Chương 408: Lý do
Chi Chi
18/02/2022
Tố Lan hiểu ý, ngày hôm sau lập tức đi tìm người môi giới.
Đậu Chiêu mời Tưởng Ly Châu đến phủ. Sau khi cho lui tất cả nha hoàn, hai người ngồi trong phòng nói chuyện rất lâu. Lúc Tưởng Ly Châu đi ra, chân bước vẫn còn run. Nàng nói với vú nuôi của mình:
- Ta sẽ bảo hộ vệ của đại gia hộ tống người đưa thư về Hào Châu. Người phải nhớ kỹ thư mất người chết.
Đại gia nàng nói chính là trượng phu Ngô Tử Giới.
Vú nuôi này cùng trải qua gia biến với Tưởng gia, bây giờ nghe vậy thì không hề hoảng loạn. Sau khi ra khỏi phòng Đậu Chiêu, thiếu phu nhân lại nói những lời này, nhất định là quan hệ đến an nguy của Tưởng gia. Bà cứng rắn thề:
- Thiếu phu nhân yên tâm. Nô tài phải chết cũng sẽ giao bức thư đến tận tay đại phu nhân.
Tương Ly Châu gật đầu, mất hồn mất vía trở về viết thư.
Đậu Chiêu thấy việc đã chuẩn bị xong xuôi, vừa cùng Tống Mặc xem hoàng lịch, vừa kể lại chuyện Tưởng Diễm hỏi Tố Lan:
- ......Ta nghĩ nên phái Tống Thế Trạch qua hầu hạ Diễm muội vài ngày. Nếu muội ấy muốn biết chuyện xưa trong phủ thì cũng có người trả lời.
Hơn nữa ông ta là lão bộc của Tống gia, phương diện trung thành đường nhiên không cần lo lắng.
Hơn nữa còn có thể chứng minh Đậu Chiêu và Tống Mặc không lừa muội ấy.
- Nàng chứ thu xếp như vậy đi!
Tống Mặc cảm thấy đây là chuyện của nội viện, tốt nhất nên để Đậu Chiêu xử lý.
Hắn lật đến ngày mùng một tháng sáu của hoàng lịch.
- Nàng thấy ngày này thế nào?
Không phải tốt nhất nhưng gần nhất.
Đậu Chiêu cười đáp:
- Vậy chọn mùng một tháng sáu đi.
Hai người đang nói chuyện thì Cố Ngọc chạy tới.
Hắn phàn nàn:
- Thiên Tứ ca! Mấy ngày nay huynh bận việc gì vậy? Sao đệ chẳng tìm thấy huynh đâu?
Không biết một ngày Cố Ngọc tìm Tống Mặc bao nhiêu lần, hơn nữa mỗi lần tìm có vẻ gấp gáp nhưng thực ra toàn chuyện lông gà vỏ tỏi. Tống Mặc nghĩ nêu hắn thật sự có việc đương nhiên sẽ lại tìm tới nên không để bụng, cười nói:
- Mấy ngày nay ta rất bận, đệ có việc gì mau nói đi! Ta còn phải cùng tẩu tẩu đệ qua Bích Thủy hiên nữa.
Bích Thủy hiên cách gian chính của Di Chí Đường hai cái sân, nhưng lại ngay cạnh hồ phía sau phủ Anh Quốc Công. Ở đó còn có tòa đá thái hồ xếp thành núi nhỏ. Cảnh trí không đâu sánh bằng.
Cố Ngọc liếc Đậu Chiêu, hỏi:
- Chẳng lẽ tẩu tẩu chuẩn bị chuyển qua đó nghỉ mát?
Đậu Chiêu thấy Tống Mặc vô ý nói đến chuyện Tưởng Diễm thì cười đáp:
- Không phải ta. Đó là một biểu muội được Tưởng bá mẫu của đệ yêu quý từ nhỏ. Đệ cũng biết trong nhà chỉ có hai huynh đệ. Tưởng bá mẫu của đệ định nhận muội ấy làm con gái nuôi nhưng vì sức khỏe của nhị gia không tốt, sợ chăm sóc không chu đáo nên mới thôi. Sau này Tưởng gia gặp chuyện, mọi người cũng không thể quan tâm đến muội ấy. Năm trước, trượng phu của muội ấy qua đời, dưới gối lại chưa có mụn con nào, Tưởng gia thấy vậy thì quyết định đón muộn ấy trở về. Lúc gả thập nhi tiểu thư Tưởng gia, hai chúng ta mới biết. Ca ca đệ nghĩ đến Tưởng gia hôm nay chỉ còn người già và trẻ nhỏ nên đã bàn bạc với tứ cữu mẫu, chuẩn bị đón Tưởng biểu muội đến phủ ở mấy ngày, vừa là để giải sầu, vừa là để bầu bạn với ta. Nếu có duyên, hy vọng có thể tìm cho muội ấy một nhà tử tế. Hai ngày nữa muội ấy sẽ đến, ca ca đệ có lòng bớt ít thời gian cùng ta chuẩn bị nơi ở cho muội ấy.
Nếu là biểu muội của Tống Mặc, chắc cũng không lớn tuổi hơn hắn.
Cố Ngọc hào hứng kể:
- Vợ của Chỉ huy sứ Ngũ Quân doanh mới chết vào mùa xuân năm nay. Tẩu thấy thế nào?
Chuyện này nói cùng những người quen biết rộng như Cố Ngọc thì đúng là hợp lý.
Đậu Chiêu vội hỏi:
- Người đó họ gì? Bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn những ai? Tính tính có tốt không?
Tống Mặc lạnh lùng lườm bọn họ, tức giận nói:
- Trưởng tử của hắn chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi. Hai người bớt ghép duyên lung tung đi!
Sau đó hỏi Cố Ngọc:
- Đệ tìm ta có chuyện gì?
Đậu Chiêu và Cố Ngọc không tránh khỏi ngượng ngập. Cố Ngọc càng nhỏ tiếng nói với Đậu Chiêu:
- Tẩu tẩu! Có phải lúc trước Tưởng bá mẫu định gả vị biểu muội ấy cho ca ca nên huynh ấy mới để ý như vậy không? Lòng người khó dò, tẩu cẩn thận không dẫn sói vào nhà! Đệ thấy vẫn nên thu xếp cho vị biểu muội ấy ở ngoài biệt viện đi. Không phải thập nhị tiểu thư Tưởng gia cũng ở trong kinh thành ư? Thu xếp cho muội ấy ở chỗ thập nhị thiểu thư Tưởng gia cũng tốt, cùng lắm là chúng ta bỏ tiền ra giúp!
Rốt cuộc hắn đang nghĩ chuyện gì vậy!
Đậu Chiêu buồn cười. Cố Ngọc lúc này thật là thú vị. Bảo sao người lạnh lùng như Tống Mặc cũng rất thích hắn.
Nhưng mà lời Cố Ngọc cũng nhắc nhở Đậu Chiêu.
Sau khi vào phủ phải thường xuyên dẫn Tưởng Diễm ra ngoài mới được, bằng không mọi người lại nghĩ Tưởng Diễm là thiếp do Tưởng gia tặng Tống Mặc.
Tống Mặc đã tức đen mặt, quát Cố Ngọc:
- Rốt cuộc đệ có việc không? Có việc thì nói, không có việc thì lên ngựa đi về!
Cố Ngọc vội đáp:
- Có việc, có việc!
Sau đó, hắn như cà gặp sương, ỉu xìu nói:
- Hai ngày nữa, nhà đệ sẽ trao đổi canh thiếp với Phùng gia. Huynh mau nghĩ cách giúp đệ đi! Đệ không muốn lấy thập nhất tiểu thư nhà họ!
Tống Mặc nói:
- Vậy đệ muốn thành thân với ai? Thập nhất tiểu thư người ta không chỉ xinh đẹp mà tính tình cũng rất dịu dàng, hiểu thảo. Ta thấy người ta gả cho đệ mới là phải chịu uất ức.
Đậu Chiêu sửng sốt hỏi:
- Không phải đồn dung mạo của tiểu thư Phùng gia hết sức bình thường, tính cách cũng rất nhút nhát lương thiện ư? Chàng đã hỏi rõ chưa?
Cố Ngọc nghe vậy vội đế thêm:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Đệ cũng nghe đồn Phùng thị không có chính kiến, chỉ biết nghe theo người khác giống như tẩu tẩu nói. Nếu nàng ta vào phủ sẽ kéo chân đệ. Đệ không muốn suốt ngày phải thu dọn tàn cuộc cho nàng ta đâu.
Tống Mặc nói với Đậu Chiêu:
- Nàng đừng nghe đệ ấy nói linh tinh. Ta đã gặp qua, đâu có giống như lời đệ ấy miêu tả. Chẳng qua là đệ ấy không đồng ý hôn sự này thôi!
Nhưng Đậu Chiêu biết hôn sự này sẽ hại chết Phùng thị. Cho nên nàng kiên quyết đứng về phe Cố Ngọc:
- Mặc kệ Phùng tiểu thư tốt cỡ nào, Cố Ngọc đã không thích thì nàng ta nghìn được vạn được cũng không có điểm tốt. Nếu chàng không có cách thì không sao. Nhưng nếu chàng có cách thì hãy giúp Cố Ngọc đi!
Cố Ngọc lập tức coi Đậu Chiêu như Bồ Tát, nịnh nọt Đậu Chiêu:
- Tẩu tẩu! Tẩu giúp đệ lần này, đệ cam đoan sẽ giúp Tưởng biểu muội tái giá!
- Vớ vẩn!
Tống Mặc nghiêm mặt mắng:
- Cữu cữu đệ đã bảo đây là mối hôn sự tốt, tại sao đệ lại tùy tiện bác bỏ ý của trưởng bối......
Cố Ngọc chán nản nói:
- Ai cũng thế! Cữu cữu đệ càng cứng rắn hơn. Ông ấy nói nếu cười rồi nhưng không hài lòng thì đợi hai năm là có thể bỏ rồi tìm người khác, chỉ cần đệ không ầm ĩ lên. Hừ! Làm như cô nương Phùng gia là cải trắng, thích ném thì ném! Còn đệ thì sao? Chẳng lẽ đệ muốn cưới một cô nương tài giỏi cũng không được?
Kiếp trước Chu thị lợi hại như vậy nhưng hai người vẫn không sống với nhau đấy thôi!
Đậu Chiêu khẽ lắc đầu.
Chắc hẳn lúc này Vạn Hoàng Hậu đang bận chuyện Liêu vương, định trấn an huân quý nên mới chịu thỏa hiệp với Cố Ngọc vì sợ hôn sự của Cố Ngọc ảnh hưởng đến đại kế?
Ngẫm lại kiếp trước của Cố Ngọc, Đậu Chiêu liền cảm thấy Cố Ngọc cũng là một người đáng thương.
Tống Mặc đau đầu nói:
- Để ta đi nói với tổ phụ của đệ xem thế nào.
Cố Ngọc nhảy dựng lên, vui vẻ nói:
- Thiên Tứ ca! Đệ sẽ giúp tẩu tẩu thu xếp chỗ ở cho Tưởng biểu muội, đảm bào không cần tẩu tẩu duỗi một đầu ngón tay.
Tống Mặc hừ lạnh:
- Đệ không giúp, cả Di Chí Đường này cũng không ai dám để nàng ấy duỗi một đầu ngón tay.
Cố Ngọc trơ mặt cười hì hì, giục Tống Mặc:
- Huynh mau đến phủ Vân Dương bá đi. Chậm chân là tổ phụ đến biệt viện Thập Sát Hải câu cá đó.
Tống Mặc dặn dò Đậu Chiêu vài câu rồi thay đổi y phục ra ngoài.
Cố Ngọc đỡ Đậu Chiêu đến Bích Thủy hiên.
Trên đường, Đậu Chiêu hỏi hắn:
- Sao đệ và kế mẫu lại om sòm như vậy? Tuy bà ấy là mệnh phụ phu nhân nhưng không được lòng Hòng Hậu nương nương. Tùy ý chèn ép một chút cũng đủ khiến bà ấy không chịu được rồi.
- Bà ta mà có đầu óc thì đệ đã bị chỉnh đến chết rồi!
Cố Ngọc khinh thường nói:
- Chẳng phải bà ta ỷ bào Thẩm gia, cảm thấy cô mẫu đệ không thích bà ta ư? Nếu ngày nào đó động đến đệ, đệ sẽ giựt dây Thẩm Thanh để hắn trừng trị bà ta. Xem bà ta có thể làm gì đệ!
Thẩm gia là mẫu tộc của Thái Tử.
Đậu Chiêu nhìn vẻ mặt hung tợn của hắn, không thể không nói:
- Nhìn bộ dạng này cũng đủ biết đệ chỉ mới gào thét thu hút chú ý của người khác chứ chưa hề dùng đến thủ đoạn. Cứ như vậy đệ nghĩ mình có thể đối phó được ai? Bảo sao có Hoàng Hậu nương nương chống lưng nhưng đệ vẫn không thắng nổi kế mẫu!
Cố Ngọc rất không phục.
Đậu Chiêu hỏi:
- Lần đó, đệ làm cách nào thắng được kế mẫu?
Cố Ngọc mím môi, mãi vẫn không trả lời.
Đậu Chiêu khuyên hắn:
- Mỗi người mỗi thủ đoạn khác nhau. Như kế mẫu của đệ vậy, đệ không lên tiếng, làm như không thấy; hoặc hành động trước khi nói khiến bà ấy không có chỗ kêu oan.
Cố Ngọc cúi đầu như đang nghĩ điều gì đó.
Tống Mặc trở về lúc chạng vạng tối. Bích Thủy hiên đổi toàn bộ mành trúc, gian giữa treo bức họa mỹ nhân dưới trăng, trong lò đốt hương ngải cứu, chiếu trên kháng đổi sang hình phù dung, nha hoàn bà tử cũng đã chuẩn bị xong. Thấy tất cả đã đâu vào đấy, hắn không không thể không hài lòng gật đầu, giữ Cố Ngọc ở lại dùng cơm tối.
Cố Ngọc chỉ lo chuyện của mình, kéo tay áo Tống Mặc, hỏi:
- Tổ phụ bảo sao? Huynh mau nói cho đệ đi!
- Nếu không được, làm sao ta dám trở về gặp đệ?
Tống Mặc rút áo khỏi tay Cố Ngọc.
- Đệ kéo hòng áo của ta mất! Đây là bộ y phục tẩu tẩu đệ tự may cho ta đó.
Cố Ngọc hưng phấn ôm chầm lấy Tống Mặc, gào về phía Đậu Chiêu:
- Tẩu Tẩu! Mau mang toàn bộ rượu lên!
Tống Mặc vui lây, hiếm khi cười đùa như lúc này:
- Rượu này phải do đệ mang đến chứ? Ta không thể vừa tốn công vừa phải chiêu đãi được!
- Hôm nay huynh mời, ngày mai đệ mời!
Cố Ngọc cười hì hì ngồi trên kháng, nói với Đậu Chiêu:
- Tẩu tẩu! Hôm đấy tẩu cũng đến nhé? Suốt ngày ngồi trong nhà thì buồn bực lắm.
Đậu Chiêu chúm chím cười.
Tống Hàn cầm theo vò rượu đến.
Trông thấy Cố Ngọc, hắn cũng không bất ngờ mà giơ vò rượu trong tay, cười nói:
- Số ngươi may đấy. Ta vất vả lắm mới xin được bình rượu hoa lê trắng của phủ Ninh Đứng trưởng công chúa, không ngờ ngươi cũng ở đây.
Cố Ngọc không khách sao nói:
- Chẳng phải chỉ là rượu hoa lê trắng ư? Hôm nào đó ta cho ngươi cả một xe.
Tống Hàn cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm rồi ngồi cạnh Tống Mặc, nói với Cố Ngọc:
- Ngươi nói phải giữ lời. Ngày mai ta sẽ đợi rượu của ngươi.
Cố Ngọc đập đập ngực.
Đậu Chiêu đi dặn dò nha hoàn mang thức ăn lên, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Tống Hàn.
Mấy bữa nay hắn đều đến sau Cố Ngọc, ngày nào cũng tới......
Buổi tối, sau khi tiễn Cố Ngọc và Tống Hàn, Đậu Chiêu hỏi Tống Mặc:
- Chàng thuyết phục Vân Dương bá kiểu gì vậy?
Tống Mặc cười đáp:
- Nàng đừng tưởng Vân Dương bá già rồi nên hồ đồ! Chỉ đơn giản là ông ấy không muốn đắc tội với người khác thôi. Nhưng nếu nghĩ cho phủ Vân Dương bá thì đương nhiên ông ấy vẫn muốn chọn được cháu dâu giỏi.
Rồi hắn hỏi Đậu Chiêu:
- Nàng có phát hiện thấy bộ dạng uống rượu của Tống Hàn rất giống phụ thân không?
Quả nhiên, lòng nghi ngờ của Tống Mặc rất lớn.
Nếu không phải mình biết hắn từ thời thiếu niên, e rằng muốn lấy được tín nhiệm của hắn còn khó hơn lên trời!
Đậu Chiêu thở dài:
- Ta không chú ý.
Đậu Chiêu mời Tưởng Ly Châu đến phủ. Sau khi cho lui tất cả nha hoàn, hai người ngồi trong phòng nói chuyện rất lâu. Lúc Tưởng Ly Châu đi ra, chân bước vẫn còn run. Nàng nói với vú nuôi của mình:
- Ta sẽ bảo hộ vệ của đại gia hộ tống người đưa thư về Hào Châu. Người phải nhớ kỹ thư mất người chết.
Đại gia nàng nói chính là trượng phu Ngô Tử Giới.
Vú nuôi này cùng trải qua gia biến với Tưởng gia, bây giờ nghe vậy thì không hề hoảng loạn. Sau khi ra khỏi phòng Đậu Chiêu, thiếu phu nhân lại nói những lời này, nhất định là quan hệ đến an nguy của Tưởng gia. Bà cứng rắn thề:
- Thiếu phu nhân yên tâm. Nô tài phải chết cũng sẽ giao bức thư đến tận tay đại phu nhân.
Tương Ly Châu gật đầu, mất hồn mất vía trở về viết thư.
Đậu Chiêu thấy việc đã chuẩn bị xong xuôi, vừa cùng Tống Mặc xem hoàng lịch, vừa kể lại chuyện Tưởng Diễm hỏi Tố Lan:
- ......Ta nghĩ nên phái Tống Thế Trạch qua hầu hạ Diễm muội vài ngày. Nếu muội ấy muốn biết chuyện xưa trong phủ thì cũng có người trả lời.
Hơn nữa ông ta là lão bộc của Tống gia, phương diện trung thành đường nhiên không cần lo lắng.
Hơn nữa còn có thể chứng minh Đậu Chiêu và Tống Mặc không lừa muội ấy.
- Nàng chứ thu xếp như vậy đi!
Tống Mặc cảm thấy đây là chuyện của nội viện, tốt nhất nên để Đậu Chiêu xử lý.
Hắn lật đến ngày mùng một tháng sáu của hoàng lịch.
- Nàng thấy ngày này thế nào?
Không phải tốt nhất nhưng gần nhất.
Đậu Chiêu cười đáp:
- Vậy chọn mùng một tháng sáu đi.
Hai người đang nói chuyện thì Cố Ngọc chạy tới.
Hắn phàn nàn:
- Thiên Tứ ca! Mấy ngày nay huynh bận việc gì vậy? Sao đệ chẳng tìm thấy huynh đâu?
Không biết một ngày Cố Ngọc tìm Tống Mặc bao nhiêu lần, hơn nữa mỗi lần tìm có vẻ gấp gáp nhưng thực ra toàn chuyện lông gà vỏ tỏi. Tống Mặc nghĩ nêu hắn thật sự có việc đương nhiên sẽ lại tìm tới nên không để bụng, cười nói:
- Mấy ngày nay ta rất bận, đệ có việc gì mau nói đi! Ta còn phải cùng tẩu tẩu đệ qua Bích Thủy hiên nữa.
Bích Thủy hiên cách gian chính của Di Chí Đường hai cái sân, nhưng lại ngay cạnh hồ phía sau phủ Anh Quốc Công. Ở đó còn có tòa đá thái hồ xếp thành núi nhỏ. Cảnh trí không đâu sánh bằng.
Cố Ngọc liếc Đậu Chiêu, hỏi:
- Chẳng lẽ tẩu tẩu chuẩn bị chuyển qua đó nghỉ mát?
Đậu Chiêu thấy Tống Mặc vô ý nói đến chuyện Tưởng Diễm thì cười đáp:
- Không phải ta. Đó là một biểu muội được Tưởng bá mẫu của đệ yêu quý từ nhỏ. Đệ cũng biết trong nhà chỉ có hai huynh đệ. Tưởng bá mẫu của đệ định nhận muội ấy làm con gái nuôi nhưng vì sức khỏe của nhị gia không tốt, sợ chăm sóc không chu đáo nên mới thôi. Sau này Tưởng gia gặp chuyện, mọi người cũng không thể quan tâm đến muội ấy. Năm trước, trượng phu của muội ấy qua đời, dưới gối lại chưa có mụn con nào, Tưởng gia thấy vậy thì quyết định đón muộn ấy trở về. Lúc gả thập nhi tiểu thư Tưởng gia, hai chúng ta mới biết. Ca ca đệ nghĩ đến Tưởng gia hôm nay chỉ còn người già và trẻ nhỏ nên đã bàn bạc với tứ cữu mẫu, chuẩn bị đón Tưởng biểu muội đến phủ ở mấy ngày, vừa là để giải sầu, vừa là để bầu bạn với ta. Nếu có duyên, hy vọng có thể tìm cho muội ấy một nhà tử tế. Hai ngày nữa muội ấy sẽ đến, ca ca đệ có lòng bớt ít thời gian cùng ta chuẩn bị nơi ở cho muội ấy.
Nếu là biểu muội của Tống Mặc, chắc cũng không lớn tuổi hơn hắn.
Cố Ngọc hào hứng kể:
- Vợ của Chỉ huy sứ Ngũ Quân doanh mới chết vào mùa xuân năm nay. Tẩu thấy thế nào?
Chuyện này nói cùng những người quen biết rộng như Cố Ngọc thì đúng là hợp lý.
Đậu Chiêu vội hỏi:
- Người đó họ gì? Bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn những ai? Tính tính có tốt không?
Tống Mặc lạnh lùng lườm bọn họ, tức giận nói:
- Trưởng tử của hắn chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi. Hai người bớt ghép duyên lung tung đi!
Sau đó hỏi Cố Ngọc:
- Đệ tìm ta có chuyện gì?
Đậu Chiêu và Cố Ngọc không tránh khỏi ngượng ngập. Cố Ngọc càng nhỏ tiếng nói với Đậu Chiêu:
- Tẩu tẩu! Có phải lúc trước Tưởng bá mẫu định gả vị biểu muội ấy cho ca ca nên huynh ấy mới để ý như vậy không? Lòng người khó dò, tẩu cẩn thận không dẫn sói vào nhà! Đệ thấy vẫn nên thu xếp cho vị biểu muội ấy ở ngoài biệt viện đi. Không phải thập nhị tiểu thư Tưởng gia cũng ở trong kinh thành ư? Thu xếp cho muội ấy ở chỗ thập nhị thiểu thư Tưởng gia cũng tốt, cùng lắm là chúng ta bỏ tiền ra giúp!
Rốt cuộc hắn đang nghĩ chuyện gì vậy!
Đậu Chiêu buồn cười. Cố Ngọc lúc này thật là thú vị. Bảo sao người lạnh lùng như Tống Mặc cũng rất thích hắn.
Nhưng mà lời Cố Ngọc cũng nhắc nhở Đậu Chiêu.
Sau khi vào phủ phải thường xuyên dẫn Tưởng Diễm ra ngoài mới được, bằng không mọi người lại nghĩ Tưởng Diễm là thiếp do Tưởng gia tặng Tống Mặc.
Tống Mặc đã tức đen mặt, quát Cố Ngọc:
- Rốt cuộc đệ có việc không? Có việc thì nói, không có việc thì lên ngựa đi về!
Cố Ngọc vội đáp:
- Có việc, có việc!
Sau đó, hắn như cà gặp sương, ỉu xìu nói:
- Hai ngày nữa, nhà đệ sẽ trao đổi canh thiếp với Phùng gia. Huynh mau nghĩ cách giúp đệ đi! Đệ không muốn lấy thập nhất tiểu thư nhà họ!
Tống Mặc nói:
- Vậy đệ muốn thành thân với ai? Thập nhất tiểu thư người ta không chỉ xinh đẹp mà tính tình cũng rất dịu dàng, hiểu thảo. Ta thấy người ta gả cho đệ mới là phải chịu uất ức.
Đậu Chiêu sửng sốt hỏi:
- Không phải đồn dung mạo của tiểu thư Phùng gia hết sức bình thường, tính cách cũng rất nhút nhát lương thiện ư? Chàng đã hỏi rõ chưa?
Cố Ngọc nghe vậy vội đế thêm:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Đệ cũng nghe đồn Phùng thị không có chính kiến, chỉ biết nghe theo người khác giống như tẩu tẩu nói. Nếu nàng ta vào phủ sẽ kéo chân đệ. Đệ không muốn suốt ngày phải thu dọn tàn cuộc cho nàng ta đâu.
Tống Mặc nói với Đậu Chiêu:
- Nàng đừng nghe đệ ấy nói linh tinh. Ta đã gặp qua, đâu có giống như lời đệ ấy miêu tả. Chẳng qua là đệ ấy không đồng ý hôn sự này thôi!
Nhưng Đậu Chiêu biết hôn sự này sẽ hại chết Phùng thị. Cho nên nàng kiên quyết đứng về phe Cố Ngọc:
- Mặc kệ Phùng tiểu thư tốt cỡ nào, Cố Ngọc đã không thích thì nàng ta nghìn được vạn được cũng không có điểm tốt. Nếu chàng không có cách thì không sao. Nhưng nếu chàng có cách thì hãy giúp Cố Ngọc đi!
Cố Ngọc lập tức coi Đậu Chiêu như Bồ Tát, nịnh nọt Đậu Chiêu:
- Tẩu tẩu! Tẩu giúp đệ lần này, đệ cam đoan sẽ giúp Tưởng biểu muội tái giá!
- Vớ vẩn!
Tống Mặc nghiêm mặt mắng:
- Cữu cữu đệ đã bảo đây là mối hôn sự tốt, tại sao đệ lại tùy tiện bác bỏ ý của trưởng bối......
Cố Ngọc chán nản nói:
- Ai cũng thế! Cữu cữu đệ càng cứng rắn hơn. Ông ấy nói nếu cười rồi nhưng không hài lòng thì đợi hai năm là có thể bỏ rồi tìm người khác, chỉ cần đệ không ầm ĩ lên. Hừ! Làm như cô nương Phùng gia là cải trắng, thích ném thì ném! Còn đệ thì sao? Chẳng lẽ đệ muốn cưới một cô nương tài giỏi cũng không được?
Kiếp trước Chu thị lợi hại như vậy nhưng hai người vẫn không sống với nhau đấy thôi!
Đậu Chiêu khẽ lắc đầu.
Chắc hẳn lúc này Vạn Hoàng Hậu đang bận chuyện Liêu vương, định trấn an huân quý nên mới chịu thỏa hiệp với Cố Ngọc vì sợ hôn sự của Cố Ngọc ảnh hưởng đến đại kế?
Ngẫm lại kiếp trước của Cố Ngọc, Đậu Chiêu liền cảm thấy Cố Ngọc cũng là một người đáng thương.
Tống Mặc đau đầu nói:
- Để ta đi nói với tổ phụ của đệ xem thế nào.
Cố Ngọc nhảy dựng lên, vui vẻ nói:
- Thiên Tứ ca! Đệ sẽ giúp tẩu tẩu thu xếp chỗ ở cho Tưởng biểu muội, đảm bào không cần tẩu tẩu duỗi một đầu ngón tay.
Tống Mặc hừ lạnh:
- Đệ không giúp, cả Di Chí Đường này cũng không ai dám để nàng ấy duỗi một đầu ngón tay.
Cố Ngọc trơ mặt cười hì hì, giục Tống Mặc:
- Huynh mau đến phủ Vân Dương bá đi. Chậm chân là tổ phụ đến biệt viện Thập Sát Hải câu cá đó.
Tống Mặc dặn dò Đậu Chiêu vài câu rồi thay đổi y phục ra ngoài.
Cố Ngọc đỡ Đậu Chiêu đến Bích Thủy hiên.
Trên đường, Đậu Chiêu hỏi hắn:
- Sao đệ và kế mẫu lại om sòm như vậy? Tuy bà ấy là mệnh phụ phu nhân nhưng không được lòng Hòng Hậu nương nương. Tùy ý chèn ép một chút cũng đủ khiến bà ấy không chịu được rồi.
- Bà ta mà có đầu óc thì đệ đã bị chỉnh đến chết rồi!
Cố Ngọc khinh thường nói:
- Chẳng phải bà ta ỷ bào Thẩm gia, cảm thấy cô mẫu đệ không thích bà ta ư? Nếu ngày nào đó động đến đệ, đệ sẽ giựt dây Thẩm Thanh để hắn trừng trị bà ta. Xem bà ta có thể làm gì đệ!
Thẩm gia là mẫu tộc của Thái Tử.
Đậu Chiêu nhìn vẻ mặt hung tợn của hắn, không thể không nói:
- Nhìn bộ dạng này cũng đủ biết đệ chỉ mới gào thét thu hút chú ý của người khác chứ chưa hề dùng đến thủ đoạn. Cứ như vậy đệ nghĩ mình có thể đối phó được ai? Bảo sao có Hoàng Hậu nương nương chống lưng nhưng đệ vẫn không thắng nổi kế mẫu!
Cố Ngọc rất không phục.
Đậu Chiêu hỏi:
- Lần đó, đệ làm cách nào thắng được kế mẫu?
Cố Ngọc mím môi, mãi vẫn không trả lời.
Đậu Chiêu khuyên hắn:
- Mỗi người mỗi thủ đoạn khác nhau. Như kế mẫu của đệ vậy, đệ không lên tiếng, làm như không thấy; hoặc hành động trước khi nói khiến bà ấy không có chỗ kêu oan.
Cố Ngọc cúi đầu như đang nghĩ điều gì đó.
Tống Mặc trở về lúc chạng vạng tối. Bích Thủy hiên đổi toàn bộ mành trúc, gian giữa treo bức họa mỹ nhân dưới trăng, trong lò đốt hương ngải cứu, chiếu trên kháng đổi sang hình phù dung, nha hoàn bà tử cũng đã chuẩn bị xong. Thấy tất cả đã đâu vào đấy, hắn không không thể không hài lòng gật đầu, giữ Cố Ngọc ở lại dùng cơm tối.
Cố Ngọc chỉ lo chuyện của mình, kéo tay áo Tống Mặc, hỏi:
- Tổ phụ bảo sao? Huynh mau nói cho đệ đi!
- Nếu không được, làm sao ta dám trở về gặp đệ?
Tống Mặc rút áo khỏi tay Cố Ngọc.
- Đệ kéo hòng áo của ta mất! Đây là bộ y phục tẩu tẩu đệ tự may cho ta đó.
Cố Ngọc hưng phấn ôm chầm lấy Tống Mặc, gào về phía Đậu Chiêu:
- Tẩu Tẩu! Mau mang toàn bộ rượu lên!
Tống Mặc vui lây, hiếm khi cười đùa như lúc này:
- Rượu này phải do đệ mang đến chứ? Ta không thể vừa tốn công vừa phải chiêu đãi được!
- Hôm nay huynh mời, ngày mai đệ mời!
Cố Ngọc cười hì hì ngồi trên kháng, nói với Đậu Chiêu:
- Tẩu tẩu! Hôm đấy tẩu cũng đến nhé? Suốt ngày ngồi trong nhà thì buồn bực lắm.
Đậu Chiêu chúm chím cười.
Tống Hàn cầm theo vò rượu đến.
Trông thấy Cố Ngọc, hắn cũng không bất ngờ mà giơ vò rượu trong tay, cười nói:
- Số ngươi may đấy. Ta vất vả lắm mới xin được bình rượu hoa lê trắng của phủ Ninh Đứng trưởng công chúa, không ngờ ngươi cũng ở đây.
Cố Ngọc không khách sao nói:
- Chẳng phải chỉ là rượu hoa lê trắng ư? Hôm nào đó ta cho ngươi cả một xe.
Tống Hàn cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm rồi ngồi cạnh Tống Mặc, nói với Cố Ngọc:
- Ngươi nói phải giữ lời. Ngày mai ta sẽ đợi rượu của ngươi.
Cố Ngọc đập đập ngực.
Đậu Chiêu đi dặn dò nha hoàn mang thức ăn lên, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Tống Hàn.
Mấy bữa nay hắn đều đến sau Cố Ngọc, ngày nào cũng tới......
Buổi tối, sau khi tiễn Cố Ngọc và Tống Hàn, Đậu Chiêu hỏi Tống Mặc:
- Chàng thuyết phục Vân Dương bá kiểu gì vậy?
Tống Mặc cười đáp:
- Nàng đừng tưởng Vân Dương bá già rồi nên hồ đồ! Chỉ đơn giản là ông ấy không muốn đắc tội với người khác thôi. Nhưng nếu nghĩ cho phủ Vân Dương bá thì đương nhiên ông ấy vẫn muốn chọn được cháu dâu giỏi.
Rồi hắn hỏi Đậu Chiêu:
- Nàng có phát hiện thấy bộ dạng uống rượu của Tống Hàn rất giống phụ thân không?
Quả nhiên, lòng nghi ngờ của Tống Mặc rất lớn.
Nếu không phải mình biết hắn từ thời thiếu niên, e rằng muốn lấy được tín nhiệm của hắn còn khó hơn lên trời!
Đậu Chiêu thở dài:
- Ta không chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.