Chương 156: Lễ vật của Long Trần (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Long Trần chậm rãi từ trong giới chỉ lấy ra một thanh chủy thủ, nếu con sói đói đó tới đây, hắn sẽ nhất kích tất sát, có điều có thể tiêu diệt con sói này một cách lặng lẽ không tiếng động hay không thì hắn không nắm chắc chút nào.
Vạn nhất con sói này trước khi chết phát ra tiếng hét thảm, vậy mọi chuyện toi rồi, một người một sói cứ như vậy nhìn nhau, Long Trần cảm thấy mồ hôi của mình đang chảy ra.
Con sói này không đáng sợ, mấu chốt con sói này sẽ dẫn theo những con lợi hại hơn, đó mới là hậu quả đáng sợ nhất.
Nhìn nhau mấy giây, mũi con sói ngửi ngửi mấy cái, sau đó khiến Long Trần không ngờ là, con sói đó bắt đầu lui về phía sau, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Trong lòng Long Trần cảm thấy nghi hoặc, đột nhiên trong đầu Long Trần nghĩ tới một tiểu gia hỏa trắng ngần, chẳng lẽ là mình ở cùng Tiểu Tuyết lâu ngày, lây dính khí tức ma thú của nó, dọa chạy con sói này?
- Ái chà, không xong rồi, Tiểu Tuyết vẫn đang ở cốc khẩu.
Long Trần hận không thể vỗ đầu mình một cái, hắn không ngờ quên mất Tiểu Tuyết, lúc trước khi hắn xuất thủ kích sát Hạ Trường Phong, giấu Tiểu Tuyết trong một thạch động.
Về sau tình thế kịch biến, sự xuất hiện của Anh Hầu khiến Long Trần và A Man không có sức ngăn cản, Long Trần để dẫn dụ Anh Hầu rời đi, đành trốn vào trong rừng rậm.
Hiện giờ nhớ lại, Long Trần không khỏi thầm cầu nguyện, hy vọng tiểu tử A Man này có thể thông minh một lần, nhớ về mang Tiểu Tuyết đi.
Hiện giờ Tiểu Tuyết đi theo Long Trần ăn không ít thịt, đã từ to bằng bàn tay lớn thành hơn một thước, nhưng vẫn quá nhỏ, hiện tại nó vẫn chưa thể sinh tồn độc lập.
Nghĩ tới tiểu gia hỏa đáng yêu này, Long Trần hận không thể lập tức quay về cốc, nhưng điều này không thực tế, gần đây còn có một sát thủ đang chờ mình.
Trong nhất thời Long Trần quả thực hận Anh Hầu tới thấu xương, nhưng lại đành bất lực, thấy con sói đó đã chạy, Long Trần vội vàng di chuyển mấy tảng đá, chôn mình lại, như vậy có thể che giấu thân hình, đồng thời thu liễm khí tức, cũng có thể mê hoặc đại đa số mãnh thú.
- Gừ.
Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười, khà khà, xem ra Anh Hầu rất được hoan nghênh rồi.
Nguyên nhân Long Trần không dám trảm sát con sói đó, một là vì sợ kinh động Anh Hầu, hai chính là dã thú đó vừa chết, mùi máu tươi nồng đậm sẽ dẫn theo vô số kẻ ăn thịt khác.
Đó đều là dân bản địa nơi này, cách mấy chục dặm cũng có thể thoải mái ngửi ra mùi máu tươi trong không khí.
Quả nhiên tiếng sói tru vang lên không lâu, lập tức tiếng thú gầm không ngừng, Long Trần thậm chí nghe thấy thanh âm mũi kiếm phá không.
- Khà khà, tốt lắm, ngươi cứ bận trước đi, lão tử tu luyện đã.
Long Trần trốn trong đống đá, rất khó bị phát hiện, ngoài hơn mười dặm có Anh Hầu đang tạo dựng quan hệ hữu nghị với dã thú, hắn hiện tại càng thêm an toàn hơn.
Nuốt vào hai viên đan dược, một viên là để phục hồi nội thương, một viên là dùng để phụ trợ phục hồi kinh lạc.
Bản thân Long Trần là Đan Sư, đan dược đương nhiên tự chuẩn bị vô số, hôm nay cuối cùng cũng mang tới công dụng, hơn nữa Long Trần rất xa xỉ, dùng đều là đan dược cấp bậc thượng phẩm.
Từ sau hội đèn lồng Phượng Minh lần trước có được thú hỏa, Hỏa diễm chi lực tăng nhiều, có thể luyện chế đan dược thượng phảm, Long Trần vốn đã thay thế toàn bộ đan dược trung phẩm hay dùng.
Sau khi ăn vào hai viên, nội thương trong thân thể trên cơ bản đã không cần quan tâm, chỉ cần có đủ thời gian, chung quy sẽ từ từ phục hồi như cũ.
Có điều kinh lạc đó bàn tay lại có chút phiền phức, kinh lạc con người chạy khắp toàn thân, thông đến mỗi một bộ vị.
Chính bởi vì có những kinh lạc giống như kênh nước này, mới có thể đưa linh khí tới mỗi một bộ vị trong thân thể, phát huy ra năng lượng lớn nhất.
Nếu là kinh mạch của người bình thường thoát phá, trên cơ bản sẽ bị phế đi, có điều Long Trần có ký ức của Đan Đế, tuy chuyện này có chút phiền phức, có điều cũng không có trở ngại gì, nhưng vẫn cần tốn chút thời gian.
Long Trần mượn dùng lực lượng của đan dược, dọc theo cổ tay đi tới cuối gân mạch, cũng chính là chỗ tổn hại, dùng Linh hồn chi lực, phụ dùng dược lực, khiến kinh lạc tái sinh.
Kinh lạc tái sinh như vậy là một loại kỹ xảo có hệ số độ khó cực cao, nguyên lý nói ra lại vô cùng đơn giản, chính là kênh nước trước vỡ thì lại dựa theo lộ tuyến cũ mà xây lại cái khác.
Có điều độ khó này rất lớn, toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc, bao gồm cả Vân Kỳ Đại Sư ở bên trong, cũng không thể làm được.
Vân Kỳ Đại Sư có lẽ có thể phục hồi kinh lạc đi thông tới ngón tay, bởi vì những kinh lạc đó là chủ yếu, rất nhiều người đều nhớ được.
Nhưng những kinh lạc nhỏ như lông trâu, vậy tuyệt đối là không làm được, hơn nữa, cho dù đắp nặn lại kinh lạc, cũng phải dựa vào kinh nghiệm để đắp nặn, không thể giống hệt như trước kia.
Nhưng phương pháp của Long Trần lại khác, hắn là khiến kinh lạc giống như sinh trưởng tự nhiên, theo ký ức của bản thân kinh lạc mà lan đi.
Như vậy tuy tiến triển cực kỳ chậm chạp, có điều đối với Long Trần mà nói, cứ tăng trưởng một tia, hắn sẽ có thêm một phần lợi thế giữ mạng.
Toàn bộ tâm thần Long Trần đều dùng để sửa chữa phục hồi thương thế trên thân thể, khi mở mắt, trời đã bắt đầu trăng trắng.
Nhẹ nhàng đẩy đống đá ra, nhìn về phương hướng ngày hôm qua mãnh thú lồng lộn cả một đêm, đột nhiên bụng kêu ọc cọc.
Mắt Long Trần sáng lên, trên mặt hiện lên một nụ cười, khà khà! Anh Chiêu, lão tử nên chuẩn bị cho ngươi chút lễ vật rồi.
Vạn nhất con sói này trước khi chết phát ra tiếng hét thảm, vậy mọi chuyện toi rồi, một người một sói cứ như vậy nhìn nhau, Long Trần cảm thấy mồ hôi của mình đang chảy ra.
Con sói này không đáng sợ, mấu chốt con sói này sẽ dẫn theo những con lợi hại hơn, đó mới là hậu quả đáng sợ nhất.
Nhìn nhau mấy giây, mũi con sói ngửi ngửi mấy cái, sau đó khiến Long Trần không ngờ là, con sói đó bắt đầu lui về phía sau, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Trong lòng Long Trần cảm thấy nghi hoặc, đột nhiên trong đầu Long Trần nghĩ tới một tiểu gia hỏa trắng ngần, chẳng lẽ là mình ở cùng Tiểu Tuyết lâu ngày, lây dính khí tức ma thú của nó, dọa chạy con sói này?
- Ái chà, không xong rồi, Tiểu Tuyết vẫn đang ở cốc khẩu.
Long Trần hận không thể vỗ đầu mình một cái, hắn không ngờ quên mất Tiểu Tuyết, lúc trước khi hắn xuất thủ kích sát Hạ Trường Phong, giấu Tiểu Tuyết trong một thạch động.
Về sau tình thế kịch biến, sự xuất hiện của Anh Hầu khiến Long Trần và A Man không có sức ngăn cản, Long Trần để dẫn dụ Anh Hầu rời đi, đành trốn vào trong rừng rậm.
Hiện giờ nhớ lại, Long Trần không khỏi thầm cầu nguyện, hy vọng tiểu tử A Man này có thể thông minh một lần, nhớ về mang Tiểu Tuyết đi.
Hiện giờ Tiểu Tuyết đi theo Long Trần ăn không ít thịt, đã từ to bằng bàn tay lớn thành hơn một thước, nhưng vẫn quá nhỏ, hiện tại nó vẫn chưa thể sinh tồn độc lập.
Nghĩ tới tiểu gia hỏa đáng yêu này, Long Trần hận không thể lập tức quay về cốc, nhưng điều này không thực tế, gần đây còn có một sát thủ đang chờ mình.
Trong nhất thời Long Trần quả thực hận Anh Hầu tới thấu xương, nhưng lại đành bất lực, thấy con sói đó đã chạy, Long Trần vội vàng di chuyển mấy tảng đá, chôn mình lại, như vậy có thể che giấu thân hình, đồng thời thu liễm khí tức, cũng có thể mê hoặc đại đa số mãnh thú.
- Gừ.
Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười, khà khà, xem ra Anh Hầu rất được hoan nghênh rồi.
Nguyên nhân Long Trần không dám trảm sát con sói đó, một là vì sợ kinh động Anh Hầu, hai chính là dã thú đó vừa chết, mùi máu tươi nồng đậm sẽ dẫn theo vô số kẻ ăn thịt khác.
Đó đều là dân bản địa nơi này, cách mấy chục dặm cũng có thể thoải mái ngửi ra mùi máu tươi trong không khí.
Quả nhiên tiếng sói tru vang lên không lâu, lập tức tiếng thú gầm không ngừng, Long Trần thậm chí nghe thấy thanh âm mũi kiếm phá không.
- Khà khà, tốt lắm, ngươi cứ bận trước đi, lão tử tu luyện đã.
Long Trần trốn trong đống đá, rất khó bị phát hiện, ngoài hơn mười dặm có Anh Hầu đang tạo dựng quan hệ hữu nghị với dã thú, hắn hiện tại càng thêm an toàn hơn.
Nuốt vào hai viên đan dược, một viên là để phục hồi nội thương, một viên là dùng để phụ trợ phục hồi kinh lạc.
Bản thân Long Trần là Đan Sư, đan dược đương nhiên tự chuẩn bị vô số, hôm nay cuối cùng cũng mang tới công dụng, hơn nữa Long Trần rất xa xỉ, dùng đều là đan dược cấp bậc thượng phẩm.
Từ sau hội đèn lồng Phượng Minh lần trước có được thú hỏa, Hỏa diễm chi lực tăng nhiều, có thể luyện chế đan dược thượng phảm, Long Trần vốn đã thay thế toàn bộ đan dược trung phẩm hay dùng.
Sau khi ăn vào hai viên, nội thương trong thân thể trên cơ bản đã không cần quan tâm, chỉ cần có đủ thời gian, chung quy sẽ từ từ phục hồi như cũ.
Có điều kinh lạc đó bàn tay lại có chút phiền phức, kinh lạc con người chạy khắp toàn thân, thông đến mỗi một bộ vị.
Chính bởi vì có những kinh lạc giống như kênh nước này, mới có thể đưa linh khí tới mỗi một bộ vị trong thân thể, phát huy ra năng lượng lớn nhất.
Nếu là kinh mạch của người bình thường thoát phá, trên cơ bản sẽ bị phế đi, có điều Long Trần có ký ức của Đan Đế, tuy chuyện này có chút phiền phức, có điều cũng không có trở ngại gì, nhưng vẫn cần tốn chút thời gian.
Long Trần mượn dùng lực lượng của đan dược, dọc theo cổ tay đi tới cuối gân mạch, cũng chính là chỗ tổn hại, dùng Linh hồn chi lực, phụ dùng dược lực, khiến kinh lạc tái sinh.
Kinh lạc tái sinh như vậy là một loại kỹ xảo có hệ số độ khó cực cao, nguyên lý nói ra lại vô cùng đơn giản, chính là kênh nước trước vỡ thì lại dựa theo lộ tuyến cũ mà xây lại cái khác.
Có điều độ khó này rất lớn, toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc, bao gồm cả Vân Kỳ Đại Sư ở bên trong, cũng không thể làm được.
Vân Kỳ Đại Sư có lẽ có thể phục hồi kinh lạc đi thông tới ngón tay, bởi vì những kinh lạc đó là chủ yếu, rất nhiều người đều nhớ được.
Nhưng những kinh lạc nhỏ như lông trâu, vậy tuyệt đối là không làm được, hơn nữa, cho dù đắp nặn lại kinh lạc, cũng phải dựa vào kinh nghiệm để đắp nặn, không thể giống hệt như trước kia.
Nhưng phương pháp của Long Trần lại khác, hắn là khiến kinh lạc giống như sinh trưởng tự nhiên, theo ký ức của bản thân kinh lạc mà lan đi.
Như vậy tuy tiến triển cực kỳ chậm chạp, có điều đối với Long Trần mà nói, cứ tăng trưởng một tia, hắn sẽ có thêm một phần lợi thế giữ mạng.
Toàn bộ tâm thần Long Trần đều dùng để sửa chữa phục hồi thương thế trên thân thể, khi mở mắt, trời đã bắt đầu trăng trắng.
Nhẹ nhàng đẩy đống đá ra, nhìn về phương hướng ngày hôm qua mãnh thú lồng lộn cả một đêm, đột nhiên bụng kêu ọc cọc.
Mắt Long Trần sáng lên, trên mặt hiện lên một nụ cười, khà khà! Anh Chiêu, lão tử nên chuẩn bị cho ngươi chút lễ vật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.