Chương 218: Bản nguyên chi diễm (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Nhưng Long Trần lại nhanh hơn hắn, trên đường đạo cuồng phong đó cuồng phong, đánh ra một quyền.
- Phá Phong Quyền.
Một quyền của Long Trần vừa ra, một đạo phong nhận cực lớn lướt qua người Long Trần, bay về phía trước, đó là một kích Tiểu Tuyết phát ra.
Lúc này tiểu gia hỏa đã nhìn ra nguy cấp, một kích này vừa hay tới đúng lúc.
Ầm.
Sóng khí chấn thiên, đám người Long Thiên Khiếu cảm thấy mình giống như bị một con man ngưu húc bay.
Ngực mọi người chấn động, đám người tu vi thấp như Vu Mập trực tiếp bị chấn cho hôn mê bất tỉnh.
Long Thiên Khiếu vội vàng nhìn về phía trước, ở đó cát bụi đầy trời, xuất hiện một cái hố cực lớn, Tiểu Tuyết đang liều mạng vung chân trước, điên cuồng bới đất.
Bỗng nhiên Tiểu Tuyết ngừng động tác, răng nanh nghiến chặt, từ trong đống đất lôi ra một người, người đó chính là Long Trần.
Ngực Long Trần phập phồng kịch liệt, giống như ống bễ, một kích vừa rồi đã hao hết toàn bộ năng lượng của hắn, hắn cảm thấy bản thân đang mệt mỏi muốn chết.
Cả người đau đớn, giống như một thân xương cốt đều bị chặt đứt, cả người yếu ớt vô cùng.
- Con kiến, còn dám giãy dụa, chết đi.
Thấy Long Trần không ngờ đỡ được một kích của mình, nam tử áo trắng càng nổi giận, vừa muốn lại tung ra một quyền, đột nhiên nhìn thấy một nhúm lông đỏ trên đầu Tiểu Tuyết
- Không ngờ là ma thú cấp ba Xích Diễm Tuyết Lang.
Nam tử áo trắng hơi kinh hãi, lúc trước hắn không quá chú ý tới Tiểu Tuyết, Xích Diễm Tuyết Lang là loại nổi bật trong ma thú cấp ba, một khi trưởng thành, chiến lực còn cường đại hơn hắn.
Nhìn thấy Tiểu Tuyết, trong lòng hắn khẽ động, theo bản năng muốn thu tuyết lang này làm sủng vật của mình, nhưng đột nhiên nhớ tới, mình đã nuốt Phệ Sinh Bạo Huyết Đan, nhìn Tiểu Tuyết, càng nổi giận hơn.
- Ngay cả ngươi cũng đến châm chọc ta, chết hết đi cho ta.
Lại đánh ra một quyền.
- Tiểu Tuyết chạy mau.
Long Trần dùng thanh âm khàn khàn, dồn hết một tia khí lực cuối cùng hô lên, hắn không muốn Tiểu Tuyết hy sinh vô ích.
Nhưng Tiểu Tuyết lại chẳng buồn để ý tới tiếng quát của Long Trần, lại há miệng phun ra một đạo phong nhận, đánh lên quyền phong, nhưng lực lượng của quyền phong đó quá cường đại, vẫn đánh về phía nó.
Dựa theo bản năng, Tiểu Tuyết nên đào tẩu, với tốc độ của nó, có cơ hội rất lớn có thể tránh được một kích này.
Nhưng Tiểu Tuyết không nhúc nhích, không ngờ dám dùng thân thể của mình để ngăn cản.
- Không.
Bùm.
Khóe mắt Long Trần như rách ra, thân thể của Tiểu Tuyết bị quyền phong đập trúng, phát ra một tiếng nổ vang trời, đồng thời có thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền đến.
Tiểu Tuyết bay ngược ra ngoài, rầm một tiếng rơi xuống đất, lại liên tục lăn ra rất xa mới dừng lại, nợ dừng lại vừa hay ở bên cạnh Long Trần.
Nhìn khóe miệng Tiểu Tuyết trào máu, cả người nhuốm máu, trên người có không biết bao nhiêu xương cốt bị gãy nát, mũi Long Trần không khỏi cay cay.
Tiểu Tuyết gian nan quay đầu lại, hai mắt nhìn Long Trần, bên trong toàn là vẻ quyến luyến không muốn xa rời.
- Súc sinh, đi chết đi.
Nam tử áo trắng nhìn một người một thú trước mắt, vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng lao tới.
Vù vù.
Ba đạo thân ảnh xông đến, phân biệt là Long Thiên Khiếu, Sở Dao và Thạch Phong, tuy bọn họ đều biết, bọn họ căn bản không thể ngăn cản được nam tử áo trắng, nhưng không thể trơ mắt nhìn Long Trần chết trước mặt mình.
- Cút ngay.
Nam tử áo trắng tức giận mắng một tiếng, đánh ra một chưởng, ba người lập tức miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài, ở trước mặt nam tử áo trắng, bọn họ không hề có lực lượng phản kháng.
Sau khi một chưởng đánh bay ba người, nam tử áo trắng một cước giậm xuống Long Trần:
- Đi chết đi, con kiến đáng ghét.
Trên một cước kèm theo lực lượng khủng bố, nếu bị giẫm trúng, với thân thể yếu ớt hiện tại của Long Trần, lập tức sẽ mất mạng.
Nhưng lúc này cả người Long Trần đã không có một chút lực lượng, linh khí lại khô kiệt, căn bản không có sức né tránh.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, sóng khí đầy trời, khóe mắt đám người Long Thiên Khiếu như rách ra, nhìn về phía phương vị đó, nhưng bọn họ lại nhìn thấy một bóng người hỏa diễm.
- Là Vân Kỳ Đại Sư.
Thạch Phong liếc một cái liền nhận ra đạo thân ảnh đó, có điều Vân Kỳ Đại Sư lúc này vẫn giống như bình thường, hỏa diễm cả người không ngờ biến thành màu đỏ sẫm, giống như máu.
Lại nhìn về phía xa xa, Vệ Thương và Vương Lộ Dương vốn đang kịch chiến với Vân Kỳ Đại Sư đã bị đốt thành tro bụi, hoàn toàn không còn khí tức.
- Lão bất tử, ngươi cũng đến ngăn cản ta à?
Nam tử áo trắng vừa rồi bị một cỗ đại lực đánh bay, quay đầu lại, vẻ mặt tức giận nhìn Vân Kỳ Đại Sư.
- Vân Kỳ Đại Sư, ngài...
Long Trần nhìn bộ dạng này của Vân Kỳ, không khỏi hoảng hốt.
Người khác không nhìn ra đó là gì, nhưng Long Trần biết, Vân Kỳ Đại Sư không ngờ đang đốt cháy bản nguyên chi diễm, đó là lửa sinh mệnh của Đan Sư, kích phát bản nguyên chi diễm, chính là đang đốt cháy linh hồn của mình.
- Hài tử, ta đã sống từng này tuổi rồi, đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, hiện giờ đại cừu đã báo, không còn gì tiếc nuối nữa.
Ngươi là thiên tài có thiên phú luyện đan nhất mà ta từng gặp, sao có thể để ngươi chết trước mặt ta, ha ha, nhân lúc nắm xương già này còn có chút tác dụng, vậy thì dùng luôn đi.
Vân Kỳ Đại Sư mỉm cười, thong dong hờ hững, hai tay chậm rãi kết ấn ở trước ngực, ngón cái và ngón giữa ngoắc vào nhau, ngón tay khác chồng lên, trình ra hình hỏa diễm.
- Phá Phong Quyền.
Một quyền của Long Trần vừa ra, một đạo phong nhận cực lớn lướt qua người Long Trần, bay về phía trước, đó là một kích Tiểu Tuyết phát ra.
Lúc này tiểu gia hỏa đã nhìn ra nguy cấp, một kích này vừa hay tới đúng lúc.
Ầm.
Sóng khí chấn thiên, đám người Long Thiên Khiếu cảm thấy mình giống như bị một con man ngưu húc bay.
Ngực mọi người chấn động, đám người tu vi thấp như Vu Mập trực tiếp bị chấn cho hôn mê bất tỉnh.
Long Thiên Khiếu vội vàng nhìn về phía trước, ở đó cát bụi đầy trời, xuất hiện một cái hố cực lớn, Tiểu Tuyết đang liều mạng vung chân trước, điên cuồng bới đất.
Bỗng nhiên Tiểu Tuyết ngừng động tác, răng nanh nghiến chặt, từ trong đống đất lôi ra một người, người đó chính là Long Trần.
Ngực Long Trần phập phồng kịch liệt, giống như ống bễ, một kích vừa rồi đã hao hết toàn bộ năng lượng của hắn, hắn cảm thấy bản thân đang mệt mỏi muốn chết.
Cả người đau đớn, giống như một thân xương cốt đều bị chặt đứt, cả người yếu ớt vô cùng.
- Con kiến, còn dám giãy dụa, chết đi.
Thấy Long Trần không ngờ đỡ được một kích của mình, nam tử áo trắng càng nổi giận, vừa muốn lại tung ra một quyền, đột nhiên nhìn thấy một nhúm lông đỏ trên đầu Tiểu Tuyết
- Không ngờ là ma thú cấp ba Xích Diễm Tuyết Lang.
Nam tử áo trắng hơi kinh hãi, lúc trước hắn không quá chú ý tới Tiểu Tuyết, Xích Diễm Tuyết Lang là loại nổi bật trong ma thú cấp ba, một khi trưởng thành, chiến lực còn cường đại hơn hắn.
Nhìn thấy Tiểu Tuyết, trong lòng hắn khẽ động, theo bản năng muốn thu tuyết lang này làm sủng vật của mình, nhưng đột nhiên nhớ tới, mình đã nuốt Phệ Sinh Bạo Huyết Đan, nhìn Tiểu Tuyết, càng nổi giận hơn.
- Ngay cả ngươi cũng đến châm chọc ta, chết hết đi cho ta.
Lại đánh ra một quyền.
- Tiểu Tuyết chạy mau.
Long Trần dùng thanh âm khàn khàn, dồn hết một tia khí lực cuối cùng hô lên, hắn không muốn Tiểu Tuyết hy sinh vô ích.
Nhưng Tiểu Tuyết lại chẳng buồn để ý tới tiếng quát của Long Trần, lại há miệng phun ra một đạo phong nhận, đánh lên quyền phong, nhưng lực lượng của quyền phong đó quá cường đại, vẫn đánh về phía nó.
Dựa theo bản năng, Tiểu Tuyết nên đào tẩu, với tốc độ của nó, có cơ hội rất lớn có thể tránh được một kích này.
Nhưng Tiểu Tuyết không nhúc nhích, không ngờ dám dùng thân thể của mình để ngăn cản.
- Không.
Bùm.
Khóe mắt Long Trần như rách ra, thân thể của Tiểu Tuyết bị quyền phong đập trúng, phát ra một tiếng nổ vang trời, đồng thời có thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền đến.
Tiểu Tuyết bay ngược ra ngoài, rầm một tiếng rơi xuống đất, lại liên tục lăn ra rất xa mới dừng lại, nợ dừng lại vừa hay ở bên cạnh Long Trần.
Nhìn khóe miệng Tiểu Tuyết trào máu, cả người nhuốm máu, trên người có không biết bao nhiêu xương cốt bị gãy nát, mũi Long Trần không khỏi cay cay.
Tiểu Tuyết gian nan quay đầu lại, hai mắt nhìn Long Trần, bên trong toàn là vẻ quyến luyến không muốn xa rời.
- Súc sinh, đi chết đi.
Nam tử áo trắng nhìn một người một thú trước mắt, vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng lao tới.
Vù vù.
Ba đạo thân ảnh xông đến, phân biệt là Long Thiên Khiếu, Sở Dao và Thạch Phong, tuy bọn họ đều biết, bọn họ căn bản không thể ngăn cản được nam tử áo trắng, nhưng không thể trơ mắt nhìn Long Trần chết trước mặt mình.
- Cút ngay.
Nam tử áo trắng tức giận mắng một tiếng, đánh ra một chưởng, ba người lập tức miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài, ở trước mặt nam tử áo trắng, bọn họ không hề có lực lượng phản kháng.
Sau khi một chưởng đánh bay ba người, nam tử áo trắng một cước giậm xuống Long Trần:
- Đi chết đi, con kiến đáng ghét.
Trên một cước kèm theo lực lượng khủng bố, nếu bị giẫm trúng, với thân thể yếu ớt hiện tại của Long Trần, lập tức sẽ mất mạng.
Nhưng lúc này cả người Long Trần đã không có một chút lực lượng, linh khí lại khô kiệt, căn bản không có sức né tránh.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, sóng khí đầy trời, khóe mắt đám người Long Thiên Khiếu như rách ra, nhìn về phía phương vị đó, nhưng bọn họ lại nhìn thấy một bóng người hỏa diễm.
- Là Vân Kỳ Đại Sư.
Thạch Phong liếc một cái liền nhận ra đạo thân ảnh đó, có điều Vân Kỳ Đại Sư lúc này vẫn giống như bình thường, hỏa diễm cả người không ngờ biến thành màu đỏ sẫm, giống như máu.
Lại nhìn về phía xa xa, Vệ Thương và Vương Lộ Dương vốn đang kịch chiến với Vân Kỳ Đại Sư đã bị đốt thành tro bụi, hoàn toàn không còn khí tức.
- Lão bất tử, ngươi cũng đến ngăn cản ta à?
Nam tử áo trắng vừa rồi bị một cỗ đại lực đánh bay, quay đầu lại, vẻ mặt tức giận nhìn Vân Kỳ Đại Sư.
- Vân Kỳ Đại Sư, ngài...
Long Trần nhìn bộ dạng này của Vân Kỳ, không khỏi hoảng hốt.
Người khác không nhìn ra đó là gì, nhưng Long Trần biết, Vân Kỳ Đại Sư không ngờ đang đốt cháy bản nguyên chi diễm, đó là lửa sinh mệnh của Đan Sư, kích phát bản nguyên chi diễm, chính là đang đốt cháy linh hồn của mình.
- Hài tử, ta đã sống từng này tuổi rồi, đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, hiện giờ đại cừu đã báo, không còn gì tiếc nuối nữa.
Ngươi là thiên tài có thiên phú luyện đan nhất mà ta từng gặp, sao có thể để ngươi chết trước mặt ta, ha ha, nhân lúc nắm xương già này còn có chút tác dụng, vậy thì dùng luôn đi.
Vân Kỳ Đại Sư mỉm cười, thong dong hờ hững, hai tay chậm rãi kết ấn ở trước ngực, ngón cái và ngón giữa ngoắc vào nhau, ngón tay khác chồng lên, trình ra hình hỏa diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.