Chương 72: Phương tâm của công chúa (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
02/04/2022
- Tam công chúa mệt mỏi rồi, người đâu, đỡ nàng ta xuống nghỉ ngơi.
Thái Hậu cố nén nộ khí trong lòng, lạnh lùng nói.
Có năm thị vệ đi tới, vừa muốn mời Sở Dao đi, Vân Kỳ Đại Sư lại thản nhiên nói:
- Thái Hậu, ngươi làm như vậy là không đúng rồi. Người trẻ tuổi dám yêu dám hận là chuyện tốt, Sở Dao, nào, đến đây, nếu không chê thì an vị bên cạnh lão nhân ta đi.
Thái Hậu biến sắc, nàng ta không ngờ Vân Kỳ Đại Sư trước giờ không hỏi thế sự lại nhúng tay vào chuyện của đế quốc.
Sở Dao thấy Vân Kỳ Đại Sư lên tiếng, không khỏi mừng rỡ, nàng ta không mong Vân Kỳ Đại Sư bảo hộ nàng ta, nhưng nàng ta muốn Vân Kỳ Đại Sư có thể bảo vệ Long Trần.
Nghĩ đến đây, hai đầu gối Sở Dao chậm rãi quỳ xuống, có điều không đợi đầu gối nàng ta chạm dất, Vân Kỳ Đại Sư vươn tay ra, một cỗ lực lượng nhu hòa đỡ nàng ta dậy.
- Hài tử, đều là người một nhà, không cần phải làm những lễ nghi phàm tục này.
Vân Kỳ nói xong, kéo Sở Dao ngồi xuống bên cạnh mình.
Có điều khiến người ta kỳ quái là, Vệ Thương vốn luôn hục hặc với Vân Kỳ, không ngờ chỉ lạnh lùng nhìn, không nói câu nào.
Tuy trong lòng Thái Hậu tức giận, nhưng nàng ta không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với Vân Kỳ, không có sự ủng hộ của Luyện Dược Sư Công Hội, quốc gia có cường đại tới mấy cũng sẽ sụp đổ rất nhanh, cho nên nàng ta chỉ có thể chịu đựng.
Có điều nàng ta thân là Thái Hậu, tâm cơ cực kỳ thâm trầm, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cười nói:
- Nếu vậy thì tiết mục cứ tiếp tục đi.
Thái Hậu vừa nói như vậy, Thạch Phong ở bên cạnh Long Trần liền đứng lên, hoạt động gân cốt:
- Khà khà, cuối cùng cũng tới ta ra sân rồi.
Trình tự những năm trước đều là như vậy, sau khi công chúa hiến đèn chính là thế tử đại bỉ, tranh đoạt danh hiệu Phượng Minh đệ nhất dũng sĩ.
- Thái Hậu chậm đã, lão phu từ Đại Hạ xa xa mà tới, trùng hợp bắt gặp tết hoa đăng, cố ý mang đến một tiết mục xuất sắc cho Thái Hậu.
Vệ Thương bỗng nhiên nói.
- Ồ? Tiết mục đại sư mang đến chắc hẳn nhất định là xuất sắc tuyệt luân.
Sau khi Thái Hậu hơi ngây ra, liền mở miệng cười nói.
- Đây là đồ đệ không nên thân của ta, năm nay mười bảy tuổi, đã là một đan đồ hàng thật giá thật.
Vệ Thương lên tiếng, mắt nhìn nhìn chằm chằm Vân Kỳ Đại Sư, đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "Hàng thật giá thật".
Mọi người đều nhìn về phía Long Trần, chỉ cần không phải đồ ngốc, đều biết Vệ Thương đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ý tứ là Long Trần chỉ là một hàng lởm mà thôi.
Long Trần có được tư cách đan đồ, rất nhiều người đều biểu lộ hoài nghi đối với thực lực chân chính của hắn, dù sao lần đó Long Trần luyện đan cũng là ở nội bộ công hội, ngoại giới không biết, cho nên đại đa số người đều cho rằng Long Trần chỉ là gặp may, chưa chắc đã có thực học gì.
Dù sao bị gán canh danh phế vật quá lâu rồi, mà Long Trần gần đây lại quật khởi quá nhanh, rất nhiều người đều có hoài nghi, sau lưng Long Trần có một bàn tay nâng đỡ, mà bàn tay đó rất có có thể chính là Vân Kỳ Đại Sư.
Nhưng cho dù Vân Kỳ Đại Sư có thần kỳ tới mấy cũng không thể trong thời gian hơn hai tháng ngắn ngủi lập tức biến một phế vật thành một đan đồ được.
Long Trần nghe thấy Vệ Thương nói vậy, trên mặt hiện lên một tia trào phúng: Trò hay sắp tới rồi.
Vân Kỳ lại không nói gì, chỉ nghe Vệ Thương tiếp tục nói:
- Hôm nay để tiểu đồ của ta bêu xấu, luyện một lò đan cho mọi người ở ngay hiện trường.
Nghe thấy Vệ Thương nói vậy, toàn trường vang lên tiếng hoan hô, Luyện Đan Sư địa vị tôn sùng, mọi người ở đây đều chỉ nghe nói tới luyện đan chứ chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.
Bọn họ luôn tràn ngập sùng kính và và hiếu kỳ đối với chức nghiệp này, nếu có thể tận mắt thấy quá trình hình thành của một viên đan dược, đối với bọn họ mà nói, đó là cơ duyên cực lớn.
- Có điều có câu chuyện tốt phải đi đôi, Bạch Trì đại biểu cho Luyện Dược Sư thế hệ trẻ tuổi của Đại Hạ Luyện Dược Sư Công Hội, không biết Phượng Minh Luyện Dược Sư Công Hội có ai muốn thể hiện tài năng không.
Vệ Thương vừa nói vừa nhìn về phía Vân Kỳ Đại Sư.
- Nàng ta là đồ đệ của ngươi, nhưng Long Trần vẫn không phải là đồ đệ của ta, cho nên chút tâm tư này của ngươi chỉ sợ lại thất bại rồi.
Vân Kỳ Đại Sư thản nhiên nói.
Trong lòng Long Trần khẽ động, chẳng lẽ nguyên nhân Vân Kỳ không chịu nhận mình làm đệ tử chính là đây à?
- Chơi chút để trợ hứng thôi mà, huống hồ cũng không phải chơi không.
Vệ Thương nói xong, trong tay bỗng nhiên có thêm một bình ngọc, trong bình không ngờ có một đạo hỏa diễm to bằng đầu ngón cái, không ngừng vặn vẹo.
- Đây là thú hỏa của Viêm Báo ma thú cấp hai, ai thắng thì ta sẽ thưởng nó cho người đó.
Hạ Bạch Trì nhìn thú hỏa đó, trong hai mắt hiện lên một tia kích động, nàng ta thèm khát thú hỏa này từ lâu, không ngờ Vệ Thương cuối cùng cũng chịu bỏ ra.
Vệ Thương lắc lư thú hỏa trong tay, giọng đầy dụ hoặc nói với Long Trần ở dưới đài:
- Tiểu tử, thế nào, lên chơi không.
Đối với dụ hoặc rõ ràng như vậy, mọi người đều thầm lắc đầu, hành vi này của Vệ Thương có vẻ như không phù hợp với thân phận đại sư, rất thấp hèn.
Quả nhiên, Long Trần liếc xéo Vệ Thương, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng và khinh thường, chỉ thản nhiên thốt ra một chữ.
- Được.
- Hự.
Đám người Vu Mập không kìm lòng được mà phun ra một ngụm nước miếng. Long ca, tiết tháo của ngươi đâu rồi?
Trong ánh mắt cổ quái của mọi người, Long Trần bước lên đài, giõng dạc nói với Hạ Bạch Trì:
- Sư phụ ngươi bảo ta chơi ngươi, ngươi nói đi, chơi kiểu gì?
Thái Hậu cố nén nộ khí trong lòng, lạnh lùng nói.
Có năm thị vệ đi tới, vừa muốn mời Sở Dao đi, Vân Kỳ Đại Sư lại thản nhiên nói:
- Thái Hậu, ngươi làm như vậy là không đúng rồi. Người trẻ tuổi dám yêu dám hận là chuyện tốt, Sở Dao, nào, đến đây, nếu không chê thì an vị bên cạnh lão nhân ta đi.
Thái Hậu biến sắc, nàng ta không ngờ Vân Kỳ Đại Sư trước giờ không hỏi thế sự lại nhúng tay vào chuyện của đế quốc.
Sở Dao thấy Vân Kỳ Đại Sư lên tiếng, không khỏi mừng rỡ, nàng ta không mong Vân Kỳ Đại Sư bảo hộ nàng ta, nhưng nàng ta muốn Vân Kỳ Đại Sư có thể bảo vệ Long Trần.
Nghĩ đến đây, hai đầu gối Sở Dao chậm rãi quỳ xuống, có điều không đợi đầu gối nàng ta chạm dất, Vân Kỳ Đại Sư vươn tay ra, một cỗ lực lượng nhu hòa đỡ nàng ta dậy.
- Hài tử, đều là người một nhà, không cần phải làm những lễ nghi phàm tục này.
Vân Kỳ nói xong, kéo Sở Dao ngồi xuống bên cạnh mình.
Có điều khiến người ta kỳ quái là, Vệ Thương vốn luôn hục hặc với Vân Kỳ, không ngờ chỉ lạnh lùng nhìn, không nói câu nào.
Tuy trong lòng Thái Hậu tức giận, nhưng nàng ta không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với Vân Kỳ, không có sự ủng hộ của Luyện Dược Sư Công Hội, quốc gia có cường đại tới mấy cũng sẽ sụp đổ rất nhanh, cho nên nàng ta chỉ có thể chịu đựng.
Có điều nàng ta thân là Thái Hậu, tâm cơ cực kỳ thâm trầm, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cười nói:
- Nếu vậy thì tiết mục cứ tiếp tục đi.
Thái Hậu vừa nói như vậy, Thạch Phong ở bên cạnh Long Trần liền đứng lên, hoạt động gân cốt:
- Khà khà, cuối cùng cũng tới ta ra sân rồi.
Trình tự những năm trước đều là như vậy, sau khi công chúa hiến đèn chính là thế tử đại bỉ, tranh đoạt danh hiệu Phượng Minh đệ nhất dũng sĩ.
- Thái Hậu chậm đã, lão phu từ Đại Hạ xa xa mà tới, trùng hợp bắt gặp tết hoa đăng, cố ý mang đến một tiết mục xuất sắc cho Thái Hậu.
Vệ Thương bỗng nhiên nói.
- Ồ? Tiết mục đại sư mang đến chắc hẳn nhất định là xuất sắc tuyệt luân.
Sau khi Thái Hậu hơi ngây ra, liền mở miệng cười nói.
- Đây là đồ đệ không nên thân của ta, năm nay mười bảy tuổi, đã là một đan đồ hàng thật giá thật.
Vệ Thương lên tiếng, mắt nhìn nhìn chằm chằm Vân Kỳ Đại Sư, đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "Hàng thật giá thật".
Mọi người đều nhìn về phía Long Trần, chỉ cần không phải đồ ngốc, đều biết Vệ Thương đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ý tứ là Long Trần chỉ là một hàng lởm mà thôi.
Long Trần có được tư cách đan đồ, rất nhiều người đều biểu lộ hoài nghi đối với thực lực chân chính của hắn, dù sao lần đó Long Trần luyện đan cũng là ở nội bộ công hội, ngoại giới không biết, cho nên đại đa số người đều cho rằng Long Trần chỉ là gặp may, chưa chắc đã có thực học gì.
Dù sao bị gán canh danh phế vật quá lâu rồi, mà Long Trần gần đây lại quật khởi quá nhanh, rất nhiều người đều có hoài nghi, sau lưng Long Trần có một bàn tay nâng đỡ, mà bàn tay đó rất có có thể chính là Vân Kỳ Đại Sư.
Nhưng cho dù Vân Kỳ Đại Sư có thần kỳ tới mấy cũng không thể trong thời gian hơn hai tháng ngắn ngủi lập tức biến một phế vật thành một đan đồ được.
Long Trần nghe thấy Vệ Thương nói vậy, trên mặt hiện lên một tia trào phúng: Trò hay sắp tới rồi.
Vân Kỳ lại không nói gì, chỉ nghe Vệ Thương tiếp tục nói:
- Hôm nay để tiểu đồ của ta bêu xấu, luyện một lò đan cho mọi người ở ngay hiện trường.
Nghe thấy Vệ Thương nói vậy, toàn trường vang lên tiếng hoan hô, Luyện Đan Sư địa vị tôn sùng, mọi người ở đây đều chỉ nghe nói tới luyện đan chứ chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.
Bọn họ luôn tràn ngập sùng kính và và hiếu kỳ đối với chức nghiệp này, nếu có thể tận mắt thấy quá trình hình thành của một viên đan dược, đối với bọn họ mà nói, đó là cơ duyên cực lớn.
- Có điều có câu chuyện tốt phải đi đôi, Bạch Trì đại biểu cho Luyện Dược Sư thế hệ trẻ tuổi của Đại Hạ Luyện Dược Sư Công Hội, không biết Phượng Minh Luyện Dược Sư Công Hội có ai muốn thể hiện tài năng không.
Vệ Thương vừa nói vừa nhìn về phía Vân Kỳ Đại Sư.
- Nàng ta là đồ đệ của ngươi, nhưng Long Trần vẫn không phải là đồ đệ của ta, cho nên chút tâm tư này của ngươi chỉ sợ lại thất bại rồi.
Vân Kỳ Đại Sư thản nhiên nói.
Trong lòng Long Trần khẽ động, chẳng lẽ nguyên nhân Vân Kỳ không chịu nhận mình làm đệ tử chính là đây à?
- Chơi chút để trợ hứng thôi mà, huống hồ cũng không phải chơi không.
Vệ Thương nói xong, trong tay bỗng nhiên có thêm một bình ngọc, trong bình không ngờ có một đạo hỏa diễm to bằng đầu ngón cái, không ngừng vặn vẹo.
- Đây là thú hỏa của Viêm Báo ma thú cấp hai, ai thắng thì ta sẽ thưởng nó cho người đó.
Hạ Bạch Trì nhìn thú hỏa đó, trong hai mắt hiện lên một tia kích động, nàng ta thèm khát thú hỏa này từ lâu, không ngờ Vệ Thương cuối cùng cũng chịu bỏ ra.
Vệ Thương lắc lư thú hỏa trong tay, giọng đầy dụ hoặc nói với Long Trần ở dưới đài:
- Tiểu tử, thế nào, lên chơi không.
Đối với dụ hoặc rõ ràng như vậy, mọi người đều thầm lắc đầu, hành vi này của Vệ Thương có vẻ như không phù hợp với thân phận đại sư, rất thấp hèn.
Quả nhiên, Long Trần liếc xéo Vệ Thương, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng và khinh thường, chỉ thản nhiên thốt ra một chữ.
- Được.
- Hự.
Đám người Vu Mập không kìm lòng được mà phun ra một ngụm nước miếng. Long ca, tiết tháo của ngươi đâu rồi?
Trong ánh mắt cổ quái của mọi người, Long Trần bước lên đài, giõng dạc nói với Hạ Bạch Trì:
- Sư phụ ngươi bảo ta chơi ngươi, ngươi nói đi, chơi kiểu gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.