Chương 10: Phi Thiên Ngô Công
Hắc Sơn Lão Quỷ
27/01/2021
Tiểu Lý vừa nhanh nhạy cắt cỏ, vừa thuận miệng trả lời những vấn đề mà Phương Quý đang thắc mắc.
Hai người vừa đi vừa nói, trong thoáng chốc đã đi từ bên trong tòa trang viện ra đến hàng rào ngoài sân, đây chính là nơi mà lão bà bà áo đen bày ra tòa cấm trận. Bà ấy cũng ra một mệnh lệnh nghiêm khắc rằng Phương Quý và tiểu nha đầu không được đi ra bên ngoài, đây là địa điểm xa nhất mà hai đứa nhóc này có thể đi.
Phương Quý đang phiền muộn trong lòng, hắn đang nghĩ ngợi xem làm cách nào để có thể hù dọa mọi người ở thôn Ngưu Đầu sau khi quay về. Dù gì đi nữa thì hắn vẫn chưa chính thức bước chân vào việc tu hành, do đó cũng khó hình dung mình có thể làm ra được hình ảnh gì để mà hù dọa. Đang đắn đo trong bụng thì Phương Quý cảm thấy mặt đất run nhẹ, lông tơ cả người dựng đứng, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Ở góc nhìn hiện tại, hắn thấy ở hướng tây vẫn là trời sáng ngời ngời, có gì bất thường xuất hiện đâu cơ chứ?
Bất thình lình, một âm thanh với âm lượng cực lớn vang lên từ hướng Tây. Trên bầu trời, từng trận rung động xuất hiện tựa như tinh không vỡ nát bởi những vết nứt chằng chịt hiện ra. Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang kinh khủng truyền đến, bầu trời thật sự bị đánh tan nát.
Trên mặt đất xung quanh, từng ngọn cờ bày trận bị văng lên giữa không trung do lực lượng chấn động mạnh mẽ ấy, sau đó chúng bị xé toang, hóa thành những cánh bướm đen phiêu tán giữa không trung. Nửa khắc sau, một vài kẻ choàng áo đen trên người đột nhiên xuất hiện tại hướng Tây đó, tất cả bọn họ đều là nam tử, mình vận giáp đen, đứng giữa họ là một lão đạo nhân mặc áo bào màu lam.
Ông ấy nhẹ nhàng phất tay một cái về phía trước, một luồng linh lực kinh khủng kéo đến, chẳng những phá tan trận pháp cấm chế của bà lão áo đen, mà còn thuận thế công đến Tiểu Lý và Phương Quý đang đứng trợn mắt nhìn chằm chằm bên dưới.
"Nguy rồi...Kẻ thù đánh tới!"
Phương Quý sợ hãi đến nỗi tê cóng cả người, hai chân tê dại, chực chờ bỏ chạy thoát thân.
Hơn nữa, cái phất tay kia có uy thế vô cùng mạnh mẽ, ống tay áo của lão đạo nhân kia tựa như một đàn quạ đen khổng lồ đang lao xuống vùn vụt, che kín cả khuôn viên gần mấy chục trượng, dựa vào đôi chắn ngắn cũn cỡn của hắn thì làm sao mà chạy thoát?
Trong khi đó, một điều quan trọng hơn, khi hắn quay đầu nhìn lại, hắn thấy Tiểu Lý đang trong trạng thái hoảng sợ, ngây người, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Đùng!"
Cái phất tay đó có lực lượng vô cùng mạnh, chẳng những phá tan vách chắn của trận pháp, mà còn thừa thế đánh thẳng xuống mặt đấy làm cát đá bốc lên mịt mù.
Dư chấn của đòn đánh vừa rồi đã có thể đập tan tành đám nham thạch xung quanh, huống chi là hai thân hình nhỏ bé này.
Tiểu Lý đứng trước cái phất tay ấy cũng chỉ có thể đứng yên kinh hoảng mà thôi!
Mặc dù tiểu nha đầu cũng có tu luyện, nhưng thế công trước mặt này có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, vượt xa so với khả năng kháng cự của nàng. Vì thế, tiểu cô nương này chỉ có thể đứng yên chịu trận. Bất quá, ngay lúc tiểu nha đầu chấp nhận số phận ngắn ngủi của mình thì một thân thể ôm o gầy còm bỗng nhiên ôm choàng lấy nàng làm tiểu nha đầu trợn to mắt ngạc nhiên. Lúc ấy, nàng chỉ kịp thấy Phương Quý thét to một tiếng, trong khi đó thì tên nhãi ranh Phương Quý này cắn chặt hai hàm răng, vương tay hướng về không trung!
Thoạt nhìn, hắn giống như muốn giơ cánh tay lên để chống lại đàn quạ đen kia!
"Đùng!"
Phương Quý nâng cánh tay trái có đeo sợi dây hình con rết bạc lên cao. Vào giờ phút này, từng tia phù văn lấp lánh ánh sáng đỏ thẫm lóe lên trên thân món trang sức này. Thân thể Phương Quý lúc này tự dưng đỏ bừng cả lên, loáng thoáng nghe thấy luồng sức mạnh đang gào thét bên trong thân thể hắn. Đó chính là luồng khí huyết đang lưu chuyển, sau đó liền bị con rết nhanh chóng hấp thu không còn tung tích.
Trong nháy mắt, con rết bạc đã hấp thu đầy đủ khí huyết, một cái bóng sáng màu bạc đột nhiên từ cánh tay trái của Phương Quý bay ra, hóa thành con rết dài bảy tám trượng xông lên giữa không trung.
"Rào..."
Bóng dáng con rết bạc đâm mạnh vào cái phất tay của đạo nhân áo lam, nguồn linh lực to lớn từ khắp mọi nơi ập tới, thổi bay hết mọi trận kỳ xung quanh ra bên ngoài. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, tầng tầng lớp lớp bãi cỏ bị xới tung lên.
Đám thị vệ giáp đen trên không trung cũng bị chấn động, phải lui về sau mấy bước, chỉ có lão đạo nhân áo lam, Phương Quý cùng tiểu Lý vẫn đứng yên tại chỗ,
"Đây là....Phi Thiên Ngô Công sao...?"
Lão đạo nhân áo lam cũng bất ngờ trước một chiêu như vậy. Thật ra ngay khi ông ta vừa phá hủy đại trận phía xung quanh, liền thấy được Phương Quý và tiểu Lý đang đứng bên dưới nên vội vàng thu tay lại. Dù vậy, ông vẫn sợ mình thu chiêu quá chậm sẽ ảnh hưởng đến tiểu thư đang ở dưới. Không ngờ rằng, thằng nhóc tầm thường này lại xông ra dùng thứ pháp bảo tà dị này ngăn cản mình.
Quá kinh ngạc, ông già đó chỉ có thể thuận thế lui nhanh về sau, đồng thời mở miệng thét lớn.
Mắt thấy con rết bạc kia còn nóng lòng muốn hướng mình nhào tới, hai tay lão ta liền vội vàng bắt ấn, chuẩn bị ra tay.
Mà lúc này, đầu óc Phương Quý vô cùng choáng váng, không biết được đang xảy ra chuyện gì. Trong khi đó, con rết kia đã hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của hắn. Phương Qúy chỉ cảm thấy máu huyết của mình dường như đang bị con rết đó hút đi, hình như nó đang định hút sạch đến giọt cuối cùng.
"Dừng tay!"
Nhưng may là vào ngay lúc ấy, một tiếng thét giận dữ vang lên từ căn phòng ở giữa của tòa trang viện. Hai bóng người phá vỡ nóc phòng, bay lên không trung làm mái ngói văng tung tóe xen lẫn với những ngọn cỏ dại.
Bà lão áo đen vừa liếc thấy cảnh này liền sa sầm nét mặt, vươn tay lên không trung triệu hồi con rết bạc quay về. Sau đó, lão bà bà này quan sát hiện trường trước mắt, liền nổi giận đùng đùng thét to về hướng đạo nhân áo lam: "Yêu ma phương nào?"
Lão đạo nhân nhìn thấy bà lão áo đen cũng với cô nương áo xanh thì mới an tâm, vội vàng chắp tay nói: "Bần đạo là
Phong An Tử đến từ Vĩnh Chiếu sơn của Vân Châu, phụng mệnh đến đón Tần gia Tần tiểu thư quay trở về. Ban nãy lão phu vì nóng lòng phá trận cứu tiểu thư nên mới gây ra hiểu lầm này, thứ lỗi thứ lỗi..."
"Người của Vĩnh Chiếu sơn?"
Bà lão áo đen nghe được lời của đối phương cũng cảm thấy an lòng, biết người tới không phải kẻ thù mà là người mình đang đợi. Thế nhưng, thấy Phương Quý đang nằm trên đất không biết sống chết ra sao, bà ta vô cùng tức giận, quát lên: "Tới đón tiểu thư, không biết dùng truyền âm gọi vào hay sao, hà cớ gì mà nổi điên ra tay phá tan trận pháp của ta? ??"
Lão đạo nhân nghe vậy thì có chút lúng túng cười trừ, không đáp lời.
Ngay lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau lão đạo nhân áo lam: "Hồ bà bà, đừng vội mắng chửi người. Là bổn công tử lo lắng sự an nguy của muội muội nên mới để cho An Phong đạo trưởng trực tiếp phá trận, ngươi chê ta không biết phép tắc hay sao?"
Hai người vừa đi vừa nói, trong thoáng chốc đã đi từ bên trong tòa trang viện ra đến hàng rào ngoài sân, đây chính là nơi mà lão bà bà áo đen bày ra tòa cấm trận. Bà ấy cũng ra một mệnh lệnh nghiêm khắc rằng Phương Quý và tiểu nha đầu không được đi ra bên ngoài, đây là địa điểm xa nhất mà hai đứa nhóc này có thể đi.
Phương Quý đang phiền muộn trong lòng, hắn đang nghĩ ngợi xem làm cách nào để có thể hù dọa mọi người ở thôn Ngưu Đầu sau khi quay về. Dù gì đi nữa thì hắn vẫn chưa chính thức bước chân vào việc tu hành, do đó cũng khó hình dung mình có thể làm ra được hình ảnh gì để mà hù dọa. Đang đắn đo trong bụng thì Phương Quý cảm thấy mặt đất run nhẹ, lông tơ cả người dựng đứng, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Ở góc nhìn hiện tại, hắn thấy ở hướng tây vẫn là trời sáng ngời ngời, có gì bất thường xuất hiện đâu cơ chứ?
Bất thình lình, một âm thanh với âm lượng cực lớn vang lên từ hướng Tây. Trên bầu trời, từng trận rung động xuất hiện tựa như tinh không vỡ nát bởi những vết nứt chằng chịt hiện ra. Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang kinh khủng truyền đến, bầu trời thật sự bị đánh tan nát.
Trên mặt đất xung quanh, từng ngọn cờ bày trận bị văng lên giữa không trung do lực lượng chấn động mạnh mẽ ấy, sau đó chúng bị xé toang, hóa thành những cánh bướm đen phiêu tán giữa không trung. Nửa khắc sau, một vài kẻ choàng áo đen trên người đột nhiên xuất hiện tại hướng Tây đó, tất cả bọn họ đều là nam tử, mình vận giáp đen, đứng giữa họ là một lão đạo nhân mặc áo bào màu lam.
Ông ấy nhẹ nhàng phất tay một cái về phía trước, một luồng linh lực kinh khủng kéo đến, chẳng những phá tan trận pháp cấm chế của bà lão áo đen, mà còn thuận thế công đến Tiểu Lý và Phương Quý đang đứng trợn mắt nhìn chằm chằm bên dưới.
"Nguy rồi...Kẻ thù đánh tới!"
Phương Quý sợ hãi đến nỗi tê cóng cả người, hai chân tê dại, chực chờ bỏ chạy thoát thân.
Hơn nữa, cái phất tay kia có uy thế vô cùng mạnh mẽ, ống tay áo của lão đạo nhân kia tựa như một đàn quạ đen khổng lồ đang lao xuống vùn vụt, che kín cả khuôn viên gần mấy chục trượng, dựa vào đôi chắn ngắn cũn cỡn của hắn thì làm sao mà chạy thoát?
Trong khi đó, một điều quan trọng hơn, khi hắn quay đầu nhìn lại, hắn thấy Tiểu Lý đang trong trạng thái hoảng sợ, ngây người, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Đùng!"
Cái phất tay đó có lực lượng vô cùng mạnh, chẳng những phá tan vách chắn của trận pháp, mà còn thừa thế đánh thẳng xuống mặt đấy làm cát đá bốc lên mịt mù.
Dư chấn của đòn đánh vừa rồi đã có thể đập tan tành đám nham thạch xung quanh, huống chi là hai thân hình nhỏ bé này.
Tiểu Lý đứng trước cái phất tay ấy cũng chỉ có thể đứng yên kinh hoảng mà thôi!
Mặc dù tiểu nha đầu cũng có tu luyện, nhưng thế công trước mặt này có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, vượt xa so với khả năng kháng cự của nàng. Vì thế, tiểu cô nương này chỉ có thể đứng yên chịu trận. Bất quá, ngay lúc tiểu nha đầu chấp nhận số phận ngắn ngủi của mình thì một thân thể ôm o gầy còm bỗng nhiên ôm choàng lấy nàng làm tiểu nha đầu trợn to mắt ngạc nhiên. Lúc ấy, nàng chỉ kịp thấy Phương Quý thét to một tiếng, trong khi đó thì tên nhãi ranh Phương Quý này cắn chặt hai hàm răng, vương tay hướng về không trung!
Thoạt nhìn, hắn giống như muốn giơ cánh tay lên để chống lại đàn quạ đen kia!
"Đùng!"
Phương Quý nâng cánh tay trái có đeo sợi dây hình con rết bạc lên cao. Vào giờ phút này, từng tia phù văn lấp lánh ánh sáng đỏ thẫm lóe lên trên thân món trang sức này. Thân thể Phương Quý lúc này tự dưng đỏ bừng cả lên, loáng thoáng nghe thấy luồng sức mạnh đang gào thét bên trong thân thể hắn. Đó chính là luồng khí huyết đang lưu chuyển, sau đó liền bị con rết nhanh chóng hấp thu không còn tung tích.
Trong nháy mắt, con rết bạc đã hấp thu đầy đủ khí huyết, một cái bóng sáng màu bạc đột nhiên từ cánh tay trái của Phương Quý bay ra, hóa thành con rết dài bảy tám trượng xông lên giữa không trung.
"Rào..."
Bóng dáng con rết bạc đâm mạnh vào cái phất tay của đạo nhân áo lam, nguồn linh lực to lớn từ khắp mọi nơi ập tới, thổi bay hết mọi trận kỳ xung quanh ra bên ngoài. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, tầng tầng lớp lớp bãi cỏ bị xới tung lên.
Đám thị vệ giáp đen trên không trung cũng bị chấn động, phải lui về sau mấy bước, chỉ có lão đạo nhân áo lam, Phương Quý cùng tiểu Lý vẫn đứng yên tại chỗ,
"Đây là....Phi Thiên Ngô Công sao...?"
Lão đạo nhân áo lam cũng bất ngờ trước một chiêu như vậy. Thật ra ngay khi ông ta vừa phá hủy đại trận phía xung quanh, liền thấy được Phương Quý và tiểu Lý đang đứng bên dưới nên vội vàng thu tay lại. Dù vậy, ông vẫn sợ mình thu chiêu quá chậm sẽ ảnh hưởng đến tiểu thư đang ở dưới. Không ngờ rằng, thằng nhóc tầm thường này lại xông ra dùng thứ pháp bảo tà dị này ngăn cản mình.
Quá kinh ngạc, ông già đó chỉ có thể thuận thế lui nhanh về sau, đồng thời mở miệng thét lớn.
Mắt thấy con rết bạc kia còn nóng lòng muốn hướng mình nhào tới, hai tay lão ta liền vội vàng bắt ấn, chuẩn bị ra tay.
Mà lúc này, đầu óc Phương Quý vô cùng choáng váng, không biết được đang xảy ra chuyện gì. Trong khi đó, con rết kia đã hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của hắn. Phương Qúy chỉ cảm thấy máu huyết của mình dường như đang bị con rết đó hút đi, hình như nó đang định hút sạch đến giọt cuối cùng.
"Dừng tay!"
Nhưng may là vào ngay lúc ấy, một tiếng thét giận dữ vang lên từ căn phòng ở giữa của tòa trang viện. Hai bóng người phá vỡ nóc phòng, bay lên không trung làm mái ngói văng tung tóe xen lẫn với những ngọn cỏ dại.
Bà lão áo đen vừa liếc thấy cảnh này liền sa sầm nét mặt, vươn tay lên không trung triệu hồi con rết bạc quay về. Sau đó, lão bà bà này quan sát hiện trường trước mắt, liền nổi giận đùng đùng thét to về hướng đạo nhân áo lam: "Yêu ma phương nào?"
Lão đạo nhân nhìn thấy bà lão áo đen cũng với cô nương áo xanh thì mới an tâm, vội vàng chắp tay nói: "Bần đạo là
Phong An Tử đến từ Vĩnh Chiếu sơn của Vân Châu, phụng mệnh đến đón Tần gia Tần tiểu thư quay trở về. Ban nãy lão phu vì nóng lòng phá trận cứu tiểu thư nên mới gây ra hiểu lầm này, thứ lỗi thứ lỗi..."
"Người của Vĩnh Chiếu sơn?"
Bà lão áo đen nghe được lời của đối phương cũng cảm thấy an lòng, biết người tới không phải kẻ thù mà là người mình đang đợi. Thế nhưng, thấy Phương Quý đang nằm trên đất không biết sống chết ra sao, bà ta vô cùng tức giận, quát lên: "Tới đón tiểu thư, không biết dùng truyền âm gọi vào hay sao, hà cớ gì mà nổi điên ra tay phá tan trận pháp của ta? ??"
Lão đạo nhân nghe vậy thì có chút lúng túng cười trừ, không đáp lời.
Ngay lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau lão đạo nhân áo lam: "Hồ bà bà, đừng vội mắng chửi người. Là bổn công tử lo lắng sự an nguy của muội muội nên mới để cho An Phong đạo trưởng trực tiếp phá trận, ngươi chê ta không biết phép tắc hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.