, không chỉ như thế, ánh mắt ấy… Cô chợt cảm thấy, anh ấy giống như bị bóng tối bên ngoài thẩm thấu vào, cho dù thân thể ở đây nhưng người vẫn ở lại trong bóng tối như cũ.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Triêu Quân đột nhiên che tim, sau khi thở gấp mấy tiếng, cả người lâm vào hôn mê.

“Này! Lâm sư huynh! Lâm sư huynh!” Cô chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy nên cũng hoảng sợ, không biết nên làm thế nào, sau vài giây, đại não lại khôi phục suy nghĩ: “Lục sư huynh, em đưa Lâm sư huynh đi bệnh viện, có thể làm phiền anh nói cho Đồ Đồ biết được không? Điện thoại của bạn ấy mở chế độ im lặng, gọi điện thoại cũng chưa chắc đã nghe được. Chỗ ngồi của chúng ta…”

“Tại sao anh phải giúp em chuyện đó?”[nammoi][diendanlequydon]

“Dạ?” Mạc Vong lại nhìn về phía Mục Tử Du, sau đó ngẩn ngơ, cô chắc chắn đối phương nghiêm túc nói những lời đó. Sau khi trầm mặc một lúc, khom người bế Lâm Triêu Quân lên, bệnh viện trung tâm ở gần rạp chiếu phim, đi bộ cũng mất khoảng bảy tám phút, cô chạy một mạch còn nhanh hơn xe cứu thương, bây giờ cũng không thể trì hoãn thời gian. Cô chạy hai bước, dừng lại, quay đầu nghiêm túc nói: “Sư huynh, em có thể hiểu tâm tình của anh, bởi vì Lâm sư huynh cũng từng nói như vậy với em. Nhưng mà, nói như vậy không thể giết người nhưng hành động như vậy lại có thể.”

Nói xong, cô chạy như bay ra ngoài.Tốc độ của Mạc Vong thật sự nhanh đến trình độ làm người khác khiếp sợ, cho nên không ít người đi đường trợn mắt há mồm.

“Mau nhìn kìa, cô bé kia chạy thật nhanh.”

“Đã chụp hình chưa?”

“Chạy quá nhanh, chụp không rõ!”

“Chẳng lẽ đội viên chạy nước rút đang huấn luyện bí mật?”

“Không đúng, trong tay cô bé còn ôm đồ.”

“Ngươi biết cái gì? Đây là phương thức huấn luyện bí mật của quốc gia.”

“Vậy sao?”

“Chắc chắn.”

“Đại ca, ngươi biết thật nhiều.”

“A ha ha ha, đừng hâm mộ ta.”

Không bàn chuyện những người khác suy nghĩ ra sao. Mạc Vong vừa chạy vừa rơi nước mắt đầy mặt, rốt cuộc lúc này cô đã đùa giỡn với trai đẹp à? Sao lại nói với Lục sư huynh những lời nói “tàn bạo chết người” như thế. Mà nói, tại sao đối phương nhất định phải khiêm tốn ngã xuống chứ?

Mấy phút sau, cô thành công đưa Lâm Triêu Quân đến bệnh viện, có máy móc kỹ thuật cao và các bác sĩ y tá cấp cứu. Rảnh rỗi một chút cô vội vã muốn gọi điện thoại cho Tô Đồ Đồ, kinh ngạc phát hiện trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ do đối phương gọi đến, cô vội vàng gọi lại, mới đổ chuông đối phương đã bắt máy.

“Tiểu Vong hả? Anh họ, anh ấy…”

“Đừng lo lắng, chúng tớ đã đến bệnh viện.”

Đối diện truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm__



“Chúng tớ cũng đã rời khỏi rạp chiếu phim, đang tới đó.”

“Ừ, cậu đi chậm thôi, trên đường nhiều xe.”

“Tiểu Vong, nhờ có cậu phát hiện, nếu không…”

“Khách khí làm gì, tốt rồi, đừng nói nữa, đi bộ nói chuyện điện thoại dễ phân tâm, đến rồi nói.”

“Ừ.”

Sau khi Mạc Vong cúp điện thoại mới nhớ, hình như vừa rồi Tô Đồ Đồ nói “chúng tớ”? Mục sư huynh đi với bạn ấy sao? Hay là Lục sư huynh? Ai, thật sự lúc nãy không nên nói những câu đó, gặp lại chắc chắn rất lúng túng.

Lại không nghĩ rằng__

“Tiểu Vong!”

Cô kinh ngạc nhìn chăm chú bóng dáng đang chạy đến trước mặt mình: “… A Triết? Sao cậu lại ở đây?”

Đôi tay Thạch vịnh Triết nắm được vai của cô, cẩn thận kiểm tra trên dưới, trái phải một lần mới nói: “Tớ nghe bọn họ nói cậu ở bệnh viện nên vội vàng chạy đến, cậu không sao chứ?”

“… Làm sao cậu biết chính là tớ ở bệnh viện?”

“…”

Một suy nghĩ không tốt lắm xuất hiện trong đầu cô: “Đợi chút, không phải là cậu theo dõi tớ chứ?”

“Khụ! Không có!”

“Thật?” Híp mắt nhìn.

“Thật!”

“Ai tin được!!!” Mạc Vong giận dữ, xông lên, bóp chặt cổ người nào đó mà lắc: “Thạch Vịnh Triết ngu ngốc! Đang làm những chuyện bỉ ổi gì vậy! Chú Thạch mà biết sẽ khóc đó biết không?”

“…” Không đâu, ba tớ còn cung cấp dụng cụ để ủng hộ đó, được chưa?

“Đợi chút, chắc không phải chỉ có một mình cậu theo dõi tớ đúng không? “ Cô lại nheo đôi mắt, lặng lẽ nhìn về phía khúc quanh đằng xa, hít một hơi thật sâu, tận lực dịu dàng nói: “Tất cả đều đi ra cho ta…”

“…”

Một lát sau, hai người hai thú lặng lẽ đi ra.

Greens là người đầu tiên thể hiện sự trung thành: “Bệ hạ, thần chỉ phát hiện vị dũng giả tà ác này theo dõi ngài, quá lo lắng cho nên…” Dũng giả bị đẩy ra chịu oan!

Thạch Vịnh Triết: “… Này!”

Thain tiếp tục bổ một đao, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Lại nói, tại sao dũng giả lại muốn theo dõi bệ hạ?” Được rồi, hắn thật sự vô cùng tò mò.

Thạch Vịnh Triết: “… Này!!”

Saka thành thật đứng trước mặt cô, giơ một cái đệm thịt lên đỡ trán: “Ta không phải là loại chó thô bỉ đó đâu, ta là bị ép buộc, cô gái, ngươi nhất định là tin tưởng ta đúng không?” Sau khi so sánh võ lực, ừ, tốt nhất là nên bán đồng bạn đi thôi.

Thạch Vịnh Triết: “… Này!!!”

Một đôi đệm thịt của Brad ôm lấy mắt cá chân của cô, ánh mắt lấp lánh: “Ta cũng là bị ép buộc, bị ép buộc…” Nó phải học theo bước chân của đồng bạn.

Thạch Vịnh Triết: “… Này!!!! Tại sao đều là do ta sai?”

“Không phải người thì còn có thể là ai?” X cái N đồng thanh.

Thạch Vịnh Triết: “…” *khóc ròng*

Cô cười lạnh, một tay nhéo lỗ tai của cậu: “Thấy chưa!” Không một người nào đứng về phe hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook