Chương 367: Tỷ muội
Chi Chi
18/02/2022
Liêu vương.
Hoàng Hậu.
Uông Uyên.
Uông Cách.
Hoàng Thượng.
Thái Tử.
Thôi Nghĩa Tuấn.
Khuông Trác Nhiên.
Tưởng Tiệp.
Đới Kiến.
Đậu Chiêu viết những cái tên lên giấy rồi lâm vào trầm tư.
Nhưng mấy ngày trôi qua, nàng vẫn không thể liên kết được mấy người này lại.
Tống Mặc bên kia đã có tin tức.
Uông Cách và Thôi Nghĩa Tuấn cùng nhau tiến cung, hai người đều giỏi ăn nói, rất được trưởng quan nội thị vừa ý, nhưng Uông Cách lại linh hoạt hơn Thôi Nghĩa Tuấn một chút, thưởng lén lút tặng bạc cho trưởng quan nội thị, vì vậy lúc tuyển nội thị cho Thái Tử, người được đề cử chính là Uông Cách, nhưng lúc đó Uông Cách chỉ nhận được vài mặt chữ, cho nên Thái Tử không hài lòng, đuổi hắn về. Thôi Nghĩa Tuấn biết Uông Cách dùng bạc mới có cơ hội này thì hối hận muốn chết, rồi lại biết Uông Cách bị đuổi về thì vội vàng chạy vạy khắp nơi mượn bạc, mua chuộc chỗ trưởng quan nội thị. Không bao lâu, Thôi Nghĩa Tuấn được gọi đi Đông Cung. Nhờ vài câu khen ngợi chữ viết của Thái Tử, hắn rất nhanh được hầu hạ bút mực trong thư phòng, rồi dần dần trở thành tâm phúc của Thái Tử, thăng lên tứ phẩm nội thị, còn Uông Cách vẫn đang phấn đấu ở thất phẩm nội thị, nếu không phải Uông Cách trở thành con nuôi của Uông Uyên, e rằng lúc này còn đang chui rúc ở xó xỉnh nào đó!
Chính vì lý do đó hai người mới kết thù.
Tố Tâm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà hai người họ đấu đá gần hai mươi năm?"
"Chuyện này không quan trọng thì chuyện gì quan trọng?" Đậu Chiêu cười nói, "Quan lớn một bậc có thể ép chết người khác! Cấp bậc giữa các hoạn quan càng nghiêm ngặt hơn, không cẩn thận còn mất luôn tính mạng. Không nói cái khác, chỉ tính riêng chuyện Thôi Nghĩa Tuấn hiện giờ có thể thẳng lưng nói chuyện cùng Uông Uyên, còn Uông Cách thì phải quỳ gối cúi đầu gọi một tiếng "cha" với Uông Uyên, chắc chắn cả ngày lẫn đêm đều ngủ không ngon!"
"Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến Khuông gia?" Tố Tâm hoang mang hỏi.
Đậu Chiêu lẩm bẩm: "Nếu ta biết còn buồn rầu làm gì?"
Tố Tâm chần chờ hỏi: "Nếu không mời Trần tiên sinh đến thương lượng?"
Đậu Chiêu nghe vậy thì tâm rung lên, nhưng nghĩ lại thì chán nản.
Sự tình quá trọng đại, Trần Khúc Thủy đã lớn tuổi, nàng còn phải chuẩn bị cung biến sắp tới, dự định sẽ phó thác nhóm người Trần Khúc Thủy và Đoạn Công Nghĩa cho Đậu Khải Tuấn. Nàng không muốn kéo Trần Khúc Thủy vào rắc rối này.
"Để ta nghĩ kỹ đã." Đậu Chiêu đáp cho qua.
Cam Lộ đi đến, bẩm: "Phu nhân, Trấn phủ ty Cẩm Y Vệ Trần đại nhân lại đến, nói là muốn gặp phu nhân!"
Nhóm tiểu nha đầu này đều có oán niệm rất lớn với Trần Gia.
Trần Gia tới một lần, nói nói mấy câu, liền khiến Thế tử gia mất một tòa nhà. Lần này tới cửa, không biết sẽ lừa lấy gì!
Đậu Chiêu cảm thấy người này vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, hơn phân nửa là vì việc hai tỳ nữ lần trước.
Nếu hắn thật có thể giải quyết việc này thì chính là đưa than ngày tuyết.
Đậu Chiêu có phần cảm kích. Nàng bảo Cam Lộ dẫn Trần Gia tới tiểu hoa sảnh uống trà, còn mình thì đi thay y phục rồi mang theo Tố Tâm đến.
Trần Gia vẫn đứng giữa tiểu hoa sảnh như mọi lần, nghe thấy tiếng động thì liếc nhanh một cái rồi hạ mí mắt, cung kính hành lễ với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu hòa nhã mời hắn ngồi.
Trần Gia cũng không khách khí, cách Đậu Chiêu xa xa ngồi xuống ghế thái sư cạnh cửa.
Đợi nha hoàn tiền vào rót trà, hắn liền thưa: "Lần trước nhắc với phu nhân đôi tỷ muội, hiện giờ họ đã vào kinh, nếu là phu nhân muốn nhìn một lần, tôi lập tức bảo người đưa đến."
Chỉ sợ đã chờ sẵn ngoài cửa!
Vừa hay Tố Tâm ở đây, để Tố Tâm giúp đỡ nhìn xem.
Đậu Chiêu cười đáp: "Làm phiền Trần đại nhân lo lắng, dẫn người đến cho Tố Tâm nhìn một chút đi."
Trần Gia nghe vậy thì lập tức đứng lên.
Tố Tâm theo hắn đi ra ngoại viện.
Khoảng chừng nửa nén nhang, Tố Tâm đã quay lại: "Hai cái tiểu cô nương họ Lý, người Võ Di. Tỷ tỷ kêu Kim Quế, vừa mới cập kê, muội muội kêu Ngân Quế, năm nay mười ba. Lớn lên có thể xem như đoan chính, nhưng thân thủ lại rất tốt, so với tỷ muội chúng em còn giỏi hơn nhiều, người nhìn cũng rất thành thật, nếu dạy dỗ cẩn thận, ở bên cạnh hầu hạ phu nhân rót trà cũng được......" Nàng nói tới đây, thì do dự, "Cẩm Y Vệ chuyên giám sát hoạt động của quan lại trong triều, phạm đến tay bọn họ, đều không phải việc đơn giản. Em sợ Trần Gia tìm cho người tỳ nữ thích hợp thì liên lụy phụ mẫu bọn họ vào, hoặc sẽ bôi xấu thanh danh của Thế Tử gia, vì vậy em mới tự ý dò hỏi lai lịch hai tiểu cô nương này trước.
"Theo hai tiểu cô nương kể, tổ tiên các nàng là đệ tử Nam Thiếu Lâm, sống bằng nghề trồng trọt, sản nghiệp có hơn 300 mẫu ruộng tốt. Người trong nhà đều tập võ, thúc bá huynh đệ sau khi thành niên phải ra ngoài rèn luyện, không bao giờ thể hiện thân thủ trước mặt đồng hương. Tổ phụ họ lúc trẻ từng làm tổng tiêu sư trong tiêu cục lớn nhất Phúc Châu, ở phía nam có chút danh tiếng, bởi vậy đã nhận vài đệ tử.
"Trong đó có một người vào rừng làm cướp.
"Mùa hè năm trước, tên đệ tử kia đột nhiên lặng lẽ chạy đến tìm phụ thân họ, nói sào huyệt đã bị quan phủ phá, hắn liều chết mới thoát được, hiện giờ vẫn bị truy nã, đến xin mấy lượng bạc để chạy trốn tiếp. Sợ người trong nhà lo lắng, phụ thân họ liền cho hắn mười lượng bạc, ai ngờ, còn chưa chạy khỏi Phúc Kiến thì đã bị quan nha bắt. Nhà họ cũng bị liên lụy theo, tất cả đều bị nhốt vào ngục, ruộng đất cũng sung công.
"Là Trần đại nhân cứu hai tỷ muội ra khỏi ngục, còn nói, nếu hai người được phu nhân ưu ái, thì cả nhà đều bình an vô sự; nếu không sẽ đưa hai tỷ muội trở lại ngục, người nhà nên thế nào thì sẽ thế đó.
"Sau khi em hỏi qua hai tỷ muội kia, hai người liền tưởng em là phu nhân, ôm chân em không ngừng kêu "cứu mạng", nói làm cái gì cũng được, chỉ xin cứu mạng tổ phụ tổ mẫu, cha mẹ thúc bá cùng huynh đệ tỷ muội họ một mạng."
Kể tới đây, Tố Tâm không khỏi có chút bực bội, nhíu mày nói: "Người xem đây là chuyện gì? Hắn đâu phải tìm tỷ nữ cho phu nhân, mà là rước phiền toái đến cửa thì có? Nếu đúng như hai tiểu cô nương kia nói, chúng ta không giữ người lại, chẳng phải sẽ hại cả nhà bọn họ?"
Đậu Chiêu không nghĩ nhiều như vậy, cười đáp: "Nếu là sự thật thì chắc chắn phải giữ lại. Dù hai tiểu cô nương đó không thích hợp hầu hạ trong phòng ta cũng có thể tìm cho họ việc khác trong phủ. Nhưng chuyện này phải bàn bạc với Thế tử gia trước đã, cần tra xem lời hai tiểu cô nương đó nói có đúng hay không. Nếu cứu người ra mà không hợp đạo lý, ta sợ sẽ phiền toái Thế Tử gia." Nói tới đây, nàng không khỏi cười khổ.
Tên Trần Gia này thật thủ đoạn, chỉ mấy câu đơn giản đã có thể lôi tính mạng cha mẹ huynh đệ người ta ra hù dọa, khiến hai tiểu cô nương không dám hai lòng.
Tố Tâm đáp: "Vậy em bảo Trần Gia tạm thời đưa người về trước nhé? Cứ nói vì hầu hạ người nên cần Thế Tử gia đồng ý."
Đậu Chiêu gật đầu, chờ Tống Mặc trở về cùng hắn nói chuyện này.
Tống Mặc rất bất ngờ. Hắn trầm ngâm nói: "Ta kiếm được vài người là nhân sĩ võ lâm, nhưng sợ khiến nàng thấy phiền phức nên định tìm người đáng tin trong tiêu cục...... Nếu hai nha đầu kia đúng là như vậy, thì có thể dùng. Cái khác tạm thời không nói, ít nhất bây giờ sẽ không sinh tâm tư."
Đậu Chiêu hỏi: "Có cần tra không?"
"Chuyện này ta sẽ nói với Đỗ Duy một tiếng, nàng đừng bận tâm." khí sắc Tống Mặc có chút lười biếng.
Đậu Chiêu nghĩ hắn mệt mỏi, cười đáp "Được", giúp hắn thay y phục, gọi tiểu nha hoàn mang nước cho hắn rửa mặt, rồi lên giường trước.
Tống Mặc từ tịnh phòng đi ra, tìm quyển sách trên giường đất rồi dựa vào đầu giường đọc sách.
Đậu Chiêu cũng không quấy rầy, ngồi một bên thêu thùa.
Trong phòng im ắng, có vẻ rất an bình.
Đậu Chiêu âm thầm kỳ quái.
Bình thường, Tống Mặc sẽ nói cùng nàng vài câu, hôm nay lại im lặng không tiếng nào.
Nàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hai mắt Tống Mặc chăm chú nhìn trên sách, nhưng một lúc lâu vẫn không lật tờ tiếp theo, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, tâm tư hoàn toàn không đặt ở đây.
Mỗi người đều cần một lúc riêng tư.
Đậu Chiêu tiếp tục việc thêu thùa của mình, thi thoảng lại liếc Tống Mặc một cái.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ.
Tống Mặc như bừng tỉnh.
Hắn buông sách, lúc này mới phát hiện Đậu Chiêu vẫn đang luồn kim. Hắn hơi cáu giận trách: "Sao buổi tối lại thêu vá? Quá hại mắt! Nàng muốn làm gì thì cứ giao cho phòng châm tuyến. Ta nuôi bọn họ là để hầu hạ nàng, không phải để bọn họ ngồi chơi. Nếu những người này làm không hợp ý nàng thì đổi người khác."
Đậu Chiêu cảm giác Tống Mặc đang mất bình tĩnh.
Nàng không khỏi nắm chặt tay Tống Mặc, nhìn hắn hỏi: "Chàng có muốn nói chuyện với ta không?"
Ánh mắt Đậu Chiêu chân thành, sắc mặt lại rất nghiêm túc, Tống Mặc có thể cảm nhận được nàng lo lắng cùng quan tâm từ tận đáy lòng.
Hắn nghĩ nghĩ, thấp giọng đáp: "Hôm nay ta phái người đi tra xét sản nghiệp riêng của Uông Cách, phát hiện ngoại trừ một tòa nhà nhỏ hai tầng ở ngõ Sa Y tự thì không còn bất kỳ hằng sản nào khác. Mà mấy năm nay hắn tích góp, có thể dư dả mua một tòa năm tầng ba trạch viện lớn ở phường Ngọc Minh. Nàng nói xem, tiền của hắn đã đi đâu hết rồi?"
Đậu Chiêu lập tức ngồi thẳng lưng.
Liêu vương!
Hắn tiền, chắc chắn ở chỗ Liêu vương.
Bởi vì hắn gom tiền cho Liêu vương, cho nên mới có gan lớn cự tuyệt Tống Mặc như vậy.
Ngũ cữu cữu Tưởng Bách Tôn của Tống Mặc còn đang bị lưu đày ở Liêu Đông.
Cho nên hắn đoán chắc Tống Mặc không dám đắc tội với Liêu vương.
Hơn nữa nếu hắn giúp Liêu vương ôm tiền, Hoàng Hậu nương nương đương nhiên sẽ giúp đỡ hắn.
Có phải do lúc sống hắn làm nhiều chuyện bẩn thỉu, nên sau khi đăng cơ, Liêu vương không chỉ thấy hắn vô dụng, mà còn muốn thuận tay dọn dẹp.
Nhưng hắn dựa vào đâu mà trở thành chó săn của Liêu vương?
Liêu vương nghịch mưu, hắn sắm vai gì?
Trong đầu Đậu Chiêu như hiện lên điều gì đó, nàng muốn bắt lấy, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Nàng đành phải nhắc nhở Tống Mặc: "Nghiên Đường, chàng nói xem, liệu có phải hắn chỉ là con rối?"
Sắc mặt Tống Mặc khẽ biến, hắn trầm mặc rất lâu rồi thấp giọng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng rốt cuộc người đứng sau là ai? Ai lại cần nhiều bạc đến mức phải đoạt lợi của dân như vậy?"
Có thể khiến Uông Cách cự tuyệt Tống Mặc, được mấy người?
Hoặc là trong tâm hắn cũng đã hoài nghi, nhưng vẫn không dám nhìn sâu hơn.
Đậu Chiêu thấy khí sắc Tống Mặc có hơi trắng bệch thì đau lòng. Nàng khẽ vuốt tay hắn, dịu dàng nói: "Cứ từ từ tra. Nếu đã làm chắc chắn sẽ để lại dấu vết, chỉ là phát hiện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng chàng phải cẩn thận, đừng để bản thân bị cuốn vào trong."
Tống Mặc không lên tiếng, ánh mắt cực kỳ xa xăm.
Đậu Chiêu nói: "Chúng ta ngủ đi! Sáng mai tỉnh lại nói không chừng sẽ có manh mối mới."
Tống Mặc hôn lên trán Đậu Chiêu rồi thổi đèn.
Trong bóng đêm, hắn xoay người mấy lần.
Đậu Chiêu ôm Tống Mặc vào lòng, dịu dàng vuốt ve lưng hắn
Tống Mặc lẩm bẩm gọi "Thọ Cô".
Động tác Đậu Chiêu càng nhẹ hơn.
Không bao lâu, hơi thở Tống Mặc đã trở nên đều đều.
(*) Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Tam Bảo điện là nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, gồm những nơi như chính điện gọi là Đại Hùng Bảo điện, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và nơi người tu hành nghỉ ngơi là tăng phòng. Đây đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi. Ý chỉ không có chuyện gì thì không tới cửa.
Hoàng Hậu.
Uông Uyên.
Uông Cách.
Hoàng Thượng.
Thái Tử.
Thôi Nghĩa Tuấn.
Khuông Trác Nhiên.
Tưởng Tiệp.
Đới Kiến.
Đậu Chiêu viết những cái tên lên giấy rồi lâm vào trầm tư.
Nhưng mấy ngày trôi qua, nàng vẫn không thể liên kết được mấy người này lại.
Tống Mặc bên kia đã có tin tức.
Uông Cách và Thôi Nghĩa Tuấn cùng nhau tiến cung, hai người đều giỏi ăn nói, rất được trưởng quan nội thị vừa ý, nhưng Uông Cách lại linh hoạt hơn Thôi Nghĩa Tuấn một chút, thưởng lén lút tặng bạc cho trưởng quan nội thị, vì vậy lúc tuyển nội thị cho Thái Tử, người được đề cử chính là Uông Cách, nhưng lúc đó Uông Cách chỉ nhận được vài mặt chữ, cho nên Thái Tử không hài lòng, đuổi hắn về. Thôi Nghĩa Tuấn biết Uông Cách dùng bạc mới có cơ hội này thì hối hận muốn chết, rồi lại biết Uông Cách bị đuổi về thì vội vàng chạy vạy khắp nơi mượn bạc, mua chuộc chỗ trưởng quan nội thị. Không bao lâu, Thôi Nghĩa Tuấn được gọi đi Đông Cung. Nhờ vài câu khen ngợi chữ viết của Thái Tử, hắn rất nhanh được hầu hạ bút mực trong thư phòng, rồi dần dần trở thành tâm phúc của Thái Tử, thăng lên tứ phẩm nội thị, còn Uông Cách vẫn đang phấn đấu ở thất phẩm nội thị, nếu không phải Uông Cách trở thành con nuôi của Uông Uyên, e rằng lúc này còn đang chui rúc ở xó xỉnh nào đó!
Chính vì lý do đó hai người mới kết thù.
Tố Tâm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà hai người họ đấu đá gần hai mươi năm?"
"Chuyện này không quan trọng thì chuyện gì quan trọng?" Đậu Chiêu cười nói, "Quan lớn một bậc có thể ép chết người khác! Cấp bậc giữa các hoạn quan càng nghiêm ngặt hơn, không cẩn thận còn mất luôn tính mạng. Không nói cái khác, chỉ tính riêng chuyện Thôi Nghĩa Tuấn hiện giờ có thể thẳng lưng nói chuyện cùng Uông Uyên, còn Uông Cách thì phải quỳ gối cúi đầu gọi một tiếng "cha" với Uông Uyên, chắc chắn cả ngày lẫn đêm đều ngủ không ngon!"
"Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến Khuông gia?" Tố Tâm hoang mang hỏi.
Đậu Chiêu lẩm bẩm: "Nếu ta biết còn buồn rầu làm gì?"
Tố Tâm chần chờ hỏi: "Nếu không mời Trần tiên sinh đến thương lượng?"
Đậu Chiêu nghe vậy thì tâm rung lên, nhưng nghĩ lại thì chán nản.
Sự tình quá trọng đại, Trần Khúc Thủy đã lớn tuổi, nàng còn phải chuẩn bị cung biến sắp tới, dự định sẽ phó thác nhóm người Trần Khúc Thủy và Đoạn Công Nghĩa cho Đậu Khải Tuấn. Nàng không muốn kéo Trần Khúc Thủy vào rắc rối này.
"Để ta nghĩ kỹ đã." Đậu Chiêu đáp cho qua.
Cam Lộ đi đến, bẩm: "Phu nhân, Trấn phủ ty Cẩm Y Vệ Trần đại nhân lại đến, nói là muốn gặp phu nhân!"
Nhóm tiểu nha đầu này đều có oán niệm rất lớn với Trần Gia.
Trần Gia tới một lần, nói nói mấy câu, liền khiến Thế tử gia mất một tòa nhà. Lần này tới cửa, không biết sẽ lừa lấy gì!
Đậu Chiêu cảm thấy người này vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, hơn phân nửa là vì việc hai tỳ nữ lần trước.
Nếu hắn thật có thể giải quyết việc này thì chính là đưa than ngày tuyết.
Đậu Chiêu có phần cảm kích. Nàng bảo Cam Lộ dẫn Trần Gia tới tiểu hoa sảnh uống trà, còn mình thì đi thay y phục rồi mang theo Tố Tâm đến.
Trần Gia vẫn đứng giữa tiểu hoa sảnh như mọi lần, nghe thấy tiếng động thì liếc nhanh một cái rồi hạ mí mắt, cung kính hành lễ với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu hòa nhã mời hắn ngồi.
Trần Gia cũng không khách khí, cách Đậu Chiêu xa xa ngồi xuống ghế thái sư cạnh cửa.
Đợi nha hoàn tiền vào rót trà, hắn liền thưa: "Lần trước nhắc với phu nhân đôi tỷ muội, hiện giờ họ đã vào kinh, nếu là phu nhân muốn nhìn một lần, tôi lập tức bảo người đưa đến."
Chỉ sợ đã chờ sẵn ngoài cửa!
Vừa hay Tố Tâm ở đây, để Tố Tâm giúp đỡ nhìn xem.
Đậu Chiêu cười đáp: "Làm phiền Trần đại nhân lo lắng, dẫn người đến cho Tố Tâm nhìn một chút đi."
Trần Gia nghe vậy thì lập tức đứng lên.
Tố Tâm theo hắn đi ra ngoại viện.
Khoảng chừng nửa nén nhang, Tố Tâm đã quay lại: "Hai cái tiểu cô nương họ Lý, người Võ Di. Tỷ tỷ kêu Kim Quế, vừa mới cập kê, muội muội kêu Ngân Quế, năm nay mười ba. Lớn lên có thể xem như đoan chính, nhưng thân thủ lại rất tốt, so với tỷ muội chúng em còn giỏi hơn nhiều, người nhìn cũng rất thành thật, nếu dạy dỗ cẩn thận, ở bên cạnh hầu hạ phu nhân rót trà cũng được......" Nàng nói tới đây, thì do dự, "Cẩm Y Vệ chuyên giám sát hoạt động của quan lại trong triều, phạm đến tay bọn họ, đều không phải việc đơn giản. Em sợ Trần Gia tìm cho người tỳ nữ thích hợp thì liên lụy phụ mẫu bọn họ vào, hoặc sẽ bôi xấu thanh danh của Thế Tử gia, vì vậy em mới tự ý dò hỏi lai lịch hai tiểu cô nương này trước.
"Theo hai tiểu cô nương kể, tổ tiên các nàng là đệ tử Nam Thiếu Lâm, sống bằng nghề trồng trọt, sản nghiệp có hơn 300 mẫu ruộng tốt. Người trong nhà đều tập võ, thúc bá huynh đệ sau khi thành niên phải ra ngoài rèn luyện, không bao giờ thể hiện thân thủ trước mặt đồng hương. Tổ phụ họ lúc trẻ từng làm tổng tiêu sư trong tiêu cục lớn nhất Phúc Châu, ở phía nam có chút danh tiếng, bởi vậy đã nhận vài đệ tử.
"Trong đó có một người vào rừng làm cướp.
"Mùa hè năm trước, tên đệ tử kia đột nhiên lặng lẽ chạy đến tìm phụ thân họ, nói sào huyệt đã bị quan phủ phá, hắn liều chết mới thoát được, hiện giờ vẫn bị truy nã, đến xin mấy lượng bạc để chạy trốn tiếp. Sợ người trong nhà lo lắng, phụ thân họ liền cho hắn mười lượng bạc, ai ngờ, còn chưa chạy khỏi Phúc Kiến thì đã bị quan nha bắt. Nhà họ cũng bị liên lụy theo, tất cả đều bị nhốt vào ngục, ruộng đất cũng sung công.
"Là Trần đại nhân cứu hai tỷ muội ra khỏi ngục, còn nói, nếu hai người được phu nhân ưu ái, thì cả nhà đều bình an vô sự; nếu không sẽ đưa hai tỷ muội trở lại ngục, người nhà nên thế nào thì sẽ thế đó.
"Sau khi em hỏi qua hai tỷ muội kia, hai người liền tưởng em là phu nhân, ôm chân em không ngừng kêu "cứu mạng", nói làm cái gì cũng được, chỉ xin cứu mạng tổ phụ tổ mẫu, cha mẹ thúc bá cùng huynh đệ tỷ muội họ một mạng."
Kể tới đây, Tố Tâm không khỏi có chút bực bội, nhíu mày nói: "Người xem đây là chuyện gì? Hắn đâu phải tìm tỷ nữ cho phu nhân, mà là rước phiền toái đến cửa thì có? Nếu đúng như hai tiểu cô nương kia nói, chúng ta không giữ người lại, chẳng phải sẽ hại cả nhà bọn họ?"
Đậu Chiêu không nghĩ nhiều như vậy, cười đáp: "Nếu là sự thật thì chắc chắn phải giữ lại. Dù hai tiểu cô nương đó không thích hợp hầu hạ trong phòng ta cũng có thể tìm cho họ việc khác trong phủ. Nhưng chuyện này phải bàn bạc với Thế tử gia trước đã, cần tra xem lời hai tiểu cô nương đó nói có đúng hay không. Nếu cứu người ra mà không hợp đạo lý, ta sợ sẽ phiền toái Thế Tử gia." Nói tới đây, nàng không khỏi cười khổ.
Tên Trần Gia này thật thủ đoạn, chỉ mấy câu đơn giản đã có thể lôi tính mạng cha mẹ huynh đệ người ta ra hù dọa, khiến hai tiểu cô nương không dám hai lòng.
Tố Tâm đáp: "Vậy em bảo Trần Gia tạm thời đưa người về trước nhé? Cứ nói vì hầu hạ người nên cần Thế Tử gia đồng ý."
Đậu Chiêu gật đầu, chờ Tống Mặc trở về cùng hắn nói chuyện này.
Tống Mặc rất bất ngờ. Hắn trầm ngâm nói: "Ta kiếm được vài người là nhân sĩ võ lâm, nhưng sợ khiến nàng thấy phiền phức nên định tìm người đáng tin trong tiêu cục...... Nếu hai nha đầu kia đúng là như vậy, thì có thể dùng. Cái khác tạm thời không nói, ít nhất bây giờ sẽ không sinh tâm tư."
Đậu Chiêu hỏi: "Có cần tra không?"
"Chuyện này ta sẽ nói với Đỗ Duy một tiếng, nàng đừng bận tâm." khí sắc Tống Mặc có chút lười biếng.
Đậu Chiêu nghĩ hắn mệt mỏi, cười đáp "Được", giúp hắn thay y phục, gọi tiểu nha hoàn mang nước cho hắn rửa mặt, rồi lên giường trước.
Tống Mặc từ tịnh phòng đi ra, tìm quyển sách trên giường đất rồi dựa vào đầu giường đọc sách.
Đậu Chiêu cũng không quấy rầy, ngồi một bên thêu thùa.
Trong phòng im ắng, có vẻ rất an bình.
Đậu Chiêu âm thầm kỳ quái.
Bình thường, Tống Mặc sẽ nói cùng nàng vài câu, hôm nay lại im lặng không tiếng nào.
Nàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hai mắt Tống Mặc chăm chú nhìn trên sách, nhưng một lúc lâu vẫn không lật tờ tiếp theo, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, tâm tư hoàn toàn không đặt ở đây.
Mỗi người đều cần một lúc riêng tư.
Đậu Chiêu tiếp tục việc thêu thùa của mình, thi thoảng lại liếc Tống Mặc một cái.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ.
Tống Mặc như bừng tỉnh.
Hắn buông sách, lúc này mới phát hiện Đậu Chiêu vẫn đang luồn kim. Hắn hơi cáu giận trách: "Sao buổi tối lại thêu vá? Quá hại mắt! Nàng muốn làm gì thì cứ giao cho phòng châm tuyến. Ta nuôi bọn họ là để hầu hạ nàng, không phải để bọn họ ngồi chơi. Nếu những người này làm không hợp ý nàng thì đổi người khác."
Đậu Chiêu cảm giác Tống Mặc đang mất bình tĩnh.
Nàng không khỏi nắm chặt tay Tống Mặc, nhìn hắn hỏi: "Chàng có muốn nói chuyện với ta không?"
Ánh mắt Đậu Chiêu chân thành, sắc mặt lại rất nghiêm túc, Tống Mặc có thể cảm nhận được nàng lo lắng cùng quan tâm từ tận đáy lòng.
Hắn nghĩ nghĩ, thấp giọng đáp: "Hôm nay ta phái người đi tra xét sản nghiệp riêng của Uông Cách, phát hiện ngoại trừ một tòa nhà nhỏ hai tầng ở ngõ Sa Y tự thì không còn bất kỳ hằng sản nào khác. Mà mấy năm nay hắn tích góp, có thể dư dả mua một tòa năm tầng ba trạch viện lớn ở phường Ngọc Minh. Nàng nói xem, tiền của hắn đã đi đâu hết rồi?"
Đậu Chiêu lập tức ngồi thẳng lưng.
Liêu vương!
Hắn tiền, chắc chắn ở chỗ Liêu vương.
Bởi vì hắn gom tiền cho Liêu vương, cho nên mới có gan lớn cự tuyệt Tống Mặc như vậy.
Ngũ cữu cữu Tưởng Bách Tôn của Tống Mặc còn đang bị lưu đày ở Liêu Đông.
Cho nên hắn đoán chắc Tống Mặc không dám đắc tội với Liêu vương.
Hơn nữa nếu hắn giúp Liêu vương ôm tiền, Hoàng Hậu nương nương đương nhiên sẽ giúp đỡ hắn.
Có phải do lúc sống hắn làm nhiều chuyện bẩn thỉu, nên sau khi đăng cơ, Liêu vương không chỉ thấy hắn vô dụng, mà còn muốn thuận tay dọn dẹp.
Nhưng hắn dựa vào đâu mà trở thành chó săn của Liêu vương?
Liêu vương nghịch mưu, hắn sắm vai gì?
Trong đầu Đậu Chiêu như hiện lên điều gì đó, nàng muốn bắt lấy, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Nàng đành phải nhắc nhở Tống Mặc: "Nghiên Đường, chàng nói xem, liệu có phải hắn chỉ là con rối?"
Sắc mặt Tống Mặc khẽ biến, hắn trầm mặc rất lâu rồi thấp giọng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng rốt cuộc người đứng sau là ai? Ai lại cần nhiều bạc đến mức phải đoạt lợi của dân như vậy?"
Có thể khiến Uông Cách cự tuyệt Tống Mặc, được mấy người?
Hoặc là trong tâm hắn cũng đã hoài nghi, nhưng vẫn không dám nhìn sâu hơn.
Đậu Chiêu thấy khí sắc Tống Mặc có hơi trắng bệch thì đau lòng. Nàng khẽ vuốt tay hắn, dịu dàng nói: "Cứ từ từ tra. Nếu đã làm chắc chắn sẽ để lại dấu vết, chỉ là phát hiện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng chàng phải cẩn thận, đừng để bản thân bị cuốn vào trong."
Tống Mặc không lên tiếng, ánh mắt cực kỳ xa xăm.
Đậu Chiêu nói: "Chúng ta ngủ đi! Sáng mai tỉnh lại nói không chừng sẽ có manh mối mới."
Tống Mặc hôn lên trán Đậu Chiêu rồi thổi đèn.
Trong bóng đêm, hắn xoay người mấy lần.
Đậu Chiêu ôm Tống Mặc vào lòng, dịu dàng vuốt ve lưng hắn
Tống Mặc lẩm bẩm gọi "Thọ Cô".
Động tác Đậu Chiêu càng nhẹ hơn.
Không bao lâu, hơi thở Tống Mặc đã trở nên đều đều.
(*) Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Tam Bảo điện là nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, gồm những nơi như chính điện gọi là Đại Hùng Bảo điện, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và nơi người tu hành nghỉ ngơi là tăng phòng. Đây đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi. Ý chỉ không có chuyện gì thì không tới cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.