Chương 407: Thu xếp
Chi Chi
18/02/2022
Cảnh trước mắt Đậu Chiêu đã nhòe ướt.
- Không phải ca ca muội đã tìm đến đây rồi ư?
Nàng vội lau khóe mắt, cười nói:
- Muội không chỉ là con gái Tống gia mà còn là đích trưởng nữ phủ Anh Quốc Công, là muội muội ruột cùng một mẹ sinh với Thế tử gia. Tuy mẹ ruột muội đã bệnh nặng qua đời nhưng bà ấy biết ca ca muội tìm được muội thì sẽ rất vui mừng đó!
Mặc dù bây giờ chưa có chứng cớ xác thực, nhưng chỉ bằng lời nói và hành động của Tống Mặc ở kiếp trước, Đậu Chiêu đã có thể khẳng định Di Quý chính là con gái ruột của Tưởng phu nhân.
Nàng lại nói:
- Chắc là trong phủ Anh Quốc Công còn giữ tranh vẽ Tường phu nhân. Khi nào về phủ, ta sẽ bảo ca ca muội tìm xem.
Giống như mọi đứa trẻ bị cha mẹ làm tổn thương, Di Quý cũng từng tưởng tượng rằng mình không phải do cha mẹ sinh ra. Nhưng đến khi ai đó nói cho nàng biết cha mẹ ruột của nàng thật sự là người khác thì nàng vẫn vô cùng khiếp sợ.
Nàng cúi đầu, ngập ngừng hỏi:
- Vì sao mọi người không tới tìm muội sớm hơn? Mẹ ruột của muội qua đời lúc nào? Bà ấy dặn ca ca tìm muội ư?
Giọng Di Quý dần trở nên nghẹn ngào.
Đậu Chiêu đã không kìm nổi nước mắt.
- Đương nhiên là sự thật!
Nàng cầm tay Di Quý.
- Mẹ ruột của muội chính là mẹ chồng của ta. Chẳng lẽ ta lại lừa muội? Chuyện này rất phức tạp, tạm thời chưa thể kể hết được. Đợi trở về phủ Anh Quốc Công, ta sẽ nói rõ cho muội, được chứ?
Di Quý gật đầu.
Đậu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng sợ nhất con gái yếu đuối động một ít lại khóc; sợ thứ hai là con gái quá cứng rắn cố chấp. Tuy Di Quý nhiều nước mắt nhưng vẫn dễ thuyết phục Nếu bây giờ gặp phải hai trường hợp trên thì đúng là khiến người ta đau đầu mà.
Di Quý cúi đầu vặn ngón tay, lo lắng hỏi:
- Cho dù thế nào thì bà ấy cũng đã nuôi muội khôn lớn. Muội muốn đi tế bái bà ấy...... Còn cả cữu cữu nữa, có thể thả cữu cữu ra không? Muội vừa thấy ca ca đánh ông ấy nằm trên đất......
Di Quý đúng là người tốt quá rồi.
Nhận giặc làm mẹ.
Nhưng nếu muội ấy không đủ thông minh thì chắc đã bị Lê Điệu Nưng đánh chết?
Một số chuyện chỉ có thể từ từ giải quyết.
Đậu Chiêu nhẹ nhàng vỗ tay Di Quý:
- Muội ngồi đây đợi ta một lát. Ta đi hỏi ca ca muội xem tình hình bên ngoài thế nào. Lê Điệu Nương treo cổ tự tử, hàng xóm đã báo quan. Muội không định tới nha môn tế bái đấy chứ?
Thật ra nàng sợ Tống Mặc nghe xong sẽ giận dữ gϊếŧ luôn cả Lê Lượng.
Và quả nhiên lúc Tống Mặc biết tỉnh cầu của Di Quý thì rất khó chịu.
Đậu Chiêu vội nói:
- Không những được Lê gia nuôi lớn mà Lê Điệu Nương còn động một tí lại nổi giận đánh đòn, muội ấy chỉ có thể vâng lời mới sống sót được thôi. Chàng đừng quá hà khắc với muội ấy quá.
Nàng cũng hỏi Tống Mặc:
- Chàng định thu xếp cho Di Quý thế nào?
Lê Điệu Nương chết rồi, thân phận của Di Quý sẽ trở thành vấn đề.
Muốn quay về phủ Anh Quốc Công phủ thì phải có lý do chính đáng, cũng không thể để muội ấy lại đi theo Lê Lượng được.
Tống Mặc đáp:
- Nàng cho rằng tìm được Lê Điệu Nương thì Di quý có thể danh chính ngôn thuận quay lại phủ Anh Quốc Công ư? Nàng đừng quên Lê Điệu Nương là loại đàn bà lả lơi ong bướm. Coi như kiện tới ngự tiền, chỉ cần phụ thân kiên quyết không nhận, chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ tin Lê Điệu Nương sao? Nói không chừng Di Quý còn bị khép vào tội "mạo nhận quan thân" rồi nguy hiểm đến tính mạng của muội ấy. Trong thiên hạ này có rất nhiều, rất nhiều người giống nhau nhưng không chung huyết thống! Ta chỉ hận Lê Điệu Nương chết quá dễ dàng, lợi cho bà ta quá rồi!
Đậu Chiêu không kìm lòng hỏi:
- Là ai gϊếŧ Lê Điệu Nương?
Nàng nghi ngờ không phải Tống Nghi Xuân mà chính là Tống Hàn.
Tống Mặc lạnh lùng đáp:
- Bất kể ai thì cũng không thoát khỏi liên quan đến chuyện năm đó. Ban đầu ta vẫn chưa dám khẳng định Di Quý là muội muội ta, nhưng cái chết của Lê Điệu Nương đã giúp ta đưa ra khẳng định.
Đậu Chiêu gật đầu.
- Còn Tống Hàn......
Tống Mặc buồn bã nói:
- Cho dù thế nào đệ ấy cũng làm huynh đệ với ta mười bốn năm. Khi còn trên thế gian này, mẫu thân ngậm đệ ấy trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ. Ta không thể đổ lỗi lên người đệ ấy vì sai lầm của trưởng bối được. Tạm thời ta sẽ giấu chuyện này, chờ đệ ấy lớn thêm vài tuổi sẽ kể rõ tất cả. Lúc đó, đệ ấy lựa chọn thế nào là quyền của đệ ấy.
Tuy nói như vậy nhưng trong giọng nói của hắn vẫn có vài phần u sầu, không còn thân thiết với Tống Hàn như trước.
- Vê phần Di Quý, chắc chắn phụ nhân sẽ không nhận muội ấy, nếu không năm đó sẽ không vô tâm ném muội ấy cho Lê Điệu Nương. Ta định để Di Quý dùng thân phận họ hàng xa của Tưởng gia vào Di Chí Đường.
Hắn hơi nhíu mày, toát ra vẻ lạnh lùng.
- Tên của muội ấy cũng phải sửa. Di Quý! Di Quý! Ta nghe liền ghê tởm...... Phải cho muội ấy một cái tên từ tên của ta.
Hắn trầm tư cúi đầu.
- Giấy bút và nghiên mực, lấy một chữ đọc gần giống chữ "nghiên". Gọi "Diễm" được không? Hy vọng từ nay về sau muội ấy có thể thay da đổi thịt, quên đi những chuyện lúc trước.
- Tưởng Diễm!
Đậu Chiêu lầm nhẩm trong miệng rồi khen:
- Tên hay! Sùng uyển diễm vu hoài bão chi nội, thổ lâm lang vu bút mặc chi đoan*. Để ta bảo với muội ấy sau này đổi tên thành Tưởng Diễm!
- Họ Tưởng?
Tống Mặc sững sờ.
Đậu Chiêu cảm thấy Tống Mặc hồ đồ rồi.
Nhưng Tống Mặc như vậy lại khiến nàng thấy đáng yêu và thân thiết vô cùng.
- Không phải chàng định để muội ấy dùng thân phận họ hàng xa của Tưởng gia vào ở Di Chí Đường ư? Không mang họ Tưởng, chẳng lẽ lại mang họ Tống?
Đậu Chiêu cười nói.
Tống Mặc nghe vậy thì thở dài một tiếng:
- Họ Tưởng cũng tốt, họ Tống có cái gì ghê gớm đâu. Nếu mẫu thân ở dưới suối vàng biết muội ấy mang họ mẫu thân, có lẽ người sẽ rất vui mừng, cũng không phải xem sắc mặt ông ta nữa!
Ông ta là chỉ Tống Nghi Xuân.
Nghĩ đến kiếp trước phụ thân lạnh nhạt cả đời nhưng mình vẫn ngóng trông có thể lấy lòng ông, Đậu Chiêu quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng:
- ...... Tốt nhất nên nói rõ mọi chuyện cho Tưởng Diễm biết, để tránh muội ấy bị Tống Nghi Xuân lợi dụng tình cảm phụ tử rồi tổn thương muội ấy.
Tống Mặc nghĩ đến muội muội nhút nhát đáng thương thì vỗ trán:
- Đợi về phủ hẵng nói cho muội ấy biết!
- Vẫn là nói luôn bây giờ đi!
Đậu Chiêu đáp:
- Diễn trò phải diễn đến cùng! Chúng ta tạm thu xếp cho Tưởng Diễm ở trong biệt viện, chờ ta chuẩn bị vài bộ y phục, vài món trang sức và tìm mấy nha hoàn đáng tin thì chàng hẵng phái người đón muội ấy về phủ Anh Quốc Công. Gọi những người hay ngồi lê đôi mách đến để muội ấy có cơ hội suy ngẫm lại tất cả, còn chúng ta cũng có thể tra thêm chuyện năm đó, tìm xem là ai đã hạ thủ với Lê Điệu Nương.
Tống Mặc gật đầu. Hai người chia nhau làm việc, đến đêm mới âm thầm trở về phủ Anh Quốc Công.
Tống Hàn chạy ra đón, cười hì hì kéo tay áo Tống Mặc.
- Ca ca! Sao bây giờ huynh mới về? Cố Ngọc tới lúc trưa, nghe nói huynh và tẩu tẩu về ngõ Tĩnh An Tự nên đã chạy theo.
Hắn nghiêng đầu nhìn phía sau bọn họ, ngạc nhiên hỏi:
- Cố Ngọc đâu? Sao chỉ có mỗi ca ca và tẩu tẩu vậy?
Tống Mặc nhìn Tống Hàn, cười nói:
- Ta và tẩu tẩu đệ không về ngõ Tĩnh An tự mà là đến miếu thắp hương......
Đậu Chiêu cảm giác được ánh mắt nhìn Tống Mặc nhìn Tống Hàn có hơi lạnh lẽo, không hề có vẻ cưng chiều hân hoan như trước đây.
Và đương nhiên Tống Hàn không cảm nhận được.
Hắn hưng phấn chặn lời Tống Mặc:
- Đệ biết rồi. Nhất định là ca ca và tẩu tẩu đi cầu Bồ Tát để có thể thuận lợi sinh con trai.
Tống Mặc cười cười rồi đỡ Đậu Chiêu đi về hướng Di Chí Đường.
Tống Hàn bĩu môi, uất ức theo sau bọn họ.
Tống Mặc cười bảo:
- Tẩu tẩu đệ mệt. Đệ cũng nên trở về nghỉ ngơi đi! Đợi lát nữa dùng xong bữa tối, làm xong bài tập rồi hẵng tới chơi.
Tống Hàn cười tủm tỉm, đáp "Vâng" rất to, sau đó theo nha hoàn bà tử trở về thượng phòng.
Tống Mặc lập tức hỏi nhỏ:
- Nàng có phát hiện dung mạo của Tống Hàn giống phụ thân, chứ không giống mẫu thân không?
Tâm trạng không giống nhau đương nhiên nhìn cảnh cũng thấy khác
Nhất định sau này Tống Mặc còn phát hiện rất nhiều điểm bất đồng trên người Tống Hàn.
Đậu Chiêu cười đáp:
- Lúc ta mới gả đến cũng cảm giác Tống Hàn rất giống Quốc Công gia, nhưng không giống chàng lắm.
- Thật sao?
Tống Mặc như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau khi đỡ Đậu Chiêu về nội thất, hắn ở trong thư phòng cả buổi để tìm tranh vẽ Tưởng phu nhân cho Đậu Chiêu xem:
- Nàng thấy Tống Hàn có điểm nào giống mẫu thân không?
Ngũ quan hoàn toàn không giống, còn thần thái lại rất giống -- có lẽ vì Tống Hàn lớn lên bên Tưởng phu nhân nên mới như vậy. Nhưng bây giờ Tống Mặc đang tỉ mỉ quan sát Tống hàn, đương nhiên Đậu Chiêu sẽ không nói chuyện này với Tống Mặc rồi khiến hắn đau lòng.
- Đúng là không giống!
Nàng nhìn kỹ bức tranh, nghiêm túc nói:
- Còn dung mạo của Diễm muội lại giống mẫu thân như một khuôn đúc ra.
Tống Mặc chăm chú nhìn bức tranh rất lâu rồi mới cuộn lại đưa cho Đậu Chiêu:
- Ngày mai nàng phái người đưa bức tranh này đến chỗ Diễm muội đi!
Di Quý...... À Không, bây giờ phải gọi là Tưởng Diễm rồi, được thu xếp ở trong tòa nhà Tưởng tứ phu nhân từng ở lúc vào kinh. Tống Mặc phái Hạ Liễn, còn Đậu Chiêu để Kim Quế lưu lại.
Đậu Chiêu vừa nhận lấy bức tranh thì Lưu Chương đã vội vã chạy tới:
- Bẩm Thế tử gia! Lục Minh và Đỗ Duy đã đến, hiện đang đợi ngài trong thư phòng ạ.
Tống Mặc nói với Đậu Chiêu:
- Ta đi một lát sẽ về.
Rồi cùng Lưu Chương theo thư phòng.
Đậu Chiêu hỏi Trần Hạch là chuyện gì.
Trần Hạch cười đáp:
- Lúc dâng trà, tôi chỉ nghe thấy Thế tử gia nói cái gì Hạ gia, Vi gia; những thứ khác hoàn toàn không nghe rõ.
Đậu Chiêu không nhịn được trêu ghẹo hắn:
- Sau khi thành thân, ngươi giảo hoạt hơn đấy!
Trần Hạch ngượng ngùng cười.
Đậu Chiêu phất tay cho hắn lui xuống.
Nghĩ đến Tưởng gia gặp phải biến cố lớn như vậy, hiện tại đã trở thành dân
thường, nàng bảo Cam Lộ mở hòm xiểng, đuổi hết nha hoàn bà tử ra ngoài rồi đích thân chọn mấy tấm vải không quá quý giá và mấy món trang thức khảm ngọc mạ vàng. Nhưng nghĩ Tưởng gia là thế gia trăm năm, nếu Tưởng Diễm dùng thân phận con gái Tưởng gia vào phủ cũng cần có vài món trang sức gia truyền chứ.
Sáng sớm, nàng gọi Tố Lan đến dặn dò một phen và đưa bức tranh.
Tố Lan trở về báo lại với Đậu Chiêu. Sau khi nhìn thấy bức tranh, Tưởng Diễm khóc rất lâu, còn kéo tay nàng hỏi rất nhiều chuyện trong phủ.
- ...... Em chiếu theo những gì phu nhân dặn dò, nói tất cả mọi chuyện với Diễm cô nương.
- Vất vả cho em rồi.
Đậu Chiêu thưởng cơm, còn nhỏ giọng dặn dò nàng tìm mua cho Tưởng Diễm vài nha hoàn bà tử lớn tuổi:
- Đợi khi vào phủ ta sẽ thả họ rồi mới dùng nha hoàn trong phủ.
(*) 崇琬琰于怀抱之内, 吐琳琅于笔墨之端 Sùng uyển diễm vu hoài bão chi nội, thổ lâm lang vu bút mặc chi đoan - trích từ Bão Phác Tử Ngoại Thiên của Cát Hồng. (Xin lỗi bà con cô bác! Trình độ của tiểu nữ không đủ để nuốt câu này nên mạn phép giữ bản Hán Việt^^)
- Không phải ca ca muội đã tìm đến đây rồi ư?
Nàng vội lau khóe mắt, cười nói:
- Muội không chỉ là con gái Tống gia mà còn là đích trưởng nữ phủ Anh Quốc Công, là muội muội ruột cùng một mẹ sinh với Thế tử gia. Tuy mẹ ruột muội đã bệnh nặng qua đời nhưng bà ấy biết ca ca muội tìm được muội thì sẽ rất vui mừng đó!
Mặc dù bây giờ chưa có chứng cớ xác thực, nhưng chỉ bằng lời nói và hành động của Tống Mặc ở kiếp trước, Đậu Chiêu đã có thể khẳng định Di Quý chính là con gái ruột của Tưởng phu nhân.
Nàng lại nói:
- Chắc là trong phủ Anh Quốc Công còn giữ tranh vẽ Tường phu nhân. Khi nào về phủ, ta sẽ bảo ca ca muội tìm xem.
Giống như mọi đứa trẻ bị cha mẹ làm tổn thương, Di Quý cũng từng tưởng tượng rằng mình không phải do cha mẹ sinh ra. Nhưng đến khi ai đó nói cho nàng biết cha mẹ ruột của nàng thật sự là người khác thì nàng vẫn vô cùng khiếp sợ.
Nàng cúi đầu, ngập ngừng hỏi:
- Vì sao mọi người không tới tìm muội sớm hơn? Mẹ ruột của muội qua đời lúc nào? Bà ấy dặn ca ca tìm muội ư?
Giọng Di Quý dần trở nên nghẹn ngào.
Đậu Chiêu đã không kìm nổi nước mắt.
- Đương nhiên là sự thật!
Nàng cầm tay Di Quý.
- Mẹ ruột của muội chính là mẹ chồng của ta. Chẳng lẽ ta lại lừa muội? Chuyện này rất phức tạp, tạm thời chưa thể kể hết được. Đợi trở về phủ Anh Quốc Công, ta sẽ nói rõ cho muội, được chứ?
Di Quý gật đầu.
Đậu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng sợ nhất con gái yếu đuối động một ít lại khóc; sợ thứ hai là con gái quá cứng rắn cố chấp. Tuy Di Quý nhiều nước mắt nhưng vẫn dễ thuyết phục Nếu bây giờ gặp phải hai trường hợp trên thì đúng là khiến người ta đau đầu mà.
Di Quý cúi đầu vặn ngón tay, lo lắng hỏi:
- Cho dù thế nào thì bà ấy cũng đã nuôi muội khôn lớn. Muội muốn đi tế bái bà ấy...... Còn cả cữu cữu nữa, có thể thả cữu cữu ra không? Muội vừa thấy ca ca đánh ông ấy nằm trên đất......
Di Quý đúng là người tốt quá rồi.
Nhận giặc làm mẹ.
Nhưng nếu muội ấy không đủ thông minh thì chắc đã bị Lê Điệu Nưng đánh chết?
Một số chuyện chỉ có thể từ từ giải quyết.
Đậu Chiêu nhẹ nhàng vỗ tay Di Quý:
- Muội ngồi đây đợi ta một lát. Ta đi hỏi ca ca muội xem tình hình bên ngoài thế nào. Lê Điệu Nương treo cổ tự tử, hàng xóm đã báo quan. Muội không định tới nha môn tế bái đấy chứ?
Thật ra nàng sợ Tống Mặc nghe xong sẽ giận dữ gϊếŧ luôn cả Lê Lượng.
Và quả nhiên lúc Tống Mặc biết tỉnh cầu của Di Quý thì rất khó chịu.
Đậu Chiêu vội nói:
- Không những được Lê gia nuôi lớn mà Lê Điệu Nương còn động một tí lại nổi giận đánh đòn, muội ấy chỉ có thể vâng lời mới sống sót được thôi. Chàng đừng quá hà khắc với muội ấy quá.
Nàng cũng hỏi Tống Mặc:
- Chàng định thu xếp cho Di Quý thế nào?
Lê Điệu Nương chết rồi, thân phận của Di Quý sẽ trở thành vấn đề.
Muốn quay về phủ Anh Quốc Công phủ thì phải có lý do chính đáng, cũng không thể để muội ấy lại đi theo Lê Lượng được.
Tống Mặc đáp:
- Nàng cho rằng tìm được Lê Điệu Nương thì Di quý có thể danh chính ngôn thuận quay lại phủ Anh Quốc Công ư? Nàng đừng quên Lê Điệu Nương là loại đàn bà lả lơi ong bướm. Coi như kiện tới ngự tiền, chỉ cần phụ thân kiên quyết không nhận, chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ tin Lê Điệu Nương sao? Nói không chừng Di Quý còn bị khép vào tội "mạo nhận quan thân" rồi nguy hiểm đến tính mạng của muội ấy. Trong thiên hạ này có rất nhiều, rất nhiều người giống nhau nhưng không chung huyết thống! Ta chỉ hận Lê Điệu Nương chết quá dễ dàng, lợi cho bà ta quá rồi!
Đậu Chiêu không kìm lòng hỏi:
- Là ai gϊếŧ Lê Điệu Nương?
Nàng nghi ngờ không phải Tống Nghi Xuân mà chính là Tống Hàn.
Tống Mặc lạnh lùng đáp:
- Bất kể ai thì cũng không thoát khỏi liên quan đến chuyện năm đó. Ban đầu ta vẫn chưa dám khẳng định Di Quý là muội muội ta, nhưng cái chết của Lê Điệu Nương đã giúp ta đưa ra khẳng định.
Đậu Chiêu gật đầu.
- Còn Tống Hàn......
Tống Mặc buồn bã nói:
- Cho dù thế nào đệ ấy cũng làm huynh đệ với ta mười bốn năm. Khi còn trên thế gian này, mẫu thân ngậm đệ ấy trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ. Ta không thể đổ lỗi lên người đệ ấy vì sai lầm của trưởng bối được. Tạm thời ta sẽ giấu chuyện này, chờ đệ ấy lớn thêm vài tuổi sẽ kể rõ tất cả. Lúc đó, đệ ấy lựa chọn thế nào là quyền của đệ ấy.
Tuy nói như vậy nhưng trong giọng nói của hắn vẫn có vài phần u sầu, không còn thân thiết với Tống Hàn như trước.
- Vê phần Di Quý, chắc chắn phụ nhân sẽ không nhận muội ấy, nếu không năm đó sẽ không vô tâm ném muội ấy cho Lê Điệu Nương. Ta định để Di Quý dùng thân phận họ hàng xa của Tưởng gia vào Di Chí Đường.
Hắn hơi nhíu mày, toát ra vẻ lạnh lùng.
- Tên của muội ấy cũng phải sửa. Di Quý! Di Quý! Ta nghe liền ghê tởm...... Phải cho muội ấy một cái tên từ tên của ta.
Hắn trầm tư cúi đầu.
- Giấy bút và nghiên mực, lấy một chữ đọc gần giống chữ "nghiên". Gọi "Diễm" được không? Hy vọng từ nay về sau muội ấy có thể thay da đổi thịt, quên đi những chuyện lúc trước.
- Tưởng Diễm!
Đậu Chiêu lầm nhẩm trong miệng rồi khen:
- Tên hay! Sùng uyển diễm vu hoài bão chi nội, thổ lâm lang vu bút mặc chi đoan*. Để ta bảo với muội ấy sau này đổi tên thành Tưởng Diễm!
- Họ Tưởng?
Tống Mặc sững sờ.
Đậu Chiêu cảm thấy Tống Mặc hồ đồ rồi.
Nhưng Tống Mặc như vậy lại khiến nàng thấy đáng yêu và thân thiết vô cùng.
- Không phải chàng định để muội ấy dùng thân phận họ hàng xa của Tưởng gia vào ở Di Chí Đường ư? Không mang họ Tưởng, chẳng lẽ lại mang họ Tống?
Đậu Chiêu cười nói.
Tống Mặc nghe vậy thì thở dài một tiếng:
- Họ Tưởng cũng tốt, họ Tống có cái gì ghê gớm đâu. Nếu mẫu thân ở dưới suối vàng biết muội ấy mang họ mẫu thân, có lẽ người sẽ rất vui mừng, cũng không phải xem sắc mặt ông ta nữa!
Ông ta là chỉ Tống Nghi Xuân.
Nghĩ đến kiếp trước phụ thân lạnh nhạt cả đời nhưng mình vẫn ngóng trông có thể lấy lòng ông, Đậu Chiêu quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng:
- ...... Tốt nhất nên nói rõ mọi chuyện cho Tưởng Diễm biết, để tránh muội ấy bị Tống Nghi Xuân lợi dụng tình cảm phụ tử rồi tổn thương muội ấy.
Tống Mặc nghĩ đến muội muội nhút nhát đáng thương thì vỗ trán:
- Đợi về phủ hẵng nói cho muội ấy biết!
- Vẫn là nói luôn bây giờ đi!
Đậu Chiêu đáp:
- Diễn trò phải diễn đến cùng! Chúng ta tạm thu xếp cho Tưởng Diễm ở trong biệt viện, chờ ta chuẩn bị vài bộ y phục, vài món trang sức và tìm mấy nha hoàn đáng tin thì chàng hẵng phái người đón muội ấy về phủ Anh Quốc Công. Gọi những người hay ngồi lê đôi mách đến để muội ấy có cơ hội suy ngẫm lại tất cả, còn chúng ta cũng có thể tra thêm chuyện năm đó, tìm xem là ai đã hạ thủ với Lê Điệu Nương.
Tống Mặc gật đầu. Hai người chia nhau làm việc, đến đêm mới âm thầm trở về phủ Anh Quốc Công.
Tống Hàn chạy ra đón, cười hì hì kéo tay áo Tống Mặc.
- Ca ca! Sao bây giờ huynh mới về? Cố Ngọc tới lúc trưa, nghe nói huynh và tẩu tẩu về ngõ Tĩnh An Tự nên đã chạy theo.
Hắn nghiêng đầu nhìn phía sau bọn họ, ngạc nhiên hỏi:
- Cố Ngọc đâu? Sao chỉ có mỗi ca ca và tẩu tẩu vậy?
Tống Mặc nhìn Tống Hàn, cười nói:
- Ta và tẩu tẩu đệ không về ngõ Tĩnh An tự mà là đến miếu thắp hương......
Đậu Chiêu cảm giác được ánh mắt nhìn Tống Mặc nhìn Tống Hàn có hơi lạnh lẽo, không hề có vẻ cưng chiều hân hoan như trước đây.
Và đương nhiên Tống Hàn không cảm nhận được.
Hắn hưng phấn chặn lời Tống Mặc:
- Đệ biết rồi. Nhất định là ca ca và tẩu tẩu đi cầu Bồ Tát để có thể thuận lợi sinh con trai.
Tống Mặc cười cười rồi đỡ Đậu Chiêu đi về hướng Di Chí Đường.
Tống Hàn bĩu môi, uất ức theo sau bọn họ.
Tống Mặc cười bảo:
- Tẩu tẩu đệ mệt. Đệ cũng nên trở về nghỉ ngơi đi! Đợi lát nữa dùng xong bữa tối, làm xong bài tập rồi hẵng tới chơi.
Tống Hàn cười tủm tỉm, đáp "Vâng" rất to, sau đó theo nha hoàn bà tử trở về thượng phòng.
Tống Mặc lập tức hỏi nhỏ:
- Nàng có phát hiện dung mạo của Tống Hàn giống phụ thân, chứ không giống mẫu thân không?
Tâm trạng không giống nhau đương nhiên nhìn cảnh cũng thấy khác
Nhất định sau này Tống Mặc còn phát hiện rất nhiều điểm bất đồng trên người Tống Hàn.
Đậu Chiêu cười đáp:
- Lúc ta mới gả đến cũng cảm giác Tống Hàn rất giống Quốc Công gia, nhưng không giống chàng lắm.
- Thật sao?
Tống Mặc như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau khi đỡ Đậu Chiêu về nội thất, hắn ở trong thư phòng cả buổi để tìm tranh vẽ Tưởng phu nhân cho Đậu Chiêu xem:
- Nàng thấy Tống Hàn có điểm nào giống mẫu thân không?
Ngũ quan hoàn toàn không giống, còn thần thái lại rất giống -- có lẽ vì Tống Hàn lớn lên bên Tưởng phu nhân nên mới như vậy. Nhưng bây giờ Tống Mặc đang tỉ mỉ quan sát Tống hàn, đương nhiên Đậu Chiêu sẽ không nói chuyện này với Tống Mặc rồi khiến hắn đau lòng.
- Đúng là không giống!
Nàng nhìn kỹ bức tranh, nghiêm túc nói:
- Còn dung mạo của Diễm muội lại giống mẫu thân như một khuôn đúc ra.
Tống Mặc chăm chú nhìn bức tranh rất lâu rồi mới cuộn lại đưa cho Đậu Chiêu:
- Ngày mai nàng phái người đưa bức tranh này đến chỗ Diễm muội đi!
Di Quý...... À Không, bây giờ phải gọi là Tưởng Diễm rồi, được thu xếp ở trong tòa nhà Tưởng tứ phu nhân từng ở lúc vào kinh. Tống Mặc phái Hạ Liễn, còn Đậu Chiêu để Kim Quế lưu lại.
Đậu Chiêu vừa nhận lấy bức tranh thì Lưu Chương đã vội vã chạy tới:
- Bẩm Thế tử gia! Lục Minh và Đỗ Duy đã đến, hiện đang đợi ngài trong thư phòng ạ.
Tống Mặc nói với Đậu Chiêu:
- Ta đi một lát sẽ về.
Rồi cùng Lưu Chương theo thư phòng.
Đậu Chiêu hỏi Trần Hạch là chuyện gì.
Trần Hạch cười đáp:
- Lúc dâng trà, tôi chỉ nghe thấy Thế tử gia nói cái gì Hạ gia, Vi gia; những thứ khác hoàn toàn không nghe rõ.
Đậu Chiêu không nhịn được trêu ghẹo hắn:
- Sau khi thành thân, ngươi giảo hoạt hơn đấy!
Trần Hạch ngượng ngùng cười.
Đậu Chiêu phất tay cho hắn lui xuống.
Nghĩ đến Tưởng gia gặp phải biến cố lớn như vậy, hiện tại đã trở thành dân
thường, nàng bảo Cam Lộ mở hòm xiểng, đuổi hết nha hoàn bà tử ra ngoài rồi đích thân chọn mấy tấm vải không quá quý giá và mấy món trang thức khảm ngọc mạ vàng. Nhưng nghĩ Tưởng gia là thế gia trăm năm, nếu Tưởng Diễm dùng thân phận con gái Tưởng gia vào phủ cũng cần có vài món trang sức gia truyền chứ.
Sáng sớm, nàng gọi Tố Lan đến dặn dò một phen và đưa bức tranh.
Tố Lan trở về báo lại với Đậu Chiêu. Sau khi nhìn thấy bức tranh, Tưởng Diễm khóc rất lâu, còn kéo tay nàng hỏi rất nhiều chuyện trong phủ.
- ...... Em chiếu theo những gì phu nhân dặn dò, nói tất cả mọi chuyện với Diễm cô nương.
- Vất vả cho em rồi.
Đậu Chiêu thưởng cơm, còn nhỏ giọng dặn dò nàng tìm mua cho Tưởng Diễm vài nha hoàn bà tử lớn tuổi:
- Đợi khi vào phủ ta sẽ thả họ rồi mới dùng nha hoàn trong phủ.
(*) 崇琬琰于怀抱之内, 吐琳琅于笔墨之端 Sùng uyển diễm vu hoài bão chi nội, thổ lâm lang vu bút mặc chi đoan - trích từ Bão Phác Tử Ngoại Thiên của Cát Hồng. (Xin lỗi bà con cô bác! Trình độ của tiểu nữ không đủ để nuốt câu này nên mạn phép giữ bản Hán Việt^^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.