Chương 71: Phương tâm của công chúa (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
02/04/2022
Hoa đăng có tám cánh, phân biệt do tám thiếu nữ cầm, lúc tám cánh hoa khép lại, hợp thành một đóa hoa sen cực lớn.
Đột nhiên hoa sen tỏa ra, nhụy hoa khẽ động, lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện, nhụy hoa đó rõ ràng là một nữ tử mặc y phục rực rỡ.
Khi nữ tử đó vừa xuất hiện, toàn trường vang lên những tiếng hoan hô, người đó chính là Đại công chúa của Phượng Minh Đế Quốc, Long Trần nhìn một cái, bộ dạng không tồi, đáng được khen.
Sau khi Đại công chúa xuất hiện, tay ngọc duỗi ra, hai câu đối xuất hiện, vế trên là: Trời có Phượng Minh, vế dưới là: Quốc thái dân an.
Khiến toàn trường lại vang lên những tiếng hoan hô.
Long Trần mỉm cười, là công chúa của đế quốc cũng bi ai thật, giống như những con dế mèn sống trong lọ nhỏ.
Cả ngày đấu đi đấu lại, có điều nghĩ lại bản thân, chẳng phải cũng thế nào, ngươi không đấu với người khác, sẽ bị người khác giẫm đạp.
Nếu chỉ là giẫm đạp thì cũng thôi, mấu chốt là hắn muốn đạp ngươi xuống dưới, cái này không liên quan tới thù oán, không liên quan tới tốt xấu, có lẽ đây là sự tà ác nguyên thủy nhất trong nhân tính.
Long Trần đang cảm khái, Nhị công chúa xuất hiện, Long Trần vừa thất thần, không ngờ không phát hiện Nhị công chúa ra sân khấu thế nào, khiến Long Trần hối hận không thôi.
Có điều tiếp theo là hoa đăng của Sở Dao, Long Trần mở mắt thật to, sợ mình bỏ qua gì đó.
Ầm!
Đầu tiên là một tiếng nổ vang, một đạo pháo hoa phóng lên cao, chiếu sáng cả vòm trời, khiến tất cả nữ tử đều phát ra tiếng hoan hô.
Có điều tiếng hoan hô vừa vang lên, đột nhiên nhìn thấy trên trời hiện lên một cái bóng cực lớn, một con cự long làm từ diều giấy gào thét bay đến.
Cùng lúc đó, ở đối diện cự long, một con phượng màu mang theo cánh chim hoa lệ bay tới, rải ra phấn vàng đầy trời, giống như chân phượng hàng thế.
- Oa, đẹp thật.
Theo phấn màu đầy trời, một rồng một phượng hòa trộn, giống như thần thoại, dẫn tất cả mọi người vào trong một thế giới kỳ dị.
- Ầm.
Một rồng một phượng sau khi bay múa một vòng liền chậm rãi hạ xuống đất, từ trong miệng long phượng phun ra một đạo bạch quang cực lớn, bạch quang đó nổ ra, dải băng bay múa.
Khi dải băng tản di, một mỹ nhân cổ trang chậm rãi hiện lên ở trước mặt mọi người, mày liễu cong cong, mắt phượng lả lướt, đúng là một mỹ nhân tuyệt thế.
Tam công chúa vừa xuất hiện, toàn bộ trường hợp đều sôi trào, rất nhiều thế tử đã sớm được nghe nói Tam công chúa xinh đẹp tuyệt luân, khuynh quốc khuynh thành, hôm nay cuối cùng cũng được thấy hình dáng của nàng ta, trong nhất thời kích động tới điên cuồng kêu to.
Long Trần nhìn Tam công chúa, trong nhất thời cũng ngây người, Long Trần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Dao cố ý trang điểm.
Sở Dao mắt đẹp lưu chuyển, nhìn lướt một vòng trong đám người, đột nhiên mắt đẹp sáng lên, tay ngọc run run, một quả cầu nhỏ chậm rãi bay ra, không ngờ bay thẳng tới chỗ Long Trần.
Long Trần vươn tay ra đỡ lấy quả cầu đó, chỉ thấy trên quả cầu mang theo một cái đuôi nho nhỏ.
Toàn trường lập tức là một mảng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Long Trần, Thái Hậu biến sắc, có điều lại không nói gì.
Nhưng nếu nói có ai sắc mặt khó coi nhất, vậy cũng chỉ có Đại Hạ hoàng tử Hạ Trường Phong, cho dù hắn muốn biểu hiện ra bộ dạng phong khinh vân đạm, nhưng hắn thật sự không làm được, mặt tức đến tái đi.
Thái Hậu đã quyết định gả Sở Dao cho Hạ Trường Phong, nhưng biểu hiện của Sở Dao hôm nay rõ ràng là có ý long phượng trình tường, mà quả cầu trong tay nàng ta trực tiếp lại ném cho Long Trần.
Vốn một quả cầu cũng không có ý nghĩa gì đặc thù, nhưng có hoa đăng làm chăn đệm trước thì lại hoàn toàn khác, giống hệt với trình tự ném tú cầu chọn vị hôn phu của thời cổ đại.
Lúc này cho dù Hạ Trường Phong đã nỗ lực khống chế, thân thể vẫn không thể ngừng run rẩy, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh.
- Trường Phong, nhẫn nại một chút.
Vệ Thương nhìn Hạ Trường Phong, nói.
- Đại sư yên tâm, Trường Phong nhịn được.
Hạ Trường Phong gật đầu nói, có điều trong thanh âm vẫn không che giấu được sự run rẩy.
Hạ Trường Phong lúc này hận không thể cắn chết Long Trần, Long Trần cũng phát giác ra ánh mắt khác thường của mọi người.
Trong người ở đây, chỉ có Vân Kỳ Đại Sư là trên mặt hiện lên một nụ cười, còn trong mắt người khác nếu không phải là vẻ phức tạp thì cũng chính là đố kỵ.
Long Trần nhìn Sở Dao ở trong sân, thấy nàng ta mỉm cười, đang nhìn mình một cách thâm tình chân thành, tay ngọc nhẹ nhàng chỉ chỉ về phía quả cầu trong tay Long Trần.
Lúc này Long Trần đã minh bạch, đây không ngờ là một quả pháo hoa, vươn tay ra giật cái đuôi nhỏ ở trên quả cầu, trực tiếp ném quả cầu lên trời cao.
- Bùm.
Một đạo quang mang hoa mỹ nổ ra, chiếu sáng toàn bộ quảng trường, sau khi quang mang tan đi, trên bầu trời hiện ra hai hàng chữ lấp lánh.
- Long du tứ hải hành vạn lý, phượng ly ngô đồng bạn cửu châu.
Nhìn hai hàng chữ mãi lâu sau vẫn không tiêu tan trên bầu trời, bốp một tiếng, Hạ Trường Phong cuối cùng cũng không khống chế được, bóp nát chén trà trong tay mình.
- Long Trần, ta không băm thây ngươi thành vạn đoạn thì ta không phải tên là Hạ Trường Phong, còn cả Sở Dao nữa, ả tiện nhân ngươi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Trên mặt Hạ Trường Phong đã nổi gân xanh, hành động của Sở Dao còn ác liệt hơn là tát vào mặt hắn, còn khiến hắn mất mặt.
Sắc mặt của Thái Hậu cũng cực kỳ khó coi, nàng ta không ngờ Sở Dao lại lớn mật như vậy, dám ở trong trường hợp công khai này bày tỏ tình yêu với một nam tử.
Long Trần cũng ngẩn ra, nhìn thấy Sở Dao đứng trên đài xa xa, Sở Dao lúc này mặt đã đỏ hồng, nhưng vẻ mặt lại rất kiên định.
Nhìn Long Trần, nước mắt trong mắt đẹp chậm rãi chảy ra, khiến trong lòng Long Trần đau xót: Nàng ta đây là đang tuyệt vọng sao? Không ngờ bắt đầu sinh ra ý đồ muốn chết, muốn trước khi chết tỏ rõ nguyện vọng của mình?
Nhìn dung nhan lệ rơi đầy mặt của Sở Dao, đầu óc Long Trần lập tức biến thành trống rỗng, bỗng nhiên đứng dậy, gào lên:
- Sinh tử bất khí huyết hải lộ, long phượng tương y đáo bạch đầu.
Long Trần gầm lên, giống như hồng chung đại lữ, khiến tim mỗi người đều rung động, trong tiếng gầm của hắn lộ ra ý chí không thể lay động và quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục.
Thân thể mềm mại của Sở Dao chấn động, tay ngọc ôm môi anh đào, nước mắt tuôn rơi, vốn nàng ta chỉ hy vọng có thể ở trong những ngày tháng cuối cùng, biểu đạt ý nguyện của chính mình, không hy vọng xa vời gì, chỉ mong Long Trần có thể minh bạch tấm lòng của nàng ta.
Nhưng Long Trần trả lời như vậy, chẳng phải là sẽ dồn hắn vào lâm vào tuyệt cảnh à, trong nhất thời Sở Dao vừa cảm động lại vừa hối hận, cảm thấy mình đã hại Long Trần.
Đột nhiên hoa sen tỏa ra, nhụy hoa khẽ động, lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện, nhụy hoa đó rõ ràng là một nữ tử mặc y phục rực rỡ.
Khi nữ tử đó vừa xuất hiện, toàn trường vang lên những tiếng hoan hô, người đó chính là Đại công chúa của Phượng Minh Đế Quốc, Long Trần nhìn một cái, bộ dạng không tồi, đáng được khen.
Sau khi Đại công chúa xuất hiện, tay ngọc duỗi ra, hai câu đối xuất hiện, vế trên là: Trời có Phượng Minh, vế dưới là: Quốc thái dân an.
Khiến toàn trường lại vang lên những tiếng hoan hô.
Long Trần mỉm cười, là công chúa của đế quốc cũng bi ai thật, giống như những con dế mèn sống trong lọ nhỏ.
Cả ngày đấu đi đấu lại, có điều nghĩ lại bản thân, chẳng phải cũng thế nào, ngươi không đấu với người khác, sẽ bị người khác giẫm đạp.
Nếu chỉ là giẫm đạp thì cũng thôi, mấu chốt là hắn muốn đạp ngươi xuống dưới, cái này không liên quan tới thù oán, không liên quan tới tốt xấu, có lẽ đây là sự tà ác nguyên thủy nhất trong nhân tính.
Long Trần đang cảm khái, Nhị công chúa xuất hiện, Long Trần vừa thất thần, không ngờ không phát hiện Nhị công chúa ra sân khấu thế nào, khiến Long Trần hối hận không thôi.
Có điều tiếp theo là hoa đăng của Sở Dao, Long Trần mở mắt thật to, sợ mình bỏ qua gì đó.
Ầm!
Đầu tiên là một tiếng nổ vang, một đạo pháo hoa phóng lên cao, chiếu sáng cả vòm trời, khiến tất cả nữ tử đều phát ra tiếng hoan hô.
Có điều tiếng hoan hô vừa vang lên, đột nhiên nhìn thấy trên trời hiện lên một cái bóng cực lớn, một con cự long làm từ diều giấy gào thét bay đến.
Cùng lúc đó, ở đối diện cự long, một con phượng màu mang theo cánh chim hoa lệ bay tới, rải ra phấn vàng đầy trời, giống như chân phượng hàng thế.
- Oa, đẹp thật.
Theo phấn màu đầy trời, một rồng một phượng hòa trộn, giống như thần thoại, dẫn tất cả mọi người vào trong một thế giới kỳ dị.
- Ầm.
Một rồng một phượng sau khi bay múa một vòng liền chậm rãi hạ xuống đất, từ trong miệng long phượng phun ra một đạo bạch quang cực lớn, bạch quang đó nổ ra, dải băng bay múa.
Khi dải băng tản di, một mỹ nhân cổ trang chậm rãi hiện lên ở trước mặt mọi người, mày liễu cong cong, mắt phượng lả lướt, đúng là một mỹ nhân tuyệt thế.
Tam công chúa vừa xuất hiện, toàn bộ trường hợp đều sôi trào, rất nhiều thế tử đã sớm được nghe nói Tam công chúa xinh đẹp tuyệt luân, khuynh quốc khuynh thành, hôm nay cuối cùng cũng được thấy hình dáng của nàng ta, trong nhất thời kích động tới điên cuồng kêu to.
Long Trần nhìn Tam công chúa, trong nhất thời cũng ngây người, Long Trần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Dao cố ý trang điểm.
Sở Dao mắt đẹp lưu chuyển, nhìn lướt một vòng trong đám người, đột nhiên mắt đẹp sáng lên, tay ngọc run run, một quả cầu nhỏ chậm rãi bay ra, không ngờ bay thẳng tới chỗ Long Trần.
Long Trần vươn tay ra đỡ lấy quả cầu đó, chỉ thấy trên quả cầu mang theo một cái đuôi nho nhỏ.
Toàn trường lập tức là một mảng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Long Trần, Thái Hậu biến sắc, có điều lại không nói gì.
Nhưng nếu nói có ai sắc mặt khó coi nhất, vậy cũng chỉ có Đại Hạ hoàng tử Hạ Trường Phong, cho dù hắn muốn biểu hiện ra bộ dạng phong khinh vân đạm, nhưng hắn thật sự không làm được, mặt tức đến tái đi.
Thái Hậu đã quyết định gả Sở Dao cho Hạ Trường Phong, nhưng biểu hiện của Sở Dao hôm nay rõ ràng là có ý long phượng trình tường, mà quả cầu trong tay nàng ta trực tiếp lại ném cho Long Trần.
Vốn một quả cầu cũng không có ý nghĩa gì đặc thù, nhưng có hoa đăng làm chăn đệm trước thì lại hoàn toàn khác, giống hệt với trình tự ném tú cầu chọn vị hôn phu của thời cổ đại.
Lúc này cho dù Hạ Trường Phong đã nỗ lực khống chế, thân thể vẫn không thể ngừng run rẩy, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh.
- Trường Phong, nhẫn nại một chút.
Vệ Thương nhìn Hạ Trường Phong, nói.
- Đại sư yên tâm, Trường Phong nhịn được.
Hạ Trường Phong gật đầu nói, có điều trong thanh âm vẫn không che giấu được sự run rẩy.
Hạ Trường Phong lúc này hận không thể cắn chết Long Trần, Long Trần cũng phát giác ra ánh mắt khác thường của mọi người.
Trong người ở đây, chỉ có Vân Kỳ Đại Sư là trên mặt hiện lên một nụ cười, còn trong mắt người khác nếu không phải là vẻ phức tạp thì cũng chính là đố kỵ.
Long Trần nhìn Sở Dao ở trong sân, thấy nàng ta mỉm cười, đang nhìn mình một cách thâm tình chân thành, tay ngọc nhẹ nhàng chỉ chỉ về phía quả cầu trong tay Long Trần.
Lúc này Long Trần đã minh bạch, đây không ngờ là một quả pháo hoa, vươn tay ra giật cái đuôi nhỏ ở trên quả cầu, trực tiếp ném quả cầu lên trời cao.
- Bùm.
Một đạo quang mang hoa mỹ nổ ra, chiếu sáng toàn bộ quảng trường, sau khi quang mang tan đi, trên bầu trời hiện ra hai hàng chữ lấp lánh.
- Long du tứ hải hành vạn lý, phượng ly ngô đồng bạn cửu châu.
Nhìn hai hàng chữ mãi lâu sau vẫn không tiêu tan trên bầu trời, bốp một tiếng, Hạ Trường Phong cuối cùng cũng không khống chế được, bóp nát chén trà trong tay mình.
- Long Trần, ta không băm thây ngươi thành vạn đoạn thì ta không phải tên là Hạ Trường Phong, còn cả Sở Dao nữa, ả tiện nhân ngươi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Trên mặt Hạ Trường Phong đã nổi gân xanh, hành động của Sở Dao còn ác liệt hơn là tát vào mặt hắn, còn khiến hắn mất mặt.
Sắc mặt của Thái Hậu cũng cực kỳ khó coi, nàng ta không ngờ Sở Dao lại lớn mật như vậy, dám ở trong trường hợp công khai này bày tỏ tình yêu với một nam tử.
Long Trần cũng ngẩn ra, nhìn thấy Sở Dao đứng trên đài xa xa, Sở Dao lúc này mặt đã đỏ hồng, nhưng vẻ mặt lại rất kiên định.
Nhìn Long Trần, nước mắt trong mắt đẹp chậm rãi chảy ra, khiến trong lòng Long Trần đau xót: Nàng ta đây là đang tuyệt vọng sao? Không ngờ bắt đầu sinh ra ý đồ muốn chết, muốn trước khi chết tỏ rõ nguyện vọng của mình?
Nhìn dung nhan lệ rơi đầy mặt của Sở Dao, đầu óc Long Trần lập tức biến thành trống rỗng, bỗng nhiên đứng dậy, gào lên:
- Sinh tử bất khí huyết hải lộ, long phượng tương y đáo bạch đầu.
Long Trần gầm lên, giống như hồng chung đại lữ, khiến tim mỗi người đều rung động, trong tiếng gầm của hắn lộ ra ý chí không thể lay động và quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục.
Thân thể mềm mại của Sở Dao chấn động, tay ngọc ôm môi anh đào, nước mắt tuôn rơi, vốn nàng ta chỉ hy vọng có thể ở trong những ngày tháng cuối cùng, biểu đạt ý nguyện của chính mình, không hy vọng xa vời gì, chỉ mong Long Trần có thể minh bạch tấm lòng của nàng ta.
Nhưng Long Trần trả lời như vậy, chẳng phải là sẽ dồn hắn vào lâm vào tuyệt cảnh à, trong nhất thời Sở Dao vừa cảm động lại vừa hối hận, cảm thấy mình đã hại Long Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.