Cửu Tiêu

Chương 11: Giáp công tử

Hắc Sơn Lão Quỷ

27/01/2021

Bà lão áo đen cùng cô nương áo xanh đồng loạt biến đổi sắc mặt khi nhìn tới nơi phát ra giọng nói ấy.

Sau lưng lão đạo áo lam, hai người trông thấy có mấy tên thị vệ mặc giáp đen đang vây quanh cổ kiệu cùng với hai thị nữ trẻ tuổi xinh đẹp đứng hầu hai bên. Trên đỉnh kiệu được khảm đầy châu ngọc vô cùng hoa lệ. Màn kiệu dần dần được vén lên, bên trong là một thiếu niên có gương mặt tuấn tú.

Thiếu niên này nhìn cũng còn nhỏ tuổi, khoảng chừng mười bảy mười tám, hết sức tuấn mỹ, dù trên mặt mang theo ý cười nhưng trong mắt cũng ẩn giấu một ánh nhìn ngạo mạn tựa như không để ai vào mắt.

"Hóa ra là Giáp thiếu gia đến, xin thứ lỗi cho lão thân không kịp nghênh đón từ xa..."

Bà lão áo đen cùng thị nữ áo xanh nhìn nhau một cái liền đồng loạt hành lễ với thiếu niên kia.

"Vừa đúng lúc ta đang ở gần đây, nghe nói có kẻ dám khi dễ tiểu Lý muội muội liền nhanh chóng đến nơi này, trước là tiêu diệt những kẻ lớn mật dám trêu chọc Tần gia, sau đó đón tiểu muội quay về. Ta đã từng truyền âm nhưng không thấy ngươi đáp lại, vì quá lo lắng cho tiểu Lý nên mới kêu người phá hủy trận pháp ngươi bày ra, hình như ngươi đang muốn trách tội ta?"

Thiếu niên mặc trên người áo choàng màu vàng nhạt đứng lên, đạp bước từ trên không trung đi xuống, cười mà như không cười rồi nói.

"Hóa ra là như vậy..."

Trong lòng bà lão áo đen có chút rung sợ, lúc này mới biết Giáp công tử có từng dùng truyền âm để báo cho mình.

Nhưng vì mãi lo chữa thương cho Thanh nhi nên không phát hiện ra.

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, trong bụng bà ta có chút bất mãn, nếu thấy xung quanh trận pháp còn nguyên vẹn thì chứng tỏ người ở bên trong vẫn an toàn. Vị công tử này truyền âm một lần mà không có được câu trả lời liền không biết chờ thêm một chút sao?

Lại phải nói đến Phương Quý còn nằm trên đất, hiện tại không biết sống chết như thế nào, lại càng thấy khó chịu không yên.

Vốn mình tặng con rết bạc cho tên thiếu niên thôn dã là để đối phó với kẻ thù, nếu là bọn chúng đến thật thì vì bảo vệ tiểu thư mà bỏ mạng thì cũng không có gì, thế nhưng mà, kẻ thù còn chưa tới mà hắn đã bị người của mình đả thương. Hiện tại, khí huyết của hắn tổn thất cực kỳ nhiều, không biết còn cứu được không đây.

Mặc dù có chút bất mãn, nhưng khi nghe Giáp thiếu gia nói vậy, bà ta cũng không dám chỉ trích thẳng thắn, chỉ là vội xin lỗi nói: "Lúc nãy lão thân vì chữa thương cho Thanh nhi cô nương, nhất thời sơ xuất, xin Giáp thiếu gia đừng trách tội..."



Thiếu niên áo vàng không thèm đáp lời bà ta, cũng lười nhìn Thanh nhi cô nương một cái, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Tiểu Lý đang ngồi chồm hổm dưới đất, mỉm cười, nói: "Tiểu Lý muội muội, vừa nãy đã làm muội hoảng sợ rồi, thật là đáng chết mà. Nhưng muội cũng không cần sợ hãi nữa, ta đã tiện tay tiêu diệt bảy tên đứng đầu tông môn ở Dã Long lĩnh, Tiêu Dao quật, Huyết Sát môn, Thượng Quan sơn dám cả gan gây bất lợi với nàng. Muội muốn nhìn một chút thủ cấp của bảy tên tông chủ đó không?"

Tên công tử này vừa nói xong, đám tùy tùng sau lưng liền mang bảy hộp gỗ đựng bảy cái thủ cấp máu me đầm đìa đi tới.

"Ngươi đã tiêu diệt tất cả...?"

Lão bà áo đen cùng Thanh nhi cô nương nghe Giáp công tử nói xong, đồng loạt kinh ngạc.

Bọn họ đến từ Tần gia ở vùng Đông Thổ, nên cũng không quan tâm đến những môn phái nhỏ nơi đây. Nhưng dù sao ở đây cũng không phải Đông Thổ, không có thế lực của Tần gia, mà là địa bàn của những môn phái nhỏ này, cũng có mấy phần thực lực.

Mấu chốt là, các nàng truyền tin mới được mấy ngày mà vị Giáp công tử này đã nhẹ nhàng tiêu diệt hết bảy môn phái này, ra tay vô cùng nhanh, thủ đoạn độc ác, thật là có chút kinh sợ. Chỉ là không biết tên công tử này có lưu lại người sống để thẩm tra kẻ đứng sau lưng hay không...

Nghĩ đến đây, lão bà này mới nhớ ra, thường người vị Giáp công tử có thủ đoạn vô cùng độc ác, chắc là sẽ không lưu lại bất cứ kẻ sống sót nào rồi.

Giáp công tử vốn dĩ đã nói là làm, y nói diệt thì nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc.

Cả hay đều khá dè dặt trong lòng, nhưng Tiểu Lý đang ngồi xổm dưới đất lại không nói tiếng nào, cũng không thèm ngẩng đầu lên để ý mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Giáp công tử trầm mặc một hồi, thái độ bỗng nhiên vui hẳn, sau đó liền lấy ra một cái hộp nhỏ màu tím từ trong túi rồi nhoẻn miệng cười nói: "Đất An Châu nghèo nàn, trái lại cũng có vài tên là có tài thực sự, tỷ như một lão già tên là Cổ Thông với khả năng luyện đan không tệ. Đây là ta chỉ thị lão dùng toàn bộ bản lĩnh, bỏ ra bảy ngày bảy đêm mới luyện ra được viên Dưỡng Tức Đan này, tiện thể cho Tiểu Lý muội muội rèn luyện căn cơ vững chắc.

"Các ngươi..."

Mãi đến lúc này, Tiểu Lý mới ngẩng đầu lên.

Bây giờ, mọi người mới nhìn thấy trên mặt nàng đã phủ đầy nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay nhỏ bé đang ôm chặt cái tên Phương Quý đang thở thoi thóp, sắc mặt nhợt nhạt nằm trên đất kia. Đây là lần đầu tiên nàng tỏ vẻ hoảng hốt thật sự ra ngoài mặt, kêu lên: "Các ngươi.....mau tới cứu Phương Quý ca ca......"

"Hả?"

Nghe tiếng kêu này, lão bà áo đen cùng Thanh nhi mới nhớ ra Phương Quý còn đang nằm dưới đất, liền biến sắc mặt.



Mà vị Giáp công tử kia thì lại nhíu mày, liếc nhìn tên tiểu tử quần áo thô kệch kia, vẻ không vui hiện lên trên gương mặt.

"Con côn trùng này từ đâu tới đây?"

Phương Quý nằm mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu.

Hắn cảm giác mình đã bước vào một thế giới bóng tối vĩnh hằng. Nơi đây tựa như là một hầm băng, vô cùng lạnh giá, thậm chí ý thức của hắn cũng bị đông cứng, vĩnh viễn rơi vào tĩnh mịch. Ngay lúc ý thức chợp tắt, hắn bỗng nhiên thấy được rất nhiều cảnh tượng lạ lùng. Đó là một quốc gia với tiên nhân bay lượn khắp nơi, bọn họ lại cúi đầu triều bái mình. Sau đó, hắn trông thấy một chiến trường rộng lớn với đao quang kiếm ảnh đan xen, núi lở đất vùi, thậm chí bầu trời cũng bị đánh phá thành từng lỗ thủng khổng lồ cùng với tiên hỏa ngùn ngụt từ thiên ngoại rơi xuống.

Trong lúc mơ màng, hắn lại thấy mình quay lại thôn Ngưu Đầu.

Ở đây, hắn ngày ngày đều có thể nhìn thấy được lão thôn trưởng mập mạp đang cười híp mắt, còn có gã Trương tú tài trong bộ trang phục màu xanh nhạt, vẻ ngoài đứng đắn nhưng hay thập thò nhìn lén Hoa góa phụ tắm rửa. Hắn còn thấy được lão mù họ Chu mang vác túi đồ nghề coi bói sau lưng với một bụng đầy những câu chuyện về thần tiên, ma quái. Tên nhãi này lại thấy Hoa góa phụ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi khắp nơi dụ dỗ nam nhân, cùng với Hồng Bảo buộc hai bím tóc sừng dê đang gặm kẹo hồ lô mà nước miếng chảy ào ào...

Trong khi ý thức của Phương Quý sắp bị mất đi thì hắn bắt đầu cảm giác cơ thể dần ấm lên.

Hắn cảm giác như có dòng nước ấm phảng phất đang từ bụng dâng lên, dần dần lan tỏa khắp toàn thân. Nó dồn ép cái lạnh quanh người mau chóng rời đi, cũng làm cho hắn dần dần tỉnh lại từ bóng tối vô tận, vô số ảo ảnh cũng bắt đầu mờ dần rồi biến mất.

                    

                

            

        

        

        

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Tiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook