Chương 157: Tặng ngươi một đống (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Trong rừng rậm, Anh Hầu nhìn dấu chân trên mặt đất, sắc mặt âm trầm đáng sợ, bởi vì hắn phát hiện, Long Trần vô cùng giảo hoạt, có đôi khi cố ý lưu lại dấu chân dẫn hắn lầm đường.
Bởi vì đang đi, dấu chân của Long Trần liền biến mất, vừa nghĩ như vậy là biết, sau khi Long Trần đi được một đoạn đường, sau đó lại dựa theo giấu chân trước kia mà đi ngược lại, sau đó mới đào tẩu theo hướng khác.
Chỉ có điều dấu chân đi lần đầu rõ ràng hơn một chút, đó là cố ý để Anh Hầu nhìn thấy, khiến Anh Hầu tốn nhiều thời gian hơn để tìm kiếm.
Mà tuy có Anh Hầu vô cùng tức giận lại không làm gì được, Long Trần rất giảo hoạt, bởi vì có đôi khi phương hướng Long Trần đi, chính là nơi hắn cố ý lưu lại dấu chân.
Dưới hư hư thực thực, Anh Hầu không thể không thành thật đi theo, hơn nữa hắn cảm thấy Long Trần cách hắn không xa, nhưng lại không tìm thấy, khiến hắn tức đến nổ phổi.
Hiện giờ đã qua một ngày một đêm, Anh Hầu dần dần bắt đầu có chút bực mình, nhưng hắn lại đành bất lực, chỉ có thể tiếp tục căn cứ vào dấu chân mà tìm kiếm.
Hai người cứ như vậy ở trong rừng rậm vô biên vô hạn, bắt đầu chơi trốn tìm, tuy Long Trần chiếm ưu thế nhất định, có điều Long Trần lại không dám lơ là.
Chỉ cần Long Trần muốn, hắn có thể rất nhanh thoát khỏi sự bám đuôi của Anh Hầu, nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn thủy chung vẫn duy trì cự ly hơn mười dặm với Anh Hầu.
Cự ly này vừa hay có thể khiến một cường giả Dịch Cân cảnh cảm nhận được địch ý, nhưng lại không thể xác định được phương vị của hắn, đây là Long Trần cố ý làm vậy.
Hiện giờ hắn giết Hạ Trường Phong, Tứ hoàng tử phái Anh Hầu tới giết mình, đã nói lên Tứ hoàng tử đã không còn cố kỵ phụ thân.
Hiện tại toàn bộ Long gia đang lâm vào nguy hiểm, Anh Hầu lúc này bị mình cầm chân như vậy, một mặt là để tranh thủ thời gian cho A Man, khiến hắn có thể nhanh chóng quay về đế đô.
Long Trần khi Anh Hầu xuất hiện, đã lặng lẽ dặn dò A Man, bất kể là ai chạy thoát, đều phải về đế đô trước.
Đưa người nhà của mình vào Luyện Dược Sư Công Hội, với quan hệ của hắn và Vân Kỳ Đại Sư, Vân Kỳ Đại Sư tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, lúc đó cho dù Tứ hoàng tử muốn động tới Long gia cũng cần phải châm chước.
Mặt khác chính là Anh Hầu chỉ cần một ngày chưa quay về đế đô, Tứ hoàng tử không nhận được tin tức mình đã chết, có thể sẽ không dám ra tay với Long gia.
Cho nên hiện tại Long Trần mạo hiểm cầm chân Anh Hầu, cũng là chuyện bất đắc dĩ, hắn phải làm như vậy.
Rụt rè tiến về phía trước, Long Trần đột nhiên nhìn thấy trên một cây đại thụ, một con bọ cánh cứng to bằng bàn tay đang chậm rãi bò.
Nhìn thấy con bọ cánh cứng đó, mắt Long Trần sáng lên, hắn nhận ra con bọ cánh cứng đó tên là "Độc Giác Ngưu", bởi vì trên mũi nó mọc ra một cái sừng, rất giống với sừng trâu.
Đây là một con bọ cánh cứng tính tình vô cùng ôn hòa, hành động đặc biệt chậm chạp, có điều đừng nhìn chỉ to bằng bàn tay, nhưng lực lượng của nó lại lớn tới kinh người.
Một con bọ cánh cứng như vậy lại có thể kéo được vật nặng hai mươi ba mươi cân, chính bởi vì lực lượng lớn kinh người, cho nên mọi người trong tên của nó mới đặt thêm một chữ "Ngưu".
Vươn tay ra tóm lấy Độc Giác Ngưu, khóe miệng hiện lên nụ cười, nói khẽ:
- Khà khà, tiểu gia hỏa, giúp ta chút đi.
Không để ý tới sự phẫn nộ của nó, ném tiểu gia hỏa này vào trong túi, lại tiến về phía trước hơn một dặm, Long Trần gật gật đầu, nơi này là một chỗ không tồi.
Từ trong không gian giới chỉ lấy ra một sợi tơ, đó là Ô Tàm Ti, tuy nhỏ nhưng lại vô cùng chắc chắn, một sợi có thể nâng được vật nặng trăm cân, người mạo hiểm bình thường đều sẽ mang theo ở trên người.
Bất kể là chế tác dây thừng, hay là bố trí cạm bẫy, đều vô cùng lý tưởng, quan trọng nhất là Ô Tàm Ti là nhân công nuôi dưỡng, giá rất rẻ.
Long Trần lấy ra Ô Tàm Ti, nhìn nhìn chung quanh, gật đầu hài lòng, màu tơ ăn khớp với bối cảnh chung quanh, không dễ bị phát hiện.
Tìm một gốc cây thấp to bằng trứng chim, đẩy nhẹ một cái, cảm thấy lực đàn hồi kinh người, liền quấn Ô Tàm Ti lên thân cây.
Cây thấp bị tơ kéo cong, giống như cây cung, một khi mất đi lực lượng của tơ, nó sẽ lập tức bắn ra.
Khi Long Trần làm những việc này, rất là cẩn thận, nếu có một chút sai lầm, đều rất có khả năng phát ra tiếng vang cực lớn, dẫn Anh Hầu tới.
Có điều nghĩ nếu cạm bẫy này bố trí tốt, một khi được kích phát hiệu quả, những mạo hiểm này đều là đáng.
Sau khi lắp đặt "Cung" xong, Long Trần quan sát một chút tình thế chung quanh, hai bên đều là bụi gai rậm rạp, chỉ có một con đường tự nhiên rất rộng.
Khi người ta chạy như điên, sẽ dựa vào bản năng, lựa chọn con đường có lực cản ít nhất, cho nên nơi này là nơi lý tưởng để kích phát trang bị.
Dùng Ô Tàm Ti bố trí mấy đạo phòng tuyến trên mặt đất, sau khi xác nhận một chút cự ly, bất kể đối phương là dạng bước chân gì, tất nhiên đều sẽ đạp phải một cái cây thì mới yên lòng.
Vươn tay lấy ra bọ cánh cứng, trói chặt một chân nó vào Ô Tàm Ti, đặt lên một gốc cây, Độc Giác Ngưu bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, nhưng nó không phải đi loạn, mà là bỏ lên khoảng ba trượng trên một cây đại thụ.
Bởi vì ở đó Long Trần đã đặt vào một cánh Điệp Lan Hoa, Điệp Lan Hoa là một loại dược liệu, cánh hoa này ẩn chứa chất đường vô cùng dồi dào.
Mà Độc Giác Ngưu thích nhất chính là ăn cánh hoa, tuy cánh hoa trong tay Long Trần đã khô héo, nhưng Độc Giác Ngưu dựa vào khứu giác kinh người, nháy mắt liền phát hiện, liều mạng tiến về phía trước.
Tốc độ của Độc Giác Ngưu thật sự quá chậm, ước chừng qua một nén hương mới tới nơi.
Có điều khi Độc Giác Ngưu vừa định hưởng thụ mỹ thực, tay Long Trần run lên, tiểu gia hỏa đáng thương lập tức bị kéo xuống.
Long Trần tính toán một chút thời gian, một lần nữa trói Độc Giác Ngưu lại, nút trói này là kiểu thòng lọng, buộc một cái nút nhỏ bên cạnh, nút nhỏ đó một khi bị kéo nhẹ sẽ lập tức buông ra, như vậy sẽ lập tức giải phóng cho tiểu gia hỏa.
Sau khi buộc xong, lại buộc một tảng đá năm sáu năm sáu cân vào một đầu khác của tơ tằm, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, lại nhìn nhìn lộ tuyến bò của Độc Giác Ngưu.
Bởi vì đang đi, dấu chân của Long Trần liền biến mất, vừa nghĩ như vậy là biết, sau khi Long Trần đi được một đoạn đường, sau đó lại dựa theo giấu chân trước kia mà đi ngược lại, sau đó mới đào tẩu theo hướng khác.
Chỉ có điều dấu chân đi lần đầu rõ ràng hơn một chút, đó là cố ý để Anh Hầu nhìn thấy, khiến Anh Hầu tốn nhiều thời gian hơn để tìm kiếm.
Mà tuy có Anh Hầu vô cùng tức giận lại không làm gì được, Long Trần rất giảo hoạt, bởi vì có đôi khi phương hướng Long Trần đi, chính là nơi hắn cố ý lưu lại dấu chân.
Dưới hư hư thực thực, Anh Hầu không thể không thành thật đi theo, hơn nữa hắn cảm thấy Long Trần cách hắn không xa, nhưng lại không tìm thấy, khiến hắn tức đến nổ phổi.
Hiện giờ đã qua một ngày một đêm, Anh Hầu dần dần bắt đầu có chút bực mình, nhưng hắn lại đành bất lực, chỉ có thể tiếp tục căn cứ vào dấu chân mà tìm kiếm.
Hai người cứ như vậy ở trong rừng rậm vô biên vô hạn, bắt đầu chơi trốn tìm, tuy Long Trần chiếm ưu thế nhất định, có điều Long Trần lại không dám lơ là.
Chỉ cần Long Trần muốn, hắn có thể rất nhanh thoát khỏi sự bám đuôi của Anh Hầu, nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn thủy chung vẫn duy trì cự ly hơn mười dặm với Anh Hầu.
Cự ly này vừa hay có thể khiến một cường giả Dịch Cân cảnh cảm nhận được địch ý, nhưng lại không thể xác định được phương vị của hắn, đây là Long Trần cố ý làm vậy.
Hiện giờ hắn giết Hạ Trường Phong, Tứ hoàng tử phái Anh Hầu tới giết mình, đã nói lên Tứ hoàng tử đã không còn cố kỵ phụ thân.
Hiện tại toàn bộ Long gia đang lâm vào nguy hiểm, Anh Hầu lúc này bị mình cầm chân như vậy, một mặt là để tranh thủ thời gian cho A Man, khiến hắn có thể nhanh chóng quay về đế đô.
Long Trần khi Anh Hầu xuất hiện, đã lặng lẽ dặn dò A Man, bất kể là ai chạy thoát, đều phải về đế đô trước.
Đưa người nhà của mình vào Luyện Dược Sư Công Hội, với quan hệ của hắn và Vân Kỳ Đại Sư, Vân Kỳ Đại Sư tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, lúc đó cho dù Tứ hoàng tử muốn động tới Long gia cũng cần phải châm chước.
Mặt khác chính là Anh Hầu chỉ cần một ngày chưa quay về đế đô, Tứ hoàng tử không nhận được tin tức mình đã chết, có thể sẽ không dám ra tay với Long gia.
Cho nên hiện tại Long Trần mạo hiểm cầm chân Anh Hầu, cũng là chuyện bất đắc dĩ, hắn phải làm như vậy.
Rụt rè tiến về phía trước, Long Trần đột nhiên nhìn thấy trên một cây đại thụ, một con bọ cánh cứng to bằng bàn tay đang chậm rãi bò.
Nhìn thấy con bọ cánh cứng đó, mắt Long Trần sáng lên, hắn nhận ra con bọ cánh cứng đó tên là "Độc Giác Ngưu", bởi vì trên mũi nó mọc ra một cái sừng, rất giống với sừng trâu.
Đây là một con bọ cánh cứng tính tình vô cùng ôn hòa, hành động đặc biệt chậm chạp, có điều đừng nhìn chỉ to bằng bàn tay, nhưng lực lượng của nó lại lớn tới kinh người.
Một con bọ cánh cứng như vậy lại có thể kéo được vật nặng hai mươi ba mươi cân, chính bởi vì lực lượng lớn kinh người, cho nên mọi người trong tên của nó mới đặt thêm một chữ "Ngưu".
Vươn tay ra tóm lấy Độc Giác Ngưu, khóe miệng hiện lên nụ cười, nói khẽ:
- Khà khà, tiểu gia hỏa, giúp ta chút đi.
Không để ý tới sự phẫn nộ của nó, ném tiểu gia hỏa này vào trong túi, lại tiến về phía trước hơn một dặm, Long Trần gật gật đầu, nơi này là một chỗ không tồi.
Từ trong không gian giới chỉ lấy ra một sợi tơ, đó là Ô Tàm Ti, tuy nhỏ nhưng lại vô cùng chắc chắn, một sợi có thể nâng được vật nặng trăm cân, người mạo hiểm bình thường đều sẽ mang theo ở trên người.
Bất kể là chế tác dây thừng, hay là bố trí cạm bẫy, đều vô cùng lý tưởng, quan trọng nhất là Ô Tàm Ti là nhân công nuôi dưỡng, giá rất rẻ.
Long Trần lấy ra Ô Tàm Ti, nhìn nhìn chung quanh, gật đầu hài lòng, màu tơ ăn khớp với bối cảnh chung quanh, không dễ bị phát hiện.
Tìm một gốc cây thấp to bằng trứng chim, đẩy nhẹ một cái, cảm thấy lực đàn hồi kinh người, liền quấn Ô Tàm Ti lên thân cây.
Cây thấp bị tơ kéo cong, giống như cây cung, một khi mất đi lực lượng của tơ, nó sẽ lập tức bắn ra.
Khi Long Trần làm những việc này, rất là cẩn thận, nếu có một chút sai lầm, đều rất có khả năng phát ra tiếng vang cực lớn, dẫn Anh Hầu tới.
Có điều nghĩ nếu cạm bẫy này bố trí tốt, một khi được kích phát hiệu quả, những mạo hiểm này đều là đáng.
Sau khi lắp đặt "Cung" xong, Long Trần quan sát một chút tình thế chung quanh, hai bên đều là bụi gai rậm rạp, chỉ có một con đường tự nhiên rất rộng.
Khi người ta chạy như điên, sẽ dựa vào bản năng, lựa chọn con đường có lực cản ít nhất, cho nên nơi này là nơi lý tưởng để kích phát trang bị.
Dùng Ô Tàm Ti bố trí mấy đạo phòng tuyến trên mặt đất, sau khi xác nhận một chút cự ly, bất kể đối phương là dạng bước chân gì, tất nhiên đều sẽ đạp phải một cái cây thì mới yên lòng.
Vươn tay lấy ra bọ cánh cứng, trói chặt một chân nó vào Ô Tàm Ti, đặt lên một gốc cây, Độc Giác Ngưu bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, nhưng nó không phải đi loạn, mà là bỏ lên khoảng ba trượng trên một cây đại thụ.
Bởi vì ở đó Long Trần đã đặt vào một cánh Điệp Lan Hoa, Điệp Lan Hoa là một loại dược liệu, cánh hoa này ẩn chứa chất đường vô cùng dồi dào.
Mà Độc Giác Ngưu thích nhất chính là ăn cánh hoa, tuy cánh hoa trong tay Long Trần đã khô héo, nhưng Độc Giác Ngưu dựa vào khứu giác kinh người, nháy mắt liền phát hiện, liều mạng tiến về phía trước.
Tốc độ của Độc Giác Ngưu thật sự quá chậm, ước chừng qua một nén hương mới tới nơi.
Có điều khi Độc Giác Ngưu vừa định hưởng thụ mỹ thực, tay Long Trần run lên, tiểu gia hỏa đáng thương lập tức bị kéo xuống.
Long Trần tính toán một chút thời gian, một lần nữa trói Độc Giác Ngưu lại, nút trói này là kiểu thòng lọng, buộc một cái nút nhỏ bên cạnh, nút nhỏ đó một khi bị kéo nhẹ sẽ lập tức buông ra, như vậy sẽ lập tức giải phóng cho tiểu gia hỏa.
Sau khi buộc xong, lại buộc một tảng đá năm sáu năm sáu cân vào một đầu khác của tơ tằm, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, lại nhìn nhìn lộ tuyến bò của Độc Giác Ngưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.